Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 60-4: Thần tích (đại cao trào) (4)

“Chậc, đây là Phá Toái Hư Không?” Tao Bao Vương gia còn đang ngẩng đầu nhìn, vì sao cảm thấy có gì đó không đúng? Đương nhiên, chuyện này hắn không có nói ra.

An Thiếu Minh lúc này đang cầm ngọc bội kia, như nhặt được chí bảo ( bảo vật quý nhất ).

“Thiếu Minh .. Thiếu Minh ..” Ngọc bội phát ra thanh âm rất nhỏ, là giọng nói Thượng Quan Oánh Nhi, cũng chỉ có hai câu như vậy.

Sau đó, cho dù An Thiếu Minh kêu như thế nào đều không có tiếng đáp lại.

“Đừng kêu, nàng thực suy yếu, một năm có nói một lần là không tồi rồi.” Thủ giới giả hừ lạnh một tiếng, tính làm giải thích.

Bạch Tử Mặc kinh ngạc hô nhỏ ra tiếng: “Vậy vừa rồi nói, không phải một năm nữa mới có thể sao?” Dày vò người a!

An Thiếu Minh lại không thèm quan tâm, trân trọng cầm ngọc bội, chậm rãi đi trở về.

“Này, đợi ta với.” Bạch Tử Mặc đuổi theo, Lâu Băng Nhi cũng vội vàng đuổi theo.

Thượng Quan Oánh Nhi cuối cùng cũng không có bị hồn phi phách tán, lưu lại bên người An Thiếu Minh, lúc này đây chính là hình thái như vậy. Ngay cả như vậy, hai người cũng là tương đối thoả mãn.

Rất nhiều người lục tục rời đi, Bạch Phong Hoa kinh ngạc đứng tạị chỗ, nhìn chỗ Mạc Thanh Tuyệt biến mất. Trên trán còn lưu lại ấm ấp của hắn, hắn cứ như vậy rời đi.

"Không cần lo lắng, ngươi cũng sẽ Phá Toái Hư Không, đến lúc đó đi tìm hắn." Nguời Thủ giới bên cạnh giọng điệu tận lực thản nhiên nói, "Hắn là không nghĩ ngươi sẽ sử dụng lực lượng của ngươi lập tức để Phá Toái Hư Không, hắn biết ngươi còn rất nhiều việc phải làm."

Bạch Phong Hoa hồi phục tinh thần, nhìn người thủ giới, lộ ra nụ cười: "Cám ơn. Ta đã biết, ta sẽ không phụ lòng khổ tâm của hắn."

"Ừ , ừ, khụ khụ, biết là tốt rồi. Mau nhanh đi làm chuyện của ngươi đi. Trước tiên phong ấn đại môn Ma giới lại." Thủ giới giả vuốt vuốt tóc, có chút mất tự nhiên nói.

Bạch Phong Hoa gật gật đầu, xoay người nhìn mọi người. Bạch Tử Mặc đang đuổi theo An Thiếu Minh, Lâu Bạch Y xoay người, bóng dáng biến mất. Ngay sau đó, hắn liền mang theo Bạch Tử Mặc trở lại. Bạch Tử Mặc còn đang giãy giụa: "Ngươi làm cái gì a?"

"Phong ấn cửa Ma giới." Bạch Phong Hoa thay Lâu Bạch Y trả lời.

"A A. Đúng a." Bạch Tử Mặc gật đầu, thần khí trong tay hắn, thiếu một cái thần khí đều không thể khởi động nghi thức a.

Cho nên tất cả mọi người sở hữu thần khí đều ở đây, Bạch Phong Hoa đứng ở chính giữa, nhắm mắt lại, bắt đầu cái nghi thức thủ giới giả đã truyền thụ cho nàng kia. Rất nhanh, thần khí đều phát ra các loại kỳ quang, năm màu sắc, mỹ lệ vô cùng. Những hào quang này đem Bạch Phong Hoa bao phủ bên trong. Bạch Phong Hoa chậm rãi trôi nổi lên, từ từ vươn tay ra, đem toàn bộ ánh hào quang đều hướng tới đại môn Ma giới. Đại môn Ma giới khép kín rất nhanh chậm rãi biến mất, Bàn Long cốc dần dần khôi phục yên tĩnh.

Đại môn Ma giới được phong ấn biến mất. Sự tình cuối cùng cũng tuyên bố một cái kết.

Mà Bạch Phong Hoa không muốn ở lại đại lục Thiên Xuyên lưu lại, hiện tại muốn về Đông Mộc. Mặc kệ bọn người Hoàng Phủ Thành như thế nào giữ lại, Bạch Phong Hoa cũng nhất định phải đi, chuyện khắc phục hậu quả cũng không phải chuyện nàng quan tâm, chuyện nàng cần làm đã kết thúc. Nàng hiện tại là nghĩ muốn về nhà, hỏi cha nương một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Rất nhiều bí ẩn đều đọng lại dưới đáy lòng, chỉ nghĩ muốn biết đến cùng chuyện gì xảy ra.

"A, có thể về nhà." Tao Bao vương gia cười híp mắt nói.

"Đúng vậy, Tiểu Đậu Đỏ, đi nhà ngươi nhìn xem, ngươi tiếp đãi đi." Vị Ngữ tựa vào bên đại thục, nhíu mày đối với Tao Bao vương gia cười nói.

"... ....." Tao Bao vương gia nhất thời không nói gì, từng gặp qua làm cho người ta mời khách, nhưng chưa thấy qua kiểu nói đúng lý hợp tình như vậy. "Ngươi có bản lĩnh gọi bậy, ta hôm nay sẽ khiến cho ngươi biến thành không thể nói!"

"Tiểu Đậu Đỏ." Vị Ngữ mặt không thay đổi, chém đinh chặt thép phun ra ba chữ.

"Đi tìm chết!". Tao Bao vương gia lập tức vung Tràn Hận chủy thủ trong tay hướng đánh về phía Vị Ngữ, Vị Ngữ nhe rang vung Liễu Nguyệt tiên bắt đầu đón đánh. Hai người lại bắt đầu đánh nhiệt tình.

Bỗng nhiên Si Cầm bay đến trước mặt Thủ giới giả, lúc ẩn lúc hiện, tất cả mọi người nghi hoặc không biết nàng đang biểu đạt cái gì.

"Ngươi xác định?" Thủ giới giả sắc mặt một mảnh lạnh lùng.

Si Cầm bay lượn trên không trung, dường như đang gật đầu.

Bạch Phong Hoa cũng hiểu ý tứ của Si Cầm: "Ngươi xác định không cùng ta đi?"

Si Cầm lại một lần nữa gật đầu.

Tô Mộng Vân sửng sốt.

"Như vậy nguyên khí của ngươi ta muốn thu hồi, nói cách khác ta muốn thu hồi sức mạnh của ngươi." Thủ giới giả sắc mặt nghiêm túc nói.

Si Cầm lại bay lên lượn xuống trái phải bay.

"Cái gì? Ngươi muốn làm người? Ngươi có biết hay không một khi làm người ngươi sẽ mất đi sinh mạng vĩnh hằng, chỉ có sống ngắn ngủi vài thập niên!" Thủ giới giả nghe xong thỉnh cầu của Si Cầm, chấn động.

Bạch Phong Hoa nháy mắt hiểu được, Si Cầm là luyến tiếc Tô Mộng Vân.

"Mộng Vân." Bạch Phong Hoa nhìn Tô Mộng Vân mỉm cười, "Đối với ngươi mà nói, Si Cầm là cái gì?"

"Là, là bằng hữu của ta, loại cảm tình này thực vô cùng tốt tốt." Tô Mộng Vân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trả lời khẳng định. Đối với nàng mà nói, Si Cầm không phải là thần khí, không phải là một cây đàn cổ, mà là bằng hữu cùng nàng tâm linh tương thông, là bằng hữu nàng nguyện ý trút bầu tâm sự.

Si Cầm vừa nghe, bay đến Tô Mộng Vân quay chung quanh, tiếp theo ghé vào trên lưng nàng, đè nàng nặng quá mức.

"Có thể làm được sao?" Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Thủ giới giả hỏi.

Thủ giới giả co rút khóe miệng: "Có thể là có thể, thần khí vốn có được sứu mạnh rất cường đại, tinh thần đã sớm mở ra. Chỉ cần ta giúp một chút. Nhưng là.....Ta còn không thể lý giải được ý nghĩ của nàng." Thủ giới giả không hiểu, phi thường không hiểu. Si Cầm có tu vi hơn một ngàn năm, vì một nhân loại mà hủy đi toàn bộ, đáng giá sao?

Si Cầm bay đến trước mặt thủ giới giả, vui vẻ bay lên.

"Ngươi xác định không hối hận?" Thủ giới giả hừ một tiếng.

Si Cầm cao thấp bay lượn.

Tô Mộng Vân kinh ngạc nhìn tất cả, Si Cầm giống như phải đổi toàn bộ cuộc sống, mất đi toàn bộ sức mạnh để ở lại bên cạnh mình? Thật sự sao?

Thủ giới giả lắc đầu, bất đắc dĩ cầm Si Cầm, vô số thất thải quang mang từ trong thân thể Si Cầm tuôn ra, toàn bộ đều bị thủ giới giả thu vào trong cơ thể mình. Ngay sau đó thất thải quang mang càng ngày càng nhiều, làm cho người ta không nhìn ra bóng dáng của Si Cầm.

Tô Mộng Vân khẩn trương nhìn hết thảy.

Thật lâu sau, hào quang dần dần tản đi, một bóng người từ từ hiện ra.

"Chủ nhân!" Một thanh âm thanh thúy giống như chuông bạc vang lên, tiếp theo một cô gái nhắm ngay người Tô Mộng Vân nhào tới. Bởi vì lực đạo quá lớn, trực tiếp đem Tô Mộng Vân ngã bổ nhào xuống đất. Tô Mộng Vân phục hồi tinh thần, nhìn kỹ lại cô gái nhào vào người mình. Cô gái thoạt nhìn cũng mười lăm mười sáu tuổi, mắt to tròn tròn, khuôn mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn đang toét miệng cười. Nhìn ánh mắt cô gái, trong lòng Tô Mộng Vân nảy lên một cỗ cảm giác ấm áp quen thuộc. Là Si Cầm, thật là Si Cầm !

"Tiểu Cầm, tiểu Cầm, đây là hình người của ngươi sao?" Tô Mộng Vân cầm lấy tay Si Cầm, Si Cầm dùng sức gật đầu.

"Ừ thế nào, ừ thế nào, ta không cần đi địa phương khác, ta chỉ muốn cùng chủ nhân một chỗ. Không bao giờ cùng với chủ nhân tách ra nữa". Si Cầm thanh âm giòn tan nhưng lại vô cùng kiên định.

Nhìn Tô Mộng Vân kinh hỉ cùng với Si Cầm một chỗ, Bạch Phong Hoa mỉm cười.

Thủ giới giả nhìn mọi người, bĩu môi nói: "Còn có ai không muốn đi Hư Không, nghĩ muốn ở cùng với chủ nhân mình". Không có cái thần khí nào có vẻ muốn lưu lại, đặc biệt là Bích Lãng Kiếm, rốt cục cũng thoát được cái chủ nhân đáng sợ kia, đương nhiên là nghĩ nhanh đi Vị Diện khác.

"Như vậy, ta muốn quay về Đông Mộc, ta muốn về nhà". Bạch Phong Hoa quay đầu nói với thủ giới giả. Nàng mới không nghĩ mình ngồi thuyền lần nữa vượt qua Tử Vong Chi Hải. Thủ giới giả tuyệt đối có biện pháp nháy mắt đưa bọn họ trở về.

"Hảo, ta đi cùng ngươi." Thái độ thủ giới giả hào phóng lại làm cho Bạch Phong Hoa cả kinh. Nàng rất muốn hỏi ngươi có phát sốt không, nhưng ngẫm lại tính cách người kia kiêu ngạo như vậy, vẫn là nhịn xuống.

"Hiện tại muốn đi?" Hoàng Phủ Trác nhìn Bạch Phong Hoa, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó tả. Hắn biết, Bạch Phong Hoa đi chuyến này, sẽ không trở lại đại lục Thiên Xuyên nữa.

"Ừ, Hoàng Phủ Trác, trong khoảng thời gian này đa tạ ngươi." Bạch Phong Hoa lộ ra nụ cười tươi.

"Không cần phải nói đa tạ, đối kháng Ma tộc là việc thuộc bổn phận của chúng ta." Hoàng Phủ Trác gật đầu.

"Sư huynh, ta muốn quay về Đông Mộc, huynh phải đi về nhìn xem sư phụ sao?" Bạch Phong Hoa đi đến trước mặt Nam Cung Vân hỏi.

Nam Cung Vân thật sâu nhìn Bạch Phong Hoa, trầm mặc xuống, mới nói: "Phong Hoa, ta sẽ trở về xem sư phụ, chuyện của ngươi ngươi trước xử lý." Tâm tư Nam Cung Vân giờ phút này phi thường phức tạp. Hắn tuy rằng đã hạ quyết tâm muốn cố gắng tu hành, nghĩ Phá Toái Hư Không muốn cùng một chỗ với Bạch Phong Hoa, nhưng trong lòng vẫn hết sức phiền muộn.

"Sư huynh......."Bạch Phong Hoa nhìn Nam Cung Vân, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói cái gì cho phải. Nàng đi chuyến này, không biết khi nào thì lại có thể gặp mặt đây? Không biết, ngay cả chính nàng cũng không biết.

"Phong Hoa, chăm sóc tốt chính mình." Nam Cung Vân trên mặt dần dần lộ ra vẻ tươi cười, đưa tay xoa đầu Bạch phong Hoa, mi gian lộ ra vẻ sủng nịnh.

"Ừ, ta sẽ . " Bạch Phong Hoa dùng sức gật đầu. Trong lòng từ từ nổi lên một tia chua sót nhàn nhạt. Sư huynh đối nàng mà nói, không ai có thể thay thế, giống như thân nhân bình thường của nàng. Hiện tại phải xa cách, trong lòng hóa ra khó chịu như vậy.

Hai người đối diện, không nói gì.

Nam Cung Vân không muốn cùng Bạch Phong Hoa cùng nhau trở về, không muốn trực tiếp nhìn cảnh Bạch Phong Hoa rời đi. Cảnh tượng đó, thật sự rất dày vò.

Hoàng Phủ Trác cuối cùng không nói một lời nào, lẳng lặng đứng một bên nhìn Bạch Phong Hoa, bởi vì hắn trong lòng sớm đã có quyết định. Bất kể mình có thể hay không thể Phá Toái Hư Không đi theo bên người Bạch Phong Hoa, nhưng là đời này có mục tiêu, bao giờ cũng tốt.

Bạch Phong Hoa nhất nhất cùng mọi người nói lời từ biệt, nhóm thần khí lớn nhỏ đều toàn bộ biến nhỏ, cất vào gói hành lý to bên hông Bạch Phong Hoa. Cuối cùng chân chính cùng nhau trở về chính là Bạch Phong Hoa, Lâu Băng Nhi, An Thiếu Minh, Tô Mộng Vân, Si Cầm, Tao Bao vương gia còn có Vị Ngữ.

Đoàn người Bạch Phong Hoa cứ như vậy rời đi, giải quyết toàn bộ hậu quả trên đại lục Thiên Xuyên đều là chuyện của các đại thế gia.

"Đi thôi." Thủ giới giả thản nhiên nói một câu, tiếp theo một đạo quang quyển đem đoàn người Bạch Phong Hoa bao phủ ở bên trong. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rất nhanh liền thấy ánh sáng. Mà khi mọi người lấy lại tinh thần thì đã thấy mình đứng ở giữa hậu viện của Bạch gia. Vài thị nữ đang quét tước ở hậu viện, khi các nàng nhìn thấy bỗng nhiên trong viện nhiều ra nhiều người như vậy thì lúc đầu không kịp phản ứng, thời điểm khi nhìn thấy Bạch Tử Mặc mới đều hoan hô lên, đi bẩm báo đám người Bạch Lão gia tử. Bi kịch là, các thị nữ này không ai nhận ra Bạch Phong Hoa.

“Bạch Phong Hoa, đây là nhà của ngươi?" Vị Ngữ quét mắt nhìn chung quanh,"Cũng không tệ lắm a."

"Ừ." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, khóe mắt dư quang lại liếc đến thủ giới giả đứng bên cạnh, cũng không biết người kia muốn làm gì? "Này, thủ giới giả, ngươi đã nói, giúp ngươi đánh lui Ma Tộc liền xóa bỏ."

"Ta biết, ngươi nghĩ đi đâu, ta chỉ là tới ôn chuyện." Thủ giới giả hừ lạnh một tiếng. Không đáng yêu, nàng hiện tại tuyệt không đáng yêu. Tuy rằng đã biết hình dạng của nàng, thật tâm cũng cảm thấy tính cách hiện tại cùng hình dạng của nàng tuyệt không phù hợp! Rất không đáng yêu!

"Ôn chuyện?" Bạch Phong Hoa suy nghĩ xuống ngay lập tức hiểu được.

"Tử Mặc! Tử Mặc!" Rất nhanh tiếng gọi ầm ĩ của Bạch lão gia tử vang lên, một chuỗi bước chân dồn dập liền theo sát mà đến.

Khi Bạch lão gia tử đứng ở cửa, nhìn trong viện một đám người thì ngây ngẩn cả người. Cái cô gái xinh đẹp đứng bên người Bạch Tử Mặc kia thực quen mắt, thực thân thiết a, đây là có chuyện gì?

"Gia gia, xem ngài thật sự là đã già đi, ai, cháu gái đứng trước mặt ngươi ngươi cũng không nhận ra được." Bạch Phong Hoa nhíu mày trêu ghẹo.

"A a a! ! ! Phong Hoa! ! " Tiếng của Bạch lão gia tử bỗng nhiên như chuông lớn, hét lên một tiếng liền vọt lại đây.

Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy, còn có Bạch Dịch Thủy theo ở phía sau, khi bọn họ nhìn thấy bộ dáng của Bạch Phong Hoa đều ngây ngẩn cả người . Mà biểu tình của Tiết Nhu Nhi lại nói cho Bạch Phong Hoa biết một điểm, Tiết Nhu Nhi cũng không biết Bạch Phong Hoa trúng độc.

Một ngày này, Bạch gia náo nhiệt. Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc trở về làm cho Bạch gia trên dưới phi thường náo nhiệt. Bạch lão gia tử kích động chiếu cố từ trên xuống dưới, tất cả đều tự mình phụ trách. Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Dịch Thủy ánh mắt lại dừng ở trên người Thủ giới giả, bọn họ đều cảm giác được một lực lượng bất phàm. Lúc biết được Bạch Tử Mặc mang con dâu về cho bọn hắn, cao hứng lôi kéo Băng Nhi hỏi han ân cần, làm cho Lâu Băng Nhi cực kỳ ngượng ngùng.

"Nương, có một số việc, ta nghĩ muốn hỏi nương." Bạch Phong Hoa trực tiếp nói với Tiết Nhu Nhi.

Tiết Nhu Nhi gật gật đầu: "Ừ, có một số việc, ta nghĩ cũng là lúc nên nói cho con biết. Đi thôi, đi phòng ngủ của chúng ta."

Bạch Phong Hoa gật gật đầu, cùng Tiết Nhu Nhi, Bạch Hận Thủy cùng hướng phòng ngủ đi.

"Ta cũng muốn nghe." Bạch Tử Mặc cũng sáp lại đây, lại bị Tiết Nhu Nhi cốc một cái.

"Đi giúp đại ca ngươi cùng gia gia tiếp khách đi, mấy ngày nay các ngươi sẽ nhiều việc đó. Hiện tại thật nhiều người cũng biết các ngươi đã trở lại." Tiết Nhu Nhi cười phân phó.

"Được rồi, được rồi." Bạch Tử Mặc vuốt vuốt đầu mình nói thầm.

Thủ giới giả trực tiếp đi theo phía sau Bạch Phong Hoa, mà Bạch Phong Hoa cũng không có ý muốn ngăn cản, Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa một chút, lại nhìn nhìn Thủ giới giả, không rõ đây là ý gì.

"Như thế nào, không nhớ rõ ta?" Bỗng nhiên, giọng nói thủ giới giả biến đổi, biến thành âm thanh hùng hậu máy móc lạnh như băng mà lần đầu tiên Bạch Phong Hoa nghe được.

Tiết Nhu Nhi cũng Bạch Hận Thủy sắc mặt phút chốc biến đổi, Bạch Hận Thủy lập tức đề phòng, Bạch Phong Hoa đưa tay ngăn cản lại: "Cha, không cần lo lắng.Thủ giới giả nói qua, mọi thứ đều xóa bỏ."

Bạch Hận Thủy kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa rốt cục là đã biết bao nhiêu?

"Đi vào trước rồi nói sau". Bạch Phong Hoa hiểu được, sự tình có lẽ vượt qua dự đoán của mình.

Vào cửa, Bạch Hận Thủy đóng cửa lại, tâm tình bỗng nhiên có chút phức tạp. Muốn đem chân tướng nói cho Phong Hoa, vì sao trong lòng cảm thấy có chút rối ren.

Sau đó bốn người ngồi vào chỗ của mình, Bạch Phong Hoa nhìn thẳng vào mắt Tiết Nhu Nhi, một câu cũng không nói, lẳng lặng đợi.

Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy liếc nhau, cuối cùng khẽ thở dài, Bạch Hận Thủy chậm rãi nói: "Phong Hoa, ta không phải phụ thân thân sinh ra con."

Bạch Phong Hoa ngẩn ra, sững sờ nhìn Bạch Hận Thủy có chút thương cảm, nhất thời không biết nói cái gì cho tốt. Không phải phụ thân thân sinh? Vậy Tiết Nhu Nhi thì sao? Là thân sinh mẫu thân sao?

"Nhưng là, ta là mẫu thân thân sinh của con." Lời kế tiếp của Tiết Nhu Nhi giải thích những nghi vấn trong lòng Bạch Phong Hoa.

"Hai chúng ta, cũng không phải người ở đây. Chúng ta là dưới sự trợ giúp của người kia, đi vào đại lục này định cư. Người kia mới là phụ thân thân sinh của con." Thời điểm Bạch Hận Thủy nói những lời này, thực bình tĩnh, "Nhưng là ta và mẫu thân con thật tâm yêu nhau."

Lời nói này, trực tiếp làm Bạch Phong Hoa cùng Thủ giới giả choáng váng.

Đây là cái tình huống gì? Rốt cục là sao lại thế này? Như thế nào lại có cảm giác quan hệ hỗn loạn? Mà kịch độc ngủ yên trên người mình lại là như thế nào có?

"Quê hương của chúng ta kỳ thật là ở Vị Diện kia." Bạch Hận Thủy tay khẽ run run, chân tướng sự việc sẽ nói ra, thái độ Phong Hoa với mình, sẽ như thế nào đây? "Ta cùng với mẫu thân con, vốn là tình đầu ý hợp. Nhưng bởi vì nàng là đại tiểu thư duy nhất của Tiết gia, cho nên muốn cùng Bạch gia liên hôn. Mà phụ thân thân sinh con, chính là đối tượng kết hôn."

"Ta cũng không đồng ý, bởi vì ta thích là Hận Thủy." Tiết Nhu Nhi tiếp lời nói, "Có điều....." Tiết Nhu Nhi ngừng lại, sắc mặt hơi biến hóa.

"Là người kia ép buộc....." Bạch Phong Hoa nhíu mày tự nhiên nghĩ đến phương diện kia , chẳng lẽ phụ thân thân sinh cưỡng ép nương làm gì gì đó mới có nàng?

"Không!" Tiết Nhu Nhi vừa nghe Bạch Phong Hoa đoán như vậy, vội vàng phủ định, " Không phải, Phong Hoa, phụ thân thân sinh con không phải là người như vậy, tuyệt đối không phải."

"Sao a?" Bạch Phong Hoa có chút nghi hoặc, "Vậy sao lại thế này, hắn là người như thế nào?."

"Hắn là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, là nam nhân chân chính." Tiết Nhu Nhi không chút nào keo kiệt tán thưởng. Mà Bạch Hận Thủy sắc mặt cũng không có gì khác thường, cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, Phong Hoa, phụ thân thân sinh của con là một nam nhân chân chính. Con không thể đem hắn tưởng tượng thành như vậy."

"Vậy rốt cục là sao lại thế này? Con như thế nào càng nghe càng thấy hồ đồ? " Bạch Phong Hoa càng suy nghĩ càng thấy mơ hồ. Đây là có chuyện gì xảy ra?

"Năm đó, ta cùng với phụ thân thân sinh con, cũng chính là đường huynh của ta, đều yêu mẫu thân của con. Nhưng mà, ta chỉ là một nhánh của Bạch gia, không có khả năng cùng Tiết gia thành thân. Mà phụ thân thân sinh của con lại là người thừa kế Bạch gia, cho nên hôn sự hắn cùng với mẫu thân con cứ như vậy định ra. Chúng ta đều vô lực phản kháng, phụ thân của con vẫn chưa hay biết gì. Đêm thành thân....."

"Ta bị hạ dược, cho nên có con." Tiết Nhu Nhi nói tiếp, sau đó cầm lấy tay Bạch Phong Hoa, "Nữ nhi bảo bối của ta, ta nói, không nên nghĩ rằng ta không muốn sinh ra con. Trái lại, ta thật cao hứng khi sinh ra con."

Bạch Phong Hoa trên mặt hiện lên tươi cười, lật tay cầm lấy tay Tiết Nhu Nhi, tay Tiết Nhu Nhi ấm áp, mềm mại.

"Sau lại, phụ thân con biết mẫu thân con là bị bắt buộc, hắn giận dữ. Cũng biết chuyện của chúng ta. Hắn đã ra một quyết định." Bạch Hận Thủy nói đến đây, có chút kích động.

"Hắn quyết định giúp các ngươi đào tẩu, hơn nữa là trốn tới lục địa này." Thủ giới giả ở bên cạnh xem thường nói.

"Đúng vậy. Ở Vị Diện trước, thế lực Bạch gia vô cùng to lớn, chúng ta có thể trốn chạy đi đâu được? Cho nên hắn đã nghĩ đến biện pháp này, giúp chúng ta trốn xuống hạ giới này." Tiết Nhu Nhi nói tới chỗ này, trên mặt hiện lên nụ cười chua xót, "Chúng ta thiếu hắn rất nhiều, chúng ta cứ như vậy mà đi, còn hắn lại một mình đối mặt với tất cả."

Bạch Hận Thủy sắc mặt cũng ảm đạm xuống.

"Nhân loại đó, rất mạnh. Cùng các ngươi, hoàn toàn không cùng một cấp bậc." Thủ giới giả sảng khoái nhớ tới ngày ác chiến, vậy mà hắn trong thời kỳ hưng thịnh nhất (mạnh mẽ nhất), cũng không phải đối thủ của người kia.

"Đương nhiên, Cuồng Long Bạch Ngọc Phi không phải tùy tiện mà kêu ra." Bạch Hận Thủy nở nụ cười, "Đường huynh hắn là thiên tài, một vạn năm mới có thể xuất hiện một thiên tài."

Bạch Ngọc Phi?

Bạch Phong Hoa trong lòng khẽ lặp lại tên này. Đây là tên phụ thân mình chưa từng gặp mặt kia?

"Về sau đi đến Vị Diện kia, chúng ta gặp gia gia hiện tại của con. Khi đó hắn vừa đau lòng vì mất nhi tử cùng con dâu, mang theo một tiểu tôn tử. Chính là đại ca con, Bạch Dịch Thủy." Bạch Hận Thủy tiếp tục giải thích, " Hắn thu lưu chúng ta, đem chúng ta trở thành người thân. Chuyện về sau, con đều đã biết."

"Ừ." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, bỗng nhiên trừng mắt nói, "Cha, vậy Bạch Tử Mặc là đứa nhỏ các người sinh ra đi?."

Bạch Phong Hoa một câu cha này làm cho tâm Bạch Hận Thủy vui sướng khôn cùng. Sau khi Bạch Phong Hoa biết được chân tướng sự việc, thái độ với hắn vẫn như thế, cũng không biến đổi.

"Ừ, đó là đương nhiên a." Tiết Nhu Nhi gật đầu.

"Như vậy." Bạch Phong Hoa vuốt vuốt cằm mình, cảm thán câu chuyện tình yêu xưa ly kỳ. Người cha thân sinh kia, thật sự là một đóa hoa kỳ ba a, lại có thể giúp chính vợ mình cùng nam nhân khác bỏ trốn, khí phách, khí phách! Hành vi ngang ngạnh như vậy, còn chưa có nhìn thấy hắn, cũng đã sinh ra thiện cảm tốt rồi.

"Tuy rằng ta đã đáp ứng qua không có truy cứu, nhưng là có điều kiện, ta muốn thu lại nguyên khí hiện tại trong cơ thể các ngươi. Còn có Bạch Phong Hoa nửa năm sau sẽ Phá Toái Hư Không." Thủ giới giả chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói.

"Này, nên phải. Đợi chút! Ngươi mới vừa nói cái gì?" Bạch Hận Thủy nghe rõ câu sau của lời nói thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Cha, con đã có thể Phá Toái Hư Không, là thủ giới giả tạm thời giúp con ngăn chặn lực lượng. Hắn cho con thời gian nửa năm." Giọng Bạch Phong Hoa có chút u ám nói, nhìn Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy sửng sốt, "Con, không nỡ bỏ các người. Còn có gia gia, đại ca, Tử Mặc.....Còn có nhóm bằng hữu."

Trong phòng nhất thời không khí có chút cứng nhắc, mọi người đều trầm mặc. Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy cuối cùng liếc nhau, lộ ra vẻ cười khổ. Đúng vậy, đứa nhỏ người kia, Phá Toái Hư Không, đương nhiên là bình thường. Lúc trước, thời điểm bọn họ đi vào Vị Diện này, là Bạch Ngọc Phi trợ giúp bọn họ lực lượng suy yếu mới có thể bình yên ẩn nấp thân phận ở chỗ này. Trong lòng vừa không đành, lại vừa chua xót, lại vừa vui mừng.

"Còn có, nương, có chuyện này." Bạch Phong Hoa chợt nhớ đến.

"Cái gì?" Tiết Nhu Nhi nghi hoặc hỏi.

"Màu da của con hai người cũng nhìn thấy." Bạch Phong Hoa chỉ vào mặt mình nói, "Biến trắng."

"Đúng vậy a, kỳ quái, lúc trước sinh con ra, chúng ta tìm nhiều danh y, đều trị không được." Tiết Nhu Nhi thực nghi hoặc.

"Không phải bệnh, là độc." Bạch Phong Hoa trầm giọng nói, "Này độc, tên là Ngủ Yên."

"Cái gì? !" Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy đồng thời biến săc. Ngủ Yên? Làm sao có thể là kịch độc như vậy?

"Nương, người có biết lúc nào trúng độc không?" Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy nhìn nhau, trong mắt đều là chấn động. Bởi vì hai người đều hiểu được, người đối với Tiết Nhu Nhi hạ độc, có khả năng cùng có cơ hội nhất, chính là người kia. Là mẫu thân Bạch Ngọc Phi, cũng chính là bà nội của Bạch Phong Hoa!

"Này độc, ở Vị Diện này không có. Khẳng định là hạ thời điểm còn ở Vị Diện trước." Thủ giới giả thản nhiên chen lời.

Bạch Phong Hoa biến sắc: "Nương, người không phải đã muốn nghĩ đến ai rồi chứ?"

"Ta, ta không biết có phải nàng hay không." Giọng điệu Tiết Nhu Nhi có chút nghi hoặc cũng có chút lo lắng.

"Là nàng! Nhất định là nàng! Cái nữ nhân độc ác kia! Nàng biết chuyện của chúng ta, làm sao có thể bỏ qua cho ngươi." Bạch Hận Thủy một mực chắc chắn, ánh mắt phẫn hận lên. Bạch Phong Hoa đang muốn hỏi là ai, lời nói kế tiếp của Bạch Hận Thủy lại làm cho Bạch Phong Hoa sửng sốt.

"Ta có đôi khi thực hoài nghi, nữ nhân như vậy, tại sao lại có thể sinh ra đường huynh vĩ đại như vậy." Bạch Hận Thủy cắn răng oán hận nói.

Mẫu thân Bạch Ngọc Phi?

Là bà nội hạ độc mình?

Kết luận này làm cho Bạch Phong Hoa có chút giật mình, tiếp theo có chút hiểu được. Đúng rồi, nếu như nói Tiết Nhu Nhi yêu là Bạch Hận Thủy, không phải Bạch Ngọc Phi, mẹ chồng biết đến, sao lại có thể dễ dàng tha thứ mọi chuyện như vậy phát sinh. Đại thế gia, quan tâm nhất chính là thể diện. Tiết Nhu Nhi vô thanh vô tức mà chết đi, có thể đem cái gọi là "gièm pha" hoàn toàn vùi lấp.

"Có phải nàng hay không, chúng ta không có chứng cớ." Tiết Nhu Nhi có chút chần chờ nói. Nữ nhân đó, vẫn luôn cả vú lấp miệng em như vậy, vẫn muốn nắm trong tay nhân sinh của người khác. Nghĩ tới nàng, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

"Không có những người khác." Bạch Hận Thủy nghiến răng căm hận nói.

"Nhưng mà, Phong Hoa, ta, ta có việc cầu con." Bỗng nhiên Tiết Nhu Nhi quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, dùng sức nắm chặt tay Phong Hoa.

"Nương, người đang nói cái gì cầu hay không, người có việc phân phó là được a." Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn thái độ đột biến của Tiết Nhu Nhi, trong lòng bất an.

"Phong Hoa, đáp ứng nương, nếu con đi Vị Diện, trở về nhìn xem cha cùng nương của ta được chứ?" Tiết Nhu Nhi khóe mắt chảy ra nhiều điểm lệ quang, "Tuy rằng lúc trước bọn họ cũng dặn dò để cho ta yên tâm, nhưng mà, những năm gần đây, trong lòng ta luôn luôn lo lắng, nằm mơ cũng nghĩ tới bọn họ."

Bạch Phong Hoa sửng sốt, mẫu thân cùng cha của nương?

"Ông Ngoại, bà ngoại? " Bạch Phong Hoa thì thào nói ra xưng hô này cơ hồ mà nói là rất xa lạ.

"Ừ." Trong mắt Tiết Nhu Nhi lóe ra tia sáng, dùng sức gật đầu, nội tâm vô cùng kích động.

Bạch Hận Thủy ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.

"Vậy cha, gia gia cùng bà nội đâu? Gọi là gì? Đến lúc đó con muốn nhìn thấy họ a." Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Bạch Hận Thủy, nhe răng cười, "Không thể nặng bên này nhẹ bên kia a. Ngoại công bà ngoại con muốn đi thăm, gia gia cùng bà nội con cũng muốn thăm a."

Bạch Hận Thủy thiếu chút nữa nước mắt liền tung bay. Vì sao Bạch Phong Hoa lại đáng yêu như vậy, hiếu thuận như vậy a!

Kế tiếp thủ giới giả hấp thụ nguyên khí trong cơ thể Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy, bắt đầu để lại không gian cho ba người bọn họ, chính mình lui ra ngoài.

Đến quá trưa, ba người đều ở trong phòng tán gẫu, không có ai biết họ hàn huyên cái gì. Thẳng đến buổi tối, ba người với vẻ mặt thỏa mãn tươi cười đi ra khỏi phòng. Bữa tối phong phú đã sớm chuẩn bị tốt, chúc mừng Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc trở về. Người một nhà này ấm áp vui vẻ hoà thuận, Bạch Lão gia tử cuối cùng uống tới vẻ mặt đỏ bừng, lầu bầu than thở mới kết thúc yến hội. Không khí sôi nổi đều lây sang cả mọi người Bạch gia.

Bạch Phong Hoa bữa tiệc này cũng ăn uống thoải mái thỏa mãn. Nửa năm, còn nửa năm thời gian. Thời điểm nửa năm này nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, còn có rất nhiều chuyện muốn an bài. Phải nắm chặt thời gian. Chỉ có an bài tốt mọi thứ, nàng mới có thể an tâm Phá Toái Hư Không đi một Vị Diện khác.

Ngoại công, bà ngoại, gia gia, bà nội.....

Những người này đều phải đi thăm .

Còn có một người, Bạch Ngọc Phi. Rất ngạc nhiên muốn biết đó là nam nhân thế nào.

Quan trọng nhất, đó là Mạc Thanh Tuyệt.

Thanh Tuyệt, chờ ta, ta nhất định sẽ đến.