Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 35: Chính là nói xấu ngươi thì làm sao?

“Nói hươu nói vượn! Ngậm máu phun người! Bạch Phong Hoa, ngươi ở trong này nói bậy bạ gì đó?” Hạ Mai Lâm cơ hồ hét ầm lên, mặt tái nhợt giờ phút này đỏ lên, tức giận ghi hận tới cực điểm.Nàng vạn vạn thật không ngờ có một ngày nàng sẽ bị người vu hãm đứa nhỏ chính mình không phải huyết mạch Nam Cung gia.Nam Cung Kỳ có phải đứa nhỏ Nam Cung Nhược An hay không chính mình rõ ràng nhất, đáp án đương nhiên là đúng vậy! Nàng không chỉ vì muốn lên làm chủ mẫu Nam Cung gia mới hãm hại Phượng Tử Tô, còn có một vấn đề trọng yếu, thì chính là nàng yêu Nam Cung Nhược An.

Nam Cung Kỳ sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cũng chỉ vào Bạch Phong Hoa chửi ầm lên: ”Bạch Phong Hoa, ngươi tính toán cái gì, cư nhiên dám nói xấu ta! Ta hôm nay giết ngươi. ”

“Có phải nói xấu hay không, nghiệm chứng một chút không được sao!” Bạch Phong Hoa tựa tiếu phi tiêu, cũng không có bởi vì lời hai mẫu tử Nam Cung Kỳ nói mà tức giận, chỉ quay đầu nhìn Nam Cung Nhược An, mỉm cười: ”Nam Cung gia chủ, hôm nay nhiều người như vậy ở trong này làm chứng, hiện tại nghiệm chứng không phải thời cơ tốt nhất sao?”

Nam Cung Nhược An kinh ngạc nhìn chén nước kia, trong mắt có chút mù mờ, còn có lo lắng.Sự tình như thế nào diễn biến đến tình trạng này? Nam Cung Kỳ không phải đứa nhỏ chính mình? Thật sự không phái sao?

Bạch Phong Hoa cũng không nói lời nào, từng bước tới gần Nam Cung Kỳ, Nam Cung Kỳ một trận hoảng hốt: ”Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Người tới a, ngăn hắn lại cho ta!” Hạ Mai Lâm lớn tiếng quát to, nhưng mà hiện tại thế cục như vậy, không ai nghe lệnh tiến lên đi ngăn cản Bạch Phong Hoa.

Nam Cung Kỳ thoáng sờ bảo kiếm bên hông, nhưng mà cổ tay hắn lại truyền đến một trận toàn thân đau nhức, tiếp theo đó cả người cứng đờ ngay tại chỗ, dừng động tác hắn rút kiếm.Nam Cung Vân bất động thanh sắc rút ngón tay trở về.Hắn vừa rồi bắn ra một ngân châm có tách dụng gây hiệu.Hắn tuyệt đối không cho phép Nam Cung Kỳ xúc phạm tới Bạch Phong Hoa dù chỉ một chút.

Bạch Phong Hoa đi tới bên cạnh Nam Cung Kỳ, vẫy tay để người bưng bát nước đi lên, cầm cổ tay Nam Cung Kỳ, không cần phân trần đã đem bàn tay hắn lật xuống, dùng sức lấy châm đâm vào ngón tay hắn.

Hạ Mai Lâm cơ hồ tim sắp nhảy ra, nàng muốn ngăn cản, lại phát hiện mình như thế nào cũng không động đậy.Chỉ có xanh cả mặt nhìn động tác của Bạch Phong Hoa.

Mà Nam Cung Kỳ hỗn loạn lại không ngừng an ủi chính mình, mình có cái gì phải sợ? Chính là con trai ruột Nam Cung gia chủ, ai cũng không thể thay đổi được sự thật này!

Nam Cung Nhược An cũng quay đầu nhìn bên này không hề động, lòng của hắn vào giờ khắc này cư nhiên cũng dị thường khẩn trương.

Mà các trưởng lão Nam Cung gia cùng các thành viên trụ cột đều vây quanh lại đây, không chớp mắt nhìn biến hóa trong chén nước.

Vài giọt máu tươi của Nam Cung Kỳ ở trong chén nước từ từ chìm xuống, đến gần chỗ máu dung hợp của Nam Cung Vân cùng Nam Cung Nhược An.Nếu máu của hắn tiến vào cũng dung hợp, hết thảy cũng không vấn đề gì, chứng tỏ hai người đều là đứa nhỏ của Nam Cung Nhược An.

Thế nhưng! Nam Cung Kỳ máu tươi cùng hỗn hợp máu tươi kia lại như thế nào cũng vô pháp dung hợp, vẫn đều là trạng thái bài xích!

“Làm sao có thể! Nước này nhất định có vấn đề, nhất định có vấn đề.Cha, bọn họ động tay chân a, nước này nhất định là bọn họ chuẩn bị sẵn?” Nam Cung Kỳ thấy thế kêu lớn lên, ánh mắt nhìn Bạch Phong Hoa đều muốn phun lửa.Hạ Mai Lâm tê liệt ngồi ở dưới đất, nàng không cần nhìn cũng biết kết quả như vậy.Âm mưu! Đây là âm mưu.Hạ Mai Lâm chằm chằm nhìn Bạch Phong Hoa, hận không thể lột da hắn.

“Sao, vậy các ngươi Nam Cung gia chính mình chuẩn bị nước, lại lấy máu là được rồi a.” Bạch Phong Hoa nhún vai, không đợi Nam Cung Nhược An nói chuyện đã muốn giành trước nói một câu như vậy.Sau đó lơ đễnh thối lui đến một bên.

Nam Cung Kỳ yên lặng, mà sắc mặt Hạ Mai Lâm còn lại càng ngày càng tái nhợt.

Không có đợi cho Nam Cung Nhược An phân phó, trưởng lão Nam Cung gia đã muốn gọi người chuẩn bị nước.Nam Cung gia huyết mạch đối với bọn họ mà nói là chuyện phi thường quan trọng, tuyệt đối không cho phép có gì dơ bẩn tồn tại.

Rất nhanh, một chén nước khác được mang tới, lần này không để cho Hoàng Phủ Thành bọn họ kiểm tra, không có qua tay những người khác.Chính là các trưởng lão Nam Cung gia nghiêm túc kiểm tra về sau, mới mang lại lấy máu nhận thân.

Nam Cung Nhược An lúc này đây trầm mặc không nói gì tiêu sái bước lên, trực tiếp lấy máu nhỏ xuống sau không có biểu tình tiêu sái đến một bên.Nam Cung Kỳ cổ tay bị buộc cầm chuẩn bị lấy máu, bất đồng là lần này cầm cổ tay hắn là người Nam Cung gia.

“Không! Cha, cha! Cứu ta a.Đây là âm mưu a, âm mưu a!” Nam Cung Kỳ vẻ mặt sợ hãi, vội vàng hướng Nam Cung Nhược An xin giúp đỡ.Mà Nam Cung Nhươc An chỉ khẽ nhíu mày, cuối cùng một câu cũng không có nói.

Xem một màn này, Nam Cung Vân trong lòng cười lạnh không thôi, Nam Cung Nhược An, đây là cái người gọi là cha sao.Một màn này, ở hai mươi năm trước phát sinh đi, khi đó hắn cũng trầm mặc không nói gì, mặc cho âm mưu diễn ra.Hôm nay, cũng như thế.Nam nhân như vậy, có tư cách gì làm cha của hắn? Không có, vĩnh viễn cũng không có!

Bạch Phong Hoa ánh mắt cũng một mảnh lạnh như băng.Hạ Mai Lâm cùng Nam Cung Kỳ muốn oán sẽ không oán chính mình, người bọn họ muốn oán chính là bản thận họ cùng Nam Cung Nhược An.Nếu trước kia bọn họ không có hãm hại mẫu tử Phượng Tử Tô, nếu Nam Cung Nhược An tính cách không có như thế này, không có trách nhiệm, sự tình làm sao phát triển thành như vậy? Kế hoạch chính mình làm sao có thể tiến hành thuận lợi như thế?

Người a… Người thân chính là như thế sao? Bạch Phong Hoa trong lòng thở dài, một cỗ cảm giác mất mát tự nhiên sinh ra.

“Nước này là chúng ta chuẩn bị, ngươi hoài nghi chúng ta sẽ đổ oan cho người nhà mình sao?” Trưởng lão Nam Cung gia vừa nghe Nam Cung Kỳ nói, nổi giận.Hơn nữa nguyên bản đối với Nam Cung Kỳ bất mãn, khẩu khí nói chuyện lại nghiêm khắc.Mà người Nam Cung gia, đã sớm đối với Nam Cung Kỳ oán than dậy đất, ( tiếng oán hờn khắp nơi ), tự nhiên sẽ không có người giúp hắn nói chuyện.Thậm chí có người ở trong lòng hy vọng Nam Cung Kỳ thật sự không phải là đứa nhỏ của Nam Cung Nhược An mới tốt.

“Nhược An, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, việc hôm nay, là có người có ý hãm hại sao?” Hạ Mai Lâm nhìn Nam Cung Nhược An, đau khổ lớn tiếng kể lể.Sự tình rõ ràng như thế, chẳng lẽ hắn nhìn không ra sao? Không! Hắn nhìn ra, chỉ là hắn lại một lần duy trì trầm mặc!

Nam Cung Nhược An nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia đau đớn, thời điểm đang muốn cái gì.Lại bị thanh âm thê lương của Lưu Đại quát tháo đánh gẫy.

“Tiểu thư, ngươi như trước chết cũng không hối cải sao Ta Lưu Đại hôm nay lấy cái chết minh giám, chứng minh lời nói của ta những câu đều là nói thật.Vân thiếu gia cùng Phượng phu nhân chính là tiểu thư hãm hại a!” Lưu Đại nói xong, ngửa mặt lên trời thét một tiếng, tiếp theo đầu hung hăng hướng cây cột bên cạnh trong đại sảnh đánh tới.Lúc này đụng óc vỡ toang, đi đời nhà ma.Chết vô cùng thê thảm!

Trong đại sảnh mọi người đều ngây ngẩn cả người, nhìn một màn này thấy ghê người, đều thật sự bị chấn động.

Hạ Mai Lâm sắt mặt còn lại là một mảnh tro tàn, đôi môi của nàng khẽ run nhè nhẹ, cuối cùng không có phát ra tiếng nào.

Mà Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên chút độ cong lạnh như băng, Lưu Đại tử, là nàng cho phép.Chết lúc này, là tốt nhất.Hết thảy đều thành kết cục đã định.

Mà bên này, trường lão Nam Cung gia khóe mắt dư quang lại nhìn đến trong nước hai cỗ máu như trước là bài xích, không thể dung hợp.

Nam Cung Kỳ sắc mặt đã không còn chút huyết sắc nào, chỉ biết không ngừng lắc đầu:”Điều đó không có khả năng a, điều đó không có khả năng a! Ta là con ruột của cha! Ta là thiếu gia Nam Cung gia a!”

“Sự thật chứng minh ngươi không phải!” Bạch Phong Hoa mỉm cười, vân đạm phong khinh phun ra vài chữ.Này vài chữ này cũng rõ ràng, chui vào trong lỗ tai mọi người trong đại sảnh.Ngữ điệu nhẹ nhàng, lại ẩn chứa sức nặng vô cùng.

“Không có khả năng!” Nam Cung Kỳ giống như nổi điên, rống to, “Ta chính là thiếu gia Nam Cung gia, là Đại thiếu gia duy nhất của Nam Cung gia!”

“Máu của ngươi, cùng gia chủ không dung hợp!” Nam Cung gia nhóm trưởng lão sắc mặt không chút thay đổi nói.Nam Cung Nhược An sắc mặt giờ phút này cũng khó coi tới cực điểm.Theo lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy Nam Cung vân, trong lòng hắn có cảm giác cũng rất kỳ diệu.Sự tình phát triển đến tình trạng này, hắn cư nhiên tuyệt không thấy bất ngờ.Chỉ là, trong lòng từng đợt đau đớn cùng thất vọng, còn có hối hận áy náy.Đó là đối với Nam Cung Vân cùng Phượng Tử Tô.

“Làm sao có thể? Làm sao có thể đâu?” Nam Cung Kỳ thì thào lặp lại những lời này, bỗng nhiên quay đầu nhìn Hạ Mai Lâm, khuôn mặt biểu cảm dần dần trở nên hung tợn, “Nương, chẳng lẽ, chằng lẽ ngươi gạt ta cái gì? Chẳng lẽ ta không phải đứa nhỏ của cha?”

Mọi người ánh mắt đều dừng trên người Hạ Mai Lâm, Hạ Mai Lâm nghe được những lời này của Nam Cung Kỳ, cả người tức giận phát run.Cuối cùng không chịu đựng được nữa, phụt một tiếng phun ra máu tươi.

Đại thế đã mất….

Hạ Mai Lâm hung tợn nhìn Bạch Phong Hoa, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, điên cuồng cười lớn: ”Bạch Phong Hoa, ngươi thắng.Xem như ngươi lợi hại! Ta chịu thua, ta chịu thua!”

Bạch Phong Hoa nhìn Hạ Mai Lâm gần như điên dại, ánh mắt cũng là một mảnh lạnh như băng.Hạ Mai lâm sớm nên nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ có một ngày như thế.

Sự tình cứ như vậy chấm dứt!

Đoàn người Hoàng Phủ Thành, từ đầu tới cuối không có ngồi nhắm rượu.Nhưng cũng không cần bọn họ mở miệng, bọn họ tồn tại cũng đã đạt tới hiệu quả Bạch Phong Hoa muốn.Mà Hoàng Phủ Trác, ánh mắt còn lại vẫn không có dời khỏi trên người Bạch Phong Hoa, lộ ra một cỗ hứng thú khó có thể nói rõ.

Hạ Mai Lâm sẽ bị các trưởng lão nhà Nam Cung xử trí thế nào, Bạch Phong Hoa không quan tâm.Năm đó, Phượng Tử Tô bị buộc đá ném xuống sông, là Nam Cung Nhược An ngăn cản mới sửa thành giam cầm cả đời.Nhưng Hạ Mai Lâm hiện tại sẽ có đãi ngộ như vậy sao? Mà Nam Cung Kỳ chân chính nghiệt chủng, các trưởng lão cổ hủ của Nam Cung gia tuyệt đối không cho phép hắn sống sót.

Hạ Mai Lâm cùng Nam Cung Kỳ rống kêu to bị người dẫn đi xuống về sau, Nam Cung Nhược An ba bước cũng biến thành hai bước chạy vội tới bên người Nam Cung Vân, kích động định cầm tay Nam Cung Vân:”Vân nhi, ta chỉ biết…”

Nói còn chưa nói xong liền xấu hổ ngừng lại, bởi vì vẻ mặt Nam Cung Vân lạnh nhạt trốn thoát khỏi tay hắn, giọng nói lạnh lùng nói: ”Ta muốn gặp nương ta, bây giờ.”

Nam Cung Nhược An sắc mặt thoáng chốc biến đổi, hắn thế này mới nhớ tới người kia luôn sống trong cái viện đổ nát chịu khổ.

“Ta nói, ta muốn gặp mẹ ta.” Nam Cung Vân không kiên nhẫn thanh âm vang lên bên tai Nam Cung Nhược An.

Nam Cung Nhược An lòng đau xót, sau khi gật đầu không ngừng xoay người hướng viện đó đi đến, Nam Cung Vân không nói một lời sắc mặt âm u lạnh lẽo theo ở phía sau.Mà Bạch Phong Hoa còn lại thảnh thơi ngồi ở trên ghế, nâng ly trà lên ưu nhã uống trà.Sự tình kế tiếp phát triển sẽ không phải nàng có thể khống chế, Bạch Phong Hoa nhấp một ngụm trà đặt ly trà xuống vừa ngẩng đầu tức thì chống lại con ngươi Hoàng Phủ Trác.

Hoàng Phủ Trác ánh mắt rất sâu, nhìn chằm chằm vào nàng, ý vị thâm trường.Bạch Phong Hoa hơi híp mắt, cười nhẹ thông suốt.

Một ngày này, Phượng Tử Tô cuối cùng chờ đợi được ngày này, hắn, trượng phu tự mình đến đón nàng! Khi người xuất hiện trước mắt nàng, thì vừa muốn khóc vừa muốn cười, cảm xúc kích động, không kiềm chế được.Nam Cung Vân còn lại là vẻ mặt âm u lạnh lẽo, nhìn hai người cùng một chỗ ôm nhau ánh mắt lại thâm trầm.

“Thực xin lỗi, Tử Tô, thực xin lỗi, tha thứ cho ta được chứ? Đều là ta sai, là ta khiến ngươi chịu khổ như vậy.” Nam Cung Nhược An ôm Phượng Tử Tô, nghẹn ngào nói xong.Trong lòng áy náy lại ‘phiên giang đảo hải’ ( dời sông lấp biển, sóng cuộn biển gầm ) cơ hồ bao phủ hắn.

Phượng Tử Tử có oán hận, nhưng đối với người nam nhân này yêu.Yên hận đan vào nhau, yêu như trước chiếm thượng phong.Nàng tha thứ cho Nam Cung Nhược An, Nam Cung Vân tuyệt không cảm thấy kỳ quái.

“Vân nhi, đến, đây là cha ngươi a.” Phượng Tử Tô nhìn đến ánh mắt Nam Cung Nhược An, tự nhiên hiểu được tâm tư của hắn, cho nên hướng Nam Cung Vân vẫy tay nói như vậy.

Nam Cung Vân cũng đứng tại chỗ vẻ mặt sắc lạnh, thản nhiên nói:”Ta muốn Long Châu.” Chỉ một câu này thôi, không nói thêm gì nữa.

Nam Cung Nhược An sửng sốt:”Con, cần làm cái gì?”

“Cùng ngươi không quan hệ, cho hay không cho?” Nam Cung Vân giọng điệu thoáng lạnh như băng.

Nam Cung Nhược An sắc mặt có chút xấu hổ cùng khẩn trương lên.Phượng Tử Tô tuy rằng nhìn đến thái độ ác liệt của Nam Cung Vân đối với Nam Cung Nhược An, cũng không hảo ra tiếng trách cứ hoặc khuyên bảo.Dù sao nhiều năm như vậy, nàng cũng không có hết sức làm trách nhiệm một mẫu thân, bây giờ theo mỗi ngày thong dong đều là công lao của Nam Cung Vân.

“Không phải không cho, mà là, đồ vật kia đã sớm mất.” Nam Cung Nhược An nói thật, “Lần trước Kỳ nhi … Lần trước cái nghiệt chủng kia đi tham gia thi đấu lôi đài nhà Mộ Dung đem Long Châu đi, nhưng phát hiện Long Châu không có hiệu quả giải độc.Cho nên đem Long Châu ném đi.”

“Cái gì?” Nam Cung Vân sắc mặt thoáng chốc biến đổi, ánh mắt cũng có chút thâm độc, “Ngươi nói Long Châu căn bản không thể giải độc?”

“Phải!” Nam Cung Nhược An không rõ Nam Cung Vân nghe thế vì sao kích động như vậy, trong lòng nổi lên chút bất an.

Nam Cung Vân trầm mặc, nhíu mày suy tư.Long Châu vô dụng! Long Châu cư nhiên không thể giải độc? Như vậy độc trên người Phong Hoa cũng chỉ có một con đường trông cậy vào tập hợp thần khí, trở về phóng thích thần thú.Đã không muốn cho phép chậm trễ đi xuống, thời gian không còn nhiều lắm.Phải mau chóng tìm được các thần khí khác.

“Vân nhi, làm sao vậy?” Phượng Tử Tô có chút không yên mở miệng hỏi, nhìn đến sắc mặt Nam Cung Vân bỗng nhiên đáng sợ như vậy, trong lòng nàng cũng thực khẩn trương.

“Không có gì.” Nam Cung Vân lắc đầu, tiếp theo nhìn Nam Cung Nhược An giọng nói lạnh lùng: ”Ta muốn làm gia chủ Nam Cung gia, ta muốn trên dưới Nam Cung gia đều nghe ta chỉ huy.”

Nam Cung Nhược An vừa nghe lập tức mừng rỡ, này, đại biểu Vân nhi cuối cùng muốn tha thứ cho chính mình sao? Muốn đảm nhiệm gia chủ Nam Cung gia sao? Thật tốt quá!

Phượng Tử Tô trên mặt hiện vẻ lo lắng.Tuy rằng Vân Nhi sau khi trở về nàng chỉ thấy qua một lần, nhưng nàng đã có chút hiểu rõ tính cách Nam Cung Vân, Nam Cung Vân tuyệt đối sẽ không ở phía sau yêu cầu như thế.Vân Nhi, rốt cuộc muốn làm cái gì?

“Ngươi không cần hiểu lầm.” Nam Cung Vân nhìn Nam Cung Nhược An vui sướng, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Ta không có tính tha thứ cho ngươi.”

“Vân Nhi, ta…” Nam Cung Nhược An biến sắc, trong mắt hiện lên đau đớn, một lúc lâu sau nói không ra lời.

“Ta muốn làm gia chủ Nam Cung gia, ngươi đồng ý hay không đồng ý?” Nam Cung Vân tiếp tục thản nhiên hỏi.

Phượng Tử Tô lôi kéo ống tay áo của Nam Cung Nhược An, nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì trong lòng nàng cảm giác, cảm thấy sự tình có ẩn khúc.Nam Cung Nhược An không có để ý tới, nhìn Nam Cung Vân không do dự nói: ”Hảo!”

Chỉ có một từ, không có lời nào khác.Đây là bồi thường mà hắn một phụ thân nên làm, mặc kệ Nam Cung Vân nhận hay không nhận phần tình này, hắn đều dứt khoát làm ra quyết định này.

Cứ như vậy, Nam Cung Vân ngồi trên vị trí gia chủ Nam Cung gia.Nhà Nam Cung, mọi người không có bất luận kẻ nào phản đối, một đám đều mừng rõ như điên.Nguyên nhân rất đơn giản, Nam Cung Vân là một cao cấp luyện dược sư có được Ngũ Hành chi hỏa! Nếu hắn luyện ra đan dược số lượng lớn có thể giúp người Nam Cung gia tăng lên thực lực, đó là giá trị như thế nào a.Hơn nữa quan trọng nhất là, hắn là sư huynh của Bạch Phong Hoa! Bạch Phong Hoa đệ đệ có thần khí, hơn nữa Bạch Phong Hoa tuy sau lưng thế lực là Hoàng Phủ gia, Trưởng Tôn gia, không biết vì sao có thêm Thượng Quan gia.Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, Nam Cung Vân lên làm gia chủ Nam Cung gia, ở nhà Nam Cung xem đến, trăm lợi không có một 0hại.Người Nam Cung gia cũng không biết trong tay Nam Cung Vân có thần khí Cửu Thiên cung, nếu biết, có thể nghĩ những người này thái độ càng thêm tha thiết.

Cứ như vậy, Nam Cung Vân ngồi trên vị trí gia chủ Nam Cung gia, hoàn toàn thống lĩnh nhà Nam Cung.Mà Nam Cung Nhược An lui xuống dưới, cùng Phượng Tử Tô ở mặt sau một cái viện tĩnh mịch.Mà Nam Cung Vân tới thủy chung đều không có nhận thức Nam Cung Nhược An làm phụ thân, mặc kệ Phượng Tử Tô khuyên như thế nào cũng không động lòng.Nam Cung Nhược An lại khuyên bảo Phượng Tử Tô, nói mình nhất định sẽ cố gắng nỗ lực để Nam Cung Vân tha thứ cho hắn.

Nam Cung gia chủ mới lên nhận chức, biểu thị lực lượng đứng ở phía sau Bạch Phong Hoa lại nhiều hơn một cái.

Hoàng Phủ gia, Nam Cung gia, Thượng Quan gia, còn Trưởng Tôn gia đều ủng hộ Bạch Phong Hoa, Đông Phương gia, Hiên Viên gia, Tư Mã gia còn lại muốn lấy tánh mạng Bạch Phong Hoa.Mà Mộ Dung gia tạm thời đứng vị trí trung lập.

Thiên xuyên đại lục thế cục đã xảy ra biến hóa dữ dội.

Nam Cung Vân đứng ở lầu các chỗ cao nhất Nam Cung phủ, nhìn ra xa xa, ánh mắt thâm trầm.Có nhà Nam Cung ủng hộ, tìm thần khí sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Chỉ có như vậy, mới có thể tăng tốc độ giải trừ độc trong người Phong Hoa.

Sóng ngầm bắt đầu khởi động, Thiên Xuyên đại lục sắp nghênh đón một hồi phong tinh huyết vũ.