Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 30: Nợ của các ngươi, phải đền gấp trăm ngàn lần

Hai chiếc xe ngựa đơn giản không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý. Vĩnh An thành phồn hoa làm cho Bạch Phong Hoa có chút cảm thản, hiện tại phồn hoa như vậy, về sau rơi vào tay Nam Cung Kỳ, còn có thể tiếp tục phồn hoa hay tụt dốc đi xuống?

Tìm một quán trọ nơi hẻo lánh dừng chân, lẳng lặng chờ đợi trời tối.

Dùng xong cơm chiều, Nam Cung Vân vẫn ngồi trầm mặc, Bạch Phong Hoa cái gì cũng không có nói, chỉ lẳng lặng cùng ngồi ở một bên.

Đêm dài, chung quanh yên tĩnh, chỉ có người điểm canh ngẫu nhiên đi qua. Nam Cung Vân chưa động, Bạch Phong Hoa cũng không thúc giục, chỉ im lặng cùng đợi.

Đã là canh ba, Nam Cung Vân vẫn không có động tác, chỉ đứng ở dưới cửa sổ, nhìn bóng đêm mờ mịt.Vô Song đã muốn làm tổ trong lòng Bạch Phong Hoa nằm ngủ. Ấn Thiên kính hóa thành một quả nho nhỏ dính vào trên vành tai hắn, Tiểu Điệp còn lại là ghé trên đầu của hắn cũng đang ngủ.

Thật lâu sau, Nam Cung Vân rốt cuộc từ từ xoay người, sâu kín phun ra một câu:”Đi.”

Bạch Phong Hoa ôm Vô Song đứng lên, đi tới bên hông cửa sổ. Vô Song giơ tay ôm cổ Bạch Phong Hoa, lờ mờ mở mắt, nhưng không có hỏi, chỉ tựa vào trong lòng Bạch Phong Hoa.

Hai người nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ, hướng kiến trúc to lớn nhất trong thành mà đi. Nơi đó chính là phủ đệ Nam Cung gia.Mặc kệ là cửa sau hay là cửa trước, đều có thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, nhưng thủ vệ đối với Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân nói lại giống như không có. Hai người thoải mái lẻn vào, cuối cùng ẩn mình tại mặt sau khối núi giả.

“Vô Song, nhìn xem phủ đệ bố trí như nào. Có thể nhìn tình huồng mỗi phòng sao?” Bạch Phong Hoa thấp giọng ở bên tai Vô Song khẽ hỏi.

Vô Song gật gật đầu, gỡ Ấn Thiên Kính xuống khỏi vành tai, Ấn Thiên kính ở trong tay hắn rất nhanh khôi phục lại nguyên bản. Vô Song cầm gương, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong Hoa đều cúi đầu nhìn về mặt kính đối diện.Trong gương dần dần hiện lên hình ảnh, cư nhiên đúng là chỗ núi giả bọn họ đang ngồi.

HÌnh ảnh bắt đầu chậm rãi di chuyển, dời qua đi đến trước mặt phòng ở, thấy được thủ vệ đang tuần tra phía trước, trong phòng có thị nữ đang thu dọn đồ đạc. Này phòng ở hiển nhiên đó là thư phòng. Chung quanh trên giá sách là muôn vàn bộ sách, còn có bàn học, nghiên mực, văn chương… Hình ảnh lại chuyển, bố cục bên trong phòng cứ như vậy rõ ràng hiện ra ở trước mặt Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân.

Nam Cung gia người thật đông, hình ảnh chuyển thật lâu, mới nhìn đến Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Nhược An. Đây là địa phương kín, Nam Cung Nhược An ngồi xếp bằng ở trên giường, tựa hồ là đang chữa thương.Mà Nam Cung Kỳ ngồi ở bên cạnh hắn không biết đang nói cái gì đó.Ấn Thiên kính chỉ có thể nhìn, không thể nghe đối phương nói chuyện, chỉ có thể theo khẩu hình miệng khi phát âm phán đoán xem đối phương đang nói cái gì.

Bạch Phong Hoa nhìn khẩu hình miệng nửa ngày, chỉ mơ hồ hiểu được một chút, chính là Nam Cung Kỳ đang chửi bậy lần trước đánh lén thất bại, tay không quay về, đều bởi vì cái con tiện nhân Thượng Quan Oánh Nhi kia. Nam Cung Nhược An tựa hồ muốn nói cái gì mà không nên gấp gáp. Rất nhanh, lại hiện lên hình ảnh một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, tuy rằng đã nhiều tuổi, lại có một phen ý vị khác. Mà cái nữ nhân này chính là nương Nam Cung Kỳ, bởi vì khẩu hình miệng khi phát âm phát ra tiếng gọi nương, Bạch Phong Hoa rõ ràng nhất.

Nam Cung Vân nhìn người trong gương, ánh mắt lạnh như băng. Tuy rằng không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, nhưng có vài chuyện hắn có thể khẳng định. Mình cùng mẫu thân rơi xuống tình trạng này nhất định cùng nữ nhân xinh đẹp và Nam Cung Kỳ ban cho.Cho dù không nghĩ ra chuyện năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng đáy lòng đối với bọn họ lại sinh ra địch ý không lay chuyển được.

“Vô Song, tiếp tục tìm xem!” Bạch Phong Hoa cảm giác Nam Cung Vân cảm xúc biến hóa, nhẹ giọng đối với Vô Song nói.Vô Song gật gật đầu, gương tiếp tục chuyển đổi hình ảnh. Toàn bộ Nam Cung phủ đều bị nhìn, như trước không tìm thấy nương Nam Cung Vân.Cuối cùng, màn ảnh rơi vào một đại môn rách nát ở chỗ sâu nhất, đại môn bị một cái khóa giả sét khóa chặt lại, mặt tên tích đầy tro bụi.Mà đại môn tiêp giáp một mặt tường cao, có một cái động nhỏ. Không biết vì sao, Bạch Phong Hoa vừa nhìn thấy cái miệng động, lập tức liên tưởng tới một sự kiện.Khóe mắt dư quang nhìn thấy thần sắc Nam Cung Vân lạnh lùng, Bạch Phong Hoa tất nhiên sẽ không đem chính chuyện mình liên tưởng nói ra.

Nam Cung Vân trong lòng không ngừng trầm xuống, cảm giác phức tạp nảy lên trong lòng.Có khẩn trương, có sợ hãi, có phẫn nộ, không thể nhẫn…

Bởi vì hắn đã muốn đoán, người chính mình muốn gặp, ngay tại bên trong.

Nam Cung Vân thân mình hơi run lên, hắn thậm chí muốn chạy trốn, muốn chạy trốn khỏi nơi này.Muốn gặp lại người kia, lại sợ nhìn thấy người kia,Đây là một tâm lý mâu thuẫn đến cực điểm.

Bạch Phong Hoa vươn tay phải nhẹ nhàng cầm tay lạnh như băng của Nam Cung Vân. Nam Cung Vân dần dần tỉnh táo lại, khôi phục bình tĩnh. Lại như thế nào cũng không nguyện ý buông bàn tay nhỏ bé mà mềm mại ấm áp kia ra.Giống nhau, cánh tay kia có thể cho hắn sức mạnh vô hình.

Vì thế, Bạch Phong Hoa vẫn duy trì tư thế không được tự nhiên, một tay ôm Vô Song, một tay nắm tay Nam Cung Vân.

Màn ảnh lướt qua đại môn, trong gương hiện ra một cái sân đổ nát.Một cái phòng vẫn sáng quang, theo cửa lộ ra hình ảnh có thể nhìn thấy, sân này tuy thực tan hoang, nhưng lại thực sạch sẽ, nơi nơi đều được quét dọn sạch sẽ.

Theo màn ảnh dần dần đến gần phòng ở sáng đèn kia.Nam Cung Vân tim đập nhanh hơn.Người kia, ngay tại trong phòng đó sao? Có sao?

Trong phòng tình huống rốt cuộc hiện ra ở trong gương.Trong phòng phi thường đơn sơ, có thể nói là cũ nát. Đồ dùng không có cái nào hoàn hảo,Một nữ nhân giản dị ngồi ở dưới đèn, đầu tiên là hiện ra bóng lưng, thân thể của nàng run nhẹ, tựa hồ đang ho khan.Khi màn ảnh chuyển tới gần, mới nhìn rõ nữ nhân kia một đầu tóc bạc. Màn ảnh chuyển đến ngay trước mặt nữ nhân đó, hình dáng nữ nhân đó hiển hiện rõ trong gương.

Khi Nam Cung Vân nhìn thấy nữ nhân kia, thì tim đập nháy mắt thiếu chút nữa đình chỉ.

Khuôn mặt này! Khuôn mặt này cùng hắn có phần tương tự!

Không cần chứng minh cái gì, khuôn mặt này cũng đã chứng minh toàn bộ.

Nam Cung Vân nhìn chằm chằm người trong gương, nữ nhân trong đó, cho dù tuổi đã trung niên, nhưng khóe mắt vẫn xinh đẹp như trước, hơn nữa không có son phấn gì.Nàng chẳng qua đã ngoài bốn mươi, nhưng tóc lại toàn bộ bạc trắng.Không cần nói cũng biết vì sao lại như vậy.Đáy lòng đau xót cùng tưởng niệm khiến cho tóc nàng toàn bộ bạc trắng.Sắc mặt nàng có chút trắng bệch, lại một trận ho sặc sục, khiến thân hình nhỏ bé và yếu ớt của nàng run rẩy lợi hại hơn.

Bạch Phong Hoa trên tay truyền đến cảm giác đau, Nam Cung Vân nắm tay nàng càng lúc càng dùng lực, mà lòng bàn tay hắn toàn bộ đều toát ra mồ hôi lạnh.

“Sư huynh, đi gặp nàng đi, mang nàng đi thôi.” Bạch Phong Hoa mở miệng nhẹ giọng nói.

Nam Cung Vân nhíu mày, cắn môi sau một lúc lâu không nói gì.Mà sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh, trong lòng đã muốn đau đến cực điểm.Không cần lời nói cùng động tác nào, mẫu tử liên tâm, hắn nhìn mẫu thân chịu khổ như vậy, đã muốn đau đến mức không thể hô hấp.

“Sư huynh…” Bạch Phong Hoa không đành lòng nhìn đến Nam Cung Vân như vậy, “Đi thôi, chúng ta đi đón nàng.”

Nam Cung Vân ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, gật gật đầu.

Hai người ở Ấn Thiên kính đã đem bố cục Nam Cung phủ hiểu rõ ràng, đối với tuyến đường tuần tra cũng nắm rõ.Kế tiếp là hành động, hai người không làm kinh động bất luận kẻ nào, thuận lợi đi tới trước đại môn cái sân đổ nát hiện ở trong Ấn Thiên kính kia.

Nam Cung Vân cùng Bạch Phong Hoa liếc nhau, không do dự, nhún người nhảy, tiến vào trong viện tử.

Từ từ tiến vào phòng ở đang sáng đèn kia, đến cửa, Nam Cung Vân lại dừng bước.Vươn tay nghĩ đẩy cửa ra, lại cứng ngắc dừng ở giữa không trung.Bạch Phong Hoa chỉ đứng ở phía sau lẳng lặng đợi.

Tựa hồ giống như ‘thương hải tang điền’ ( biến đổi lớn trong cuộc đời ). Nam Cung Vân cuối cùng khẽ gõ cửa phòng.

“Ai? Ai?” Bên trong vang lên thanh âm kinh hoảng mà vội vàng.

Nam Cung Vân không nói.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếp theo là rầm một tiếng, hình như người bên trong đụng phải cái gì đó, té ngã ở trên mặt đất.

Nam Cung Vân bề ngoài cũng không thể trấn tĩnh được nữa, mạnh mẽ đẩy cửa vọt vào, Bạch Phong Hoa sít sao theo ở đằng sau.

Vào nhà vừa thấy, quả nhiên phụ nhân kia té ngã ở trên mặt đất.Nàng nghe thấy cửa có động tĩnh, ngẩng đầu hướng nhìn bên đó.Vừa nhìn hướng cửa có người xông tới, nháy mắt cứng đờ.

Bốn mắt nhìn nhau, hết thảy toàn bộ cũng dừng lại.

Phụ nhân ngã té trên mặt đất ánh mắt nháy mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Vân, dần dần thân thể khẽ run lên, môi tái nhợt cũng run nhè nhẹ, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không phát ra được.Nàng tay nắm quyền càng lúc càng dùng sức, ngón tay nâng lên mà chỉ.Là Vân nhi sao? Là bản thân vẫn tưởng niệm vẫn chờ đợi, Vân Nhi sao? Hay chính mình đang nằm mơ? Giấc mơ này thật tốt, có thể mơ thấy dáng vẻ Vân nhi lúc lớn lên a.

Nam Cung Vân đứng tại chỗ, tay cũng run rẩy.Người ngã trên mặt đất, chính là mẫu thân của mình! Vì sao thân thể của nàng lại suy yếu như vậy, vì sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Nàng vẫn một người ở tại địa phương hoang tàn này sao? Nhiều năm như vậy, nàng rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ cực?

“Vân… Vân nhi?” Phượng Tử Tô kinh ngạc nhìn người trước mắt, cuối cùng cúi đầu gọi ra tiếng.

Nam Cung Vân thật sâu nhìn người trước mắt, cuối cùng đi lên trước cúi người nhẹ nhàng đem nàng đỡ dậy.

“Nương…” Nam Cung Vân thanh âm sâu kín, thực phiêu miểu. Giọng điệu đau đớn, ở tay hắn đụng đến phụ nhân, trong nháy mắt, hắn lập tức hiểu được, người trước mắt cùng hắn có muốn vất bỏ cũng không không bỏ được quan hệ.Đó là một loại thật ấm áp, cảm giác rất quen thuộc.

“Vân nhi? Vân nhi?” Phượng Tử Tô cuối cùng hồi phục lại tinh thần, bàn tay to kia nắm chính tay mình chân thật vậy, ấm áp như vậy.Này hết thảy không phải là mơ, không phải là mơ! Vân nhi cuối cùng đã trở lại! “Thật là con, Vân nhi là con sao? Là con? Chính là con đúng hay không? Nương không có nằm mơ đúng hay không?” Phương Tử Tô nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài, như thế nào cũng không ngừng được.

“Đúng, là con đã trở về!” Nam Cung Vân cảm giác bàn tay trong tay mình gầy yếu, trong lòng đau nhói.Mẫu thân cư nhiên gầy đến tình trạng này.

“Thật sự, là Vân nhi của ta.” Phượng Tử Tô vươn bàn tay còn lại, chậm rãi chạm nhẹ mặt Nam Cung Vân.Đông tác dịu dàng như vậy, thật cẩn thận, sợ không nghĩ chỉ cần chạm vào người trước mắt sẽ lập tức biến mất.

Nam Cung Vân cái trán toát ra chút mồ hôi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, cũng vươn tay cầm tay Phượng Tử Tô.

Bạch Phong đứng ở một bên, lặng lẳng nhìn hết thảy trước mắt.Lặng lẳng cùng đợi hai mẹ con xa cách từ lâu gặp nhau.

Hồi lâu, hai người cảm xúc mới từ từ bình phục xuống dưới.

“Nương, trước ngồi xuống.Sự tình từ từ nói cho con nghe.” Nam Cung Vân cảm giác được bàn tay đang nắm trở nên lạnh lẽ, mới phát hiện bọn họ đã đứng một lúc lâu.

“Ân!” Phượng Tử Tô cười hạnh phúc thỏa mãn, gật gật đầu, chuẩn bị xoay người ngồi xuống, nhưng lại nhìn thấy Bạch Phong Hoa.

“Vân nhi, vị này là?” Phượng Tử Tô nhìn thiếu niên trước mắt nhỏ bé và yếu ớt, trong lòng còn ôm một tiểu hài tử đang cầm cái gương, không khỏi nghi ngờ hỏi.

“Là sư muội con, Bạch Phong Hoa.” Nam Cung Vân mỉm cười hướng Bạch Phong Hoa nói, “Phong Hoa, đến, đây là mẫu thân ta.”

“Gặp qua phu nhân.” Bạch Phong Hoa nhếch miệng cười, dùng chính giọng nói của mình chào hỏi.

“A, là một nữ tử a.” Phượng Tử Tô kinh ngạc.

“Con nói là sư muội đó thôi.” Nam Cung Vân nở nụ cười, đỡ Phượng Tử Tô ngồi xuống.

“Mau, mau nói cho nương biết, con cùng Vân Dương đại ca đi nơi nào? Mấy năm nay các ngươi núp ở chỗ nào, sống như thế nào?” Phượng Tử Tô lo lắng hỏi.

Nam Cung Vân đem sự tình trải qua toàn bộ từ đầu chí cuối nói cho Phượng Tử Tô, Phượng Tử Tô hoàn toàn sửng sốt, nàng thật không ngờ con trai nàng cư nhiên mất đi trí nhớ.

“Vân nhi, con, con mất trí nhớ?” Phượng Tử Tô trong lòng nổi lên kinh ngạc.

“Cho dù con mất trí nhớ, nhưng con vẫn biết nương là nương của ta a.” Nam Cung Vân mỉm cười, ý bảo Phượng Tử Tô không cần lo lắng.

“Bạch, Bạch tiểu thư, đa ta cô nương chiếu cố Vân nhi của ta, thật sự là cảm ơn.” Phương Tử Tô đối với Bạch Phong Hoa trong lòng tràn ngập cảm kích.

“Không cần.” Bạch Phong Hoa mỉm cười.

Phượng Tử Tô trong lòng cảm khái ngàn vạn, nhìn khuôn mặt Nam Cung Vân, thật lâu không có dời mắt.Mà Phượng Tô cũng đem tình huống năm đó nói cho Nam Cung Vân nghe, Nam Cung Vân nghe ánh mắt càng ngày càng lạnh.Trong lòng đã có quyết định.

“Nương, như vậy, chúng ta đêm nay lập tức rời nơi này đi.” Nam Cung Vân nhíu mày nhìn phòng ở rách nát, ẩm ướt còn mang theo một cỗ mùi mốc meo.

“Không!” Phương Tử Tô lại cự tuyệt như đinh đóng cột.

“Vì sao?” Nam Cung Vân ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

“Phu nhân vừa rời đi, không minh bạch, người nhà Nam Cung lập tức có thể đem tội danh khắc trên lưng phu nhân.” Bạch Phong Hoa tự nhiên hiểu được Phượng Tử Tô đang lo lắng cái gì, mở miệng nói.

Nam Cung Vân sửng sốt, Bạch Phong Hoa chậm rãi nói: ”Nữ nhân danh tiết so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.Lúc trước, sư huynh cùng phu nhân bị hãm hại, tất nhiên là do mẫu thân Nam Cung Kỳ ở sau lưng động thủ.Hiện tại vừa đi, chỉ sợ rửa cũng không sạch.”

Bạch Phong Hoa lời nói ra, Phương Tử Tô ánh mắt nhìn Bạch Phong Hoa cũng bất đồng.Đó là ánh mắt vui mừng, tán thưởng, cao hứng.

“Vậy, sư muội, nói nên làm như thế nào?” Nam Cung Vân nhíu mày.

“Sư huynh, thời điểm ngươi thu lại những gì thuộc về ngươi.Là thời điểm rửa sạch oan khuất phu nhân bị người ta đổ tội.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, “Nhà Nam Cung thiếu nợ các ngươi, phải đòi lại gấp trăm nghìn lần.”

Phượng Tử Tô nhìn Bạch Phong Hoa mi gian có cỗ khí phách cùng tự tin, trong lòng không khỏi một trận an lòng.Vân nhi bên người có bạn như vậy, thật sự là rất may mắn.

“Nam Cung gia chủ không phải trên người bị thương sao?” Bạch Phong Hoa hơi híp mắt, giọng nói lạnh lùng. “Từ nơi này xuống tay đi, Hoàng Phủ gia, Trưởng Tôn gia còn có Thượng Quan gia đến lúc đó có khả năng cũng cần bọn họ lộ mặt.” Bạch Phong Hoa khóe miệng giảo hoạt tạo một độ cong.

Đoạn thời gian uất ức trước kia, vừa vận lấy Nam Cung Nhược An cùng Nam Cung Kỳ phát tiến oán hận.