Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 13: Ngực khí a, ngực khí, ngao ngao ngao

"Không, Bạch đại sư." Trưởng tôn Phi Yến cười khách khí nói, "Hôm nay ta tìm đến Bạch đại sư, là muốn nói cho Bạch đại sư ngài tin tức của Lưu Quang Tuyết Liên."

"Sao?" Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhanh như vậy?

"Bạch đại sư bảo nhóm chúng ta tìm dược liệu, đêm qua ta đã tăng thêm số người đang tìm rồi, đại bộ phận dược liệu đã tìm đủ, còn một ít có vẻ tương đối hiếm có còn đang tìm kiếm, nhưng tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.” Trưởng Tôn Phi Yến quan tâm nhất tất nhiên là chuyện Bạch Phong Hoa nói có thể tìm được một vị luyện dược sư hợp lực luyện dược.

Nghe trong lời Trưởng Tôn Phi Yến nói, Bạch Phong Hoa thầm nghĩ Trưởng Tôn gia quả nhiên không đơn giản.Có thể trong một đêm đã tìm được đại bộ phận dược liệu cần đến, cũng có thể xem ra bọn họ cỡ nào coi trọng Trưởng Tôn Ngạn.

"Bạch đại sư muốn gì đó, chúng ta cũng có manh mối, bất quá có lẽ cần một ít thời gian." Trưởng Tôn Phi Yến nói tới đây mặt mày có thêm vài phần lo lắng.

"Sao?" Bạch Phong Hoa vừa nghe đến việc này trái lại có phần hứng thú, "Lưu Quang Tuyết Liên các ngươi đã biết ở nơi nào sao?"

"Phải" Trưởng tôn Phi Yến cười khổ một tiếng, nói: " Có chút phiền phức, cho nên hi vọng Bạch đại sư cho thêm chút thời gian. Nhưng chúng ta nhất định sẽ mang tới cho Bạch đại sư."

Bạch Phong Hoa nhìn biểu tình của Trưởng Tôn Phi Yến như vậy, trong lòng vừa động, hỏi: "Chẳng lẽ Lưu Quang Tuyết Liên, là thuộc một thế gia khác."

Trưởng tôn Phi Yến ngẩn người, tiếp theo cười gượng nói: "Bạch đại sư đoán không sai, Lưu Quang Tuyết Liên kia, là báu vật của Thượng Quan gia. Nghĩ lấy được quả thực cũng mất không ít tâm tư."

Bạch Phong Hoa nghe Trưởng Tôn Phi Yến nói xong thì lập tức hiểu được biểu tình khó xử vừa rồi của Trưởng Tôn Phi Yến là đến từ đâu. Từ lần trước sau khi ở rừng cây bị tập kích, Bạch Phong Hoa đối với Thượng Quan gia thật ra thăm dò được không ít. Thượng Quan gia này một thế hệ gia chủ mới nhậm chức, ru rú ở trong nhà, không có bao nhiêu người nhìn được diện mạo thật sự của hắn. Gia chủ đúng là huynh trưởng của Thượng Quan Oánh Nhi, cơ bản không có hiện thân, tất cả mọi công việc đều do Thượng Quan Oánh Nhi ra mặt xử lý. Mà Thượng Quan Oánh Nhi người này cũng không phải là người hiền lành gì .Ở trên lôi đài, Bạch Phong Hoa cũng đã biết qua. Hỏi thăm kết quả cũng khiến cho Bạch Phong Hoa suy nghĩ sây xa, Thượng Quan Oánh nhi tuy rằng nói chuyện ngả ngớn, nhưng làm việc vũng mạnh mẽ vang dội, tuyệt không thua nam tử.

"Như thế, quả thật có chút khó giải quyết."Bạch Phong Hoa cười nhẹ, tự nhiên là biết Trưởng Tôn Phi Yến lo lắng cái gì. Nàng là đang lo lắng các nàng trong khoảng thời gian ngắn không có lấy được Lưu Quang Tuyết Liên, thế nhưng dược liệu để luyện đan cho Trưởng Tôn Ngạn đều đầy đủ hết, chính mình lại bởi vì Lưu Quang Tuyết Liên mà không muốn luyện đan trước. Bạch Phong Hoa cười nói, "Trưởng Tôn đại tiểu thư không cần lo lắng, nếu các ngươi trước thu thập đủ dược liệu luyện đan cho Trưởng Tôn thiếu gia, ta sẽ lập tức tìm người cùng chế thuốc cho hắn. Chuyện Lưu Quang Tuyết Liên, có thể tạm thời nghĩ cách giải quyết sau. Ta tin tưởng Trưởng Tôn gia tuyệt đối sẽ không làm trái điều ước hẹn."

"Thật sự sao? Bạch đại sư, là thật sao? Ngươi thật sự bằng lòng, thật sự bằng lòng luyện đan trước cho tiểu Ngạn sao?" Trưởng Tôn Phi Yến vừa nghe đến Bạch Phong Hoa nói, kích động khó mà kiềm chế, trong lòng vui sướng không thể diễn tả bằng lời.

"Công tử nhà ta nói, dĩ nhiên lời nói đáng giá ngàn vàng." Tô Mộng Vân bên cạnh trầm giọng nói.

"Dạ, ta đường đột." Trưởng Tôn Phi Yến hồi phục tinh thần lại, xin lỗi nói, "Bạch đại sư, thật sự là có lỗi."

"Không có gì." Bạch Phong Hoa mỉm cười, nàng hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của đối phương.Cái loại quan tâm bảo vệ đệ đệ này. Nếu tiểu Mặc gặp vấn đề gì, nàng cũng sẽ đem hết toàn lực liều lĩnh đi cứu đi.

"Đa tạ Bạch đại sư, đa tạ Bạch đại sư." Trưởng Tôn Phi Yến cảm kích không thôi. Nhiều năm như vậy, bệnh của đệ đệ rốt cục cũng có hi vọng trị được, thật sự là quá tốt.

"Nếu dược liệu đã thu thập tốt lắm, lập tức tìm ta. Lưu Quang Tuyết Liên có thể không vội." Bạch Phong Hoa suy nghĩ một chút, tiếp tục bổ sung nói, "Trưởng Tôn đại tiểu thư, ta nghĩ nên nói rõ ràng một chút, tuy rằng ta rất muốn có được Lưu Quang Tuyết Liên, nhưng ta không hi vọng Trưởng Tôn gia các ngươi vì lời hứa hẹn mà hi sinh quá lớn."

Trưởng Tôn Phi Yến sửng sốt, nhìn biểu tình nghiêm túc của Bạch Phong Hoa, bỗng nhiên cười nhẹ: "Bạch đại sư, Trưởng Tôn gia chúng ta đáp ứng chuyện gì liền nhất định sẽ làm được. Mặc kệ phải trả giá nhiều thế nào." Trong khi nói những lời này, ở sâu nhất trong con ngươi Trưởng Tôn Phi Yến tất cả đều là kiên quyết.

"Ta cũng không hi vọng nhìn đến tình huống như vậy phát sinh. Ngươi nói cho ta biết cụ thể tình huống Lưu Quang Tuyết Liên đi." Bạch Phong Hoa lắc đầu nói, " Ta biết các ngươi vì Trưởng Tôn thiếu gia trả giá không ít tâm huyết, nhưng nếu Trưởng Tôn thiếu gia biết để hắn được khỏe mạnh cần rất nhiều mạng người đến đổi, ta nghĩ hắn cũng sẽ không cao hứng, nói không chừng còn sẽ cự tuyệt nhận trị liệu.”

Trưởng Tôn Phi Yến nghe đến đó tâm tình dâng lên chút phức tạp. Không sai, nếu Trưởng Tôn Ngạn biết phía sau phải giá to lớn như vậy, rất có thể sẽ cự tuyệt nhận trị liệu. Lúc này đây muốn lấy được Lưu Quang Tuyết Liên, không chỉ là phải mất đi vài mạng người, còn có thể cùng Thượng Quan gia trở mặt.

"Nói cho ta biết tình huống cụ thể của Lưu Quang Tuyết Liên đi." Bạch Phong Hoa nhìn biểu tình phức tạp của Trưởng Tôn Phi Yến, quay đầu bảo Tô Mộng Vân đi pha trà, chính mình gõ cái bàn, làm cho Trưởng Tôn Phi Yến hồi phục lại tinh thần.

"Ân." Trưởng Tôn Phi Yến gật đầu nói, "Lưu Quang Tuyết Liên dưới ánh mặt trời sẽ phát ra các màu ánh sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, thật sự hiếm thấy. Cho nên nhiều năm trước ta thấy một lần vốn không có quên. Lưu Quang Tuyết Liên sinh trưởng ở địa phương rét lạnh nhất, theo chúng ta biết được, Lưu Quang Tuyết Liên ở trong Thánh Địa Vân Yên thành của Thượng Quan gia. Nơi đó là địa phương lạnh giá nhất.Ở nơi này cơ quan trùng điệp, đáng sợ nhất là ảo thuật trận, một khi rơi vào trận địa rất khó trở ra."

Trưởng Tôn Phi Yến trong lòng cảm thán, thiếu niên trước mắt tuổi còn trẻ mà tâm đại tốt như thế. Đầu tiên đáp ứng luyện dược cấp tiểu Ngạn, tậm thời dừng lại chuyện tìm Lưu Quan Tuyết Liên, hiện tại cư nhiên cũng không muốn bọn họ trả đại giá quá lớn đi tìm Lưu Quang Tuyết Liên. Nàng trong lòng đã không biết nên nói cái gì mới tốt. Ân tình lớn này, Trưởng Tôn Phi Yến là khắc cốt ghi tâm.

Bạch Phong Hoa cẩn thận lắng nghe, Thánh địa, lại cái gọi là Thánh địa.Lần này sẽ không mạc danh kỳ diệu đi ra một cái Thánh nữ nữa đi. "Lưu Quang Tuyết Liên kia không phải là có ý thức của mình chứ, Thượng Quan gia sẽ không phải là cũng sẽ có một cái Thánh nữ đi?" Bạch Phong Hoa thình lình nói ra một câu như vậy.

"A?" Trưởng Tôn Phi Yến sửng sốt, khó hiểu nhìn Bạch Phong Hoa, Lưu Quang Tuyết Liên kia chính là ở dưới ánh mặt trời sẽ phát ra nhiều ánh sáng lấp lánh mà thôi a. Cái gì Thánh nữ? Thượng Quan Oánh Nhi là yêu nữ còn không sai biệt lắm, làm sao có thể là Thánh nữ?

Bạch Phong Hoa nghe xong, ổn định lại quyết tâm. Xem ra cũng chỉ có Thất Thải Phong Tín tử là dị thường thôi. Bất quá, theo trong miệng Trưởng Tôn Phi Yến, Thượng Quan Oánh Nhi nhân duyên quả nhiên là không tốt lắm a. Yêu nữ, ha ha, dường như nữ nhân bên này đều không thích nàng. Nữ nhân nhìn như phong tình vạn chủng kia.

"Lưu quang Tuyết Liên ta sẽ nghĩ biện pháp, trước đó các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ. Nếu cần ta sẽ nhờ các ngươi tìm kiếm giúp." Bạch Phong Hoa trịnh trọng nói cho Trưởng Tôn Phi Yến.

"Bạch đại sư, chúng ta đồng ý tìm được cho ngươi Lưu Quang Tuyết Liên, làm sao có thể để cho chính ngươi tự mình trải qua nguy hiểm?" Trưởng Tôn Phi Yến nhíu mày trầm giọng nói. Trong lòng thực chất vừa cảm động vừa lo lắng.

"Dùng cái giá thấp nhất để đạt tới mục đích." Bạch Phong Hoa mỉm cười nhìn Trưởng Tôn Phi Yến nói, "Trưởng Tôn đại tiểu thư ngay cả điều cơ bản nhất đều quên? Tổ huấn thế gia qua nhiều thế hệ không phải là thế sao?"

"Chuyện này?" Trưởng Tôn Phi Yến trong lòng căng thẳng, trong con ngươi phức tạp bắn ra tia sáng.

"Trưởng Tôn đại tiểu thư, ngươi nói cho ta biết Lưu Quang Tuyết Liên ở nơi nào đã là giúp ta việc lớn rồi." Bạch Phong Hoa nói, "Ta tự đi lấy, sẽ dễ dàng hơn so với các ngươi."

"Nhưng là..." Trưởng Tôn Phi Yến còn muốn nói điều gì đó, Bạch Phong Hoa đưa tay ngăn lại.

"Trưởng Tôn đại tiểu thư mau chóng tìm đầy đủ dược liệu đi, ta nghĩ có hai vị thuốc cũng không dễ tìm. Mau chóng tìm ra để lệnh đệ điều trị thân thể mới là chính sự." Bạch Phong Hoa ngăn lại câu kế tiếp của Trưởng Tôn Phi Yến.

Trưởng Tôn Phi Yến cảm kích nhìn Bạch Phong Hoa, đã không biết nói gì cho phải. Tạ ơn vạn lần sau đó mới rời đi.

Thời điểm Tô Mộng Vân bưng trà đi ra Trưởng Tôn Phi Yến đã rời đi rồi, Tô Mộng Vân bưng một ly trà tới trước mặt Bạch Phong Hoa, đem trà đưa cho Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa cười nhận lấy, trong lòng cười thầm Tô Mộng Vân nha đầu này sẽ không nghĩ đến pha trà là cho Trưởng Tôn Phi Yến đi.

"Công tử, rất tiện nghi cho Trưởng Tôn gia." Tô Mộng Vân bĩu miệng nói, "Ngươi làm sao lại không để cho bọn họ mang tới Tuyết Liên cho ngươi?"

"Nếu bọn họ lấy đến tay, không cần nói thương vong sẽ rất lớn, chính là có thật sự lấy được, cũng không biết là đến bao giờ. Ta cũng không kiên nhẫn chờ nửa năm rồi một năm." Bach Phong Hoa nhấp một ngụm trà hứng thú nói, "Ngươi không có nghe đến sao? Ảo thuật trận."

"Công tử, ngươi nói, ở rừng cây người tập kích chúng ta, phải hay không là người của Thượng Quan gia?" Tô Mộng Vân bỗng nhiên nghĩ tới ngày ấy người đánh lén cũng sử dụng ảo thuật.

"Ngươi nói đi?" Bạch Phong Hoa cười mà không đáp.

Tô Mộng Vân nhíu mày suy tư, lắc đầu nói: "Ta đoán không được, không có chứng cứ biểu hiện là người của Thượng Quan gia."

"Chính là người Thượng Quan gia." Bạch Phong Hoa cười đem ly trà thả xuống dưới, thản nhiên nói: "Bất quá, ta cũng không biết Thượng Quan gia ngày đó hành động là vì sao." Nếu như nói là dò xét, lại là dò xét vì cái gì đâu? Lúc này đây chính mình tựa hồ có thể thuận tiện tìm hiểu một chút Thượng Quan gia có mục đích gì .

"Công tử vì sao xác định chính là người Thượng Quan gia?" Tô Mộng Vân nghi hoặc.

"Cảm giác."Bạch Phong Hoa thần bí khó lường cười rộ lên.

Tô Mộng Vân đầu tiên là nhíu mày, tiếp theo khó chịu kêu lên: "Công tử gạt người, công tử thật xấu xa, cũng biết lừa gạt người." Cái gì mà cảm giác thôi, khẳng định là không phải. Nhất định là có nguyên nhân nào đó.

"Ha ha, hảo, ta nói, ta nói." Bạch Phong Hoa cười, giọng nói còn thật sự nghiêm túc, "Là mùi. Trên người Thượng Quan Oánh Nhi có một cỗ mùi rất đặc biệt. Thời điểm ở trên lôi đài ta ngửi thấy được, sau lại tại rừng cây nhỏ kia ta cũng ngửi thấy được mùi này giống nhau."

"Ta như thế nào không ngửi được?" Tô Mộng Vân nghi hoặc đánh đánh cái mũi của mình. Hồi tưởng tình cảnh lúc đó, nàng quả thật không có ngửi thấy hương vị gì a.

"Ngươi cũng không phải luyện dược sư, đương nhiên là ngửi không được." Bạch Phong Hoa giải thích, "Mùi hương vị kia rất đặc biệt, tựa hồ như là hương vị một loại dược liệu."

"A, khó trách." Tô Mộng Vân giật mình gật gật đầu.

Bạch Phong Hoa trầm tư, Lưu Quang Tuyết Liên cư nhiên lại được Thượng Quan gia nắm giữ sao? Hình như là không cần chính mình tới cửa bái phỏng đi, nói vậy chính Thượng Quan gia cũng sẽ tìm tới mình. Tuy rằng không rõ Thượng Quan Oánh Nhi vì sao lại chú ý đến mình nhưng có thể khẳng định, Thượng Quan Oánh Nhi nhất định còn có thể xuất hiện trước mặt mình đi. Tại sao mình lại có cảm giác chắc chắn như vậy, Bạch Phong Hoa cũng không nói lên được, tóm lại, chính là có cảm giác thế.

Ngày thứ hai, Hoàng Phủ Trác, Hoàng Phủ Nhã tìm tới, muốn dẫn Bạch Phong Hoa đi Uy Xa thành đi dạo. Đây là Hoàng Phủ Thành đã sớm phân phó tốt. Bạch Phong Hoa cũng không có từ chối, nàng cũng nghĩ muốn nhìn xem Uy Xa thành này một chút, nhìn xem trên phiến đại lục này tập tục cùng với phiến đại lục của mình rốt cục có gì khác nhau. Một hàng bốn người cứ như vậy chậm rãi bước trên phố. Bạch Phong Hoa phe phẩy cây quạt trong tay, hưng phấn nhìn chung quanh.

Uy Xa thành phong cách cổ xưa, giữa sự sầm uất lộ ra vẻ ổn trọng, giữa ồn ào náo động lại lộ ra vẻ tĩnh mịch. Tất cả lại đều gọn gàng ngăn nắp. Trên đường cái thường thường có binh lính tuần tra đi qua. Binh lính ăn mặc chỉnh tề, bước chân đồng đều, nhìn không chớp mắt, vừa thấy liền biết đó là được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bát đại thế gia đều có tổ chức vũ trang của chính mình, cũng chính là quân đội. Trên phiến đại lục này không có Hoàng đế quản lý, tất cả đều là các đại gia tộc lánh đời tự mình quản lý. Uy Xa thành này nhìn qua quả thật cùng Phù Dung thành khác biệt, Phù Dung thành ngã tư đường không có sạch sẽ như vậy, trên đường hình như cũng không có binh lính tuần tra.

"Bạch công tử, xem đó chính là nơi đặc sắc nhất Uy Xa thành chúng ta." Hoàng Phủ Nhã giọng điệu có chút hưng phấn lên, vươn tay chỉ chỉ một cửa hàng khổng lồ phía trước nói.

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn, tức thì nhìn thấy một cửa hàng rộng lớn, phía trên cửa hàng có một cái bảng hiệu gỗ với vài chữ rồng bay phượng múa: "Thiên tài địa bảo."

Khẩu khí thật lớn! Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, híp mắt nhìn về phía cái bọc cửa hàng cũng không lộng lẫy rực rỡ. Khắp nơi trong cửa hàng lộ ra một cỗ hơi thở uy nghiêm, thật là có phong cách Hoàng Phủ gia. Nói vậy cửa hàng này là do Hoàng Phủ gia mở. Rất nhanh phỏng đoán của Bạch Phong Hoa được chứng thực."Đó là đường ca vẫn phụ trách xử lý, chúng ta đi nhìn xem." Hoàng Phủ Nhã đi phía trước chạy hai bước, hướng Bạch Phong Hoa tiếp đón. Điếm này thuộc quản lý của của Hoàng Phủ gia _ Hoàng Phủ Duy quản lý, vốn là đường ca của Hoàng Phủ Nhã, Mà Hoàng Phủ Duy trời sinh tính lạnh nhạt, không thích gặp người khác. Theo Bạch Phong Hoa đến Hoàng Phủ gia chưa từng thấy qua người này.

Bạch Phong Hoa gật gật đầu đi theo. Lấy tên cửa hàng là Thiên tài địa bảo, khẩu khí thật đúng là rất lớn.Mình thật ra đúng là muốn nhìn xem trong cửa hàng này thật sự là có nhiều vật trân quý như vậy hay không. Tô Mộng Vân cũng đi theo đằng sau Bạch Phong Hoa, Hoàng Phủ Trác đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, dừng một chút, thế này mới đi theo.

Hoàng Phủ Nhã vừa đi vào cửa liền nhìn xung quanh hỏi, trong cửa hàng tiểu nhị ánh mắt tốt đã phát hiện thấy nàng. "Đại tiểu thư, ngài đã tới." Tiểu nhị vội vàng cung kính hành lễ.

"Đường ca đâu?" Hoàng Phủ Nhã nhìn xung quanh hỏi, nhưng mà không đợi tiểu nhị trả lời, nàng tức thì nhìn thấy được người mà nàng không mong muốn nhìn thấy nhất, tiếp theo âm thanh không kiên nhẫn kêu lên, "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Đi ở đằng sau cái mũi Bạch Phong Hoa hơi giật giật, nàng đã biết vì sao Hoàng Phủ Nhã có giọng điệu chán ghét không kiên nhẫn.

"Ha ha, lời này của Hoàng Phủ tiểu thư là có ý gì? Thiên tài địa bảo chẳng lẽ muốn cự tuyệt khách nhân tới cửa sao?" Một cái thanh âm uốn éo vang lên trong cửa hàng làm cho người ta cả người mềm yếu, chọc cho tất cả mọi người đều dừng động tác trong tay, hướng về phía âm thanh phát ra.

"Thượng Quan Oánh Nhi, cửa hàng chúng ta không chào đón ngươi." Hoàng Phủ Nhã chống nạnh, hướng về bóng lưng nữ tử trong góc cửa hàng kia quát lớn. Tuy rằng người nọ không có chính mặt đối diện với nàng, nhưng nàng vừa nhìn thấy tấm lưng kia lập tức biết đó là ai. Thượng Quan Oánh Nhi, này hồ ly tinh chán ghét, làm sao có thể xuất hiện trong cửa hàng của bọn họ?

"A,a, Hoàng Phủ gia đại tiểu thư, đây là đạo đãi khách của các người sao?" Thượng Quan Oánh Nhi chậm rãi xoay ngươi, lộ ra dung nhan kinh thế, cười đến phong tình vạn chủng. Chính là ở sâu trong con ngươi nàng, ngay cả chút mỉm cười đều không có.Trong cửa hàng, thời điểm mọi người nhìn thấy khuôn mặt này đều hô nhỏ một tiếng, đẹp quá a.Vừa rồi như thế nào lại không có phát hiện?

Hoàng Phủ Nhã còn muốn nói điều gì, thanh âm Hoàng Phủ Trác ở phía sau lạnh lùng vang lên: "Nhã nhi, người tới là khách, không được vô lễ."

Hoàng Phủ Nhã thở phì phì trừng mắt nhìn Thượng Quan Oánh Nhi, cực kỳ khó chịu.

"Ha ha, vẫn là Hoàng Phủ thiếu gia hiểu biết, không giống người nào đó, vô cùng hẹp hòi." Thượng Quan Oánh Nhi che miệng, giơ ngón tay Lan Hoa Chỉ cười run rẩy hết cả người, đôi mắt xinh đẹp lại liếc trên người Bạch Phong Hoa. Bộ dáng kiều mỵ này, lại nhắm trúng vào tâm các khách nhân khác trong cửa hàng.

"Ngươi! Hừ!" Hoàng Phủ Nhã tức giận thiếu chút nữa giậm chân.

Bạch Phong Hoa nhìn Thượng Quan Oánh Nhi pha trò, nữ nhân này, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến a. Trước khi xuất môn còn đang suy nghĩ nữ nhân này nhất định sẽ tìm tới cửa, không nghĩ nhanh như vậy đã tìm tới cửa đến đây. Nhìn từng nụ cười, cái nhăn mày cùng giơ chân nhấc tay của nàng là biết từng trải qua rất nhiều, tiểu cô nương Hoàng Phủ Nhã làm sao có thể là đối thủ của nàng.

"Bạch đại sư, chúng ta lại gặp mặt, đúng thật là có duyên a."Thượng Quan Oánh Nhi lắc lư cái eo mềm mại như lá liễu, chân thành tiêu sái tiến tới.

"Ha ha, đúng vậy a, quả thật có duyên, lại gặp mặt. "Bạch Phong Hoa nhấn mạnh từ ‘lại’ , trêu tức nhìn Thượng Quan Oánh Nhi. Quả nhiên nhìn trong đáy mắt Quan Oánh Nhi lóe lên ánh sáng dị thường. Mà người chung quanh đều kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, bắt đầu phỏng đoán thân phận của nàng. Không ít người lập tức đoán được Bạch Phong Hoa chính là vị đại sư luyện dược cao cấp đã đánh bại Hàm Lượng đại sư. Mọi người ánh mắt đều sáng lên, ai cũng thật không ngờ vị luyện dược sư này cư nhiên lại trẻ tuổi tuấn mỹ như thế.

Thượng Quan Oánh Nhi đã chậm rãi đi tới, Hoàng Phủ Nhã tức giận, phút chốc lách mình qua đây, ưỡn ngực chắn trước mặt Bạch Phong Hoa. Thượng Quan Oánh Nhi trong mắt hiện lên một tia buồn cười, bước chân dừng lại ở trước mặt Hoàng Phủ Nhã, cúi đầu nhìn bộ ngực Hoàng Phủ Nhã, trên mặt lộ vẻ khinh thường, tiếp theo nâng lên bộ ngực vĩ đại của mình.

Hoàng Phủ Nhã ngộ ra, vẻ mặt tức giận đỏ bừng. Trong lòng mắng, hồ ly tinh chết tiệt, bộ ngực lớn rất giỏi sao! Hồ ly tinh ngu ngốc ngực to, hừ hừ! hừ! Một ngày nào đó chính bộ ngực mình cũng sẽ lớn, nhất định.

Bạch Phong Hoa nhìn một màn này muốn cười lại không thể cười .

"Bạch đại sư, không biết khi nào ngài có rảnh, rất hân hạnh được cùng ngài ăn một bữa cơm a." Thượng Quan Oánh Nhi cười duyên, phóng ánh mắt phong tình vạn chủng đến.

Đáng giận! Hoàng Phủ Nhã đang muốn phát tác cơn tức giận, Hoàng Phủ Trác phía sau rốt cuộc cũng mở miệng.

"Thượng Quan tiểu thư, hôm nay huynh muội chúng ta đang cùng Bạch đại sư ra ngoài giải sầu. Nếu ngươi có việc, ngày khác lại tới cửa bái phỏng đi." Thanh âm Hoàng Phủ Trác lạnh lùng, không có một chút độ ấm. Nhưng ngụ ý là không cho phép kiên, trì cự tuyệt.

"Ha ha, vậy không quấy rầy nhã hứng Bạch đại sư. Ngày khác ta lại tới cửa viếng thăm." Thượng Quan Oánh Nhi nhíu mày hướng Bạch Phong Hoa ném cho một ánh mắt quyến rũ. Nhưng trong lòng cười lạnh, chính mình trước mặt trực tiếp cướp người, Hoàng Phủ Trác này rốt cuộc cũng không nhịn được. Thật đúng là tưởng rằng núi Thái Sơn đè xuống hắn cũng không biến sắc chứ.

Thượng Quan Oánh Nhi lắc lắc vòng eo nhỏ mềm mại như liễu kia, cứ như vậy mà chầm chậm rời đi. Hoàng Phủ Nhã thở phì phì trừng mắt nhìn ra cửa, một lúc lâu sau đều không có thu hồi ánh mắt.

Bạch Phong Hoa còn lại tò mò nhìn vào bài trí trong cửa hàng, bên trái là các loại khoáng thạch, huyền thiết, bên phải tựa hồ như là một ít dược liệu thực vật. Bạch Phong Hoa vừa định mở bước chân bước đến nhìn dược liệu, Hoàng Phủ Nhã liền vọt lại đây, chạy đến trước mặt hắn nhìn hắn trông mong nói: "Bạch công tử, ngươi, ngươi sẽ không thật sự đáp ứng lời mời của hồ ly tinh kia chứ?"

"Ngươi đoán." Bạch Phong Hoa cười đùa với Hoàng Phủ Nhã.

"Không cần đi a, không cần đi a." Hoàng Phủ Nhã vừa thấy thái độ của Bạch Phong Hoa, tức thì sốt ruột.

"Ha ha, hảo, không đi ." Bạch Phong Hoa cười đáp. Căn bản là không cần hắn chủ động đi, trải qua chuyện vừa rồi, Bạch Phong Hoa càng thêm khẳng định, Thượng Quan Oánh Nhi này, chắc chắn sẽ có thể còn tới cửa tìm mình.

Hoàng Phủ Nhã vừa nghe được Bạch Phong Hoa trả lời, lúc này mới yên lòng lại. Lập tức nhiệt tình chỉ vào bày biện trước mặt quầy nói: "Bạch công tử ngươi xem, những thứ đó đều là dược liệu quý hiếm, ngươi xem xem có cái ngươi cần hay không?" Bạch Phong Hoa đến gần quầy, bắt đầu cẩn thận xem xét. Hoàng Phủ Trác đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng của Bạch Phong Hoa, trong ánh mắt hiện lên tia sáng phức tạp.

Bạch Phong Hoa đi qua xem từng cái từng cái, trong lòng cảm thán. Rất nhiều dược liệu quả thật trân quý, mặc dù ở trong Phúc địa chính mình sớm đã gặp qua dược liệu này đó, thậm chí đều tự tay luyện chế qua. Nhưng Bạch Phong Hoa biết, dược liệu này ở bên ngoài cũng không thường thấy, giá cũng lại xa xỉ. Xoay người nhìn mặt một bên quầy khác bầy đặt cái gì.Các loại khoáng thạch cùng huyền thiết Bạch Phong Hoa nhìn hoa cả mắt. Mấy thứ này, chỉ dùng để tạo ra vũ khí. Nhưng mà Bạch Phong Hoa lúc này đã có được Trường Không Kiếm binh khí cường hãn nhất thiên hạ, cho nên đối với mấy cái loại này tự nhiên là không có hứng thú. Trong cửa hàng mọi người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Phong Hoa, lại không có ai dám tiến lên bắt chuyện.

Bạch Phong Hoa đảo qua quầy hàng, không có thứ khiến nàng hứng thú. Hoàng Phủ Trác ở phía sau nhìn động tác Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện một tia sáng rõ, nhiều trân bảo dị thường như vậy, hắn cư nhiên một thứ cũng không coi trọng?

Hoàng Phủ Nhã hưng phấn chỉ vào bên trong huyền thiết cùng khoáng thạch nói: "Bạch công tử, có muốn đúc một thanh kiếm tốt hay không? Ngươi xem thứ gì thích hợp đều có thể." Ở trong mắt Hoàng Phủ Nhã nhìn, thanh linh kiện để không bên hông Bạch Phong Hoa kia cũng chỉ là đồ trang sức mà thôi. Bởi vì nàng chưa từng nhìn thấy qua Bạch Phong Hoa rút kiếm.Tại thế giới tôn trọng võ thuật này, không ít người đeo bên hông một thanh bảo kiếm hoa lệ làm trang sức là chuyện bình thường. Hiển nhiên Hoàng Phủ Nhã cũng đem Bạch Phong Hoa cũng chính là loại người này.

Bạch Phong Hoa cười nhẹ lắc đầu, tay nhẹ nhàng xoa Trường Không kiếm bên hông, cúi đầu nhả ra vài chữ: "Có hắn, như vậy đủ rồi."

"Ha ha, Bạch Phong Hoa, Trường Không kiếm cảm động muốn khóc." Bỗng nhiên thanh âm của Khốc Khốc tràn ngập cười nhạo vang lên ở trong đầu Bạch Phong Hoa.

"Khốc Khốc, không cần cười nhạo người khác!" Thanh âm của Tiểu Mộc nghiêm túc truyền đến, "Bạch Phong Hoa, Trường Không kiếm hiện tại rất cảm động, nhưng hắn biết được hiện tại không thể bại lộ, cho nên hắn nhịn xuống."

"Chính là, ngươi quên thời điểm không tìm thấy Mộc Mộc bộ dáng khóc lóc ngất trời kia của ngươi sao?" Thanh âm khinh thường của Ly Yên cũng vang lên ở trong đầu Bạch Phong Hoa.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi còn không phải giống thế, ngươi còn không phải khóc..." Khốc Khốc thở phì phì phản bác.

Ly Yên tiếp tục phản bác, xem hai cái linh hỏa chuẩn bị náo loạn lên. Tiểu Mộc quát một câu: " Đều câm miệng cho ta." Sau đó, toàn bộ thế giới thanh tĩnh.

Khóe miệng Bạch Phong Hoa gợi lên một chút dịu dàng thoáng qua, nhẹ nhàng vuốt ve Trường Không kiếm. Đổi lại nếu là trước kia Trường Không kiếm, chắc đã run run vùng lên, hiện tại lại ngoan ngoãn không nhúc nhích. Hắn biết giờ phút này không thể tùy ý bại lộ. Trườn Không Kiếm đối với nàng mà nói,đã không chỉ là đơn giản là một vũ khí, hắn đã trở thành đồng đội, là một bộ phận thân thể chính mình.

"Bất quá, ta nghĩ làm vỏ kiếm. Có nguyên liệu hay không để làm một cái vỏ kiếm?" Bạch Phong Hoa nhìn quanh bốn phía tìm kiếm. Bạch Phong Hoa không có quên Trường Không kiếm vẫn muốn một kiện quần áo xinh đẹp, chính mình sớm đồng ý qua, thế nhưng, không có tìm được vật liệu thích hợp. Hôm nay nhìn lại, có hay không Trường Không kiếm thích vỏ kiếm.

"A? Vỏ kiếm? Có a, đương nhiên là có!" Hoàng Phủ Nhã gật đầu, "Nhưng cửa hàng này không có, chúng ta đi chi nhánh khác."

"Hảo, cám ơn."Bạch Phong Hoa mỉm cười nói lời cảm tạ. Trườn Không kiếm giờ phút này đương nhiên là hưng phấn không thôi, chỉ là không thể biểu đạt ra ngoài mà thôi.

Hoàng Phủ Nhã mang theo Bạch Phong Hoa ra khỏi cửa chính Thiên Tài Địa Bảo, Hoàng Phủ Trác và Tô Mộng Vân không tiếng động đi theo phía sau.

Ở xa xa, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào bên này. Chủ nhân của đôi mắt này, đương nhiên là Thượng Quan Oánh Nhi.

"Tiểu thư, cái tiểu nha đầu Hoàng Phủ Nhã kia thực vướng víu a." Thanh âm thâm trầm của người bên cạnh vang lên bên tai Thượng Quan Oánh Nhi. Người nói chuyện đúng là bà lão ngày đó ở trên lôi đài đứng ở phía sau Thượng Quan Oánh Nhi.

"Thanh di, không cần phải gấp, chúng ta có rất nhiều cơ hội." Thượng Quan Oánh Nhi nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa, im lặng nở nụ cười. Thiếu niên này, a, không, thiếu nữ này, giống như là đã nhận ra người ở trong rừng cây ngày ấy chính là mình rồi. Quả nhiên không đơn giản, sự tình thật đúng là càng ngày càng thú vị.

"Thế nhưng, tiểu thư cũng cẩn thận một chút, Hoàng Phủ Trác của Hoàng Phủ gia kia cũng không phải là người lương thiện gì.” Bà lão nói chuyện này là Thượng Quan Thanh, là bà vú của Thượng Quan Oánh Nhi, vẫn luôn chiếu cố Thượng Quan Oánh Nhi, sau lại lên làm quản gia của Thượng Quan gia. Nguyên lai dòng họ cũng không phải là Thượng Quan, sau được Thượng Quan gia ban cho dòng họ Thượng Quan.

"Ha ha, Thanh di, ta ở trong mắt bọn họ, chẳng lẽ ta chính là người lương thiện sao?" Thượng Quan Oánh Nhi cười nhẹ, xoay người rời đi.

Thượng Quan Thanh hơi sửng sốt, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, đi theo phía sau Thượng Quan Oánh Nhi, biến mất tại ngõ nhỏ.

Trò hay, lúc này vừa mới bắt đầu thôi.