Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 51: Ngươi cứ đi ra ngoài như vậy !

“Lăn ra đây cho ta!” Bạch Phong Hoa quát lạnh một tiếng, Không Nguyên được nàng bảo vệ sau lưng, hai tay đưa ra, nàng lại đánh ra một chiêu Băng Đãng Bát Phương. Lúc này, Bạch Phong Hoa phóng ra tám phần chiến khí, uy lực như vậy chứng tỏ nàng không khinh địch.

Xung quanh nổ bùm bùm, cây cối bốn phía bị xóa sạch để lại vết đổ gãy, những người nấp trong rừng cây rốt cuộc không ẩn được, mang một thân chật vật đi ra.

Đem ánh mắt thu về từ trên những mũi vũ tên, Không Nguyên nghe trong không khí tỏa ra một mùi hương ngòn ngọt, nhìn bên cạnh đứng hơn mười hắc y bịt mặt, cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin.

Thất Ngày Hồng, làm sao có thể là Thất Ngày Hồng được? Hương vị mà vũ tên phát ra, chính là Thất Ngày Hồng, tuyệt đối không sai.

Hắc y nhân thoạt nhìn đã có huấn luyện, bị phát hiện lập tức khôi phục lại tinh thần, thu hồi cung tên lấy ra vũ khí, nhanh chóng đem Bạch Phong Hoa cùng Không Nguyên vây lại.

Bạch Phong Hoa không hề động, đối với việc bi bao vây chính là hơi hơi khinh thường kéo kéo khóe miệng, một đám người có chiến khí cao nhất bất quá chỉ có ngũ cấp cũng muốn phục kích nàng, thật sự muốn chết! Chết đến không thể chết lại. Những người này là sơn tặc? Không, không giống. Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, bọn họ xuất hiện cũng không có để lộ ra ý đồ gì, nếu không phải đến đối phó nàng, chẳng lẽ… ánh mắt Bạch Phong Hoa chậm rãi chuyển qua Không Nguyên. Chỉ thấy Không Nguyên gắt gao cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Bạch Phong Hoa trong lòng hiểu, nhóm người này vì Không Nguyên mà đến.

“Tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Bạch tỷ tỷ, ta đến đây.”

Hai thanh âm nôn nóng lo lắng đồng thời truyền tới, vừa dứt lời, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đã đứng trước mặt Bạch Phong Hoa. Nhìn Bạch Phong Hoa hoàn hảo vô khuyết ( không thiếu bộ phận nào), hai người liền yên lòng, khí thế của lục cấp chiến khí không chút giấu giếm mà phóng ra, hai người rút vũ khí một trái một phải đứng chắn trước mặt Bạch Phong Hoa.

Có hai người hầu thật đúng là không tệ, đi theo làm tùy tùng cũng thực nhanh nhẹn. Nhìn hai người che trước người mình để đối đầu với kẻ địch, khóe miệng Bạch Phong Hoa nhếch lên, ánh mắt long lanh, thu hồi vũ khí, kéo Không Nguyên đứng ra xa, bắt đầu xem diễn.

Tuy đối phương có nhiều người, còn có một người ngũ cấp chiến khí, nhưng những kẻ khác bất quá chỉ là ba cấp tứ cấp, cho Tử Mặc cùng Thiếu Minh luyện tập, cũng tốt lắm.

Trước mắt một màn làm cho các hắc y nhân quay mặt nhìn nhau, đây là chuyện gì? Không phải nói chỉ giải quyết một đứa nhỏ thôi sao? Giờ còn lòi ra một nữ nhân chiến khí không tầm thường và hai nam nhân lục cấp chiến khí nữa.

Đầu lĩnh hắc y nhân chậm rãi lui ra phía sau hai bước, đột nhiên giơ tay lên. Tất cả hắc y nhân tản ra 4 phương 8 hướng.

Hả? Chạy? Bạch Phong Hoa giật mình. Nàng vốn đang nghĩ cho dù muốn chạy trốn, cũng ít nhất phải nói một câu “Hãy chờ xem” hoặc là “Cút mau” linh tinh gì đó, ai biết hiệu suất bỏ trốn của người ta quá cao, không mở miệng nói gì, một cái vẫy tay liền chạy mất.

Kéo Không Nguyên lên, Bạch Phong Hoa hướng Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cười nói “Phía đông nam ta phụ trách, tây bắc các ngươi giữ lại một người còn sống, còn lại giết hết, xử lý nhanh rồi về nếu không đêm nay khỏi ăn cơm đó! Đương nhiên, nhớ bắt sống một người để hai người còn lại chết.”

Nói xong, Bạch Phong Hoa nhún mũi chân một cái, vận chiến khí hướng phía Đông đuổi qua. Mới vừa rồi nàng nhìn rõ, tên đầu lĩnh có ngũ cấp chiến khí đi hướng này.

“Tỷ, không cần đi!”

“Bạch tỷ tỷ…”

Phía sau truyền đến hai tiếng khóc thét, mắt Bạch Phong Hoa hơi trầm xuống. Tử Mặc cùng Thiếu Minh có thiên phú về luyện công, nay có thể đạt tới lục cấp ai cũng đều nói bọn họ tiến bộ thần tốc, nhưng ở trong mắt nàng bọn họ rất ít luyện tập, vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, thực lực thật khi chiến đấu cũng không bằng chiến khí thật của bọn họ.

Cứ như vậy hoài, vạn nhất một ngày nào đó thật sự đụng phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ phải trả giá đắt là điều nàng không muốn thấy.

Chiến khí của các hắc y nhân kia bất quá chỉ từ 3-4 cấp, nhưng nàng ra tay hai lần mà bọn họ vẫn còn sống đứng đó. Tuy rằng nàng vẫn khống chế lực đạo, nhưng năng lực chiến đấu của họ, rõ ràng có kinh nghiệm cao hơn chiến khí rất nhiều.

Hôm nay chiến đấu, sẽ dạy Tử Mặc cùng Thiếu Minh rất nhiều!

Ánh trăng xuyên thấu qua kẽ lá, chiếu những tia sáng loang lổ xuống đất. Mùi máu tươi theo gió đêm trong rừng khuếch tán.

Bạch Phong Hoa như một sát thần, lặng yên không một tiếng động đi sau đối phương tàn nhẫn chém ra một kiếm. Nàng không phải là thánh mẫu, với kẻ thù không có “Thiện lương” tha bọn họ một con đường sống, sau đó chờ bọn hắn lại đến phục kích nàng!

Không Nguyên mắt lạnh nhìn một đám hắc y nhân bị Bạch Phong Hoa xử lý, đáy mắt không có chút sợ hãi, mà còn kéo kéo tay áo Bạch Phong Hoa nhỏ giọng nói “Cái kia, có thể lưu lại cho ta một kẻ không? Ta có lời muốn hỏi bọn hắn.”

“Yên tâm.” Bạch Phong Hoa xoa đầu Không Nguyên, cười nói: “Ta sẽ lưu lại cho ngươi một người.”

Không Nguyên cúi đầu, tay nắm thắt lưng Bạch Phong Hoa, nhẹ nhàng xích lại gần. Xấu nữ nhân này thật ấm áp.

Thuận tay vỗ vỗ đầu Không Nguyên, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, thú vị sờ sờ cằm, nói thật, những người này không chịu nổi một kích của nàng, nhưng lại ẩn nấp cùng chạy trốn thực làm cho người ta đau đầu.

Nàng cố ý đi trước hướng Đông giết 6 hắc y, không biết hắc y thủ lĩnh chạy phía nam có năng lực gì khiến nàng kinh ngạc đây?

Trong rừng cây, tràn ngập tiếng động của các sinh vật, chúng che giấu tiếng bước chân, trong ánh sáng mờ ảo có kẻ đang ẩn nấp cũng không vội không chậm mà hành động, lỗ tai dựng thẳng, trong âm thanh hỗn tạp có hơi thở của người.

Mắt thấy chuẩn bị đến chỗ giấu ngựa, Đao Tam bình tĩnh, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần kích động. 2 gã trẻ tuổi vừa nãy hắn vừa nhìn liền biết ngay là con nhà giàu, tuy lục cấp chiến khí nhưng vẫn còn quá non. Hắn tin tưởng, nếu mình cùng bọn họ chống lại, hắn có thể thoải mái đem đối phương xử lý. Chỉ là nữ nhân kia, tuyệt không đơn giản. Quên đi, trước đừng nghĩ gì, thoái hiểm rồi nói sau, sau này sẽ tìm cơ hội tính sổ. Ngựa đã ở phía trước, chỉ cần chạy thoát khỏi nơi này liền an toàn .

Tươi cười vừa treo lên khóe mắt, một giây tiếp theo liền cứng lại.

Dưới ánh trăng, một nữ tử da đen cùng một tiểu tử tám tuổi, cười dài đứng ở ven đường nhìn hắn. Tuy cô nữ tử mỉm cười nhìn hắn, nhưng một cỗ da gà theo đáy lòng hắn nổi lên, ánh mắt nàng giống như độc xà, làm cho hắn hít thở không thông.

Đao Tam trong lòng có chút tuyệt vọng, hắn nhìn không thấu thực lực của nữ tử kia, nàng đã mang theo một cục nợ mà còn không bị hắn phát hiện, lại đuổi tới trước hắn. Người như vậy, thực lực đã vượt qua hắn rất nhiều. Đao Tam hai tay ôm quyền nói “Thực lực không bằng người, hôm nay ta gặp hạn, chính là không biết cô nương có thể cho ta cho biết tôn tính đại danh, cho tại hạ vui vẻ đi gặp quỷ hay không?”

“Ha ha.” Bạch Phong Hoa cười lạnh “Ngươi đã biết mình ‘gặp nạn’, còn xứng biết tên của ta sao?”

Bị Bạch Phong Hoa khinh thường làm cho trong lòng Đao Tam nổi lên lửa giận. Nàng cư nhiên cuồng ngạo như vậy, nắm chặt đao, Bạch Phong Hoa mắt lạnh nhìn tay Đao Tam nắm vũ khí. Nữ từ này, nàng có tư cách cuồng ngạo. Hắn không chút nghi ngờ, nếu hắn dám động thủ, càng sẽ có rất nhiều biện pháp làm hắn sống không bằng chết.

“Đến đây đi, ta hỏi ngươi đáp, có lẽ ngươi ngày mai còn có thể nhìn thấy mặt trời.” Bạch Phong Hoa không chút để ý một câu, cũng không quản Đao Tam, cầm tay Không Nguyên hướng lều trại đi đến.

Đao Tam yên lặng nhìn Bạch Phong Hoa nhận mệnh đi theo.

Hắn tuy là sát thủ, nhưng có thể không chết thì không ai lại muốn chết cả .

Bạch Phong Hoa trở lại lều đem con gà từ trong đống lửa lấy ra, lúc đó Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng đang cãi nhau chạy về.

Bạch Tử Mặc vừa nhìn thấy Bạch Phong Hoa, lập tức đi tới, hai mắt sáng quắc nhìn nàng “Tỷ, ta nói, ta giết ba bắt sống hai, Thiếu Minh giết hai bắt hai, có phải ta lợi hại hơn không!”

“Hừ, bất quá chỉ là rác cấp tam cấp tứ, tất cả đều giết thì cũng chả có gì giỏi.”

An Thiếu Minh xem thường bay qua, nắm hai tù binh của mình cùng hai người Bạch Tử Mặc bắt về cột vào một chỗ, ngồi xổm bên cạnh Bạch Phong Hoa, ôm bụng đáng thương nhìn Bạch Phong Hoa “Bạch tỷ tỷ. Ta đói quá…”

Bạch Phong Hoa nâng tay cho An Thiếu Minh một cái cốc đầu, đưa gà cho Không Nguyên, quét mắt nhìn Bạch Tử Mặc bên người nàng , hừ lạnh một tiếng “Đều bị thương, đừng tưởng đem miệng vết thương băng bó ta liền nhìn không ra! Chênh lệch lớn như vậy sao, bắt sống rất khó sao? Một giết ba, một giết hai, còn không biết xấu hổ lại còn tranh lợi hại, các ngươi như thế nào không nghĩ, vì sao vài tên kiếm khách chiến khí cấp ba , cao nhất mới có tứ cấp , có thể khiến các ngươi – hai người có chiến khí đã lục cấp, phí cả đống thời gian mới xong, các ngươi có nghĩ tới vấn đề này không?”

Bạch Tử Mặc có chút không cho là đúng nói “Tỷ, ta nói với tỷ, bọn họ đều thực ti bỉ hạ lưu vô sỉ, bọn họ…”

“Câm miệng!” Sắc mặt Bạch Phong Hoa trầm xuống, dị thường nghiêm túc quát lớn “Không có làm tốt chính là không có làm tốt, đệ hiện tại nên học cách làm thế nào đễ thắng, không phải tìm cớ đệ biện minh cho thất bại.”

Bạch Tử Mặc ngậm miệng.

An Thiếu Minh trầm ngâm một lát, cúi đầu nói “Bạch tỷ tỷ, chúng ta, đều sơ suất quá.”

“Chỉ là vì sơ ý sao?” Bạch Phong Hoa mở hai khối bùn, đem gà nướng được dấu bên trong đưa qua “Trước tiên ăn no bụng rồi sau đó tự hỏi vấn đề này đi.”

Lửa trại tí tách, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh không thèm nhắc lại, đều trầm mặc, có chút suy nghĩ nhìn đám hắc y nhân bị quăng ở một bên, ngồi xuống lẳng lặng ăn gà, sau đó mỗi người tự giác tìm một nơi yên lặng, bắt đầu tự hỏi.

Bạch Phong Hoa đem Lâu Băng Nhi lại, vừa lòng nhìn hai người rốt cục an tĩnh lại, cả hai đều có tư chất tốt, chỉ là bình thường không ai đả thông suy nghĩ cho bọn họ, cũng không có người nghĩ đến việc dạy bọn họ. Bất quá, nàng cũng không tính cho bọn họ rảnh hơi mà ăn thành mập mạp, chỉ cần bắt đầu tự học hỏi, chuyện lột xác chỉ là sớm muộn.

“Bạch tỷ tỷ.” Không Nguyên nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Bạch Phong Hoa.

“Đi đi, tùy ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi” Bạch Phong Hoa phất phất tay, xê dịch phương hướng, mắt lạnh nhìn một đám hắc y nhân kia .

Không Nguyên cũng không ngại Bạch Phong Hoa xem diễn, đứng lên hướng Đao Tam không bị trói , từ trên cao nhìn xuống nam nhân đang ngồi trên chiếu “Ngươi muốn sống sao? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, là ai cho các ngươi ‘thất ngày hồng’, ta sẽ cầu bọn họ buông tha các ngươi.”

Đao Tam cười khổ, nếu hắn nói, cũng chỉ trốn qua được một cái chết mà thôi.

Bất quá… Đao Tam liếm liếm môi có chút khô ,trong lòng hắn rõ ràng, nếu không nói, có lẽ đêm nay so với chết còn thống khổ hơn. Nhìn Không Nguyên đứng trước mặt , trong lòng hơi động, khoảng cách thật sự làm cho người ta động tâm a, chỉ cần tóm tiểu hài tử, là có thể áp chế nữ tử kia, sau đó đào tẩu thành công đi?

Đao Tam tay nhẹ động, chậm rãi giật mình.

“Sưu…”

Có cái gì sắc bén bay qua tai hắn, một trận đau nhức theo lỗ tai truyền đến, Đao Tam theo bản năng sờ sờ lỗ tai, nhất thời bị dọa thiếu chút nữa hồn phi phách tán, vành tai cư nhiên không có, trên tay ướt sũng, tất cả đều là máu. Đao Tam nhịn xuống không kêu, ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, chỉ thấy Bạch Phong Hoa đang ăn cánh gà, vẻ mặt thú vị vừa ăn vừa xem bên này. Bạch Phong Hoa giơ giơ lên cánh gà trong tay , cười sáng lạn. Ngực Đao Tam chợt lạnh, ngoan ngoãn ngồi im.

Nàng nhìn ra ý đồ của hắn, nên dùng xương gà cắt vành tai hắn đi cảnh cáo. Nếu hắn còn dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ ngay sau đó thứ bị cắt bỏ chính là đầu của mình. Nghĩ đến đây, Đao Tam cũng không dám có ý tưởng gì nữa.

“Không nói, ta cũng biết, ta đây đổi vấn đề, cam đoan không khiến ngươi khó xử. Ngươi nếu trả lời ta, ta cũng cầu tỷ tỷ đem nhóm ngươi thả.” Tay Không Nguyên gắt gao nắm thành quyền. Đáy mắt hiện lên một tia kiên nghị, chậm rãi hướng Đao Tam nói “Cố chủ của ngươi, lỗ tai bên trái của hắn, có phải có một viên thịt thừa màu đỏ không?”

Nghe được lời của đối phương. Đao Tam chỉ có thể tiếp tục cười khổ, hai mắt nhìn Không Nguyên: “Vị tiểu huynh đệ này, không phải tại hạ không chịu nói, chỉ là chuyện này tại hạ thật không rõ ràng lắm. Ở… Dưới…”

Đao Tam chỉ cảm thấy ánh mắt tiểu hài tử nóng lên, đột nhiên tránh xa một chút, thật giống như là một ánh sáng phát ra từ khói lửa, nhàn nhã huyết lệ nhìn vào mắt hắn. Trong mắt trừ bỏ ánh sáng, rốt cuộc không có cái gì khác.

“Nói cho ta biết, ai đưa cho ngươi ‘thất ngày hồng’.” Thanh âm của Không Nguyên bắt đầu trở nên nhu hòa, đứa nhỏ 8-9 tuổi , nhưng bây giờ nhìn cũng chẳng phân biệt được tuổi nưa, hắn cố ý làm cho thanh âm giống như chim hoàng oanh xuất núi, thanh thúy dễ nghe, êm tai cực kỳ.

Hai mắt Đao Tam nhìn chằm chằm Không Nguyên, lẩm bẩm nói “Thất ngày hồng, thất ngày hồng là cái gì, Đao Tam không biết.”

Nhìn một màn trước mắt, Bạch Phong Hoa sửa tư thế lười biếng xem diễn, vẻ mặt có chút ngưng trọng ngồi thẳng. Lay lại mông Lâu Băng Nhi đang nằm trên chân nàng, hỏi “Thất ngày hồng là cái gì, công phu của tiểu tử này đang dùng là loại gì?”

“Meo meo ô, meo meo ô…” Lâu Băng Nhi nhìn xung quanh , rồi nhìn Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh còn nhắm mắt tự hỏi, thế mới yên tâm xê dịch, nhỏ giọng đem thanh âm chỉ rơi vào lỗ tai Bạch Phong Hoa “Băng Nhi là yêu, các ngươi là nhân loại có nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái như vậy, Băng Nhi làm sao có thể biết….”

Ô ô, người xấu, không cần đánh mông Băng Nhi, Băng Nhi không cần ở chung với nữ nhân hung dữ, Băng Nhi khi nào thì mới có thể trở lại cái ôm ấp ấm áp của Tử Mặc . Ô ô…

“Dị thuật, là dị thuật!” Hắc y nhân bị trói vứt trên mặt đất, từ nãy tới giờ luôn trầm mặc, lúc này nhìn bộ dáng dị thường của Không Nguyên mà kinh ngạc kêu lên. Ngữ khí kinh hoàng kia, thật giống như là gặp quỷ.

“Ầm ĩ cái gì!” Mày Bạch Phong Hoa dựng thẳng, chiến khí ngưng tụ trên tay đánh ra “Ba ba ba”, một loạt bạt tay đi qua, hiện trường nhất thời im nặng.

“Không biết sao? Không quan hệ, nào, nói cho ta biết, ai cho ngươi độc để bôi lên mũi tên.” Thanh âm Không Nguyên, càng thêm dễ nghe êm tai, khiến cho hắc y nhân ngẩn ngơ càng lợi hại.

“Ta… Ta…” Đao Tam bắt đầu ấp a ấp úng, ánh mắt dại ra cũng bắt đầu có một tia gợn sóng, thân thể như rất thống khổ run nhè nhẹ .

Không Nguyên nâng tay ôm ngực, môi tràn ra vài tia màu đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng không có một tơ máu “Nói đi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.”

“Ta, ta…” Đao Tam thân mình run run càng thêm lợi hại, mặt Không Nguyên cũng bắt đầu nổi lên sự đau đớn, run nhẹ nhẹ.

Tuy rằng không biết Không Nguyên rốt cuộc làm gì, nhưng Bạch Phong Hoa nhìn ra được, nếu tiếp tục, Không Nguyên ắt sẽ bị pháp thuật kia dội ngược, nhẹ thì trọng thương, nặng thì sẽ chết.

Chỉ vì một đáp án mà thôi, hiện tại không chiếm được, cũng có thể đổi một loại phương pháp khác, không đáng vì thế mà đánh đổi tánh mạng. Bạch Phong Hoa vẻ mặt ngưng trọng.

“Không cần lại đây.”

Bạch Phong Hoa vừa bước liền nghe Không Nguyên rống lên, Bạch Phong Hoa nhìn Không Nguyên gắt gao ôm ngực, hiển nhiên đã đau đến cực điểm, trong lòng thở dài, dừng cước bộ.

Đáp án với hắn mà nói, thật sự trọng yếu như vậy sao?

Trọng yếu đến có thể bỏ sinh mệnh? Hoặc người kia, đối hắn trọng yếu như vậy ?

“Nói cho ta biết, người nọ có thịt thừa hay không, có thịt thừa hay không?” Thanh âm Không Nguyên run rẩy, hắn sắp kiên trì không được. ‘Khống hồn thuật’ hắn cũng chỉ mới học, tâm trí đối phương lại không kém ngũ cấp kiếm khách, tuy rằng lừa đối phương thả lỏng phòng bị tâm, nhưng lại áp chế không được bao lâu.

“Thịt thừa…” Đao Tam thì thào nhớ kỹ, trước đó lơ đãng liếc mắt thoáng nhìn một cái, khóe môi đối phương có màu thực đặc biệt, không khỏi gật gật đầu “Có… Có thịt thừa.”

Có… Sao? Trong óc nổ vang, hai mắt Không Nguyên trống rỗng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Vì sao, nói cho ta biết vì sao? Cái gì ngươi muốn ta đều cho ngươi. Thế nhưng ngươi còn muốn lấy tánh mạng của ta… Máu từng ngụm từng ngụm phun ra, là hậu quả của phản phệ đối với kẻ thi thuật mà năng lực chưa đạt tới thành thạo, phi thường nghiêm trọng. Thân mình Không Nguyên mềm nhũn ngã xuống, trước mắt một mảnh tối đen, lòng như tro tàn.

Ngay cả ngươi cũng không cần ta, ta còn sống làm cái gì?

Được, ngươi muốn ta chết, như vậy, ta thành toàn cho ngươi.

Ta nói rồi, chỉ cần là ta có mặc kệ là cái gì, ngươi muốn ta liền cho.

Đứa nhỏ này thật khờ. Bạch Phong Hoa đỡ được Không Nguyên, lắc đầu, lấy ra dược mình luyện từ trong lòng cho hắn ăn. Sau đó lau đi vết máu cho hắn rồi đưa vào lều.

Với thuật Không Nguyên sở dụng, nàng trừ bỏ biết là hắn cố ý thi triển một loại thần bí thuật mà bị phản lại, cái khác hoàn toàn không biết, cho dù muốn giúp hắn, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.

Ai… Bạch Phong Hoa thở dài, nàng kỳ thật không thích giết người. Đáng tiếc, những người này đã thấy được cái không nên thấy. Nàng tuy không thích giết người, nhưng càng chán ghét phiền toái hơn.

Chiến khí vây quanh thận kiếm, bát cấp khí toàn bộ khai hỏa, một cái chớp mắt, hắc y nhân không một người còn sống.

“Meo meo ô…” Lâu Băng Nhi lấy tiểu móng vuốt bịt kín hai mắt. Thật đáng sợ, ô ô, Tử Mặc, Băng Nhi rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi!

Bóng đêm dần dần bị ánh mặt trời xua tan. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh tỉnh lại, Bạch Phong Hoa gật đầu vừa lòng vì một đêm bọn họ đã học được không ít.

“Di, như thế nào đều đã chết a?” Nhìn tử thi, An Thiếu Minh có chút kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa.

“Ồn quá.” Bạch Phong Hoa vỗ vỗ vạt áo đứng lên tuyên bố một mệnh lệnh “Đem chỗ này dọn dẹp một chút, chúng ta nên lên đường rồi.”

“Meo meo ô…” Lâu Băng Nhi đúng bên chân Bạch Tử Mặc dùng sức gãi ống quần của hắn. Meo meo ô meo meo ô… Tử Mặc ôm một cái, ôm một cái!

Bạch Tử Mặc ôm Tiểu Hắc miêu lên, nhìn thi thể đằng kia, có chút khó chịu bưng kín mũi, đáng thương hướng Bạch Phong Hoa nói “Tỷ, ta đói bụng…”

Bạch Phong Hoa nâng tay cho hắn một cái cốc đầu “Đem chỗ này dọn dẹp tốt trước, rồi đi rửa mặt đánh răng, bữa sáng ta sẽ chuẩn bị. Hay đệ muốn ăn ở trong này ?”

“Tốt thôi!” Bạch Tử Mặc nhìn xác chết đầy đất ,ủy khuất ôm đầu.

Bắt đầu thu thập hành lý.

“Di, Bạch tỷ tỷ, tiểu gia hỏa này làm sao vậy?” An Thiếu Minh kinh ngạc nhìn Không Nguyên mặt không có chút máu đang hôn mê , ngày hôm qua sau khi cơm nước xong hắn cùng Bạch Tử Mặc đều đi kiểm điểm, lại có Bạch Phong Hoa khống chế âm thanh, cho nên cũng không chú ý tới bên ngoài chuyện gì đã xảy ra.

“Không có việc gì.” Bạch Phong Hoa bế thằng bé, nhẹ nhàng bâng quơ nói “Hình như nó luyện công gặp chỗ khó, mấy ngày sau sẽ tỉnh.”

Không Nguyên phải khỏe lên, giải dược cho mẫu thân còn ở trên người hắn , có một số việc, một mình mình biết thì tốt rồi.

“Tiểu hài tử này trên người không có chiến khí a, như thế nào lại luyện công bị phản lại được?” Bạch Tử Mặc liếc mắt một cái, khinh thường bĩu môi không có hứng thú tiêu sái đi qua, cũng lười đi tim hiểu. Có lẽ là tối hôm qua bị dọa đi, thật sự là vô dụng.

Hai người hiện tại đã quen những ngày màn trời chiếu đất này ( tấm màn là trời, cái chiếu là đất), không tốn bao nhiêu thời gian thu dọn tốt liền bắt đầu một ngày lữ hành. Không Nguyên còn hôn mê., mãi cho đến chiều khi Bạch Phong Hoa ba người dựng xong lều mới tỉnh lại, trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm đỉnh lều, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Bạch Phong Hoa cho Không Nguyên uống nước, Không Nguyên không giãy dụa ngoan ngoãn uống.

“Ngươi còn muốn đi Thái An sao?” Bạch Phong Hoa quay đầu hỏi hắn.

Không Nguyên lẳng lặng nằm mãi cho đến khi Bạch Phong Hoa đứng lên, thế mới thấp giọng nói:”Ngươi biết không, độc ‘thất ngày hồng’, đối với các ngươi là loại độc nhẹ làm cho toàn thân nổi lên mẩn đỏ trong bảy ngày sẽ hết. Nhưng với ta chính là trí mạng. Biết nhược điểm của ta, khắp thiên hạ chỉ có một.”

Bạch Phong Hoa không có làm gián đoạn lời Không Nguyên, nàng biết hắn chỉ muốn nói hết tâm sự mà thôi. Cho nên nàng hỏi lại một lần “Ngươi còn muốn đi Thái An sao?”

Mắt trống rỗng nhìn lên, Không Nguyên ngồi dậy, giọng điệu kích động “Đi, đương nhiên đi. Ta muốn hỏi hắn, vì sao muốn ta chết. Hắn biết rõ, chỉ cần hắn mở miệng, ta tuyệt đối sẽ không tranh với hắn. Huống chi ta muốn tranh cũng không tranh được, hắn vĩ đại xuất sắc như vậy, vì sao còn phải làm như vậy, vì sao… Hắn rõ ràng đều bảo vệ ta, rõ ràng nói cả đời cũng không làm ta chịu khi dễ. Không nghe chính mồm hắn nói đáp án, ta chết cũng không cam lòng.”

Một ngụm máu tươi theo đi ra, Bạch Phong Hoa lấy khăn tay lau cho hắn, hắn ho mãi không thôi, nàng thản nhiên nói “Một khi đã như vậy, ta cam đoan đưa ngươi đến Thái An an toàn.”

An toàn? Lau đi vết máu bên môi, Không Nguyên cứng rắn buộc mình bình tĩnh. Đúng vậy, chỉ có còn sống, hắn mới có thể hỏi ra. Hắn không tin, hắn không tin, làm bạn năm năm, người kia tàn nhẫn đối đãi mình như vậy .

Nhìn trong mắt hắn bắn ra kiên nghị, Bạch Phong Hoa xoay người ra lều. Đã không cần nàng nói gì nữa, đứa nhỏ này so với nàng nghĩ còn kiên cường hơn.

Thật ra còn cần ba ngày đi đường, nhưng thu ngắn chỉ còn 2 ngày. Ngày thứ ba, đám người Bạch Phong Hoa liền tới cửa thành Thái An.

Ở trong thành, hỏi thăm hiệu thuốc bắc Chu thi, bốn người không phí bao nhiêu thời gian liền tìm được. Nhìn một mảnh tường viên cháy đen , ba người không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển hướng về phía Không Nguyên.

“Tại sao có thể như vậy?!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Không Nguyên tái nhợt , càng chuyển trắng bệch đến dọa người .

“Đừng nóng vội.” Bạch Phong Hoa vỗ bả vai hắn, lướt qua chỉ vào trà lâu cách đó không xa, bảo “Chúng ta đi trà lâu bên kia ngồi, lại chậm rãi hỏi thăm.”

Trà lâu. Vĩnh viễn là nơi tám chuyện cùng nghe chuyện tám tốt nhất.

Bốn người ngồi xuống, gọi trà, liền nghe cách vách có người nói “Kia không phải hiệu thuốc bắc Chu thị sao, như thế nào không đến nửa tháng liền thành như vậy?”

Người đối diện lắc đầu thở dài “Chu lão gia nhà này, cũng thật là không tốt số. Ngươi nói xem, khuê nữ nhà đó đang khỏe mạnh, bỗng nhiên liền biến dạng thành cả người thối muốn chết, vì trị bệnh cho nữ nhi, bán hết gia tài cũng trị không xong. Trời thương, không biết từ chỗ nào thỉnh đến một vị thần y trị bệnh cho khuê nữ, nhưng ngày hôm sau thì cháy nhà không một ai thoát. Chậc chậc, thật là đủ thảm!”

“Vậy, thần y kia đâu, hắn chạy thoát không?” Không Nguyên đứng lên, ánh mắt kinh hoàng hướng cách vách xông đến, làm đổ ấm trà khiến cho quần áo của mình ướt không nói, còn làm đối phương bị ướt theo.

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh quyết đoán đứng lên, người trước ôm trở về Không Nguyên, người sau cười hướng hai nam nhân nổi giận đùng đùng ôm quyền thi lễ “Xin lỗi xin lỗi, đứa nhỏ này là tới tìm vị thần y kia, nghe nói tin dữ, nhất thời nóng lòng, mong rằng các vị thứ lỗi, thứ lỗi.”

Bọn họ lần này đến Thanh Long quốc, là vụng trộm đến, dù sao thân phận có điểm mẫn cảm, có thể không phiền toái thì không nên gây phiền toái. Ngẫu nhiên cúi đầu nói xin lỗi, tại dị quốc này cũng sẽ không mất mặt mũi Đồng Hòa Vương .

Hai gã khách cũng không phải không phân rõ phải trái, nghe xong An Thiếu Minh nói liền không giận nữa, ngược lại liền thương hại nhìn Không Nguyên “Thần y có thoát hay không ta không biết. Bất quá, các ngươi có thể đi nha môn tìm khám nghiệm tử thi xem thi thể có phải người quen hay không?”

Nói xong, người này lại nói tiếp “Vị tiểu huynh đệ này là gì của thần y vậy?”

Không Nguyên bình tĩnh ngơ ngác nhìn hai người, thấp giọng nói “Hắn, hắn là đại ca ta.”

“Đa tạ hai vị chỉ điểm.” Không đợi người này nói xong, An Thiếu Minh cười mời ngồi xuống, lại đưa tới một bàn trà bánh, đến bên Bạch Tử Mặc ngồi xuống, mới tiếp tục nói “Nhị vị đại ca các ngươi xem, chúng ta đều là mới đến Thái An cũng không có người quen, không biết hai vị có thể giúp đỡ dẫn đi gặp khám nghiệm tử thi không a.” Dứt lời, An Thiếu Minh lặng lẽ đặt một thỏi bạc vào tay người kia.

Được đãi trà lại còn thu bạc, hai người mặt mày hớn hở, bất động thanh sắc (sắc mặt không thay đổi) thu tiền về, sau hướng An Thiếu Minh nói “Xem ta kìa, sơ sót như thế, ta sẽ mang bọn ngươi đi qua. Lại nói tiếp, người khám nghiệm tử thi của nha môn Thái An vẫn là bà con xa của ta, các ngươi muốn nhìn ai với ta cũng không khó gì.”

Một đống lời khách sáo diễn ra, cuối cùng mọi người đứng dậy, hướng nha môn mà đi

“Tốt lắm.” Bạch Phong Hoa cho An Thiếu Minh một ánh mắt tán dương.

Tục ngữ nói tiểu quỷ nha môn khó chơi, các nàng tuy không sợ tiêu tiền cũng không sợ có người tới gây phiền toái, chỉ là nếu tùy tiện muốn xem thi thể thì rất khó.

Bạch Tử Mặc khinh thường thở dài một tiếng “Hắn có năng lực về mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này quá.”

“Đáng đánh.” Bạch Phong Hoa gõ đệ đệ một cái “Thế giới này, không phải cái gì cũng dùng vũ lực đến giải quyết là được, đệ nha, có một số việc nên thành thật hướng Thiếu Minh học tập.” Vẫn còn quá non, Bạch Tử Mặc đại thiếu gia này ngày thường toàn là nhìn hoa dưới trăng ( theo ta thì dạng như là ếch ngồi đáy giếng), đối với mọi việc vẫn tiếp xúc quá ít.

“Sao.” Bạch Tử Mặc nghẹn khuất trừng mắt nhìn An Thiếu Minh. Trong lòng hắn đương nhiên biết, vũ lực không thể dùng đến giải quyết mọi chuyện, hắn chỉ không quen nhìn An Thiếu Minh được tỷ tỷ khích lệ mà đắc ý dào dạt thôi.

Có trà và khách dẫn đường, Bạch Phong Hoa làm cho An Thiếu Minh mất không ít bạc liền thuận lợi làm xong mọi chuyện.

Xem thi thể Chu gia, Không Nguyên không tìm được người mà hắn muốn tìm, sắc mặt vẫn âm trầm không chuyển.

Bốn người rời đi nhà xác, ở thành đông tìm khách điếm mà trọ. Bạch Phong Hoa tắm rửa thay đổi xiêm y sạch sẽ xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa “Thùng thùng” .

Nghe tiếng hít thở, Bạch Phong Hoa thoáng chần chờ. Đi qua mở cửa.

Không nói một tiếng mà vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn , Không Nguyên trực tiếp mở đề tài “Hắn và ta giống nhau, từ nhỏ ở trong tộc chưa từng cùng ngoại nhân tiếp xúc. Lần này không phải người Chu gia cầm phong thư mà năm đó cha mẹ viết rồi tìm đến hắn, hắn cũng sẽ không xuất cốc. Ta xem thi thể Chu gia, nghe thấy được hương dược đặc trưng của tộc chúng ta. Nếu hắn muốn giết ta, còn có thể lý giải vì ngôi vị tộc trưởng. Nhưng là, hắn thật sự không có lý do giết Chu gia. Cho nên diệt Chu gia, tuyệt đối không phải hắn làm.”

Bạch Phong Hoa cho Không Nguyên chén nước, không nói một lời, trầm mặc nghe tiếp.

Không Nguyên cắn môi ” Ta biết. Các ngươi đến đây đều có nguyên nhân, nguyện ý mang ta đến Thái An, thay vì nói các ngươi ham mấy viên thiên tâm đan của ta, còn không bằng nói là các ngươi cảm thấy trên đường đi rất nhàm chán nên mang ta theo.”

Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, đứa nhỏ này làm sao nghĩ ra kết luận này được. Nàng thật không xem trọng thiên tâm đan, nàng đoán được thân phận của Không Nguyên , vì giải dược cho mẫu thân mới mang theo hắn. Đương nhiên, Bạch Phong Hoa cúi đầu yên lặng uống nước, thuận tiện có được thiên tâm đan cũng không tồi.

Thấy Bạch Phong Hoa không nói, mắt Không Nguyên hiện lên vẻ khó hiểu, rất nhanh khôi phục lại vẻ kiên định “Ngươi nghe nói qua dược ẩn tộc chứ, nga, các ngươi đại khái gọi chúng ta là Độc Long cốc. Bất quá ngươi đại khái không biết, thiên tâm đan lưu truyền bên ngoài kỳ thật là phế phẩm mà thôi, thiên tâm đan chân chính bất luận ngươi chịu bao nhiêu trọng thương, chỉ cần ngươi còn có một hơi thở, ăn vào lập tức chuyển tốt. Ta không tin đại ca muốn giết ta, cho nên nhất định trong tộc đã xảy ra chuyện, ta phải mau chóng trở về, nhưng ta một mình không có biện pháp đối phó với đám hắc y nhân kia. Nếu các ngươi nguyện ý hộ tống ta an toàn trở lại trong tộc, trừ bỏ thiên tâm đan ban đầu đáp ứng , còn cho mỗi người thêm một cách chế biến thiên tâm đan. Thế nào , các ngươi nhận không?”

Bạch Phong Hoa yên lặng uống nước, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Thật sự là không xong, vượt qua tiên đoán rồi. Nàng vốn nghĩ mâu thuẫn trong tộc , lấy tính cách đứa nhỏ này mà nói với nàng nhiều tin tức như vậy xem ra đã là cực hạn, chẳng qua là muốn tìm người nghe tâm sự mà thôi, cũng không phải đến xin giúp đỡ. Các nàng chia tay chỗ này , sau đó lại đi độc long cốc, “ngoài ý muốn” gặp lại hắn, đến lúc đó nói ra lý do các nàng phải đi độc long cốc – là cầu giải dược của ‘trùng vạn hoa đan’ , rất tự nhiên bình thường. Lúc đó mọi người giúp đỡ nhau, được đến thứ mình muốn, hết thảy đều thuận lợi.

Nhưng giống như bây giờ, ngược lại lại rất phiền toái. Nàng nếu nhắc đến giải dược ngàn trùng vạn hoa, chắc chắn có vẻ như là đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Ấn tượng tốt hoàn toàn bị hủy thì không là gì nhưng lấy không được giải dược mới là phiền toái lớn. Đứa nhỏ này vừa nhìn là biết chính là loại người rất coi trọng tình cảm .

Thấy Bạch Phong Hoa vẫn không hé răng, Không Nguyên nóng nảy nói “Ta là cháu trai duy nhất của đương nhiệm tộc trưởng ẩn dược tộc , ta không lừa gạt ngươi đâu. Tuy rằng ẩn dược tộc chúng ta – tộc trưởng mới có thể có quyền đưa cho các ngươi những thứ đó, bất quá ta tin tưởng chỉ cần cho ta năm năm, không, ba năm đủ rồi, ta sẽ trở thành dược sư lợi hại nhất, cho nên lời nói của ta là có thể tin.”

Bạch Phong Hoa hạ quyết đoán trong vài giây, che che dấu dấu, không bằng thẳng thắn đem mọi chuyện nói hết có lẽ sẽ trí tử sau sinh( trước chết sau sống).

“Ta không phải không tin ngươi, cũng không phải không muốn giúp ngươi, ta chỉ là không biết nói như thế nào thôi.” Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, xoa đầu Không Nguyên. “Nói đến thật đúng là khéo, ta hình như chưa nói với ngươi, chúng ta lần này đến Lập Thạch quốc, vì tìm kiếm độc long cốc, tìm ẩn dược tộc cầu một giải dược.”

Không Nguyên giật mình, cúi đầu lặng im một lát “Các ngươi muốn tìm giải dược gì?”

“Ngàn trùng vạn hoa đan.”

Không Nguyên ngẩng đầu, kinh ngạc trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa làm như không phát hiện biểu tình Không Nguyên, thở dài, giọng điệu trầm thấp “Đều là ta sai, nương ta là vì ta liên lụy, nếu không phải ta, nàng sẽ không trúng độc ngàn trùng vạn hoa đan .”

Nói xong, Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Không Nguyên, vẻ mặt chân thành nói “Ta biết ta hiện tại nói lời này, có chút ‘nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’, nhưng vì nương, mặc kệ cần trả giá cái gì ta đều phải có được giải dược. Có người nói cho ta biết, chỉ có độc long cốc-dược ẩn tộc mới có giải dược. Ngươi chính là người dược ẩn tộc , ta không cần thiên tâm đan, ngươi chỉ cần cho ta giải dược ngàn trùng vạn hoa đan , ta sẽ ở lại, giúp ngươi làm xong chuyện ngươi muốn làm.”

Mẫu thân của nàng, nhất định đối với nàng cũng phi thường tốt đi. Không Nguyên ôm ngực thở hổn hển vài tiếng, trong mắt hiện lên vài tia hâm mộ, gật đầu “Vậy chúng ta cứ định-thành như vậy , liền khởi hành đi độc long cốc, đợi đến cốc ta sẽ cho ngươi giải dược .”

“Được.” Bạch Phong Hoa cười, lại xoa đầu Không Nguyên “Thật sự là mệt mà, nếu sớm biết ngươi là người dược ẩn tộc, ta sớm đã thẳng thắn, ta đến cầu giải dược, như vậy vừa rồi ta cũng không nhịn cho việc từ bỏ thiên tâm đan.”

Không Nguyên cúi đầu, không biết vì sao trong lòng có chút chua chát, thấp giọng nói “Ngươi quả nhiên là người xấu, ngay cả câu dễ nghe cũng không nói được, chẳng lẽ không sợ ta đến lúc đó qua sông đoạn cầu, không cho ngươi giải dược sao?”

“Ngươi sẽ sao?” Bạch Phong Hoa cười nhẹ.

Đáy mắt hiện lên một tia sáng rọi, Không Nguyên ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa cười “Sẽ không.

Cửa bị “Phanh” đẩy ra, Bạch Phong Hoa không hờn giận giương mắt, thanh niên nam tử đẩy cửa vào cũng chưa nhìn nàng một cái, trực tiếp đi về phía Không Nguyên “Cám ơn trời đất, tiểu Nguyên, sư huynh tìm được ngươi rồi, ngươi thật đúng là chạy đến đây a, ngươi biết hay không, ngươi làm mọi người sợ muốn chết.”

Không Nguyên đẩy ra nam tử. Không mặn không nhạt nói “Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta như thế nào đến đây ư?” Nam tử thoạt nhìn rất là buồn bực “Nếu không phải ngươi – tiểu quỷ vụng trộm chạy đi, sư huynh cũng không có rảnh như ruồi bọ nơi nơi tìm ngươi? Ngươi có biết hay không a… gia hắn… Ngươi là ai?”

Nam tử rốt cục phát hiện Bạch Phong Hoa, một tay nắm Không Nguyên kéo qua, bảo hộ ở sau người, trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa quát lạnh “Ngươi là ai?”

“Ta là ai, cùng ngươi có quan hệ gì?” Bạch Phong Hoa chậm rãi giơ lên cái chén, nhẹ nhàng nhấp trà, thản nhiên nói. Trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

“Nàng là bằng hữu của ta.” Không Nguyên theo phía sau giãy đi ra, không hờn giận trừng mắt nhìn nam tử.

“Bằng hữu?” Nam tử đầu tiên nhíu mày nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa, tiếp theo cười lạnh “Cái gì bằng hữu? Sợ nàng đã biết thân phận của ngươi mà có ý đồ đi?”

“Ha, chúc mừng ngươi trả lời đúng, ta biết thân thế Không Nguyên, thế nên ta đã có ý đồ.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, cầm ly trà trong tay nhìn nam tử.

Nam tử bị Bạch Phong Hoa một phen liền phục hồi tinh thần quay đầu đối Không Nguyên nói “Có nghe hay không, tiểu Nguyên? Xấu nữ kia tiếp cận ngươi là có mục đích, ngươi còn cho nàng là bằng hữu? Cùng ta trở về, mọi người đều lo lắng cho ngươi đó.” Nam tử dứt lời liền vươn tay bắt Không Nguyên.

Trong không khí truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ , ngay sau đó, sắc mặt nam tử liền thay đổi. Bởi vì hắn cảm giác bên phải mặt hơi ngứa, tiếp theo, một cỗ mùi máu tươi chậm rãi lan ra, tai hắn cũng bị cắt bỏ rớt xuống. Nam tử ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, lại thấy ngón tay Bạch Phong Hoa còn bảo trì động tác vừa rồi, đầu ngón tay còn lóng lánh chiến khí màu trắng .

“Cút đi. Không Nguyên sẽ không theo ngươi.” Thanh âm Bạch Phong Hoa rất nhẹ, lại ẩn chứa cự tuyệt.

“Ta nếu nhất định phải mang hắn đi?” Nam tử đen mặt, mắt bắn ra âm ngoan. Cho dù đối phương không tầm thường, thì sao? Ở độc dược cốc, cái gì cũng không có ý nghĩa.

Không Nguyên nhíu mày, muốn nói lại suy tư do dự .

“Vậy ngươi sẽ không toàn mạng mà ra ngoài.” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng cười, vân đạm phong khinh(nhẹ nhàng) phun ra một câu.

“Muốn chết!” Nam tử thẹn quá thành giận, lập tức phát tác. Nói xong, nam tử giơ tay lên, bột phấn màu đen hướng Bạch Phong Hoa bay qua.

Không Lâm muốn làm gì!

Không Nguyên liền nhận ra sư huynh phóng ra độc là loại độc mà một khi hít vào trong cơ thể sẽ làm người ta đổ máu mà chết – ‘tam chi hoa phấn hoa’. Không Nguyên phẫn nộ đẩy hắn ra, hướng Bạch Phong Hoa xông đến.

Xấu nữ nhân, làm sao chịu đựng được loại độc này, ta lập tức tới cứu ngươi đây!