Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 12: Lại xung đột!

Phong Hoa nhìn Tử Mặc, thấy mặt hắn rõ ràng là rất lo lắng, trong lòng ấm áp, khẽ cười nói “Không cần phải lo!”

“Nhưng là tỉ, tỷ chỉ ở cấp 2 còn nàng ở cấp 3 chiến khí!” Bạch Tử Mặc vẫn là không yên lòng.

“Ngươi ở cuộc khảo hạch kia lo mà đạt cấp 6 chiến khí đi, ta sẽ đạt cấp 3 trước khảo hạch.” Bạch Phong Hoa không cho là đúng thản nhiên mỉm cười nói.

“Nhưng là…” Tử Mặc lại muốn nói, nhưng là vẫn không nói. Trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ tốt tỷ tỷ là được.

Tiểu Thúy cũng nhẹ nhàng cắn môi, muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Rất nhanh liền tới hiệu dược . Một hàng ba người Bạch Phong Hoa xuống xe ngựa, vào hiệu thuốc bắc. Vừa vào cửa chính, một mùi dược thảo nồng đậm xông vào mũi. Toàn bộ cửa hàng quả nhiên rất lớn, so với những của hàng bên cạnh to hơn năm lần, trên vách tường đều là những kệ đựng dược, phía dưới đều đề tên đầy đủ.Vài điếm tiểu nhị đang bận rộn sửa sang lại thảo dược, vừa nhìn thấy Bạch Phong Hoa bọn họ tiến vào, chỉ có một người cầm đầu đi lên tiếp đón, những người khác nhìn không chớp mắt, tiếp tục sửa sang lại dược liệu của bọn họ. Dược điếm lớn nhất kinh thành quả nhiên bất thường, điếm tiểu nhị ở đây đều được huấn luyện rất chặt chẽ.

“Khách quan, các vị muốn mua gì?” Tiểu nhị cười cười chào đón. Hắn vừa thấy cách ăn mặc của ba vị này, liền biết bọn họ là người cao quý.

“Xem trước đã!” Phong Hoa lễ phép gật đầu.

Tiểu nhị vừa nghe, mày hơi nhíu, nghi ngờ hỏi “Tiểu thư chẳng lẽ muốn học cách luyện dược?”

“Ha ha, nếu có thể ta cũng muốn học!” Bạch Phong Hoa thuận miệng đáp.

Ai ngờ, Phong Hoa vừa nói ra, sắc mặt tiểu nhị liền thay đổi. Mắt hắn liền có chút khinh bỉ, giọng nói có chút mỉa mai, khách khí nói “Như vậy, thỉnh tiểu thư đi bên này. Bên này có dược liệu luyện sơ cấp, còn có dược đỉnh ( dạng như cái vạc ), chúng ta còn tặng kèm sách hướng dẫn cách phối dược nữa.” Mà những điếm tiểu nhị khác trong điếm nghe được câu này của Bạch Phong Hoa, đều lặng lẽ liếc nhau, tiếp theo mỉa mai nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Bạch Tử Mặc cùng tiểu Thúy sắc mặt cũng biến theo. Tử Mặc xấu hổ đứng đó không biết nói gì. Tiểu Thúy lại nhẹ nhàng kéo tay áo Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa thấy biểu hiện của mọi người cũng không cảm thấy có chút kì quái. . Thấy Bạch Tử Mặc cùng Tiểu Thúy phản ứng, nàng cũng không biết là không ổn. Vì ở thế giới này, luyện dược sư phải rất giỏi và hiếm có, chính vì vậy, luyện dược sư là một nghề nghiệp được mọi người tôn kính, cũng chỉ có ở hoàng tộc quyền quý mới có thôi. Rất nhiều người vì không có chiến khí thiên phú mà muốn thành luyện dược sư, sau đó thăng chức rất nhanh. Nhưng luyện dược sư đâu có dễ dàng học như vậy? Đây chỉ là vọng tưởng mà thôi. Đối với những kẻ mơ hão, người ta rất khinh bỉ.

Người vọng tưởng một bước lên trời, vọng tưởng một đêm sẽ có vinh hoa phú quý chính là giống như Bạch Phong Hoa vừa rồi vậy, đến cửa hàng tìm dược liệu luyện dược. Người mộng tưởng hão huyền như vậy , tiểu nhị cửa hàng thường xuyên gặp được. Đối với người như thế, mọi người đều là khinh thường cùng khinh bỉ . Bởi vì những người này kết cục cuối cùng đều thực thê lương, tiền tài hao hết, dùng giỏ tre múc nước như công dã tràng không nói, có người còn chịu không nổi loại kích thích này mà thần trí xảy ra vấn đề. Việc này y như mua xổ số vậy, nhưng là phí mua dược liệu lại xa xỉ hơn mua xổ số nhiều, mà tỷ lệ trúng thưởng lại so với xổ số lại cực kì nhỏ. Bạch Phong Hoa hiện tại ở trong mắt điếm tiểu nhị chính là một tiểu thư nhà giàu tùy hứng làm bậy , không có đầu óc nên muốn phá sản mà thôi.

Nhưng tiểu nhị vẫn là lễ phép mang bộ sách dưa cho Bạch Phong Hoa. Phong Hoa tùy ý mỉm cười đưa cho Tiểu Thúy “Sơ cấp gì đó đều lấy cho ta một bộ. Bao gồm dược liệu cùng dược đỉnh. Bộ sách phối dược mỗi loại cho ta một bộ!”

“A!” Tiểu Thúy kinh hô, tiểu thư điên rồi? Lấy đâu ra tiền nhiều như vậy? tiền tiêu vặt của Tiểu thư hàng tháng rất nhiều, nhưng là có tiền cũng không phải có thể xa hoa như vậy!

“A?” Tiểu nhị sửng sốt, không kịp phục hồi tinh thần.

Tử Mặc tức giận quát “Gọi người đi lấy đi, ngây ngốc cái gì?” Tử Mặc có chút khó chịu, thầm nghĩ nên rời chỗ này nhanh một chút. Hắn hoàn toàn không biết tỉ mình nghĩ cái gì nữa? Nếu gặp người quen ở chỗ này thì thật mất mặt! Mất mặt chết.

“Được, tốt, lập tức lấy đến!” Tiểu nhị đi lấy , rất nhanh là chuẩn bị đủ đưa cho Phong Hoa. Tiểu Thúy đau lòng trả tiền, tiểu nhị hỗ trợ mang sách lên xe ngựa. Trong mắt tiểu Thúy, tiểu thư của nàng hiện tại đúng là đã hoàn toàn phá sản rồi.

Bạch Tử Mặc thật đúng là ‘ghét của nào trời trao của đó’. Vừa cầu nguyện trăm ngàn lần đừng gặp người quen, người quen liền cố tình tiến vào a. Mà người này, cũng là một cái đối thủ một mất một còn của Bạch Tử Mặc. Con của bộ binh thượng thư, Kiều Kim Họa. Cha hắn là bộ binh thượng thư, nắm giữ việc tuyển dụng võ quan cùng binh sĩ cả nước, quân giới, quân lệnh, nơi đóng quân, .. tất cả những thứ quan trọng. Vậy nên hắn bình thường tự nhiên cũng thường xuyên diễu võ dương oai. Vì không quen nhìn Bạch Tử Mặc cả ngày phong lưu phóng khoáng, chọc hết thiên kim tiểu thư này tới thiên kim tiểu thư kia, thắn hường xuyên tìm Bạch Tử Mặc mà phá rối. Tuy không chiếm được cái gì nhưng chỉ cần thấy Tử Mặc là hắn lại đến khiêu khích.

“A, Bạch thiếu gia đang làm gì ở đây thế? Chẳng lẽ ngài cũng muốn ‘một bước lên trời’ sao? Trở thành nhân vật được người người kính ngưỡng, ‘luyện dược sư’?” Kiều Kim Hạo vừa vào cửa liền thấy được đối thủ một mất một còn Bạch Tử Mặc của mình, cũng thấy được tiểu nhị đang chuẩn bị những thứ dược đỉnh linh tinh gì đó đem lên xe ngựa. Chuyện này hắn làm sao có thể buông tha cho Bạch Tử Mặc, lập tức cao giọng kêu lên. Giọng nói của hắn cùng gương mặt tràn ngập giọng mỉa mai châm chọc. Kiều Kim Hạo vừa nói xong, tùy tùng phía sau của hắn liền cười ha ha phụ họa. Đám chó săn này thật sự là phát huy vô cùng nhuần nhuyễn công việc của mình.

Tử Mặc mặt tối sầm, hừ lạnh một câu “ Liên quan gì đến ngươi?”

“A, sao người lại nói như vậy?” Kiều Kim Hạo làm bộ đau lòng, than thở nói “Ta là nghĩ cho Bạch thiếu gia a, chỉ sợ ngài xúc động đến nỗi mua cả hiệu thuốc, sau đó toàn bộ lãng phí hết, sẽ bị gia gia của người đánh gãy chân, không phải sao? Ta là vì ngài suy nghĩ nha!” Dứt lời, Kiều Kim Hạo cười nghiêng ngả trước sau, tùy tùng phía sau càng cười khoa trương hơn.

Bạch Tử Mặc giận đến đỏ mắt, nắm chặt tay , muốn động thủ nhưng lại do dự , vừa rồi mới cùng người ta xung đột, hiện tại lại tiếp tục tựa hồ cũng không tốt lắm. Nhưng mình bị tiểu khốn khiếp này nhục nhã như vậy, thực không cam lòng. Thật giận muốn chết!

“Đánh hắn! Đánh vào mặt của hắn cho ta!” Phong Hoa đến gần Tử Mặc, nói “Yên tâm đi, ta sẽ làm cho hắn có oan mà cũng không nói nên lời!”

Tử Mặc nghe Phong Hoa nói như vậy, tâm tình xao động. Dù sao hôm nay cũng đã cùng người xung đột, hắn cũng không ngại thêm một lần nữa. Lập tức tung ra một quyền như ‘sét đánh không kịp bưng tai’ hướng mặt Kiều Kim Hạo đang cười mà đánh tới.

Một quyền đánh tới, mặt Kiều Kim Hạo thật sự đại biến, mặt đã bị đánh lệch sang một bên. Mọi ngươi còn đang ngây ngẩn, Kiều Kim Hạo ôm mặt, đau không kêu nổi ra tiếng.

Bạch Phong Hoa khí thế mười phần, giọng nói tràn ngập tức giận nói“ Kiều Kim Hạo lớn mật, cư nhiên dám phi lễ với nha hoàn Tiểu Thúy của ta! Ngày thường ngươi đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng ta cũng mặc kệ, hôm nay cư nhiên dám phi lễ với Tiểu Thúy của ta! Hôm nay ta nhất định phải gặp mặt của bộ binh thượng thư đòi một công đạo!”

Bạch Phong Hoa lòng đầy căm phẫn nói ra. Mọi người vừa rồi còn sửng sốt, giờ thì toàn bộ như hóa đá, ngu ngốc đứng tại chỗ.