Thịnh Thế Đích Phi

Chương 64: Hoàng Thượng, phi tử người bị

Edit: Midori Beta: Sakura “A!”

Nghe được là một chuyện, thấy lại là một chuyện khác. Cuối cùng nhóm khuê tú đang thừ người hoàn hồn rốt cục không nhịn được mà hét ầm lên, nhất thời tiếng thét chói tai vang lên một góc trời. Diệp Ly bất đắc dĩ muốn xoa bóp lỗ tai, đáng thương nhóm tiểu cô nương, trở về uống nhiều trà Vạn An Thần a. May là, người ở bên trong mặc dù hết sức chú tâm, nhưng là cửa bị đụng vỡ một người vọt đi vào động tĩnh lớn như vậy vẫn có thể đủ phát hiện. Cho nên người ở bên trong lúc cửa bị mở ra trong nháy mắt lấy tốc độ cực nhanh kéo chăn lên đem hai người bọc lại thật chặt. Thật ra thì cũng không có gì, phía trước cửa sổ còn ngăn một bình phong lụa mỏng như ẩn như hiện đây. Diệp Ly lặng yên nghĩ tới.

Nhưng nha đầu xông vào kia hiển nhiên hoàn toàn không có ý bỏ qua cho việc hủy hoại danh tiếng của chủ tử nhà mình, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu càng thêm thê lương, “Vương gia! Ngài làm gì công chúa đấy?”

Đây còn là làm cái gì sao?

Tiếng kêu bén nhọn của nha đầu kia trong nháy mắt dập tắt tiếng thét chói tai của nhóm khuê tú ngoài cửa, mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là Vương gia và công chúa nào? Cảm giác sâu sắc chính là Lê Vương phủ làm hôn sự tuyệt đối không xem hoàng lịch!

“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Hiền Chiêu Thái phi rốt cục mang người vội vã chạy tới, thấy mọi người vây ở cửa trầm giọng hỏi. Cuối cùng Hiền Chiêu Thái phi cũng biết đại khái cũng không phải là chuyện gì tốt, cùng đi cũng không có nhiều người chỉ có mấy người thoạt nhìn cũng không phải dễ cự tuyệt . Bất quá ở Diệp Ly xem ra cũng không còn cái gì khác biệt.

“Thái phi, nơi này. . . . . .” Diệp Ly chần chờ một chút nói: “Hay là để cho các vị tiểu thư đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.”

Hiền Chiêu Thái phi nhìn Diệp Ly thì ánh mắt lóe lên, gật đầu nói: “Vương Phi nói rất đúng. Để cho các vị tiểu thư bị sợ hãi, xin đi ra ngoài trước uống chén trà nghỉ ngơi một lát đi.” Mọi người tự nhiên liên tục đồng ý, các thiên kim tiểu thư bước đi như bay rời đi chỗ có không khí quỷ dị này. Diệp Ly đi theo phía sau mọi người cũng chuẩn bị theo phần lớn mọi người cùng nơi rời đi, lại bị Diệp Oánh đứng ở bên cạnh Hiền Chiêu Thái phi một phát bắt được rồi, “Tam tỷ, tỷ ở lại được không? Chúng ta. . . Cũng không biết nơi này xảy ra chuyện gì. . .” Hiền Chiêu Thái phi cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Định Vương phi ở chỗ này cũng tốt. Nếu có chuyện gì cũng làm chứng. Chúng ta đi vào trước xem một chút đi.”

Diệp Ly không biết mình nên bày ra cái gì vẻ mặt rồi, cười khan một tiếng nói: “Đã như vậy. . . Không bằng vẫn nên mời hai vị bên trong thu thập xong rồi ra gặp nhau đi.”

Thần sắc của Hiền Chiêu Thái phi khẽ biến, hướng về phía bên trong trầm giọng quát lên: “Càn rỡ, còn không ra!”

Bên trong truyền ra một tiếng khóc nức nở, sau đó là một trận âm thanh luống cuống tay chân. Không lâu lắm bóng người cao lớn đi theo phía sau là nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn từ phía sau tấm bình phong đi ra.

“Lê Nhi, sao con lại ở chỗ này? !” Hiền Chiêu Thái phi lạnh lùng nói, nam tử kia cao lớn sắc mặt xanh mét quần áo xốc xếch, không phải là Mặc Cảnh Lê đang ở tiền sảnh chiêu đãi tân khách thì là ai?

“Vương gia!” Diệp Oánh hét lên một tiếng, chỉ vào hai người vừa ra tới thân thể mảnh mai lảo đảo muốn ngã. Mọi người chuyển ánh mắt từ trên người Mặc Cảnh Lê tới trên người cô gái phía sau hắn. Chỉ thấy nàng kia quần áo xốc xếch giống như Mặc Cảnh Lê, tóc đen tán loạn. Đôi măt kiều mị còn hàm chứa nước mắt, một chút dấu vết mập mờ màu đỏ nhạt từ trên cổ vẫn dọc theo người đến dưới cổ áo, ” Công chúa Tê Hà. . . . . .” Đứng ở bên cạnh Thái phi, giọng nói của phu nhân Nam Hầu đều có chút run rẩy, mặc dù Hoàng Thượng còn không có chính thức nâng công chúa Tê Hà làm phi, nhưng bọn họ những nhà quyền quý có những con đường tin tức này làm sao sẽ không biết trong cung đã đang chuẩn bị đại điển phong phi, ngay cả phong hào Lễ bộ cũng đã định ra rồi.

Nhìn Diệp Ly đứng ở bên cạnh dìu Diệp Oánh một chút, phu nhân Nam Hầu lập tức quyết định chủ ý nói: “Thái phi, Định Vương phi, nơi này thật sự có chút không tiện, chúng ta vẫn đi ra ngoài trước rồi nói sau.” Diệp Ly gật đầu nói: “Phu nhân nói phải. Thái phi, có chuyện gì vẫn là đi ra ngoài rồi nói sau.” Sắc mặt Hiền Chiêu Thái phi khó coi nhìn lướt qua Mặc Cảnh Lê cùng với công chúa Tê Hà, gật đầu nói: “Định Vương phi nói rất đúng. Chúng ta đi ra ngoài trước đi, các con thu thập một chút lập tức đi ra ngoài!”

Trở lại đại sảnh , những nữ quyến khác đã bị Thái phi phái người đưa đến trong viện khác nghỉ ngơi, đám người Diệp Ly trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên là không đi được. Thấy phu nhân Nam Hầu cùng với mấy vị phu nhân đi theo Hiền Chiêu Thái phi cứng ngắc sắc mặt khó coi, Diệp Ly cảm giác trong lòng mình thăng bằng nhiều, dù sao cũng không còn chuyện gì của nàng, coi như là xem cuộc vui đi.

Diệp Oánh ngồi ở bên cạnh Hiền Chiêu Thái phi ô nức nở nén khóc, để cho không khí ở khách sảnh vốn trầm muộn ngưng trệ lại thêm mấy phần cảm giác âm lãnh uất ức. Hiền Chiêu Thái phi thấy nàng khóc thì đã không bình tĩnh rồi, liếc nàng một cái lạnh lùng nói: “Câm miệng! Chỉ biết khóc!” Diệp Oánh cũng không quản Thái phi đang tức giận, chuyện này tự nhiên đến đối với nàng là đả kích lớn nhất . Có chuyện gì có thể làm cho người ta sụp đổ so với chuyện người yêu mình, trượng phu của mình ở cùng một ngày cưới Bình thê còn ôm một nữ nhân khác lăn ở trên giường, “Vương gia làm ra loại chuyện này, sao Thái phi lại mắng con? Cũng không phải là lỗi của con. . . . . .”

Hiền Chiêu Thái phi phiền chán nói: “Im lặng ngồi một bên đi!”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Hiền Chiêu Thái phi muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được. Huống chi hôm nay người ở chỗ này quá nhiều, theo dọc đường các nàng mới vừa đi chỉ cần nhìn thần sắc những nữ quyến kia cũng biết các nàng hơn phân nửa cũng biết rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì. Hiền Chiêu Thái phi cũng sẽ không làm chuyện bịt tai trộm chuông, trực tiếp phái người đi tiền thính mời mấy vị dòng họ vương thất thân cận cùng với Lê Vương phủ tới đây, một mặt phái người nhanh chóng bẩm báo cho Thái Hậu vì tới ủng hộ cho hôn lễ của nhi tử nhưng còn chưa xuất cung.

Đợi đến lúc nhóm tông thân tới tiền thính, vừa lúc Mặc Cảnh Lê và công chúa Tê Hà cũng thu thập xong xuôi một trước một sau tiêu sái đi ra ngoài. Diệp Oánh vừa nhìn thấy mặc dù đã rửa mặt qua, nhưng bộ dáng của công chúa Tê Hà mặt mày ẩn tình, vẻ mặt e lệ mới vừa sau cuộc mây mưa, hận không được trực tiếp bổ nhào qua xé nàng ta, “Ngươi tiện nhân này!” Công chúa Tê Hà nhìn Diệp Oánh đang nhào đánh mình, hoảng hốt thét lên lui về sau một bước vừa lúc ngã vào trong lòng Mặc Cảnh Lê. Diệp Oánh nhất thời tức giận đỏ mắt, “Các ngươi đôi gian phu dâm phụ này. . . Ngươi tiện nhân này ta muốn giết ngươi. . . . . .” Mọi người liền vội vàng kéo Diệp Oánh, vừa khuyên vừa trấn an, mấy vị mới vào cửa thấy một đoàn lộn xộn như vậy liền nhíu mày.

Diệp Ly quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu đi vào, nhợt nhạt cười một tiếng cũng không để ý tới một đoàn loạn bên cạnh nữa , chậm rãi nghênh đón, “Sao ngươi lại tới đây?”

Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, nhìn Hiền Chiêu Thái phi ngồi ở chủ vị sắc mặt xanh mét một chút. Hiền Chiêu Thái phi mời mấy vị thúc bá và hoàng huynh của Mặc Cảnh Lê tới, trong đó tước vị cao nhất là Định Quốc vương gia khẳng định không thể không mời. Huống chi, Định Vương phi đã ở nơi này thêm Định Vương cũng không khác gì rồi.

“Cảnh Lê! Ngươi đang bày trò gì đây? !” Một vị lão vương gia chòm râu hoa râm khí thế phi phàm tức đến râu mép đều thổi lên tới, hừ hừ chỉ vào Diệp Oánh vừa khóc rống nói: “Đây chính là Vương phi mà ngươi muốn chết muốn sống không phải không được? Còn có cái này. . . Hôm nay là hôn lễ của ngươi, mời nhiều người tới như vậy, ngươi bây giờ lại làm ra như vậy là có ý gì? Mất hết mặt mũi của cha và Hoàng huynh của ngươi!”

Mặc Cảnh Lê xanh mặt, khóe miệng giật giật cuối cùng không nói ra cái gì . Vị lão Vương Gia này là huynh trưởng còn lại của Tiên Hoàng, cũng là vị bá phụ duy nhất của huynh đệ Mặc Cảnh Kì. Tự nhiên ảnh hưởng quá sâu, cho dù là Mặc Cảnh Lê tùy tiện cũng không dám ngỗ nghịch vị bá phụ này. Một vị Vương gia trẻ tuổi khác kéo lại Lão Vương gia đang tức giận đến ngất trời, nói: “Nhị ca bớt giận, chúng ta trước ngồi xuống tới nghe Cảnh Lê nói như thế nào đã. Đừng dọa bọn trẻ.” Hiển nhiên vị này tính tình tốt hơn nhiều, nhưng nhìn thần sắc của Mặc Cảnh Lê giống như trước tràn đầy không vui. Hai vị cũng là huynh trưởng của Mặc Cảnh Lê, năm xưa vì ngôi vị Hoàng Đế quan hệ cùng với huynh đệ Mặc Cảnh Kì Mặc Cảnh Lê đương nhiên không thể nói tốt, nghe lời của hai vị thúc bá cũng không nói gì tự tìm chỗ cho mình ngồi xuống, coi như là xem cuộc vui.

” Sao A Ly lại ở nơi này?” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi.

Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn hắn, “Vừa lúc đụng vào.”

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, cũng không hỏi nhiều lôi kéo Diệp Ly ở bên cạnh chính mình ngồi xuống.

Cả đại sảnh trừ Diệp Oánh vẫn ô ô nức nở nén khóc cùn vớig khuôn mặt thần sắc tự nhiên che một nửa của Mặc Tu Nghiêu ra thì đại khái đều rất lúng túng. Dù sao chuyện bọn họ muốn nói bây giờ cũng không giống so với người khác, mà càng không giống với người khác đó chính là người trong cuộc của chuyện này. Một người là em ruột của Hoàng Đế đương triều một người dự định là phi tử tương lai của Hoàng Đế. Mặc dù nói hoàng gia chuyện ngấm ngầm xấu xa dơ bẩn gì mà chưa từng thấy? Nhưng ít nhất mọi người cũng đều biết phải tìm cái gì đó bố trí che che giấu, nghĩ hôm nay phát sinh ở trước mặt mọi người như vậy, trong chốc lát cơ hồ liền truyền tới tất cả nữ quyến quý tộc khắp kinh thành, thật đúng là không thấy nhiều.

“Câm miệng! Khóc cái gì mà khóc?” Lão Vương Gia cũng bị âm thanh giống như du hồn không dứt bên tai kia làm phiền, một chưởng vỗ vào trên bàn nổi giận nói.

Diệp Oánh bị dọa nhảy dựng , tiếng khóc lập tức liền dừng lại. Khuôn mặt đầy nước mắt thần sắc dại ra nhìn Lão Vương Gia không dám nói lời nào, Lão Vương Gia khẽ hừ một tiếng mới nhìn hướng Hiền Chiêu Thái phi nói: “Thái phi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện như vậy, Hoàng Thượng nơi đó. . . . . .” Phải khai báo với Hoàng Thượng thế nào a? Trong lòng Lão Vương Gia cũng rõ ràng Hiền Chiêu Thái phi mời bọn họ lúc này chạy tới là có ý gì, xảy ra chuyện như vậy Hoàng Đế nhất định là muốn nổi giận , cùng phi tử Hoàng Đế khâm định thông dâm, giết Mặc Cảnh Lê cũng là nhẹ rồi. Nhưng là. . . Hiền Chiêu Thái phi khẳng định không muốn làm cho Lê Vương chết, Thái hậu khẳng định cũng không muốn, Hoàng Thượng. . . Đại khái cũng không muốn. Còn có, Hoàng Thượng hiện tại đại khái cũng không muốn đắc tội Nam Chiếu. Như vậy, bọn họ thì phải thay Lê Vương cầu tình , cho Hoàng Thượng một bậc thang để xuống!

Hiền Chiêu Thái phi thở dài, nói: “Bổn cung cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là nghe nói bên này đã xảy ra chuyện vội vàng chạy tới đã nhìn thấy. . . . . .”

Diệp Oánh hừ một tiếng giọng the thé nói: “Còn có thể là xảy ra chuyện gì? Không phải là tiện nhân này câu dẫn Vương gia. . . . . .”

“Diệp Oánh!” Hiền Chiêu Thái phi nhướng mày nghiêm nghị ngó chừng Diệp Oánh nói: “Chú ý thân phận của chính con, đừng đem mình làm thành giống như những người đàn bà chanh chua không được dạy dỗ kia! Nếu như con không muốn ở đây trở về trong phòng của con đi.” Diệp Oánh cắn khóe môi quay đầu đi không nói thêm gì nữa, Lão Vương Gia nhướn mày nhìn về phía Mặc Cảnh Lê đứng ở trong nội đường hỏi: “Cảnh Lê, lúc này ngươi hẳn là ở tiền viện chào hỏi tân khách, tại sao lại xuất hiện ở chỗ nữ quyến nghỉ ngơi ? Chẳng lẽ sau khi thành hôn ngay cả lễ nghi cơ bản ngươi đều đã quên?” Tính tình Mặc Cảnh Lê xưa nay lãnh ngạo, đoán chừng đời này cũng không gặp qua tình hình để cho hắn khó xử như vậy. Hơn nữa còn là trước mặt người mà hắn từ nhỏ liền đối địch Mặc Tu Nghiêu cùng với người mà hắn cho rằng vứt bỏ Diệp Ly. Nhận thấy điều này càng làm cho hắn càng cảm thấy không chịu nổi, trên cả khuôn mặt đều tràn ngập bàng bạc tức giận, “Là có người truyền lời mời Bổn vương tới.”

“Cho nên? Sau khi tới đây ngươi lại cùng phi tử của Hoàng Thượng ở trên giường phiên vân phúc vũ ( mây mưa thất thường) ?” Ngồi ở một bên vị Vương gia trẻ tuổi cười nhạo nói, trong mắt giễu cợt rõ ràng. Mấy vị Vương gia này Diệp Ly cũng đã có gặp mặt một lần, nam tử nói chuyện là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Mặc Cảnh Kỳ Nghi Vương Mặc Cảnh Nghi. Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm rất đúng hắn quăng một mắt đao, Mặc Cảnh Nghi cũng không để ý, cười lạnh một tiếng định ngẩng đầu đánh giá đến nóc phòng.

“Là ai truyền lời? Ngươi có việc tới đây gặp người nào ? Chỗ nghỉ ngơi của nữ tử cho dù là ngươi cũng không thể tự tiện ra vào, quy củ này chẳng lẽ ngươi không biết?” Một bên Vương thúc cũng nhướn mày làm khó dễ, tâm tình của mọi người cũng không vui vẻ lắm. Đang tham gia hôn lễ gặp phải loại chuyện này, nếu là một khuê tú còn chưa tính, cùng lắm thì để cho Mặc Cảnh Lê nạp là được. Nhưng hết lần này tới lần khác là một công chúa, còn là một vị công chúa đã dự định được làm hoàng phi. Bị Hiền Chiêu Thái phi kéo đi vào, vũng nước đục lần này bọn họ không muốn trôi cũng phải trôi rồi. Lúc này, mọi người ở đây nhìn thần sắc công chúa Tê Hà không khác gì dâm oa đãng phụ. Làm sao công chúa Tê Hà sẽ không biết vẻ mặt của mọi người là có ý gì, vội vàng lắc đầu nói: “Không. . . Không phải là ta. Ta chưa từng có truyền tin cho Vương gia.”

Lão Vương Gia hừ nhẹ một tiếng, vuốt vuốt chòm râu hoa râm liếc xéo công chúa Tê Hà nói: “Không có? Như vậy tại sao Lê Vương lại vừa vặn ở trong phòng công chúa? Khi đó các nữ quyến không phải là ở chung một chỗ thưởng thức trà nói chuyện, cũng là cùng nhóm cô nương trẻ tuổi ở trong hoa viên du ngoạn. Vì sao công chúa cũng vừa đúng lúc ở trong phòng? Là quan trọng hơn phải . . hình như Chiêu Dương chưa tới tham gia tiệc cưới, như vậy tại sao công chúa lại ở chỗ này?” Vấn đề của Lão Vương Gia cái này tiếp theo cái kia ném ra , có chút lộ ra vẻ hùng hổ dọa người. Nhưng hiện tại tâm tình mọi người cũng không thoải mái, hiển nhiên không có công phu đi đồng tình công chúa Tê Hà– công chúa ngoại bang này rồi. Công chúa Tê Hà hơi bối rối lắc đầu, hồi lâu cũng không có nhìn thấy kiêu căng cậy mạnh lúc trước. Kinh hoảng nhìn vẻ mặt mọi người vô tình trong khách sảnh, ánh mắt Tê Hà công chúa đột nhiên sáng lên, chỉ vào một phương hướng nói: “Là nàng ta! Nhất định là nàng hãm hại ta và Vương gia!”

Diệp Ly tỏ vẻ nằm cũng trúng đạn thì ra là suy đoán vài ngày trước đó của nàng không có sai, công chúa phiên bang đều có vấn đề về đầu óc.

“Để tay của ngươi xuống, nếu không, Bổn vương không ngần ngại ngươi đời này vĩnh viễn không cần cử động tay lần nữa.” Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn vẻ mặt kích động của công chúa Tê Hà, thản nhiên nói. công chúa Tê Hà không khỏi sợ run cả người, vô ý thức nhích lại gần Mặc Cảnh Lê, không nhìn tới trong mắt của Diệp Oánh ngồi ở bên cạnh hiện lên oán hận.

“Ở Đại Sở, ta chỉ có thù với nàng ta.” Công chúa Tê Hà cắn cắn khóe môi nói, “Còn có Lê Vương, Lê Vương cũng có thù với nàng, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết đến.” Công chúa Tê Hà cũng không phải là thật ngu, nàng rất rõ ràng nếu như bị cho rằng là mình chủ động câu dẫn thiết kế Lê Vương mà nói…, bằng thân phận Hoàng Phi tương lai của bản thân, cho dù Đại Sở giết mình thì Nam Chiếu cũng sẽ không vì mình ra mặt. Cho nên nàng phải đẩy hết trách nhiệm trên người đi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng thật nghĩ không ra đầu mối rốt cuộc là ai muốn hại mình, mà trong những người ở đây chỉ có Diệp Ly có thù với mình, cho nên đẩy tội danh tới trên người nàng là lựa chọn tốt nhất.

“Định Vương Phi?” Mọi người sửng sốt.

Diệp Ly bất đắc dĩ than thở, nhẹ giọng nói: “Công chúa, ta và Vương gia là khoảng giờ mùi ba khắc mới theo Vương gia chúng ta đến Vương Phủ, sau đó đi gặp qua Thái phi cùng với các vị phu nhân, ước chừng vừa tới giờ thân rời đi với Tứ muội, ở trong hoa viên tán gẫu cũng không đến một khắc đồng hồ, sau đó cùng ba vị tiểu thư của Hoa phủ, Tần Phủ, Mộ Dung phủ tướng quân hội hợp. Sau chúng ta vẫn ở trong hoa viên nói chuyện phiếm. Trong vườn có rất nhiều tiểu thư đều ở đó tin tưởng mọi người có thể làm chứng. Mặt khác, chúng ta phát hiện hai vị ừ. . . , vẫn chưa tới giờ thân hai khắc, nói cách khác từ lúc ta tới Lê Vương Phủ đến lúc xảy ra chuyện chưa đầy một canh giờ. Trên thực tế có thể làm cho người hoài nghi cũng chỉ có đoạn thời gian ta và Tứ muội ở cùng một chỗ kia. Cũng chính là từ giờ thân đến giờ thân một khắc. Dường như công chúa Tê Hà cũng không có nhận được thiệp mời hơn nữa còn tới Vương phủ trước cả ta và Vương gia. Xin hỏi công chúa cho là bổn phi phải thế nào mới có thể ở trong thời gian một khắc đồng hồ ngắn ngủn một biết công chúa ở trong Lê Vương phủ hơn nữa biết hành tung xác thực, sau đó để cho người ta truyền tin dẫn Lê Vương tới đây? Hả?”

Những lời này của Diệp Ly không chỉ có khai báo rõ ràng hành tung của mình, thuận tiện ngay cả cùng Diệp Oánh xâu một chuỗi hiềm nghi cũng tẩy sạch.

“Ha hả, Vương Phi còn lọt một chút. . . Còn muốn khấu trừ thời gian Lê Vương huynh và công chúa ừ hừ. . . , cho nên, Định Vương phi ngay cả thời gian một khắc đồng hồ kia cũng là không có.” Mặc Cảnh Nghi phe phẩy cây quạt cười nói.

Vừa nói như thế, thần sắc của mọi người nhìn công chúa Tê Hà thì càng thêm bất thiện. Mình làm chuyện không biết liêm sỉ lại còn ác nhân cáo trạng trước vu hãm Định Vương phi.

Công chúa Tê Hà cứng lại, nàng cũng không thật sự trông cậy vào chỉ bằng như vậy sẽ định tội được cho Diệp Ly. Chỉ hy vọng có thể kéo dài một chút thời gian làm cho nàng trì hoãn một hơi mà thôi, không nghĩ tới Diệp Ly lại tại chỗ sẽ không nhanh không chậm phá tan lời nói dối của mình. Trong lúc nhất thời chân tay luống cuống thì công chúa Tê Hà chỉ có thể khóc rống lên, “Ô ô. . . Thật chuyện không liên quan đến ta. . . . . .”

“Đủ rồi!” Vẫn trầm mặc không nói Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Diệp Ly hồi lâu, đột nhiên thấp giọng nói: “Các ngươi không cần ép nàng ấy nữa, Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm .”

“Ầm!” Lão Vương Gia bị tức đến vỗ bàn, nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê sắc mặt lại xanh lại trắng, đầu ngón tay chỉ vào hắn cũng không ngừng run rẩy, “Vô liêm sỉ! Ngươi sẽ chịu trách nhiệm? Ngươi chịu trách nhiệm cái gì? Ngươi cho rằng ngươi đang làm gì, nam tử hán dám làm dám chịu?” Mặc Cảnh Nghi cười hì hì tiến lên đỡ lấy Lão Vương Gia cười hì hì nói: “Hoàng bá phụ bớt giận, Lê Vương đại khái là nhất thời đã quên công chúa Tê Hà là Hà phi nương nương dự định của hoàng huynh, là chị dâu của huynh đệ chúng ta rồi. Bớt giận bớt giận. . .” Hắn không nói gì thì Lão Vương Gia còn không có tức giận như vậy, vừa bị hắn nói như thế lập tức Lão Vương Gia lửa giận dâng cao đến độ cao khác rồi, “Đồ hỗn trướng! Lễ nghĩa liêm sỉ ngươi học được đều cho chó ăn rồi đi? Thôi. . . Chuyện này Bổn vương mặc kệ, cũng không cần biết. Các ngươi thích làm thế nào thì làm thế đó đi?” Dưới cơn nóng giận, Lão Vương Gia bỏ gánh rồi.

Hiền Chiêu Thái phi vội vàng trấn an nói: “Vương gia bớt giận, Cảnh Lê không hiểu chuyện nên mới nói ra lời nói vô liêm sỉ như vậy. Vương gia làm bá phụ xin người không nên trách tội hắn mới được, Hoàng Thượng. . . Hoàng Thượng nơi đó. . . . . .”

Lão Vương gia liếc bà một cái, hừ nhẹ một tiếng nói: “Không hiểu chuyện? Đúng là không hiểu chuyện. Còn không phải là các ngươi nuông chiều hắn, xem hắn bây giờ làm những chuyện gì, cái đó là người bình thường làm được hay sao? Bổn vương thấy sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ chọc phá Thiên Đô đấy.” Từ đầu Mặc Cảnh Lê kiên trì muốn từ hôn lão Vương gia đã vô cùng bất mãn với đứa cháu này rồi, hôn sự là Tiên Hoàng khi còn tại thế ban cho, đối phương vẫn là cháu ngoại nữ của Từ gia. Chỉ cần Diệp tiểu thư kia không lỗi nặng gì thì ngươi có bất mãn cũng phải nhịn. Bây giờ nhìn lại, Diệp Tam tiểu thư này cũng tốt mà, ngược lại hắn lại chết sống muốn kết hôn chính là Diệp tứ tiểu thư không lên được mặt bàn kia.

Hiền Chiêu Thái phi giấu không vui trong mắt đi, chỉ có thể hết sức cười làm lành với Lão Vương Gia. Hoàng Thượng nơi đó còn phải nhờ mấy người bọn hắn đi nói, muốn thật làm cho Mặc Cảnh Lê cứ qua như vậy, lửa giận của Hoàng Đế vừa đưa ra chỉ sợ không chết cũng phải lột một lớp da.

Rốt cục đợi đến lúc Lão Vương Gia tắt hỏa, mới tiếp tục hỏi: “Người truyền lời đi chỗ nào rồi? Ngươi lại không nhớ tới hắn lớn lên như thế nào sao? Còn có, rốt cuộc người nào mang công chúa Tê Hà vào?” Vài ngày trước đó trong kinh thành cũng truyền một chút tin đồn về Lê Vương và công chúa Tê Hà, công chúa Chiêu Dương là người vô cùng thủ lễ, sau khi Hoàng Đế hạ chỉ vẫn hạn chế công chúa Tê Hà không để cho nàng ta ra khỏi cửa. Ngay cả hôn lễ lần này của Mặc Cảnh Lê , công chúa Chiêu Dương cũng không đến , sao công chúa Tê Hà lại tới ?

“Ta. . . Ta. . .” công chúa Tê Hà ủy khuất nói: “Khi ta tới, người ở cửa ra vào không có cản ta.” Nàng tới sớm, hơn nữa lúc trước cũng đã tới Lê Vương phủ rất nhiều lần, rất nhiều người ở Lê Vương phủ đều biết nàng. Cho nên mặc dù nàng không có thiệp mời, nhưng người của Vương phủ cũng không có ngăn nàng ta.

Quản sự Lê Vương phủ đi vào bẩm báo vừa rồi ở trong phòng phát hiện có một vài chỗ có hương liệu trợ hứng. người trong phòng không nói được lời nào, công chúa Tê Hà tự mình chạy đến Lê Vương phủ , hết lần này tới lần khác hạ nhân của Lê Vương phủ không bẩm báo chủ nhân cũng không biết. Mà Mặc Cảnh Lê lại hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra nghe truyền tin liền hoàn toàn không nghĩ tới nam nữ khác biệt tới chỗ các nữ quyến nghỉ ngơi. Sau đó liền. . . . . . .

Đây không phải là trùng hợp, đây là máu chó. Diệp Ly ở trong lòng yên lặng nói, xem ra lần này mỹ nhân còn chưa tới tay Hoàng Đế là nhất định bay.

“Được rồi, chờ Thái hậu tới giải quyết. Còn có, nhanh chóng phái người đi báo cho công chúa Chiêu Dương dẫn công chúa Tê Hà trở về!” Lão Vương Gia không nhịn được nói, quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút lại tăng thêm một câu, “Tu Nghiêu, ngươi thấy thế nào?” Mặc Tu Nghiêu nụ cười ôn hòa hữu lễ, “Vương gia là trưởng bối, hết thảy do ngài làm chủ là được.” Những người khác cũng liền nhanh chóng tỏ vẻ lấy Lão Vương Gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Cũng may Thái hậu quả nhiên vẫn là rất quan tâm tiểu nhi tử của mình công chúa, Chiêu Dương còn chưa tới thì Thái hậu cũng đã đến. Dĩ nhiên đây cũng là bởi vì Lê Vương phủ là vương phủ rất gần hoàng cung. Thái hậu mặc một thân Phượng bào màu vàng tức giận nổi giận đùng đùng đi vào, nói: “Ai gia còn chưa xuất cung mà các ngươi liền phái người tới mà nói đã xảy ra chuyện, ngày vui tốt mà rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lần trước hôn lễ mặt mũi còn chưa ném đủ hay sao?”

Diệp Oánh bên cạnh sắc mặt trắng nhợt, đáng tiếc nàng cũng không dám chĩa thẳng mũi nhọn vào Thái Hậu. Chỉ có thể trốn ở một bên không tìm không thấy tiếng.

Mọi người đứng dậy bái kiến, Thái hậu ngồi xuống nghe Lão Vương Gia và Hiền Chiêu Thái phi đem sự tình trải qua nói một lần. Không đợi hai vị này nói xong, Thái hậu đã giận tím mặt,mắng Mặc Cảnh Lê một trận té tát. Thái hậu mắng con, đương nhiên không dám ai xen vào chỉ có thể nghe. Mấy mệnh phụ vốn không liên quan hận không thể lấy lỗ tai của mình xuống, trong lòng âm thầm thề qua lần này sẽ không bao giờ … tới Lê Vương phủ này nữa.

Đợi đến Thái hậu rốt cục xả giận xong, Mặc Cảnh Lê đã cùng công chúa Tê Hà quỳ rạp xuống đất thượng cầu xin Thái hậu thứ tội. Thái hậu nhìn Mặc Cảnh Lê hồi lâu, thần sắc rốt cục mềm nhũn một chút, thật dài thở dài đối với Lão Vương Gia nói: “Vương huynh, chuyện này ngươi thấy nên làm thế nào cho phải?” Lão Vương Gia vuốt vuốt chòm râu nói: “Nếu Thái hậu giá lâm, chuyện này tự nhiên nên nghe Thái hậu xử lý.” Thái hậu thần sắc có chút đau thương thở dài nói: “Chuyện này. . . Thật sự là có tổn hại mặt mũi của Hoàng Thượng, cho dù ai gia ra mặt cầu tình, chỉ sợ cũng khó tiêu được lửa giận trong lòng Hoàng Thượng.” Lão Vương Gia dĩ nhiên hiểu Thái hậu là có ý gì, “Lại nói Cảnh Lê làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, cũng là chúng ta những người làm thúc bá này quản giáo vô phương. Bổn vương và Vương đệ sẽ tự mình tiến cung thay Cảnh Lê cầu tình, chỉ mong Hoàng Thượng có thể cho Bổn vương cái mặt mũi này.”

Thái hậu cảm kích cười nói: “Vương huynh là bá phụ mà Hoàng Thượng tôn trọng nhất, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ không coi nhẹ mặt mũi Vương huynh. Lê nhi, còn không mau tạ ơn bá phụ của ngươi.”

Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Cảnh Lê đa tạ bá phụ, đa tạ Vương thúc.”

Lão Vương Gia hừ một tiếng, không để ý tới có hắn. Được hứa hẹn của Lão Vương gia rồi, Thái hậu hết sức hài lòng. mặc dù bây giờ Lão Vương Gia không để ý tới triều chính, nhưng ở trong Hoàng thân rất có uy tín, chỉ cần ông chịu cầu tình hơn phân nửa các vương gia cũng sẽ bán mặt mũi cho hắn, Hoàng Đế có tức giận cũng sẽ không phạt nặng. Hiền Chiêu Thái phi cũng hết sức hài lòng, nhìn Mặc Cảnh Lê và Tê Hà công chúa một chút, nhẹ giọng hỏi: “Thái hậu tỷ tỷ, công chúa Tê Hà này… tỷ xem. . . . . .”

Thái hậu nhíu nhíu mày nói: “Ai gia trở về thương lượng với Hoàng Thượng một chút, qua ít ngày còn phải nghĩ cách để cho nàng ta vào cửa.” Lời này của Thái hậu thật cũng không giấu diếm các mệnh phụ ở đây. Thân phận của công chúa Tê Hà bất đồng, trừ phi cả đời không cần gặp người nếu không chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi . Hiện tại chuyện này bà nói ra khỏi miệng, người ở đây đều là người thông minh tự nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

“Ta không đồng ý!”

“Ta cũng không đồng ý!” Hai giọng nữ một trong một ngoài nói, để cho mọi người không khỏi lại là sửng sốt. Người ở bên trong dĩ nhiên là người sắc mặt trắng bệch lảo đảo muốn ngã Diệp Oánh. Mà phía ngoài, công chúa Lăng Vân một thân áo đỏ kiều diễm như lửa, khăn voan đỏ thẫm nhấc lên phía trên cũng chưa giật xuống, một đôi mắt hạnh đang bốc lên ánh lửa. Nàng đứng ở cửa, ngẩng cằm lên nhìn chằm chằm mọi người trong khách sãnh, nói: “Bổn công chúa không đồng ý, các ngươi Đông Sở mơ tưởng nhục nhã Bổn công chúa như thế!” Bên cạnh công chúa Lăng Vân, Lôi Đằng Phong trầm mặt quét qua những mọi người nghe ở đây, lạnh lùng nói: “Thái hậu, Đông Sở làm như thế có phải là khinh người quá đáng rồi hay không?”

Một lớp đã san bằng, một lớp khác lại lên.

Vẫn chưa có người nào nói chuyện, công chúa Lăng Vân đã sải bước nhảy vào đại sảnh đi tới bên cạnh Mặc Cảnh Lê cùng Tê Hà công chúa, ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người một bạt tai vừa nhanh vừa ngoan vung ở trên mặt Tê Hà công chúa, “Tiện nhân!” Nửa bên mặt của Tê Hà công chúa nhất thời đỏ một mảnh, ngay cả khóe môi cũng thấm ra một tia máu. Giống như còn ngại không đủ hết giận, công chúa Lăng Vân ngẩng đầu còn muốn đánh tiếp, bị Mặc Cảnh Lê một phát bắt được, “Ngươi náo đủ chưa?”

Công chúa Lăng Vân khinh thường cười nhạo, hất tay Mặc Cảnh Lê ra cười lạnh nói: “Bổn công chúa dù náo như thế nào cũng không có không biết liêm sỉ lại ở hôn lễ của người khác câu dẫn chú rễ. Loại mặt hàng này lại còn là công chúa của một nước, thật là đã làm mất mặt của tất cả công chúa! Nghe nói ngươi từ trước liền bám lấy Lê Vương không tha? Trước kia ngươi thích thông đồng người nào Bổn công chúa không xen vào. Nhưng ngươi ở trong hôn lễ của Bổn công chúa làm loại chuyện này, chính là khiêu khích Bổn công chúa.”

Thái hậu nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: ” công chúa Lăng Vân, chuyện này Lê Vương và công chúa Tê Hà cũng là vô tội bị hãm hại, nếu ngươi có cái gì bất mãn sau đó ai gia để cho Lê Vương nhận lỗi với ngươi là được. Hiện tại đang ở trước mặt nhiều vương gia và phu nhân như vậy đừng có làm loạn.” Công chúa Lăng Vân cười lạnh một tiếng, giơ tay lên túm khăn voan đỏ trên đầu ném xuống đất nói: “Chịu nhận lỗi? Bổn công chúa không chịu được! Bổn công chúa không lấy chồng, các ngươi thích làm thế nào thì làm thế đó đi? Dù sao có tiện nhân này sẽ không có ta có ta liền không có nàng!” Hiền Chiêu Thái phi nói: “Vậy công chúa muốn thế nào?” công chúa Lăng Vân ngạo nghễ nói: “Để cho Lê Vương đích thân giết tiện nhân này, Bổn công chúa có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

“Cái gì? !” Mọi người kinh hãi, Mặc Cảnh Lê che Tê Hà công chúa ở phía sau, ngó chừng công chúa Lăng Vân nói: “Ngươi điên rồi, nàng ấy là công chúa của Nam chiếu.”

“Vậy thì thế nào? Bổn công chúa vẫn là công chúa của Tây Lăng đây. Chính là một nước nhỏ như Nam Chiếu mà Bổn công chúa còn sợ nàng ta hay sao ?” Công chúa Lăng Vân nhướng mày nói.

Lôi Đằng Phong mắt nhìn mọi người nói: “Xem ra Lăng Vân nói không sai, Đông Sở đúng là không có đem Đại Lăng ta để vào trong mắt. Đã như vậy, hôn lễ hôm nay bổn thế tử thấy cũng không cần thiết phải cử hành. Lê Vương, ngươi nói sao?” Mặc Cảnh Lê trầm mặc không nói, Lăng Vân công chúa hừ lạnh một tiếng nói: “Vương huynh, hiện tại ngươi thấy được đi. Người ta căn bản là không đem chúng ta để vào trong mắt.”

Lôi Đằng Phong nhàn nhạt nhìn công chúa Lăng Vân một cái, nói: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về. Lập tức tiến cung hướng Hoàng Đế Đông sở từ giã, lát nữa chúng ta liền lên đường trở về.”

“Được” công chúa Lăng Vân khinh thường liếc mắt Tê Hà công chúa và Mặc Cảnh Lê một cái, trong mắt hoàn toàn không có nhục nhã vì hôn lễ bỏ dở nửa chừng , hiển nhiên đối với lần này rất là thỏa mãn.

“Thế tử, chuyện này hãy thương lượng cho tốt. Này lấy quan hệ bang giao hai nước, thế tử chớ hành động theo cảm tình.” Lão Vương Gia thở dài, đứng dậy khuyên bảo. Lôi Đằng Phong hờ hững nói: “Đa tạ vương gia quan tâm, chẳng qua là chuyện này đúng là Đông Sở rất quá đáng, cũng không phải do Tây Lăng ta vô lễ trước. Tin tưởng đến chỗ Hoàng Đế Đông Sở cũng không phải chúng ta đuối lý. Định Vương, Định Vương phi. Kính xin hai vị chủ trì công đạo, hai vị nói có phải thế không?”

Diệp Ly thầm hận Lôi Đằng Phong giảo hoạt đem bọn họ liên lụy vào, đang lúc mọi người nhìn chăm chú trong có chút ít căng thẳng cười nói: “Thế tử, chuyện này đúng là do Lê Vương điện hạ và công chúa Tê Hà có chỗ sai, có điều trong chuyện này cũng có không ít nghi vấn không hiểu. Càng quan trọng hơn là, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, thành ý của Đông Sở chúng ta đối với quý quốc tuyệt đối là không thể nghi ngờ. Điểm này, so với thế tử cũng không phủ nhận đi?” Mang công chúa Lăng Vân tới không phải là muốn liên hôn sao, thật đúng là không tin ngươi cam lòng sẽ mang nàng về.

Lão Vương Gia tán thưởng nhìn Diệp Ly một cái, cười nói: “Định Vương phi nói rất đúng. Lê Vương có lỗi với công chúa Lăng Vân, chúng ta chắc chắn sẽ đền bù tổn thất lại cho công chúa Lăng Vân. Nếu vì vậy ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa hai nước chúng ta, đây chính là trăm triệu không ổn , kính xin thế tử nghĩ lại.”

Thấy trên mặt Lôi Đằng Phong lộ ra vẻ do dự, công chúa Lăng Vân nhíu nhíu mày có chút lo lắng nói: “Vương huynh!”

Lôi Đằng Phong nhàn nhạt liếc nàng một cái, nhìn Thái hậu nói: “Lăng Vân là công chúa mà Hoàng bá phụ sủng ái nhất, thời điểm ở nhà ai cũng không nỡ để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Không biết Đông Sở muốn đền bù tổn thất cho Lăng Vân như thế nào?” Công chúa Lăng Vân hơi khẽ chấn động, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng mơ hồ, cũng dưới cái nhìn lãnh đạm chăm chú của Lôi Đằng Phong không dám lại mở miệng nói chuyện. Thái hậu trầm giọng nói: “Thế tử nghĩ muốn đền bù cái gì?”

Ánh mắt Lôi Đằng Phong chợt lóe, cất cao giọng nói: ” Thế tử tương lai của Lê Vương phải do Lăng Vân sinh ra. Quan trọng nhất là, công chúa Tê Hà vĩnh viễn không thể có bất kì danh phận nào từ trắc phi trở lên bao gồm cả trắc phi ở bên trong. Vĩnh viễn không được có cốt nhục của Lê Vương.”