Thịnh Thế Đích Phi

Chương 39: Người nào đó bi thảm

“A. . . A Nghiêu, ta nhìn thấy cái gì?”

Hồi lâu, trong rừng cây lờ mờ vang lên một giọng nói lắp bắp. Ba bóng người từ trong rừng cây đi ra, hình tượng văn nhã của công tử Phượng Chi Dao lại vỡ đầy đất, trợn mắt há hốc mồm xem nam nhân xui xẻo hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Mặc Tu Nghiêu thần sắc bình thản nhìn hết thảy trước mắt, thản nhiên nói: ” Là cái dạng ngươi vừa chứng kiến.”

“Bổn công tử hơn nửa đêm không ngủ được chạy đến cùng với ngươi, chỉ sợ Diệp Tam tiểu thư gặp chuyện không may! Hiện tại xem ra, sẽ xảy ra chuyện đều là người khác.” Nếu không phải còn miễn cưỡng nhớ rõ hình tượng của mình, Phượng Chi Dao quả thực muốn học nữ nhân thét lên. Xem hắn nhìn thấy gì? Nhận được tin có người muốn bất lợi với Diệp Ly, hắn nửa đêm từ trong chăn của mỹ nhân leo ra vội vàng chạy tới, kết quả là chứng kiến Diệp Ly dùng thủ pháp ngay cả hắn cũng không thấy rõ hạ Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê đúng là hơi đần vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng tốt xấu coi như là thanh niên tài tuấn đếm được trên đầu ngón tay trong kinh thành? Đi đến bên người Mặc Tu Nghiêu, học bộ dáng Diệp Ly vây quanh hắn dạo qua một vòng, Phượng Chi Dao nhàm chán chống cái cằm hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”

“Ném vào hồ nước bên kia đi.” lông mày Mặc Tu Nghiêu cũng không nhăn mà nói.

“Đó là hồ nước lạnh, hắn sẽ chết đấy.” Phượng Chi Dao không có gì thành tâm khuyên bảo.

“Quần áo cũng rút ra đi.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.

“Chỉ sợ không được, bản sự trói người Vương phi tương lai của ngươi rất cao minh.” Phượng Chi Dao ngồi chồm hổm trên mặt đất nghiên cứu nút buộc trên người Mặc Cảnh Lê, “A Nghiêu, về sau chớ chọc Diệp Tam tiểu thư tức giận. Nữ nhân thật đáng sợ.” Suy nghĩ hồi lâu, Phượng Chi Dao cũng không có nghĩ ra được dây thừng buộc tại trên người mình như vậy, ở dưới tình huống không có người hỗ trợ hắn phải như thế nào mới có thể để cho chính mình thoát khỏi, “Nhưng mà, thủ pháp này đáng giá tham khảo.”

“A Cẩn.”

“Vâng, Vương gia.” Thiếu niên đẩy xe lăn đứng ở sau lưng Mặc Tu Nghiêu lên tiếng, tiến lên nắm người ở trên mặt đất lên đi vào trong chỗ sâu của rừng cây, chỉ chốc lát sau truyền đến một tiếng bịch. Hiển nhiên người nào đó bị ném vào trong nước rồi. Phượng Chi Dao không nhịn được giơ chân, “A Nghiêu, ngươi sẽ dậy xấu tiểu hài tử đấy. Mặc Cảnh Lê chết đuối thì làm sao bây giờ?” Trong kinh thành chết một cái Vương gia, vẫn là em ruột của hoàng đế cũng không phải cái việc gì nhỏ đâu. Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh đánh giá tay của chính mình đặt ở trên tay vịn, lạnh nhạt nói: “A Cẩn sẽ biết rõ đúng mực.”

Đúng mực? Trong đầu A Cẩn có loại chừng mực này sao? Phượng Chi Dao một dậm chân chính mình chạy qua đi xem, lập tức im lặng.

Mặc Cảnh Lê bị ngửa mặt lên, người ném vào trong đầm nước, lồng ngực còn dựa vào bên cạnh bờ lộ ở trên mặt nước. Quan trọng nhất là, cái dây thừng cột hắn kia rõ ràng dài một đoạn lớn, mà một đoạn dài kia một đầu hiện tại chính cột vào một thân cây bên cạnh hồ nước. Có thể bảo đảm Mặc Cảnh Lê sẽ không bị bất luận cái gì ngoài ý muốn đưa đến giữa hồ nước đi. Quả nhiên rất có chừng mực.

“A Cẩn ! Ta đưa Vương gia nhà ngươi trở về, ngươi ở đây nhìn xem. Trông tới sáng gọi người của hắn tới cứu tỉnh. Đừng thực ngâm người chết nha.”

A Cẩn nhíu mày kiếm, do dự một chút vẫn gật đầu. Phượng Chi Dao hơi đồng tình nhìn lướt qua Mặc Cảnh Lê, mới thoả mãn đong đưa cây quạt hướng tới chỗ Mặc Tu Nghiêu mà đi.

“A Nghiêu, ta cảm thấy rất hiếu kỳ về Vương phi tương lai của ngươi rồi.” Phượng Chi Dao sáng ngời trở về trong rừng cây, Mặc Tu Nghiêu như trước ngồi ở dưới bóng rừng, bên trong sắc lờ mờ của đêm tối thoạt nhìn thần sắc bình thường, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Cần phải trở về.”

Phượng Chi Dao tò mò nhìn Mặc Tu Nghiêu, “Bỏ qua hắn đơn giản như vậy?” Đừng nhìn Mặc Tu Nghiêu những năm này tu thân dưỡng tính, nhìn về phía trên tính tình không sai. Biết rõ bản tính của hắn Phượng Chi Dao lại rất hiểu, cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu cũng không phải là cái hạng người lương thiện gì. On hòa trong mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua lãnh ý, “Ngày mai là đại hôn của Cảnh Lê, nếu là chú rể xảy ra điều gì ngoài ý muốn không khỏi quá mức mất hứng.” Phượng Chi Dao muốn thở dài, “Ta nghĩ đến ngươi không hi vọng Mặc Cảnh Lê và Diệp gia có quan hệ gì. Đừng quên, nếu là hắn cưới Diệp Oánh, ngươi cùng hắn có thể…” Anh em đồng hao? Đúng là quan hệ lại để cho người không thế nào vui sướng không phải sao? Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, dưới tay một dùng lực, xe lăn vòng vo cái phương hướng hướng ngoài rừng mà đi. Phượng Chi Dao chớp chớp tuấn lông mày nhún nhún vai đi theo. Không biết ngày mai hôn lễ sẽ phát sinh việc gì hay, tốt nhất là trước đó đi chiếm được vị trí đẹp mắt đùa giỡn.

“Người trói Diệp Tam tiểu thư kia làm sao bây giờ à?”

“Bắt lấy hắn, tiễn đưa hắn một tay cùng một chân đi cho Mặc Cảnh Lê làm hạ lễ tân hôn.”

Tuy cửa thành sớm đã đóng cửa, nhưng Diệp Ly chỉ cần tốn công sức một tí thì trước lúc trời chưa sáng về tới Thượng thư phủ. Vừa mới trở mình tiến gian phòng của mình, Thanh Sương và Thanh Ngọc liền chạy ra đón chào. Trên mặt khó dấu lo lắng cũng biến thành nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Thần sắc Thanh Ngọc như thường vì Diệp Ly bưng tới nước trà, dường như tiểu thư ôn nhã đoan trang bình thường ở trước mặt mình thân thủ mạnh mẽ nhảy cửa sổ mà vào không mang đến cho nàng quấy nhiễu chút nào. Thanh Sương vỗ nhẹ ngực của mình thở ra nói, “Tiểu thư! rốt cục người đã trở về rồi, Thanh Sương lo lắng gần chết.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Có người đi theo ta còn có cái gì thật lo lắng hay sao? Đúng không, Thanh Loan?”

Ngoài cửa sổ lướt nhẹ bay xuống một bóng người, đúng là Thanh Loan và Thanh Ngọc cùng một chỗ từ Từ gia đến. Thanh Loan mím môi cười nói: “Tiểu thư thật là lợi hại, Thanh Loan theo một đường đều không có người phát hiện, ai ngờ vậy mà không thể giấu diếm được tiểu thư.” Diệp Ly cười nói: “Kỳ thật ta cũng không có phát hiện ngươi, nhưng trên đường đi ta tựa hồ cũng ngửi thấy được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt vô cùng đặc biệt rất quen thuộc. Bắt ta chính là cái người kia. . . Trên người mình mùi thơm liền không nhẹ, cho nên mới không có ngửi thấy được a.” Thanh Loan có chút ủ rũ cúi thấp đầu xuống, âm thầm quyết định về sau tuyệt đối không hề dùng bất kỳ huân hương gì nữa. Kỳ thật nàng dùng huân hương đã vô cùng nhạt, người bình thường căn bản sẽ không phát giác. Nhưng là ai bảo Diệp Ly giác quan xác thực linh mẫn hơn người bình thường nhiều.

“Sau khi ta về trong rừng cây phải chăng xảy ra việc gì hay?” Diệp Ly ngồi xuống uống nước trà vừa ngâm hỏi.

Thanh Loan cũng học động tác của Diệp Ly từ cửa sổ tiến đến, cười nói: “Vị kia. . . Bị người ném vào trong hồ nước ở sâu trong rừng cây.”

“Định vương?”

“Tiểu thư anh minh.” tâm trạng của Thanh Loan rất tốt cười nói, nhớ tới âm thầm chứng kiến bộ dáng chật vật của người nào đó bị dây thừng buộc ở trên một thân cây ném vào trong hồ nước, Thanh Loan đã cảm thấy đêm nay một hồi lo lắng không có uổng phí. Tin tưởng Đại công tử cũng sẽ vô cùng ưa thích tin tức này đấy, “Nô tỳ còn thấy một người đi theo bên người Định Vương, tựa hồ quan hệ rất tốt.”

Diệp Ly khiêu mi nhìn xem Thanh Loan, Thanh Loan cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Là nổi danh kinh thành Phượng Tam công tử.” Diệp Ly cũng không nghĩ tới quan hệ của Phượng Chi Dao và Mặc Tu Nghiêu, này cũng giải thích thái độ hiếu kì rõ ràng của Phượng Chi Dao đối với chính mình lúc Bách hoa thịnh hội. “Thì ra Định vương điện hạ cũng đi cứu tiểu thư sao? Tiểu thư không có thấy Định Vương?” Thanh Sương nháy mắt tò mò hỏi.

Diệp Ly lắc đầu, nàng biết rõ lúc ấy trong rừng cây còn có những người khác. Cũng mơ hồ có thể đoán được là người nào, nhưng nàng cũng không có ý định tới đó chạm mặt, cho nên cũng không để ý đến. Đã Mặc Tu Nghiêu không để cho người ngăn lại Thanh Loan, chắc hẳn cũng rõ ràng ý của nàng đấy. Cùng người thông minh ở chung quả nhiên không cần tốn nhiều miệng lưỡi, rất tốt.

Tiện tay ném một khối ngọc bội cho Thanh Loan nói: “Giao cho Đại biểu ca mời hắn nhìn xem có thể tra được chủ nhân của khối ngọc bội này là ai hay không.”

Thanh Loan tiếp trong tay, nhìn có chút hả hê cười nói: “Cái kia nô tỳ phải nhanh mới được, Định Vương dự định lấy một tay một chân của hắn làm hạ lễ cho Lê Vương. Nếu hắn không chạy trốn nhanh, chỉ sợ đêm nay muốn xui xẻo.”

“Khinh công của hắn không tệ, nếu như tới kịp mà nói nghĩ biện pháp lưu lại hắn. Có lẽ hắn có thể giúp chúng ta làm ít chuyện.” Nếu như đã chậm vậy thì không có biện pháp rồi, nàng cũng không nhận ra một người sẽ ở nửa đêm nhập phủ trộm bắt một nữ tử vô tội sẽ là người thuần lương gì. Chỉ có điều, người nọ biết rõ chính mình tỉnh dậy lại như cũ mang nàng đến giao cho Mặc Cảnh Lê, nhưng lại hoàn toàn không có ý nhắc nhở Mặc Cảnh Lê. Có thể thấy được còn là một rất người thú vị, đương nhiên khả năng càng lớn là Mặc Cảnh Lê trong lúc vô tình đắc tội người này.

Thanh Ngọc đứng ở một bên, nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, thần sắc có chút cổ quái mà hỏi: “Ngày mai hôn lễ còn có thể đúng hạn cử hành sao?”

Thanh Loan không thế nào để ý phất phất tay nói: “Có lẽ không có sao đâu. Ta nghe được Phượng Chi Dao phân phó thị vệ của Định vương thời điểm sớm hừng đông lại để cho người của Lê Vương đi cứu chủ tử nhà hắn.” Thanh Ngọc gật gật đầu, nói: “Đã như vầy, tiểu thư liền thừa dịp thời gian còn sớm nhanh nghỉ ngơi chút ít đi. Ngày mai nếu thần sắc không tốt sẽ lại để cho người chỉ trích đấy.”

Thanh Sương cũng liên tục gật đầu đồng ý, nàng cũng không muốn để cho người khác bắt được cơ hội lại bại hoại thanh danh của tiểu thư.

“…”

Chẳng lẽ lại không có người cân nhắc qua hôn lễ cũng là rất phí tinh thần thể lực sao? Nếu như ngày mai chú rể ở trong hôn lễ té xỉu cái gì đấy. . . Diệp Ly không chịu trách nhiệm nghĩ đến, tùy ý để cho mấy nha đầu vì chính mình thay đổi quần áo đẩy lên giường đi ngủ.