Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 99

Edit: Loveyoumore3112

Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai hiện lên nơi chân trời, Mộ Hoàng Tịch thức dậy, hiện tại giấc ngủ của nàng ngày càng ít dần. Vân Nương đốt đèn đi tới, đau lòng nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Tiểu thư, người tỉnh dậy rồi sao?"

Mộ Hoàng Tịch nhìn bên ngoài cửa sổ vẫn đang là một mảnh tối mờ mờ, hỏi: "Hôm nay là ngày hành hình Cơ Hách à?"

"Vâng!" Đặt đèn xuống, Vân Nương lấy y phục bên cạnh đến: "Để Vân Nương trang điểm mặc y phục giúp người!"

"Được!"

Mộ Hoàng Tịch đứng dậy, để Vân Nương khoác từng y sam hoa lệ lên người mình, nàng đứng đối diện với gương đồng, ánh mắt lại không hề nhìn dáng vẻ người trong gương kia, trong đôi mắt trống rỗng mờ mịt, không có hình ảnh phản chiếu nào.

Vân Nương để Mộ Hoàng Tịch ngồi xuống, nâng tay cầm chiếc lược ngọc chải tóc cho nàng, lúc nhìn thấy một mảnh trắng bạc sau khi vén tóc lên kia, nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống, vừa lau nước mắt, vừa vấn tóc Mộ Hoàng Tịch thành tóc mai xinh đẹp, sau đó cài từng món trang sức hoa lệ lên, mãi đến khi mái tóc Mộ Hoàng Tịch được những món trang sức này bao phủ, không nhìn thấy những sợi tóc bạc trắng kia nữa, Vân Nương nhìn người trong gương, rất đẹp, tựa như thần tiên trên trời, nhưng Hoàng Thượng lại không nhìn thấy, phải biết rằng từ trước đến giờ, tiểu thư đều không để người khác cài nhiều đồ lên đầu mình như vậy, một tiểu thư xinh đẹp như vậy, chỉ sợ rất khó mới được thấy lần nữa!

Làn gió sớm mai thổi vào từ cửa sổ, lay động vạt váy hoa lệ của Mộ Hoàng Tịch, Phượng bào tung bay, hình ảnh Phượng Hoàng sống động ở trên Phượng bào lay động không ngừng, tựa như muốn thoát khỏi trói buộc giương cánh bay đi ngay lập tức, Phượng tường cửu thiên! 

"Nổi gió rồi!" Giọng nói tựa như than thở, như có như không, giống như đến từ phía chân trời.

Vân Nương sửng sốt: "Để em đóng cửa sổ lại!"

"Không cần đâu!" Mộ Hoàng Tịch giơ tay ngăn động tác của Vân Nương, sau đó xoay người: "Đi thôi!"

Động tác của Vân Nương ngừng một lúc, sau đó bắt kịp bước chân của Mộ Hoàng Tịch, mở cửa cung, đội nghi trượng của Hoàng Hậu đã đứng chờ, Vân Nương vỗ lên Phượng liễn của Mộ Hoàng Tịch, ý bảo đám người cung nhân khởi hành.

Lúc Phượng liễn hoa lệ ra khỏi cung, đi thẳng đến quân doanh, ở đó, tất cả tướng sĩ đang chờ đợi; lúc Mộ Hoàng Tịch bước xuống khỏi xa tiễn, Quân Hạo Hiên dẫn toàn bộ tướng sĩ quỳ xuống: "Cung nghênh Hoàng Hậu nương nương! Nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Mộ Hoàng Tịch đi đến vị trí của nàng trên đài cao, lúc này mới nâng tay: "Các vị tướng sĩ bình thân!"

"Tạ ơn nương nương!"

Mộ Hoàng Tịch cũng không ngồi xuống ngay, đứng nhìn những binh sĩ, cất cao giọng: "Các vị tướng sĩ, các ngươi là anh hùng của Tây Việt, bởi vì các ngươi đã mở ra cửa lớn dẫn Tây Việt tới đại quốc đứng đầu, các ngươi chính là những anh hùng sẽ được khắc vào tấm bia lịch sử Tây Việt!"

"A! Nương nương thiên tuế! Hoàng Thượng vạn tuế! Tây Việt vạn tuế!"

"Nương nương, vì sao Hoàng Thượng không tới? Vết thương của Hoàng Thượng vẫn chưa đỡ sao?" Tướng lĩnh chu đáo lo lắng hỏi, mà lời của hắn cũng thành công khiến hơn trăm vạn người yên tĩnh trong nháy mắt.

Trong mắt Mộ Hoàng Tịch thoát hiện lên nét đau khổ, sau đó nâng mắt nhìn tất cả mọi người: "Hoàng Thượng và bản cung đều đã rất vui mừng, nhưng điều vô cùng đáng tiếc chính là, Hoàng Thượng không thể đứng ở đây đoàn tụ cùng các vị, bản cung cũng tiếc nuối như các vị vậy!"

"Nương nương! Vết thương của Hoàng Thượng nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Đúng vậy! Nương nương, sao lại như vậy được!"

Mộ Hoàng Tịch giơ tay ý bảo mọi người im lặng, sau đó phất tay để Thanh Qua chuyển một hộp gấm màu vàng lên, Mộ Hoàng Tịch mở hộp gấm ra, lấy một đạo thánh chỉ ra: "Hoàng Thượng trúng kịch độc, dù có thể áp chế, nhưng vẫn chưa có thuốc giải, cho nên cần phải đi tìm kiếm thần y chữa trị; nhưng quốc gia không thể thiếu vắng quân vương một người, huống chi Tây Việt ta là một nước lớn! Cho nên Hoàng Thượng quyết định... nhường ngôi cho Hoàng đệ Hiên Vương!"

"Không!" Quân Hạo Hiên mạnh mẽ hất cái bàn trước mặt, phẫn nộ nhìn Mộ Hoàng Tịch chằm chằm: "Ta không cần, ta đã nói rồi, ngôi vị Hoàng Đế vĩnh viễn là của hắn, ta có thể bảo vệ lãnh thổ vì hắn, chờ đợi hắn trở về!"

"Hoàng Hậu nương nương, vẫn xin người truyền lời với Hoàng Thượng, xin người hãy suy nghĩ kỹ! Chuyện nhường ngôi, không phải là chuyện nhỏ!"

Mộ Hoàng Tịch lắc đầu, ngẩng đầu nhìn toàn bộ tướng sĩ, nói: "Tây Việt vừa mới chiếm được hai quốc gia, chiến sự ngừng lại, chính là lúc quốc gia có trăm việc cần làm, nếu Tây Việt muốn thật sự đứng vững trên con đường lớn này, vậy thì cần vô số những tướng sĩ, đại thần trung thành, mà người không thể thiếu nhất chính là một quân chủ anh minh, khỏe mạnh! Lòng trung thành của các ngươi với Hoàng Thượng, bản cung cảm nhận được, Hoàng Thượng cũng cảm nhận được, nhưng các ngươi không thể vì lòng trung thành này, mà để Tây Việt đình trệ!"

"Nhưng mà... Nhưng mà chẳng phải Hiên Vương đã từng mưu phản sao?" Một binh sĩ nói thầm rất nhỏ, dù là âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn có một vài người nghe được.

Mộ Hoàng Tịch cũng không trách cứ: "Con người, có ai chưa từng phạm sai lầm chứ? Đã sai thì chính là sai, không phân biệt sai lầm lớn hay nhỏ, nhưng biết sai mà thay đổi, thì còn gì tốt bằng! Cho dù trước đây Hiên Vương thế nào, nhưng các ngươi có thể phủ nhận tài năng của hắn sao? Phủ nhận sự anh minh của hắn sao? Hắn và Hoàng Thượng tài giỏi như nhau, hắn và Hoàng Thượng đều là dòng dõi Hoàng gia; cho dù hắn từng phạm sai lầm, nhưng mục đích của hắn cũng giống như Hoàng Thượng, đều vì bảo vệ ngàn vạn con dân Tây Việt chúng ta; trong khoảng thời gian này hắn vì công việc triều chính mà thận trọng tận tụy, hắn chiến đấu anh dũng đẫm máu với các vị tướng sĩ, chẳng lẽ các vị thật sự muốn gạt bỏ tất cả sao?"

Tất cả tướng lĩnh đều im lặng, thoáng chốc không thể phản bác được; mà người kinh ngạc nhất vẫn là Quân Hạo Hiên, hắn không ngờ Mộ Hoàng Tịch lại có thể nói ra những lời như vậy, những lời này, mỗi một câu đều đánh vào nơi sâu nhất trong lòng hắn, khiến hắn rung động thật sâu, thì ra tìm được một người hiểu mình, là cảm giác như vậy.

Mộ Hoàng Tịch thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn, đưa thánh chỉ đang cầm trong tay cho Đại tướng quân bên cạnh, lại cười nói: "Tướng quân có thể đọc thánh chỉ này thay bản cung không?"

"Nương nương... Việc này..." Đại tướng quân vẫn còn chút do dự.

Mộ Hoàng Tịch cũng không tức giận, chỉ nói: "Tướng quân quên rồi sao, đây là thánh chỉ! Bản cung nói nhiều như vậy, chỉ là hy vọng các vị hiểu rõ, hiện giờ quốc gia đang cần quân vương, mà Hiên Vương chính là một quân vương tuyệt vời, tuyệt đối không thể làm trái thánh chỉ!"

Đại tướng quân nghe vậy, quỳ phịch xuống, hai tay giơ quá đầu: "Mạt tướng đáng chết! Mạt tướng tuân chỉ!"

Mộ Hoàng Tịch mỉm cười đặt thánh chỉ vào trong tay hắn: "Làm phiền tướng quân rồi!"

"Mạt tướng không dám!"

Đại tướng quân thấp thỏm không yên, trán cũng đã toát mồ hôi, nghĩ Đại tướng một nước như hắn, trải qua vô số trận chiến, cũng chưa từng sợ hãi chuyện sinh tử, nhưng lúc đối mặt với vị Hoàng Hậu này, hắn lại có cảm giác nghĩ tới mà sợ, loại kính sợ khắc sâu này, tựa như in vào tư tưởng hắn, khiến hắn không dám phản kháng chút nào; cứng nhắc mở thánh chỉ, cao giọng đọc to: 

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết:...!"

Mọi người quỳ xuống nghe chỉ, sau cùng hô to: "Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Tay Quân Hạo Hiện nắm thành quả đấm, nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe được, hỏi: "Vì sao?"

Mộ Hoàng Tịch vẫn mỉm cười như trước: "Trước kia ta chặt đứt giấc mộng Hoàng Đế của ngươi, hiện giờ trả lại ngươi!"

Trong lòng Quân Hạo Hiên khó chịu: "Nhưng ta không muốn ngôi vị Hoàng Đế, ta đã thề rồi!"

Mộ Hoàng Tịch lơ đễnh: "Những việc này rồi sẽ bị lịch sử làm mờ đi, mà ngươi, mới chính là quân vương Tây Việt!"

Quân Hạo Hiên sắp nổi khùng: "Nhưng ta không muốn, khó khăn lắm ta mới thay đổi được sự cố chấp của chính mình, sao ngươi phải làm như vậy? Đây là sự bố thí của ngươi cho ta sao?"

Con ngươi Mộ Hoàng Tịch bình thản, giọng nói kiên định: "Ngươi lầm rồi! Đây không phải là sự bố thí của ta, cũng không phải là bồi thường; mà là trách nhiệm của ngươi! Là trách nhiệm thuộc về Hoàng tộc Tây Việt! Trước kia ngươi muốn ngôi vị Hoàng Đế là vì dã tâm của ngươi, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chiếm được, nhưng giờ khắc này lại không liên quan đến dã tâm, mà là trách nhiệm mà người thân làm Vương gia Tây Việt như ngươi phải gánh vác, cũng là trách nhiệm mà một người nam nhân nên có!"

Quân Hạo Hiên ngẩn ra, oán giận và kích động trong lòng biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt, nhìn Mộ Hoàng Tịch, có chút thất thần: "Thật sự... là như vậy sao?"

Mộ Hoàng Tịch không nhiều lời với hắn nữa, thấy Tướng quân đọc thánh chỉ xong, lại cho người mang ngọc tỷ lên: "Hôm nay Mộ Hoàng Tịch ta, lấy thân phận Hoàng Hậu Tây Việt, đại diện cho Hoàng Thượng Quân Mặc trao ngọc tỷ Tây Việt cho tân hoàng Quân Hạo Hiên, trời đất và trăm vạn tướng sĩ cùng chứng giám!"

"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Giờ khắc này, người bọn họ quỳ lạy không còn là Quân Mặc, mà là Quân Hạo Hiên, quân vương mới của Tây Việt!

Mộ Hoàng Tịch giao ngọc tỷ cho Quân Hao Hiên, sau đó nhường vị trí của mình cho hắn, để hắn nhận lấy sự quỳ lạy của trăm vạn tướng sĩ.

Dù nghi thức nhường ngôi đơn giản, nhưng Quân Hạo Hiên cũng đã thật sự trở thành quân vương, còn nghi thức đăng cơ chính thức thì phải chờ tới sau khi trở lại kinh đô Tây Việt mới cử hành.

Quân Hạo Hiên xử lý xong những việc cần thiết, lúc này mới đi đến bên phía Mộ Hoàng Tịch, nhưng khi hắn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của Vân Nương, trái tim hắn như bị bóp nghẹt, đẩy mạnh cửa lớn, quả nhiên trên chiếc giường bên trong đã trống trơn.

"Nàng... Rời đi lúc nào?"

Vân Nương ngã ngồi dưới đất, nghe vậy mới ấp úng nói: "Không biết, ta vừa xoay người đã không thấy người đâu, cũng mang cả Hoàng Thượng đi, người không cần ta nữa..."

Mộ Diệc Thần bước ra từ góc tối, vẻ mặt cũng rất khó coi, đi đến trước mắt Quân Hạo Hiên, đưa ra một chiếc nhẫn: "Đây là nhẫn của tôn chủ Ám lâu, là tỷ tỷ bảo ta đưa cho ngươi!"

Quân Hạo Hiên nghe vậy mạnh mẽ nắm lấy Mộ Diệc Thần: "Vậy nàng có để lại lời nào nữa không? Ngươi có biết nàng đi đâu không?"

Mộ Diệc Thần lắc đầu: "Nàng nói xong liền đánh ngất ta, cho nên ta cũng không biết!"

Quân Hạo Hiên sững sờ ngồi phịch xuống ghế, thật lâu vẫn không thể hồi phục lại, một lúc sau, mới cúi đầu nở nụ cuồi, nhưng âm thanh lại giống như đang than khóc!

Hai tháng sau, trong Ngự Thư phòng Tây Việt, Hồ công công dẫn Bắc Đường Ngọc tiến vào: "Hoàng Thượng đang ở bên trong, phiền Bắc Đường gia chủ tự mình đi vào!"

Bắc Đường Ngọc giơ tay: "Làm phiền Hồ công công rồi!"

Vén rèm bước vào, chẳng hề bất ngờ khi nhìn thấy người đang vật vã với một đống tấu chương dưới ánh đèn kia, hai tháng trôi qua, Quân Hạo Hiên hoàn toàn thay đổi, không còn tao nhã lễ độ như trong quá khứ, cũng không còn khí tức hiền hòa, chỉ có lạnh lùng, nghiêm khắc, quyết đoán, không thể không nói, hắn như vậy, quả thực là rất giống Quân Mặc.

"Hai tháng rồi! Vẫn chưa tìm được sao?"

Quân Hạo Hiên ngẩng đầu lên khỏi thư án, xoa xoa huyệt thái dương hơi nhức: "Nếu nàng thực sự muốn tránh mặt, thì tìm được nàng không dễ dàng chút nào!"

"Cũng đúng!" Bắc Đường Ngọc gật đầu đồng ý, sau đó nhíu mày nhìn đống lớn tấu chương trên bàn: "Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ từ chối vị trí này!"

Quân Hạo Hiên khẽ cười: "Ta từ chối, nhưng nàng nói với ta, đây là trách nhiệm mà ta phải gánh vác!"

"Thật đúng là một lý do vô tình!" Bắc Đường Ngọc bĩu môi: "Dù là như vậy, ngươi vẫn không từ bỏ việc tìm nàng sao?"

"Tìm! Dù có chết cũng phải tìm!" Việc này, là việc mà Quân Hạo Hiên vô cùng kiên trì, có điều, hắn nhìn về phía Bắc Đường Ngọc, cười: "Chỉ là, trẫm nhớ rõ, ngày mai là ngày Thừa tướng của trẫm nhậm chức!"

Bắc Đường Ngọc lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: "Hoàng Thượng tha mạng! Xin người nể tình quan hệ không tệ của chúng ta ngày trước mà tha cho tiểu nhân!"

Quân Hạo Hiên cười âm hiểm: "Chính vì quan hệ "quá tốt" cho nên trẫm mới cho ngươi làm Thừa tướng đó!"