Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 72: Trả lời

❣️edit: Phương Moe❣️


Địa điểm Trưởng công chúa ước định là ở gian phòng lầu ba của Bạch Tửu lâu, hôm nay đưa Giang Diệu đi là Nhị ca Giang Thừa Hứa. Năm nay Giang Thừa Hứa mười tám tuổi, dĩ nhiên là tuấn tú không thể hình dung ra, mà hôm nay dường như hắn còn ăn vận rất kỹ càng, một thân cẩm bào sắc xanh ngọc thêu hoa văn, tóc đen được buộc cẩn thận tỉ mỉ, cố định bởi ngọc phát quan, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, xưa nay vẻ mặt không cảm xúc thì giờ cũng thoáng nhuộm vẻ vui mừng…


Đến dưới lầu Bạch Tửu lâu, Giang Diệu liền hướng về phía Giang Thừa Hứa nói:
“Nhị ca không cần đưa muội vào trong đâu.”


Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ thích hợp nhất cho nam nữ trẻ tuổi hẹn hò gặp mặt, Nhị ca nàng yêu thích Tiết biểu tỷ như vậy, hai người lại định thân, mà hôm nay Nhị ca lại trau chuốt tỉ mỉ như vậy, khẳng định là hẹn gặp Tiết biểu tỷ. Hơn nữa, nếu bị Nhị ca nàng nhìn thấy người hẹn nàng không phải là Trưởng công chúa mà là Lục Lưu thì chuyện coi như xong.


Hôm nay Giang Thừa Hứa đúng là hẹn gặp người yêu, có điều cách thời gian ước định còn sớm, mà hắn cũng muốn mua chút đồ ăn vặt cho tiểu cô nương của hắn, lại biết hôm nay Trưởng công chúa hẹn cũng đều là cô nương gia, hắn không thích hợp đi vào. Mặt mày Giang Thừa Hứa ấm áp, vươn tay giúp muội muội sửa lại mũ tai thỏ trên đầu, nói:


“Vậy một lúc nữa Nhị ca sẽ tới đón muội.”
Giang Diệu gật đầu sau đó vào Bạch Tửu lâu.
Đi tới cầu thang lầu hai, Giang Diệu vừa ngẩng đầu thì tình cờ gặp người quen.
Giang tam gia phong độ mỉm cười đi xuống, bên người là Tạ di nương như liễu rủ trong gió và Tạ Nhân trẻ đẹp theo bên cạnh.


Giang Diệu mặt không biến sắc, kêu:
“Tam thúc.”
Giang tam gia đối với tiểu chất nữ Giang Diệu này là luôn thương yêu, tuy mấy năm qua hắn cùng Giang Chính Mậu quan hệ có chút không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đối với tình yêu thương của hắn dành cho tiểu chất nữ.


Chỉ là vào lúc này hắn đụng phải tiểu chất nữ thì có chút chột dạ, nụ cười cứng đờ, nói:
“Diệu Diệu…”
Giang Diệu cười cười, nói:


“Tam thúc, mấy ngày nay tổ mẫu vẫn nhắc tới người, Tam thúc nếu là hết bận thì trở về gặp tổ mẫu một chút, tổ mẫu nhất định sẽ rất vui vẻ.”


Giang Diệu cảm thấy tam thúc này của nàng làm việc hồ đồ, nhưng dù nàng buồn bực không vui thì cũng vẫn chỉ là tiểu bối, có vài lời không thể nói với hắn.


Giang tam gia cũng biết lời này của cháu gái xem như là khách khí. Mấy ngày nay hắn không trở về phủ, Lão thái thái đâu chỉ là nhắc tới mà phỏng chừng còn đang mắng người. Nhưng Giang tam gia sợ bảo bối bên người tâm tư mẫn cảm, sau khi biết sẽ khổ sở tự trách, hắn vội vàng qua loa nói:


“Được, Tam thúc biết rồi. Diệu Diệu, Tam thúc còn có chuyện nên không nói nhiều. Hôm nay bên ngoài đông người, Diệu Diệu cũng nên trở về sớm một chút.”
Nói xong thì Giang tam gia liền dẫn Tạ di nương cùng Tạ Nhân đi xuống lầu.


Giang Diệu đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ ấy của tam thúc, bất mãn nhíu nhíu mày lại, cũng làm khó Tam thẩm thẩm của nàng phải chịu đựng một mình, Tam thúc thật sự có gia đình bên ngoài rồi còn đâu.


Bảo Cân và Bảo Lục cũng thấy Thích thị chịu tổn thương cùng bất công, nhưng bọn họ chỉ là hạ nhân, không thể ở sau lưng chủ nhân mà nói luyên thuyên.
Bảo Cân nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tiểu thư, chúng ta đi lên thôi.”


Giang Diệu gật đầu, cùng hai nha hoàn đi lên, đến bên ngoài phòng đã thấy một thị vệ có vẻ như đang chờ đợi người.
Người thị vệ này thật là cao to, sau khi hành lễ thì giúp nàng mở cửa, đưa nàng đón vào trong.


Giang Diệu chậm rãi đi vào, ngẩng đầu nhìn thấy một tượng gỗ trầm hương cùng bức bình phong bốn mùa được đặt ở trong phòng, nhìn xuyên qua bình phong có thể thấy được thân ảnh của một người đang ngồi trên ghế, tóc hắn búi cao, trên đầu mang phát quan.


Tuy rằng Giang Diệu biết trước lúc này là Lục Lưu dựa vào danh nghĩa Trưởng công chúa hẹn nàng, nhưng hôm nay tự mình đến đây lại là một chuyện khác.


Nàng hít sâu một hơi đi vào, trong đầu nàng còn đang nghĩ là nên nói cái gì, chờ đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang ngồi trên ghế uống trà, Giang Diệu liền ngẩn người, sau đó vội vàng hành lễ:


“Diệu Diệu bái kiến trưởng công chúa.”Tay Trưởng công chúa cầm chén trà, trên người nàng mặc một thân nam trang màu bích lục, mà nàng từ nhỏ đã thích mặc nam trang nên vào lúc này cũng không có nửa điểm thấy bất tiện không quen. Nàng cười khanh khách nhìn tiểu cô nương trước mắt:


“Diệu Diệu đến rồi sao! Không cần khách khí, ngồi đi.”
Giang Diệu sững sờ ngồi xuống, vẻ mặt có chút thất vọng.
Trưởng công chúa thông tuệ, nhìn điệu bộ lần này của tiểu cô nương, liền trêu ghẹo:
“Thấy ta rất thất vọng?”


Giang Diệu bởi vì mình bị tưởng bở mà cảm thấy lúng túng, nghe Trưởng công chúa nói xong liền vội vàng lắc lắc đầu:
“Có thể bồi Trưởng công chúa trải qua tết Nguyên Tiêu là vinh hạnh của Diệu Diệu.”
Nàng đến cùng vẫn là tiểu cô nương da mặt mỏng nên lỗ tai có chút đỏ lên.


Trưởng công chúa nở nụ cười, nói:
“Miệng nhỏ thật ngọt.”Nàng tự mình rót cho Giang Diệu một chén trà nóng, phụng phịu nói:


“Hôm nay là lễ náo nhiệt, nhưng ta phát hiện ta căn bản không tìm được một người để cùng trải qua lễ này. Có điều ta rất yêu thích ngươi nên đã nghĩ đến sẽ cùng ngươi đi chơi. Diệu Diệu, ngươi ở trước mặt ta không cần câu nệ chỉ cần coi ta như bằng hữu bình thường, được không?”


Lời nói này của Trưởng công chúa đúng là khiến Giang Diệu có chút đau lòng, nàng liền gật đầu. Đổi lại là ngày thường thì bên người Trưởng công chúa chí ít còn có một đệ đệ, nhưng hôm nay loại ngày lễ như này… sợ là Cảnh Huệ đế đã đi bồi thanh Mai Trúc mã tiểu biểu muội rồi.


Giang Diệu cũng yêu thích tính tình Trưởng công chúa, hôm nay hẹn nàng chính là Trưởng công chúa, đúng là khiến Giang Diệu thở phào nhẹ nhõm.


Nàng nói: “Chỉ cần Trưởng công chúa yêu thích, ngày sau có thể thường thường tìm Diệu Diệu, bên trong nhà Diệu Diệu chỉ có ca ca, không có tỷ muội khác nên có thể cùng Trưởng công chúa kết bạn, Diệu Diệu cũng rất vui vẻ.”
Trưởng công chúa thấy ánh mắt Giang Diệu chân thành, bèn nói:


“Tốt lắm, vậy ta sẽ không khách khí.”
Nàng một tay chống cằm hỏi Giang Diệu:
“Hươu con nghe lời chứ? Tiểu tử kia xưa nay bướng bỉnh, chỉ nghe mỗi đường ca.”


Giang Diệu trả lời: “Hươu con rất ngoan, sành ăn, lại còn mập thêm vòng lớn.”Trưởng công chúa cùng tiểu cô nương nói chuyện, cũng ngước mắt lẳng lặng đánh giá nàng, thấy nàng có một đôi mắt sáng lấp lánh vui vẻ nhìn như biết nói, đúng là làm người ta yêu thích.


Còn Giang Diệu đối mặt với vị Trưởng công chúa tính tình thẳng thắn, thân mật này, tuy rằng không quá mức gò bó, nhưng thân phận người ta như thế, nàng cũng không dám quá tùy ý.
Hai người trò chuyện, dần dần liền quen thuộc:


“… Nhìn thân thể nhỏ bé này của ngươi mà còn có thể cưỡi ngựa sao?”
Giang Diệu ưỡn thẳng lưng, tự hào nói:
“Trưởng công chúa chớ xem thường Diệu Diệu, cha ta còn khen là ta có năng khiếu đâý.”


Trấn Quốc công khi còn trẻ văn võ song toàn, khởi đầu là võ tướng, sau đó lập gia đình mới làm quan văn, tiểu cô nương là nữ nhi của Trấn Quốc công, phía trên có ba ca ca cũng là các quý công tử nổi tiếng số một, số hai của kinh thành, mỗi một người từ nhỏ đều tập võ nên Giang Diệu biết cưỡi ngựa xem ra cũng không kỳ quái. Trưởng công chúa lộ ra mấy phần tán thưởng, chợt nhớ tới tiểu biểu muội yểu điệu kia, ý cười thoáng phai đi… Có một số việc nàng thấy rất rõ ràng, nhưng đệ đệ của nàng lại cứ là người trong cuộc mơ hồ.


Âm thanh Giang Diệu rõ ràng đã thoải mái hơn chút. Nàng nhìn Trưởng công chúa, trong đầu nghĩ tới mập biểu đệ tiến cung làm thư đồng cho Thụy Vương.


Nếu nàng đem việc này nói cho Trưởng công chúa, lấy tính tình Trưởng công chúa có thể sẽ giúp nàng. Chỉ là, nàng cùng Trưởng công chúa giao tình không sâu, thêm nữa Thụy Vương là người bên cạnh thái hậu làm nàng căn bản không thể mở miệng được.


Giang Diệu trầm tư suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định chính mình tự suy nghĩ biện pháp.
Trưởng công chúa thấy Giang Diệu bỗng nhiên yên tĩnh, liền hỏi:
“Làm sao vậy? Diệu Diệu có chuyện muốn nói cùng ta?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, nói không có.


Lúc này, người thị vệ đi theo Trưởng công chúa đi vào, ở bên tai Trưởng công chúa nói nhỏ mấy câu. Trưởng công chúa nghe xong mới thu lại ý cười, đứng dậy hướng về Giang Diệu nói:
“Diệu Diệu, ta có một số việc nên đi ra ngoài một lúc, ngươi chờ ta một chút, ta lập tức sẽ trở lại.”


Giang Diệu gật đầu, đứng dậy đưa Trưởng công chúa đi ra ngoài.


Trưởng công chúa đi rồi, Giang Diệu liền đi tới phía trước cửa sổ, nhìn hai bên bờ sông đang thả đèn hoa đăng. Dưới lầu Bạch Tửu lâu rộn rộn ràng ràng đám người, nam thanh nữ tú cầm theo đủ loại đèn hoa đăng, trên mặt mang theo mặt nạ, rồi còn có những quán nhỏ náo nhiệt bán hạt dẻ rang đường, còn có khoai lang nướng cùng kẹo hồ lô.


Bên tai là tiếng nổ “Đùng đùng” của pháo hoa, pháo hoa toả ra rực rỡ trên bầu trời đêm, chiếu xuống toàn bộ hai bên bờ sông sáng như ban ngày.


Giang Diệu hơi hơi ngửa đầu, tự mình xem pháo hoa đến nhập thần, không hề nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa và tiếng bước chân đang tiến vào, chờ đến khi bước chân của người đang lại gần, Giang Diệu mới bỗng nhiên hồi thần, xoay người lại liền đối diện với đôi mắt đen kịt của nam nhân. Nàng kinh ngạc nói:


“Vương gia?”
Lục Lưu khoác áo choàng dày màu tím, gương mặt tuấn tú trắng nõn được chùm bởi mũ của áo choàng, làm nổi bật sắc môi có chút tái nhợt của hắn.


Có lẽ là đi rất vội vàng nên nhìn hắn có vẻ phong trần mệt mỏi, nghe Giang Diệu gọi cũng chỉ nhàn nhàn “Ừm” một tiếng, lại không giống như thường ngày sẽ tiến lại gần nàng, mà tay phải nắm lại đặt ở bên mép, khoáng cúi đầu ho khan vài tiếng.
Giang Diệu lúc này mới thấy rõ, âm thanh cũng ôn hòa:


“Vương gia bị bệnh?”
Lục Lưu liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Phong Hàn mà thôi, không nghiêm trọng, mấy ngày nữa liền tốt rồi.”


Giang Diệu không ngu ngốc, Lục Lưu bỗng nhiên tới nơi này, khẳng định có liên quan tới Trưởng công chúa. Nàng cũng không cho là mình có thể xuất sắc như vậy để Trưởng công chúa ưu ái, trong này tất nhiên có duyên cớ bởi Lục Lưu.


Nghĩ tới Trưởng công chúa đã biết nàng cùng Lục Lưu lén lút có qua lại, lại liên hệ lúc nàng vừa mới đi vào thì Trưởng công chúa hỏi nàng, Giang Diệu cảm thấy, lấy quan hệ của Trưởng công chúa và Lục Lưu, những chuyện này khẳng định là Lục Lưu nói cùng Trưởng công chúa.


Cũng không biết, Trưởng công chúa sẽ nghĩ nàng như thế nào. Dù sao quan hệ của nàng cùng Lục Lưu giờ khắc này, nói khó một chút thì chính là lén lút tư tình.


Giang Diệu cắn cắn môi, thấy Bảo Cân cùng Bảo Lục chẳng biết từ lúc nào đã đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn sót lại hai người nàng và Lục Lưu. Dễ dàng tách hai nha hoàn bên người nàng ra, đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ.


Nàng không lên tiếng, đi tới trước bàn giúp hắn rót một chén trà nóng.


Chờ đến khi Giang Diệu muốn xoay người đưa trà tới cho hắn thì Lục Lưu đã bất tri bất giác đi tới phía sau nàng. Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của nàng, hai người thân thể dính sát vào nhau, hắn cúi đầu xuống tựa cằm lên vai nhỏ của nàng, âm thanh bởi vì phong hàn mà có chút khàn khàn so với bình thường, hắn khẽ hỏi:


“Chuyện lần trước Bản vương nói với nàng… nàng cân nhắc xong chưa?”Giang Diệu xoay người nhìn hắn, đôi mắt nàng liền va vào con ngươi sâu thẳm, hút hồn như hồ nước của nam nhân, hai tay nàng giơ chén trà lên như tiểu bối ngoan ngoãn kính trọng với trưởng bối:


“Vương gia trước tiên uống chén trà nóng này đi.”
Nàng thấy đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm nàng khiến nàng có chút không tự nhiên, lại kêu một tiếng:
“Vương gia?”
Lục Lưu giơ tay tiếp nhận chén trong tay nàng, cúi đầu uống một hơi cạn sạch.


Giang Diệu vừa định nói có chút nóng, đã thấy Lục Lưu đều đã uống xong, nhất thời nàng sợ đến nỗi có chút không dám nói chuyện.


Nàng chỉ thấy thời điểm dáng vẻ hắn tốt tính, nhưng dường như còn chưa thấy dáng vẻ hắn tức giận —— hắn đối với nàng, xưa nay thái độ đều ôn hòa vô cùng. Nàng tuy là nữ nhi của Trấn Quốc Công phủ, cả hai đời nàng gộp lại cũng sống hơn hai mươi năm, vậy mà nói đến chuyện yêu đương nam nữ thì nàng hoàn toàn không biết tý gì.


Lục Lưu đặt chén trà xuống, nghiêng đầu sang một bên ho khan vài tiếng, gương mặt cũng đều đỏ cả lên.


Sau đó hắn đem đầu mình chạm vào cái trán của nàng, nhẹ nhàng sượt mấy lần.Giang Diệu có chút không chịu được cử chỉ thân mật như vậy mà hắn lại không chịu buông ra. Nàng có chút lúng túng, rũ mắt nói:


“Vương gia, chúng ta không thể như vậy…” Nàng đàng hoàng trịnh trọng lẩm bẩm nói tiếp:
“Như vậy không tốt.”
Lục Lưu suy nghĩ một chút, đem người buông ra, lùi lại cách nàng một bước, mới nói:
“Được, sau này nếu không có nàng cho phép, Bản vương sẽ không động vào nàng.”


Hắn bỗng nhiên lui bước, đúng là khiến Giang Diệu hơi kinh ngạc. Nàng suy nghĩ một chút, liền quấn quýt đôi tay, mở miệng nói:


“Ta xác thực thừa nhận, ta đối với Vương gia có hảo cảm. Ngày ấy nghe Vương gia nói muốn đến cầu thân, ta liền cảm thấy được Vương gia là một người có trách nhiệm. Nhưng mà ta đối với Vương gia có cảm giác thân thiết cùng với việc gả cho Vương gia là hai chuyện khác nhau. Chúng ta như vậy… Chỉ vì chuyện xảy ra trong cung lần trước mà Vương gia mới muốn thành thân với ta, vậy ngày sau coi như thành thân thì Vương gia cũng sẽ xem thường ta…”


Nàng dừng một chút, lại nói:
“…Chính ta cũng sẽ xem thường chính mình.”


Lục Lưu dường như là đã hiểu. Chỉ là hắn không cùng tiểu cô nương gia tiếp xúc nhiều nên không biết được trong lòng nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì. Có điều, nghe được nàng nói đối với hắn có hảo cảm, Lục Lưu khóe miệng không nhịn được cong cong.
Hắn tốt tính nói:


“Vậy thì được, Bản vương cho nàng thời gian, nàng muốn làm sao tự cao tự đại đều được, Bản vương sẽ theo đuổi nàng.”
Hắn vừa nói như thế, Giang Diệu có chút buồn cười, cảm thấy như vậy có hơi lập dị, nhưng nếu là không lập dị, vậy thì có vẻ như nàng quá tùy tiện.


Giang Diệu phiền não rồi một lúc, lại nghĩ tới điều gì, mở miệng nói:


“Còn có một việc, chính là… Kỳ thực ta, ta lúc trước có nghĩ tới gả cho Hoắc đại ca. Nếu Vương gia muốn thú ta, ta cũng tin tưởng người, liền đem tất cả mọi việc đều nói cho Vương gia, ta không muốn có bất kỳ giấu diếm nào với Vương gia. Nếu như Vương gia không chấp nhận, vậy chúng ta liền chia tay…”


Chia tay? Vừa mới xác định quan hệ chưa nổi một khắc mà nàng đã nhắc đến từ chia tay…
=. =
Lục Lưu cảm thấy cái trán của mình thình thịch nhảy lên, không nhịn được vươn tay xoa bóp mi tâm, hít sâu một hơi, nói:


“Nàng cùng Hoắc Nghiễn không danh không phận, không có thành thân, không có định thân, thậm chí bát tự đều không có trao đổi, vậy mà nàng liền coi chính mình thành người của hắn?”
A….. bị hắn nói như thế, nàng thấy chuyện thật giống là như thế.


Giang Diệu thấy hắn có chút tức giận, bước chân hơi di chuyển lùi ra phía sau một tí.


Nàng cùng Hoắc Nghiễn không danh không phận là sự thực, nhưng ở trong lòng của nàng vẫn đem Hoắc Nghiễn xem là ứng cử viên phu quân tương lai nha. Nàng biết hắn có bao nhiêu yêu thích đối với nàng nên nàng đời này mới không muốn phụ hắn. Nàng cũng biết mình đối với hắn không có cách nào sinh ra tình yêu nam nữ, nhưng phu thê chỉ cần tương kính như tân vậy cũng đã đủ rồi.


Nếu nàng gả cho Hoắc Nghiễn, nàng có thể bảo đảm cả đời này Hoắc Nghiễn sẽ đối với nàng thật tốt. Bởi vì đời trước có Lục Hành Chu làm so sánh, Hoắc Nghiễn so với hắn thì càng có vẻ tốt hơn một chút. Nhưng nàng… Nàng không nghĩ tới Lục Lưu sẽ coi trọng nàng nha.


Khi còn bé Lục Lưu đối với nàng phá lệ tốt, đến khi lớn rồi, thân phận của hắn không giống xưa nhưng hắn đối với nàng cũng là tốt trước sau như một.


Tiểu cô nương có lòng hư vinh, hắn thanh danh bất hảo, tính tình lạnh nhạt, nhưng lại đối với duy nhất mình nàng là để bụng, nàng nếu nói là không có chút rung động nào thì đó là lừa người. Nàng cũng muốn được người yêu thích, mà lại được một mỹ nam anh tuấn, quyền cao chức trọng yêu thích, đương nhiên nàng lại càng vui vẻ, hơn nữa lần trước Lục Lưu hôn nàng, nàng ngoại trừ bên ngoài ngại ngùng thì trong lòng vẫn là yêu thích.


Một người chưa bao giờ hưởng qua tình yêu nam nữ, khi mới biết yêu thì quá dễ dàng bị nam nhân mê hoặc, nàng cũng không ngoại lệ.


Giang Diệu ngước mắt lên thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn, nàng lẳng lặng nhìn hồi lâu, lúc này mới vui vẻ nở nụ cười, khuôn mặt nàng rạng rỡ, con ngươi cong cong như vầng trăng khuyết.Lục Lưu đang cảm thấy trong lòng không thoải mái vì bị nàng chê cười đây, mà nàng còn cười xán lạn như vậy, hắn hờn dỗi nói:


“Làm sao?”
Nàng lắc đầu một cái nói không có chuyện gì, sau đó chủ động tiến lên ùa vào lòng hắn, nàng vươn tay ôm lấy vòng eo hẹp rắn chắc của hắn, ngượng ngùng nói:
“Ta chỉ là… Bỗng nhiên hiểu rõ ràng!”


Nàng suy nghĩ nhiều như vậy, do dự lâu như vậy, lo được lo mất, không phải mang ý nghĩa là trong lòng nàng có hắn hay sao??Nói đến nói đi, nàng cũng giống như mẫu thân của nàng, xem người chỉ xem mặt. Hơn nữa từ nhỏ đến giờ cũng chỉ có duy nhất nam nhân là hắn mới toàn chứng kiến mấy việc mất mặt, xấu hổ của nàng…


Tiểu cô nương lại chủ động như vậy khiến Lục Lưu có chút thụ sủng nhược kinh.
Hắn sửng sốt trong chốc lát mới giơ tay đem người ôm vào trong ngực.
Giang Diệu nói:
“Thôi, coi như ta trẻ người non dạ, không chịu nổi mê hoặc của chàng, nếu ngày sau có cái gì báo ứng, ta cũng sẽ không oán không hối.”


Đời trước nàng yên phận qua mười sáu năm, thì lại làm sao? Không phải cuối cùng cũng chết tức tưởi đó sao?


Đời này nàng muốn làm chuyện mình thích, ích kỷ cũng được, vô tri cũng được, nàng hiện tại đã yêu thích hắn, đã nếm thử tư vị yêu thích một người. Nàng làm việc luôn cân nhắc hơn thiệt, bây giờ chuyện này đủ để ảnh hưởng cả đời của nàng nhưng nàng vẫn là muốn thử một chút.


Lục Lưu ôm nàng chặt hơn, nói:
“Ngày sau nàng cách Hoắc Nghiễn xa một chút.”
Giang Diệu ngẩng đầu lên, nói:


“Ta tuy rằng cùng Hoắc đại ca không có danh phận, nhưng những năm nay, ta xác thực không có từ chối ý tốt của hắn đối với ta, nên trong chuyện này là ta không đúng trước. Ta lần tới nếu gặp hắn, thì ta nhất định sẽ cùng hắn nói rõ ràng.”
Lục Lưu không lên tiếng, hồi lâu, mới lạnh nhạt nói:


“Tháng sau ta liền đến cầu thân.”
Mặt Giang Diệu nhất thời đỏ ửng, lắc đầu nói:


“Không được, chàng sẽ dọa cha mẹ ga. Hơn nữa… Hơn nữa chúng ta còn chưa hiểu rõ đối phương, chàng nhìn xem mấy năm này chúng ta đều không có gặp mặt nhau, ta không biết tính tình của chàng rồi thói quen của chàng, nếu quen nhau một thời gian mà chúng ta thấy không hợp nhau thì cũng có thể dễ hợp dễ tan…”


Lục Lưu dở khóc dở cười, nói:
“Nếu chúng ta tan thì nàng định tái giá cho Hoắc Nghiễn?”
Hắn còn hỏi nàng như vậy, Giang Diệu có chút tức giận nhỏ, vươn tay véo một cái lên cánh tay hắn, nhưng sức lực nàng yếu, nên véo Lục Lưu cũng chẳng hề hấn gì.


Nếu vào lúc này, nàng đã lựa chọn hắn, tâm nàng nghiêng về hắn thì cho dù sau này mặc kệ nàng cùng hắn phát sinh ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không lại có ý nghĩ gả cho Hoắc Nghiễn.
Giang Diệu suy nghĩ một chút, lại nói: “Chuyện của chúng ta, ta sợ cha ta…cha không đồng ý…”


Nếu thời điểm này hắn đi cầu thân mà cha nàng không đáp ứng thì nàng cũng không biết nên làm gì. Nàng yêu thích hắn xác thực không sai, nhưng trong lòng nàng thì cha mẹ có vị trí quá nặng, nếu như lúc này thật sự phải chọn giữa Lục Lưu và người nhà, nàng biết mình nhất định sẽ lựa chọn người nhà. Nàng vừa mới mới hạ quyết tâm vì hắn, nàng không muốn lại dao động, nàng muốn toàn tâm toàn ý vì hắn.


Cánh tay Lục Lưu ở vòng eo của nàng nắm thật chặt.


Tiểu cô nương tuy rằng không có nói thẳng, nhưng hắn nghe hiểu rất rõ ràng. Nàng xác thực là quá thành thực, đều không muốn nói lời êm tai để dỗ ngọt hắn. Kỳ thực hắn cũng không hi vọng vào lúc này trong lòng nàng thì vị trí của mình có thể vượt qua người nhà nàng, nhưng vào lúc này nghe từ trong miệng nàng nói ra, hắn nghe có chút không thoải mái. Tuy nhiên tiểu cô nương đã rất dũng cảm, hắn không hy vọng xa vời cái gì. Lục Lưu giơ tay sờ sờ đầu của nàng, chấp nhận nói:


“Bản vương rõ ràng.”
Giang Diệu chớp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn.
Lục Lưu cúi đầu, nói:
“Nàng muốn ta đi lấy lòng nhạc phụ đại nhân, đúng hay không?”
Giang Diệu khuôn mặt nhỏ “Đằng” một hồi đỏ bừng, không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.


Đối diện với đôi mắt to ngập nước dịu dàng của nàng, Lục Lưu bỗng nhiên có chút muốn hôn nàng, nhưng hắn nhớ chính mình đang bị phong hàn nên chỉ hôn một cái lên trán của nàng.
Quá nửa canh giờ, Giang Thừa Hứa tới đón muội muội.


Giang Diệu có tật giật mình, đến khi nhìn dáng vẻ Nhị ca rạng rỡ, liền biết Nhị ca nàng và Tiết biểu tỷ chơi rất vui vẻ.
Cũng may là Giang Thừa Hứa mất tập trung cho nên mới không nhìn ra sự dị thường của muội muội bảo bối, chỉ đem người bình an đưa trở về, những chuyện khác cũng không có hỏi cái gì.


Buổi tối Giang Diệu nằm ở trên giường nhỏ, nghĩ tới hôm nay cử chỉ lớn mật của chính mình, trên mặt một trận nóng bỏng, nhưng bộ dáng mới biết yêu rất vui mừng.


Nàng mặc một thân tẩm y ngọc lan, ôm chăn nhỏ màu đỏ vào trong lòng ngây ngốc cười ha ha ra tiếng, sau đó đem thân thể cuốn vào bên trong chăn, rồi hướng về bên giường lăn qua lăn lại.