Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 2: Cứu Mỹ Nhân

Ba thiếu niên vừa tiến vào chính là ca ca của Giang Diệu: Giang Thừa Nhượng, Giang Thừa Hứa, Giang Thừa Ngạn.
Thiếu niên đi đầu tiên một thân cẩm bào hoa lục màu thạch anh tuốt đàng trước đầu, một thân nhi màu thạch anh chính là Tam ca Giang Thừa Ngạn, trong ba huynh đệ thì hắn là nhỏ tuổi nhất.


Nói là tuổi tác nhỏ nhất nhưng thực ra cũng không kém bao nhiêu. Ba ca ca của Giang Diệu là tam bào thai, lúc sinh ra ba huynh đệ chỉ cách biệt nhau nửa giờ, tướng mạo cũng giống nhau như đúc.


Khi còn nhỏ, cả ba huynh đệ đều trắng trẻo mũm mĩm giống hệt nhau. Vì phòng ngừa nhận sai, nên trang phục của cả ba đều khác nhau về màu sắc. Có điều khi lớn lên đôi chút thì khí chất trên khuôn mặt cũng tương đối khác nhau, chí ít những người thân cận bên cạnh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.


Đại ca Giang Thừa Nhượng thành thục, thận trọng, rất có phong độ huynh trưởng. Nhị ca Giang Thừa Hứa ít nói, trầm tính, nghiêm túc, nhưng lại là người phúc hắc thông tuệ nhất. Cuối cùng là Tam ca Giang Thừa Ngạn, xưa nay hoạt bát nghịch ngợm không lúc nào khiến người khác thôi lo lắng.


Ba huynh đệ tuy khác biệt tính cánh, nhưng đều giống nhau ở chỗ bảo vệ cưng chiệu muội muội nhà mình. Nếu có ai dám bắt nạt bảo bối muội muội của bọn họ thì ba huynh đệ lập tức đem người vây nhốt lại, trước sau trái phati đều là khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ cần cái khí thế kia đã đủ đem ngươi doạ sợ tè ra quần. Cứ như vậy thì có ai dám bắt nạt Giang Diệu??!


Giang Diệu nhìn ba ca ca của mình chợt nhớ tới đời trước. Nếu các ca ca biết được nàng bị người ta hại chết thì không biết sẽ làm ra cái chuyện điên cuồng gì.
Thật tốt, có thể sống lại một đời.


Tam ca Giang Thưa Ngạn đi đến trước bàn muội muội, một tay chống bàn, tay kia xoa cái đầu nhỏ của muội muội, động tác thật là sủng nịnh. Nhìn muội muội ngọt ngào, đáng yêu nhà mình, Giang Thừa Ngạn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào đây chính là tiểu bảo bối nhà bọn họ!


Giang Thừa Ngạn cúi đầu xuống nhìn, nhíu mày nói: “Diệu Diệu sao lại ở đây viết chữ? Muội tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại thông minh, nếu lani chăm chỉ thì những tiểu cô nương khác làm sao sánh kịp bây giờ?! Chẳng lẽ khi lớn muội muốn thành nữ trạng nguyên? Muội nha, thế nào cũng phải lưu cho người khác con đường sống.”


Ở trong lòng Giang Thừa Ngạn, muội muội chính là thông minh xinh đẹp nhất.
Giang Diệu nghe Tam ca lần này mèo khen mèo dài đuôi, không nhịn được cười. Tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, tuy rằng bờ môi hơi nhợt nhạt nhưng lại có đôi mắt trong trẻo, mười phần linh khí, thực sự rất đẹp đẽ.


Đại ca Giang Thừa Nhượng lại không đồng ý với Tam đệ.


Hắn tiến lên một bước nói: “Diệu Diệu nhà chúng ta còn nhỏ tuổi mà đã quyết tâm đến thế, sau này luyện được chữ đẹp thì đúng lag thêm hoa thêm gấm. Chính đệ không thích đọc sách thì thôi đi, đừng có mà dạy hư Diệu Diệu.”


Giang Thừa Ngạn cực kì không thích đọc sách. Tuy mới mười một tuổi nhưng khi Đại ca nói chuyện trên người giống như có bóng dáng của phụ thân Giang Chính Mậu.


Nghe xong lời đại ca, Giang Thừa Ngạn trong lòng bất mãn. Gương mặt trắng nõn tuấn tú đỏ ửng, nhất thời cảm thấy không thoải mái. Vị tiểu tổ tông này vốn có tính hẹp hòi thù dai, ngày thường ngoại trừ Giang Diệu thì không ai dám chọc đến hắn.


Giang Diệu đã quen Đại ca cùng Tam ca đấu võ mồm, mỗi lần như thê đều là Đại ca nhường nhịn, ai bảo hắn là huynh trưởng, bên trong tên hắn cũng có một chữ “Nhượng”. Hơn nữa tình cảm giữa huynh đệ càng ầm ĩ mới càng tốt đẹp.


Giang Diệu cười, lúc này mới nhìn về phía cách mình xa nhất Nhị ca Giang Thừa Hứa.
Ba vị ca ca này của nàng tuy rằng dung mạo cực giống nhau, nhưng Nhị ca là trông giống phụ thân nhất, hơn nữa cũng chỉ có Nhị ca là dám cùng phụ thân đối nghịch.


Ngày thường vẻ mặt của Nhị ca trầm mặc kst nói, trên thực tê lại thông tuệ hơn người, mọi chuyện hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bất quá về mặt tình cảm lại gặp nhiều trắc trở.


Giang Diệu tỉ mỉ nhớ lại, nhân duyên của Nhị ca gặp nhiều sóng gió thì có chút đau lòng. Đời này, giúp Nhị ca cưới vợ là chuyện quan trọng hàng đầu, nàng phải tranh thủ giúp Nhị ca một chút. Kỳ thực, cũng không cần nàng giúp gì nhiều, Nhị ca thông minh, chỉ cần nàng thoáng nhắc nhở, lấy thông tuệ của huynh ấy thật sự sẽ không giống với đời trước là người kết hôn muộn nhất trong ba huynh đệ.


Giang Thừa Ngạn thấy bảo bối muội muội chỉ nhìn Giang Thừa Hứa, liền cảm thấy không thoải mái. Gương mặt trắng nõn tuấn tú của hắn liền hướng trực tiếp về phía Giang Diệu, bờ môi thiếu niên hồng nhuận như cánh hoa hơi cong lên, nhíu mày bất mãn nói: “Vẻ mặt Nhị ca như cọc gỗ thì có gì đáng để nhìn, Diệu Diệu muội nhìn ta, Tam ca của muội rất tuấn tú nha”


Giang Diệu “Hì hì” cười một tiếng, lại nhịn không được cười to lên.
Nhìn muội muội cười, gương mặt vốn không biểu cảm của Giang Thừa Hứa cũng trở nên nhu hoà, tràn đầy sủng nịnh.

Mà lúc này, Tạ Nhân từ Cẩm Tú viện của Giang Diệu đi ra, liền trở về viện của Tạ di nương.


Tạ di nương tuy là thϊế͙p͙ thất, nhưng trong viện được trang trí có thể nói là tinh tế hoàn mỹ. Trong phòng còn có hai cái giá gỗ lê dùng để bày sách, tất cả đều là Tạ di nương vơ vét từ chỗ Giang tam gia, có thể thấy được Giang tam gia đối với Tạ di nương là sủng ái.


Kỳ thực, dung mạo Tạ di nương cũng không tính là xuất chúng, chí ít so với vợ cả của Giang tam gia là Thích thị thì đúng là kém xa. Thích thị dung mạo xinh đẹp, lại xuất thân danh môn, nhưng Giang tam gia lại cứ yêu thích nữ tử liễu rủ trong gió như Tạ di nương.


Tạ di nương ngồi ở ghế xoa xoa thắt lưng. Nhớ lại chính là hôm qua cùng Giang tam gia ở trên giường nhỏ triền miên vừa cưỡi vừa làm mấy chuyện xấu bắt nàng đáp ứng. Tạ di nương da mặt mỏng, làm sao chịu đựng được Giang tam gia trêu đùa như vậy nên nàng ta chỉ có thể mau mau đáp ứng.


Hiện tại thấy muội muội đi vào, khuôn mặt thanh lệ mềm mại của Tạ di nương hiện lên nụ cười nhạt, liền sai nha hoàn thϊế͙p͙ thân đên nhà bếp làm chút điểm tâm.
Gương mặt nhỏ bé của Tạ Nhân thoáng nhíu mày tỏ vẻ có chút oan ức.


Tạ di nương vẫy nàng lại gần mình, nhìn lông mày nàng nhíu lại, đau lòng hỏi “Làm sao vậy?”
Tạ Nhân tuy rằng hiểu chuyện nhưng cuối cùng vẫn là đứa nhỏ bảy tuổi. Từ lúc phụ mẫu mất liền chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ là nàng đây, ở trước mặt tỷ tỷ còn có thể giấu cái gì đây??


Nàng thoáng nâng mắt, mắt hạnh chớp chớp, trong con ngươi rưng rưng nước mắt, nhìn Tạ di nương nói “Tỷ tỷ, Giang tiểu thư không chịu để ý đến muội. Vừa mới vừa rồi muội đi tìm nàng chơi đùa mà nàng để muội đợi nửa canh giờ nhưng rồi không gặp muội.”


Tạ di nương bất đắc dĩ, lúc này mới bế Tạ Nhân ngồi lên đùi mình và nói “Giang tiểu thư thân thể yếu đuối, lần trước lại bị rơi xuống nước nên không thể cùng muội chơi đùa, chờ thêm khoảng thời gian nữa cho thân thể nàng khỏe mạnh rồi muội lại đi tìm nàng chơi đùa, có được hay không?”


Lúc trước quan hệ của muội và Giang tiểu thư rất tốt nên nàng cũng yên tâm, chí ít khi ở bên cạnh Giang Diệu thì muội muội sẽ không phải chịu oan ức. Nhưng đến cùng cũng chỉ là tiểu hài tử, nói không chơi liền không chơi, nàng cũng không thể bắt đại tiểu thư nhà người ta chơi cùng muội muội của nàng.


Lại nói, Giang Diệu là người nào? Phủ Trấn Quốc Công liên tục có mười đứa cháu trai, Trân Quốc Công cùng Lão thái thái thiết tha mong chờ hồi lâu mới có được một đứa cháu gái này. Coi như nàng có Tam gia che chở, thì cũng không dám đắc tội vị tiểu tổ tông này.


Tạ Nhân tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu rõ ràng đạo lý này. Nàng mím mím môi, nước mắt dồn dập lăn xuống, hai tay nắm chặt, trông thật đáng thương, ủy khuất nói “Nhân nhi biết, chúng ta không đắc tội nổi Giang tiểu thư. Nhưng mà tỷ tỷ, muội thấy Giang tiểu thư không thể nào tốt lên được, muội nghe người ta nói nàng thường xuyên sinh bệnh, sợ không sống nổi qua mấy năm —— “


“Nhân nhi!” Tạ di nương lạnh lùng nói. Vẻ mặt nàng kinh hoảng, tay liền che miệng nhỏ của Tạ Nhân, nhìn mắt muội muội long lanh nước, giọng điệu của nàng mới mềm mại mấy phần “Lời này là ai dạy muội? sau này không được phép nói lung tung.”


Mọi người trong phủ Trân Quốc Công đều biết Giang Diệu ốm yếu, đoản mệnh cũng là bình thường, nhưng nếu người nào dám nói đến từ “Chết”, đừng nói là Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị tức giận, mà người đầu tiên đau lòng cháu gái nhỏ tìm người tính chính là Quốc công gia.


Nghe xong Tạ di nương, tâm trạng Tạ Nhân oan ức nhưng cũng chỉ có thể im lặng không nói, nàng lau nước mắt dựa vào trong lồng ngực tỷ tỷ, nghĩ nghĩ trong ngày thường những thứ Giang Diệu mặc trên người, còn có những món đồ chơi vật dụng nho nhỏ, tất cả đều tinh xảo, có không ít thứ nàng chưa từng nhìn thấy.


Giang Diệu suốt ngày ốm yếu như vậy, không sống được bao lâu nữa, mặc xiêm y đẹp đẽ cùng với trang sức quý giá như vậy thì có ích lợi gì?!!
Nếu nàng là Giang Diệu, khẳng định còn được yêu thích hơn nàng ta.
***


Giang Diệu đang cùng ba ca ca nói chuyện được mấy câu thì Kiều thị đã đến để thăm con gái.
Kiều Thị nhẹ nhàng bước vào.


Lọt vào mắt Giang Diệu đầu tiên là đôi giầy bằng chỉ vàng thêu hoa sen của Cẩm Tú phường, sau đó là một thân hoa phục màu đỏ rực rỡ, trên mái tóc cài trâm châu ngọc, lông mày dài như thu ba, môi đỏ như chu đan. Chính giữa lông mày điểm đóa hoa phù dung, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng mang phong thái yểu điệu thục nữ, đúng là mỹ nhân có một không hai.


Ba huynh đệ nhìn thấy mẫu thân nhà mình đến, lập tức đứng dậy ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp, tinh thần cũng sáng láng đồng thanh gọi “Nương!”
Giang Diệu cũng mỉm cười, nghiêng đầu nhỏ, ngọt ngào mềm mại gọi tiếng “Nương!”


Kiều Thị hướng về phía ba con trai gật đầu, sau đó quan sát sắc mặt của nữ nhi bảo bối. Nàng thấy tuy rằng khuôn mặt nữ nhi vẫn còn tái nhợt, nhưng so với tháng ngày trước thì đã tốt hơn nhiều rồi.


Kiều Thị ngồi xuống, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, nắm hai bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của nữ nhi, lông mày mới dãn ra, nói!” Có lạnh không!”
Giang Diệu dựa vào trong lông ngực Kiều Thị, ngoan ngoãn nói ” nếu nữ nhi lạnh thì sẽ bảo Ngọc Trác tỷ tỷ mặc thêm áo cho.”


hiểu chuyện như vậy khiến Kiều Thi có chút yên lòng, Kiều Thị ôm nữ nhi vào trong lòng, vừa nói vừa liếc mắt về phía nhi tử không nghe lời là Tam ca “Vẫn là Diệu Diệu ngoan, nhìn cái tên nhóc kia đúng là không khiến người ta bớt lo. Trần phu tử đang ở cùng với phụ thân con, buổi tối con sẽ được ăn no đòn”


Hôm nay Giang Thừa Ngạn ở trên lớp học chống đối Trần phu tử, Trần phu tử tức giận không nhẹ, liền tìm đến Giang Chính Mậu cáo trạng.
Giang Thừa Ngạn sợ nhất là phụ thân Giang Chính Mậu, liền giả bộ đáng thương hướng về phía Kiều Thị xin giúp đỡ.


Kiều Thị không nghe, phì cười nói: “không phải hôm nay trước mặt Trần phu tử con rất hung hăng đắc ý sao?”
Giang Thừa Ngạn oan ức bĩu môi, vô cùng đáng thương nhìn về phía Giang Diệu cầu viện nói ” Diệu Diệu, muội muội vì ca ca mà nói giúp ta một câu”


Giang Diệu cười khanh khách, đôi con mắt trong suốt như nước, âm thanh non nớt nói: “Tam ca yên tâm, nếu là phụ thân dám giáo huấn ca thì mẫu thân là người đầu tiên che chở ca đấy.”


Trong ba huynh đệ thì nghịch ngợm nhất là lão tam Giang Thừa Ngạn. Kiều Thị là mạnh miệng nhưng hay mềm lòng, trên thực tế hiểu rất rõ tính cách của nhi tử. Khi còn bé, hai huynh đệ kia rất ngoan ngoãn, nhưng chỉ riêng Giang Thừa Ngạn là trừ Mẫu thân Kiều Thị ra thì ai cũng không cho ôm, hơn nữa còn ở trên người phụ thân hắn tè ra mấy lần, sau đó đắc ý cười.


Nhưng mỗi lần Giang Chính Mậu tức giận muốn tìm nhi tử để giáo huấn thì luôn được có Kiều Thị làm chỗ dựa khiến Giang Chính Mậu không làm gì được tên tiểu tử thúi kia.
Giang Thừa Ngạn nở nụ cười: “Vẫn là Diệu Diệu thông minh.”


Kiều Thị vừa nghe, lông mày chợt nhíu. Nữ nhi xác thực thông tuệ, nhưng nàng thà rằng mong nữ nhi của mình ngu dốt một chút mà có thân thân thể khỏe mạnh.
Nhớ tới tháng trước ở Tuyên vương phủ, Kiều Thị đúng là kinh hồn bạt vía.


Nàng ôm nữ nhi hai tay cũng nắm chặt một chút rồi vui mừng nói: “Sụ việc lần trước máy mà có đại công tử của phủ Tuyên Vương, nếu không thì Diệu Diệu của chúng ta…”
Đại công tử phủ Tuyên Vương trong lời Kiều Thị chính là vị hôn phu đời trước của nàng – Lục Hành Chu.


Khi nàng sáu tuổi, ở phủ Tuyên Vương đã huyên náo không vui cùng với La An quận chúa nổi tiếng điêu ngoa ương ngạnh, sau đó không cẩn thận bị quận chúa đẩy ngã xuống ao sen, thiếu chút nữa là mất mạng.


Khi đó nàng mất đi ý thức, tỉnh lại thì đã ở trong phủ Trấn Quốc Công. Tuy mạng nhỏ không mất nhưng cũng nằm ở trên giường bệnh rất lâu k dậy được.
Nghe phụ mẫu cùng ca ca nói là nàng được Lục Hành Chu cứu.


Xưa nay nàng ít ra khỏi cửa, sau này Lục hành Chu hay qua lại giữa hai phủ, thêm vào nữa là ba vị ca ca cảm kích ơn cứu mạng của Lục Hành Chu với nàng nên tự nhiên đêm hắn đối xử như huynh đệ.


Sau đó, khi nàng lớn lên, đến tuổi cập kê, rất tự nhiên cùng thanh mai trúc mã Lục Hành Chu dịnh hôn ước. Chỉ là trong mặt tình cảm này, nàng có chút chậm chạp. Đối với những tiểu cô nương cùng tuổi đã bắt đầu yêu đương thì nàng còn u u mê mê không hiểu chuyện gì. Mà đối với vị hôn phu Lục Hành Chu, nàng không có tình cảm nam nữ, chỉ là cùng nhau từ nhỏ đến lớn nên nàng cũng coi như biểu ca.


Mà Lục Hành Chu lại là cháu của Tuyên Vương, nên cưới cháu gái độc nhất của phủ Trấn Quốc Công thì tuyệt đối không thiệt thòi.
Lục Hành Chu hiền lành lịch sự, nàng gả cho hắn, tự nhiên không có cái gì là không tốt.


Nhưng sau khi đính hôn được một tháng thì nàng phát hiện ra hắn và Tạ Nhân có tư tình. Nàng đối với Lục Hành Chu tuy không có tình cảm, nên khi biết chuyện nàng k có bị kích động nhưng mà tức giận thì có.


Hồi đó lúc nàng đứng ở phía sau vô tình nhìn thấy Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân tình chàng ý thϊế͙p͙ mới biết được năm đó khi nàng rơi xuống nước thì người cứu nàng không phải là hắn.


Nếu không yêu thích nàng, hắn có thể không nhắc đến chuyện kết thân, nhưng khi cùng nàng có hôn ước thì hắn lại bày tỏ yêu đương với một nữ tử khác, đây là chuyện quái gì?
Việc hôn ước có thể hủy bỏ. Chỉ là Tạ Nhân có tâm địa thật độc ác.


Lúc tâm tình nàng vì biết chuyện hai người họ mà tâm tình bị kích động, bệnh lại tái phát, nàng mang hộp thuốc luôn mang theo bên mình uống, nhưng Tạ Nhân lại cố tình đánh đổ lọ thuốc trong tay nàng. Mà thời điểm Lục Hành Chu muốn cứu nàng, Tạ Nhân nói với hắn nếu hôm nay nàng không chết thì cả phủ Trấn Quốc Công sẽ không bỏ qua cho chuyện của bọn họ.


Khi đó, Lục Hành Chu định đưa thuốc cho nàng. Nàng thấy cực kì khó chịu trong người, thấy Lục Hành Chu đưa thuốc tới liền đưa tay ra định lấy. Sau, hắn lại nghe lời Tạ Nhân, tần nhẫn đem viên thuốc của nàng đi mất…


Nghĩ hồi lâu, Giang Diệu nhìn về phía mẫu thân, nàng nháy mắt một cái bày ra cái dáng vẻ tiểu nữ nhi ngây thơ: “Mẫu thân, ngày ấy cứu nữ nhi lúc ở trong dưới nước không phải là Hành Chu ca ca”
Kiều Thị ngẩn ra, nhìn về phía nữ nhi hai mắt to tròn lấp lánh, kinh ngạc nói: “Diệu Diệu, con nói cái gì?”


Giang Diệu trong lòng cười cười. Khi đó nàng mất đi tri giác, tất nhiên là không thấy rõ ai cứu mình nhưng lời này lại từ chính miệng Lục Hành Chu nói, chắc chắn không sai được.


Ngày ấy người cứu nàng, cũng không phải là đại công tử Lục Hành Chu. Mà là tam thúc của Lục Hành Chu, cũng chính là Thế tử —— Lục Lưu.
*********************
Các nàng đọc mà thấy lỗi chính tả hay câu văn nào của Moe nghe nó bị lủng củng thì góp ý cho Moe nhé.... yêu nhiều nạ!