Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 101: Phu Phu Giao Thủ

Tin tức Hạ Hầu Thiệu Huyền PK với Liên Kỳ Quang hệt như một cơn gió lốc thoáng chốc thổi quét khắp căn cứ. Một đám người ùn ùn chạy tới, ba tầng trong ba tầng ngoài vây kín sân huấn luyện chật như nêm cối. Những người vì cương vị không thể tới thì đều mở quang não, xem truyền tin trực tuyến.


Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh nhìn lướt qua vòng vây rập rạp xung quanh, khó có dịp không đen mặt đuổi người.


Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền ở đối diện, trong mắt là thận trọng cùng nghiêm túc trước nay chưa từng có. Kém một bậc đã chênh lệch như trời với đất, càng miễn bàn khoảng cách giữa bọn họ lại là hai bậc? Tuy nói cậu nhất định thua, nhưng đâu có nghĩa vừa xông trận đã bị KO.


Cậu cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền đều là tam hệ dị năng, chính là so ra thì dị năng của Hạ Hầu Thiệu Huyền đều là tấn công, lực sát thương cũng đặc biệt lớn, nếu so về mặt này, mình tuyệt đối không chiếm được tiện nghi.


Điểm duy nhất có thể lợi dụng là dị năng hệ mộc vùng kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm ở thời tận thế. Hạ Hầu Thiệu Huyền tuy thân kinh bách chiến, nhưng tương lai vẫn thua kém thời tận thế.


“Thi đấu cùng chính là chiến trường, trên chiến trường không được nói tới nhân tình.” Liên Kỳ Quang vươn nắm tay về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, âm thanh mát lạnh như băng tuyết.
“Thể thuật hay dị năng?” Thu lại nhu hòa trong mắt, Hạ Hầu Thiệu Huyền mở miệng hỏi.


“Chỉ cần có thể đánh ngã đối phương, đều được.”
“Bắt đầu!” Hiên Lãng ở bên cạnh đảm đương nhiệm vụ trọng tài đột nhiên quát to.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, hai tay mở ra, vô số sợi dây leo xanh biếc lủi lên, giương nanh múa vuốt lao vun vút về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.


Hạ Hầu Thiệu Huyền rùng mình, lùi về sau hai bước, vươn một tay tới, dị năng màu vàng bắt đầu tràn ra xung quanh, hình thành một tấm khiên kim loại ngăn cản tiến công của Liên Kỳ Quang.


Xung quanh vang lên tiếng kinh hô, tất cả đều kinh ngạc nhìn Liên Kỳ Quang, dị năng hệ mộc? Chẳng lẽ là song hệ? Chính là, từ khi nào dị năng hệ mộc lại có lực công kích khủng bố đến vậy a.
Nhìn tấm khiên chắn xung quanh Hạ Hầu Thiệu Huyền, ánh mắt Liên Kỳ Quang trở nên u áp.


Trong nháy mắt, hạt giống màu nâu theo gió tản đi, gai đá rập rạp từ mặt đất trồi lên, ‘ken két’ đánh về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Hạ Hầu Thiệu Huyền hạ thấp tay trái, lôi điện màu tím bắt đầu ngưng tụ trong tay, hình thành một tấm lưới điện màu tím chói mắt bao trùm xung quang.


Gai đá vốn không thể phá vỡ trước mặt lôi điện lại yếu ớt hệt như đậu hủ, phút chốc đã vỡ nát.
Cơ thể Liên Kỳ Quang trầm xuống, hơi lùi về sau hai bước, răng nanh cắn chặt, áp chế lồng ngực đang cuồn cuộn.


Chết tiệt! Đẳng cấp thật sự siêu việt đến vậy sao? Trước mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền mình không có bất cứ đường phản kháng nào, chỉ cần anh động đầu ngón tay thôi, mình đã bị áp chế gắt gao, hơn nữa, Hạ Hầu Thiệu Huyền rõ ràng vẫn chưa xuất toàn lực, thậm chí ngay cả một nửa thực lực vẫn chưa dùng tới.


Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn gương mặt có chút trắng bệch của Liên Kỳ Quang, trong lòng đau đớn nhưng lại không có cách nào. Liên Kỳ Quang mặc dù thường ngày luôn tỏ ra thờ ơ nhưng lại quật cường hơn bất kì ai.


Nhóm binh sĩ xung quanh, đầu tiên là kinh ngạc về thực lực của Liên Kỳ Quang, nhưng sau đó thì đặt lực chú ý vào Hạ Hầu Thiệu Huyền, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ.
Boss này là lại đột phá đi? Nếu không, sao có thể đạt tới trình độ này?
“Vợ, anh không đánh nữa.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày.


“Thiệu Huyền.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, trong mắt cuồn cuộn chiến ý mãnh liệt: “Anh thực cho rằng dị năng hệ mộc chỉ có vậy thôi à? Nếu vậy thì anh sai hoàn toàn rồi!”


Cùng cao thủ đánh nhau, tuy chịu đau đớn thể xác không ít, nhưng này cũng chính là con đường tắt đề cao thực lực bản thân. Năm đó lúc vừa kích phát dị năng, cậu đã chịu khổ không ít, thậm chí còn chịu không ít sỉ nhục.
“Cái gì! ?” Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩn ra.


Một trận nổ kinh thiên động địa, theo Hạ Hầu Thiệu Huyền làm trung tâm, mặt đất xung quang đột ngột có vô số dây leo ùn ùn lủi lên. Hạ Hầu Thiệu Huyền căng thẳng, dị năng hệ lôi ngưng tụ trong tay, chính là Liên Kỳ Quang sẽ cho anh cơ hội làm vậy sao?


Liên Kỳ Quang thả người nhảy lên dây leo, trên tay ngưng tụ mấy trăm băng nhũ, đồng loạt phóng về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.
Xung quanh vang lên một trận kinh hô.
‘Này phải thù hằn cỡ nào mới hung tàn đến vậy, tiết tấu này là muốn mạng người a! ?’


Dị năng hệ lôi của Hạ Hầu Thiệu Huyền phóng ra, băng nhũ hóa thành vụn nhỏ, chính là vòng vây dây leo cũng đã hình thành. Bên trong vòng vây, mặt đất đột nhiên nảy ra vô số hạt mầm, cấp tốc sinh tưởng. Vô số nụ hoa từ cành nhú ra, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nở rộ, thành những đóa hoa hồng đỏ rực thật lớn.


Mùi hương ngọt ngào mị hoặc tràn ngập khắp sân huấn luyện, nhóm binh sĩ vây quanh nhất thời đều trở nên mị hoặc. Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng có một thoáng hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, biến sắc, vội vàng nín thở, quát lớn: “Cẩn thận, mùi hương có chút khác thường.”


Tiếng quát của Hạ Hầu Thiệu Huyền có pha lẫn dị năng, nhóm binh sĩ vốn đang choáng váng lắc lư sắp ngã thoáng chốc tỉnh táo, gương mặt trắng bệch, vội vàng dụng dị năng che mũi.


Liên Kỳ Quang lúc này đã xuất hiện phía sau Hạ Hầu Thiệu Huyền, vung quyền tới. Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm xuống, nghiêng người né được.
Hai người bắt đầu quyền đấm cước đá trong bụi dây leo, đánh tới đánh lui, không ai nhường ai.


Trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền khó nén kinh ngạc, dị năng của Liên Kỳ Quang không thể địch nổi anh, nhưng lại có kinh nghiệm tác chiến rất mạnh, trong tình huống bất kì có thể cấp tốc tìm ra biện pháp, sau đó hạ chỉ lệnh. Kinh nghiệm tác chiến phong phú lão luyện, thậm chí anh chưa từng biết tới. Điều này làm anh phải cố gắng chống đỡ.


Anh vốn biết quyền thuật của vợ không kém, nhưng không ngờ lại âm độc đến vậy, mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm vào chỗ hiểm yếu, nếu đổi lại là người khác, sợ nếu không chết thì cũng bị phế.


Liên Kỳ Quang thân hình nhẹ nhàng, thân pháp quỷ dị, mỗi lần đều có thể né tránh công kích sau đó bất ngờ tập kích ngược lại. Liên Kỳ Quang như vậy làm Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm giác anh không phải đang đối mặt với một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi không màn thế sự sinh sống ở khu ba, mà là một con ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục đẫm máu.


Không riêng gì Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhóm binh sĩ vây xem cũng bị chiêu thức tàn nhẫn của Liên Kỳ Quang chấn động, này sao là một người vợ nhỏ ôn nhu tri kỷ được a? So với thể biến dị ở khu cách linh còn hung tàn hơn.


Liên Kỳ Quang từng bước áp sát Hạ Hầu Thiệu Huyền, trong lòng tràn đầy hưng phấn cùng nhiệt huyết đã sớm quên lãng.
Đã rất nhiều năm rồi không gặp được người có thể cùng cậu đánh nhau thống khoái đến vậy, kể cả là tang thi vương.


“Thiệu Huyền, tôi nói rồi, đừng xem thường dị năng của tôi.” Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nói.
Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, không phải anh không phát giác, vừa nãy anh còn xem nhẹ chút khác thường trong thân thể, nhưng lúc này rõ ràng có thể cảm nhận dị năng mình đang bị xói mòn.


‘Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?’
Không riêng gì Hạ Hầu Thiệu Huyền, mọi người xung quanh mặc dù đứng cách xa, thậm chí còn cách một lớp lồng phòng ngự nhưng vẫn ít hoặc nhiều cảm giác dị năng trong cơ thể bắt đầu suy yếu, nhất thời đều có chút kích động.


Kỳ thật này cũng giống như lần trước Liên Kỳ Quang phế đi dị năng của Khã Dĩnh, là khả năng đặc biệt của dị năng hệ mộc của Liên Kỳ Quang. Điểm bất đồng chính là, dị năng của Khả Dĩnh trực tiếp bị phế đi, không thể trở lại. Mà dị năng của Thiệu Huyền chỉ bị xói mòn.


Liên Kỳ Quang không nỡ phế đi Hạ Hầu Thiệu Huyền, này là người của cậu, ai cũng không được quyền khi dễ, kể cả bản thân cậu. Dị năng của Hạ Hầu Thiệu Huyền bị xói mòn, ngủ qua một giấc, hôm sau sẽ khôi phục, cứ tha hồ vui vẻ.
“Thiệu Huyền, anh chịu nhận thua chưa?”


Nhìn gương mặt Liên Kỳ Quang, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền u ám: “Vợ à, em đã tới cực hạn rồi đi?”
“Mới không có.” Liên Kỳ Quang đá chân, phóng ra một lưỡi dao băng, xẹt qua bên sườn mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, lưu lại một vệt máu.


“Vợ à, dừng lại đi, nếu không anh sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế đấy.” Trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền cuồn cuộn tức giận, sắc mặt trầm xuống.
“Không! Anh cắn tôi à! !”
“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.


“Vợ à, chấm dứt đi.” Dị năng hệ kim của Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh bật công kích của Liên Kỳ Quang, lôi điện không ngừng phóng ra quanh người.
Liên Kỳ Quang cả kinh, dang hai tay, dây leo vặn vẹo siết chặt, quấn lấy cả hai người ở bên trong.


Nhóm binh sĩ vây xem xung quanh một mảnh yên lặng, không dám chớp mắt nhìn đài thi đấu cao cao được xây dựng ở trung tâm sân huấn luyện, ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay lúc đám người xung quanh bắt đầu có chút nôn nóng thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra, sức mạnh cực lớn làm vòng phòng hộ run lên bần bật, nhóm binh lính xung quanh đều lùi ra sau hai bước.


Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng tại chỗ, trong lòng là Liên Kỳ Quang đã ngất đi, máu tươi từ cổ tay áo anh từng giọt từng giọt nhiễu xuống đất.
“Boss!” Hiên Lãng vội chạy tới, kinh hãi nói: “Mau gọi người bên phòng y tế tới! !”
“Vâng…”


“Không cần.” Hạ Hầu Thiệu Huyền mặt lạnh nhìn Liên Kỳ Quang đang ôm trong lòng: “Chỉ đang ngủ.”
“Kia boss…” Hiên Lãng nhìn máu tươi thấm ướt cổ tay áo Hạ Hầu Thiệu Huyền.


“Bị thương ngoài da thôi, dùng người máy chữa thương là được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nói xong liền ôm Liên Kỳ Quang rời đi, lưu lại một đám người sững sờ.
“Boss bị thương à? Là bị thương đi?”
“Có thể làm boss bị thương, chị dâu thực uy vũ! !”


“Song hệ dị năng a! Boss là tam hệ, quả nhiên không phải người một nhà.”
“Chị dâu cường hãn như vậy, rốt cuộc là ai?”
“Thân thủ đó, kinh nghiệm tác chiến đó, chị dâu hẳn không phải chỉ là một học trò năm nhất bình thường đi?”


“A a a! Đã có một biến thái, lại tới thêm một yêu nghiệt, này còn để người ta sống không chớ! !”