Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 60

Mười phút sau, tiểu tổ điều tra cùng tiểu tổ bạo phá chờ xuất phát, Diệp Hoài Tây cũng mặc vào trang phục tác chiến, ngồi ở phòng chỉ huy, tay chống cằm, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhìn về phía hình chiếu, bên trên là hình ảnh phát trực tiếp từ các tiểu tổ.

Tiểu tổ điều tra ở phía trước, tiểu tổ bạo phá ở phía sau, tác chiến chủ lực chân chính từ lúc đến căn cứ, dường như đã được phân tán đi bốn phía, lúc này còn đang ẩn núp, cũng không xuất hiện ở trên hình chiếu. Theo sự di chuyển của màn hình, căn cứ dần dần xuất hiện ở trước mắt Diệp Hoài Tây.

Bên ngoài nơi này giống như tắc kè hoa, hoàn cảnh bốn phía có thể tùy thời thay đổi, cũng khó trách từ khi thành lập đến nay, vệ tinh của liên bang cũng chưa từng phát hiện ra, đương nhiên cũng có thể là, chính phủ cảm thấy nơi này hẻo lánh, không có gì đáng chú ý, còn có Cố Tử Khung ở nơi này, không ai muốn chạm vào nghịch lân của hoàng đế bệ hạ liên bang.

Màn ảnh dần dần ổn định, thong thả cẩn thận tiến sát đến hệ thống phòng ngự của căn cứ, dần dần một mặt của màn ảnh đều không nhìn thấy gì, màu sắc cực nhạt, cơ hồ giống như màu lam nhạt đã hòa tan vào không khí tạo thành một bức tường chắn, bên trên ngẫu nhiên có ánh sáng xoẹt qua, nhanh đến mức khó có thể nắm giữ, Diệp Hoài Tây lại biết đó là trang bị dò xét di động.

Không nghĩ tới Bá Ni thần thông quảng đại đến mực như vậy, ngay cả trang bị dò xét mới nhất của quân bộ đều có thể lấy tới tay, hắn còn không có tư cách xin dùng thử. Diệp Hoài Tây không tự giác cắn răng, hàm dưới đột nhiên căng thẳng, lộ ra vài phần nghiêm túc.

Trên hình chiếu hiển thị rất nhiều hình ảnh của tiểu tổ giám sát, tiểu tổ điều tra có mười hai nhóm đồng thời có mười hai khuôn mặt xuất hiện ở trên bức tường màu làm nhạt, mà tiểu tổ bạo phá truyền trở về là nơi yếu ớt nhất của hệ thống phòng ngự, một khi hệ thống bị quấy rầy thành công, bọn họ sẽ phát động tiến công, đem vòng bảo hộ này phá hỏng, khiến cho tiểu tổ điều tra đi vào.

“Tiểu đội một của tiểu đội bạo phá đã đến, thỉnh cầu mệnh lệnh!” Diệp Hoài Tây nhìn vào bản đồ căn cứ vào tình huống thực địa gấp gáp chế tạo ra, có một vị trí màu xanh biếc sáng lên.

“Tiểu đội hai của tiểu đội bạo phá đã đến, thỉnh cầu mệnh lệnh!” Tiếp theo tiểu đội hai cũng thỉnh cầu, không đến một phút đồng hồ, trên bản đồ đã có mười hai vị trí sáng lên.

Diệp Hoài Tây nhìn hình ảnh trên hình chiếu, hơi hơi cúi về phía trước, ấn vào microphone chỉ huy trước mặt: “Hành động.”

Một tiếng ra lệnh, tiểu tổ bạo phá đã sớm chuẩn bị thông tấn khí, dựa theo các bước phá giải mà Diệp Hoài Tây phát xuống mà tiến hành công kích hệ thống phòng ngự. Mười hai chỗ cùng đảm nhiệm công kích cùng bao vây, vừa ra tay đã đem kìm kẹp hệ thống rất gắt gao, không đến nửa phút, bức tường ánh sáng liền biến mất, ngay cả hệ thống theo dõi cũng phát ra âm thanh tê liệt, tỏ vẻ hệ thống đã hỏng mất.

Sau khi làm hư hại một tầng này tiểu tổ bạo phá không nhúc nhích, tiểu tổ điều tra cũng không nhúc nhích, bọn họ đang đợi.

‘Rầm’ một tiếng, so với lúc trước càng mạnh hơn, bức tường ánh sáng đột ngột từ mặt đất mọc lên, thế đến mạnh mẽ cuồn cuộn khiến cho lá rụng cỏ lay, có vài miếng bị bức tường cuốn đến, đều trực tiếp hóa thành bột mịn, nhìn kỹ có thể thấy bên cạnh bực tường có bạch quang chói mắt nhè nhẹ, đó là điện cao thế mà văn bản liên bang rõ ràng cấm sử dụng.

“Tiếp tục.” Diệp Hoài Tây lại đưa ra mệnh lệnh thứ hai, tiểu tổ bạo phá lại bắt đầu động tác mới, lần này xâm lấn không hề đơn giản, bọn họ phải trong thời gian ngắn nhất chân chính đánh vỡ hệ thống phòng ngự.

“La Thụy gửi đến tin tức, vừa rồi Bá Ni đã bị người của pháp khoa viện mang đi.” Cố Tử Khung từ bên ngoài tiến vào, cũng thay đổi một thân tác chiến, trời sinh là móc treo quần áo mặc cái gì cũng đẹp, Diệp Hoài Tây vội vàng liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn hình chiếu.

“Bản nhân?” Hắn hỏi.

Cố Tử Khung không nói chuyện, đưa ra tần số nhìn mà La Thụy gửi tới, thả đến nơi mà Diệp Hoài Tây có thể chú ý tới. Trình độ tri kỷ của La Thụy cùng năng lực bát quái của hắn có quan hệ trực tiếp, bởi vậy liền chuẩn bị một đoạn Bá Ni bị bắt đi khoảng một phút đồng hồ, trên màn ảnh cùng người uống rượu, đi đường thất tha thất thểu, miệng còn nói liên miên cằn nhằn, tới gần một chút còn có thể nghe hắn nói, không thể cùng Diệp Hoài Tây một chỗ, cả đời không thú vị.

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không thay đổi, xem đi xem lại mấy lần: “Không phải bản nhân.”

“Ừ?” Cố Tử Khung kinh ngạc, “Tuy rằng em biết hắn ở đây, nhưng với tần số nhìn này, em thực không nhìn ra đây là giả.”

“Dấu vết biểu diễn quá nặng.” Diệp Hoài Tây nói, giơ tay tắt tần số nhìn, tiếp tục xem hình chiếu, “Kêu La Thụy không cần phải nhìn chằm chằm Bá Ni, dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm việc.”

Cố Tử Khung nhìn hắn một hồi, phát hiện người này một lòng nhìn chằm chằm hình chiếu, nhìn cũng không nhìn chính mình một cái, không biết làm sao, lại khiến cho hắn sinh ra bất an.

“Ba phút sau bắt người.” Diệp Hoài Tây nhìn về trấn nhỏ lúc trước đã bố trí theo dõi, “Tử Khung, em dẫn người đi xem đi.”

Nháy mắt tim Cố Tử Khung đập gia tốc, bất an đột nhiên tăng lên, loại bất an cực độ này làm cho hắn nhất thời không nói chuyện, mặt nhăn mày nhíu nhìn về phía hình ảnh theo dõi người. Để cho bọn côn đồ chuyển lời đến, hình như còn có điểm không thỏa đáng, từ khuôn mặt thoạt nhìn là người thành thật chất phác có thể nhìn thấy một chút sưng đỏ.

“Làm sao vậy?” Không nhận được trả lời, Diệp Hoài Tây quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đau đớn trong mắt thanh niên không kịp che giấu, tâm của hắn cũng bị xé ra một chút, lúc này giọng nói có chút mềm mại, “Em không sao chứ?”

Cố Tử Khung mắt sắc thấy, tiểu tổ bạo phá thứ nhất đã có tiến triển mới, mơ hồ có thể mở ra vỏ bọc bên ngoài của hệ thống phòng ngự, lúc này không thể làm cho Diệp Hoài Tây phân tâm, hắn không thèm để ý xua xua tay: “Không có việc gì, em không có chuyện gì, nếu có làm sao có thể giấu anh?”

Nói xong còn cảm thấy chưa đủ, cố ý dùng ánh mắt quét qua thắt lưng Diệp Hoài Tay, làm cho thân thể hắn không được tự nhiên.

“Chờ tin tức tốt của em.” Thanh niên tươi cười, cõi lòng đầy tự tin đi ra ngoài.

Chờ thân ảnh Cố Tử Khung biến mất ở sau cửa một hồi lâu, Diệp Hoài Tây mới thu hồi ánh mắt, hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Phó tướng tiến lên từng bước, thấp giọng nói: “Đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Diệp Hoài Tây nhẹ giọng ứng thanh.

Phó tướng giương mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Diệp Hoài Tây nhìn không chớp mắt nhanh chóng hạ mệnh lệnh, trong lúc đó trên hình chiếu tràn đầy hình ảnh của người máy trí năng mini, đám người máy này nhanh chóng tiến tới hệ thống phòng ngự, rất nhanh tiến vào, không đến nửa phút, âm thanh điện lưu  kêu to một tiếng, bức tường màu lam bị tan mất, tất cả hệ thống phòng ngự bởi vì tắt điện mà biến thành phế vật, cả căn cứ giống như là một cái trứng chim chờ người ta đến lột vỏ.

“Cậu vừa rồi muốn nói gì?” Diệp Hoài Tây chăm chú nhìn vào một ô vuông nhỏ trên hình chiếu, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Phó tướng do dự nói: “Thật sự không cần nói toàn bộ kế hoạch cho nhị hoàng tử biết sao?”

Nếu Cố Tử Khung biết Diệp Hoài Tây để cho hắn đi bắt Mã Hiết Nhĩ chỉ là ngụy trang, vậy khi hắn trở về sẽ làm ra chuyện gì? Phó tướng không biết, hiểu biết về Cố Tử Khung tất cả đều từ những tin tức ở trên quang võng, chân chính tiếp xúc mới có một ngày, chỉ cảm thấy hắn không vô dụng như những thông tin đã đưa, chỉ dựa vào việc quyết đoán dám làm dám chịu, so với Cố đại hoàng tử mà hoàng đế bệ hạ coi trọng còn có trách nhiệm hơn.

Mà chuyện giữa Cố Tử Khung cùng Diệp Hoài Tây, phó tướng cũng nhìn ra được, hai người là thiệt tình yêu nhau. Chính là trong lòng Diệp thiếu tướng còn có chuyện giấu diếm, cũng có thể ấn dấu, toàn bộ kế hoạch chỉ có nói rõ 90%, giấu đi hệ số nguy hiểm nhất, tự mình hắn chấp hành. Chuyện này chỉ có hắn, phó tướng cùng năm thành viên tiểu tổ biết.

Dựa vào tình hình thực tế bên trong của căn cứ, bọn họ đều không nắm được chính xác, dưới loại tình huống này, để cho Diệp Hoài Tây mang theo một tiểu đội tiến vào trung tâm căn cứ, hệ số nguy hiểm rất cao.

Ngay cả biết trung tâm căn cứ là nòng cốt của nhiệm vụ lần này, phó tướng vẫn không thể hiểu được nguyên nhân hắn làm như vậy.

“Thiếu tướng, thứ tôi nói thẳng, thích một người nên đối đãi thẳng thắn thành khẩn, ngài không hỏi ý tứ nhị hoàng tử liền…” khi ánh mắt Diệp Hoài Tây nhìn thẳng, thanh âm nói chuyện của phó tướng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng trực tiếp không có.

Diệp Hoài Tây ‘ừ’ một tiếng nhỏ không thể nghe thấy, mắt thấy thân ảnh thanh niên dần dần biến mất, ánh mắt hắn liền ngưng kết lại, như là muốn khắc sâu hình ảnh kia ở trong đầu, khắc vào trong lòng: “Cậu nói đúng, qua lần này, tôi liền tuyệt đối thẳng thắn thành khẩn với hắn, từ này về sau sẽ không dấu giếm hắn chuyện gì, chỉ cần qua lần này.”

Thời gian phó tướng đi theo bên người hắn quá ngắn, không được cẩn thận tỉ mỉ như La Thụy, lúc này còn có ý đồ muốn nói thêm hai câu, vừa mới mở miệng, chỉ thấy sắc mặt Diệp Hoài Tây nghiêm túc chỉnh lại trang phục tác chiến, sải bước đi đến phòng cuối cùng mà tiểu đội đang ở, phó tướng ‘ơ’ một tiếng, một âm đầy đủ còn chưa kịp ra khỏi miệng, trơ mắt nhìn Diệp Hoài Tây rời đi, mà hắn chỉ có thể phụng mệnh canh giữ phòng chỉ huy, chờ Cố Tử Khung nổi giận trở về.

Động tác của Diệp Hoài Tây rất nhanh, gần như Cố Tử Khung rời đi chưa đến hai phút, liền mang theo tiểu đội ẩn núp vào rừng, theo lộ tuyến đã bàn bạc trước trong kế hoạch, một đường đi nhanh đến phía sau tiểu đội bạo phá thứ sáu. Hắn tới vừa đúng thời cơ, hệ thống phòng ngự bị tháo gỡ, tiểu đội điều tra cùng tiểu đội quân đoàn Hổ gầm ẩn núp dẫn đầu từng bước đi vào giải quyết nguy hiểm. Đều là binh lính Diệp Hoài Tây tự mình mang ra, xuống tay rõ ràng lưu loát nhanh nhẹn, mọi người trong căn cứ đi ra đều bị trói lại lôi đi, cách căn cứ càng ngày càng gần, người đi ra càng ngày càng ít, hình như bên trong không có bao nhiêu người.

“Thiếu tướng, tình huống không đúng.” Tai nghe của Diệp Hoài Tây truyền tới thanh âm của tiểu đội trưởng tới gần căn cứ, vị tiểu đội trưởng này chính là người lần trước viết tay bản kiểm điểm ba nghìn chữ, nhìn thấy La Thụy cùng Diệp Hoài Tây, tay sẽ theo bản năng run rẩy, bị ba nghìn chữ viết tay làm cho sợ hãi, khiến cho hắn trầm ổn hơn rất nhiều.

“Chờ tiểu đội điều tra thứ nhất đi qua, cậu chú ý bảo hộ.” Đại não của Diệp Hoài Tây giống như hình chiếu, có thể chuẩn xác tính ra vị trí của các tiểu tổ, hắn nói, “Tất cả tiểu đội bạo phá mai phục tại chỗ, tiến hành trinh sát.”

“Chú ý an toàn.” Diệp Hoài Tây gõ tai nghe, chuyển đến kênh chuyên dùng liên hệ với phó tướng, “Cố Tử Khung đến chưa?”

“Cách mục tiêu còn một ngàn mét.” Phó tướng trả lời.

“Có thấy mục tiêu quan trọng không?” Diệp Hoài Tây hỏi.

“Tạm thời không có.” Phó tướng nói, “Còn có năm trăm mét.”

Diệp Hoài Tây không tiếng động chuyển đổi kênh, bên trong bắt đầu có báo cáo.

“Báo cáo, bên trong có gần hai nghìn người, nhận không ra có phải là omega hay không.” Tiểu đội điều tra thứ nhất quay về gửi báo cáo tới đây.

“Tiểu đội điều tra thứ ba báo cáo, có mười người một tổ tuần tra, vũ khí tinh xảo, trang bị đầy đủ hết.”

“Tiểu độ điều tra thứ chín báo cáo, không người.”

…..

Diệp Hoài Tây che giấu bản thân ở một lùm cây cao, nhìn thấy những điểm thu nhỏ trên bản đồ hình chiếu, hắn bình tĩnh nói: “Phát hiện tuần tra thì tại chỗ chờ mệnh lệnh, nơi không người, tiểu tổ bạo phá tiến vào, tiến hành đột kích, phải đối đãi với người hợp tác thật tốt, người phản kháng thì xử phạt. Tiểu tổ điều tra đóng giữ tại chỗ, chuẩn bị tùy thời trợ giúp. Hành động!”

Mệnh lệnh vừa ra, tổng kênh một mảnh im lặng.

‘tít tít tít’ kênh phó tướng vang lên.

Diệp Hoài Tây chạm vào tai nghe, có một tia rung động, cực kỳ bé nhỏ, đồng đội yểm trợ cho hắn hơi hơi liếc mắt, ánh mắt bình tĩnh. Vẻ mặt này lập tức làm cho Diệp Hoài Tây thanh tỉnh, tiếp nhận kênh phó tướng.

“Thiếu tướng, đã xảy ra chuyện!” cho dù phó tướng cực lực ổn định thanh âm, nhưng vẫn có chút run rẩy.

“Như thế nào?” Hắn hỏi.

“Nhị hoàng tử, gặp gỡ Bá Ni!”.