Buổi tối, Laurent hoàn toàn hạnh phúc. Thông thường, hắn trở về từ sở làm cùng với Camille. Bà Raquin đối xử với hắn bằng mối thân tình mẫu tử, bà biết hắn túng bấn, ăn uống kham khổ, ngủ trên một gian buồng tít tầng áp mái, và một lần dứt khoát bà bảo hắn rằng bộ đồ ăn của hắn sẽ luôn luôn được đặt trên bàn ăn của họ. Bà yêu gã trai trẻ này bằng tấm lòng ân cần đa sự mà những phụ nữ luống tuổi đối xử với những người đồng hương, khi mang đến cho họ những kỷ niệm của quá khứ.
Gã thanh niên thoải mái lợi dụng lòng hiếu khách đó. Lúc rời sở làm trước khi về nhà, hắn cùng Camille thực hiện cuộc dạo chơi trên các bến cảng, cả hai tìm thấy cái lợi của mình trong mối thâm thình này, họ đỡ buồn chán hơn. Họ lang thang chuyện trò. Rồi họ quyết định về ăn món súp của bà Raquin. Laurent đường hoàng mở cánh cửa tiệm, hắn ngồi dạng chân trên ghế dựa, vừa hút thuốc vừa khạc nhổ, cứ như là ở nhà mình.
Sự hiện diện của Thérèse không làm hắn mảy may bối rối. Hắn đối xử với thiếu phụ với sự thẳng thắn bạn bè, hắn đùa cợt, nói với nàng những lời tán tỉnh vô vị mà không một nếp nhăn nào trên mặt hắn động đậy. Camille cười, và vì vợ gã chỉ trả lời bạn mình bằng những lời nhát gừng, gã tin chắc rằng cả hai không ưa gì nhau. Thậm chí có hôm gã trách móc Thérèse về cái mà gã gọi là sự lạnh nhạt đối với Laurent.
Laurent đã tiên đoán chính xác: hắn đã trở thành người tình của vợ, bạn thân của chồng, đứa con được nuông chiều của bà mẹ. Chưa bao giờ hắn sống trong một sự thoả thuê những ham muốn như thế. Hắn ngủ vùi trong tận cùng những hưởng thụ bất tận mà gia đình Raquin đã ban phát. Vả lại, vị thế của hắn trong gia đình Raquin với hắn có vẻ hoàn toàn tự nhiên. Hắn xưng hô thân mật với Camille không giận hờn mà cũng chẳng hôi tiếc. Hắn thậm chí không giữ gìn cả cử chỉ lẫn lời nói, chừng nào hắn vẫn vững tin vào sự thận trọng và bình tĩnh của mình, tính ích kỷ thích hưởng thụ sự hạnh phúc của kẻ khác che chở hắn trước mọi sai lầm. Trước mọi người trong cửa hiệu, người tình của hắn trở thành người đàn bà như mọi người đàn bà khác, hắn không cần phải ôm hôn, và nàng cũng không tồn tại vì hắn. nếu hắn không ôm hôn nàng trước mặt mọi người, đó chỉ vì hắn sợ rằng không thể quay trở lại. Chỉ có hậu quả đó ngăn chặn hắn mà thôi.
Nói cách khác, hắn hoàn toàn coi thường sự đau khổ của Camille và mẹ gã. Hắn không hề ý thức được những gì sẽ xảy đến một khi mối dan díu của hắn bị phát hiện. Hắn chỉ nghĩ mình hành động như bao nhiêu người khác sẽ hành động nếu ở địa vị của hắn, một con người cùng khổ và đói khát. Từ đây là sự bình thản khoái hoạt, sự táo tợn thận trọng, những thái độ vô tư và nhạo báng.
Thérèse dễ kích động, dễ xúc cảm hơn hắn, buộc lòng phải đóng một vai trò. Nàng diễn xuất hoàn hảo, nhờ vào thói đạo đức giả khôn ngoan đã được rèn luyện. Trong gần mười lăm năm trời, nàng đã nói dối, đã bóp nghẹt những say mê, dùng ý chí bền bỉ để tỏ vẻ ủ ê uể oải. Nàng không tốn công là mấy để mang trên thân xác chiếc mặt nạ chết khiến khuôn mặt lạnh giá.
Khi Laurent đến, hắn thấy nàng nghiêm trang, cau có, chiếc mũi dài ra hơn và cặp môi mỏng lại hơn. Nàng xấu xí, quàu quạu, khó gần gũi. Vả chăng, nàng phóng đại điệu bộ, đóng lại vai trò cũ mà không gợi chú ý bởi một cung cách thô lỗ hơn nhiều. Riêng lòng nàng cảm thấy một nỗi khoái lạc cay đắng khi lừa dối Camille và bà Raquin. Nàng không như Laurent quỵ ngã trong sự thoả mãn phủ phê những ham muốn của mình, mất ý thức về bổn phận, nàng biết rằng mình làm điều tồi tệ, và tự nhiên nàng ước ao ghê gớm đứng dậy rời bàn ăn và ôm hôn Laurent đắm đuối, để chứng tỏ với chồng và cô mình rằng nàng không phải là một con vật và nàng có một người tình.
Thỉnh thoảng, niềm vui sôi nổi bốc lên đầu, vở hài kịch nàng đóng hoàn hảo quá, và vì thế nàng không thể kiềm chế cất tiếng hát lên, khi người tình không có mặt ở đó và nàng không sợ bị lộ tẩy. Những cơn vui bất chợt đó làm vui lòng bà Raquin luôn buộc tội cô cháu gái quá nghiêm trang. Thiếu phụ mua những lọ hoa trang trí cửa sổ phòng nàng, rồi nàng cho dán giấy mới trong căn phòng đó, nàng muốn có một tấm thảm, những tấm màn che, đồ đạc bằng gỗ cẩm lai. Tất cả sự xa xỉ đó là dành cho Laurent.
Bản chất và cảnh ngộ dường như tạo nên người đàn bà này cho người đàn ông kia, và xô đẩy họ đến với nhau. Cả hai, người phụ nữ dễ kích động và giả dối, gã đàn ông hăng máu và sống theo bản năng thú vật, họ làm thành một đôi gắn bó chặt chẽ. Họ bổ sung lẫn nhau, che chở cho nhau. Buổi tối ở bàn ăn, trong ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn, người ta cảm thấy được sức mạnh của mối kết hợp đó khi nhìn khuôn mặt dày đậm đà và tươi tỉnh của Laurent đối diện với chiếc mặt nạ câm nín và khó lường của Thérèse.
Đó là những buổi tối ngọt ngào và yên tĩnh. Trong im lặng, trong bóng tối trong trẻo và ấm áp cất lên những lời lẽ thân tình. Mọi người ngồi sát vào nhau quanh bàn, sau bữa tráng miệng, họ nói với nhau đủ chuyện không đâu trong ngày, những kỷ niệm hôm qua và những hy vọng ngày mai. Camille yêu mến Laurent trong chừng mực hắn có thể yêu được, với lòng ích kỷ mãn nguyện, vì có vẻ Laurent cũng đáp lại bằng thứ tình cảm tương tự, họ trao đổi cho nhau những lời lẽ chí tình, những cử chỉ tử tế, những ánh mắt ân cần. Bà Raquin với gương mặt thanh thản, tạo sự bình yên xung quanh các đứa con mình, trong bầu không khí tĩnh lặng mà họ cùng hít thở. Tưởng như đó là một cuộc hội ngộ của các cố nhân đã hiểu nhau tận đáy lòng và say ngủ trong niềm tin bằng hữu.
Thérèse ngồi bất động, thanh thản như mọi người, lặng nhìn những niềm vui tới giả, sự bạc nhược niềm nở này. Và trong thâm tâm nàng rộ lên những tràng cười man dại, cả con người nàng nhạo báng trong khi bộ mặt vẫn giữ vẻ cứng đờ lạnh giá. Nàng tự nhủ với tất cả tinh tế của khoái lạc rằng vài giờ trước đây, nàng ở trong phòng bên cạnh, người nửa kín nửa hở, đầu bù tóc rối trên ngực Laurent, nàng nhớ lại từng chi tiết một buổi chiều mê đắm điên cuồng đó, giở nó ra trong ký ức, đối lập cảnh tượng bốc lửa đó với khung cảnh không sinh khí nàng đang thấy trước mắt.
Chao ôi! Nàng đã lừa bịp những người hiền lành này và nàng sung sướng lừa bịp họ với một sự trâng tráo đắc thắng đến thế! Và chính ở kia, cách vài bước chân, sau bức vách mỏng, nàng đã tiếp một người đàn ông, chính ở đó nàng đắm mình trong nỗi nhức buốt ngoại tình. Và tình nhân của nàng vào thời khắc này gã trở thành một kẻ xa lạ đối với nàng, là người bạn của chồng nàng, một loại người ngu đần hay tiếm vị mà nàng không cần bận tâm đến. Vở hài kịch nghiệt ngã này, những lừa bịp này của cuộc sống, sự so sánh giữa nụ hôn cháy bỏng ban ngày và sự dửng dưng giả tạo ban tối đã mang đến cho thiếu phụ những niềm rạo rực hơn trong huyết quản.
Khi bà Raquin và Camille trở xuống, ngẫu nhiên Thérèse chồm dậy, lặng lẽ áp môi lên môi người tình với một sức mạnh hung tợn, rồi để yên thế, hổn hển, ngạt thở cho đến lúc nghe vang lên tiếng bước chân ở cầu thang. Thế là bằng một cử động lanh lẹ, nàng trở lại chỗ ngồi, lấy lại vẻ giả dối cứng đờ. Laurent với giọng bình thản, tiếp tục câu chuyện bị bỏ lỡ. Đó giống như một tia chớp đam mê, nhoáng lên và loá mắt, trong một khung trời chết chóc.
Vào ngày thứ năm, buổi tối có thêm chút sinh động. Laurent ngày hôm đó buồn chán chết đi được, tuy vậy vẫn phải thực thi một bổn phận là không được bỏ sót dù chỉ một buổi họp mặt, hắn muốn, trong chừng mực của sự thận trọng, được biết đến và được yêu mến bởi đám bạn bè của Camille, hắn phải lắng nghe những lời lẩm cẩm của Grivet và ông già Michaud. Michaud luôn kể lại cùng những câu chuyện giết người và trộm cắp, Grivet cùng lúc đề cập đến những nhân viên, những ông sếp ở sở làm của lão. Gã thanh niên lánh mình bên cạnh Olivier và Suzanne mà với hắn, họ có một vẻ ngu đần đỡ chán ngán hơn. Mặt khác, hắn vội vã yêu cầu chơi domino.
Chính buổi tối thứ năm Thérèse ấn định ngày và giờ hẹn. Khi mọi người lộn xộn ra về, lúc bà Raquin và Camille tiễn khách ra đến tận cổng ngõ, thiếu phụ đến gần Laurent thì thào nói và siết chặt tay hắn. thậm chí có khi nhân lúc mọi người quay lưng, nàng hôn hắn, với một vẻ hợm mình trâng tráo.
Trong tám tháng trời kéo dài cuộc sống xung động và dễ chịu đó, đôi tình nhân trải qua niềm hạnh phúc trọn vẹn. Thérèse không buồn chán nữa, không mong ước gì nữa. Laurent thỏa thuê được nuông chiều lại thêm được vỗ béo, chỉ còn mối lo duy nhất là đứt đoạn cuộc sống tốt đẹp này.