Gần ba tuần trôi qua. Laurent tối nào cũng ghé lại cửa tiệm. Hắn có vẻ mệt mỏi như bị bệnh, một quầng xanh nhợt viền quanh cặp mắt, môi tái đi và nứt nẻ. Mặt khác, hắn luôn luôn giữ vẻ bình thản trang trọng, nhìn thẳng mặt Camille, chứng tỏ cho gã một tình bạn thẳng thắn cố hữu. Bà Raquin càng chiều chuộng hơn người bạn của gia đình, từ lúc bà trông thấy hắn ngầy ngật ngủ trong một cơn sốt âm ỉ.
Thérèse trở lại bộ mặt câm nín và cau có. Nàng càng bất động hơn, khó lường hơn, bình thản hơn bao giờ hết. Dường như Laurent không tồn tại đối với nàng, nàng chỉ nhìn hắn thoáng qua, nói với hắn vài lời hiếm hoi, cư xử với hắn bằng một sự dửng dưng hoàn toàn. Bà Raquin tốt bụng không chịu được thái độ đó, thỉnh thoảng bảo gã đàn ông.
- Đừng để ý sự lạnh nhạt của cháu gái tôi. Tôi hiểu nó, khuôn mặt nó lạnh lẽo nhưng con tim nó nóng bỏng mọi tình cảm dịu dàng và tận tụy.
Đôi tình nhân không còn những cuộc hẹn hò nữa. Từ buổi tối ở đường Saint-Victor, họ không còn gặp riêng nhau. Buổi tối khi mặt đối mặt dưới bề ngoài bình thản và xa lạ với nhau, dậy lên những cơn bão của đam mê, lo sợ và khao khát ra trong da thịt yên tĩnh của khuôn mặt họ. Và trong Thérèse nổi lên những cơn phẫn nộ, hèn nhát, nhạo báng nghiệt ngã, trong Laurent là sự nhẫn tâm u ám, những do dự xót xa. Chính họ không dám nhìn đến cùng con người mình, không dám nhìn đến cùng cơn sốt xáo trộn kia tràn ngập đầu óc họ một luồng hơi đầy đặc và nồng gắt.
Vào lúc có thể, sau một cánh cửa, không nói một lời, họ siết chặt tay nhau cơ hồ dập nát, ghì chặt lấy nhau thô bạo vội vàng. Họ những muốn rứt bỏ da thịt dán sát vào ngón tay của nhau. Họ không còn gì ngoài việc siết chặt tay nhau như thể để làm nguôi ngoai những khao khát. Họ đặt vào đó cả thân xác họ. Họ không do dự điều gì khác nữa. Họ chờ đợi.
Một buổi tối thứ năm, trước khi vào canh bạc, những khách mời của gia đình Raquin như thường lệ trò chuyện giây lát. Một trong những đề tài lớn của câu chuyện là đề cập với ông già Michaud những chức vụ cũ của lão, hỏi lão về những biến cố lạ lùng và hung hiểm mà lão là người trong cuộc. Lúc đó Grivet và Camille lắng nghe những câu chuyện của ông cẩm với bộ mặt khiếp đảm và há hốc của trẻ con khi nghe chuyện "Yêu Râu Xanh" hay Petit Poucet. Nó khiến họ kinh hãi và thích thú.
Hôm đó Michaud vừa kể xong một vụ giết người ghê rợn mà những tình tiết của nó khiến cử toạ rùng mình, lão lắc đầu nói thêm.
- vậy mà người ta biết tất cả..Dù tội ác còn nằm trong bí ẩn! Dù kẻ sát nhân thoát khỏi sự trừng phạt của con người!
- Lạ chưa! – Grivet kinh ngạc nói – thế thì ông cho là trên đường phố có tên vô lại giết người mà không bị bắt sao?
Olivier nở nụ cười với vẻ coi thường.
- Quý ông thân mến – anh ta đáp với giọng đanh thép – nếu người ta không bắt chính là vì người ta không biết chúng đã giết người.
Lập luận này có vẻ không thuyết phục được Grivet. Camille xen vào cứu viện.
- Tôi thì theo ý kiến của ông Grivet – gã nói với một vẻ trịnh trọng ngờ nghệch – Tôi cần phải tin rằng cảnh sát tài giỏi và tôi không bao giờ đi cạnh một tên giết người trên hè phố.
- Tất nhiên cảnh sát rất giỏi – anh ta kêu lên với giọng phật ý – Nhưng dù sao chúng tôi đâu thể làm chuyện ngoài khả năng. Có những tên gian manh đã học phạm tội ở trường học của quỷ sứ, chúng thoát khỏi ngay cả Thượng Đế...Phải vậy không, thưa cha?
- Đúng, đúng đấy – ông già Michaud bênh vực – Này nhé, khi tôi còn ở Vernon, bà có thể nhớ lại chuyện này, bà Raquin, người ta đã giết một gã đánh xe chở hàng trên đường cái. Xác chết tìm thấy bị chặt thành từng khúc vứt trong đáy một cái hồ. Người ta có lẽ mãi mãi không tóm được thủ phạm. Có thể bây giờ hắn vẫn sống, có thể hắn ở ngay bên cạnh chúng ta.
Và có thể ông Grivet trên đường về nhà sẽ chạm trán hắn.
Grivet mặt tái mét. Lão không dám quay đầu lại, lão tưởng như tên giết gã lái xe chở hàng ở sau lưng mình. Vả chăng lão đã đờ người ra vì sợ.
- Ồ không! – lão ấp úng mà không biết chắc những gì mình nói - Ồ không! Tôi không muốn tin như vậy...Tôi cũng có một câu chuyện. Trước kia có một người tớ gái bị nhốt tù vì đánh cắp bộ đồ ăn bằng bạc của chủ. hai tháng say, khi người ta đốn cây, họ tìm thấy bộ đồ ăn trong tổ chim ác là. Chính con chim ác là là kẻ trộm. Người ta thả cô ấy ra...Quí vị thấy rõ là thủ phạm luôn luôn bị trừng phạt.
Grivet đắc thắng. Oliver cười khẩy.
- Vậy thì – anh ta nói – người ta cho con ác là vào tù.
- Đó không phải là điều ông Grivet muốn nói – Camille tiếp lời, phật ý thấy sếp mình trở thành trò hề - Mẹ à, hãy đưa đây bộ domino.
Trong khi bà Raquin đi tìm bộ cờ, gã trai trẻ tiếp tục nói, hướng về Michaud.
- vậy hoá ra cảnh sát bất lực, ông hãy thú nhận như vậy đi. Có những kẻ giết người dạo chơi dưới ánh mặt trời.
- Chà! Tiếc là đúng thế đấy – ông cẩm trả lời.
- Thật vô đạo – Grivet kết luận.
Trong suốt câu chuyện đó, Thérèse và Laurent vẫn im lặng. Họ thậm chí không cười vào sự đần độn của Grivet. Cả hai chống khuỷu tay lên bàn, mặt hơi tái đi, đôi mắt mơ màng, họ lắng tai nghe. Có lúc ánh mắt họ gặp nhau, đen tối và nóng rực. Và những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra từ chân tóc của Thérèse, những làn hơi lạnh tạo nên những cơn run rẩy thoáng qua trên da thịt của Laurent.