Thiếu Phu Bất Lương

Chương 99: Sự thay đổi từ Vị phủ (3)

Lão phu

nhân hồi lâu không nói gì, nhìn như đang nghi hoặc, Ngô thị thấy thế

cũng không nói lời nào, chỉ thản nhiên mỉm cười, cho tới khi lão phu

nhân nói: “Nương cháu …”

“Tôn tức

nghĩ, bệnh của nàng chắc là tâm bệnh.” Ngô thị dưới sự che chở của lão

phu nhân mà trở thành đương gia nhiều năm qua, tự nhiên cùng với lão phu nhân có sự tương thông nhất định, lão phu nhân chỉ vừa mở miệng, đã

biết nàng muốn hỏi cái gì, “Bà nội vẫn nên đi thăm nương, sẽ hiểu được

mọi chuyện.”

Xem ra bên

trong có nội tình khác, lão phu nhân đứng lên, tự nhiên đặt tay mình vào trong tay Hách Liên Dung, nhưng vẫn không vội đi, mà lại hỏi tình hình

hiện tại của Vị Thủy Liên, “Thủy Liên hiện đang tạm giữ chức đương gia,

làm tốt không?”

Ngô thị

cũng hùa theo lão phu nhân, mỉm cười “Nhị muội thưởng phạt có chừng mực, công chính liêm minh, hạ nhân đối với Nhị muội đều khuất phục.Tuy nhiên nàng mới giữ chức đương gia, trong phủ có một số việc vấn chưa quen,

cho nên trong khoảng thời gian này tôn tức vẫn đi theo hỗ trợ.”

Lão phu nhân gật gật đầu, “ Xem ra nàng làm cũng không tệ lắm?”

Ngô thị nhu thuận gật đầu, khẽ thở dài một tiếng, “Cũng bởi nhìn thấy nhị muội làm

việc, tôn tức mới biết được trước kia bản thân còn rất nhiều thiếu sót,

suy nghĩ thật lâu, lần này có thể bỏ xuống gánh nặng đương gia nói không chừng còn là việc tốt.”

“Sao?” Lão

phu nhân có chút kinh ngạc, dường như mang theo chút an ủi, cười nói:

“Cháu nghĩ thông suốt thì tốt rồi, con người phải trải qua nhàn tản

thoải mái thì mới là có phúc, cháu là dâu trưởng của Vị gia, tương lai

con của cháu chính là trưởng tôn Vị gia, chuyện này vĩnh viễn sẽ không

bao giờ thay đổi.”

“Bà nội!”

Ngô thị nghe những lời ấy, dường như có chút kích động, liên tục gật

đầu, “Có những lời này của bà nội, tôn tức an tâm, tương lai … ” Nàng

liếc nhìn Hách Liên Dung một cái, “Tương lai cho dù ai là đương gia, tôn tức chắc chắn sẽ trợ giúp hết sức mình.”

Trên mặt lão phu nhân lúc này mới thực sự hiện rõ ý cười “Theo lý nên vậy.”

Nhìn hai

người ăn ý nhìn nhau cười, Hách Liên Dung không biết làm sao lại có chút chột dạ, nàng cảm thấy được lão phu nhân đang có âm mưu nào đó, mà lời

Ngô thị vừa mới nói….

“Thiếu Quân đã hoàn toàn khỏi bệnh đi?” Ngô thị nhìn về phía Hách Liên Dung.

Hách Liên Dung hồi phục lại tinh thần, “Đúng vậy. Vừa mới khỏi bệnh hắn đã không chịu ngồi yên. Không biết đã lại đi đâu rồi.”

Nhắc tới Vị Thiếu Quân, thái độ thoải mái của Hách Liên Dung làm cho Ngô thị cảm

thấy kinh ngạc. Lão phu nhân mở miệng nói: “Cháu về sau nên chú ý hắn

nhiều hơn. Trí Năng đại sư nói cho ta biết, các cháu trong khoảng thời

gian này cùng một vị đại sư trong tự làm cái gì…. Cái mà củi đốt. Vị đại sư kia đối với các cháu rất chi tán thưởng. Hiện tại đã trở về nhà,

cũng phải có được những tình cảm khi đó mới được.”

Nhớ lại

quãng thời gian trên núi kia, Hách Liên Dung không tự chủ được than nhẹ

một tiếng. Xuống núi, tất cả mọi chuyện rồi sẽ lại quay trở về quỹ đạo

của nó, loại tình cảm kia chỉ vì sự kiện nọ mà có được, cũng đã biến mất không thể tìm lại được.

“Từ từ sẽ

đến, không cần vội vàng.” Lão phu nhân hàm ý sâu xa nói một câu, xoay

người ra khỏi đình nghỉ mát, lại phân phó Ngô thị: “Nghe nói Thủy Liên

phái người tới Vị Tất Tri. Cháu đi tìm mấy người đó tới đây, ta có

chuyện muốn hỏi…. À, chuyện này đừng để cho Thủy Liên biết.”

“Tôn tức đã rõ.” Ngô thị hạ thấp người, “Tôn tức không quấy rầy bà nội nữa, buổi

tối lại tới vấn an bà nội.” Nhìn bóng dáng Ngô thị dần dần đi xa, Hách

Liên Dung không thể không chấp nhận việc nàng là một người am hiểu lòng

người. Nhớ lại Bích Liễu từng nói qua khi Ngô thị mới vừa leo lên vị trí đại thiếu phu nhân Vị gia từng khiêm tốn hữu lễ như thế nào. Chắc rằng

chính là bộ dáng hiện tại đi, không hề giống như Vị Thu Cúc, không hề có chút ý tứ hàm xúc nào, thế nào cũng phải khiến cho lão phu nhân đuổi

mới không tình nguyện rời đi, không chỉ mất đi thể diện bản thân, cũng

khiến cho người ta ghi lại ấn tượng không tốt với mình.

Hách Liên

Dung càng kính phục lão phu nhân hơn, bất luận là thật tình hay giả ý,

Ngô thị nhìn như đã đứng về phía Vị Thủy Liên, nhưng lão phu nhân chỉ

nhẹ nhàng nói một câu, lại khiến cho Ngô thị phản chiến, thể hiện lòng

trung thành với mình.

Tương lai, không thể nghi ngờ so với những chuyện trước mắt càng thêm hấp dẫn hơn nhiều.

“Cháu đang suy nghĩ cái gì?” Lão phu nhân đột nhiên đặt câu hỏi.

Hách Liên

Dung có hơi chần chừ, “Cháu … cháu suy nghĩ bà nội hiện tại thật biết

tính toán.” Nàng nghĩ vẫn nên nói ra suy nghĩ của bản thân.

Lão phu nhân nở nụ cười, “Cháu cho rằng ta có đang tính toán gì không?”

Trong lòng

Hách Liên Dung có chút dự cảm mà thôi, cũng không dám chắc chắn điều gì. Hiện tại nhìn thấy ý cười trên mặt lão phu nhân như đang cỗ vũ mình,

trong lòng thế nhưng lại có chút cảm giác bất an, “Cháu không nghĩ ra

được.”

“Là không

nghĩ được hay vẫn là không muốn nghĩ?” Lão phu nhân thở dài một tiếng,

một lúc lâu sau nói: “Vốn ta còn muốn chờ thêm một thời gian nữa, nhưng

hiện tại xem ra chờ không kịp rồi, nếu không sớm đưa ra quyết định, Vị

gia chắc chắn sẽ bị các nàng biến thành cái gì còn không dám nói trước. A Dung, cháu nói…. Bảo vật thật sự so với tính mạng còn quan trọng hơn

sao?”

“Tính

mạng?” Bởi vì chỉ có nàng và lão phu nhân hai người, Hách Liên Dung cũng ít chia ra giữ lại (ý chỉ đem tâm tư giấu đi, không phô bày toàn bộ).

“Rốt cuộc đồ vật kia là cái gì, mà lại có liên quan tới tính mạng ?”

Lão phu

nhân lắc đầu. Hách Liên Dung vốn tưởng ý của nàng là không biết, thế

nhưng lão phu nhân lại nhíu mày, quay đầu nhìn nàng chằm chằm, vô cùng

nghiêm túc nói: “Ta bây giờ chư thể nói được, cũng không biết thứ kia đã bị hủy đi hay chưa, hay là đang được giấu kín ở nơi nào đó. Tuy nhiên,

chờ cháu thực sự tiếp quản Vị gia, làm đương gia Vị phủ, ta nhất định sẽ đem tất cả những chuyện ta biết được nói cho cháu biết. Đến lúc đó,

muốn tìm nó hay muốn bỏ qua nó, toàn bộ đều phụ thuộc vào ý muốn của

cháu.”

Hách Liên

Dung dừng bước, nghe được những lời này của lão phu nhân, nàng kinh ngạc nhưng lại không hề ngạc nhiên, kinh ngạc bởi vì lão phu nhân thế nhưng

thực sự có suy nghĩ cho nàng tiếp quản vị trí đương gia kia, không hề

ngạc nhiên là lão phu nhân quả nhiên biết được bảo bối kia thực sự là

cái gì.Tuy nhiên, Hách Liên Dung không hiểu chính là, nếu đó là thứ bảo

bối có thể khiến cho người ta mất mạng, lão phu nhân vì sao không nói?

Nàng vì sao thà rằng để cho người trong Vị gia tranh giành gay gắt cũng

không muốn nói chuyện có thể gặp chuyện không may ra để mọi người mất

hết hy vọng? Vẫn là nói món bảo bối kia so với tính mạng lại càng thêm

quý báu, bất kỳ ai biết được nó là cái gì, sẽ càng thêm kích thích lòng

tham của mọi người?

“Bà nội, cháu không nghĩ …”

“Cháu

phải!” Lão phu nhân cắt đứt lời nói của Hách Liên Dung, vô cùng nghiêm

túc nhìn vào mắt nàng, “Ta biết việc này không liên quan đến cháu nên

thoái thác, nhưng dù là đại nương cháu hay Thục Cần, cho dù là ai ngồi

trên chức vị đương gia, cũng có nhiều người không chịu quy phục, dưới

tình huống như vậy, cháu ngược lại có thể cân bằng các nàng.”

“Bà nội,

chúng ta vừa mới trở về, chuyện trong nhà cũng chỉ mới nghe từ miệng hai người mà biết được, vẫn nên tìm hiểu lại, có thể chuyện không giống như bà nội nghĩ thì sao.” Lão phu nhân nói để Hách Liên Dung có thể nghĩ

thông suốt, nhưng nàng đối với quan hệ với người của Vị gia tồn tại ám

ảnh rất lớn, hơn nữa, năng lực của nàng quả thực rất có hạn, đem những

người phức tạp như vậy cho nàng quản, nàng muốn dù muốn quản cũng là lực bất tòng tâm, xuống tay từ người nào trước mới được?

Lão phu

nhân khoát tay không thèm nói lại, đợi đến lúc đi đến trước cửa Hòa Mộc

hiên mới nói với Hách Liên Dung: “Một mình ta đến đây gặp nương cháu là

được rồi, cháu trở về đi, ngẫm lại lời nói của ta.”

Hách Liên

Dung thật kinh ngạc, thì ra lão phu nhân vẫn không tính để nàng bị lôi

vào chuyện của Nghiêm thị cùng hai nữ nhi của nàng, nhưng vì sao lại còn muốn mang nàng theo đến đây? Chỉ vì để nói những lời kia sao? Vẫn là có mục đích khác?

Quả nhiên là xuống núi mọi chuyện đều càng thêm phức tạp.

Hoài nghi,

Hách Liên Dung trở về Thính Vũ hiên, xa cách nửa tháng, Hách Liên Dung

vừa mới đi đến viện thiếu chút nữa là không nhận ra. Ngô thị nói Vị Thủy Liên đem Thính Vũ hiên lục tung lên, Hách Liên Dung lại cảm thấy đây

không phải là lục tung, mà là sửa chữa.

Bích Liễu

nhìn thấy Hách Liên Dung trở về vạn phần vui sướng, vội vàng kêu nha

đầu đi đun nấu chuẩn bị đồ ăn, nhìn thấy bộ dáng Hách Liên Dung nhìn

chằm chằm vào viện, không thể nói rõ cụ thể như thế nào, chỉ vào mái nhà trong viện nói với Hách Liên Dung : “Ngay cả mái cũng đã tu sửa.”

Hách Liên

Dung bật cười, Vị Thủy Liên thật đúng là sức lực dư thừa, cái này cũng

khó trách, ai bảo Vị Thiếu Quân là hài tử được sủng ái nhất Vị gia lại

còn là người được chọn để thừa kế, nếu Vị lão gia không đem bảo bối phá hủy đi, quả thực là có căn cứ đem đồ vật kia đến giấu tại Thính Vũ hiên này.

Tuy nhiên, thoạt nhìn Vị Thủy Liên không thu hoạch được gì, nếu không nàng sẽ không đến Vị Tất Tri thăm dò.

“Đúng rồi, ta có nghe nói một chút lời đồn mơ hồ về Nhị tiểu thư.”

“Nô tì cũng không cho rằng nhị tiểu thư nguyện ý lấy thân phận quan gia (người nhà

quan) đến để mạo hiểm.” Bích Liễu đem thanh âm nhỏ lại một chút, “Thiếu

phu nhân cùng lão phu nhân rời đi không lâu, đại phu nhân đã đem chức

đương gia cho nhị tiểu thư làm, tam tiểu thư chắc hẳn là bất bình trong

lòng đi, dù sao cũng đều cùng là nữ nhi của đại phu nhân. Đại phu nhân

một chút cũng không có suy nghĩ để nàng tạm đảm đương vị trí chủ nhà này chút nào.”

Hách Liên

Dung nhíu mày, “Bởi vì không phục nên lấy sự trong sạch tỷ tỷ mình ra

đàm tiếu sao? Còn muốn liên lụy đến trượng phu của chính mình?”

Bích Liễu cười khẽ, “Vậy Thiếu nãi nãi nghĩ Tam cô gia bởi vì cái gì mà rời nhà nào?”

“Là bởi vì

…” Hách Liên Dung đột nhiên hiểu ra. Nhất định là Vị Thu Cúc còn tức

chuyện Tống Tử Hiên thu nhận nha đầu thông phòng, lại thêm chuyện không

vừa ý với Vị Thủy Liên, cho nên đem hai việc này kết thành một khối. Nếu có thể Vị Thủy Liên dọa đuổi đi là tốt nhất, nói không chừng như vậy

Nghiêm Thị có thể đem vị trí đương gia giao cho nàng; nếu không được

cũng có thể dọa Tống Tử Hiên, tội danh thông… dâm không phải ai cũng có

thể gánh vác nổi. Đương nhiên, phạm vi truyền bá phải nhỏ, nếu truyền

rộng, liền khó có thể xong việc, ở thời đại này, tội danh liên quan đến

quan hệ nam nữ vẫn rất chi nghiêm trọng.

Nhìn thấy

bộ dáng đã hiểu rõ của Hách Liên Dung, Bích Liễu lại có chút nóng nảy,

“Thiếu phu nhân, người đừng nên chuyện của người khác thì hiểu rõ,

chuyện của mình lại chẳng hiểu chút nào. Nô tì nghe Vị Lương giữ cửa

nói, vài ngày trước vẫn có cô nương nào đó hỏi thăm tin tức của nhị

thiếu gia đâu. Sau lại biết được nhị thiếu gia lên núi, mới không tới

nữa.”

Hách Liên

Dung cười cười, người đó nhất định là Bạch Ấu Huyên hoặc là người bên

cạnh nàng, ban đầu đến nhà hỏi thăm, sau lại theo lên núi, Bạch Ấu Huyên cũng coi như dụng tâm lương khổ. (dụng tâm lương khổ: suy nghĩ thấu

đáo, dốc hết tâm can mà nghĩ)

Nghĩ tới

Bạch Ấu Huyên, Hách Liên Dung không thể ngăn mình nghĩ tới Vị Thiếu

Quân. Hắn hiện tại đang làm chuyện cần làm đi? Thấy rõ rằng Bạch Ấu

Huyên đã kiên quyết chuyện này, Hách Liên Dung hiện tại muốn biết là… Vị Thiếu Quân muốn thú Bạch Ấu Huyên sao? Trước “trăm hoa đua nở” sao?

Nghĩ đến

cái tên “trăm hoa đua nở” này, hẳn là do các thanh lâu cùng tổ chức với

nhau, thời gian tổ chức được định vào ngày hạ chí, mà trước mắt, cách hạ chí chỉ còn mười ngày.

Mười ngày sao …

Đang nghĩ ngợi, Hách Liên Dung bất chợt nghe thấy một tiếng kinh hô của Bích Liễu, “Nhị thiếu gia, người làm sao vậy?”

Hách Liên Dung theo tầm mắt Bích Liễu nhìn qua, liền thấy Vị Thiếu Quân cả người gần như ướt sũng, bước vào trong viện.