Tuyên Pháp Tự lấy Đại Hùng bảo điện làm trung tâm, phía sau đại điện
có 2 viện nhỏ, phía đông là nơi các tăng nhân trong chùa ở, phía tây là
khu ngủ lại cho khách đến dâng hương.
Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung, hai người đi đến trước cửa Đông
Viện, cùng vị tiểu tăng gác cửa nói rõ ý định đến, nói Vị Thiếu Quân bị
thương nặng cần cứu chữa khẩn cấp, vị tiểu tăng kia nhìn sắc mặt của Vị
Thiếu Quân, mặc dù không thấy hắn có gì khác thường, nhưng cũng không
dám chậm trễ, vội đưa người vào trong Đông Viện, tự mình vào trong phòng phương trượng thông báo.
Không lâu sau, vị tiểu tăng kia trở về, “ Phương trượng mời vị nam thí chủ này tiến vào. ”
Vị Thiếu Quân hơi nhướn mi lên, “Chỉ để mình ta vào?”
Tiểu tăng cung kính khom người, “ Phương trượng đang châm cứu cho một vị nam thí chủ, vị nữ thí chủ này sợ rằng không tiện tiến vào. “
Vị Thiếu Quân đang muốn hỏi nữa, Hách Liên Dung lại đẩy hắn một chút, “Ta ở bên ngoài chờ huynh, huynh đem sự tình kể lại cho đại sư nghe,
còn có chuyện nôn máu …”
Vị Thiếu Quân cũng không cố chấp nữa, khoát tay “ Được rồi, đã biết. “
Vị Thiếu Quân đi theo vị tiểu tăng kia vào thiện phòng của phương
trượng, Hách Liên Dung liền ngồi xuống phiến đá trong viện, không lâu
sau lại có một vị tiểu tăng dẫn một người khác vào trong viện, còn không đợi Hách Liên Dung thấy rõ người tới, người nọ đã đi về phía nàng, “Tẩu tử, hai người quả nhiên ở đây.”
Nghe được tiếng của Vệ Vô Hạ, Hách Liên Dung đứng lên, “ Như thế nào, không theo bà nội dùng cơm sao?”
Vệ Vô Hạ cười nói: “ Ta đi ra ngoài để tìm tẩu cùng Vị huynh, chỉ là ở bên kia không tìm được, trong phòng cũng không có, cho nên đoán rằng có thể hay không vì đợi không kịp mà chạy tới nơi này học cách chữa trị
phong thấp. Quả nhiên như vậy a, Vị huynh cùng tẩu tử thật sự là người
con có hiếu.”
Hách Liên Dung liền cười cười, tất nhiên không thể nói là chính vì
trốn tránh ngươi mới đến đây trước tiên, “ Chúng ta tới gặp đại sự cũng
không chỉ vì học tập phương pháp trị liệu phong thấp, thân thể Vị Thiếu
Quân không khỏe nên muốn mời đại sư xem, đây là một phần nguyên nhân
chúng ta vội vã đến đây, cùng lắm là để tránh lão nhân gia lo lắng,
chuyện này đừng nói cho bà nội biết. “
Vệ Vô Hạ kinh ngạc không thôi, lại nhìn bốn phía, “ Vị huynh không có việc gì chứ?”
“Hẳn là không có gì trở ngại. Tuy nhiên, trong phòng đại sư còn có
người khác, khám bệnh không tiện cho nữ tử đi vào. Chỉ kêu mình hắn đi
vào. Bảo ta chờ ở đây.“
Hách Liên Dung suy nghĩ một chút. “ Đêm nay xem ra không phải thời cơ tốt để tìm y đạo, Vô Hạ, không bằng ngươi về trước đi, ngày mai chúng
ta lại cùng nhau đến sau.” (y đạo: con đường y, ý chí việc học tập y
thuật của Vệ Vô Hạ)
Vẫn là đem hắn rời đi trước, bằng không lát nữa Vị Thiếu Quân đi ra,không chừng lại nổi lên tính tình thiếu gia.Tuy là bèo nước gặp nhau, cũng không nên mất đi chút phép tắc lịch sự này.
Vệ Vô Hạ lại không hề có ý định rời đi, “ Hiện tại, sắc trời đã tối.
Tại hạ tất nhiên là cùng tẩu tử chờ Vị huynh đi ra. Hơn nữa … tại hạ
cũng muốn gặp đại sư một lần. “
Hách Liên Dung không khỏi khuyên nhủ: “Thứ ta nói thẳng. Việc học y
đạo đâu phải chỉ hai ba ngày là có thể học thành tài? Ngươi vẫn là nên
xin ít dược mang về cho tổ mẫu trước, để hóa giải đau đớn trước mắt mới
đúng.”
Vệ Vô Hạ vội hỏi: “ Tẩu tử phải chăng đang hiểu lầm. Vô Hạ sao lại không biết sự vất vả của những ngày học y ?”
Hách Liên Dung tò mò một chút, nói như vậy, Vệ Vô Hạ biết thời điểm
mà Vị Thiếu Quân nói kia chính là nói bừa nói bậy, nhưng vẫn đồng ý, nếu để cho Vị Thiếu Quân biết, lại nghĩ rằng hắn mưu đồ bất chính.
“ Tại hạ trong lòng có nghi hoặc, một việc khiến tại hạ lao tâm khổ
chí bao năm nay cũng không có đáp án, cho nên muốn thỉnh đại sư giải
thích nghi hoặc. ”
“ Thì ra là thế.”
Hách Liên Dung nói xong câu này thì không nói gì thêm nữa, Vệ Vô Hạ
liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên vài phần hoang mang, “Tẩu tử không
hỏi sao?”
Hách Liên Dung nghiêng đầu nhìn về hắn “Ngươi muốn nói sao? “
Vệ Vô Hạ cười khẽ, “Tẩu tử thật sự là một người đặc biệt.”
Hách Liên Dung chớp chớp mi lấy làm kì lạ, Vệ Vô Hạ nói: “Có một số
người chỉ cần là việc hắn muốn biết, sẽ không để ý tới chuyện người ta
muốn nói hay không, nhất định phải truy hỏi đến tận cùng, tẩu tử lại
thiện lương am hiểu ý người như vậy, có thể nào lại không đặc biệt?”
Hách Liên Dung cười nói: “Có người truy hỏi, chứng tỏ hắn để ý; ta
không truy hỏi, chứng tỏ ta không thèm để ý. Cùng với chuyện thiện lương am hiểu ý người có thể nói là hoàn toàn trái ngược.”
“À?” Dưới sự che dấu của màn đêm mù mịt, Vệ Vô Hạ vẫn chưa thu hồi
lại vài phần nghiền ngẫm nơi đáy mắt. Nàng đang khiêm tốn? Hay vẫn là
không dấu vết kéo dãn khoảng cách với mình? “Không thèm để ý…. thì thật
tốt quá, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, có lẽ tẩu tử thật sự có
thể cho ta một chút ý kiến.”
Hách Liên Dung không thể chối từ, “Ngươi cứ nói.”
“Kỳ thật là gia phụ lưu cho ta một điều bí ẩn.” Thần sắc Vệ Vô Hạ trở nên nghiêm túc, “Gia phụ khi còn sống thập phần bi thảm, cha từ nhỏ mất đi phụ thân cùng quả phụ (chỉ người phụ nữ mất chồng, ở đây là chỉ mẹ
của bố anh Hạ) sống nương tựa vào nhau. Tuổi còn nhỏ đã phải tự mình
kiếm sống, nhận mọi khi dễ, sau lại bái sư gia nhập thương đội. Từ đó về sau, thiên nam địa bắc (ý nói nay đây mai đó, không ở một nơi cố định
nào). Gian khổ trong đó không cần phải nói, cũng may mọi chuyện trong
nhà cũng càng ngày càng yên ổn. Cha cùng kiếm được chút tiền vốn để buôn bán trà, ai ngờ lại xảy ra đại họa….”Vệ Vô Hạ nhắm lại đôi mắt, hít một hơi, “Sau khi mất đi cánh tay, cha ta không thể tiếp tục tham gia
thương đội, không ai muốn dùng cha nữa, cha chỉ có thể làm chút việc
thấp hèn, vì người nhà mà từ bỏ cả tôn nghiêm, chỉ là một kẻ tàn phế,
mặc kệ cha cố gắng như thế nào, mọi chuyện trong nhà vẫn là càng ngày
càng….. kém, cho đến tận lúc cha lâm chung, trong nhà không có lấy một
thước vải niệm, cũng không có lấy một chút đồ ăn nào.”
Nói tới đây, Vệ Vô Hạ trầm mặc hồi lâu, đau lòng hướng Hách Liên Dung nói: “Tẩu nói có phải cả đời này của cha ta sống thực thê thảm?”
Hách Liên Dung không nói, đối mặt với cuộc sống của một người như
vậy, bất kỳ lời nào cũng đều có vẻ như ảm đạm vô lực, bất kỳ lí luận
biện minh nào cũng chỉ là lời nói suông.
“Chính là cha ta thê thảm như vậy, cha biết rõ cha mà chết, chúng ta
một nhà cô nhi quả phụ sẽ ăn đói mặc rách, nhưng cha vẫn cười, đến khi
cha nhắm mắt, vẫn luôn luôn cười.” Trên mặt Vệ Vô Hạ hiện ra vài phần mê man “Cha ta vì lẽ gì lại cười? Ta hỏi qua rất nhiều người, có người nói cha ta bởi vì được giải thoát mà cười, có người nói cha thấy được Tây
phương cực lạc, còn có người nói trên mặt cha đang cười, nhưng trong
lòng thì khóc …..”, Vệ Vô Hạ lắc đầu, “Đều không đúng, tuy rằng không
biết vì sao, nhưng ta lại cảm thấy, bọn họ nói đều không đúng. Cho nên,
ta mới lên núi Cô Nhạn, một là vì bà nội, hai là nghe nói Trí Năng đại
sư phật hiệu tinh thâm, có năng lực vì ta mà giải thích nghi hoặc….. Tẩu tử,” Vệ Vô Hạ nhìn về phía Hách Liên Dung, trên mặt hiện lên nét cười
nhẹ khiến cho sự trầm mặc cảm thán vừa rồi trở thành hư không, “Tẩu cảm
thấy thế nào? Cha ta vì sao lại cười?”
Hách Liên Dung giật mình. Ngay từ đầu nghe kể chuyện xưa, nàng đã hạ
quyết tâm sẽ không đoán mò, bởi vì chuyện xưa quá mức nặng nề, cũng quá
là thương tâm. Hiện tại, nhìn thấy Vệ Vô Hạ liên tục thay đổi cảm xúc,
Hách Liên Dung trong lòng không thấy xa lạ, mà lại thấy một cảm giác
quen thuộc.
Mỗi người đều đeo mặt nạ mà sống, nàng đeo, mà những người bên cạnh
nàng cũng đeo, ngay cả người với nàng là bèo nước gặp nhau, cũng đeo.
“Ta cảm nhận được…” Hách Liên Dung than nhẹ một tiếng, cuối cùng mở
miệng, “Ta cũng kể cho người câu chuyện xưa đi.” Hách Liên Dung từ câu
chuyện xư của Vệ Vô Hạ mà nhớ lại một câu chuyện xưa khác. “Có một tiểu
cô nương, nhà nàng rất nghèo khó, đi bán diêm để kiếm sống.”
Vệ Vô Hạ khẽ nâng mi, hắn vốn tưởng rằng nói xong sẽ nghe được một ít lời an ủi, không nghĩ tới tự nhiên nghe được chuyện xưa. Tuy nhiên, hắn không ngạc nhiên lâu, đã nhập tâm vào câu chuyện xưa của nàng, “Diêm?”
“Là một loại công cụ nhóm lửa.” Hách Liên Dung không có giải thích
nhiều, đem điều này nhẹ nhàng nói qua, “….. Nàng biết diêm cháy hết, bà
nội sẽ biến mất, vì thế vội vàng châm lên một đống diêm lớn, muốn đem bà nội giữ lại. Diêm cháy phát ra ánh sáng thật lớn, bà nội chưa từng
giống như bây giờ to lớn, xinh đẹp như vậy. Bà nội kéo lấy tiểu cô
nương, ôm vào trong ngực. Hai người ở giữa ánh sáng rạng rỡ cùng vui vẻ
bay đi, càng bay càng cao, bay đến nơi không có rét lạnh, không có đói
khát, cũng không có thống khổ. Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu cô nương này
ngồi ở trong góc tường, hai má đỏ bừng, mang theo nụ cười. Nàng đã
chết.” Hách Liên Dung đã nghe qua câu chuyện này rất nhiều lần, lại mỗi
khi nghe được câu chuyện này lần nữa mà cảm thấy đồng cảm, bởi vì quá
mức bi thảm, cũng quá mức chân thật.
Vệ Vô Hạ nghe chuyện xưa, thật lâu không nói, một lúc sau đôi môi động đậy, “Ý tẩu nói là cha ta đang nằm mơ sao…”
Hắc Liên Dung lắc đầu, thấp giọng đem chuyện xưa kể nốt, “Ngày hôm
sau, mọi người phát hiện ra nàng, đồng tình thương hại, lại không ai
biết nàng từng nhìn thấy nhiều thứ xinh đẹp cỡ nào, nàng đã hạnh phúc cỡ nào, đi theo bà nội của nàng, cùng hướng tới những năm tháng hạnh phúc. Vô Hạ, cha ngươi không có giấc mộng nào sao?”
Vệ Vô Hạ không chút do dự gật đầu, lại buồn bã, “Chính là không có đạt được”
Hách Liên Dung nói: “Ta cảm thấy phụ thân ngươi cười, là bởi vì hắn ở phút cuối đời, nhìn thấy giấc mộng của mình thành sự thật.”
“Giấc mộng trở thành sự thật?” Vệ Vô Hạ ngửa mặt lên trời than nhẹ,
“Giấc mộng trở thành sự thật … ha hả …” Hắn cười, sắc mặt lại càng tỏ ra kiên định, “Giấc mộng của cha ta có thể thành sự thật, cũng chỉ có thể
là ta thay cha hoàn thành.”
Như vậy xem như giúp hắn sao? Nếu đúng như vậy, Hách Liên Dung cũng có thể thở phào.
“Cám ơn tẩu.” Vệ Vô Hạ cười cười, không đợi hắn nói nốt câu cuối,
phía sau hai người liền vang lên một thanh âm trong trẻo hàm chứa sự
khinh thường.
“Ngươi về sau tránh xa chúng ra một chút là đã cảm ơn lắm rồi.” Vị
Thiếu Quân bình tĩnh chen vào giữa hai người, kéo tay áo Hách Liêu Dung
“Không phải đã nói với nàng sao? Ít nói chuyện với người lạ thôi! “