Thiếu Phu Bất Lương

Chương 83: Con đường lên núi (5)

Tại sao vậy? Tại sao một người mới đây thôi vẫn còn đi cùng nàng, một người chỉ còn cách bờ hơn chục mét lại có thể mất mạng một cách dễ dàng như vậy?

Hách Liên Dung khóc lớn, không để ý gì mà hét lên.Đột nhiên dây thừng trong tay nàng hơi lay động, Hách Liên Dung giật mình kinh hãi, nhìn

xuống đầm lầy, thấy đầu kia dây thừng vẫn chìm ở dưới bùn, không biết là do sức nặng của hòn đá hay là…

Hách Liên Dung không kịp suy nghĩ, thử giật giật sợi dây nhưng nó vẫn nặng nề nh cũ chìm dưới bùn mà lại có cảm giác như có ai ở dưới đó giật lại, lực kéo vô cùng lớn.

Hách Liên Dung lập tức nhảy dựng lên, trong miệng vô thức gọi tên Vị Thiếu Quân, vắt dây qua vai dần dần kéo lên.

Tuy rằng tốc độ vô cùng chậm nhưng Hách Liên Dung biết mình vẫn đang

dần tiến lên, từ lúc bắt đầu đến giờ đã kéo được gần hai mét, mặc dù bả

vai nóng rát nhưng nàng vẫn cắn răng tiến từng bước, mỗi bước như thể

dùng hết sức lực trong cuộc đời mình.

Vị Thiếu Quân…Vị Thiếu Quân!

Hách Liên Dung lại gọi tên Vị Thiếu Quân, gian nan tiến từng bước,

nhưng được vài bước lực kéo phía sau quá lớn khiến nàng bị ngã bổ nhào

về phía trước, cơn đau rát truyền đến từ cánh tay, Hách Liên Dung lập

tức cuống quýt cầm chặt lại dây thừng.

Không có, cái gì cũng không có.

Dây thừng bị đứt đoạn, phần váy nối vào bị rách toạc, phần còn lại rơi vào vũng bùn rồi mất hút.

Hách Liên Dung như phát điên nhảy xuống vũng bùn hoảng hốt lần mò tìm kiếm. Nàng muốn tìm đoạn dây kia, cho dù đầu đoạn dây đó không phải là

Vị Thiếu Quân mà chỉ là hòn đá kia, nàng cũng muốn tìm ra nó.

Không biết qua bao lâu, có thể là hai phút mà cũng có thể là hai

tiếng, nàng cuối cùng vẫn không tìm thấy đầu dây kia, trong đầu nàng bây giờ là một đám hỗn loạn… mà cũng có thể nói là hoàn toàn trống rỗng.

Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Thật sự không thể cứu

được Vị Thiếu Quân nữa sao? Hắn chìm xuống sâu rồi. Hắn đã chết.

Thế nhưng… Điều này không phải do nàng sao?

Nếu như không phải vì vội vã cứu nàng, Vị Thiếu Quân đã có thể chống

đỡ được đến lúc có người tới cứu, có thể hít thở không khí nhiều hơn, có thể nói dăm vài câu ba hoa đùa giỡn…Tuyệt đối không thể chìm xuống

nhanh như vậy.

Lời cuối của Vị Thiếu Quân là bảo nàng hãy đi đi, bảo nàng rời khỏi

Vị phủ. Nàng có thể đi được sao? Mang theo nỗi áy náy về một người, rời

xa nơi này?

Một người chết thật sự so với hai người cùng chết là tốt hơn sao? Hiện tại, Hách Liên Dung có thể trả lời rằng:

Tuyệt đối không.

Bởi hình ảnh lúc lâm chung của người đã mất sẽ không bao giờ ngừng

xuất hiện trong đầu người còn sống. Nó sẽ không bao giờ ngừng nhắc nhở

nàng. Có người vì nàng mà chết.

Cho nên, nàng không thể đi. Cũng đi không được. Bởi, cho dù nàng ở

nơi nào, thì cũng không thể thoát khỏi bóng ma ám ảnh này, vậy nên nàng

còn có thể đi đâu nữa đây?

Có lẽ…Nàng nên đến Tuyên Pháp tự…Đúng rồi, nàng nên tìm người đến,

biết đâu vẫn còn kịp, nếu như không kịp thì nàng cũng không muốn để hắn

một mình ở nơi này.

Đầu óc nàng càng lúc càng loạn, loạn đến mức không nghĩ ra được cái

gì, khó khăn lắm mới xác định được phương hướng, liền ngay lập tức nỗ

lực chống đỡ thân thể, lảo đảo đi về phía thượng du.

Cảnh vật xung quanh đều mơ mơ hồ hồ, chân bước tựa như đi trên mây,

rõ ràng mặt trời chói chang nhưng Hách Liên Dung lại thấy mồ hôi lạnh

chảy ướt lưng, lạnh đến nỗi nàng cảm thấy hàm răng đánh vào nhau lập

cập. Càng cách xa đầm lầy, nàng càng thấy lạnh.

“Phù…khụ khụ…”

Thanh âm truyền đến từ phía sau khiến thân thể Hách Liên Dung trở nên cứng đờ, nàng không quay đầu lại, dường như có tiếng ho khan, tóc gáy

nàng dựng đứng hết lượt, hai chân đột nhiên mềm nhũn, cả người ngã phịch xuống đất.

Nàng không kìm được mà run cầm cập, hai tay nắm chặt, mắt nhắm tịt

lại hét to: “Ngươi là người hay quỷ? Là người thì lên tiếng, là quỷ liền dẫn ta đi!”

Tiếng ho khan vẫn không ngừng vang lên, thanh âm tê tâm liệt phế khiến lời nói của nàng nghẹn ứ nơi cổ họng.

“A a…khụ khụ…”

Hai tiếng kia nghe không rõ ràng lắm, Hách Liên Dung quay đầu nhanh

như chớp nhìn lại nhưng không một bóng người, chỉ có tiếng ho đến tê tâm liệt phế cùng một chuỗi tiếng a a dội thẳng vào hai tai, nàng thở hổn

hển, lảo đảo quay lại đầm lầy để gọi hồn ma Vị Thiếu Quân nhanh chóng

đưa nàng đi cùng, để không bị dằn vặt như thế này nữa.

Đột nhiên…nàng nhìn thấy có cái gì đó động đậy, là trong đầm lầy, ở

chỗ cách bờ tầm hai ba mét, dường như có vật gì đó nhô lên rồi hạ xuống, tiếng ho khan thấu trời đúng là phát ra từ chỗ đó.

“Vị Thiếu Quân…Vị Thiếu Quân?” Hách Liên Dung hét to. Cuối cùng nàng

cũng nhìn rõ, từ trong đầm lầy khuôn mặt bê bết bùn của Vị Thiếu Quân

đang dần nhô lên, hắn ngửa cao đầu để miệng mũi thoát khỏi bùn rồi hít

sâu một ngụm lại một ngụm khí nhưng vẫn không ngừng sặc sụa.

“Đừng tới đây…Khụ…Nàng quá thấp…” Câu cuối Vị Thiếu Quân như muốn bật cười đổi lại một trận sặc sụa nữa.

“Ngươi sao lại…ngươi sao lại…” Hách Liên Dung nói năng bỗng trở nên lộn xộn.

“Ta không nghe rõ nàng nói gì, lỗ tai ta bị bịt kín rồi.” Vị Thiếu

Quân cố ngẩng đầu lên: “Chân ta đã chạm được xuống mặt đất rồi, không

sợ…Nghỉ một chút…”

Vị Thiếu Quân cứ thế đứng trong bùn hít thở hổn hển đến hơn mười phút rồi lại tiếp tục chậm rãi tiến dần về phía trước. Hách Liên Dung vội

vàng ném dây thừng qua, cho đến khi thấy hai vai Vị Thiếu Quân nhô lên,

hai tay tóm chặt sợi dây, lúc này hắn cách bờ chừng hai mét.

Hách Liên Dung cũng không kéo hắn, cả người vô lực ngã ngồi trên mặt

đất, Vị Thiếu Quân sau khi hít thở bình thường lại bất mãn mắng mỏ:

“Không có lương tâm, không biết giúp ta một tay.”

Hách Liên Dung quay lưng lại, lảo đảo đi về phía bờ: “Ngươi tự mình cố gắng đi, ta thật sự…Không còn sức nữa.”

Có phải là đang nằm mơ không? Hách Liên Dung bỗng dưng lại ngồi thẳng dậy nhìn Vị Thiếu Quân đã lộ được nửa người ra khỏi bùn đang dựa vào

bờ, một nửa người vẫn chìm phía dưới, vừa ho khan vừa cố hít từng ngụm

khí lớn, cuối cùng nàng cũng yên lòng thả lỏng người, nằm phịch xuống

đất.

Qua một lúc lâu nữa, Vị Thiếu Quân cuối cùng cũng lội được vào bờ rồi ngã gục xuống bên cạnh người Hách Liên Dung, hai người nằm song song,

không ai nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ho khan xen lẫn

hít thở nặng nề của Vị Thiếu Quân.

“Ngươi làm sao có thể ngoi lên được?” Hách Liên Dung một lúc lâu

không nghe thấy tiếng ho khan, bèn nâng tay dò dò về phía bên trái, vẫn

ổn, ngực vẫn phập phồng, còn đang thở dốc.

Vị Thiếu Quân lôi đống bùn trong tai ra, cười hừ hai tiếng rồi lại

đổi lấy một trận ho đến rung chuyển trời đất: “Cái đầm lầy này…không sâu chút nào, ta vừa bị chìm xuống chân đã chạm được đáy, đương nhiên muốn

nhanh chóng vùng vẫy ngoi lên báo cho nàng biết ta còn chưa chết đâu,

nhưng lại không nâng nổi tay lên, may mà có quần áo nàng buộc vào tảng

đá, lúc nó chìm xuống ta bắt lấy được, ta biết nàng đang ở trên bờ kéo,

ta cũng cố sức đi về phía trước, thầm nghĩ không thể để nàng phí mất bao nhiêu công sức được.”

Hách Liên Dung nghe xong thì nổi da gà, nghe hắn nói thì dễ, mình ở

trên bờ lao lực như vậy, hắn bị chìm trong bùn mà vẫn nghĩ được như vậy

thật đáng sợ, toàn bộ ngũ quan bị vây trong bùn không phải chỉ dựa vào

thể lực mà thoát ra được.

Vị Thiếu Quân nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của nàng lại cười nói: “Bùn ở phía dưới rất loãng không như ở mặt trên đặc sệt cuốn chặt lấy người, nếu không ta làm sao mà đi lên được.”

Háhc Liên Dung gật đầu, nghĩ rằng có lẽ dòng sông vẫn chưa khô cạn

hẳn mà vẫn chảy tiếp phía dưới lớp bùn dày nên trung hòa bùn ở dưới

không còn đặc sệt như mặt trên nữa, không có nước chảy qua thì làm sao

bùn ở dưới loãng ra được.

“Sức hô hấp của ngươi vẫn còn lớn lắm.” * Hách Liên Dung vốn muốn

cười chọc hắn ai ngờ nói ra lại thành nức nở khóc mếu. (*ý là mạng vẫn

còn lớn.)

“Sức gì cơ?” Vị Thiếu Quân từ từ ngồi dậy, nửa ngồi nửa nằm nhìn Hách Liên Dung, Hách Liên Dung cũng mặt đối mặt nhìn hắn, khuôn mặt bê bết

bùn, vốn dĩ không nhìn ra sắc mặt, trong mắt còn đầy tơ máu, lại ho thêm cái nữa, vài giọt chất lỏng ấm ấm bắn lên gáy Hách Liên Dung. Dường như nàng ngửi thấy một mùi hơi tanh tanh ngọt ngọt, đưa tay lau cổ thì nhìn thấy máu tươi hòa cùng nước bùn, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng

khiến nàng căng thẳng lo lắng, đột nhiên hét to: “Ngươi ho ra máu rồi!”

Nàng ngay lập tức ngồi dậy: “Ngươi không sao chứ? Có chóng mặt không?

Đầu có đau ở đâu không?”

“Máu?” Vị Thiếu Quân lại nôn khan vài cái, săm soi ngâm cứu đến nửa

ngày: “Hóa ra là máu, ta vẫn còn cho rằng đó là bùn cơ đấy! Không sao,

chắc là cổ họng bị tổn thương thôi.”

Hách Liên Dung vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, đứng dậy nói: “Chúng ta

mau đến Tuyên Pháp tự thôi, sau đó mời một vị đại phu đến khám cho

ngươi.”

Vị Thiếu Quân híp mắt, ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng cứ thế mà đi à?”

Đầu óc Hách Liên Dung bây giờ u u mê mê, làm sao nghĩ ra cái gì, lúc

này cúi đầu nhìn lại mới phát hiện mình đã cởi trung y ra làm dây thừng, bây giờ trên người chỉ còn mỗi bộ đồ trong mỏng manh.

Áo trong chính là chiếc áo bên trong cùng của nữ tử, giống như yếm

hay áo lót, loại Hách Liên Dung mặc chính loại quây ở trên vai kiểu như

đeo đai vậy. (Chắc là loại áo quay ở giữa ngực như đời Đường vậy, trên

vai có thêm hai cái đai TT>TT)

Ở thời cổ đại này mặc mỗi chiếc áo đai đi lại giữa ban ngày ban mặt,

Hách Liên Dung cũng không muốn vậy nhưng nàng cũng chẳng biết làm thế

nào khác, dù sao vẫn còn mặc áo đai đi, không đến nỗi hở hang như mặc

yếm.

Hách Liên Dung kéo dây thừng lên muốn xem còn chút quần áo nào có thể mặc được nữa hay không, thế nhưng trên dây thừng chỉ còn lại một chiếc

đai lưng và hơn một nửa cái váy, Hách Liên Dung định tháo cái váy ra

trước, thế nhưng y phục xoắn lại với nhau, lại còn bị bùn bết chặt muốn

tháo ra cũng không phải chuyện dễ. Hách Liên Dung đang ngồi trên mặt đất bỗng nhiên quay đầu lại: “Ngươi đi trước đi, ta tháo cái váy ra xong

liền đi theo.”

Vị Thiếu Quân hơi hoảng loạn rời mắt đi: “Ta đến phía trước tắm cái,

nếu tháo không được thì đừng tháo nữa, ta đưa áo cho nàng mặc.” Nói xong hắn xoay người đi thẳng về phía thượng du.

Hách Liên Dung vội hỏi: “Cẩn thận chết đuối!”

“Nàng đúng là cái đồ mồm quạ đen!” Vị Thiếu Quân quay đầu mắng một

câu, đi hơn hai mươi mét, đứng chỗ mép nước bắt đầu tháo thắt lưng.

Hách Liên Dung quay mặt đi, tháo được cái váy xong cũng không quay

đầu lại, thẳng đến khi Vị Thiếu Quân ở phía xa xa kia kêu lên: “Này…Nàng có tắm không?”

Hách Liên Dung liếc mắt thấy hắn đã tẩy hết bùn sình trên người, chỉ mặc mỗi cái quần, thân trên để trần đứng gần bờ.

Hách Liên Dung liền mang cái váy theo, định vò vò trong nước, tiện

tay cũng vò qua cho hắn cái áo, tuy rằng không thể làm sạch được hết vết bùn bẩn nhưng ít nhất vò qua thì mặc cũng đỡ khó chịu hơn.

Thấy Hách Liên Dung vò sơ qua váy áo rồi chỉ rửa sơ sơ mặt mũi, Vị

Thiếu Quân liền bảo: “Nàng không tắm chút đi? Ta không nhìn trộm đâu.”

Hách Liên Dung không nhịn được mà cắn môi: “Ta tới tự rồi tắm lại.”

Ánh mắt Vị Thiếu Quân lại dừng lại trên hai đầu vai lồ lộ của Hách

Liên Dung: “Đừng nhúch nhích.” Hắn vốc nước lên nhẹ nhàng tẩy rửa chỗ

đầu vai bị trầy xước của nàng, Hách Liên Dung hơi co người lại nhưng

cũng không động đậy nhiều, vài lần như vậy, sau khi rửa sạch vết thương

cho Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân hơi ghé người thổi thổi: “Đến nơi nhớ

bôi thuốc cẩn thận.”

Nước sông rõ ràng mát lạnh là vậy nhưng mặt Hách Liên Dung như bị dội nước sôi đỏ bừng lên, chỉ à ừm một tiếng như trả lời.

Vị Thiếu Quân đưa áo ngoài cho Hách Liên Dung: “Nàng mặc cái này đi.”

Hách Liên Dung nhận lấy, trước tiên mặc váy áo của mình rồi khoác áo

của Vị Thiếu Quân lên, mặc dù hơi rộng nhưng lất vạt áo buộc chặt lại

cũng không có vấn đề gì.

Hách Liên Dung quay đầu lại, Vị Thiếu Quân đang định mặc trung y, vì

lúc nãy chỉ đứng bên phải nên không thấy, giờ hắn xoay người lại nàng

mới thấy rõ trên hông bên trái hắn có xăm một nhành hoa đào tươi đẹp.

Nhành đào đó không quá lớn, vươn lên từ thắt lưng, ước chừng phải dài đến hai mươi centimet, cành hoa nâu đen tà tà uốn lượn tự nhiên, cánh

hoa hồng tươi nhị trắng trong hoặc chúm chím hoặc xòe nở lượn theo đường eo với làn da trắng tinh tế của Vị Thiếu Quân, đúng là hoa lệ mà tuyệt

mỹ

“Đây là cái gì?” Hách Liên Dung nhìn mê mẩn đến không chớp mắt.

Vị Thiếu Quân cúi đầu nhìn xuống: “Hoa đào a…”

Hách Liên Dung có hơi nhụt chí, đúng rồi, là một nhành hoa đào, một

hình xăm hoa đào, người có mắt ai chẳng nhìn ra, nàng vì sao lại hỏi một câu thừa thãi như vậy. Có điều mắt nàng vẫn không dứt khỏi nhành hoa

đào ấy, mãi vẫn không hết băn khoăn, nàng chính là muốn hỏi hắn vì sao

lại xăm hình hoa đào? Tại sao lại không phải là thanh long hay bạch hổ

mà là một hình hoa đào phổ biến dễ gặp? Dường như nhận ra suy nghĩ của

nàng, không cần nàng mở miệng hỏi, Vị Thiếu Quân đã đến gần phía trước,

xoay eo trái ra cho Hách Liên Dung nhìn rõ hơn: “Ở đây…”, hắn chỉ vào

chỗ bắt đầu của nhành hoa cũng là phần thân cành to nhất: “Có một vết

thương.”