Thiếu Phu Bất Lương

Chương 39: Cha mẹ tạm thời (2)

Nàng kia vốn nhìn ra quần áo toàn thân

Hách Liên Dung không phải loại bình thường, cũng không tính toán đắc

tội, bởi vậy nhưng thật ra đi cũng không đi được, lại có nhiều người

nhìn như vậy, cũng không thể yếu thế trước người ta, gắng gượng nói:

“Ngươi muốn thế nào!”

“Trước giải thích,trừ bỏ phải bồi

thường điểm tâm, còn phải bồi thường tổn phí tiếng khóc của con ta.”

Hách Liên Dung nhất quán như thế, muốn đòi công đạo, tự nhiên phải so

với người ta làm cao một chút.

“Cái gì….” Nàng kia lần đầu tiên nghe

thấy từ này, lại không thể đặt câu hỏi, vì mặt mũi chỉ có thể nói dối,

“Nhà chúng ta cùng nha môn phủ đài có chút quen biết, ngươi thức thời

một chút, che chở cho dã hài tử như vậy làm cái gì, chọc ta nóng nảy,

đừng trách ta khiến cho ngươi mặt mũi khó coi!”

Hách Liên Dung khẽ cười một tiếng, nàng chưa từng gặp loại người cứng rắn nói dối thành thật như vậy, đang muốn nói chuyện, phía sau truyền tới thanh âm kinh ngạc của Vị Thiếu Quân,

“Đây là làm sao?’

Hách Liên Dung bình tĩnh quay đầu, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi vừa đi đâu? Đem bọn nhỏ bỏ lại không quản!”

Vị Thiếu Quân không rõ tình huống nói:

“Ta đi tìm cỗ kiệu a, làm sao vậy?” Nói xong hắn vỗ vỗ tiểu tử nước mũi

một chút, “Ngươi lại làm sao vậy? Không phải mua đồ ăn cho ngươi rồi

sao? Lại khóc!”

Nàng kia mắt thấy đối phương lại xuất

hiện một gã trợ thủ, xem ra thực không giống cách ăn mặc của gia đình

bình thường, trong lòng cũng có chút hoảng hốt, cướp lời nói, “Đứa nhỏ

này ăn đồ ăn vặt cũng không nhìn đường, đụng phải Đại Bảo nhà chúng ta,

không chỉ làm dơ quần áo của hắn, thiếu chút nữa còn làm bỏng hắn, ta đã nói đứa nhỏ này vài câu, vị phu nhân này lại không muốn buông tha, Đại

Bảo chính là con trai độc nhất nhà chúng ta, ba đời độc đinh…”

“Hành hành hành….” Vị Thiếu Quân không

kiên nhẫn xua tay, “Biết hắn là con bê nhà các người, phần sau dừng lại, ngươi nói ngươi cùng nha môn phủ đài có quan hệ họ hàng? Ôi chao, ta

không quá hiểu được, kia nha môn cũng không phải vật sống, ngươi cùng có nó có quan hệ họ hàng để làm chi a?”

“Ta…..” Nàng há mồm, “Là, là có quan hệ họ hàng với người ở bên trong.”

“Nga?’ Vị Thiếu Quân hưng trí nói: “Là

ai? Ta cố gắng nhớ xem đâu, con trai Hàn đại nhân là anh em kết nghĩa

của ta, nha môn phủ đài ta cũng thường đi.”

Sắc mặt nàng kia nhất thời trở nên vô

cùng khó coi, Vị Thiếu Quân lại giống như nhớ tới cái gì, kéo Hách Liên

Dung, “Vị này cùng con dâu Hàn đại nhân cũng là bạn thân, thường xuyên

đi tới thanh lâu ném đồ, ngươi có từng nghe qua không?”

Mặt nàng kia liền biến thành màu gan

heo, khẩn trương nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân, không dám xác định chuyện hắn nói là thật vẫn là bịa chuyện đến trôi chảy. Tuy nhiên nhìn thần

sắc hai người tự nhiên, bất an trong lòng lại tăng thêm một chút, lôi

kéo đứa nhỏ bên người lui về một bên ở phía sau nói: “Không nhất định

quen biết. Không nhất định quen biết. Việc này dù ra sao, chúng ta cũng

không truy cứu.” Nói xong, dắt đưa nhỏ xuyên qua đám người dời đi.

Nàng này vừa đi, người xem náo nhiệt

cũng giải tán phân nửa. Hách Liên Dung bị đoạt lời nói, lại bị tiện nghi nàng kia kiếm được trong câu nói cuối cùng khiến cho trong lòng vẫn có

chút bực mình. Vị Thiếu Quân có vẻ thập phần am hiểu ý người, vỗ bả vai

nàng nói: “Quên đi, có thể đắc tội quân tử, chớ đắc tội với tiểu nhân.”

Hách Liên Dung bỏ tay hắn ra, đùa cợt nói: “Nguyên lai có người sợ hãi gây sự?”

Vị Thiếu Quân cười hắc hắc. “Đương nhiên sợ a. Từ khi đắc tội ngươi, ta đối với lời nói này tỉnh ngộ rất nhiều.”

Hách Liên Dung lườm hắn một cái. Vị

Thiếu Quân đột nhiên nói: “Xem ra con bê kia cùng nương nó là ở gần nơi

này. Chúng ta không sợ. Nước mũi số 1 cùng số 2 có khả năng không thể

ứng phó.” (=))) )

Hách Liên Dung sửng sốt, không nghĩ tới Vị Thiếu Quân nhưng lại nghĩ xâu xa như vậy. Tuy nhiên, nàng rất nhanh

liền ném trở lại cái xem thường. “Cái gì nước mũi số 1 với số 2? Đừng

tùy tiện gọi bậy người ta!”

Vị Thiếu Quân cười hì hì cũng không giải thích, nói: “Như thế nào lại cũng tới đây? Lo lắng ta? Vẫn là lo lắng cho lũ nhỏ?”

Hách Liên Dung mặt nhanh mày nhíu, lời

này nghe có điểm không được tự nhiên, bất quá nàng vẫn trả lời, “Ta đến

tìm cỗ kiệu để trở về.”

Vị Thiếu Quân chỉ vào bên cạnh nói: “Vừa lúc, ta vừa kêu, ngươi cùng nhóm chúng ta cùng nhau đi thôi.”

“Không cần!” Hách Liên Dung đông cứng

cự tuyệt, nàng tối không thích chính là cái giọng giống như chuyện gì

đều chưa từng xảy ra này của Vị Thiếu Quân, chằng lẽ, lúc trước thiếu

chút nữa đem nàng biến thành người mắc bệnh thần kinh là nàng nằm mơ

sao? “Các ngươi đi thôi, ta sẽ tự tìm.”

Vị Thiếu Quân như là nhìn ra tâm tư của Hách Liên Dung, cười nói: “Còn bởi vì chuyện lúc trước mà tức giận đi?

Nữ nhân các ngươi lòng dạ thật là hẹp hòi.”

Hách Liên Dung lãnh nghiêm mặt xoay

người bước đi, Vị Thiếu Quân bắt lấy cổ tay nàng, “Đây là tiểu địa

phương, tất cả chỉ có một cỗ kiệu này, đừng tức giận, giữa trưa mời

ngươi tới Xuân Khởi lâu, đối với ngươi nhận lỗi còn không được sao?”

Hách Liên Dung giãy vài lần cũng không

thoát khỏi bàn tay của Vị Thiếu Quân, tức giận đến mức nàng thiếu chút

nữa sử dụng vũ lực, “Ai hiếm lạ ngươi nhận lỗi! Ngươi giết người rồi

nhận lỗi được không? Hơn nữa…. nhận lỗi cũng phải do người khác thay

người tiến hành, ngươi thật đúng là có tiền đồ!”

“Uy uy….” Vị Thiếu Quân bất mãn nói:

“Người khác công kích ta, ta chính mình bồi thường!” Dứt lời, xem bộ

dáng còn chưa tin tưởng của Hách Liên Dung, cắn môi kéo nàng quẹo vào

một cái ngõ tắt nhỏ, Hách Liên Dung có chút hoảng hốt, “Ngươi làm cái

gì!”

“Hư__” Vị Thiếu Quân thò người ra ngoài nhìn xem, quay đầu hướng Hách Liên dung vẫy tay, từ trong ngực lấy ra

một cái túi tiền, mở ra, một sấp ngân phiếu thật dày, thần bí hề hề cười nói: “Tám ngàn hai.”

Hách Liên Dung hoảng sợ, “Ngươi không

thể có nhiều tiền như vậy!” Nói xong lại nghĩ tới chuyện hắn nói phải

đánh bạc, không quá tin tưởng nói: “Ngươi thắng?”

Vị Thiếu Quân cắn khóe miệng cười cười

gật đầu, trên mặt vô cùng tự đắc, Hách Liên Dung nhíu mày nói: “Nghe nói ngươi không lấy tiền của bà nội với nương, tiền cờ bạc của ngươi ở đâu

mà có? Bạch Ấu Huyên đưa cho ngươi?”

“Cái gì….” Vị Thiếu Quân sợ run một chút, nhấp nháy mắt, đột nhiên cười nói: “Nếu phải đâu? Ngươi để ý không?”

Hách Liên Dung nhún nhún vai, thẳng

thắn lắc lắc đầu, “Không thể tượng được nàng có thể vì tình mà mang tiền đi cho, có điều, ta có chút thương tiếc cho nàng, dù sao nàng kiếm tiền cũng không dễ dàng.”

Vị Thiếu Quân dường như có chút thất

vọng, nhìn chằm chằm Hách Liên Dung một lúc lâu, “Thiết ~ ta cũng biết,

tiền của ai cũng không phải do gió lớn thổi tới, cho nên đêm nay, chắc

ta lại phải đi đánh bạc chút nữa, ít nhất lại thắng nhiều như vậy, bồi

thường được một vạn hai kia, sẽ đem tiền cờ bạc trả lại cho người ta.”

Hách Liên Dung hừ một tiếng, không nói gì. Vị Thiếu Quân vội vã muốn nghe câu tiếp theo, “Hừ cái gì mà hừ?”

Hách Liên Dung không có trả lời, nàng

đang nghĩ, Vị Thiếu Quân đối với bạc của Bạch Ấu Huyên thập phần coi

trọng, tuy rằng không phải tới mức cẩn thận cực kỳ, nhưng ít nhất biết

lại thắng được tiền trở về liền trả lại cho Bạch Ấu Huyên, không giống

với vàng bạc của những người chung quanh, hắn giống như không cần tiền

bạc này của nàng, đại khái đây chính là cảm tình không giống nên mới

mang tới hiệu ứng khác thường, đó không phải nói nên rằng, Vị Thiếu Quân đối với Bạch Ấu Huyên cũng là có ý?

Xoay người rời khỏi ngõ nhỏ, Hách Liên

Dung mang theo hai nam hài kia lên kiệu, đối với Vị Thiếu Quân nói:

“Ngươi chạy theo đi thôi, khi đến nơi có thể thuê được kiệu thì ta sẽ đi xuống.”

Vị Thiếu Quân không phát biểu ý kiến,

lại ở một khắc trước khi khởi kiệu chui lên, dẫn đến chiếc kiệu bị chao

đảo một trận, kiệu phu vội vàng buông cỗ kiệu, “Nâng không được nhiều

người như vậy.”

Hách Liên Dung vừa định đem hắn đẩy

xuống, đã thấy ngón trỏ hắn thẳng tắp đưa tới trước miệng, làm động tác

chớ có lên tiếng, lại chỉ rèm kiệu, “Ngươi xem đó là ai.”

Hách Liên Dung hồ nghi đem rèm kiệu vén ra trở thành một ô nhỏ, theo phương hướng Vị Thiếu Quân chỉ nhìn ra

ngoài, cách đó không xa, một phụ nhân ăn mặc như thôn cô đứng ở trước

cửa một quán trà không chớp mắt nhìn trái nhìn phải cả nửa ngày, mới

nhấc chân tiến vào trong quán trà.