Thiếu Phu Bất Lương

Chương 37: Trân nương

Vị Thiếu Quân đụng vào Hách Liên Dung,

chính mình cũng lảo đảo, trong lòng lại vốn đang kích động, thiếu chút

nữa ngã nhào trên mặt đất, nhưng hắn ngay cả đầu cũng không nâng, liền

xông thẳng ra ngoài, chạy vội vào gã rẽ trong góc phố không thấy bóng

dáng.

Kinh ngạc trong lòng Hách Liên Dung đã

không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tuy rằng Vị Đông Tuyết từng nói

qua Vị Thiếu Quân có khi sẽ đến thăm nương nàng, nhưng bộ dáng hiện tại

hiển nhiên là có vấn đề, xảy ra chuyện gì?

Nhìn cánh cửa đại sưởng viện, Hách Liên Dung hồ nghi bước vào sau cánh cửa, đây là một gian tiểu viện tứ hợp,

trừ bỏ một bên là cánh cửa, ba bên còn lại đều có phòng ốc, trong viện

thập phần sạch sẽ, còn có một ít bồn hoa cây cỏ đang mùa ra hoa, hết

thảy đều có vẻ thập phần tự nhiên thoải mái, có điều, ẩn ẩn truyền đến

tiếng khóc của trẻ con khiến cho người ta bất an, nghe không giống một

đứa, rồi lại không nhìn thấy bóng dáng của đứa trẻ.

“Có người…. không?” Thanh âm Hách Liên

Dung vang lên, nhìn thấy thân ảnh lấp ló sau cánh cửa trong một gian

phòng thì dừng lại. Nàng lập tức chạy tới đó, đó là một gian phòng bếp,

một mỹ phụ nhân khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi sắc mặt trắng bệch

ngã nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không có một chút tiếng động

nào.

Hách Liên Dung hô nhỏ một tiếng, vội

vàng chạy vào phòng bếp, ngồi chồm hổm quỳ gối bên cạnh mỹ phụ nhân kia, toàn thân lại không biết làm như thế nào, chân tay luống cuống nửa ngày mới cẩn thận dò xét hơi thở của nàng, từ đầu ngón tay truyền đến hơi

thở ấm áp khiến cho nàng nhẹ nhàng thở ra. Nhẹ nhàng gọi phụ nhân kia

vài tiếng đều không được đáp lại, hẳn là té xỉu, nghĩ đến thần sắc lo sợ không yên của Vị Thiếu Quân vừa rồi, Hách Liên Dung cơ hồ ngay lập tức

kết luận hắn là đầu sỏ gây chuyện. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện

gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Hơn nữa, sau khi gây

chuyện mà bỏ chạy, đây lại là chuyện có liên quan tới tính mạng con

người, thực sự khiến cho người ta khinh bỉ.

Nhìn phụ nhân đang hôn mê, Hách Liên

Dung lo lắng có nên đỡ nàng đến bên giường không, nhưng nàng lập tức lại bỏ qua ý tưởng này, nghe nói có một số chứng bệnh khi hôn mê là không

được di chuyển, hẳn là… hẳn là đi tìm thầy thuốc!

Đột nhiên xảy ra chuyện khiến Hách Liên Dung có chút khẩn trương, nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại,

mở cửa phòng bếp ra để cho không khí lưu thông vào trong phòng, vừa định ra cửa tìm đại phu, lại nghĩ tới vừa rồi khi tiến vào cửa nghe thấy

tiếng khóc của trẻ con, hiện tại không nghe thấy nữa, lại khiến cho nàng càng thêm lo lắng. Hách Liên Dung nhìn quanh bốn phía, phát hiện một

gian cửa phòng bị người ta dùng cái chổi trấn trụ lại, nàng thầm mắng

một câu trong lòng, đi qua nắm lấy cái chổi, mở ra cửa phòng. Trong

phòng có hai nam hài ngồi trên mặt đất, đứa ba bốn tuổi, đứa năm sáu

tuổi, trên mặt đều đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn cửa.

Này…. Làm cái gì vậy? Vì cái gì lại đem mấy đứa nhỏ nhốt lại? Không đúng không đúng, hiện tại không có thời

gian nghĩ tới chuyện này, hai nam hài này thoạt nhìn không có gì khác

thường, nàng phải lập tức đi tìm thầy thuốc mới được.

Ngay tại lúc Hách Liên Dung muốn đóng

lại cánh cửa, trong nháy mắt liền nghe được hai đứa nhỏ bên trong phòng

lại khóc lớn lên, Hách Liên Dung cố không nghĩ quá nhiều, một lần nữa

đem cái chổi trấn trụ lại cánh cửa, để phòng ngừa hai nam hài kia đi ra

ngoài lại phiền toái, sau đó liền quay đầu ra sân, tuần tra hai bên ngã

tư đường, muốn nhìn xem gần đó có y quán hay không.

Nhưng nơi này là khu dân cư, căn bản

không thấy thương hộ (nhà làm buôn bán, kinh doanh), có thể thấy được

người đi đường đều đi ở rất xa, phỏng chừng chờ Hách Liên Dung chạy tới, người nọ cũng đã sớm không thấy bóng dáng. Hách Liên Dung một bên mắng

Vị Thiếu Quân, một bên gõ cửa nhà bên cạnh, mặc kệ có thể hỗ trợ hay

không, ít nhất hỏi rõ làm thế nào tìm thầy thuốc cũng tốt.

Gõ đến mười lần, vẫn không thấy ai trả

lời, Hách Liên Dung gấp đến độ có chút hoảng hốt, vừa định buông tha cho cánh cửa nhà này, gõ cửa nhà khác, liền nhìn thấy Vị Thiếu Quân vừa mới chạy trốn từ góc đường quay trở lại.

Hắn chạy thực vội vàng, một tay cầm hòm thuốc, một tay lôi kéo một ông lão. Lão nhân kia xem ra tuổi không nhỏ, bị hắn lôi đi như vậy hô hấp khó khăn, miệng hô thiên gọi địa: “Chậm

một chút, chậm một chút….”

Xem tình huống của Vị Thiếu Quân cũng

không tốt chút nào, mệt mỏi tới sắc mặt trắng bệch, nói cũng không nên

lời, một hơi đem lão nhân kia kéo đến cửa viện, chỉ vào trong viện. “Mau mau….”

Lão nhân kia đứng tại chỗ thở hổn hển

một chút, tiếp theo lấy chiếc hòm trong tay Vị Thiếu Quân đi vào sau cửa viện. Vị Thiếu Quân hai tay chống nạnh, từng ngụm từng ngụm thở phì

phò, cuối cùng, nâng cánh tay lau đi mồ hôi trên trán, đang muốn đi theo vào sau cánh cửa, lúc này mới nhìn thấy Hách Liên Dung đứng ở cách đó

không xa.

“Ngươi…” Hắn hít một hơi, ho khan một tiếng, còn mang theo một chút suy yếu, “Ngươi như thế nào lại ở đây?”

Hách Liên Dung đột nhiên không biết bản thân nên nói cái gì. Khóe môi Vị Thiếu Quân cười cười nói: “Có phải hay không suy nghĩ lại muốn dạy ta cách đánh bài kia? Kia cũng không cần

theo dõi ta khẩn cấp như vậy.”

“Ngươi…” Hách Liên Dung nhìn thần sắc

trắng bệch của hắn, cuối cùng không nói ra lời đối chọi gay gắt, xoay

người đi vào sân. Xem ra, vị thầy thuốc bị Vị Thiếu Quân kéo đến kia đã

giúp phụ nhân ngồi dựa vào tường. Tuy rằng nàng vẫn hôn mê, nhưng trên

mặt thầy thuốc cũng không thấy có chút thất sắc nào. Điều này khiến cho

tâm tư của Hách Liên Dung hơi thả lỏng.

“Là Đông Tuyết lo lắng cho nương nàng,

để cho ta thay nàng ấy tới xem. Ta tiến vào liền thấy nàng ngã trên mặt

đất, đang muốn đi tìm người hỗ trợ.” Đối với Vị Thiếu Quân vừa vào tới,

Hách Liên Dung vẫn giải thích một chút.

Vị Thiếu Quản sửng sốt một chút, sau đó bật cười, “Vừa rồi người ở cửa là ngươi a? Ta còn nghĩ trên người thơm như vậy đâu.”

Hách Liên Dung nhíu mày, “Ngươi chừng nào mới có thể thật thà một chút?”

Vị Thiếu Quân cười càng thêm sáng lạn,

tới gần Hách Liên Dung ngửi ngửi một chút, “Ừ, thật thà một chút… Nguyên lai không phải mùi hương trên người, là mùi hương trên tóc.”

“Ngươi….” Hách Liên Dung mang chút ảo

não trừng mắt nhìn hắn, không hề muốn cùng hắn nói chuyện, tiến lên hỏi

thầy thuốc kia: “Nàng không có việc gì chứ?”

Lão nhân gia nói: “Không có việc gì,

hít thở một chút, lát sau có thể tỉnh lại.” Dứt lời, hắn quay đầu hướng

Vị Thiếu Quân nói: “Sớm nói với ngươi đừng cho nàng làm việc, bệnh của

nàng kị nhất mệt mỏi.”

Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn xoay

người… nói, “Nàng không nghe ta còn có biện pháp gì, ta cũng không thể

mỗi ngày đều tới nhìn nàng, ngươi mới là vô dụng, kê cái gì dược, dùng

hơn nửa năm cũng không có hiệu quả gì, hôm nay nếu ta không đến, Trân di liền nằm ngay đơ, lang băm, chỉ biết hãm hại bạc của ta!”

Lão nhân gia lập tức nhảy dựng lên: “Bệnh này cần tịnh dưỡng!”

“Dạ.” Vị Thiếu Quân xem thường tránh

ra, “Không thể lo lắng, không thể mệt nhọc, không thể cao hứng, không

thể không cao hứng, không thể u buồn, không thể nhiễm lạnh, không thể ăn quá no, không thể khẩn trương, không thể nổi giận….” Hắn một hơi nói ra hơn mười điều cấm kỵ, cuối cùng quay đầu hướng lão nhân gia kia nói:

“Ngươi rõ ràng đưa nàng hai lượng thạch tín, độc chết nàng luôn đi!”

Lão nhân gia mếu máo không trả lời, Vị

Thiếu Quân lại nói: “Bằng không chúng ta đánh cuộc, không cần nhiều,

ngươi nếu có thể đem những điều ta nói vừa rồi kiên trì làm trong một

tháng, ta đưa ngươi năm mươi lượng bạc, bằng không ngươi trả ta gấp

đôi.”

Lão nhân gia làm như không có nghe

thấy, xoay người sang chỗ khác, nói: “Lần sau nếu lại té xỉu, ngươi để

cho nàng ngồi thẳng, nằm không tốt. Lát nữa để cho nàng nằm trên giường

nghỉ ngơi, chú ý nghỉ ngơi! Ta trở về sẽ mang mười thang dược lại đây,

để cho nàng đúng hạn dùng.”

Vị Thiếu Quân khoát tay, “Nhanh đi nhanh đi.”

Lão nhân gia nói phải đi, nhưng cũng

không có nhanh chóng rời đi, đứng ở trong viện nghe ngóng nửa ngày,

“Giống như có tiếng trẻ con khóc?’

Hách Liên Dung lúc này mới nhớ tới hai

nam hài kia, vội vàng đi tới đó mở cửa phòng, hai nam hài kia ngồi dưới

đất, một đứa so với một đứa khóc càng lớn hơn, giống như một trận đấu.

Vị Thiếu Quân mang vẻ mặt chán ghét che lỗ tai, “Mau đóng cửa, mau đóng cửa, ồn muốn chết.”

Không cần phải nói, đem hai đứa nhỏ

khóa trái ở trong phòng kia chính là hắn. Hách Liên Dung lườm hắn một

cái, vào nhà đem hai nam hài kia mang ra, đứa nhỏ có chút nhỏ hơn sau

khi nhìn thấy Hách Liên Dung thì tiếng khóc nhỏ lại, nức nở nhào vào

người nàng, đứa lớn hơn một chút vẫn kiên trì khóc lớn như lúc trước,

khiến cho Hách Liên Dung thập phần đau đầu.

Lão nhân gia thầy thuốc thấy hai nam

hài kia thì nhíu nhíu mày, “Trân nương như thế nào còn trông coi đứa nhỏ giúp cho người ta? Này không tốt cho việc tĩnh dưỡng của nàng.”

Vị Thiếu Quân bị tiếng khóc của đứa nhỏ kia khiến cho phiền lòng, “Ngươi cùng nàng nói đi, ôi chao…. Phiền chết mất.”

Lão nhân gia hướng Hách Liên Dung khoát tay, “Trước đem đứa nhỏ trở về đi.”

Hách Liên Dung nhìn về phía Vị Thiếu Quân, “Đứa nhỏ nhà ai?”

Vị Thiếu Quân chỉ chỉ cách vách, đúng

là nhà mà Hách Liên Dung vừa kêu cửa lúc nãy, Hách Liên Dung hơi nhíu mi nói: “Nhà bọn họ giống như không có ai ở nhà.”

“Có ở nhà sẽ không mang sang bên này.”

Vị Thiếu Quân đáp lại cái xem thường, đối với đứa nhỏ đang khóc lớn hét

lên: “Đừng khóc đừng khóc, lát nữa mua cho ngươi thứ gì đó ăn!”

Đứa nhỏ kia quả nhiên lập tức đình chỉ

tiếng khóc. Hách Liên Dung kinh ngạc nhìn đứa nhỏ kia. Vị Thiếu Quân

cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng

nói bừa, tiếp theo, hắn mang theo đôi mắt đau lòng chỉ vào đứa nhỏ kia,

“Ngươi…. Ngươi này quỷ tham lam, vì một miếng ăn liền không tiếc đem

tiếng khóc của chính mình dừng lại….”

Đứa nhỏ kia không biết nghe có hiểu

không, hút nước mũi đi đến bên cạnh Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân nhìn

chằm chằm nước mũi của đứa nhỏ kia, chán ghét phất tay, “Đừng tới đây….

Đừng tới đây! Bảo ngươi đừng có tới tới, ngươi còn lại đây!”

Vị Thiếu Quân thất thố khiến cho Hách

Liên Dung có chút vui sướng khi người gặp họa, không nghĩ tới trên đùi

nàng liền bị bóp chặt, đứa nhỏ bên cạnh ôm lấy nàng, “Di di, bay cao

cao….”

Hách Liên Dung si ngốc một chút, lúc này truyền đến thanh âm của lão nhân gia, “Trân nương tỉnh.”

Hách Phi Dung vội vàng đem đứa nhỏ bên ngoài vòng vo nói, “Ngoan ngoãn, đi tìm thúc thúc, hắn bay cao hơn.”

Đứa nhỏ liền mạnh mẽ nện tiểu bước

hướng Vị Thiếu Quân đi đến, miệng “a a” kêu lên, có vẻ có chút cao hứng. Trên người Vị Thiếu Quân vừa bị dính nước mũi, mắt thấy đứa thứ hai lại tiến lại đây, nhức đầu chỉ vào Hách Liên Dung hô: “Ngươi mau đưa bọn nó ra chỗ khác đi!”

Hách Liên Dung vẫy tay, “Trân di cần

người chiếu cố, ngươi trước trông lũ trẻ đi, nhớ kỹ, đừng làm cho bọn nó lại khóc.” Dứt lời, nàng quay người, thấy mỹ phụ nhân kia quả nhiên đã

mở to mắt, trong mắt còn mang theo mờ mịt, vẫn đang hơi hơi thở hổn hển.

Hách Liên Dung ngồi xổm xuống, “Trân di, con là nhị tẩu của Đông Tuyết, muội ấy ủy thác con tới đây xem người.”

Trên mặt Trân nương hiện lên một tia

ngạc nhiên, “Nhị tẩu của Đông Tuyết? Đó không phải là….” Nói xong, nàng

giãy dụa muốn đứng lên, “Nhị thiếu phu nhân.”

Hách Liên Dung vội vàng đỡ lấy nàng, “Con đỡ người trở về phòng nghỉ ngơi, thầy thuốc, phiền ngươi trở về bốc thuốc đi?”

Lão nhân gia gật gật đầu, vác cái hòm

thuốc trên lưng rời đi, Trân nương nhìn Vị Thiếu Quân ở trong viện bị

hai nam hài cuốn lấy đau đầu, muốn đi ra ngoài, Hách Liên Dung nói:

“Trước nghỉ ngơi đi, bằng không lại phát bệnh liền khó chữa, lũ nhỏ

trước để cho hắn trông.”

Trân nương vẫn là có chút lo lắng, lại

không chống lại Hách Liên Dung cứng rắn giúp đỡ nàng trở về phòng, cười

khổ nói: “Đều là do ta không cẩn thận, khiến cho nhị thiếu cùng thiếu

phu nhân lo lắng.”

Hách Liên Dung đỡ nàng lên giường, lo

lắng đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn ra bên ngoài, thấy Vị Thiếu Quân không

có bỏ mặc bọn trẻ cũng không đem nhốt bọn trẻ trong gian phòng kia, mới

thả tâm, trở lại ngồi xuống bên giường, “Trân di, người như thế nào đột

nhiên té xỉu?” Cho dù là có bệnh, cũng nên có chút nguyên nhân dẫn đến

mới đúng.

Trân nương cười cười, “Bệnh cũ, buổi

sáng hôm nay, đã quên lời dặn của Tôn thầy thuốc, bổ chút củi, liền cảm

thấy trong ngực khó chịu, sau đó nhị thiếu lại nói Đông Tuyết một thời

gian tới sẽ không đến được, ta nghĩ Đông Tuyết xảy ra việc gì, liền sốt

ruột.” Nói xong, nàng lo âu nhìn Hách Liên Dung, “Đông Tuyết không có

việc gì đi? Có phải hay không chuyện của ta…”

Hách Liên Dung hắng giọng, cười nói:

“Đông Tuyết không có việc gì, chính là trong nhà có chút việc gấp, đại

tẩu muốn nàng hỗ trợ, nàng thoát không được, mới ủy thác con tới.”

Trân nương lúc này mới nhẹ nhàng mà gật gật đầu, “Nàng không có việc gì là tốt rồi.”

Hách Liên Dung lại hỏi tới hai nam hài

kia mới biết được phụ thân của hai nam hài chết sớm, mẫu thân phải một

mình kiếm sống, ban ngày, mẫu thân bọn nó còn phải ra chợ làm thợ, cho

nên mới phải đưa bọn nó đến chỗ Trân nương. Trân nương thương mẫu thân

bọn nó, nhưng cũng khiến cho thân thể của chính mình thêm gánh nặng.

Hách Liên Dung nhìn dung nhan xinh đẹp

của Trân nương, nghĩ nàng năm đó không phải thiên kiều bá mị thì cũng là quốc sắc thiên hương, đáng tiếc chung thân đại sự không phải tùy theo ý mình, rơi vào kết cục mẫu tử chia lìa như hiện tại. Hách Liên Dung có

chút cảm thán, nam sợ lấy nhầm người, nữ sợ lấy nhầm chồng, Trân nương

như thế, chính mình chẳng phải cũng như thế?

Cùng Trân nương nói chuyện, Hách Liên

Dung dặn nàng hảo hảo nghỉ ngơi, đứng dậy ra ngoài, liền nhìn thấy Vị

Thiếu Quân đem đứa nhỏ đang có ý đồ quệt nước mũi vào người hắn đẩy ra,

lại chỉ vào đứa nhỏ đang vui sướng chạy như bay kêu lên: “Tiểu tử, đừng

chạy loạn, nghĩ muốn chơi liền…. dùng đầu đụng vào vật, đụng vào vật

chơi thật vui, làm cho thông minh một chút cho ta!”