Thiếu Phu Bất Lương

Chương 35: Ai cũng đều có bí mật (2)

Hách Liên Dung mới có chút kinh ngạc,

khóe mắt liền nhìn thấy Vị Thiếu Quân dùng cây quạt gãi gãi sau lưng,

nhàn nhàn nói: “Hiện tại tới đâu tra xét? Ta cũng muốn đi xem một chút.”

Ngô thị vội nói: “Không được! Chúng ta

đều ở đây, để cho Thanh cô đi tra xét, lúc này mới công bằng được!” Dứt

lời, nàng liếc mắt nhìn Hách Liên dung cười nói: “Này không phải là đại

tẩu cố ý gây khó dễ, tẩu nguyên bản thầm nghĩ đi Thính Vũ hiên nhìn xem

một chút, nhưng là nhị đệ muội nói việc đối đãi bình đẳng rất quan

trọng, tẩu cũng chỉ là nghe theo mà thôi.”

Ngô thị nói như vậy không thể nghi ngờ

lại mang tới cho Hách Liên Dung không ít những ánh mắt nén giận, trong

lòng Hách Liên dung buồn bực, dựng thẳng lưng, vừa định phản bác lại, Vị Thiếu Quân nhàn nhạt đùa nghịch cây quạt, một bên nhíu mày một bên lắc

đầu, “Chậc chậc sách…. Nhìn qua một chút bộ dáng hiện tại của các ngươi, thật khó coi!…… Tiểu Liên Dong là quan tâm ta mà thôi, nhìn xem các

ngươi ghen tị như vậy!”

Hách Liên Dung mếu máo, thật muốn đưa

cho hắn một ánh mắt khinh thường, nhìn nhìn lại mọi người, tựa hồ đều có cùng ý nghĩ như nàng.

Vẻ mặt mọi người lo lắng cũng không làm cho Vị Thiếu Quân cảm thấy có gì không ổn, cười đứng dậy, miễn cưỡng

vươn vai, “Mặc kệ các ngươi, ta còn phải tiếp tục đi kiếm tiền bồi

thường của ta.”

Lão phu nhân vội gọi hắn lại, “Còn thiếu nhiều hay ít?”

Vị Thiếu Quân ngáp một cái, hướng lão phu nhân khoát tay, “Bà đừng lo lắng.”

Dứt lời hắn bước về phía cửa, ánh mắt

Vị Đông Tuyết vẫn nhìn theo hắn, nhìn hắn ra đến cửa cũng không quay đầu nhìn lại gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, cắn môi dưới càng thêm khẩn

trương, điều này khiến cho Hách Liên Dung có chút tò mò, thấy nàng tựa

hồ có việc gấp muốn Vị Thiếu Quân đi làm, Vị Thiếu Quân lại không để ý

tới nàng.

Này thật đúng là nhờ vả không được như ý a! Hách Liên dung cảm thán, đồng thời áp chế bất an dần dần xuất hiện

trong lòng, việc này của Vị Đông Tuyết… sẽ không cùng chuyện điều tra

kia có liên quan đi? Nhìn nhìn lại thần sắc u ám của Dương thị, biểu

tình bất bình của Vị Thu Cúc… Trong lòng Hách Liên dung hô to bản thân

là một người ngu ngốc, như thế nào lại trúng kế đâu? Xem ra thắng lợi

nho nhỏ lúc trước khiến nàng không nhìn ra, lơi lỏng, đã quên Ngô thị dù sao cũng ở Vị phủ nắm quyền nhiều năm, làm việc vẫn là có phương pháp

riêng của nàng.

Hách Liên Dung bừng tỉnh, trong lúc vô

tình nhìn đến mấy đồ vật này nọ trên bàn nhiều hơn vài thứ, trừ bỏ chén

trà nàng vừa uống cạn, còn có một chiết phiến nho nhỏ đặt ở nơi đó, mở

ra một nửa, lộ ra trên mặt đều là hoa đào.

Đây là cây quạt của Vị Thiếu Quân, đã

quên cầm đi? Vừa mới vừa rồi thấy hắn hình như vẫn chơi đùa. Hách Liên

Dung không biết vì sao chính mình đối với cái chuôi của cây quạt này đột nhiên cảm thấy hứng thú, có thể là vì nàng nghĩ muốn dời đi lực chú ý

của chính mình, xem nhẹ ánh mắt nén giận của mọi người đối với nàng;

cũng có thể là khoảng trống trên mặt quạt này có điểm tà mị trí mạng

khiến cho nàng tò mò, ẩn dấu trên những thanh của chiết phiến đầy những

hình quanh co khúc khuỷu, không rất hợp quy tắc, cũng không phải rất tán loạn, giống như có chữ viết.

Trong lòng Hách Liên Dung nảy lên một

chút: Liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy u sầu của Vị Đông Tuyết, có thể cùng

nàng có liên quan sao? Là đưa cho nàng?

Hách Liên Dung do dự nhìn Vị Đông

Tuyết, thẳng đến khi ánh mắt của nàng khiến cho Vị Đông tuyết chú ý,

nghi hoặc nhìn qua, Hách Liên Dung mới cứng ngắc cười cười, không xác

định chính mình có phải hay không nên đem cây quạt đến giao cho nàng.

Tuy nhiên, như vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến cho những người khác chú

ý, mà hiển nhiên, chuyện của Vị Đông Tuyết là không muốn để cho nhiều

người biết. Vẫn là… trước nhìn kỹ hãy nói.

Chữ viết trên cây quạt được viết bằng

nước trà. Hiện tại đã có xu thế khô cạn. Hách Liên Dung quét mắt nhìn

mọi người, thấy không ai chú ý tới nàng, lúc này mới đưa tay cầm cây

quạt lên, nhè nhàng mở ra.

Ngu ngốc.

Có ý tứ gì? Hách Liên Dung kinh ngạc

ngẩng đầu nhìn về phía Vị Đông Tuyết, thấy nàng cũng nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong không rõ ràng, trong ánh mắt lại tràn ngập nghi hoặc, xem ra là Hách Liên Dung vẫn nhìn về phía nàng khiến cho nàng cảm thấy

tò mò.

Hách Liên Dung lại cúi đầu nhìn cây

quạt, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Trực giác nói cho nàng

biết, chữ viết trên cây quạt này không phải viết cho Vị Đông tuyết, đó

là… viết cho ai?

Đáp án được miêu tả sinh động, Hách Liên Dung dùng sức khép lại chiết phiến, nghiến răng nghiến lợi.

Không tồi, việc ngày hôm nay, nàng cũng cảm thấy bản thân mình rất giống người ngu ngốc, nhưng nàng tuyệt đối

không cho phép người khác cũng nói như vậy, hơn nữa người này lại không

hơn không kém một tên khốn!

Vị Đông Tuyết kinh nghi bất định nhìn

sắc mặt Hách Liên Dung đột nhiên biến đổi, nhìn chiết phiến trong tay

nàng càng lo lắng cho chuyện của chính mình, khẳng định là nhị ca nói

cho nhị tẩu một chút tin tức không tốt của nàng, nàng (nhị tẩu) mới có

thể có biểu hiện như thế.

Những ngón tay của Vị Đông Tuyết quấn

lấy nhau càng nhanh, kỳ thật chuyện đó bị phát hiện cũng không sao, chỉ

sợ có người tiếp tục truy xét, kia….

Vị Đông Tuyết bất an lo sợ tất nhiên bị Ngô thị nhìn thấu, nàng ta có hứng thú nhếch… khóe miệng một chút, kỳ

thật, chuyện đồ cổ này nàng đã sớm kết luận là do Vị Thiếu Quân làm,

không thừa nhận? Trộm đồ vật này nọ ai có thể thừa nhận? Cũng căn bản

không ôm hy vọng tìm thấy đồ cổ ở trong phủ, chính là nàng phát hiện một việc không tiện mở miệng, nương việc hôm nay có cớ tố giác ra thôi,

nhưng không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Lại qua một lúc lâu sau, Dương thị ngồi ở chỗ kia càng lúc càng không được an ổn, ngay cả thay đổi tư thế vài

lần vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhẹ nhàng hạ thấp người, “Ta muốn thả lỏng…..”

Ngô thị cười cười, cũng không ngăn cản, bởi vì nàng thấy thân ảnh Thanh cô xuất hiện ở ngoài đại sảnh.

Trong nháy mắt, Thanh cô mang theo

người tiến vào đại sảnh, trong tay nha hoàn phía sau nàng đang cầm một

ít đồ vật này nọ, Dương thị vừa nhìn thấy sắc mặt liền thay đổi có chút

khó coi, Vị Đông Tuyết thoáng dựng thẳng lưng, ánh mắt không kìm được

nhìn qua đồ vật kia xem xét. Vị Thu Cúc trực tiếp nhất, đứng dậy đi đến

trước vài cái nha hoàn kia, lấy tay lay lay những thứ gì đó trong khay,

đều là một chút quần áo vải dệt, còn có vài món đồ trang sức.

Nhìn nửa ngày, nàng hồ nghi trở lại chỗ ngồi, “Không phải nói tra xét đồ cổ sao? Này đó lại là cái gì?”

Thanh cô nói: “Này đó là từ trong phòng tam phu nhân tìm được, tuy rằng không phải đồ cổ, nhưng nô tì nhận ra

vài món trang sức tựa hồ là của đại phu nhân, còn có quần áo này đó đã

từng thấy qua ở trong phòng các vị tiểu thư, cảm thấy kỳ quái nên mới

mượn đến. Về phần đồ cổ bị mất, nô tì dẫn người lục soát khắp Vị phủ

cũng không có phát hiện.”

Nghe Thanh cô nói như vậy, Vị Thu Cúc

lại đi tới chỗ mấy nha đầu nhìn đống xiêm y này, sắc mặt đại phu nhân

nhăn nhíu, ngoắc tay ra hiệu cho nha hoàn kia tiến lại, nhìn trang sức

trong khay, thần sắc đã có chút phiền não.

Ngô thị liếc mắt nhìn Vị Đông Tuyết, hướng Thanh cô nói: “Chỉ có những thứ này?”

Thanh cô gật gật đầu, Ngô thị có chút

nghi hoặc lại nhìn về phía Vị Đông Tuyết, tiếp theo liền nghe thấy

Nghiêm thị quát: “Thiếu Trinh, đây là có chuyện gì!”

Dương thị cúi đầu, không có chút nào bộ dáng lúc bình thường, co quắp nói: “Trang sức này đó… đích thực là của

đại tỷ, đại tỷ đã quên? Thời gian trước lúc muội vào cửa, tỷ nói này đó

kiểu dáng đã cũ, không nghĩ phải…”

Nghiêm thị cả giận: “Ta đây cũng chưa nói cho muội lấy đi a!”

Dương thị nuốt nước miếng, “Muội chính

là… mang tạm tới đây vài ngày, đại tỷ cũng biết, lão gia ra đi vội vàng, cái gì cũng không lưu lại cho muội, xiêm y trang sức của muội từ trước

tới giờ luôn ít nhất, có đôi khi nhìn thấy đại tỷ có trang sức gì mới,

trong lòng cũng luôn hâm mộ, kia có thể làm thế nào bây giờ…” Nói xong,

nàng nức nở một chút, dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, “Cho nên lần trước thấy đại tỷ nghĩ không muốn, nhất thời nhịn không được, đã nghĩ cầm về

xem cho mới mẻ vài ngày, qua vài ngày liền trả lại cho đại tỷ….”

Dương thị vừa nức nở vừa nói cũng đánh

tan đi vài phần tức giận của Nghiêm thị, nàng trừng mắt nhìn Nghiêm thị

nói: “Muội nghĩ muốn cái gì liền cùng ta nói, hiện tại biến thành như

vậy, muội đẹp mặt sao? Vẫn là ta đẹp mặt ư? Người không biết gì còn có

thể cho ta đối với muội không tốt đâu!”

Dương thị cũng không dám nhiều lời, một lời đáp ứng. Ngô thị ở một bên thản nhiên nói: “Tam nương, người có thể tưởng tượng tốt lắm? Trang sức này đó thật sự chính là mới mẻ mới mẻ,

sau đó liền trả lại cho nương? Không phải nghĩ muốn đem tới nơi khác

sao?”

Dương thị trên mặt căng cứng, nhìn Ngô

thị, trong mắt đã mang theo vài phần phẫn nộ, “Lớn nhỏ phu nhân đều ở

đây, con nói vậy là có ý gì!”

Ngô thị cười thanh thản, “Không có gì,

chính là lần trước, muội muội nương từ nhà mẹ đẻ tới xem cảnh, con nhìn

thấy cây trâm nàng cài trông rất quen mắt, nếu con nhớ không lầm, hình

như là năm kia, lúc sinh nhật nhị nương, con tặng cho nhị nương, như thế nào có thể chạy đến trên đầu muội muội nương?”

Trên mặt Dương thị một trận hồng một

trận trắng, Hồ thị sau khi ra vẻ ngạc nhiên, vội nói: “Đó là ta đưa cho

Thiếu Trinh, nhất thời hồ đồ, đã quên là đồ lớn nhỏ phu nhân tặng cho,

là ta hồ đồ.”

Nghe Hồ thị nói như vậy, Dương thị liền nhẹ nhàng thở ra, càng tỏ ra không được tự nhiên, Ngô thị lại cười nói: “Tính tình nhị nương tất cả mọi người đều biết, con để lại mặt mũi cho

nhị nương, có chuyện sẽ không nói rõ.”

Ý tứ của Ngô thị tất cả mọi người nghe

đều hiểu được, Dương thị chỉ cảm thấy bản thân như đứng đống lửa, như

ngồi đống than, lúc này liền nghe thấy Vị Thu Cúc kinh hô một tiếng,

“Này không phải xiêm y của ta sao!”

Dương thị cúi đầu không nói được lời

nào, Ngô thị mân môi cười cười không nói, mặc Vị Thu Cúc triển khai. Vị

Thu Cúc quả nhiên không phụ kỳ vọng, cằm hai bộ xiêm y đưa đến trong

lòng Vị Đông tuyết, “Tứ muội, muội xem này, hai bộ này có phải của muội

hay không?”

Vị Đông Tuyết vẫn còn đang lo lắng

chuyện của chính mình đâu, thình lình hoảng sợ, luống cuống tay chân cầm lấy mấy bộ xiêm y nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: ‘Hình như phải.”

Vị Thu Cúc cầm lên bộ xiêm y bằng tơ

lụa hướng Dương thị chất vấn: “Quần áo này của con như thế nào lại ở

trong phòng tam nương? Chẳng lẽ cũng muốn mặc cho mới mẻ?”

Dương thị tựa hồ quyết định không thèm

nói lại, Ngô thị nói: “chỉ sợ tam nương là muốn cho người thân trong nhà mặc cái mới mẻ, ta đã nói mà, hàng năm cấp cho mọi người mua quần áo,

đồ trang sức, những quần áo trang sức này không phải nhiều mà là rất

nhiều, nguyên lai là có người giúp đỡ chúng ta thu dọn đồ cũ đâu.”

Trên mặt Vị thu Cúc đầu tiên lộ ra vẻ

hèn mọn, rồi sau đó lại có chút hưng tai nhạc họa (nghe vui vẻ liền hát

phụ họa, chắc vậy =..=). “Bà nội còn vẫn nói con là người ngoài, hiện

tại nhìn người trong nhà của người đi! Không phải tráo đổi đồ cổ, chính

là trợ cấp nhà mẹ đẻ!”

Lão phu nhân bị chuyện hôm nay khiến

cho đầu óc choáng váng, lại bị Vị Thu Cúc đả kích như vậy, nổi giận nói: “Ít nhất nàng còn thương nhớ nhà mẹ đẻ, dáng vẻ không giống như ngươi!

Sẽ vươn tay đòi tiền nhà mẹ đẻ, trợ cấp nhà chồng!”

Vị Thu Cúc nhất thời không thanh minh,

kiên trì nói: “Chờ Tử Hiên trở về chúng ta liền đi! Ai hiếm lạ ở nơi

này!” Dứt lời, cầm lấy hai bộ xiêm y của mình, quay đầu ra khỏi đại

sảnh.

Lão thái thái tức giận không nhẹ, cầm lấy cây trượng hướng mọi người nói: “Đều đi, đều đi đi, đừng ở nơi này xem náo nhiệt!”

Xem ra đây là phải giải quyết nội bộ,

cô nãi nãi Vị Đình Ngọc đứng lên, cũng không ai chào hỏi, đến không

tiếng động, đi cũng không tiếng động. Nghiêm Yên cũng theo sau đứng lên

rời khỏi đại sảnh, Hách Liên Dung cũng không nghĩ muốn ở lại nơi thị phi này, nắm chặt chiết phiến kia đi ra khỏi đại sảnh, chờ bao giờ gặp lại

tên khốn kia, liền đem cây quạt này đập vào mặt hắn đi. Khoan đã… Vẫn là trước tiên ở trên cây quạt cắm vài cây ngân châm rồi mới đập vào mặt

hắn đi! Khoan đã khoan đã… hẳn là trước đem ngân châm tẩm độc, lại gắn

vào cây quạt, lại đập vào mặt hắn đi… trong tiểu thuyết đều viết như

vậy.

Hách Liên Dung YY (tự sướng ^^) quay về Thính Vũ Hiên, đi được một nửa, sau khi nghe thấy có người gọi nàng

lại, dừng lại, cư nhiên là Vị Đông tuyết, nàng thở có chút hổn hển, để

cho Bích Liễu đi xa một chút, mới vội vàng cầm lấy cánh tay Hách Liên

dung, “Nhị tẩu, nhị ca cùng tẩu nói cái gì? Có phải hay không nương muội xảy ra chuyện gì?”

Hách Liên Dung sửng sốt, “Nương muội?”

Nhìn phản ứng này của nàng, Vị Đông

Tuyết tiếp theo liền sửng sốt, “Tẩu… muội, muội, muội cái gì cũng chưa

nói.” Nói xong, nàng ảo não dẫm chân, xoay người chạy đi.

Nương của Vị Đông Tuyết? Hách Liên Dung nhớ rõ việc này ở Vị phủ là không thể nói, quả nhiên, ai cũng đều có bí mật, Dương thị cũng có, Vị Đông Tuyết cũng có, hai chuyện liên tiếp này đều vì tra xét mà lộ ra, nếu không phải nàng đi nhầm vào bẫy của Ngô

thị, chỉ sợ Ngô thị cũng không tiến hành thuận lợi được như vậy. Hách

Liên Dung đứng tại chỗ nhìn trời, lại cúi đầu nhìn chiết phiến trong

tay, nhìn vết tích chữ viết bằng cạn trà đã khô từ lâu, nhìn không còn

rõ nữa, thở dài thật dài.