Thiếu Phu Bất Lương

Chương 190: Ai là người thắng (5)

“Ngươi!” Vệ Vô Hạ lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là tức đến muốn ngất, này cũng thật… một lần vô ý mà không chỉ tính mạng mình khó bảo toàn, còn muốn liên lụy

đến người nhà. “Mau thả ta ra!”

“Yên nhi… cũng đâu giam giữ công

tử đâu…” Nghiêm Yên cắn chặt hàm răng đi đến trên giường, vô thố tuần

tra trên thân hình trước mắt một chút, cẩn thận ngồi khóa trên thắt lưng hắn.

Cảm xúc mềm mại khiến cho độ nóng quanh thân Vệ Vô Hạ bạo

phát, ngực hắn kịch liệt phập phồng, nếu hiện tại có thể cử động, hắn

tất nhiên sẽ chẳng quan tâm cái gì mà mật tín với danh tiết, đem nữ tử

trên người tử hình tại chỗ luôn, nhưng mà cố tình nữ nhân này… lúc đầu

hắn cho rằng chính là hình tượng nữ nhân hiền thê lương mẫu…

“Làm gì? Ngươi cư nhiên thích loại này!” Vệ Vô Hạ trừng Nghiêm Yên như muốn

nứt cả mắt, nhưng cũng bất lực nhìn nàng cầm một cây nến ở bên cạnh, đưa tới trước ngực mình không ngừng khoa tay múa chân.

“Yên nhi

muốn… tìm xem trên người công tử có hay không… ấn ký, tiện cho việc dùng làm bằng chứng sau này.” Nghiêm Yên cúi đầu, cẩn thận tìm kiếm trên

người Vệ Vô Hạ một dấu ấn hoặc bớt, đột nhiên một giọt nến nhỏ tươi nhỏ

xuống, “ba” một tiếng, rơi trên người Vệ Vô Hạ, hình thành một cái sáp

ấn nho nhỏ.

Vệ Vô Hạ nháy mắt thay đổi âm điệu, “Ngươi… đi xuống, ta đồng ý với ngươi, sẽ không dây dưa với Vị gia nữa, đứng lên cho ta!”

“Chính là…” Nghiêm Yên dừng một chút, ở sườn lưng Vệ Vô Hạ phát hiện một nốt

ruồi nhỏ, vội vàng ghi nhớ cẩm thận, vừa muốn tuần tra ở nơi khác.

“Ta thề với trời tuyệt đối không đổi ý!” Vệ Vô Hạ chỉ cảm thấy dục hỏa của

mình đốt tới tận đầu, Nghiêm Yên nếu không đứng lên, hắn chắc chắn sẽ nổ tan xác mà chết, “Nếu như đổi ý, thiên lôi đánh xuống, chết không tử

tế!”

Động tác Nghiêm Yên rốt cuộc dừng lại, đặt nến xuống, nhìn

vào trong mắt Vệ Vô Hạ, “Công tử thế nhưng lại thề, nhưng mà…” Nàng đưa

hai tay đến bên hông hắn dùng chút sức, đem thân mình khởi động, mặt đổ

tai hồng tìm được nơi nóng như hỏa kia, để nơi mềm mại của mình lên,

thẳng eo, chậm rãi ngồi xuống, “Yên nhi… không tin công tử đâu…”

Vệ Vô Hạ cảm thấy bản thân trong nháy mắt liền đi tới thiên đường, chưa

bao giờ có người ngây ngô tìm kiếm nơi chặt chẽ bao lấy chính mình, cũng với từng trận run rẩy, làm cho hắn không tự chủ thở dốc ra tiếng, ánh

mắt mị lên.

“Ta… đau quá…” Thân thể Nghiêm Yên cũng không hoàn

toàn hạ xuống, vẫn lấy cổ tay chống đỡ hơn nửa thể trọng thân thể mình,

đau đớn xé rách kia vẫn còn đang tiếp tục, giống như dùng một con dao

cùn, từng chút cứa vào thần kinh mềm mại yếu ớt của nàng. “Như vậy… được rồi đi…”

“Không được!” Mặc dù dù dưới ánh nến mờ nhạt, dung nhan tái nhợt vô thố khiến người ta thương tiếc vô hạn, Vệ Vô Hạ vẫn nghiến

răng nghiến lợi phun ra một câu. “Không hoàn toàn ngồi xuống không quá

vài ngày sau sẽ dài lại!”

Hắn thật muốn biết bản thân mắc chứng

thần kinh gì mà đáp sai rồi. Cho dù hắn hiện tại cực kỳ khát cầu, nói ra lời sứt sẹo như vậy còn không lập tức bị người ta vạch trần sao!

Nhưng Nghiêm Yên đại khái không từ trong sách tìm được kiến thức này, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cắn chặt môi dưới, đem hết khí lực toàn thân tiếp

tục ngồi xuống. Cuối cùng trong khi nức nở, chân nàng đã tiếp xúc với

bụng Vệ Vô Hạ, không có lấy một khe hở.

Nghiêm Yên vẫn luôn nức

nở. Đầu tiên là bởi vì đau đớn, sau lại nghĩ đến trinh tiết đã mất của

mình, không khỏi cảm thấy bi thương, liền như vậy ngồi trên người Vệ Vô

Hạ, khóc lên.

“Này…” Vệ Vô Hạ rốt cuộc không chịu nổi nữa. Hắn có thể cảm giác thể lực đang dần dần trở lại trên người hắn, ngón tay dần

dần có thể động, nhưng cánh tay vẫn chẳng động được chút nào, đành phải

thở gấp nói: “Đừng khóc. Ngươi… động vừa động…”

“Như thế nào…”

Nghiêm Yên lau lau nước mắt, “Còn chưa được sao? Trong sách nói vun vào

trong người xong thì đã hoàn thành chu lễ rồi.”

“Ngươi xem loại sách quái đản nào thế!” Vệ Vô Hạ cơ hồ rống giận thành tiếng, “Sách lậu đi!”

Hách Liên Dung chính là bị một tiếng này đánh thức.

Mở mắt ra, trước măt tối tăm mù mịt, chỉ có một bên tay có chút ánh sáng

chiếu vào, nỗ lực quay đầu, nhìn thấy một thứ giống như mành vậy, lại

quay đầu nhìn phía trước, dần dần thích ứng với ánh sáng hôn ám, nhìn

đến tựa hồ là tấm ván gỗ, nàng rốt cuộc ở đâu a….

Đột nhiên có

chấn động, Hách Liên Dung hoảng sợ, bởi vì chấn động kia đến từ tấm ván

gỗ trên đầu. Hách Liên Dung muốn xoay người chạy ra, để phòng ngưa tấm

ván gỗ kia rơi xuống, cần phải động, mới phát hiện bản thân không thể.

Tiếp theo lại là một động tĩnh rất nhỏ, tấm ván gỗ lại chấn động một

chút.

“Là… như vậy sao…”

Từ phía trên truyền đến âm thanh

khiến Hách Liên Dung vội vàng lưu tâm lắng nghe, là Nghiêm Yên? Đồng

thời vang lên tiếng thở hổn hển làm nàng nghẹn họng trân trối.

“Thắt lưng… động động thắt lưng của ngươi…”

Vệ… Vệ Vô Hạ?!

“Đau… như vậy sao?”

Thanh âm Nghiêm Yên lại lần nữa vang lên, tiếp theo ván gỗ khẽ chấn động hai

cái, lại nghe được Vệ Vô Hạ thay đổi âm thanh thở dốc… Hách Liên Dung

rốt cuộc biết bản thân đang rơi vào loại hoàn cảnh nào.

Hách Liên Dung nàng rốt cuộc tu mấy kiếp a, cư nhiên có thể gần như vậy nhìn thấy người ta hưởng thụ lạc thú này, nhưng mà hai cái ngươi đang vận động

kia vẫn là tổ hợp mà nàng không ngờ đến.

Nàng rốt cuộc nhớ lại,

lúc buổi chiều Nghiêm Yên tới đây tìm nàng, nói phải khuyên nàng đồng ý

với đề nghị của Vệ Vô Hạ, bản thân còn tức giận chỉ trích nàng là Vệ

gian, sau lại… sau lại chính mình uống một chén nước nàng đưa, sau đó

nhịn không được cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ, khi tỉnh lại thì đã ở nơi

này.

Hiện tại là tình huống gì a? Nghiêm Yên không phải tham gia

tuyển tú sao? Còn có Vệ Vô Hạ, khốn khiếp kia a! Luôn mồm nói lời hay,

xoay người đã đi thông đồng với nữ nhân khác rồi, hoàn hảo bản thân ý

chí kiên định, thủy chung cho rằng hắn là đồ biến thái, chưa từng thỏa

hiệp.

“Không phải… Không phải như vậy…. Được được, nếu mà rất đau thì trước hết đừng nhúc nhích…”

Thanh âm Vệ Vô Hạ liên tục vang lên, trong không gian hồn loạn những tiếng

nức nở của Nghiêm Yên, dù sao Hách Liên Dung nghe được cũng đã nghiền,

nhưng nàng gắt gao ngậm chặt miệng, phòng ngừa bản thân kêu ra tiếng

khiến người ta phát hiện.

“Ngươi đem tay của ta cầm lên… đúng, đặt tới trên ngực ngươi…” (haha… chết cười mất…)

Hách Liên Dung thiếu chút nữa phun ra, Vệ Vô Hạ sao vậy? Bán thân bất toại?

Chuyện này cũng phải dựa vào nhà gái chủ động? Nghiêm Yên cũng thật là…

Đang nghĩ đến đây, liền nghe phía trên vang lên một tiếng “ba”, vang dội cực điểm, tuyệt không thua kém thanh âm mà bản thân thường xuyên đánh Vị

Thiếu Quân tạo ra.

“Đánh ta làm chi!”

“Ngươi, ngươi vô sỉ!”

Vệ Vô Hạ trầm mặc thật lâu, âm thanh tràn đầy tức giận mới vang lên một

lần nữa, cũng không biết là dục hỏa hay là lửa giận, “Chúng ta đều như

vậy rồi mới nhớ đến ta vô sỉ! Hơn nữa cũng không biết ai vô sỉ nữa, đi

đến trên người ta làm bẩn danh tiết của ta!” (danh tiết của ảnh đấy hô

hô)

Thật sự rất phấn khích a! Hách Liên Dung nghẹn cười hết sức

vất vả, nàng hiện tại đối với chuyện phía trên tràn ngập tò mò, cư nhiên là Nghiêm Yên chủ động?

Đáng lúc Hách Liên Dung còn muốn thám

thính thêm chút nữa, phía trên đột nhiên im lặng, ngẫu nhiên nghe được

một hai tiếng khóc rất nhỏ, khiến cho Vệ Vô Hạ khi lại mở miệng, đã lại

thay đổi ngữ điệu.

“Ngươi… Đừng khóc a… Ta là không muốn để ngươi vất vả… này, này này… người đừng có đi xuống chứ…”

“Phốc…” Nghe đến đó, Hách Liên Dung rốt cuộc không nhịn được,cười ra tiếng.