Thiếu Phu Bất Lương

Chương 120: Đưa ra lựa chọn (1)

Hách Liên

Dung mơ mơ màng màng cũng đã quên bản thân cuối cùng đồng ý hay không

đồng ý, dù sao đã bị Vị Thiếu Quân kéo ra khỏi cửa, ngủ cả đoạn đường,

lúc tỉnh lại đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Vị Thiếu Quân tiến lại thật

gần.

“Còn ngủ nữa, tới nơi rồi.”

Hách Liên

Dung khẽ dụi mắt, quả thực nhìn thấy tấm biển biệt uyển ở ngay trước mắt mình, tuy nhiên góc độ hình như có chút không đúng, như thế nào không

cần ngẩng đầu đã nhìn thấy đâu… Lại thanh tỉnh thanh tỉnh, Hách Liên

Dung mới phát hiện bản thân bị Vị Thiếu Quân ôm ngọn tròng ngực, mặt

mình dán vào trước ngực hắn, tư thế đen tối không gì bằng.

“Mau… buông ta ra.”

Vị Thiếu

Quân cười cười, đem Hách Liên Dung nhẹ nhàng đặt xuống đất, “Ta vốn bảo

không gọi nàng tới, bọn họ lại mặc kệ, nữ nhân chanh chua cũng đến đây,

nàng nếu không đến, nàng sẽ khiến cho tiệc chúc mừng đêm nay không thể

thực hiện được.”

“Kim Bảo cũng tới đây?” Hách Liên Dung bật cười, khó trách nàng không tới thì không được, đám ăn chơi này cũng sợ Tiền Kim Bảo.

Thời điểm

Hách Liên Dung bước vào trong biệt uyển, đèn đuốc trong phòng sáng

trưng, trên bày bày đầy rượu và thức ăn, nhưng không có chút âm thanh

nào. Gần mười lãng tử đồng loạt ngồi ở hai bên phòng, bữa tiệc cũng chưa bắt đầu, Hàn Sâm đang ngồi ở vị trí chủ thượng không nhanh không chậm

thổi thổi chén trà trong tay, Tiền Kim Bảo ngồi bên cạnh khoanh hai tay

lại, đứng phía sau là tứ đại kim cương cùng tả hữu hộ pháp.

Sự thật

chứng minh, đám ăn chơi trác táng kia không phải sợ Tiền Kim Bảo, chính

là giận mà không dám nói mà thôi, Tiền Kim Bảo đánh người, thực sự đã

đánh.

“Liên Dong, ngươi đã tới, ta nhàm chán muốn chết.”

Tiền Kim

Bảo tiếp đón Hách Liên Dung, đánh vỡ sự yên tĩnh trong sảnh, cũng làm

cho mọi người nhẹ nhàng thở ra, đem ánh mắt cảm kích nhìn Vị Thiếu Quân.

Hách Liên

Dung bị bầu không khí như vậy khiến cho kìm không được nở nụ cười,

“Ngươi nhàm chán thì đứng tới nữa, có ai hoan nghênh ngươi đến sao?”

“Ta còn không phải vì chờ ngươi sao.”

Tiền Kim Bảo lôi kéo Hách Liên Dung ngồi xuống, lúc này mới bảo mọi người ngồi xuống, Vị Thiếu Quân nhìn quanh, “Ấu Huyên đâu?”

“Nào còn dám ở đây chờ chứ?” Phương Tiểu Đại ở phía sau Tiền Kim Bảo quệt miệng chỉa chỉa. “Trở về nghỉ rồi.”

Tiền Kim Bảo hừ một tiếng. “Giá của nàng cũng thật cao. Không chúc mừng nàng. Nàng liền thật sự đi nghỉ trước.”

Hách Liên Dung khẽ đẩy nàng. “Nói ít một câu đi.”

Tiền Kim

Bảo ném cho nàng ánh nhìn xem thường. “Ta chờ ở đây cũng vì muốn hỏi

ngươi một chút, nghe nói đêm nay nàng múa trên nước là chủ ý do ngươi

đưa ra?”

Hách Liên

Dung thầm nghĩ không tốt, cười mỉa hai tiếng, đang định tìm đề tài khác

để qua loa cho có, Phương Tiểu Đại đã đi qua đây nói: “Tẩu tử, chủ ý của tẩu thật quá tốt, đêm nay tiểu tẩu tử tự như thần tiên vậy. Khi nàng

múa toàn bộ lặng ngắt như tờ….”

Tiền Kim

Bảo cũng không chút nghi ngờ, vỗ một tiếng “ba” lên gáy của Phương Tiểu

Đại, nói: “Nói hươu nói vượn cái gì hả? Ai là tiểu tẩu tử của ngươi?

Thấy nàng tốt thì lĩnh nàng về làm tẩu tử đi!”

Phương Tiểu Đại hú lên một tiếng quái dị nhảy ra thật xa, ngoài miệng không thuận

theo, không buông tha nói: “Ta thật muốn lĩnh về, chỉ sợ Thiếu Quân

không cho, tẩu tử không phải cũng ngầm đồng ý sao? Bằng không làm sao có thể giúp tiểu tẩu tử đưa ra chủ ý kia? Tối hôm nay còn muốn tới chúc

mừng mà?”

“Ngươi còn dám nói!”

Tiền Kim Bảo làm tư thế muốn đánh, Hách Liên Dung vội vàng kéo nàng lại, “Kim Bảo, thí nghiệm thủy nhân.”

Tiền Kim Bảo trừng mắt, “Sao nào? Ngươi đừng bảo với ta hắn nói là thực chứ.”

Làm trò

trước mắt nhiều người như vậy, Hách Liên Dung cũng không muốn trả lời rõ ràng, Tiền Kim Bảo thấy thế càng tức, “Ngươi! Ngươi sao lại vô dụng như vậy! Tức chết ta, về sau người đứng nói chuyện với ta nữa!”

Tiền Kim

Bảo cũng chỉ nói như vậy, Hách Liên Dung cũng không để trong lòng, thầm

nghĩ mặc nàng hô hào là được. Sắc mặt Vị Thiếu Quân lại thay đổi, không

hờn giận nói với Hàn Sâm, “Quản lão bà của ngươi đi.”

Hàn Sâm cười cười, “Kim Bảo, chúng ta đều đã đói bụng.”

Tiền Kim

Bảo quay đầu lại, cùng Hàn Sâm trao đổi một ánh mắt quỷ dị, rồi phụng

phịu quay đầu đi, hỏi Hách Liên Dung, “Muốn ta tha thứ cho người sao?”

Hách Liên Dung ngoan ngoãn gật đầu, Tiền Kim Bảo cầm bầu rượu trên bàn nói. “Trước phạt ba chén.”

Hách Liên Dung sửng sốt hồi lâu. Tiền Kim Bảo quả nhiên tức tới điên luôn rồi, nàng biết rõ mình không thể uống rượu mà.

Đang nghĩ

ngợi, chén rượu đã đưa tới bên miệng, ngửi thấy hương rượu. Hương rượu

không được coi quá nồng, quên đi, liều mình bồi quân tử vậy, ai bảo

chính mình làm ra chuyện sai lầm đâu.

Các nàng

bên nàng đang phạt rượu, đám ăn chơi kia lại tiệc tùng, đều ngồi xuống

chỗ của mình thi nhau ăn, từ cách bọn họ ăn uống có thể thấy chắc là đói lắm rồi.

Phương Tiểu Đại nâng chén đưa tới trước mặt Tiền Kim Bảo, “Thưởng cho chút rượu đi, bỏ đói chúng ta cả ngày còn không nói, ngay cả rượu cũng bị cấm, keo

kiệt như vậy sao!”

Tiền Kim Bảo ôm bình rượu vào trong ngực, nói, “Đây là rượu của hai chúng ta, ngươi xác định muốn uống sao?”

Phương Tiểu Đại nghe hiểu được ám thị trong lời Tiền Kim Bảo, ngượng ngùng thu chén rượu lại, “Không uống nữa.”

Tiền Kim Bảo lườm hắn một cái, lại rót cho Hách Liên Dung một chén rượu đầy, “Lại phạt ngươi hôm nay đã tới chậm.”

“Lại phạt ngươi hôm nay khiến ta rất tức giận.”

“Lại phạt ngươi khiến cho ta lo lắng.”

“Lại phạt ngươi…”

“Ôi chao….

Sao lại chỉ phạt ta như vậy, ngươi sao lại không uống chút nào?” Hách

Liên Dung cầm lấy bàn tay đang rót rượu của Tiền Kim Bảo.

“Ta a…..” Tiền Kim Bảo liếc nhìn Hàn Sâm một cái, đột nhiên đỏ mặt, rót cho chính mình một ly, “Uống thì uống.”

Hàn Sâm thấy bộ dáng của nàng không khỏi cúi đầu cười khẽ, “Bảo nhi, uống nhiều chút.”

Mặt Tiền

Kim Bảo lại càng hồng, giống như đã uống thật nhiều rượu. Hách Liên Dung nhìn chén rượu trước mặt nàng, kỳ quái nói: “Ngươi còn chưa có uống

đâu, sao đã đỏ mặt như vậy chứ?”

“Mặt ta mới không hồng đâu, là ngươi uống nhiều nên hoa mắt rồi.” Tiền Kim Bảo nâng chén rượu lên, cùng nàng cạn ly, “Nói ít thôi, uống nhiều vào, hôm nay

không uống đến lúc ta tận hứng, ngươi cũng đừng nghĩ rời đi được!”

Hai người

các nàng ngươi một ly ta một ly, uống đến náo nhiệt, những người khác

thì ăn chẳng vui vẻ chút nào. Vốn dĩ là có một tiệc mừng công, kết quả,

đầu tiên là đem diễn viên cưỡng chế rời đi, lại không cho bọn họ rời đi

theo, ăn cơm lại không có rượu nữa chứ, cho nên mấy người Phương Tiểu

Đại qua loa qua loa coi như ăn no, lập tức đứng dậy cáo từ.

Tiền Kim

Bảo không giữ bọn họ, cười tủm tỉm để Hàn Sâm tiễn khách, bản thân lại

cùng Hách Liên Dung cạn ly. Hách Liên Dung rõ ràng uống nhiều hơn, hai

gò má nhiễm hồng thật đậm, nói chuyện với Tiền Kim Bảo cũng là kề má nói chuyện, toàn bộ đều rơi vào trong mắt của Vị Thiếu Quân vẫn đang ngồi

trong sảnh nhìn các nàng. Chờ tới khi Hàn Sâm tiễn khách xong trở về,

mới không chút thay đổi sắc mặt tiến tới đỡ Hách Liên Dung vẫn đang ngồi trên mặt đất, nói với Hàn Sâm: “Nói đi, hai người các ngươi làm gì vậy, quá chén nàng là muốn làm gì?”

Hàn Sâm mỉm cười, còn muốn nói vài lời thâm sâu, Tiền Kim Bảo đã lấy tay chộp đầu

Vị Thiếu Quân, “Đương nhiên là cho ngươi cơ hội a, ngốc.”

Vị Thiếu Quân sửng sốt, “Cơ hội gì chứ?”

“Cơ hội

chung phòng!” Tiền Kim Bảo từ trước đến nay luôn gọn gàng dứt khoát, hơn nữa hôm nay cũng uống không ít, nói chuyện lại càng thêm ngay thẳng,

“Hai người các ngươi thành thân bao lâu rồi? Có phải hay không vẫn không có ở chung phòng?”

Vẻ mặt Vị

Thiếu Quân hậm hực, e ngại đang ôm Hách Liên Dung nên không thể phát

tác, cắn răng nói với Hàn Sâm, “Ngươi chừng nào thì trở nên bà tám như

vậy? Chuyện của chúng ta có quan hệ gì tới các ngươi?”

Tiền Kim

Bảo lập tức che ở trước mặt Hàn Sâm, miễn cho hắn bị Vị Thiếu Quân chỉ

trích, “Sao lại không có quan hệ? Liên Dong là bằng hữu tốt nhất của ta, cái này dĩ nhiên liên quan! Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi linh tinh lang

tang ở Vân Hạ thì có thể khi dễ nàng, nàng còn có ta đó!”

Vị Thiếu

Quân ném cho nàng ánh mắt xem thường, vạn lần không muốn nói, “Ngươi cơ

bản không biết cái gì cả! Ít gây rối đi, Liên Dong căn bản chưa từng

nghĩ….”

“Cái gì mà

không nghĩ!” Tiền Kim Bảo thiếu chút nữa tiến tới tóm lấy cổ áo Vị Thiếu Quân, “Nàng là nữ nhân ngươi hiểu hay không? Giống như ta cũng không

biết xấu hổ mà trực tiếp cầu hoan, chẳng lẽ nàng lại trực tiếp nói với

ngươi nàng muốn chung phòng với ngươi sao? Nàng gả cho ngươi, cả đời này liền phó thác cho ngươi, ngươi nếu muốn nghĩ cách khiến nàng hạnh phúc, cho nàng một hài tử, cùng nàng chung sống hạnh phúc chứ không phải suốt ngày thương nhớ nữ nhân bên ngoài!” Nàng nói xong thì dừng lại hít thở

một chút, “Dù sao hôm nay nói cái gì ngươi cũng chối đi, trong rượu có

hạ mị dược, lát nữa sẽ phát tác, ngươi tự xử lý đi.”

“Hả?” Vị Thiếu Quân bị câu cuối cùng của nàng khiến cho hoảng hốt, thanh âm cũng thay đổi, “Mị dược?”

Tiền Kim

Bảo lắc lắc đầu, phe phẩy chân, một bộ “xem ngươi có thể làm gì ta nào”, thị uy một lúc rồi quay người, “Hàn Sâm, ta cũng trúng mị dược nè.”

Hàn Sâm cười ôm lấy nàng, chớp chớp mắt với Vị Thiếu Quân, “Ngươi tự xử lý đi.”

Đôi cẩu nam nữ này nở nụ cười… dâm đáng rồi đi, Vị Thiếu Quân khẽ nguyền rủa trong

lòng, cứ như vậy còn “ngượng ngùng không trực tiếp cầu hoan” cái gì chứ? Thực sự là XXOOYY a! (cái XXOOYY này thiệt là… hay nha, há há?

Tuy nhiên, hiện tại làm sao bây giờ?

Nhìn xem

Hách Liên Dung ở trong lòng mình, khuôn mặt hồng hồng không hề có chút

phòng bị, không chỉ ngửi được hương thơm của nàng, còn có thể cảm nhận

được nhiệt độ trên cơ thể nàng, đã bị ôm như vậy, còn tỏa ra mị hoặc như vậy….

Vị Thiếu

Quân thầm mắng bản thân sao lại càng ngày càng giống nữ nhân như vậy,

nghĩ như thế nào liền làm như thế a! Hách Liên Dung cũng từng nói không

sao, có chuyện không nói sẽ hối hận, có X không làm nhất định càng hối

hận! (A Quân cho e hỏi câu, X là gì thế????”

Nói thật

ra, Vị Thiếu Quân có chút không thể khống chế bản thân, tưởng tượng đến

chuyện mị dược kia, nhiệt huyết trong cơ thể ầm ầm dâng trào, giống như

hắn mới là người trúng mị dược.

Ôm lấy Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân đi tới gian phòng bình thường hắn hay nghỉ

lại, đá văng cửa phòng, đem Hách Liên Dung đặt ở trên giường, lại đem

cửa phòng đóng lại, nhìn Hách Liên Dung nửa ngủ nửa tỉnh ở trên giường,

bất an gọi một tiếng, “Liên Dong?”

“…. Ân?”

Qua hồi

lâu, mới nghe Hách Liên Dung đáp trả một tiếng, bởi vì tự mình khẩn

trương, Vị Thiếu Quân vẫn chưa phát hiện trong thanh âm của Hách Liên

Dung mang theo chút run rẩy, nhẹ hít vào một hơi, cởi xuống ngoại sam

leo lên giường, nửa nằm xuống bên cạnh Hách Liên Dung, khẽ vuốt ve hai

gò má của nàng, “Nàng nóng sao?”

“Ta…” Đôi lông mi của Hách Liên Dung run rẩy, lại thủy chung không mở ra.

Tay Vị Thiếu Quân đã từ trên mặt nàng di chuyển xuống cần cổ, nhẹ tháo ra một nút áo, rồi cái nút thứ hai, nút thứ ba….

Theo từng

động tác trên tay Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung lộ ra từng chút cảnh

xuân, cái yếm màu hồng nhạt như ẩn như hiện, không biết có phải là bởi

vì tác dụng của mị dược, hô hấp Hách Liên Dung càng ngày càng dồn dập,

thân tể cũng hơi hơi cứng lại, càng tôn lên đường cong của bộ ngực xinh

đẹp.

“Liên Dong, nàng…. Muốn ta sao?” Vị Thiếu Quân lên tiếng, lại chờ không được câu

trả lời của Vị Thiếu Quân, nhẹ nhàng phủ lên trên cơ thể nàng, phủ lên

hai phiến môi mềm mại của nàng.