Thiếu Phu Bất Lương

Chương 114: Đại hội hoa khôi (7)

Bạch Ấu Huyên đi đến trước mặt Hách Liên Dung: “Vị phu nhân hữu lễ”

Tiến thối có độ, khiêm cung có lễ, Hách Liên Dung cười cười “ Không cần khách khí”

Bạch Ấu Huyên lúc này mới đứng thẳng dậy,

yên lặng đi qua một bên. Hách Liên Dung cùng Bạch Ấu Huyên kết giao

không nhiều lắm,vẫn nghĩ phẩm tính người trong thanh lâu có vấn đề, cái

gì thiên tính tinh khiết, thiện lương đa phần là giả vờ, hôm nay nhìn

thấy Bạch Ấu Huyên, loại cảm giác này thật khác xa.

“Kế tiếp đi như thế nào?” Hách Liên Dung nhìn xem Vị Thiếu Quân, “Muốn đi lên sao?”

Vị Thiếu

Quân gật gật đầu, làm đầu tàu gương mẫu đi trước “Không xa chỉ chừng một khắc lộ trình, tới rồi ta sẽ nói cho các ngươi tình báo mà Phương Đại

Thiếu tìm về, quả thật phấn khích cực kỳ.”

Vị Thiếu

Quân đi một mạch tới trước, được một đoạn xa mới chợt nhớ quay trở về

mang lấy túi của Bạch Ấu Huyên. Bạch Ấu Huyên vội vàng từ chối, khoé mắt nhìn Hách Liên Dung, thấy nàng trên mặt không có gì khác thường mới yên lòng. Vị Thiếu Quân cũng không khách khí, không cần hắn lấy hắn liền

thật sự không cầm, cho tới cuối cùng Hách Liên Dung dọc đường đi hỏi

Bạch Ấu Huyên vài lần có mệt hay không, Bạch Ấu Huyên tuy rằng cười lắc

đầu, nhưng cẩn thận nhìn xem, bên gáy đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

Ngẫm lại,

như thế nào không có phiền luỵ được? Vị Thiếu Quân nói một khắc lộ

trình, đại khái là đúng với sức lực của hắn, sức chân nữ nhân trời sinh

đã yếu hơn, huống chi là hai nữ nhân bình thường căn bản không có vận

động gì, bảo các nàng dạo phố mua đồ vật này nọ còn được, bảo các nàng

leo núi, còn mặc váy dài, đúng thật là là làm khó các nàng.

Thềm đá

trải dài dường như nhìn không thấy điểm kết thúc, sau hai khắc rốt cục

thấy một toà biệt viện ở phía trước, Hách Liên Dung thở mạnh một hơi,

quay đầu nhìn xem Bạch Ấu Huyên, đã sớm mệt chết,tóc mai ướt sũng mồ hôi dán vào hai bên gò má. Môi cũng có chút trắng bệch.

“Có mệt hay không?”

Bạch Ấu Huyên lau lau mồ hôi trên trán, hướng Hách Liên Dung cười cười, tiện đà lắc đầu, “ Không sao, tiếp tục đi thôi”

Môi Hách

Liên Dung giật giật, nhìn biệt viện ở trước mắt liền không nói gì nữa,

đuổi tới bên cạnh Vị Thiếu Quân lườm hắn một cái. “Chọn địa phương cũng

không chọn nơi nào dễ đi, mệt chết người!”

Vị Thiếu

Quân đi theo các nàng lâu vậy rồi, sớm đã không còn kiên nhẫn. Đang muốn cãi lại. Hách Liên Dung cước bộ đã nhanh hơn, vượt qua hắn đi phía

trước. Vị Thiếu Quân bĩu môi, nhịn xuống. Quay đầu lại nhìn Bạch Ấu

Huyên. Thấy nàng bước đi chậm chạp, bộ dáng chật vật càng cảm thấy không kiên nhẫn. Trở về cướp cái túi trên người nàng. “Túi nặng liền nói sớm

một chút, làm hại ta bị mắng!”

Bạch Ấu

Huyên cắn cắn môi dưới. Cảm thấy uỷ khuất. Tái ngẩn đầu Vị Thiếu Quân đã đi rồi, bất đắc dĩ đành phải đuổi kịp. Một bên dùng khăn tay lau trán.

Mới phát giác khăn tay đã ướt sũng mồ hôi.

Một hàng ba người khó khăn đi hết thềm đá. Rốt cục đi vào toà biệt viện phía trước. Tên biệt viện là “Biệt uyển”. Thật là thú vị.

Vị Thiếu

Quân không nói hai lời tiến lên kêu cửa. Mở cửa là là một đại thúc

khoảng năm mươi tuổi. Vị Thiếu Quân dẫn Hách Liên Dung và Bạch Ấu Huyên

vào cửa, chỉ vào vị đại thúc kia nói: “Đây là Quang Vinh thúc, có chuyện gì thì bảo hắn đi làm, không cần khách khí.”

Quang Vinh

thúc cười, hạ thấp người. “ thiếu gia sáng nay đã phái người đến thông

báo. Phu nhân cùng cô nương thiếu gì không cần khách khí.”

Hách Liên

Dung cùng Bạch Ấu Huyên gật đầu. Vị thiếu Quân lúc này mới mang các nàng tiến vào viện. Vào sân Hách Liên Dung mới hiểu được vì cái gì Vị Thiếu

quân lại chọn nơi này. Nguyên lai nơi này vẫn chưa xây xong. Tiến vào

trong viện là một khoảng không rất lớn. Bọn họ lần này tới là vì thương

lượng dùng tiết mục gì để dự thi. Nơi rộng lớn dĩ nhiên tập tốt hơn.

Quả nhiên,

Vị Thiếu quân nói: “chúng ta có thể cho người đi tìm hiểu tin tức. Người khác tự nhiên cũng có thể. Nơi này lớn là không nói, trọng yếu là nơi

đây bí mật”

Hách Liên Dung cười nói: “Ngươi cũng còn biết dụng tâm”

“Còn phải nói?”

Vị Thiếu

Quân hơi nhướng mi, một bộ dạng vạn phần đắc ý. Hách Liên Dung phát hiện Bạch Ấu Huyên có chút không yên lòng, theo lý thuyết Vị Thiếu Quân vì

nàng dụng tâm như vậy nàng hẳn phải nên cao hứng mới phải, nhưng hiện

tại nàng lại thất thần.

“Vào nhà

nói đi.” Vị Thiếu Quân đem hai người đi vào phòng trong, từ trong lòng

lấy ra xấp giấy Tuyên Thành, trải lên trên mặt bàn, giải thích: “Yên Hoa đứng đầu bảng Hoa Ngữ Tiếu, am hiểu nhất là thổi tiêu, nàng lần này lấy tiêu dự thi, nghe nói Yên Hoa ở hậu viện đinh đinh đang đang làm đồ vật gì đó, hẳn là chuẩn bị cho cuộc thi đi.”

Nói xong

người thứ nhất, Vị Thiếu Quân đem tên người tiếp theo trên tờ giấy ghi

Hoa Ngữ Tiếu lộ ra, Lâu Lan. “Lưu Oanh phường Lâu Lan, am hiểu ngâm

xướng, mấy ngày nay đã bắt đầu bảo hộ cổ họng, ngay cả nói chuyện cũng

ít đi, bất quá Phương Đại Thiếu mua được nha đầu của nàng, nha đầu nói

Lâu Lan dự thi hạng mục là… ca hát trên cung trăng” Vị Thiếu Quân nói

tới đây mặt hiện vẻ quái dị, suy nghĩ nửa ngày vẫn là lắc đầu. “Kế tiếp

Bách Hoa đình Hồng Mẫu Đơn, xinh đẹp nhiều vẻ, vũ kĩ kinh người, gần

nhất sáng tác vũ điệu mới, không tiếp khúc, rất là thần bí. Mặt khác…”

Vị Thiếu Quân miết chiết phiến trên tay “ Mặt khác hiện tại không cần

xem, ba người này là có khả năng cạnh tranh nhất, thu phục ba người này, người khác không đáng nói”

Vũ- nhạc-

ca, thanh lâu cô nương chuẩn bị ba cái đại yếu tố, nếu không biết ba cái này căn bản sẽ không thể trở thành cô nương đủ tư cách, cho nên người

dự thi hẳn sẽ không chọn tiết mục ngoài ba cái này.

Bất quá ba

người Vị Thiếu Quân mới nói kia đều là những người nổi bật tại các lĩnh

vực, tài nghệ tất nhiên không giống người thường, nếu chỉ trông vào ý

tưởng cơ quan của mình, Bạch Ấu Huyên có thể thắng sao?

“Bạch cô nương, sở trường của ngươi là gì?

“Ta…” Bạch Ấu Huyên hạ mi mắt, “Ấu huyên… không có sở trường gì”

Không biết

có phải do Hách Liên Dung nhầm lẫn, nàng tổng cảm thấy Bạch Ấu Huyên đối với trận đấu lần này hứng thú không lớn, hôm nay tới nơi này rõ ràng là vì việc dự thi, nàng lại giống như luôn phân tâm

“không có sở trường?” Hách Liên Dung nhìn Vị Thiếu Quân.

Vị Thiếu

Quân sờ sờ cằm, “Mọi thứ đều tinh thông nên không có sở trường đặc biệt

gì không phải sao, ngươi như thế nào mà ngay cả người ta nói lời khách

khí đều nghe không hiểu?”

Hách Liên

Dung không nói gì, tay ở dưới bàn nhéo Vị Thiếu Quân một phen, Vị Thiếu

Quân “Ai da” một tiếng, nhe răng trợn mắt, khóe miệng giật giật, trưng

ra một bộ dạng chịu ngược .

Bạch Ấu

Huyên vội hỏi: “Nhị vị hiểu lầm, Ấu Huyên không phải là khách khí, thật

sự là không có tin tưởng bản thân ở phương diện nhạc- ca- vũ có thể

thắng ba vị cô nương kia. Kia ba vị cô nương cả ngày nghiên cứu tài

nghệ, Ấu Huyên lại dựa vào hai vị mà an nhàn, có thể nào đồng nhất mà

nói?”

Lời này nói ra thật có lý, cô nương cạnh tranh cũng thực tàn khốc, đương nhiên tài

cao sẽ thắng, cho nên người ta không nghiên cứu không được, dù sao còn

muốn treo biển hành nghề tiếp khách, không phải ai cũng như Bạch Ấu

Huyên có vận khí tốt vậy, bị bao hạ không cần xuất đầu lộ diện bên

ngoài, hầu hạ nhiều khách nhân, không có cạnh tranh, tài nghệ đương

nhiên điệu thấp hơn người khác.

Nghe Bạch Ấu Huyên nói vậy Vị Thiếu Quân há hốc mồm, là hắn không suy nghĩ thấu đáo, làm hại người ta?

Hách Liên

Dung nói: “Nghe Bạch cô nương nói vậy, có phải có chủ ý khác hay không?

Không theo biễu diễn vũ- nhạc- ca ba phương diện này?”

Bạch Ấu

Huyên hít một tiếng, mang theo chút cười khổ gật đầu, “Ấu Huyên… cũng có am hiểu một dạng kĩ. Thỉnh cả hai chờ, Ấu Huyên đi làm chút chuẩn bị”

Ấu Huyên

nói xong ôm lấy túi ra khỏi phòng, Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Hách Liên Dung nhịn không được hỏi: “Nàng có tuyệt kỹ gì?”

Vị Thiếu Quân suy nghĩ nữa ngày, lắc đầu, “bình thường cũng chính là xướng khúc, đàn tranh, khiêu vũ…còn có cái gì a?”

Hách Liên Dung bĩu môi, “Ít nhất còn có giống nhau.”

“A?” Vị Thiếu Quân lại nghĩ nửa ngày, “Cái gì a?”

Còn có xxoo a! Bất quá lời nói này có điểm rất chói tai, Hách Liên Dung còn không có phúc hậu đến trình độ này.

Đợi nửa

ngày, cũng không gặp Bạch Ấu Huyên trở về, Vị Thiếu Quân có điểm ngồi

không yên, Hách Liên Dung ấn hắn ngồi xuống ” ngươi chờ, ta đi xem nàng”

Hách Liên

Dung ra khỏi phòng, tìm hạ nhân hỏi hỏi, liền hướng tới biệt uyển phòng

bếp mà đi, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ là đói bụng? chạy tới

phòng bếp làm gì?

“Bạch cô

nương?” Thời điểm Hách Liên Dung đến phòng bếp, Bạch Ấu Huyên đang ngẩn

người, có chút bất đồng, hai tay dính đầy bột mì.

Hách Liên Dung càng cảm thấy kinh ngạc, đây là để làm chi? Không tìm được đồ ăn tính chính mình động thủ?

Bạch Ấu Huyên hồi phục tinh thần lại, gặp ngay Hách Liên Dung đứng ở cửa, không quá tự tại cười cười, sau đó tiếp tục nhồi bột.

Hách Liên Dung vào phòng bếp, kỳ quái hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Bạch Ấu Huyên nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Ấu Huyên am hiểu tài nghệ, đó là làm chút mì.”

Hách Liên Dung ngốc lăn, làm mì? Cái này có thể tham gia cuộc thi hoa khôi sao? Tranh tài mị lực?