Thiếu Phu Bất Lương

Chương 103: Thư từ trong cung (2)

Nhìn màu ửng hồng trên mặt Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân xấu xa cười cười, “Thế nào?”

“Không được tốt lắm!” Hách Liên Dung cuộn quyển sách lại, gõ lên đầu Vị Thiếu Quân, “Bắt chước lời người khác ra chủ ý thối nát!”

“Ta lấy chủ ý của ai?” Vị Thiếu Quân có chút không phục, “Ít nhất trong những điều của nàng không có những thứ này.”

“Ai nói

không có?” Hách Liên Dung từ trong lòng lấy ra một tờ giấy tốt vừa nhẹ

vừa mỏng, mở ra chỉ vào dòng cuối cùng, “Chính là đây.”

Vị Thiếu Quân nhìn hồi lâu, “Nàng không phải nói là cái bùa gì….”

“Bùa đầu

ngươi ấy!” Hách Liên Dung ném sách ra chỉ cho hắn thấy, “Đông Tuyết vẫ

là tiểu thư khuê các, chẳng lẽ muốn ta ở trước mặt nàng nói đây là cái

gì sao?”

“Nàng không còn là tiểu thư khuê các….” Vị Thiếu Quân nói thầm một câu, ngẩng đầu

nói: “Nàng đã có chủ ý như vậy, như thế nào cói nói chủ ý của ta thối

nát?”

“Ta lúc đó

chẳng phải nhìn thấy ngươi mới hiểu được chủ ý của ta thối nát làm sao.” Hách Liên Dung không tình nguyện đem tờ giấy gập lại. “Ngươi nnghix mà

xem, hoàng thượng là ai? Gặp qua vô số nữ nhân, cái chiêu thức gì mà

chưa từng gặp qua? Nói xem phi tần trốn hậu cung này, vì lấy được thánh

quyến (sự lưu luyến của hoàng đế) còn có chiêu nào mà chưa dung qua?

Quyển này của ngươi… nói không chừng đã sớm trở thành bài học quen thuộc trốn hậu cung.”

Vị Thiếu

Quân mất hai khắc mới hiểu được cái gì gọi là “bài học quen thuộc” cùng

“sex”, thế mới biết Hách Liên Dung đang lo lắng điều gì, cõi lòng đầy

tin tưởng khoát tay, “Căn bản không giống nhau, nàng đó là bước thứ hai, sau khi lấy được tình cảm gắn bó với hoàng thượng mới dung được, mà ta

đây chính là bước đầu tiên, cam đoan khiến cho Bạch Lan kiều mị tận

xương hơn hẳn người thường, chắc chắn sẽ khiến cho hoàng thượng một lần

nữa coi trọng Bạch Lan, chiêu thuật này của nàng mới có nơi dung đến.”

“Chính là quyển này của ngươi….”

“Này cũng

không phải đông cung đồ bình thường.” Vị Thiếu Quân nghiêng tới bên

người Hách Liên Dung, chỉ vào những chữ phía dưới bức đông cung nói:

“Đây là mị thuật không truyền ra ngoài của các cô nương Đoàn Tụ các, hậu cung tần phi các nàng đích thực là đem hết tài năng của mình ra, nhưng

các nàng đều là thục nữ danh môn, tiểu thư khuê các, cho dù có trổ hết

bản lãnh, công lực thu phục nam nhân cũng không thể bằng một phần mười

của các cô nương thanh lâu này. Hoàng thượng bảo đảm chưa từng thấy qua, Bạch Lan nếu hiểu được tinh túy trong đó, chỉ cần có một cơ hội, cam

đoan khiến cho hoàng thượng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.”

“Có thực sự thần kỳ như vậy….” công khai cùng Vị Thiếu Quân bàn luận về đề tài này, Hách Liên Dung có chút nóng nóng mặt, cũng không dám nhìn, cúi đầu nhìn kỹ chú giải dưới bức tranh. Quả nhiên thấy chú giải kia không chỉ đối

với tư thế cơ thể có sự lí giải, còn liệt kê một ít hương liệu phối hợp. Mùi vị nào sẽ khiến chon nam nhân sinh ra phản ứng, cũng có rượu ngon

thức ăn ngon cùng phối hợp, chỉ ra rõ rang rành mạch.

“Không tin? Nàng trước thử xem?”

Trong giọng nói của Vị Thiếu Quân mang theo chút ngả ngớn. Hách Liên Dung thể nói

rõ là xấu hổ hay là tức giận, vươn tay đánh qua, đối diện với ánh mắt

chưa kịp thu hồi của Vị Thiếu Quân, trong con ngươi tựa sao sáng mang

theo mê man cùng chờ đợi, còn mang theo một chút không an phận.

Một trưởng

này của Hách Liên Dung cuối cùng không đánh tới được, thu tay lại bất

mãn lườm hắn một cái, nhỏ giọng than thở: “Thử với ngươi sao?”

“Nếu nàng

nguyện ý.” Vị Thiếu Quân dời mắt đi, cố gắng duy trì ngữ điệu không đứng đắn. Ánh mắt mơ hồ không muốn cùng Hách Liên Dung đối diện, giống như

tất cả những gì hắn nói đều là vui đùa mà thôi.

Hách Liên

Dung không tiếp lời. Kỳ thật lúc này, đánh hắn một quyền hoặc đá hắn một cước đem đề tài này ngừng lại là lựa chọn không tồi chút nào. Thế

nhưng, Hách Liên Dung lại cố tình lật trang sách trên bàn, càng lật càng nhanh, cũng không hiểu nàng rốt cuộc có xem rõ những chữ ghi trên sách

hay không.

Hai người

đồng thời trầm mặc. Vị Thiếu Quân là người đánh vỡ sự trầm mặc này,

“Thuận miệng nói mà thôi không cần đột nhiên không nói lời nào chứ? Nàng muốn ta cũng không nguyện ý a, lần trước ta không phải nói rồi sao? Ta

nhớ kỹ chuyện nàng cảm tạ ta, ta cũng không mong muốn về sau khi nàng

nhắc tới ta lại nói ta không có chút ưu điểm nào!”

Kỳ thật

Hách Liên Dung nói biết ơn vì hắn không gần gũi mình, tất cả đều là lúc

ấy vì ngăn cản hành động của hắn mà tùy hứng nghĩ ra thủ đoạn này, nàng

không tới Vị Thiếu Quân lúc nào cũng nhớ kỹ, hơn nữa, lúc nào cũng trên

miệng như vậy.

Như vậy,

bản thân cũng thoải mái chút đi? Hách liên Dung cố gắng từ đáy lòng đào

bới ra chút thoải mái, liền nghe thấy Vị Thiếu Quân nói; “huống hồ nàng

cho rằng ta tùy tiện như vậy sao? Ta cũng biết loại chuyện này…. Chỉ có

thể làm cùng người mình thích a.”

“Gì?” Hách Liên Dung lúc trước đã cảm thấy đủ kinh ngạc, hiện tại nghe những lời này của hắn thiếu chút nữa rớt hàm.

Hắn? Cả

ngày trốn trong thanh lâu Vị Thiếu Quân, cư nhiên cũng sẽ có loại lý

luận của thiện nam này? Vẫn là nói… Hắn thực sự đối với Bạch Ấu Huyên

thâm tình như thế, cam tâm vì nàng thủ tiết?

Hách Liên

Dung sặc, vừa là vì suy nghĩ này của mình, còn là vì, nàng đến tận hôm

nay mới nhớ tới còn có Bạch Ấu Huyên, một nhân vật số một như vậy. Mất

công nàng còn từng nghĩ không ngại cho mình và Vị Thiếu Quân chút cơ

hội, suýt nữa thì đã quên chuyện này.

“Nàng lại

làm sao vậy?” Vị Thiếu Quân không thấy phản ứng gì, vội vàng tiến lên vỗ nhẹ lên lưng Hách Liên Dung, “Về sau đừng động chút lại suy nghĩ mấy

chuyện ta nói, cũng chính là miệng ta hay nói giỡn mà thôi, nàng hoàn

toàn đừng lo mấy chuyện này là được rồi. Hai người chúng ta hiện tại

không tồi… có chút hiểu lầm thôi!”

“Nga… Khụ!

Đã biết.” Hách Liên Dung ngượng ngừng vỗ ngực, lợi dụng động tác này che dấu sự chột dạ của mình, “Đúng rồi. Ngươi làm sao tìm được quyển sách

này? Hỏi Bạch cô nương sao?”

“Không

phải, mải nghĩ xem lấy sách từ tú bà thế nào, đã quên gặp nàng….” Vị

Thiếu Quân nói tới đây, vỗ bàn “ba” một cái, “Ta đã nói có chuyện muốn

nói với nàng, vừa rồi nàng khiến ta quên mất, hiện tại mới nhớ ra, nàng

đoán xem ta thấy ai ở Đoàn Tụ các?”

“Ai?” Hách

Liên Dung hỏi, trong đầu lại nghĩ… xa cách nhiều ngày, Vị Thiếu Quân tới Đoàn Tụ các nhưng lại không đi gặp Bạch Ấu Huyên?

“Đại ca.”

“A? Ai?” Hách Liên Dung không có nghe rõ.

“Đại ca.” Vị Thiếu Quân cười, bò trên mặt bàn, “Thế nào? Nàng cũng giật mình đi?”

“Đại ca?” Hách Liên Dung lặp lại, rồi bổ sung thêm, “Đại ca? Vị Thiếu Huyên?”

Vị Thiếu Quân nhẫn nại gật đầu, “Ta hình như chỉ có một đại ca như vậy.”

“Chính là…” Vị Thiếu Quân khẳng định nói, Hách Liên Dung cũng không dám tin, ‘Ngươi nói tại chỗ đó nhìn thấy Thiếu Dương ta còn tin tưởng hơn là thấy đại

ca? Hắn làm sao có thể đi thanh lâu!”

Hách Liên

Dung giờ còn nhớ rõ ngày hôm qua Vị Thiếu Huyên lo sợ như thế nào, chỉ

vì Ngô thị đưa ra ý muốn nạp một tiểu thiếp cho hắn, như thế nào hôm nay Vị Thiếu Quân có thể phát hiện hắn đi thanh lâu được?

‘Cái gì….

Cái gì kêu không có khả năng? Nam nhân tới thanh lâu, chuyện quá bình

thường đi? Ta chính là vội vã trở về mới không đuổi theo hắn bắt chuyện, ngày mai ta tới hỏi tú bà xem, hắn nhìn trúng cô nương nào…” Tuy rằng

Vị Thiếu Quân đối với chuyện Vị Thiếu Huyên xuất hiện ở thanh lâu cũng

không hiểu nổi, nhưng nhìn thấy Hách Liên Dung phản ứng mạnh như vậy,

trong lòng hắn liền khó chịu. Dựa vào cái gì người khác đi nàng lại khó

khăn tin tưởng như vậy hoặc là nói không hề tin tưởng, mà chính hắn đi

nàng lại một chút phản ứng cũng không có? Vì lẽ gì? Cảm thấy Vị Thiếu

Quân hắn đi thanh lâu là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Hắn thoạt nhìn chẳng lẽ lại đen như vậy sao?

Hách Liên

Dung bị vây trong khiếp sợ cực độ, vẫn chưa phát hiện sự khác thường của Vị Thiếu Quân, suy nghĩ thật lâu rồi vỗ tay một cái, “Ta biết rồi! Này

nhất định là trả thù! Huynh ấy giận đại tẩu nạp thiếp cho mình, nên cố ý tới thanh lâu chọc tức đại tẩu!”

“Còn có lí

do gì khác không? Cũng nghĩ cho ta một cái đi!” Vị Thiếu Quân vốn rất

tức giận, hiện tại lại dồn thành một cục lớn, “Từ đó đến giờ chưa từng

nghĩ tới đến thanh lâu lại còn có nỗi khổ riêng như vậy!”

“Ngươi cho

là ai cũng đều giống ngươi a.” Dù sao, Hách liên Dung bất luận như thế

nào cũng không tin Vị Thiếu Huyên sẽ chủ động tới thanh lâu.

“Đại ca,

huynh ấy dù sao cũng là nam nhân, hắn như thế nào liền…. Quên đi, không

thèm nghe nàng nói nữa.” Vị Thiếu Quân dựa vào cạnh bàn, chống cằm có

chút nhụt chí, “Đừng nghĩ đến huynh ấy, trước nghĩ chuyện của nàng đi.

Nàng viết những điều này không phải không dùng được, chờ Bạch Lan lại

quyến rũ được hoàng thượng lần nữa, những thứ này mới có cơ hội dùng.

Mấu chốt chính là Bạch Lan phải luyện tập thật tốt bí tịch này để khiến

cho hoàng thượng ngoan ngoãn đến trên giường đi.”

Hách Liên

Dung nghĩ nghĩ, không quá thả lỏng mà nói: “Bản bí tịch kia thật sự có

thể sao? Một lần đã có thể khiến cho hoàng thượng nhớ mãi không quên?”

Hách Liên

Dung một chút cũng không bận tâm xem một nữ nhân như nàng lại nói trắng

trợn cỡ nào, Vị Thiếu Quân khẽ há miệng, muốn nói cái gì lại nuốt trở

về, sửa lại nói: “Nàng như thế nào còn không tin đâu?” Hắn lúc này không dám bảo Hách Liên dung cũng thử mà xem, “Ít nhiều danh kỹ đều là luyện

thành như vậy!”

Hách Liên

dung cắn môi dưới, “Nếu thực sự có thể một kích tất trúng như vậy, sẽ

thực đơn giản, tuy nhiên….” Hách Liên Dung nói thực chậm, một ý tưởng

đột nhiên dần dần hình thành rõ rang trong đầu, khiến cho nàng ngừng

lại, thật lâu không nói gì.