Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 91: Hiểu lầm

Hê hê… Ai hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Rất thú vị nha. Đọc rồi sẽ rõ. Hắc hắc

Kì Hủ Thiên tất nhiên là nghe thấy tiếng nói ngoài cửa truyền đến, nhưng không đáp lại, chỉ là ở bên môi Kì Minh Nguyệt lại liếm hôn một chút, mới xoay người ở bên cạnh bàn ngồi xuống ghế, gở xuống một quyển chỉ tiên ở trên chân của Tiểu Hắc, đối ngữ thanh ở bên ngoài thoáng như không nghe thấy, mở lá thư ở trong tay ra, chăm chú xem xét.

Kì Minh Nguyệt thấy vậy, mặc dù rất hiếu kì Tương Dao truyền đến tin tức tình báo gì, nhưng Phạm Hạo vô cớ mà đến cũng nên tiếp đón, người này cùng Phụ Hoàng trong quá khứ từng có tiếp xúc, hắn thật muốn biết được y đối với Phụ Hoàng đến tột cùng là loại tình cảm nào. Liễm hạ đôi mắt mang theo vài phần hứng thú, hắn sửa sang lại quần áo liền hướng phía bên ngoài bước đi.

Trước sân, hai mạt thân ảnh một đen một đỏ hãy còn đứng yên lặng, một người chắp hai tay đứng trước tán cây, một người lại lẳng lặng đứng ở phía sau y, trang phục màu đen cùng tay áo màu đỏ phất phới ở trong một tĩnh một động, xa xa nhìn lại, liền có vẻ thập phần đáng chú ý, đúng là Hỏa Sát Lâu chủ Phạm Hạo cùng tả thị vệ của hắn Lương Yên.

Đi đến còn cách một đoạn khoảng cách, Kì Minh Nguyệt ngừng bước, đánh giá hai người trước mặt, nhưng không nói lời nào, cho đến khi Phạm Hạo nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hướng hắn trừng mắt nhìn lại, mới chậm rãi đưa tay chạm cằm đối hắn nói: “Phạm Lâu chủ thức dậy thật sớm, đến đây không biết là có chuyện gì?”

Phạm Hạo vẫn như trước đứng yên trừng mắt, liếc mắt nhìn một cái người được ca tụng là Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu, trong lòng đã có vài phần nghi hoặc, không thấy người nọ hiện thân, người bên cạnh hắn lại đi ra trước đáp lời, không phải xuất từ mưu kế này nọ của người kia, mà là Trình Tử Nghiêu người này quả thực cùng sủng thị lúc trước bất đồng. Y thế nhưng không chút nào sợ người kia, Ám Hoàng ở trong chốn giang hồ, chính là nhân vật khiến người nghe thấy liền biến sắc, Trình Tử Nghiêu này không biết là lịch duyệt còn thấp, hay là thật sự bất phàm đến khiến cho người nọ động tình, mới có thể dung túng y như thế.

“Xem ra Ám Hoàng quả thực đối với ngươi sủng ái phi thường, nếu bị người nhìn thấy Thủy Nguyệt Công Tử lúc này, chắc chắn sẽ không bao giờ có người gọi ngươi là ánh trăng trong đáy nước – Thủy Nguyệt công tử nữa …” Phạm Hạo vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc trước của hắn, lại hơi nhếch môi, mang theo chút ý tứ đùa cợt hàm xúc, cất giọng trêu chọc.

Kì Minh Nguyệt sao lại không biết ngụ ý của Phạm Hạo, đầu ngón tay chạm tới vùng bên cạnh cổ, mặc dù không nhìn thấy như thế nào, nhưng sau một đêm tận tình như vật, lúc này ở cổ cùng sau tai nhất định là nhiều điểm đỏ sẫm đi, khiến người vừa nhìn liền biết: “Tử Nghiêu vốn dĩ không phải cái gì hoa trong gương, trăng trong nước, nghe thật mơ hồ, người khác nghĩ gọi thế nào theo ý muốn là việc của bọn họ, ta cùng với Hủ như thế nào, tất nhiên cũng cùng người vô can, Phạm lâu chủ không phải là lo nhiều chuyện quá sao?”

Phạm Hạo nhìn dâu vết tình sự kéo dài tới tận phía trong vạt áo của hắn, thấy hắn cũng không có thái độ nhăn nhó gì, đúng là không chút nào để ý thản nhiên thừa nhận, không khỏi cũng có vài phần ngoài ý muốn, nghe được xưng hô của hắn đối với người nọ, liền lại kinh ngạc nói: “Hủ? Ám Hoàng tên là Hủ? Ngươi thế nhưng lại biết được tục danh của hắn?” Người nọ xuất thân cùng lai lịch không người nào biết, tướng mạo ra sao, tuổi tác bao nhiêu, toàn bộ chỉ có thể dựa vào phán đoán, càng miễn bàn tục danh, cho dù ngay cả là cách xưng hô, cũng là người trong giang hồ âm thầm đặt rồi gọi, nhưng Trình Tử Nghiêu này, xác nhận tùy ở bên cạnh hắn mới không lâu, cũng đã biết kỳ danh của hắn, còn dám như thế tùy ý gọi ra miệng, quan hệ của hai người đến tột cùng ra sao, lúc này liền không khỏi khiến cho người khác phải một phen cân nhắc.

“Có phải tục danh của y hay không, Phạm lâu chủ không cần biết, Tử Nghiêu cùng hắn quan hệ ra sao, cũng không cần Phạm lâu chủ quá mức lo lắng, xem ở việc các ngươi đã từng nhận thức trong quá khứ, Phạm lâu chủ lại nợ hắn một mạng chi ân, Tử Nghiêu liền cũng không so đo này đó, chính là Phạm Lâu chủ nên nhớ rõ, tuyệt đối đừng đem tâm tư của năm đó kéo dài tới hôm nay, miễn cho …” Kì Minh Nguyệt nói đến đây, nhẹ liếc mắt một cái nhìn Lương Yên bên cạnh Phạm Hạo, thấy hắn vẫn như trước lẳng lặng đứng ở phía sau Phạm Hạo, đôi mắt cúi xuống nhìn không rõ thần sắc, nhưng hơi thở như ngọn lửa của hắn lại trong thoáng chốc ảm đạm đi vài phần. (Htran: *che miệng cười* hô hô, Minh Nhi nhà mềnh ra oai với tềnh địch nha hô hô…)

Trong mắt lưu chuyển qua một chút ý cười, Kì Minh Nguyệt tiếp tục nói: “... Miễn cho có người thương tâm.”

Phạm Hạo chưa từng nghĩ sẽ nghe được lời ấy, lại lập tức nhíu mày, không biết vì sao liếc mắt một cái nhìn Lương Yên ở bên cạnh, lại quay đầu nhìn Kì Minh Nguyệt, trong mắt đã toát ra lửa giận nói: “Trừ bỏ xem không vừa mắt, ta sao lại đối cái loại người đó có tâm tư khác, tuy có tên gọi là Ám Hoàng, làm việc lại quái đản không kềm chế như thế, không hề tuân theo đạo lý nào, lại không coi ai ra gì, trừ Thủy Nguyệt Công Tử ngươi có thể chịu đựng hắn ra, người bên ngoài thật vô phúc tiêu thụ, hay là ngươi nghĩ rằng Phạm Hạo ta cũng như giống ngươi tình nguyện hầu hạ dưới thân kẻ khác?” (Á á á, cái tên nì, dám sỉ nhục Minh Nhi của mềnh, chém đứt đầu nóa đê q*_*p)


Phạm Hạo một phen hổn hển tức giận nói ra mấy câu nói này, mới nói xong, mới cảm thấy lỡ lời, người nọ với chính mình mà nói đúng là ân nhân cứu mạng, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng phải thừa nhận, thật là nợ người nọ một tánh mạng, mới có thể sau khi trải qua lo lắng cùng hắn kết giao, chỉ là không ngờ, mới cùng người nọ sinh ra vài phần cảm giác thân thiết, người nọ lại tuyệt tích trong giang hồ, giống như hắn chưa từng xuất hiện, không hề có dấu vết nào có thể tìm thấy, lúc này tái xuất hiện, lại giống như chưa từng rời đi, vẫn như cũ bộ dáng làm việc không cố kỵ, cũng không hề đối với việc ngày đó rời đi có con tự phiến ngữ giải thích nào, thật có vẻ như chính y đem giao tình ngày xưa đặt quá nặng, tự giác cảm thấy buồn cười.

Lại nói tới lúc trước, mặc dù hắn thực sự có vài phần tình cảm khác, lúc này cũng đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, lại không biết Trình Tử Nghiêu này làm thế nào biết được, dễ dàng bị y nói toạc ra như vậy, Lương Yên còn đang ở bên cạnh, người kia nói vậy chắc cũng đang ở trong phòng, Hỏa Sát Lâu chủ hắn, đúng là từ trước đến giờ lần đầu tiên thấy có chút chật vật như vậy, đối với Trình Tử Nghiêu, không biết nên như thế nào vãn hồi lời nói lỡ vừa rồi.

Lại nhìn Trình Tử Nghiêu, trong thần sắc y vẫn là thản nhiên, đúng là đối với lời nói của hắn không chút nào để ý: “Phạm Lâu chủ tựa hồ quá mức để ý việc này, Tử Nghiêu cùng với y, cả hai bên đều là tình nguyện thôi, đã như thế, cần gì phải coi trọng là ai hầu hạ ai.”

Kì Minh Nguyệt đối với lời nói vừa rồi của y đúng là chưa hề để ý, tình cảm của hắn cùng Phụ hoàng trong lúc đó, cũng không phải quan hệ chủ nhân và kẻ dưới, trong lúc tình ái tự nhiên sẽ có cử chỉ giao hoan, ở trên hay dưới, cũng không phải việc trọng yếu, nếu là hắn nghĩ muốn, Phụ Hoàng chắc chắn cũng sẽ không để ý ở dưới thân hắn, chỉ là hắn vẫn bận tâm chính mình thân hình tuổi còn nhỏ, sợ không thể khiến Phụ Hoàng cảm nhận được niềm vui thích giống như hắn bình thường, nên cũng chưa từng thật sự động ý muốn ở trên.

Hai người trong lúc đó đủ loại, căn bản không cần phải giải thích với kẻ khác, chỉ là thái độ của Phụ Hoàng đối với Phạm Hạo, tựa hồ cũng có chút đặc biệt, nói vậy lúc trước, Phạm Hạo với Phụ Hoàng mà nói, cũng coi như đang có vài phần loại tình cảm bằng hữu, cho nên tuy biết Phạm Hạo có vài phần ý với hắn, nhưng cũng chưa từng thực sự cùng với y có liên lụy quá lớn, bằng không, lấy việc phong lưu lúc trước của Phụ hoàng, nói không chừng cũng sẽ đưa y thu lưu ở bên người, mặc dù cũng chỉ là chơi đùa, nhưng thu phục người cuồng ngạo tự tin nhu thế, nhất định là cũng có chút thú vị đi. (Haiz, Minh Nhi nhà mình thi thoảng cũng ác quá cơ! Cơ mà mềnh thích hắc hắc hắc)

Ánh mắt ở trên người Phạm Hạo đánh giá vòng vo vài lần, đã qua từng ấy năm, khí phách cùng mị lực của nam tử ở trên người hắn đã hiện ra rõ ràng không thể nghi ngờ, trang phục hắc y vừa vặn làm rõ hình dáng rắn chắc, khuôn mặt thâm thúy, vẫn có thể thấy được bộ dáng tuấn tú, hai hàng lông mày rậm sát nhau, hai con mắt như ánh điện, khóe miệng khẽ nhếch mang theo vài phần tàn khốc, ở trên mặt người này lại tựa như một thanh loan đao sắc bén, mang theo vài phần sát khí, cũng rất là trầm ổn, vừa nhìn liền biết hắn làm việc nhất định có thể khiến cho người dưới tay kính phục, kia một thân khí thế cũng nhất định làm cho người trong giang hồ kiêng kị, nếu không có Phụ Hoàng, giang hồ lúc này, chắc chắn là thiên hạ của người này.

Lại đưa mắt nhìn một cái Lương Yên ở phía sau hắn, Kì Minh Nguyệt không định nhiều lời với những việc không phải của mình, ở hắn xem ra, Phạm Hạo cùng Lương Yên trong lúc đó đã không còn là đơn thuần quan hệ chủ tớ, Phụ Hoàng nhất định là cũng đã sớm nhìn ra, mới có thể ở lần đầu gặp gỡ liền thử có hành động như thế thử hắn, lúc này chính mình vạch trần việc Phạm Hạo cùng Phụ Hoàng năm đó, có khi đối với quan hệ của hai người còn có chút tác dụng, nhưng tốt quá hóa hỏng việc, nếu chuyện cũ đã qua, liền cũng không cần phải nói thêm, gạt mấy lọn tóc rơi rụng trước trán, hắn nhếch khóe môi cười, mở miệng hỏi: “Phạm Lâu chủ lần này đến đây, sẽ không phải là vì hỏi chuyện giường chiếu đi?”

Lương Yên lúc trước nghe được Lâu chủ nhưng lại từng có ý đối với Ám Hoàng, không khỏi hơi hơi biến sắc, lúc này nghe Trình Tử Nghiêu ngữ thanh mang ý đùa cợt, làm sao còn có thể nhẫn nhịn được, trong lòng oán hận cùng lửa giận đã xông lên: “Ai thèm quản chuyện các ngươi ở trên giường như thế nào, Lâu chủ chưa quên ân cứu mạng năm đó, vốn là có ý muốn đến ôn lại chuyện cũ, còn có một chuyện muốn báo, ngươi há có thể …”

“Lương Yên!”

Lương Yên chưa nói xong, Phạm Hạo đã mở miệng ngăn trở hắn, theo tính tình của hắn, trong lời nói tiếp theo chắc chắn sẽ có chút động chạm, nếu là nói đắc tội với Trình Tử Nghiêu, mặc dù không ngại Trình Tử Nghiêu, nhưng nói vậy người trong phòng cũng sẽ bất mãn, người nọ nếu là sinh giận, cho dù là hắn, cũng không dám cam đoan có thể bảo hộ được Lương Yên.

Ngọn lửa trong mắt càng tăng lên, Lương Yên ngậm miệng lại, trên mặt lại vẫn là mang theo vẻ bất mãn, trong mắt hắn, Trình Tử Nghiêu mặc dù bất phàm, cũng không thể cùng Lâu chủ đánh đồng, nhưng Lâu chủ đã lên tiếng, hắn tự nhiên cũng sẽ không dám nói tiếp, hướng Trình Tử Nghiêu chắp tay thi lễ, hắn trong miệng nói: “Là Lương Yên nói năng vô lễ, thỉnh Thủy Nguyệt Công Tử thứ tội.”

Kì Minh Nguyệt thấy Lương Yên hỉ giận đều xuất phát từ tâm, đối với ý của Phạm Hạo kia cũng có chút rõ ràng, không khỏi lộ ra vài phần ý cười, tuy nói Lương Yên đối hắn tựa hồ có chút bất mãn, nhưng hắn xưa nay thưởng thức người có tính tình thẳng thắn, không lưu giữ tâm tư, trong lòng nghĩ như thế nào sẽ thể hiện như thế ấy, nhưng so với hạng người khẩu phật tâm xà lại thấy dễ chịu vui vẻ hơn, lúc này thấy hắn trong miệng thỉnh tội, trên mặt cũng viết rõ là không tình nguyện, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Phạm Lâu chủ làm gì phải cản trở, Tử Nghiêu cũng không để ý, mỹ nhân sinh giận, tất nhiên là so với kẻ khác lại càng đẹp hơn bội phần, có cơ hội này, há có thể bỏ qua.”


“Thủy Nguyệt Công Tử như thế cùng diễn, không sợ người trong phòng nghe thấy được sinh giận?” Phạm Hạo nghe hắn trêu đùa Lương Yên, không biết vì sao sinh ra vài phần tức giận, mặc dù bận tâm phản ứng của người nọ, nhưng đối với Trình Tử Nghiêu, hắn vẫn là nhịn không được nói vài câu khó chịu.

Phạm Hạo vừa dứt lời, lại nghe một ngữ thanh khác cất lên: “Vì sao lại sinh giận, bản tôn cùng hắn, đều cảm thấy được Lương Yên bên cạnh ngươi là mỹ nhân mà”. Không biết từ khi nào, một thân y bào màu tím đã xuất hiện trước cửa, trong lời nói hàm chứa ý cười, tiếp tục nói: “Chỉ là đáng tiếc tùy ở bên cạnh người của ngươi, đúng lúc lại là người không biết thương tiếc mỹ nhân a.”

Thân hình dựa vào phía trên khung cửa mang theo dày đặc sự thảo mãn sau khi tình tự, bán trương mặt nạ ở dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng chói lọi, đối với việc hắn bộng nhiên hiện thân, Phạm Hạo cũng không kinh ngạc, nhưng đối với nửa câu nói phía sau của hắn, lại cảm thấy có vài phần chật vật, không khỏi trả lời nói: “Không phải là ai cũng đều giống như ngươi, đem người tùy thị theo làm hoan sủng.” Ý trong lời nói của hắn hiển nhiên là chỉ quá khứ, cũng là có ý nói với Trình Tử Nghiêu, hai kẻ trước mặt rõ ràng cố ý trêu đùa, khiến hắn cảm thấy không cam lòng.

“Phạm Lâu chủ là có ý gây xích mích quan hệ của chúng ta, hay là không dám thừa nhận ngươi đối với thuộc hạ của chính mình nảy sinh tình ý?” Kì Minh Nguyệt đi tới bên cạnh Kì Hủ Thiên, khồng hề kiêng dè che dấu, khuynh thân ngã vào trong lòng y. Phụ Hoàng năm đó một mình lưu lạc giang hồ, tất nhiên là cũng tịch mịch, tùy thị bên người cho dù có thay đổi bao nhiêu người, cũng khẳng định là không một người nào có thể làm cho y động tình, bằng không, liền không có hai người ngày hôm nay, tính ra Phạm Hạo kia là nhân vật duy nhất năm đó có thể được coi là bạn bè của Phụ Hoàng, chỉ vì điểm ấy, nên hắn mới liền nhiều chuyện một chút giúp hai người kia thôi.

Lương Yên ở một bên nghe xong mấy người nói như vậy, sắc mặt nhất thời hay thay đổi, sắc mặt không biết vì sao phiếm ra một chút ửng đỏ, trong miệng bỗng nhiên nói: “Chớ có nói bậy! Ta cùng với Lâu chủ, không phải quan hệ như hai người các ngươi... Các ngươi...” Mới nói, đã thấy hai người kia không coi ai ra gì ôm ấp ở một chỗ, Trình Tử Nghiêu lại nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt mang theo ý cười khiêu khích.

“Chúng ta như thế nào?” Đối với Lương Yên nhíu mày, Kì Minh Nguyệt ôm lấy cổ Kì Hủ Thiên, tựa vào trong lồng ngực y, đôi môi đã đặt ở bên cổ của y.

Phạm Hạo cùng Lương Yên đứng ở tại chỗ, đối với cử chỉ thân mật của hai người kia không biết nên phản ứng như thế nào, Phạm Hạo không biết Trình Tử Nghiêu trong như gương hoa thủy nguyệt trong miệng người khác lại cũng giống như người nọ, làm việc không hề cố kỵ như thế, không khỏi có chút kinh ngạc, lại hướng phía người cuồng ngạo kia nhìn lại, đã thấy hắn khóe môi mỉm cười, để kệ Trình Tử Nghiêu làm việc, lại tinh tế nhìn lên, liền rõ ràng thấy ở bên cổ người nọ một mảng hôn ấn đỏ ửng, đúng là có từ lúc trước, nói như thế, hay là hai người ở trên giường trong lúc đó, đều không phải chỉ là Trình Tử Nghiêu một người hầu hạ? Hay là người quạnh quẽ cuồng tà kia, nhưng lại...... (Htran: Hay! Hiểu lầm hay, đây là câu trả lời cho cái tựa cháp hắc hắc….)

Giống như thấy loại việc không dám tin, Phạm Hạo cho tới bây giờ vốn là vẻ mặt lạnh băng nghiêm nghị, lần đầu lộ ra vẻ mặt ngốc lăng, Lương Yên ở bên cạnh hắn đã là khóe miệng mở ta, trong đầu trống rỗng.

Ôm trụ lấy Minh Nhi trong lòng, Kì Hủ Thiên khẽ liếc mắt một cái nhìn Phạm Hạo cùng Lương Yên bên cạnh hắn, cảm thấy thú vị bật ra tiếng cười khẽ, cúi xuống bên tai Kì Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chỉ là mấy mạt dấu vết, liền có thể nhìn thấy được biểu tình phấn khích như thế của Hỏa Sát Lâu chủ, định lực của Phạm Hạo bất quá cũng chỉ có như thế, xem ra việc hắn động tới Lương Yên ở bên người cũng chỉ là việc sớm muộn, việc này tất cả đều là công của Minh Nhi a.” Trừ bỏ lúc ngẫu nhiên cứu giúp y, hắn còn chưa từng thấy Phạm Hạo lộ ra biểu cảm rõ ràng như thế. Lúc này gặp lại, rõ ràng phát hiện y đối với Lương Yên ở bên cạnh bất động với kẻ khác, làm cho hắn nhịn không được sinh ra ý trêu đùa, tạm thời đem người có vài phần giao tình này làm chút tiêu khiển thú vị.

“Kia cũng là nhờ Phụ Hoàng phối hợp tốt a.” Dời đi cánh môi, Kì Minh Nguyệt cùng hắn giống nhau, cũng truyền âm nói như thế, lập tức xoay người, nhìn Phạm Hạo khôi phục vẻ mặt ngày thường.

“Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công Tử như thế nào cùng Phạm Hạo ta không quan hệ, cũng chớ đem Lương Yên liên lụy vào bên trong.” Thấy Lương Yên từ trước đến nay tính tình nóng nảy đã quẫn bách đến mức không biết làm như thế nào cho phải, Phạm Hạo không khỏi khuôn mặt băng lãnh nói: “Lần này vốn là tiến đến báo tin, năm đó cứu mạng mặc dù không có người nào biết, nhưng Phạm Hạo cũng không dám quên, sau này chắc chắn sẽ trả lại nhân tình này cho ngươi, còn có một chuyện, đó là đã nhận được tin tức, Lan Cẩn đã ở bên ngoài hiện thân, nói vậy lúc này đã vào đến trong trang, sau một lát sẽ thấy có người tiến đến bẩm báo, Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công Tử không bằng sớm đi che lại mấy dấu vết này, cũng miễn cho làm tổn hại thanh danh của nhị vị.”

Lại dò xét liếc mắt một cái nhìn hồng ngân ở bên cổ của hai người, ánh mắt ở bên ngoài vạt áo màu tím đảo qua vài lần, Phạm Hạo lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là mang theo Lương Yên xoay người rời đi.

Tựa vào trong lồng ngực Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt sao lại không biết sự hiểu lầm của Phạm Hạo, trong lòng chính là cười thầm, cũng không tính đem ấn ký của hai người che đi, nhưng lại bị lời hắn nói chuyện Lan Cẩn hiện thân làm cho thấy hứng thú: “Lan Cẩn đã tới, Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt há lại có thể không xuất hiện......”

“Minh Nhi nói đúng a, nếu Lan Cẩn hiện thân, nói vậy An Dương mật sử cũng đã ở bên trong trang.” Lộ ra ý cười có vài phần hứng thú, Kì Hủ Thiên nắm tay Kì Minh Nguyệt, đi về phía trước viện bước vào.

__________ Hết chính văn chương 91 __________