Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 28: Thiên âm

" Dao... được phụ hoàng cứu vào ngày đó thì liền đã yêu hắn rồi sao. " – Cho nên mới cam tâm ở lại trong cung, chỉ mong được chút ôn nhu coi như an ủi cũng đã mãn nguyện.

Tương Dao thu hồi ánh mắt, nhìn gương mặt bình tĩnh của thiếu niên cùng thần sắc thâm trầm không hợp với lứa tuổi đang hướng ánh nhìn chăm chú quen thuộc vào nàng, chân tình ẩn sâu trong đôi mắt, khiến nàng bất giác cười khổ một tiếng. Phụ tử hai người bọn họ đúng là lưỡng tình tương duyệt, trách không được ngày ấy bệ hạ lại tức giận như vậy.

" Thì ra bệ hạ đã đem những việc liên quan đến Tương Dao nói hết với ngươi. " – Điều này đã chứng minh, trong lòng người đó, Minh Nguyệt – hài tử này là sự tồn tại đặc biệt duy nhất, mặc dù là thân tử, hắn cũng không hề lưu tâm nếu đối tượng là hài tử này.

" Minh Nguyệt có phải cảm thấy Tương Dao là một con người dơ bẩn? Thân thể này sớm đã tàn tạ mà còn mặt dày dâng hiến chính thân mình, cuối cùng còn theo vào hoàng cung. "

Như đang nói về chuyện của người khác, trong mắt nàng không có bất cứ bi thương thống khổ nào, chỉ là có chút ý cười tự giễu. Trong lời nói giống như không có chuyện gì có thể làm cho nàng để tâm, tùy ý thản nhiên như thế.

Kỳ Minh Nguyệt nhìn nàng, lắc đầu:

" Minh Nguyệt chỉ cảm thấy thích nữ tử giống như Dao, chỉ sợ trên đời chỉ có một người như ngươi, thật sự khiến người ta không thể không thích. "

Thấy y nói thật lòng, Tương Dao trợn mắt, kinh ngạc hỏi:

" Thích? Tính khí của ta khiến người khác thích sao? " – Nàng như vậy, chỉ sợ trong mắt thế nhân đều cho rằng nàng không biết cảm thấy thẹn, chưa bao giờ có người nào nói thích với nàng như thế.

Không biết sao, giờ phút này y cảm thấy thần sắc kinh ngạc của nàng thập phần đáng yêu, Kỳ Minh Nguyệt không khỏi nhịn cười, đối nàng nói:

" Hôm qua ở trước mặt phụ hoàng ta nói ta thích ngươi, kết quả làm cho hắn giận dữ một hồi. " – Lời nói còn có vài phần đắc ý.

Cũng chỉ có mình ngươi can đảm dám lấy việc chọc giận hắn làm thú vui, Tương Dao nghe y nói như vậy, từ trong đáy lòng cũng khởi lên chút hoan hỉ, con người đó cũng có ngày này a, – " Minh Nguyệt thật sự thích ta? " – Nàng nheo mắt lại, cười hỏi.

Kỳ Minh Nguyệt dường như có thể cảm thấy được một tia khẩn trương cùng bất an trong lòng nàng. Vì vậy đi đến bên cạnh, vươn tay ôm nàng.

" Dao là nữ tử đáng yêu nhất mà ta từng gặp, phụ hoàng không có mắt nhìn người, vậy thì để Minh Nguyệt tới thương yêu thôi. "

Ngữ thanh của y như hồ nước trong suốt vang lên bên tai nàng, thấp giọng nỉ non làm cho người ta không khỏi say mê trong đó, lời nói ôn nhu hòa chút ý thương tiếc, khiến Tương Dao lần đầu tiên nhịn không được xúc động muốn khóc.

Chớp chớp đôi mắt ướt át, nàng cười khẽ chế nhạo nói:

" Hài tử này, mới lớn như vậy đã biết dỗ dành người khác, xem ra ngươi giống phụ hoàng ngươi, tương lai cũng là người bạc tình. " – Nhưng vẫn vươn tay ôm chặt thân thể thiếu niên, hài tử như thế làm sao không khiến bệ hạ động tâm chứ, ngay cả nàng cũng không thể sinh ra một tia cảm giác không thích đối với y, rõ ràng... cần phải chán ghét y, thân là hoàng tử còn làm cho người đó yêu thương y, như vậy là nghịch luân, vốn dĩ khiến cho người ta chán ghét nhưng nàng không cách nào sinh ra nửa điểm ác cảm đối với y.

" Bạc tình sao? Tình của Minh Nguyệt vốn không nhiều, có thể cho đều đã ở trên người phụ hoàng, có lẽ hắn sẽ không cho phép ta ít đi dù chỉ một chút. " – Nói ra những lời không thể nói một cách dễ dàng, thần sắc vẫn ôn hòa. Tương Dao ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt, – " Ta sẽ không nói với người khác. "

Kỳ Minh Nguyệt buông nàng ra, cử chỉ thanh nhã đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó thì tựa lên người nàng, dáng vẻ như không có gì đáng để nói, lười nhác ném một câu, – " Chỉ cần không cho phụ hoàng biết là tốt rồi. " – Phụ hoàng thường làm những trò quá trớn, nếu biết được y nói những lời này, chỉ sợ là càng thêm đắc ý mà quên mất hình tượng thôi.


Thấy bộ dạng y như thế,Tương Dao có chút kinh hồn bạt vía, – " Minh Nguyệt cũng đừng hại ta, ngươi như vậy nếu lại bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ bệ hạ lúc này cũng sẽ không tha cho ta. "

" Đến chỗ ngươi ta thật muốn ngủ a, thật khiến người ta cảm thấy an tâm. " – Thấp giọng lẩm nhẩm, y cảm thấy ở nơi này tựa hồ có thể an giấc, không cần lo lắng lại bị cảnh trong mơ quấy rầy.

" Lúc trước ngươi nói có chuyện cần thỉnh giáo là chuyện gì? " – Bất đắc dĩ chỉ có thể tùy y thôi, Tương Dao phát hiện trên người y có loại cảm giác khiến cho người khác muốn thân cận, nhưng lại không phải là loại thân thiện như cung nhân bên dưới bàn tán, mà là loại khí quen thuộc, khiến người từng tập qua thiên âm như nàng cũng không cách nào chế ngự được muốn tín nhiệm y, cùng y gần gũi.

Bị lời của nàng nhắc nhở, miễn cưỡng mở mắt, Kỳ Minh Nguyệt nói:

" Ngày ấy trúng niệm trần, tuy đã chịu đựng qua cảnh mộng, nhưng ngày gần đây ác mộng vẫn liên tiếp, dần cảm thấy quanh mình hết thảy cũng trở nên không chân thật. Phụ hoàng nói là lực niệm trần chưa mất hết, vẫn còn sót lại, lâu dài chỉ sợ rằng sẽ chìm trong cõi mộng, không phân rõ hiện thực cùng hư ảo, chỉ là khó hiểu vì sao lần này lực niệm trần lại kéo dài như thế, nên muốn tìm ngươi để hỏi rõ ràng. "

Hai hàng lông mày của Tương Dao nhanh chóng chau lại, suy tư, lực niệm trần không có khả năng kéo dài như thế, trừ phi... Nghĩ đến cảm giác quen thuộc và thân thiết lúc trước, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, không ngừng nhìn y chăm chú và bắt đầu quan sát.

Bị ánh mắt của nàng kinh sợ một hồi, Kỳ Minh Nguyệt đành ngồi dậy.

" Vì sao nhìn ta như thế? "

Tương dao lại ngây ngốc như mê, tự mình thì thào:

" Đúng rồi đúng rồi, hẳn là như thế, không sai, y như phụ thân nói, nhất định là... Thật quá đúng lúc, trời sinh... Trời hỡi... Ta tìm được rồi..."

" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? " – Y không nghĩ tới một vấn đề như thế lại làm cho nàng hưng phấn đến vậy.

Kích động nắm lấy Kỳ Minh Nguyệt đang không rõ sự tình, Tương Dao lộ ra biểu tình mừng rỡ, thiếu chút nữa nói không nên lời:

" Minh nguyệt, ngươi... Ngươi chính là người ta muốn tìm! "

" Người ngươi muốn tìm? "

" Không sai! Thiên nhân! "

" Thiên nhân là gì? " – Khóe miệng hiện lên một tia châm biếm, y không biết ở chỗ này còn nói đến thiên nhân, linh hồn của y quả thật đến từ thế giới khác, đã là dị tinh, lúc này lại còn xuất hiện cái gì thiên nhân, thật sự có chút buồn cười.

Thấy y phản đối, Tương Dao cũng không sốt ruột, nhìn thiếu niên trước mặt, – " Ngươi vừa muốn biết vì sao lực niệm trần kéo dài như thế, vậy thì nghe ta nói tường tận."

Lần đầu tiên nhìn thấy ở trên mặt nàng thần sắc chăm chú nghiêm túc như thế, Kỳ Minh Nguyệt không khỏi hơi bất ngờ:

" Ngươi nói đi, Minh Nguyệt nghe. "


" Năm ấy Tương Dao nhà tan cửa nát, bị kẻ thù làm nhục, may mà lúc đó được bệ hạ cứu giúp, từ đó về sau lang bạt giang hồ. Trong lúc vô tình nhặt được một Dao Cầm(*), vật ấy lại cùng tuyệt học gia truyền hỗ trợ lẫn nhau, là cầm khí hiếm thấy có khả năng cùng thiên âm tương hợp. "

" Thiên âm? " – Đầu tiên là thiên nhân, sau lại là thiên âm, cái này chắc là bí mật gia truyền của Tương Dao, vì sao nàng lại nói cho y biết?

" Niệm trần là thuộc thiên âm chi học." – Nghĩ đến người nhà đã mất, Tương Dao nhớ lại quá khứ cùng hoài niệm, – " Tương truyền thiên âm chính là âm thanh của tự nhiên, nó không dùng tai để nghe, mà dùng tâm để cảm nhận, thiên âm một khi xuất ra, có thể làm cho người lãnh tình rơi lệ, cũng có thể làm cho người đa tình trở nên vô tâm..."

" Lại có công hiệu thần kỳ như thế, Dao đã học thành chưa? " – Niệm trần đã lợi hại như thế, xem ra thiên âm đích thực là một loại dị thuật dùng tiếng đàn để khống chế lòng người.

" Muốn học thành, nói dễ hơn làm " – Lắc đầu, nàng tiếp tục nói:

" Khi đó chưa từng biết đến công dụng của cầm khí, nếu không... những kẻ cắp đó làm sao có thể dễ dàng ra tay, đáng tiếc chính là, trong nhà Tương Dao lại không có một người có thể đọ sức với chúng, thiên âm, thiên âm, thứ mà trong gia tộc luyện đều là thiên âm nhưng không có người nào sử dụng được cầm khí đó! Thật buồn cười..."

" Trừ khi luyện được thiên âm, còn lấy được cầm khí, mới có thể thấy được hiệu quả của nó? "

Tương Dao đầu tiên là gật đầu:

" Thiên âm học không cần nội lực, nữ tử yếu đuối cũng có thể luyện được, nhưng cho dù tập luyện tâm pháp thiên âm, lại rất ít người có thể đạt được. "

Nàng thở dài một tiếng rồi lại lắc đầu, – " Tương Dao xem như là may mắn, gia phụ khen ta tư chất không tồi, có thể miễn cưỡng thử một lần, sau khi luyện xong tâm pháp thì tìm một danh cầm tốt nhất, để ta luyện thử, nhưng hiệu quả cũng không lớn, chỉ có thể khiến người nhất thời ngơ ngẩn mà thôi. "

" Vì sao lại như thế? Ngày ấy ngươi đánh đàn, lực niệm trần rõ ràng đến nay chưa tiêu. " – Hay là do Dao Cầm đó?

Tương Dao thuận theo động tác của y nhìn Dao Cầm được đặt cách đó không xa:

" Sau khi có được cây cầm này, rốt cục mới có thể tấu ra thiên âm, nhưng nó không phải là danh khí, chẳng qua là một cây đàn cổ có niên đại rất lâu mà thôi, đến tận bây giờ ta rốt cuộc mới hiểu được bí mật của thiên âm, hiểu được cha ta khi còn sống muốn tìm kiếm thiên nhân, cuối cùng là chỉ cái gì. "

Bị lời của nàng khơi dậy sự hiếu kì, y chưa từng nghĩ đến trên đời lại có dị thuật đem phương pháp thôi miên kết hợp cùng nhạc lý, huống hồ trong lời nói của nàng chính mình lại thành thiên nhân, không biết lại là đạo lý gì, lại càng trầm ngâm nghe nàng nói tiếp.

" Tổ tiên lưu lại thiên âm, tục truyền từng danh chấn giang hồ, về sau thì không người nào học thành vì vậy mà dần suy vong. Ban đầu tất cả mọi người tưởng rằng sở dĩ không thể thi triển, là bởi vì không có cầm khí thích hợp, vì thế phụ thân ta bèn tìm kiếm danh cầm trong thiên hạ, muốn cùng thiên âm tương trợ, khai triển lực vốn có, nhưng sau lại phát hiện bất luận dùng loại danh khí nào, có vài người cả đời đều không thể tấu ra thiên âm....."

Nghe nàng thở dài tiếc nuối, Kỳ Minh Nguyệt cũng không khỏi không quan tâm mà hỏi:

" Vì sao nói như vậy? Lẽ nào không phải là chỉ cần tìm được cầm khí thích hợp thì có thể thi triển? Ví như Dao Cầm của ngươi là có thể. "

Tương Dao khẽ cười một tiếng, – " Nhạc khí cổ xưa có thể trợ giúp phát huy hiệu quả của thiên âm, nhưng nếu không có tư chất thích hợp, cho dù luyện được thiên âm pháp, cũng là vô dụng thôi, lại có nhạc khí thuần hóa, mất đi chủ tâm, cũng chỉ có thể tấu ra nhạc thanh tầm thường mà thôi. "

" Nếu tư chất tốt thì thế nào? "

" Vậy tựa như ngươi, được xưng là thiên nhân! Vạn trung vô nhất (*), cho dù có cũng khó tìm, chỉ vì tư chất thiên nhân, thứ coi trọng không phải thể lực mạnh mà là tâm cùng hồn phách. "

=====================

(*) Dao Cầm:

Đàn cầm có lẽ là cây đàn ra đời rất sớm ở Trung Hoa. Sơ khai, khi người dân nói "Cầm" có nghĩa là chỉ cây đàn "Cổ cầm" để phân biệt với Tranh, Tiêu, Tì Bà.... Về sau chữ Cầm mới trở thành danh từ chung dùng cho các loại nhạc cụ dây. Người Trung Quốc coi cây đàn Cổ Cầm như một báu vật văn hóa.

Đàn cổ cầm: Ban đầu đàn có tên là Dao Cầm, gồm 5 dây: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ, sau thêm hai dây Văn – Võ, nên còn gọi là Thất huyền cầm (tức đàn 7 dây).

(*) Vạn trung vô nhất: trong vạn người không có lấy một