Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 119: Đề nghị

Bên trong tường thành cao ngất, các cung điện trùng trùng điệp điệp liên tiếp nối nhau, lướt mắt không thể nhìn đến cuối cùng, hoàng cung Thương Hách vẫn như xưa, ngày hôm nay vẫn giống như trước kia, sau khi tan triều, lại qua chính ngọ, sau giờ ngọ cảm giác thanh thản và yên tĩnh khiến người ta buồn ngủ, nhưng thị vệ và cung nhân đều không dám lơ là, vẫn nghiêm túc thực hiện bổn phận của mình, ở xa xa, lời nói của vài vị đại thần bay vào trong tai, lại làm cho người ta không thể tự chủ mà bắt đầu lắng nghe.

“Lưu tổng quản, khi nào thì bệ hạ mới đi ra?” Bên cạnh Thiên điện, mấy vị đại thần vây quanh một chỗ, có người rốt cục nhịn không được mà hỏi Lưu Dịch.

Lưu Dịch nâng mắt, lại nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó khẽ lắc đầu, “Chuyện này rất khó nói, nếu đại nhân không thể kiên nhẫn chờ lâu, mà lại không có chuyện quá quan trọng thì không bằng quay về rồi một chút nữa hẵng đến.”

“Cái này….” Hơi chần chừ một chút, nhìn các vị đại thần ở xung quanh đều có tâm tư giống mình, hắn vội vàng xua tay, “Không sao không sao, dù gì thì hạ quan cũng không có việc gì quan trọng, bệ hạ bận rộn chuyện quốc sự, thân là thần tử thì chờ một chút để cầu kiến bệ hạ cũng chẳng tính là gì.” Nếu hắn đi về mà bệ hạ lại xuất hiện thì chẳng phải là người khác được lợi hay sao.

Nhìn lướt qua vài vị đại thần ở trước mặt, Lưu Dịch cúi mắt, trong lòng hiểu rõ, điện hạ lên ngôi vị thái tử đã ba năm, ba năm qua vẫn chưa chịu nạp phi tần thê thiếp, các vị đại thần này có tâm tư gì thì không muốn biết cũng rất khó, năm rồi bệ hạ bảo rằng thái tử vừa mới trưởng thành, không cần phải vội, nhưng trước đó không lâu đã qua sinh thần của điện hạ, mà nay tính ra cũng đã quá mười tám, chẳng có gì lạ khi thấy đám đại thần sốt ruột chờ ở đây, sợ bị người khác phỗng tay trên, xem ra đã đến lúc bệ hạ phải thay đổi lý do rồi.

Nhìn đám đại thần vẫn đang đau khổ chờ đợi ở trước mặt, Lưu Dịch đứng yên, không nói môt lời nào, ở sau lưng hắn, bên trong Thiên điện, hai thân ảnh kia đang xuyên qua xuyên lại như tia chớp.

Y mệ nguyệt sắc như lưu phong khinh vũ, lại giống như mây bay lượn lờ, trong lúc di chuyển cũng liên tục truyền ra tiếng xé gió sắc bén, vài tiếng vút vút vang lên từ y mệ khẽ nâng, đầu ngón tay mang theo Nỉ hồ, thần sắc ôn nhu trong đôi mắt của Kỳ Minh Nguyệt trở nên thâm sâu, ánh mắt hơi chuyển động, âm trầm như nước.

Dưới chân giẫm nhẹ, hơi nghiêng người sang một bên, né tránh một kiếm tấn công từ phía sau, hắn đột nhiên ngã người ra phía sau, giống như dây cung căng cứng bất chợt bắn ra, thân hình phiêu diêu như áng mây với tốc độ kinh ngạc, chỉ trong khoảnh khắc Nỉ hồ như tơ như lụa biến ảo với góc độ kỳ dị, giống một con linh xà uốn lượn về phía thân ảnh mặc huyền y.

Thân ảnh như quỷ mị, thoáng hiện lên nhưng không tránh né mà lại nghênh đón trực diện, khi Nỉ hồ sắp dính vào người kia thì lại nghe thấy một tiếng kim loại va vào nhau, trong cung điện thênh thang vang lên âm thanh ngân nga hồi ức, y mệ màu huyền sắc chớp động giữa kim quang, luân phiên xuất chiêu làm cho người ta chống đỡ không kịp, theo sau là cảm giác áp bách và hơi thở băng hàn bỗng nhiên khiến người ta cảm giác như đang đối mặt với lôi hỏa, từng chiêu thức lạnh lẽo lại toát ra sức nóng kinh người, so với chiêu thức không hề nhường nhịn thì người xuất kiếm lại mang theo một chút ý cười dưới đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch, trong miệng lại lộ ra một chút uất ức, “Minh nhi hạ thủ thật độc ác, làm sao có thể xuất chiêu nặng tay như thế với phụ hoàng? Mới vừa rồi chỉ suýt chút nữa là trúng rồi.”

Không hề né tránh, Kỳ Minh Nguyệt dùng Nỉ hồ nghênh đón, đầu ngón tay khẽ nâng lên, Nỉ hồ với màu sắc hơi trong suốt phản chiếu đôi mắt cười của Kỳ Hủ Thiên, hắn khoát tay, đánh trả bằng một đòn sắc bén, hắn nhướng mày nghênh đón, không hề nhân nhượng, “Suýt chút nữa thì rốt cục vẫn chỉ là suýt chút nữa, chẳng phải phụ hoàng không hề bị thương hay sao?”

“Phụ hoàng chỉ lo lắng nếu nhất thời vô ý bị thương thì Minh nhi sẽ tự trách chính mình.” Kỳ Hủ Thiên nhìn chăm chú vào người đang nghênh đón lưỡi kiếm của hắn, bên trong đôi mắt kia thâm trầm như nước, lại lộ ra một chút sắc bén khó phát hiện, giống như cơn lốc xoáy trong hồ nước tĩnh lặng, chỉ cần không lưu tâm thì có thể sẽ bị cắn nuốt, giờ phút này Minh nhi đang giơ kiếm mà đứng, không còn vẻ non nớt của ngày xưa, mặc dù vẫn không địch lại hắn nhưng đã có thể giao đấu với hắn trong một khoảng thời gian ngắn mà không thất bại, điều này làm cho hắn có một chút vui mừng.

“Minh nhi tin rằng với khả năng của phụ hoàng thì tuyệt đối sẽ không làm cho Minh Nguyệt có cơ hội tự trách, nên biết muốn làm phụ hoàng bị thương thì thật sự không phải chuyện dễ.” Mấy năm nay mỗi khi rãnh rỗi thì hắn sẽ thường xuyên cùng phụ hoàng giao thủ, làm sao lại không biết công lực của phụ hoàng sâu cạn như thế nào, hắn có thể yên tâm xuất chiêu mà không lo lắng làm đối phương bị thương, nhưng điểm này cũng làm cho hắn rất buồn bực.

Kỳ Hủ Thiên cười ha ha, bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng của Kỳ Minh Nguyệt, đưa đối phương dán sát vào lòng của mình, tình thế giằng co lại vì hành động của hắn mà nháy mắt trở thành tư thái vô cùng ám muội, “Minh nhi vẫn muốn so chiêu hay sao? Vừa bãi triều là đã so chiêu với ngươi, phụ hoàng thật sự hơi đói bụng.”

Bên tai ngoại trừ lời nói thì thầm còn kèm theo hơi thở mỏng manh làm cho Kỳ Minh Nguyệt thật sự không thể không suy nghĩ sâu xa thêm một chút, “Không biết phụ hoàng là đói loại nào, nếu là loại kia thì không bằng đi dạo đến chỗ của hoàng hậu đi.” Trong hậu cung Thương Hách cũng chỉ có chỗ của Tương Dao là phụ hoàng thường xuyên lui đến, các cung phi đều nghĩ rằng hoàng hậu lại được sủng ái, nhưng bọn họ không biết thật chất chỉ là vì chuyện giang hồ, như vậy cũng qua mắt được thế nhân.


“Nếu là loại kia thì làm sao lại đi tìm Tương Dao, đương nhiên phải cần Minh nhi đến giải quyết rồi.” Bàn tay của Kỳ Hủ Thiên từ trên thắt lưng của Kỳ Minh Nguyệt chậm rãi trượt xuống dưới, cảm xúc rắn chắc mà co dãn làm cho hắn hơi nheo mắt lại, đôi môi đang khẽ nhếch liền kề sát bên tai của Kỳ Minh Nguyệt, liếm lấy những giọt mồ hôi chảy từ trên trán xuống bên tóc mai, sau đó cắn một ngụm vào lỗ tai của Kỳ Minh Nguyệt, “Tuy rằng rất muốn ăn Minh nhi nhưng hiện tại phụ hoàng thật sự đói bụng, e là Minh nhi cũng đang đói.”

Bị Kỳ Hủ Thiên nói như vậy thì Kỳ Minh Nguyệt mới cảm thấy quả thật đói bụng, “Một khi đã như vậy thì gọi Lưu Dịch chuẩn bị ngọ thiện đi.” Khẽ hôn một cái lên môi của Kỳ Hủ Thiên, hắn thu hồi Nỉ hồ, “Ta cũng không nhẫn tâm để phụ hoàng chịu đói, cho dù là đói loại nào cũng vậy.” Nói như thế, hắn lại lui ra sau rồi đi ra ngoài.

Nhìn hắn đi đến trước cửa Thiên điện, Kỳ Hủ Thiên vừa cười nhẹ vừa bước qua, trước khi Kỳ Minh Nguyệt kịp mở cửa thì hắn liền ôm lấy đối phương từ đằng sau, “Chỉ dùng ngọ thiện thì e là không đủ, phụ hoàng cũng nhớ mùi vị của Minh nhi nữa, trong chốc lát Minh nhi phải ăn nhiều một chút thì mới có sức….”

Kỳ Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp mở miệng thì người phía sau đã thu tay về, giúp hắn đẩy cửa ra, khi cánh cửa nặng nề bắt đầu nhúc nhích thì những tia sáng bên ngoài bắt đầu tràn vào, Lưu Dịch đang đứng trước cửa, khom người hành lễ, “Bệ hạ, thái tử điện hạ.”

Các đại thần chờ đợi đã lâu ở bên ngoài, vừa nhìn thấy hai người đi ra thì trên mặt lập tức hiện lên vui mừng, vội vàng hành lễ, nhìn vị thái tử ở bên cạnh bệ hạ thì bọn họ càng nhìn lại càng vừa lòng.

Kỳ Minh Nguyệt lướt qua vẻ mặt vui sướng một cách khó hiểu của đám đại thần, hắn khẽ cau mày, “Chưvị đại nhân chờ ở đây không biết là vì chuyện gì?” Mới qua sinh thần, lúc này liền đến đây, đừng bảo lại là vì chuyện kia, trầm ngâm một chút, hắn không khỏi ngước mắt nhìn người bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt dài mảnh như chim ưng đã nổi lên thần sắc âm trầm.

Xem ra quả thật là việc này, đã sớm vì chuyện này mà cảm thấy phiền lòng, Kỳ Minh Nguyệt mất kiên nhẫn lau mồ hôi trên trán, mở ra vạt ngoại bào, không đợi bọn họ trả lời thì đã nói với Lưu Dịch, “Phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị ngọ thiện đi.”

Nghe hắn nói như vậy thì đám đại thần định đáp lại đều nuốt xuống lời nói bên miệng, mới vừa rồi không chú ý, nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện trên người của bệ hạ và thái tử điện hạ đều có một chút hỗn độn, trong tay của bệ hạ vẫn còn cầm kiếm chưa buông, hiển nhiên vừa rồi không phải nghị sự trong Thiên điện mà là đang tỷ thí so chiêu, thậm chí ngay cả ngọ thiện cũng chưa dùng, lúc này xem ra sắc mặt của bệ hạ có một chút bực mình, nếu bọn họ không cẩn thận chọc bệ hạ nổi giận thì e là ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có.

Cẩn thận ngẩng đầu nhìn thái tử điện hạ ở trước mặt, trong lòng của bọn họ đều cảm khái, có thể so chiêu với bệ hạ cũng chỉ có thái tử điện hạ mới làm được.

Lúc này đứng dưới ánh mặt trời, thái tử điện hạ mặc trường bào màu nguyệt sắc, nghiễm nhiên là niềm kiêu hãnh của Thương Hách bọn họ.

Có đôi mắt dài mảnh tương tự bệ hạ, bình thường luôn mỉm cười ấm áp như hoa đào xán lạn gió xuân, đôi môi mỏng khẽ nâng, như có như không lộ ra vài phần ý cười, vốn có tư chất bất phàm, lại thêm một nụ cười nhạt bên môi, trong mắt là mấy phần phong lưu, như thế đã quá đủ để quyến rũ tâm tư của bất kỳ nữ tử nào ở trên thế gian này.

Lại càng không cần phải nhắc đến hào quang khiếp người thoáng hiện bên trong đáy mắt, vạt y bào khẽ mở rộng, mái tóc dài hơi rối, lại lộ ra vài phần cuồng bạo, đứng bên cạnh bệ hạ cũng không hề thua kém khí thế, nhìn vẻ mặt thản nhiên của bọn họ lại khiến người ta cảm thấy bất an trong lòng, giống như khi đối mặt với bệ hạ, tướng mạo dáng người như vậy, chả trách nữ nhi của bọn họ chỉ gặp thái tử một lần ở yến hội thì liền nhớ mãi không quên.

Nhớ đến ngày xưa, khi thái tử còn bé đã là một đứa trẻ trí tuệ hơn người, mà nay lại được bệ hạ tin cậy như thế, ngay cả ngọc bội của hoàng đế mà cũng treo bên hông của thái tử, tất cả mọi người không quá lo lắng thái tử điện hạ sẽ có ngày thất sủng. Có một thái tử như vậy ở trước mặt bọn họ, lại chưa có hôn phối, bọn họ há có thể để tuột mất cơ hội, đương nhiên phải nắm bắt cho bằng được, thuyết phục bệ hạ cho khuê nữ nhà bọn họ có một cơ hội mới được.

Tâm tư dao động trong lòng, mấy người bọn họ đều đang tìm cách mở miệng như thế nào cho tốt nhất, Kỳ Minh Nguyệt khẽ nhướng mắt, nhìn thấy thần sắc của đám người này, hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, “Nếu các vị đại nhân không có việc gì thì trở về đi!”


“Có việc, có việc!” Có người không chịu nổi mà vội vàng hô một câu, “Lão thần muốn dâng tấu, là hôn sự của thái tử.” Chỉ cần bắt đầu tuyển thái tử phi, với phẩm chất và thân phận của hắn thì nữ nhi của hắn tuyệt đối sẽ nằm trong danh sách hàng đầu được tuyển chọn.

“Từ khi nào thì hôn sự của thái tử cũng đến phiên các ngươi mở miệng?” Kỳ Hủ Thiên bình tĩnh nói, ánh mắt quét trên người vị đại thần kia, “Trẫm đã sớm nói, việc này không vội, hay là các ngươi già rồi, cần trẫm phải nhắc nhở thì mới nhớ hay sao?” Từ khi Minh nhi trở thành thái tử thì cái đám chết tiệt này bắt đầu mong muốn chức vị thái tử phi, phàm là nhà nào có nữ nhi đều ước có thể đem vào trong cung, làm cho hắn hận không thể ban chết cho cả đám nử tử này thì mới hả dạ.

Sắc mặt âm trầm cùng câu hỏi hàm chứa ý cười khiến cho các vị đại thần còn định mở miệng liền hồi hộp một chút, giọng điệu của bệ hạ càng mềm nhẹ thì càng làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm, không biết vì sao bệ hạ lại phản đối việc này kịch liệt như thế, nhưng đã nhìn thấy bệ hạ nổi giận thì bọn họ nào dám tiếp tục nhiều lời, cả đám cúi thấp đầu, lại lặng lẽ nhìn thân ảnh màu trắng ở bên cạnh bệ hạ.

Kỳ Minh Nguyệt đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt lén lút quan sát của các vị đại thần, hắn âm thầm cân nhắc mà nhắm mắt lại, hắn biết chuyện này đã được các vị đại thần đề cập nhiều lần, đều bị phụ hoàng bác bỏ, ngồi trên ngôi thái tử được ba năm, hắn đã sớm biết rõ phương pháp cân bằng quyền lực trong cung, mặc dù phụ hoàng có oai nghiêm như thế nào thì cũng không thể ngăn được suy nghĩ trong lòng của đám thần tử.

Nâng mắt lên, hắn đưa tay nắm lấy hai bàn tay đang chắp lại ở sau lưng người bên cạnh, trong miệng nói với vài vị đại thần, “Minh Nguyệt không vội chuyện đại hôn, nhưng mà các vị nhiệt tình vì chuyện này như vậy thì Minh Nguyệt cũng không tiện từ chối, chắc chắn sẽ cân nhắc kỹ lưỡng vì chuyện này.” Nói như vậy thì phụ hoàng nhất định sẽ không vui, nhưng muốn giải quyết chuyện này thì chỉ có như thế mới có thể yên ổn cả đời. fynnz810

Quả nhiên hắn vừa dứt lời thì liền thấy bàn tay căng thẳng, lực lượng áp bách và tức giận cũng lan tỏa, giống như muốn cắn nuốt người ta, chuyện này xảy ra bất ngờ làm cho các vị đại thần đều biến sắc, không biết cái gì đã chọc giận vị hoàng đế với tính tình khó lường kia, bị cảm giác uy nghi kinh người và khí thế chèn ép khiến bọn họ đều nhịn không được mà quỳ xuống.

Nắm lại tay của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt truyền đến một ánh mắt trấn an, rơi vào trong mắt lại là đôi mắt hàm chứa thịnh nộ và lạnh lẽo, biết chắc phụ hoàng đang tức giận, hắn chỉ đành dựa người qua, thừa dịp các đại thần đang cúi đầu quỳ xuống thì liền nhanh chóng hôn lên đôi môi đang mím chặt kia.

Vừa mới dời môi thì thắt lưng bỗng nhiên bị nắm chặt, thân mình đã bay vút lên không, Kỳ Minh Nguyệt thả lỏng thân thể mà dựa vào lòng của Kỳ Hủ Thiên, lần này quả thật phải khai thông một chút.

Vài vị đại thần đang quỳ dưới đất vẫn chưa biết hai người rời đi mà cứ chờ đợi, đợi một hồi lâu vẫn không thấy bệ hạ lên tiếng, cũng không nghe thái tử nói gì, trong lòng liền run sợ, đang do dự có nên ngẩng đầu lên để lén nhìn một chút hay không thì liền nghe thấy giọng nói bình bình của Lưu tổng quản, “Không cần nhìn, bệ hạ và thái tử điện hạ đã rời đi một lúc lâu, chư vị đại nhân xin hãy đứng lên đi.”

Đám người vội vàng đứng dậy, thấy Lưu tổng quản cũng định rời đi thì liền vội vàng ngăn cản, có người hỏi, “Lưu tổng quản, ngài thấy bệ hạ như vậy là?” Tính tình của bệ hạ rất khó lường, đến nay bọn họ vẫn không thể đoán được tâm tư của người nọ, thật sự suy nghĩ không ra lần này tức giận là vì cái gì, có lẽ là vì hôn sự của thái tử, nhưng thái tử đã mười tám, cũng nên là lúc phải nghĩ đến đại hôn, có gì đâu mà bệ hạ lại giận nhỉ.

“Lưu Dịch phải đi lo ngọ thiện cho bệ hạ và thái tử điện hạ, xin các vị đại nhân nhường đường.” Lưu Dịch cúi đầu, nhìn mặt đất ở dưới chân mà không chớp mắt, vẫn không trả lời câu hỏi của đám người này.

Nhìn Lưu tổng quản nói xong thì liền rời đi, vài vị đại thần nghi hoặc nhìn nhau một chút, chẳng lẽ ý của Lưu tổng quản chính là bọn họ hỏi không đúng lúc, bệ hạ và thái tử còn chưa dùng ngọ thiện, sau giờ ngọ lại bị bọn họ chặn ngoài Thiên điện nên nổi cơn thịnh nộ?

Vẫn không bắt được trọng tâm, vài vị lắc đầu, sớm đã quen với tính tình hỉ nộ thất thường của bệ hạ, nếu suy đoán thì bọn họ cảm thấy vẫn là chuyện của An Dương làm cho bệ hạ khó chịu, hôm nay trên đại điện đã có người dâng tấu, nay tân đế của An Dương cảm thấy rất hứng thú với Thương Hách, thậm chí còn có lời đồn tân đế của An Dương tính đến Thương Hách một chuyến.

Đương nhiên bọn họ đều biết đó là chuyện không có khả năng, chỉ cần nhìn thế cục trong tình thế hiện nay thì trong ba nước An Dương là nước không ổn định nhất, ba năm trước hoàng đế An Dương bệnh nặng mà băng hà tại tẩm cung, trước đó chưa kịp sắc phong thái tử khiến cho vài vị hoàng tử vì ngai vàng mà đánh nhau túi bụi, dẫn đến nội loạn, tuy có hoàng tử trổ hết tài năng, không biết được người nào trợ giúp để áp chế vài vị hoàng tử còn lại mà đi lên ngai vàng, nhưng hắn đăng vị cũng chỉ mới hai năm, nội chính chưa ổn định, đáng lý không nên sinh niệm đối với nước khác mới đúng, càng miễn bàn đến Thương Hách của bọn họ, chưa thừa dịp này mà đảo loạn An Dương đã là Thương Hách quá nhân từ rồi.

Còn bên phía Liên Đồng, mấy năm nay cũng không biết vì sao lại thường xuyên đối nghịch với Thương Hách, vốn là hai nước có giao hảo với nhau nhưng hiện tại thì khi tốt khi xấu, đầu tiên là như năm vừa rồi vẫn tặng lễ bình thường, sau đó lại chặt đứt giao thương với Thương Hách, cách mấy bữa lại đưa đến một ít vũ nữ, sau đó vài tháng lại triệu hồi vũ nữ, giao thương cũng được phục hồi, tựa như muốn thăm dò chuyện gì đó, lộ ra thái độ rất kỳ lạ.

Nhìn ở phương diện nào thì Thương Hách của bọn họ vẫn yên bình, có một hoàng đế anh minh, lại có một thái tử bất phàm như thế, ngoại trừ việc chưa lập thái tử phi thì có thể nói là thập toàn thập mỹ.

Vài vị đại thần lại thấp giọng nghị luận những việc gần đây, bọn họ đều nhất trí cho rằng thái tử của bọn họ chính là phúc lành của Thương Hách, thêm lời nói của thái tử vừa rồi thì có vẻ sẽ đồng ý cân nhắc chuyện lập thái tử phi, những lời này lại làm cho bọn họ thêm hài lòng.

Với nhân phẩm và tướng mạo của thái tử, cho dù là nữ nhi của bọn họ chỉ làm trắc phi cũng đã quá tốt, xem ý của bệ hạ thì sau này thái tử chắc chắn sẽ bước lên ngai vàng, tuyệt đối không xảy ra sai lầm, đến lúc đó…

Nghĩ đến tương lai, vẻ mặt của bọn họ đều lộ ra nụ cười đắc ý.