Edited by Bà Còm
Bình nương thấy Tiết Thần không nói lời nào, tròng mắt vừa động, nghĩ nghĩ Tiết Thần kêu bà tiến vào hỏi chuyện này là có nguyên nhân, bèn thử thăm dò nói: “Đồng ma ma tuy nói tiền lương hàng tháng nhiều một chút, nhưng chi tiêu của bà ta cũng lớn. Vương Quý không chỉ uống rượu ngon mà còn thích đánh bạc, thiếu một đống nợ, cho dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ để hắn thua, vì thế cuộc sống của Đồng ma ma cũng không tốt lắm. Hơn nữa trong nhà Vương Quý thân thích nhiều, phần lớn đều không làm gì ra tiền, cũng thường xuyên tới tống tiền, bị bọn họ thường xuyên đòi tiền như vậy thì có bao nhiêu bạc cũng không đủ dùng.” Bình nương dường như biết Tiết Thần muốn biết chuyện này, lúc Tiết Thần còn chưa nghĩ ra cách gì để hỏi thì bà đã đem tất cả những gì nàng cần biết nói ra.
“...”
Sự khôn khéo của Bình nương làm Tiết Thần hoàn toàn nhìn bà bằng cặp mắt khác. Tuy rằng đời trước ấn tượng của nàng đối với Bình nương nhiều nhất là không ngu ngốc, nhưng chưa từng cảm thấy bà khôn khéo, hiện tại nghe bà vô cùng đơn giản nói mấy câu liền trao ra đáp án mà Tiết Thần muốn có, quả thật cứ như người "đại trí giả ngu" vậy.
Có tâm muốn tìm hiểu kỹ càng hơn, Tiết Thần liền tiếp tục hỏi: “Nhưng tính nết của Vương Quý cũng không phải mới có một ngày hai ngày, căn nhà ba gian của Đồng ma ma làm sao mua được? Bình ma ma cũng vào phủ cùng năm với Đồng ma ma, chẳng phải mãi đến hôm nay vẫn còn ở trong phủ sao? Nhưng Đồng ma ma tại sao lại có tiền như vậy?”
Đây là nghi vấn chân thật trong lòng Tiết Thần, Đồng nương cho dù có gả cho nhị chưởng quầy của cửa hàng Tiết gia ở phố Chu Tước, nhưng muốn mua một tòa tiểu viện ba gian ở kinh thành phải cần bao nhiêu tiền thì Tiết Thần dù gì cũng biết một chút, ít nhất cũng phải mất khoảng chín trăm lượng bạc. Đồng nương lương tháng một lượng hai, nếu không tiêu xài cho bất cứ chuyện gì khác thì phải mất sáu mươi năm mới có thể mua. Chuyện này là một cọc nghi vấn lớn, nếu không phải Đồng nương có vấn đề thì chính là Vương Quý có vấn đề.
Bình nương nhìn Tiết Thần, cảm thấy bộ dáng của tiểu thư lúc này hoàn toàn khác với dĩ vãng, tựa hồ qua một đêm trưởng thành rất nhiều, trong lòng cảm thấy thương tiếc bèn nói: “Tiền của bà ta từ đâu mà ra thì nô tỳ cũng không biết. Bất quá, nô tỳ nói với tiểu thư một câu xuất phát từ nội tâm, của hồi môn mà thái thái lưu lại không phải là ít, nếu tiểu thư đều giao tất cả cho Đồng ma ma xử lý, chỉ sợ cũng không phải vạn toàn.”
Tiết Thần không nói gì, cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn Bình nương, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang nét nữ hài thuần mỹ như bức họa tiểu tiên tử. Bình nương nói xong câu đó liền cúi đầu đứng lên hành lễ với Tiết Thần rồi nói: “Ở bên ngoài nô tỳ còn y phục chưa giặt xong, nếu tiểu thư không có việc gì sai khiến thì nô tỳ xin lui xuống.”
Vốn dĩ Tiết Thần cũng chỉ kêu Bình nương lại đây hỏi chuyện, không phải thật sự có việc sai bà làm, bèn gật gật đầu, nhìn bóng dáng Bình nương rời đi rồi thở ra một hơi thật mạnh.
Những lời này kiếp trước Bình nương cũng đã từng nói với nàng, cùng một biểu tình cùng một ngữ điệu; chỉ là đời trước nàng quá mức ỷ lại vào Đồng nương, cảm thấy bà ta là người được mẫu thân trao phó trọng trách giúp nàng quản lý của hồi môn mẫu thân để lại cho nàng, vậy thì để bà ta quản là đúng rồi. Nhưng xui xẻo thay, sau đó không biết Từ Tố Nga ỉ ôi gì đó với Tiết Vân Đào, khiến Tiết Vân Đào làm chủ đem của hồi môn của Lư thị giao cho Từ Tố Nga quản lý, nói là chờ khi Tiết Thần xuất giá sẽ trả lại cho nàng, chỉ là đến thời điểm đó thì Từ Tố Nga giao ra chắc chỉ có một phần trong của hồi môn mà thôi.
Cho nên Tiết Thần vẫn luôn cho rằng của hồi môn của mẫu thân là Từ Tố Nga nuốt, nhưng hôm nay nghĩ đến, nhất định không phải chỉ có một mình ả ta động tay vào đâu, Đồng nương...
Tiết Thần vừa tắm xong, thay đổi xiêm y xõa tóc đi ra, dung mạo tinh xảo đã bắt đầu lộ vẻ rực rỡ. Nàng thấy Khâm Phượng mang vào hai bộ xiêm y mới làm màu sắc nhã nhặn, xiêm y không có màu sắc và hoa văn dư thừa, thoạt nhìn đặc biệt thanh nhã, trên bộ xiêm y được gấp cẩn thận đặt một băng tóc màu trắng dính trân châu và một đôi hoa tai trân châu. Thấy Tiết Thần, Khâm Phượng đi tới nói với nàng: “Tiểu thư, đây là xiêm y Điền di nương đưa tới nói là tự tay làm, vốn dĩ di nương muốn vào gặp tiểu thư, nô tỳ nói tiểu thư đang tắm nên di nương giao xiêm y cho nô tỳ đem vào cho tiểu thư.”
Điền di nương là nha hoàn thông phòng của Tiết Vân Đào, sau khi Lư thị hoài thai mới được nâng thành di nương. Từ nhỏ đã hầu hạ Tiết Vân Đào, đối với Lư thị cũng coi như cung kính. Bên người Tiết Vân Đào hiện giờ chỉ có một Điền di nương, là loại nữ nhân không có tâm kế mà lại cứ dám nói dám nháo. Thời điểm Lư thị làm chủ mẫu tính tình mềm mại nên Điền di nương cũng không có gì để nháo lên, chẳng qua sau khi Tiết Vân Đào tục huyền với Từ Tố Nga thì Điền di nương bị sửa trị thảm hại dến mức tiêu đời, phải đến mười năm sau Tiết Vân Đào mới lại nạp thiếp.
Tiết Thần cũng không liếc mắt một cái đến hai bộ xiêm y, chỉ nói với Khâm Phượng: “Cứ cất đi, kêu phòng bếp làm một mâm bánh mứt táo củ từ và bánh phù dung đưa đến cho Điền di nương, nói ta cảm ơn bà ta.”
Hai loại bánh này là Lư thị thích ăn, Tiết Thần cũng không biết Điền di nương thích ăn cái gì, cứ như vậy mà phân phó.
Khâm Phượng lĩnh mệnh rời khỏi thì Chẩm Uyên liền tới báo cho Tiết Thần biết Tiết Vân Đào đã trở lại. Sau khi đưa tang Lư thị, Tiết Vân Đào phải theo ấn lệ đi đến từng nhà cảm tạ thân thích đã hỗ trợ để tỏ lòng thành.
Tiết Thần bèn trang điểm lại một chút rồi vội vàng rời khỏi Thanh tước cư đi về hướng chủ viện, còn cố ý sai Chẩm Uyên bưng bình trà nàng đích tay pha. Vừa đến chủ viện lại thấy Điền di nương - người mà ngoại trừ thỉnh an thì không được tiến vào chủ viện khi không được thuyên triệu - đã có mặt ở đó trước nàng. Lúc Tiết Thần vào cửa, bà ta mới vừa ở nội thất giúp Tiết Vân Đào thay y phục, y phục hai người đều chỉnh tề, không giống như đã "làm chuyện" gì.
Điền di nương bằng tuổi với Tiết Vân Đào nhưng nhờ bà ta có khuôn mặt trẻ trung, hiện giờ hơn ba mươi tuổi mà nhìn bộ dáng bất quá khoảng hơn hai mươi, không phải kiều mỹ nhưng nhìn nhanh nhẹn, bởi vì xuất thân nông hộ nên bà ta không có khí chất nhã nhặn của một tiểu thư khuê các, nếu nói thật ra thì bà ta không có điểm gì đặc sắc ngoài dáng vẻ nhanh nhẹn.
Điền di nương thấy Tiết Thần liền vội vàng chào hỏi, tiếp nhận bình trà trong tay Chẩm Uyên rồi nói: “Lão gia mới vừa nhắc đến tiểu thư thì tiểu thư đã tới rồi. Quả nhiên là cha con liền tâm.”
Tiết Thần không nói gì, chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ nhàng, nhìn nàng giống như một đóa sen trắng vừa hé nụ e ấp nõn nà thanh khiết khiến người không tự chủ được muốn che chở nàng, hận không thể đem toàn bộ những thứ tốt nhất ở trên thế gian trao cho tiểu cô nương thuần khiết mỹ lệ này.
Tiết Vân Đào dạo này bận hối hả khiến cả người đều tiều tụy hẳn, nhưng thấy nữ nhi thì tâm tình tốt lên ngay, nói với Tiết Thần: “Mấy hôm nay con cũng mệt mỏi, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho lại sức?”
Tiết Thần vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tiết Vân Đào, chờ Điền di nương châm trà cho hai cha con xong rồi mới nói với Tiết Vân Đào: “Nữ nhi không mệt, nữ nhi vẫn có thể gánh vác với cha. Đây là chút chuyện cuối cùng chúng ta có thể làm cho mẫu thân.”
Tiết Vân Đào vui mừng gật gật đầu. Lúc trước ông vẫn luôn cảm thấy nữ nhi bị Lư thị sủng quá mức, đã mười một tuổi mà nói chuyện làm việc không biết khéo léo đúng mực một chút nào nên thương không dễ. Thật không ngờ sau khi Lư thị mất, tiểu nha đầu được nuông chiều từ nhỏ đến lớn lại có thể tự mình tỉnh ngộ, mấy ngày nay nói chuyện làm việc cứ như đã trưởng thành trong một đêm khiến người thương cảm tự đáy lòng.
Tiết Thần tới chỗ của Tiết Vân Đào cũng không có chuyện gì khác, chỉ là tới cùng Tiết Vân Đào ăn bữa cơm. Hai cha con đều không nói gì nhiều, hơn nữa vì Lư thị qua đời nên tâm tình vẫn còn nặng nề, bởi vậy ăn xong bữa cơm hai cha con cũng không trao đổi được mấy câu, tuy là như thế nhưng Tiết Thần cũng cảm thấy thật hài lòng. Ăn cơm xong Tiết Vân Đào lại phải ra cửa đi tạ ơn, Điền di nương hầu hạ Tiết Vân Đào cùng Tiết Thần ăn cơm xong liền tự giác cáo lui. Tiết Thần cũng đúng lúc rời đi nên Điền di nương liền nói đưa nàng về Thanh tước cư, Tiết Thần cũng không cự tuyệt.
Trên đường Điền di nương đi theo sau Tiết Thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đánh giá tiểu thư được chủ mẫu Lư thị tự mình giáo dưỡng. Lư gia xuất thân thương hộ, trong lòng Điền di nương còn thầm so sánh xuất thân của Lư thị không bằng mình, chẳng qua được nhờ phúc tổ tiên nên đời này không cần làm gì mà có thể gả vào gia đình thi thư gia truyền làm chính thê, thuận lợi sống và chết tại nhà, khi chết còn có bài vị nhập từ đường của Tiết gia.
Hơn nữa có thể suy ra, với tính tình mềm yếu thì Lư thị có thể dạy ra một tiểu thư như thế nào đây chứ? Trong ấn tượng của Điền di nương, vị tiểu thư này được sủng đến mức không có nửa điểm tâm kế, người khác nói gì nàng đều tin tưởng, rất dễ lừa gạt.
Hiện giờ Lư thị mất rồi, Điền di nương nhận thấy mình là nữ nhân duy nhất trong nhà, chỉ cần lung lạc được tiểu thư thì lão gia đương nhiên sẽ để mắt tới mình. Năm đó lão gia có thể cưới một nữ nhi thương hộ làm chính thê, vậy chứng tỏ lão gia không thèm để ý đến xuất thân của thê tử, nếu mình có thể nhân cơ hội này được đưa lên phù chính...
Nghĩ như vậy nên chân bước nhanh một chút, đi đến bên cạnh Tiết Thần cố ý lôi kéo làm thân: “Tiểu thư có nhận được xiêm y chăng? Thời điểm thái thái sinh bệnh cũng không có ai lo liệu xiêm y cho tiểu thư. May vá của di nương cũng coi như không tệ, tiểu thư trở về mặc thử nếu thấy thích, ngày mai di nương lại làm thêm cho tiểu thư.”
Tiết Thần không lập tức trả lời Điền di nương, chỉ cùng bà ta đi thêm vài bước rồi mới nói: “Trong phủ không phải có tú nương sao, di nương đâu cần phải đích tay làm.”
Điền di nương sửng sốt nhưng cũng phản ứng thực mau trả lời: “Đúng, trong phủ có tú nương, nhưng di nương làm chính là muốn tỏ một phần tâm ý, nghĩ đến tiểu thư không còn thái thái yêu thương nên không đành lòng thôi.”
Tiết Thần đột nhiên dừng bước chân, Điền di nương thiếu chút không phản ứng kịp cũng vội vàng dừng bước, quay đầu lại liền thấy Tiết Thần đứng yên nhìn bà trên mặt không lộ ra chút biểu tình gì, chờ bà quay đầu đối mặt với nàng thì lúc này đôi môi Tiết Thần mới khẽ mở lên tiếng: “Di nương có phải đang hy vọng cha ta sẽ đem di nương phù chính, nâng di nương lên làm Tiết phu nhân?”
“...” Điền di nương không nghĩ tới một tiểu thư vốn dĩ ngây thơ dễ dụ dỗ lại có thể dùng giọng điệu sắc bén nói ra những lời này, bà ta nhất thời sửng sốt không biết trả lời như thế nào, một lúc lâu sau mới mím miệng nói: “Tiểu, tiểu thư nói đến nơi nào rồi. Di nương đương nhiên không có suy nghĩ này...”
Tiết Thần ngắt lời: “Không có thì tốt. Thái thái tuy đã mất nhưng trong phủ vẫn có quy củ, lần tới không có người thuyên triệu thì di nương đừng tự động đến chủ viện, chỗ đó đã có người hầu hạ cha ta.”
Nói xong Tiết Thần liền mang theo Chẩm Uyên vẫn thẳng lưng kiêu ngạo vượt qua mặt Điền di nương rời đi, lưu lại bà ta còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng dáng của Tiết Thần, thật lâu cũng không hồi thần được, “Đồ nha đầu thúi không biết tốt xấu. Tính tình giống y như nương của nàng ta! Đáng ghét!”
Mấy năm nay Điền di nương ở Tiết gia thật quá thông thuận, lão gia không hoa tâm, chủ mẫu dễ hầu hạ, tuy bà ta là di nương nhưng trước nay trong phủ không hề coi thường bà ta, ngay cả khi chủ mẫu còn sống cũng nhường bà ta ba phần. Hiện giờ bất quá chỉ là một tiểu thư bị mất mẫu thân, vậy mà còn dám ở trước mặt bà diễu võ dương oai. Không cho bà đi chủ viện... Ha, hiện giờ trong phủ chỉ có bà là nữ nhân, nếu không có bà thì lão gia còn có thể có ai hầu hạ, lúc này mà không đến đó thì mới chân chính là đồ ngốc. Lắc mông bĩu môi, Điền di nương quăng một cái liếc mắt coi thường về hướng Tiết Thần rời đi, sau đó hậm hực quay về.