Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 6: Tiểu đấu

Edited by Bà Còm

Không để ý Đồng nương ngăn trở, Tiết Thần nhanh chóng tìm tới Xá nhân viện. Tổng quản Hồ Toàn của Xá nhân viện nghe nói đại tiểu thư đích thân tới, vội vàng thu hồi tẩu thuốc, treo ở bên hông rồi khập khiễng chạy ra.

Hắn đi đến trước mặt Tiết Thần, đầu tiên là nhìn nhìn Đồng nương đứng ở phía sau nàng. Tiết Thần hơi liếc ra sau, khóe mắt liền thấy Đồng nương đang cùng hắn trao đổi ánh mắt, sau đó, Hồ Toàn mới tập trung hành lễ với Tiết Thần rồi khách sáo: “Tiểu thư đại giá quang lâm không biết là vì chuyện gì?”

Tiết Thần không có lập tức trả lời mà chỉ nhếch môi, nhìn quanh Xá nhân viện như đang tò mò, tất cả ánh mắt hạ nhân bốn phía đều tụ lại đây. Tiết Thần cười đoan trang, nói với Hồ Toàn: “Ta tới coi hai nha hoàn phạm tội kia, ngày thường ta đối đãi bọn chúng không tệ, vậy mà thừa dịp ta không ở trong viện lại trộm đồ của ta, nói thế nào thì ta cũng muốn hỏi một câu.”

Hồ Toàn lại nhìn thoáng qua Đồng nương, sau đó mới cười gật đầu nói: “Vốn những việc này không nên làm phiền tiểu thư hỏi đến, nhưng nếu tiểu thư đã tới muốn gặp hai tiện tì kia một lần, vậy thì hạ chức sẽ kêu người mang bọn chúng ra là được. Mời tiểu thư vào bên trong ngồi.”

Tiết Thần không trả lời mà quay đầu nhìn thoáng qua Đồng Nương, sau đó mới nói: “Không cần, nơi này khá tốt. Đồng Nương, ngươi đem một ghế dựa ra đây cho ta, ta ngồi ở chỗ này được rồi.”


Đồng Nương ngẩn người, sau đó thầm tức giận không ít. Bà ta là ma ma quản sự trong viện thái thái, ngay cả thái thái khi sinh thời cũng đối với bà ta rất khách khí, chưa bao giờ coi bà ta như nô tỳ để sai sử, mà lúc trước tiểu thư cũng đối với bà ta thập phần kính trọng, sao hôm nay lại như vậy?

“Tiểu thư, ngồi nơi này không tốt đâu. Vẫn nên vào...”

Hôm nay là lần thứ tư Tiết Thần cắt lời Đồng nương: “Không, nơi này rộng thoáng, cứ ngồi ở đây đi.”

Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng Đồng nương cũng biết Tiết Thần tuy tuổi còn nhỏ nhưng dù sao cũng là tiểu thư, không nên chấp nhất với nàng, quay đầu lại tiện tay chỉ một hạ nhân của Xá nhán viện, sai hắn đem một cái ghế từ trong ra. Tiết Thần cười như không cười nhìn bà ta, cũng không nói gì, để Thủy Thanh và Thủy Tú, hai nha hoàn Đồng nương mang đến, đỡ tay ngồi xuống ghế.

Chỉ trong chốc lát, Hồ Toàn liền giải hai tiểu nha hoàn tay bị trói gô, miệng bị bịt lại ra tới. Tiết Thần nhìn chăm chú, mơ hồ có chút ký ức. Nàng nhớ rõ Khâm Phượng thích mặc hồng y, vậy thì nha hoàn mặc hồng y bên trái đang bị kiềm không giãy giụa được là Khâm Phượng, còn tiểu nha hoàn với gương mặt đầy đặn đang gắt gao trừng mắt với Hồ Toàn phải là Chẩm Uyên. Thấy bọn họ tuy rằng bị trói nhưng trên người vẫn lành lặn, Tiết Thần mới yên lòng.

“Tiểu thư, hai nha hoàn "ăn cây táo rào cây sung" đã mang đến đây. Ngài xem muốn phạt trượng hay quất roi?”

Hồ Toàn thật ra cũng không coi Tiết Thần ra gì, tuy đúng là đích tiểu thư duy nhất trong phủ, nhưng rốt cuộc mới mười một tuổi, bộ dáng xinh đẹp nhưng yếu ớt, nếu tùy tiện cao giọng một chút phỏng chừng có thể làm nàng sợ tới mức phát run, có thể chủ trì chuyện gì đây chứ? Thái thái nếu còn sống thì có thái thái chống lưng cũng còn đỡ, hiện giờ thái thái đã không còn nữa, vậy không phải mọi chuyện tiểu thư đều nghe theo ma ma quản sự sao? Hiện tại muốn nhìn hai nha hoàn này, chắc cũng vì cảm thấy tò mò. Bất quá chỉ là xử trí hai nha hoàn, từ trước khi chủ mẫu còn đây cũng chưa hề nhúng tay hỏi đến, hiện giờ chủ mẫu đi rồi, lưu lại tiểu thư, vậy có thể như thế nào?


Thủy Thanh và Thủy Tú là chất nữ và ngoại chất nữ của phu gia Đồng nương, một đôi biểu tỷ muội, Đồng nương đã sớm muốn kiếm cho một việc thanh nhàn, làm nha hoàn bên người tiểu thư. Đây chính là làm nô tỳ nhưng có danh phận, làm thiếp thân nha hoàn của tiểu thư, bao nhiêu người đỏ mắt cũng không kiếm được. Tuy nhiên bên người tiểu thư vốn đã có nha hoàn, nhưng cũng không thành vấn đề, dù sao ngày thường thái thái và tiểu thư đều nghe Đồng nương, bất quá chỉ là hai đứa nha hoàn, muốn làm gì chúng mà chẳng được, tiểu nha hoàn không có chủ tử chống lưng, ở trong phủ này còn không phải bị người tha hồ uốn nắn sao? Đến lúc đó bán đi, lại kiếm thêm một chút, đây là món hàng có hời.

Bất quá muốn bán đi mà da thịt có thương tích thì sẽ không được cao giá, Hồ Toàn dựa vào tâm tư muốn bảo tồn hàng hóa, bèn tiến lên nói với Tiết Thần: “Tiểu thư, nếu không vẫn là phạt trượng thôi, tùy tiện đánh vài cái để cho bọn chúng nhớ là được.”

Đồng nương sao còn không hiểu ý Hồ Toàn, cũng muốn vì hắn "thuận nước giong thuyền", bèn theo phụ họa: “Đúng vậy tiểu thư, hai nha hoàn này tuy rằng đáng giận, nhưng tốt xấu gì cũng hầu hạ tiểu thư một thời gian, tùy tiện giáo huấn một chút rồi đem bán đi là xong, để người ta thấy tiểu thư của chúng ta từ tâm bao nhiêu.”

Tiết Thần ngồi nghiêm trên ghế, khóe miệng nhếch lên, vẫy vẫy tay kêu Khâm Phượng và Chẩm Uyên lại gần, lập tức liền có người tiến lên đem bọn họ tới ép quỳ xuống trước mặt Tiết Thần. Tiết Thần cũng không kêu cởi đồ chặn miệng bọn họ ra mà chỉ thoáng nhìn qua Hồ Toàn bên cạnh: “Đồ các nàng trộm của ta đâu? Đưa cho ta xem.”

Hồ Toàn lại nhìn thoáng qua Đồng nương, chỉ thấy Đồng nương từ trong tay áo móc ra một đôi trâm thoa và một đôi vòng tay trình đến trước mặt Tiết Thần nói: “Đồ ăn trộm đã bị nô tỳ tịch thu còn chưa kịp nộp lại cho tiểu thư, chính là những thứ này.”

Tiết Thần chỉ nhìn lướt qua liền chuyển ánh mắt nhìn Khâm Phượng và Chẩm Uyên, bọn họ đang cố sức lắc đầu, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô ô. Sắc mặt Tiết Thần có chút thay đổi, Đồng nương từ trong lồng ngực lôi ra đồ trong phòng của nàng, vậy rốt cuộc kẻ trộm là ai? Không cần nói cũng biết, đồ trong phòng nàng nha hoàn không thể tùy ý động vào nhưng Đồng nương thì có thể sao?

Hồ Toàn thấy Đồng nương lấy đồ ra bèn tiến lên cho Khâm Phượng và Chẩm Uyên hai cái tát tai thật mạnh, mở miệng mắng: “Hai người các ngươi là gián bò từ trong bùn mương ra tay chân không sạch sẽ, ta đánh chết các ngươi.”


Hắn làm bộ còn muốn đánh, Tiết Thần ngăn cản, bình tĩnh nói: “Không cần đánh, hai món đồ này đều là ta thưởng cho bọn họ, đâu phải bọn họ trộm? Đồng nương, ngươi nói là ai thấy bọn hộ trộm đồ? Ta thấy những kẻ đó mới là tặc, ngươi nói cho ta biết tên bọn chúng để ta tống cổ bọn chúng đi, đừng để người khác cho rằng ma ma quản sự trong viện của ta dễ bị lừa gạt, tương lai kẻ trộm nào cũng đến trước mặt ngươi to mồm cáo trạng trước.”

“...”

Tiết Thần nói một tràng liên tục oanh tạc khiến Đồng nương trợn mắt há hốc mồm. Bà ta muốn đổ oan cho Khâm Phượng và Chẩm Uyên cũng là thuận miệng nói ra mà thôi, đâu cẩn thận đến nỗi chuẩn bị luôn cả người cáo trạng?! Bà ta nở một nụ cười mất tự nhiên nói: “Tiểu thư nói gì vậy? Những thứ này làm sao tiểu thư có thể lấy ta thưởng cho bọn chúng được? Đây rõ ràng...”

Tiết Thần lần thứ năm ngắt lời Đồng nương, khôn ngoan hỏi ngược lại: “Đồng nương nói thật là kỳ quái, mấy thứ này không phải trong phòng của ta sao?”

Đồng nương sửng sốt, sau đó mới gật đầu: “Đương nhiên là ở trong phòng tiểu thư.”

“Đúng vậy rồi, đồ trong phòng ta đương nhiên chính là của ta, ta nguyện ý đưa cho ai cũng không được sao? Ta nói là thưởng thì chính là thưởng.”

Sắc mặt Đồng nương hoàn toàn lạnh xuống, cầm trâm thoa và vòng tay lấy ra từ trong tay áo, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Mấy thứ này thật đúng là bà ta lấy ở trong phòng tiểu thư, chuẩn bị đem về nhà khoe khoang cho đám họ hàng nghèo mở mắt. Bất quá hiện tại nghe tiểu thư nói muốn xem tang vật, bà ta sợ Hồ Toàn không kịp chuẩn bị, lúc này mới lôi đồ ra, trong lòng thầm nghĩ cứ đưa cho tiểu thư thấy, mấy thứ này bất quá là hoãn vài ngày hẵng đem về nhà, cũng không có gì vội vàng, tiểu thư mới bao lớn làm sao hiểu được những chuyện loanh quanh lòng vòng, cứ tùy tiện lừa gạt một chút là xong.


Nhưng tiểu thư đột nhiên lại thay đổi câu chuyện, tùy tiện bênh vực cho hai nha đầu kia, rõ ràng là muốn bảo vệ bọn chúng. Đồng nương sao có thể đáp ứng? Tiền hối lộ của tẩu tử và tiểu cô bên phu gia bà ta đều đã nhận, Thủy Thanh và Thủy Tú bà ta cũng đã an bài vào phủ, làm sao có thể bị hai nha đầu kia đá ra? Đồng nương lập tức tiến lên một bước, mở miệng nói: “Tiểu thư, cũng không thể như vậy! Nô tỳ biết tiểu thư có cảm tình với hai nha đầu kia, nhưng đã làm sai chuyện thì chính là đã làm sai, nếu tiểu thư bao che chẳng phân biệt đen trắng thị phi, thái thái ở dưới chín suối cũng sẽ không nhắm mắt. Mau cùng nô tỳ trở về, nơi này đâu phải là chỗ cho một tiểu thư đứng đắn nên tới?”

Nói xong Đồng nương nhất định lôi kéo khuỷu tay Tiết Thần, lại bị Tiết Thần rụt tay lại, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt Đồng nương, sau đó thanh âm thanh thúy vang lên: “Hỗn trướng! Ngươi là thứ gì mà dám đến giáo huấn bổn tiểu thư? Ngày thường kêu ngươi một tiếng ma ma là đã cho ngươi thể diện, ngươi thật cho rằng ngươi là ma ma của ta sao? Ta nói đồ này là ta thưởng cho Khâm Phượng và Chẩm Uyên, đương nhiên chính là vậy, còn phải đợi ngươi tới nói ra nói vào à? Thái thái tuy đã mất nhưng chẳng lẽ sau khi thái thái đi thì đồ của ta liền biến thành của ngươi phải không? Nơi này là Tiết gia, ta là Tiết gia Đại tiểu thư, không cần ngươi dạy ta đứng đắn hay không đứng đắn, Tiết gia có chỗ nào mà ta không thể đi? Phải chờ một nô tỳ như ngươi cho phép hay sao?”

Tiết Thần tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng từng câu nói ra đều đánh đúng trọng tâm. Nàng ngồi thẳng lưng trên ghế, thân hình mỹ diệu giống như một con thiên nga kiêu ngạo, tuy vóc người nhỏ nhắn nhưng lời nói ra lại có khí thế giống như đương gia chủ mẫu đã quản gia nhiều năm, thập phần tự tin thập phần khí thế, dưới ánh mặt trời khiến cho gương mặt kiều diễm mượt mà như được mạ lên một tầng kim quang óng ánh làm người không dám nhìn thẳng. Ánh mắt sắc bén của Tiết Thần đảo quanh một vòng, ánh mắt kia giống như đã đem tất cả mọi người nhìn từ đầu đến chân, ý vị cảnh cáo rất rõ ràng, khiến cho những kẻ ôm thái độ khinh miệt đối với Đại tiểu thư chính quy vốn dĩ muốn xem kịch vui, trong lòng không khỏi vì cảnh tượng này mà chấn động, không dám khinh thường nữa.

Sắc mặt Đồng nương càng thêm xám trắng, lâu ngày được mọi người nể sợ, nay nhất thời bị một tiểu cô nương mười một tuổi chỉ vào cái mũi mắng ngay trước mặt mọi người cũng quá khó thở. Bà ta sợ bị mất hết thể diện ngay tại chỗ này, phía sau còn có nữ nhi của tẩu tử và tiểu cô đang có mặt, nếu chuyện này bị bọn chúng truyền về nhà, sau này bà ta còn có thể nào diễu võ dương oai ở trước mặt đám họ hàng nghèo? Trong lòng quýnh lên, tay cũng giơ lên, may mắn còn có chút lý trí không dám thật sự đánh vào người Tiết Thần, thấy bốn phía có người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta, Đồng nương đành phải buông tay xuống, trầm giọng nói với Tiết Thần: “Tiểu thư, nô tỳ tuy là nô tỳ nhưng thái thái khi sinh thời giao tiểu thư cho nô tỳ chăm sóc, ngôn hành cử chỉ của tiểu thư quá kỳ cục, nô tỳ bất quá chỉ lựa lời khuyên bảo, tiểu thư không chỉ không nghe còn nhất định muốn lưu trữ hai tiện tì trộm đồ bên người, tương lai nếu bọn chúng dọn sạch gia sản của tiểu thư, nô tỳ còn có mặt mũi nào đi xuống chín suối gặp thái thái. Hai nha đầu này tuyệt đối không thể giữ.”

Đồng nương quyết tâm muốn đá Khâm Phượng và Chẩm Uyên văng ra, lại thêm đang nổi nóng nên nói chuyện cũng rất trực tiếp, cứ ba câu thì lại nhắc đến thái thái, muốn dùng thái thái để ngăn chặn Đại tiểu thư, đây là muốn lợi dụng thái thái đã qua đời để chèn ép.

Mọi người trong lòng rõ rành rành, lại nhìn về phía Đại tiểu thư bình thường rất im lặng nhưng khi lên tiếng thì lại khiến người hoảng kinh, muốn nhìn xem nàng ứng đối với khí thế phản công của Đồng nương này như thế nào, còn có thể nói ra những lời đánh vào thể diện của Đồng nương hay không? Tốt nhất hai người cứ đánh nhau đi, ai cũng thích xem náo nhiệt mà, sao còn ngại náo nhiệt nháo quá lớn chứ?

Bất quá, lúc này Tiết Thần lại không như mọi người mong muốn, vốn dĩ khuôn mặt đang lạnh lùng đột nhiên thay đổi, khóe miệng cong lên, thu hồi khí thế sắc bén như lưỡi đao vừa rồi, cả người lại biến thành nụ hoa kiều diễm ướt át thuần mỹ đáng yêu, nhẹ giọng nói với Đồng nương: “Đồng nương, vừa rồi ta nói hơi nặng lời ngươi đừng để trong lòng, ta nhận lỗi với ngươi được không? Đồ kia thật là ta thưởng cho Khâm Phượng và Chẩm Uyên, cho dù ngươi không tin hai nha đầu kia thì cũng nên tin ta mới đúng chứ. Chỉ vì ngươi không tin ta đã khiến ta rất thương tâm. Ta thấy như vậy được không, hai nha đầu Thủy Thanh và Thủy Tú sẽ có những chuyện mới mẻ ở nông thôn để kể làm ta cũng thích nghe, vậy thì để bọn họ lưu lại hầu hạ phía ngoài phòng, cuộc sống thường ngày của ta đều do Khâm Phượng và Chẩm Uyên hầu hạ, nếu thay đổi người thì ta khẳng định không thích ứng, cứ để các nàng về hầu hạ trong phòng, ta bảo đảm sau này không loạn thưởng đồ cho bọn họ nữa, được không?”


Đây coi như đã cấp cho bậc thang thỏa hiệp, rốt cuộc vẫn nhận Đồng nương là ma ma quản sự của nàng. Tuy rằng trong lòng Đồng nương vẫn tức giận, nhưng cũng biết chuyện hôm nay không nên nháo lớn, nếu thật nháo tới chỗ của lão gia thì bản thân khẳng định cũng không chiếm được tiện nghi gì. Hiện giờ tiểu thư chịu tỏ ra mềm mại xin lỗi bà ta, nếu bà ta vẫn muốn làm giá cũng không được gì, huống chi, tiểu thư cũng chịu nhận Thủy Thanh và Thủy Tú, cho dù là hầu hạ ngoài phòng, có bà ta ở đó chiếu cố thì cũng không cần phải làm việc nặng. Bà ta lạnh lùng liếc liếc Khâm Phượng và Chẩm Uyên vẫn còn bị đè xuống quỳ trên mặt đất, bĩu môi, cuối cùng vẫn phải nhả ra gật đầu nói: “Nếu tiểu thư đã nói như vậy thì cứ theo đó mà làm đi. Chẳng qua, nô tỳ còn muốn nói một câu quá phận, tất cả đồ trong phòng tiểu thư đều do thái thái để lại cho tiểu thư, vạn lần không thể tùy ý thưởng cho tiện tì.”

Tiết Thần không nói gì, chỉ âm thầm khinh bỉ cười lạnh, sau đó xoay người đỡ lên Khâm Phượng và Chẩm Uyên đang quỳ, kêu người cởi dây thừng trên người bọn họ, đem bọn họ trở về Thanh tước cư.