Edited by Bà Còm; Converted by wikidich
Lâu Hân Nhiên cũng thở hồng hộc, đi đến trước mặt hắn giơ đòn gánh lên cao. Thác Bạt Tĩnh nhận mệnh nhắm hai mắt, thế nhưng cơn đau trong dự đoán lại không đến. Hắn hí mắt ra nhìn, liền thấy dưới ánh mặt trời, búi tóc Lâu Hân Nhiên rời rạc, chóp mũi đỏ bừng, trong đôi mắt sáng như sao trời đong đầy nước mắt trong suốt.
Thác Bạt Tĩnh lập tức luống cuống, từ trên mặt đất bò dậy, thấy bộ dáng Lâu Hân Nhiên giơ đòn gánh đứng khóc thật sự làm hắn vừa đau lòng vừa nóng vội, không biết làm cách nào đành phải chộp tay Lâu Hân Nhiên, cầm tay nàng đập đòn gánh trên đầu mình, dỗ dàng: "Ai nha, nàng đừng khóc, nàng vừa khóc là lòng ta đều rối loạn. Nàng đánh, nàng đánh đi nè, ta bảo đảm không đánh trả, ta cũng không chạy, nếu nàng muốn đánh chết ta thì ta cũng không chạy. Được không, nàng mau nín khóc nào."
Lâu Hân Nhiên nghe hắn nói như vậy, càng nghe càng ủy khuất, vứt bỏ đòn gánh ngồi xổm xuống khóc lớn hơn.
Đây là lần đầu tiên từ khi nàng đã hiểu chuyện mà khóc lớn tiếng như vậy, thương tâm như vậy. Thác Bạt Tĩnh cuống đến mức không biết làm gì, vô luận hắn xin lỗi như thế nào, dỗ dành như thế nào thì Lâu Hân Nhiên vẫn không ngừng khóc. Cuối cùng hắn không còn nghĩ ra được cách gì khác, đành phải một tay kéo nàng dậy ôm nàng vào trong lòng, tay kia đỡ lấy gáy nàng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất ngốc nghếch nhất chặn miệng nàng lại.
Dưới ánh nắng rực rỡ, hai người cứ thế mà đứng hôn nhau. Lâu Hân Nhiên lúc bắt đầu thì kháng cự nhưng sau lại thần phục, mà Thác Bạt Tĩnh cũng giống như thật biết mùi biết vị, càng ôm càng chặt, hận không thể đem nàng khắc vào xương cốt của mình. Trời đất chứng giám, mấy ngày nay hắn cùng đi chơi với tiểu cữu ca, có vài lần trong đầu hắn lại không thể hiểu được muốn ôm chặt tiểu cữu ca như vậy, cứ tưởng là vì yêu ai yêu cả đường đi. Thế nhưng cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, không phải là "yêu ai yêu cả đường đi", đối tượng hắn vẫn luôn muốn làm như vậy chính là duy nhất với người trước mắt mà thôi!
Không biết hôn nhau trong bao lâu, hai người đều cảm thấy hơi thở không đủ dùng, lúc này mới tách ra. Thác Bạt Tĩnh vỗ về Lâu Hân Nhiên dường như lập tức trở nên nhu mỹ, cười nói: "Không khóc nữa, còn khóc ta còn hôn."
Lâu Hân Nhiên:...
Xoay chuyển ánh mắt, duỗi tay liền nhéo phần thịt non trên cánh tay người nào đó thật mạnh, Lâu Hân Nhiên hung tợn rống: "Nói, người huynh thích rốt cuộc là ai? Là ta hay là Trường Ninh?"
Thác Bạt Tĩnh lúc này cũng không dám phản kháng, chịu đựng đau đớn kêu oan: "Trời đất chứng giám, ta thích Lâu Trường Ninh làm gì chứ! Từ đầu đến cuối người ta thích đều là Lâu Hân Nhiên mà! Lần đầu tiên ở trong cung thấy nàng, chính là nàng mặc nữ trang, chỉ là ngày thường nàng còn nam nhân hơn so với ta, ta liền cho rằng người ôn nhu kia mới là nữ hài nhi. Nhưng mấy ngày này cùng nàng ở bên nhau, toàn bộ đầu óc của ta đều là hình bóng nàng, cầu hôn gấp như vậy cũng vì muốn thân cận với nàng thêm một chút, đâu thể nào ngờ được... ôi chao..."
Lời này đã nói ra tình ý chân thành, làm Lâu Hân Nhiên nghe được cũng phải bật cười, buông lỏng tay ra hung hăng đẩy chàng ta một phen: "Ai cần huynh thích? Mau đi hủy bỏ hôn ước, ta cũng không phải là nữ hài nhi ôn nhu mà huynh mong đợi. Huynh muốn người như vậy thì cứ đi tìm người như thế mà thích!"
Nói xong liền xoay người muốn chạy, lại bị Thác Bạt Tĩnh đáng thương hề hề kéo lại, chẳng biết xấu hổ đề nghị: "Nhưng, nhưng, nhưng nàng đã thích ta như vậy, ta, ta làm thế nào có thể đành lòng đi tìm người khác đây chứ? Nếu không, nếu không nàng hãy "chắp vá" đi." (Từ "chắp vá" này mình thấy quá dễ thương nên không muốn edit, cứ để y như bản convert)
Lâu Hân Nhiên nén cười, trừng hắn một cái: "Ta -- -- không -- -- thèm -- -- thích -- --"
Ánh mắt hai người giao nhau, Thác Bạt Tĩnh đương nhiên nhìn ra tình nghĩa trong mắt nàng, đột nhiên khom người bế bổng nàng lên, lớn tiếng cười: "Được rồi, nàng không cần "chắp vá" gì cả, cứ để ta "chắp vá" là được."
Nói xong liền bế Lâu Hân Nhiên xoay quanh mấy vòng, Lâu Hân Nhiên sợ ngã xuống, đành phải ôm cổ hắn thật chặt oai oái kêu to: "Mau buông ta xuống, huynh tìm chết có phải hay không? Mau đặt ta xuống dưới!"
"Không buông không buông không buông! Cả đời đều không buông! Trư Bát Giới cõng tức phụ nhi về dinh..."
"..."
Hai người ở trên núi đùa giỡn, làm phiền vô số chim tước, không nghĩ tới trong kinh đã loạn thành một đoàn.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Hôn lễ của Đại tiểu thư Lâu gia cùng Tiểu Vương gia Bắc Cảnh Vương phủ có thể nói kinh động toàn thành, từ vụ khôi hài hôm cầu hôn đến màn hài kịch "hoan thiên hỉ địa", tất cả đều được mọi người làm thành đề tài câu chuyện trong các buổi "trà dư tửu hậu" một thời gian rất lâu.
Tiểu công tử Lâu gia bởi vì bị chuyện "Nam nhân giáp mặt thổ lộ" đả kích quá lớn, ngay cả hôn lễ của tỷ tỷ cũng không đợi để tham gia, qua ngày hôm đó liền thu thập hành trang, hẹn các bằng hữu chí thú hợp nhau trong thư viện chuẩn bị ra cửa du học, ngay cả kỳ thi mùa xuân năm đó cũng không khảo thí. Chuyện hiểu lầm này dường như đã làm hắn nghĩ thông suốt một chút sự tình -- một người chỉ biết tối ngày vùi đầu học hành là vô dụng, nhất định phải đi đây đi đó để mở mang kiến thức, "đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường".
Lâu Trường Ninh quyết định trước khi tham gia kỳ khoa cử cuối cùng, nhất định phải đi được mấy vạn dặm đường, tăng trưởng hiểu biết.
Vào tháng ba là lễ thành thân của Thác Bạt Tĩnh và Lâu Hân Nhiên ở kinh thành, khách khứa tụ tập, toàn thành đón xem. Đôi oan gia hoan hỉ rốt cuộc lưỡng tình tương duyệt nên duyên cầm sắt.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Thái Tử đi sứ Đông Hải chiêu an hải tặc, cuối cùng toàn thắng trở về. Hải tặc biết được Thái Tử đích thân ra mặt, căn bản là không cần thuyết phục thì hải tặc liền tự động đưa ra đề nghị muốn cùng triều đình ký một hiệp ước trăm năm thần phục. Hải tặc Đông Hải thực lực cường đại, gần mười vạn thuỷ quân, nếu chạm vào bọn chúng thì tuyệt đối có thể làm dân chúng hàng trăm dặm xung quanh vùng Đông Hải vướng vào vòng luân hãm, vẫn luôn là một mối họa rất lớn cho triều đình, nếu không thể chiêu an vậy thì chỉ còn có cách tiêu diệt. Thái Tử muốn hứa cho bọn họ quan chức nhưng lại bị bọn họ cự tuyệt, chỉ mang về một điều kiện duy nhất, một điều kiện nhìn cực kỳ có lợi, bởi vì hải tặc chỉ cần một người mà thôi.
Chỉ cần cho hải tặc một người, gần mười vạn thuỷ quân và ba trăm quân hạm tốt nhất có thể toàn bộ thuộc về quyền sở hữu của triều đình. Chỉ cần triều đình thỏa mãn bọn họ một điều kiện.
Mặc kệ là điều kiện gì, dụ hoặc này đối với triều đình mà nói thật là quá lớn.
Hoàng đế nhìn Thái Tử, lệnh hắn nói ra điều kiện của hải tặc.
Thái Tử trầm mặc một lát, sau đó nhìn nhìn Vệ Quốc Công Lâu Khánh Vân cùng Vệ Quốc Công Thế tử Lâu Thiên Bảo - vị Thế tử trưng ra gương mặt vô biểu tình nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra hắn đang khó chịu. Thái Tử ho khan một tiếng, ngay trên triều nói ra yêu cầu của hải tặc: "Chuyện đó... đầu lĩnh hải tặc chỉ có một yêu cầu, đó chính là để nữ nhi duy nhất của hắn gả cho Vệ Quốc Công Thế tử."
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh, ai cũng không dám nói chuyện, ngay cả lớn tiếng thở dốc cũng không dám, đồng loạt ngầm liếc về phía Vệ Quốc Công và Thế tử xem sắc mặt. Vệ Quốc Công vẫn còn đỡ, chỉ nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sắc mặt Thế tử thì...
Hoàng đế bệ hạ thân kinh bách chiến, ho khan một tiếng thì trong đại điện mới khôi phục một ít động tĩnh, chỉ thấy Hoàng đế bệ hạ từ long ỷ đứng lên, khoanh tay dạo bước vài vòng trên Đế đài, sau đó mới hỏi Thái Tử:
"Nữ nhi kia của hải tặc, chính là kẻ thiếu muối?"
Thái Tử lắc đầu: "Nhan sắc diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành."
"Vậy là thân thể không tốt?"
Thái Tử lắc đầu: "Thân cường thể kiện, võ công cao cường."
"Thế là có bệnh kín khó lòng mở miệng?"
Thái Tử lắc đầu: "Nhân phẩm đoan trang, tri thư đạt lý."
"Lớn tuổi?"
Thái Tử lắc đầu: "Năm nay vừa mới mười sáu, đậu khấu niên hoa."
"Có ham mê bất lương?"
Thái Tử lắc đầu: "Cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, đao thương kiếm kích, mười tám ban võ nghệ, mọi thứ tinh thông, không hề có đam mê bất lương."
"Vậy mà... Thế tử không muốn?"
Thái Tử lúc này không lắc đầu, mà quay đầu nhìn về phía Thế tử, sau đó cười trả lời: "Thế tử... chưa nói không muốn."
Lâu Thiên Bảo sắc mặt hoàn toàn đen kịt.
Hai phụ tử hạ triều về nhà, Lâu Khánh Vân một đường quan sát biểu tình của nhi tử, thấy sắc mặt hắn thực thối, cũng không dám tùy ý bắt chuyện. Chỉ đến lúc sắp quẹo vào phố Chu Tước mới hỏi Lâu Thiên Bảo một câu: "Nàng ta... khó coi lắm sao?"
Lâu Thiên Bảo đã hai mươi, ở trong vòng quý công tử ở kinh thành cũng coi như là thanh niên lớn tuổi, tuy rằng chưa lớn tuổi như Lâu Khánh Vân năm đó, nhưng nói đến cùng cũng đã lớn rồi, nếu có nhân duyên thích hợp thì Lâu Khánh Vân dĩ nhiên không hy vọng hắn cự tuyệt. Huống chi, Hoàng Thượng và Thái Tử thực rõ ràng đang hy vọng thúc đẩy mối hôn sự mà có thể không uổng một binh một tốt là nắm được nhiều binh lực hùng hậu như vậy.
Xuất phát từ góc nhìn chính trị mà suy xét, thật sự là quá thích hợp.
Nhưng Lâu Khánh Vân cũng không phải là loại lão tử gây tổn hại cho tâm nguyện của nhi tử, nếu nhi tử không muốn thì hắn sẽ không bao giờ ép buộc.
Lâu Thiên Bảo nghe lão tử hỏi tới vấn đề này, không biết trong đầu nghĩ gì, gương mặt nháy mắt liền đỏ ửng, hiếm khi ậm ừ nói không ra lời, kẹp bụng ngựa vượt qua lão tử chuyển vào phố Chu Tước.
Lâu Khánh Vân đuổi theo, chợt thấy ngựa của nhi tử ngừng ngay ở giao lộ, không đi về phía trước mà thậm chí còn có xu hướng lui về phía sau trong tư thế chạy trốn. Lâu Khánh Vân tiến lên liền nhận ra nguyên do, trời thần ơi, toàn bộ thị vệ của Vệ Quốc Công phủ thế mà bị ít nhất ba trăm nương tử quân vây quanh. Các nàng đồng loạt mặc quân trang màu đỏ, bên hông treo bội kiếm, trên tay là bội nỏ, bộ dáng sẵn sàng nghênh địch bất cứ lúc nào.
Trong số các nàng có người thấy Lâu Thiên Bảo, hô một tiếng, từ trong ba trăm nương tử quân xuất hiện một nữ tử hào hùng như ánh mây lửa phóng ngựa xông ra, bộ dáng hiên ngang ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng sang sảng, một thân xiêm y đỏ rực so với nắng gắt còn nóng bỏng hơn, dung mạo diễm lệ bất phàm, quan trọng nhất chính là, gương mặt toát ra một cỗ anh khí không thua gì nam nhi, làm nàng thoạt nhìn cực kỳ đặc biệt không hề giống nữ tử bình thường.
Nàng giục ngựa hướng Lâu Thiên Bảo chạy tới, thanh âm ra vẻ nũng nịu cất lên: "Vì sao huynh vừa nhìn được thân thể người ta đã vội chạy đi? Như vậy không phải huynh chiếm tiện nghi quá à? Nếu không huynh cũng cho ta ngắm lại thân thể của huynh, vậy thì hai chúng ta huề nhau."
Lâu Thiên Bảo: "..."
Lâu Khánh Vân:...
Cô nương thật quá thẳng thắn! Hành vi thật lớn mật! Tuyệt, tuyệt quá, rất có cá tính!
Lâu Thiên Bảo nhìn trời kêu rên: "Cô nương đừng quấn lấy ta -- --"
Chưa rên hết câu liền kéo cương xoay người thúc ngựa bỏ chạy. Phong Lạc Nương thấy vậy lập tức ra hiệu cho ba trăm nương tử quân mênh mông cuồn cuộn đuổi theo. Đoàn loạn mã phóng đi để lại một lớp bụi mù, Lâu Khánh Vân vuốt mồ hôi vì nhi tử nhà mình, trong lúc hỗn loạn hắn còn nghe thấy thanh âm trung khí mười phần của cô nương kia hô lớn: "Lâu Thiên Bảo, đời này huynh đừng mơ tưởng tránh thoát khỏi lòng bàn tay của ta..."
Quá, quá bưu hãn!
Lâu Khánh Vân trong lòng tội nghiệp cho nhi tử của mình, dùng câu nói lúc trước hắn an ủi Tiết Thần tới an ủi chính mình -- con cháu đều có phúc của con cháu, hắn cũng đừng nên nhọc lòng.
Lâu Thiên Bảo khóc không ra nước mắt, cấp tốc chạy như điên, thỉnh thoảng quay đầu lại hô: "Cô nãi nãi, ta cầu nàng đừng ép ta nữa..."
"Đời này đừng mơ tưởng!"
Hoàng hôn buông xuống, hình bóng hai thân ảnh đuổi nhau kéo dài in trên mặt đường. Dần dần nữ tử áo đỏ phía sau đã đuổi kịp nam tử chạy trốn, nhún người một cái bay vọt về phía trước, lập tức ngồi trên lưng ngựa của nam tử. Hai người lăn xuống lưng ngựa, ở trên thảm cỏ quay cuồng vài vòng, nam tử bỏ ngựa mà chạy, nữ tử tiếp tục đuổi theo, dần dần chạy về phía phương xa, hướng về vầng thái dương đang tỏa ra tia nắng hoàng hôn ấm áp, dường như lại có một đoạn tình cảm tốt đẹp đang chậm rãi mở màn... Nhưng, đó lại là phần bắt đầu của một câu chuyện cổ tích khác.
TOÀN VĂN HOÀN