Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 272: Khóc than

Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiết Thần đang dìu Hân tỷ nhi tập đi ở trong sân, dạo này Hân tỷ nhi đặc biệt có hứng thú muốn đi một mình trong khi Ninh ca nhi chẳng ham hố gì trong phương diện này. Cứ mỗi lần được bế là Hân tỷ nhi luôn uốn éo thân người đòi xuống đất, không cho xuống liền trực tiếp ngả người ra phía sau bức cho người bế không thể ôm chặt đành phải thả con bé xuống. Vừa xuống dưới đất là Hân tỷ nhi liền mặc kệ phía sau có người đỡ hay không, bước chân lập tức tiến lên phía trước, khiến cho người giữ con bé không khỏi bị dọa toát mồ hôi lạnh. Tiết Thần có chút không yên tâm, dứt khoát tự mình đỡ Hân tỷ nhi tập cho con bé đi.

Sau khi đi được vài vòng, vị đại tiểu thư này rốt cục có chút mệt mỏi. Tiết Thần nhìn Ninh ca nhi đang được Hạ Châu bế trên tay, mở ra hai tay về phía hắn dụ dỗ: “Ninh ca nhi ngoan, xuống dưới đi vài vòng nhé?”

Ninh ca nhi nhìn chằm chằm Tiết Thần trong chốc lát, sau đó mới quay đầu úp mặt vào vai Hạ Châu chơi xấu, giọng nói non nớt cho nàng một chữ ‘Không’ thập phần tiêu chuẩn, Tiết Thần bị hắn làm cho tức cười. Tô Uyển bưng một mâm trái cây lại đây, nói với Tiết Thần: “Phu nhân cũng đã mệt mỏi nửa ngày, tới ăn chút trái cây đi ạ.”

"Ừ. Ninh ca nhi, ăn quả quả, muốn hay không?” Tiết Thần cố ý cầm lấy một quả nho trong suốt như trân châu đen đưa đến trước mặt Ninh ca nhi quơ quơ. Đôi mắt to đen của Ninh ca nhi liền chuyển động theo quả nho trong tay Tiết Thần, còn chưa đáp lời thì nước miếng đã chảy xuống dưới, bộ dáng tham ăn khiến mọi người trong đình hóng gió đều bật cười.

Hân tỷ nhi vội không chờ nổi trường lên bàn, tư thế tùy tiện thật giống như Tuân ca nhi lúc xưa. Ninh ca nhi thì trái ngược, lại giống một nữ hài nhi hơn, an tĩnh nhẹ nhàng vừa không làm ầm ĩ cũng không chơi xấu, dường như bất luận thời điểm nào cũng đều có thể duy trì dáng vẻ quý công tử ưu nhã.  Sau khi ngồi xuống, Ninh ca nhi không làm như Hân tỷ nhi trực tiếp giơ tay cầm lên một chùm mà lại sai sử Hạ Châu đang ôm hắn, ngón tay bụ bẫm chỉ vào quả nho, tuy nói một chữ nhưng rất rõ ràng: “Ăn.”


Hạ Châu nén cười, vừa lột quả nho cho hắn vừa nói: “Được, nô tỳ lột vỏ cho tiểu công tử ngay.”

Mọi người đều cho rằng Ninh ca nhi không phản ứng, nhưng không ngờ tiểu tử này lại còn rất nghiêm trang nói với Hạ Châu: “Thưởng.”

Đến lúc này thì Tiết Thần không nhịn được cười, cũng mặc kệ hắn nghe hiểu hay không bèn trêu ghẹo một tràng: “Ôi trời, Nhị công tử thật oai phong cứ như đại gia vậy, ngay cả Tuân ca nhi cũng không hiểu chuyện như thế.”

Ninh ca nhi như nguyện ăn một quả nho, cực kỳ thưởng thức đến nỗi hai mắt híp lại, nhẹ nhàng nhai rồi xuống, lúc này mới cho Tiết Thần một chữ: “Hiểu.”

Toàn bộ nữ nhân trong đình đều thấy rất thú vị, tất cả vây quanh Ninh ca nhi mồm năm miệng mười khen ngợi. Trong khi đó Hân tỷ nhi cứ mặc kệ, chộp lấy một chùm nho liền bỏ thẳng vào miệng mà gặm, mặt mày chân tay quần áo dính đầy nước nho. Tiết Thần sợ con bé bị nghẹn không phun được hạt ra, bèn vội vàng kéo Hân tỷ nhi từ trên bàn xuống cho ngồi vào lòng mình, lau khô tay và miệng con bé xong mới lột nho cho ăn. Bên kia Ninh ca nhi đang ghét bỏ nhiều nữ nhân vây quanh hắn như vậy, lại từ trong miệng nhảy ra một chữ: “Ồn.”

Trong đình chợt yên lặng không một tiếng động, sau đó vỡ òa bằng những một tràng cười ngặt nghẽo, không một ai là không khen Ninh ca nhi sớm thông tuệ, vân vân... Tiết Thần cũng mỉm cười, Hân tỷ nhi tuy rằng cũng thông minh, chỉ là nói chuyện không sớm như vậy, hiện giờ Hân tỷ nhi và Ninh ca nhi còn chưa được mười một tháng mà Ninh ca nhi đã có thể nghe hiểu, hơn nữa còn có thể đối thoại, đây thật chính là trường hợp đặc biệt khiến ai cũng thấy lạ.

Tiết Thần quyết định buổi tối phải đem phát hiện này kể cho Lâu Khánh Vân biết, nghĩ đến khi nghe xong vị phu thân nào đó nhất định sẽ trưng ra biểu tình đắc ý "Đương nhiên -- -- cũng không nhìn xem là nhi tử của ai!", Tiết Thần không khỏi âm thầm nở nụ cười.


Đang nói nói cười cười thì Thiền Oánh chạy tới cười tủm tỉm chào: “Tham kiến Thiếu phu nhân, mọi người làm gì thế? Mở tiệc trà ạ?”

Tô Uyển cười ra nghênh đón Thiền Oánh, đưa cho nàng quả quýt hỏi nàng tới làm gì, Thiền Oánh xoay người nói với Tiết Thần: “Trưởng Công chúa sai nô tỳ tới mời Thiếu phu nhân. Tiền Tam phu nhân đã trở lại, đang khóc lóc kể lể ở chỗ Trưởng Công chúa.”

Tiền Tam phu nhân... Tiết Thần ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi Thiền Oánh: “Dư thị tới à? Sao người gác cổng không thông truyền cho ta biết mà lại đi tìm Trưởng Công chúa?”

Thiền Oánh trả lời: “Ai nha, không thể trách người gác cổng đâu ạ, là Dư thị ở đầu ngõ đợi vài ngày, rốt cuộc chờ được xa giá Trưởng Công chúa ra cửa. Bà ấy cản đường xa giá nên người gác cổng cũng ngăn không được, đã vậy còn lôi kéo làm Trưởng Công chúa không cách gì đi được, đành phải mang theo Dư thị vào phủ. Không ngờ tiền Tam phu nhân cái gì cũng không nói cứ khóc liên tục, Công chúa không có biện pháp nào khác nên sai nô tỳ tới mời Thiếu phu nhân qua.”

Tiết Thần nghe nói Dư thị khóc lóc thì trong lòng cũng đoán được ít nhiều. Sau khi Dư thị cùng Lâu Hải Uy phân gia dọn ra ngoài, cuộc sống khẳng định không tốt, tuy nói hiện giờ Lâu Hải Uy đang ở ngôi nhà của mẫu gia Dư thị nhưng cũng đâu có khá hơn gì? Bên người Lâu Hải Uy vẫn có Thịnh di nương thiên kiều bá mị, được hắn sủng giống như tròng mắt, làm sao có thể bao dung cho Dư thị hãm hại, dĩ nhiên cũng không thèm để ý đến Dư thị. Dư thị khẳng định sẽ cảm thấy ủy khuất, cảm thấy ngươi ăn của ta, ở nhà ta, mà còn mang theo nữ nhân tới khiêu khích ta, đây là chuyện gì thế này?!

Nếu là lúc trước thì Dư thị còn có thể tìm Lão thái quân ra mặt quản Lâu Hải Uy, nhưng từ khi bọn họ phân gia dọn ra ngoài thì đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với Lâu gia. Dư thị tới cửa đều bị người gác cổng cố tình ngăn đón, có Tiết Thần chặn ở giữa, Dư thị ngay cả đại môn của Lâu gia cũng vào không được.

Tiết Thần giao Hân tỷ nhi cho Tô Uyển tiếp tục đút nho, nàng lau tay rồi đứng dậy nói với Thiền Oánh: “Một khi đã vậy thì đi thôi, đừng làm Trưởng Công chúa chờ sốt ruột.”


*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Tiết Thần và Thiền Oánh vừa mới đến Kình Thương viện, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong truyền đến khóc kinh thiên động địa, khàn cả giọng mà khóc thật giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ bi thảm.

Tiết Thần và Thiền Oánh đưa mắt cho nhau, Thiền Oánh cũng không thể chịu nổi thấp giọng than: “Từ khi vừa vào cửa đã như vậy, người không biết còn tưởng rằng chúng ta hành hạ bà ta hay sao đấy.”

Tiết Thần theo thanh âm đi vào phòng khách, Dư thị đang khóc nước mắt nước mũi một đống, thấy Tiết Thần rốt cuộc cũng biết phải giữ mặt mũi, cố gắng thu hồi tiếng khóc. Chờ đến Tiết Thần đi đến trước mặt Trưởng Công chúa thì Dư thị đã thành công khống chế được màn khóc lóc của mình. Lần này Dư thị cũng không thất lễ, nhìn Tiết Thần đến gần liền đứng dậy cung kính hành lễ với Tiết Thần. Tiết Thần giơ tay đỡ bà ta, chủ động hỏi:

“Thẩm nương làm sao vậy? Thật xa đã nghe thấy tiếng khóc, chẳng lẽ là bị ủy khuất gì sao?”

Dư thị nghe Tiết Thần hỏi như vậy, hốc mắt lại một lần nữa đỏ ửng. Trưởng Công chúa hình như cũng đã khóc theo, cặp mắt hồng hồng nói với Tiết Thần: “Ai nha, Tam thẩm nương của con thật đáng thương. Sinh ra một đứa bất hiếu, hiện giờ nàng càng không sống nổi nữa rồi.”

Tiết Thần thầm cảm thấy kỳ lạ, nàng vốn cho rằng, Dư thị náo loạn với Thịnh Thiên Kiều, Lâu Hải Uy không giúp bà ta nên bà ta bị ủy khuất mới tìm tới cửa, không ngờ hóa ra lại là bởi vì Lâu Ngọc Tô hay sao?


Tiết Thần hỏi: “Đứa bất hiếu? Là nói đến... Ngọc ca nhi à? Hắn là người rất hiểu lễ nghĩa, lúc còn ở trong phủ luôn cung kính khiêm nhường, làm sao có thể bất hiếu?”

Dư thị dường như thật sự đau khổ, vừa nghe Tiết Thần hỏi xong thì nước mắt to như hạt đậu nối nhau rớt xuống. Lúc bà ta rời phủ xem như là một mỹ nhân vẫn còn phong vận, nhưng hôm nay nhìn như đã già đi mười mấy tuổi, hai bên tóc mai cũng đã có sợi bạc, không còn một chút gì mỹ mạo của năm đó, chỉ thấy như cành cây khô héo.

Dư thị cất giọng khàn khàn phân trần với Tiết Thần: “Thiếu phu nhân ngàn vạn lần đừng bực ta! Ta cũng không còn cách nào mới có thể da mặt dày tới tìm Trưởng Công chúa, cuộc sống của ta không thể nào chịu nổi nữa rồi. Hiện giờ ta sống trong nhà thật không bằng một hạ nhân. Nhi tử này giống như không phải do ta sinh, chỉ biết một mặt nịnh hót Tam công chúa, vì nghe theo Tam công chúa mà cả mẫu thân này cũng dung không được. Ta cũng đã lớn tuổi như vậy mà ngài không thể tưởng tượng đứa bất hiếu kia và Tam công chúa đối xử với ta như thế nào đâu! Ta chỉ nói Tam công chúa một câu đã bị nàng tát cho một cái ngay trước mặt mọi người, như vậy còn thấy chưa đủ, Tam công chúa còn bắt Ngọc ca nhi đánh ta cho nàng ta hả giận! Thiếu phu nhân, ngài cũng là mẫu thân chắc có thể hiểu, đời này ta cũng chỉ có một mình Ngọc ca nhi là nhi tử, vì để cho hắn có thể cưới Tam công chúa, hao phí bao nhiêu tiền tài và công sức ta cũng không màng. Hiện giờ người đã cưới được rồi, nhưng Tam công chúa kia tính tình điêu ngoa, căn bản là không để hắn vào mắt. Hắn lại không dám đắc tội, đành phải hết thảy nhường nhịn, hết thảy nhân nhượng, ta ở trước mặt bọn họ đã sớm không còn mặt mũi gì. Ta tự hỏi ta làm đã rất tốt rồi, tức phụ nhà người ta hầu hạ bà mẫu, ta thì ngày ngày hầu hạ bên cạnh tức nhi, làm việc còn nhiều hơn  so với ma ma và cung nữ của nàng ta, vậy mà nàng ta còn không hài lòng. Ngày ấy cùng lắm là ta ăn nhiều hơn vài miếng điểm tâm thì đã bị nàng chế nhạo, ta nhất thời không nhịn được biện giải vài câu, thế là trước mặt mọi người liền vả miệng ta. Buổi tối Ngọc ca nhi trở về nàng còn không buông tha ta, muốn Ngọc ca nhi đánh ta cho nàng xem! Thiếu phu nhân, ta là mẫu thân ruột thịt của Ngọc ca nhi mà. Làm sao nàng có thể đối với ta như vậy! Chẳng lẽ nàng không phải do phụ mẫu sinh dưỡng hay sao?”

Những lời này nói ra nghe có vẻ chân thành, Tiết Thần thấy coi bộ chắc là thật rồi.

Hơn nữa, tính cách của Tam công chúa nàng đã sớm lĩnh giáo, trước khi thành thân còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, sau khi thành thân được Lâu Ngọc Tô nâng niu, tính cách bá đạo đương nhiên càng trầm trọng hơn. Cái kiểu trước mặt mọi người cho bà mẫu ăn tát thì ngẫm lại đích xác như chuyện Tam công chúa có thể làm được.

Dư thị nói xong lại bắt đầu khóc rưng rức, khóc như ruột gan đứt từng khúc nghe thương tâm khiến người nghe rơi lệ. Trưởng Công chúa nghe cũng sốt ruột nhưng xưa nay bà đâu bao giờ là người nóng tính, chỉ chuyên tâm an ủi Dư thị: “Ngươi đừng khóc nữa, có khóc bọn họ cũng nhìn không được, nước mắt chảy ra chẳng phải uổng phí rồi. Lỡ mà khóc hỏng luôn đôi mắt thì có phải còn khổ hơn không? Mau ngừng khóc! Nếu ngươi muốn tìm một chỗ tĩnh tâm thì cứ ở lại trong phủ vài ngày, mặc kệ thế nào, thì trời cũng chưa sập xuống mà.”

Nghe Trưởng Công chúa an ủi như vậy, tiếng khóc của Dư thị không giảm bớt ngược lại tăng thêm, nước mũi nước mắt giàn giụa gào khan: “Năm đó ta thật là hồ đồ, ta hồ đồ! Hồ đồ!”


Thấy Dư thị cứ khóc lóc thảm thiết như vậy, Tiết Thần thấy trong lòng cũng không quá dễ chịu. Nàng đối với Dư thị cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, mà thật sự phải công nhận, Dư thị có kết cục hôm nay thật ra cũng là thoát không khỏi can hệ với Lâu Khánh Vân.

Năm đó nếu không phải Lâu Khánh Vân phản kế, làm Thịnh Thiên Kiều vốn dĩ tới phủ để dụ dỗ Thế tử lại biến thành bò lên giường Lâu Hải Uy, vậy thì giữa Dư thị và Lâu Hải Uy đâu thể nào có thêm một thiên kiều bá mị di nương? Nếu bên người Dư thị có Lâu Hải Uy giúp đỡ, cũng không đến mức ở ngay lúc này bị Tam công chúa và nhi tử khi dễ thành như vậy.