Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 258: Ứng phó

Edited by Bà Còm in Wattpad

Sau khi Lâu Khánh Vân rời khỏi, Tiết Thần đang ngồi ở trên giường ngẩn người suy nghĩ. Khâm Phượng và Hạ Châu khoác áo ngoài từ gian cách ngăn đi ra mang vào một nha hoàn, thấy Tiết Thần đã thức ngồi dựa trên giường đệm, Khâm Phượng đi tới bẩm báo: “Phu nhân, Thiền Oánh tới thỉnh ngài.”

Tiết Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả thực thấy Thiền Oánh ở sau bình phong thỉnh an nàng. Tiết Thần ngồi ngay ngắn lại, buông chân xuống mép giường. Hạ Châu cùng Khâm Phượng liền tới mang giày thêu vào cho nàng, sau đó đỡ Tiết Thần bụng to đùng nặng nề đứng lên. Tiết Thần hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Bên chỗ của mẫu thân có chuyện gì à?”

Thiền Oánh gật đầu: “Vâng, Trưởng Công chúa đã thức. Lúc nãy Quốc Công mới từ bên ngoài trở về, liền sai nô tỳ tới thỉnh Thiếu phu nhân qua bên đó.” Do dự trong chốc lát, trên mặt Thiền Oánh mới lộ ra một ít lo lắng, ngập ngừng nói: “Dường như là Thế tử xảy ra chuyện gì, bất quá chắc hẳn không phải là đại sự.”


Tiết Thần trong lòng rất rõ ràng, liền gật đầu, thay đổi xiêm y rồi theo Thiền Oánh đi tới Kình Thương viện.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Trưởng Công chúa ngồi trên ghế gần cửa âm thầm rơi lệ, Quốc Công đứng bên cạnh hình như đang an ủi gì đó, chẳng qua không cách nào khiến Trưởng Công chúa ngăn được nước mắt. Bà thấy Tiết Thần tiến vào mới đứng dậy, theo thói quen đỡ Tiết Thần ngồi xuống rồi nắm tay Tiết Thần nói thẳng: “Là ta thực xin lỗi mẫu nhi các con, Khánh ca nhi đã gặp rắc rối rồi. Hắn đả thương Hữu tướng, đã bị một đám quan viên liên danh tham tấu. Hoàng Thượng bãi miễn chức vụ của hắn ngay lập tức, còn nói phải bắt hắn về quy án... Ta, ta...”

Tiết Thần đứng lên vuốt lưng thuận khí cho Trưởng Công chúa, đồng thời nhìn thoáng qua Quốc Công Lâu Chiến. Lâu Chiến thấy biểu tình của Tiết Thần liền biết nàng đã rõ nội tình, trao đổi ánh mắt ‘không có việc gì’ rồi lại dùng mắt ra hiệu cho Tiết Thần hãy mau chóng an ủi Trưởng Công chúa, sau đó bèn khoanh tay đứng sang một bên.

“Mẫu thân, ngài đừng khóc. Chuyện này cũng không trách phu quân, chẳng qua phu quân chỉ đi truy nã thích khách, ai ngờ lại ngộ thương Thừa tướng. Trước khi phu quân đi tầm nã thích khách có về nói cho nhi tức nghe chuyện này rồi, chắc chắn không phải cố ý đắc tội Hữu tướng đâu. Mẫu thân hãy ngừng khóc đã, hiện giờ việc cấp bách nhất là phải làm thế nào để hóa giải chuyện này, đâu thể để cho Hoàng Thượng trách tội phu quân được chứ, ngài hãy mau chóng nghĩ ra biện pháp gì đi.”


Tiết Thần đem sự tình giải thích rõ ràng, tiếng khóc của Trưởng Công chúa quả nhiên nhỏ lại, nghe nói Lâu Khánh Vân cũng không phải tự tiện làm chủ mà đã có trở về thương lượng qua với Tiết Thần nên yên tâm hơn một chút, rốt cuộc cho dù nhi tử hồ đồ thì tức nhi chắc cũng không hùa theo đâu, nhất định giống như tức nhi trình bày, trong đó có chút hiểu lầm. Hiện giờ mình có khóc cũng không phải biện pháp, thật sự nên thay nhi tử biện bạch mới đúng. Trưởng Công chúa lập tức thu hồi nước mắt, quyết định làm chuyện một mẫu thân nên làm.

Quốc công thấy Tiết Thần đã dỗ được Trưởng Công chúa ngay tức khắc, hơn nữa còn thành công khơi dậy tinh thần "Hộ nghé" của Trưởng Công chúa, lập tức cảm thấy chính mình còn không có bản lĩnh bằng tức nhi, đã dỗ Trưởng Công chúa ngần ấy năm mà cũng chưa tìm được đúng phương pháp, chỉ nói mấy câu là có thể làm Trưởng Công chúa nghe vào. Lâu Chiến nhìn nhìn Tiết Thần đánh giá, nhận được ánh mắt ra hiệu của nàng mới bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, tiến tới nói: “Đúng vậy, hiện giờ việc cấp bách chính là tiêu trừ lửa giận của Hoàng Thượng. Còn về phía Hữu tướng, bất quá lão ta chỉ bị thương mà thôi, ta đích thân tới cửa bồi tội là được, nhưng chỗ của Hoàng Thượng thì cần có Công chúa tự mình đi một chuyến. Chuyện hôm nay ta thấy Thần tỷ nhi nói đúng, tuyệt đối không phải Ký Minh đơn phương làm sai, nàng cũng biết từ trước đến nay Hữu tướng phủ và Vệ Quốc Công phủ "nước giếng không phạm nước sông", Hữu tướng có quá nhiều lý do để Ký Minh điều tra, cũng là lần này Ký Minh không có tính toán trước, cứ thế đuổi tới Tướng phủ truy nã thích khách. Cái sai của hắn là không lập tức né tránh, trong lúc hỗn loạn đả thương Hữu tướng thì về tình cảm có thể tha thứ. Lát nữa nàng hãy vào cung, không cần phân trần gì chỉ lo khóc lóc với Hoàng Thượng là đủ, cũng không thể để Hoàng Thượng định tội Ký Minh, nơi này ta sẽ phái người đi tìm hắn.”

Trưởng Công chúa lau khô nước mắt, chỉ cảm thấy trách nhiệm trên vai mình lớn hơn rất nhiều. Từ trước đến nay bà được mọi người bảo hộ quá kỹ, thế nên gặp được vấn đề gì cũng chỉ biết khóc, tự bản thân cũng biết như vậy không tốt, nhưng người bên cạnh trước nay đều không cho bà mang bất kỳ một gánh nặng gì. Tuy nhiên lần này không giống xưa, nhi tử của bà bị người hãm hại, nếu bà tiếp tục mềm yếu thì nói không chừng nhi tử sẽ bị người hại chết, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu hắn!

Hạ quyết tâm xong, Trưởng Công chúa liền ổn định tinh thần, đứng lên kêu Thiền Oánh đi nội gian thay cung trang, tính toán suốt đêm vào cung kêu oan, cho dù là khóc sụp Nguyên Dương Điện thì bà cũng không thể để Hoàng Thượng định tội nhi tử.

Sau khi các nha hoàn đỡ Trưởng Công chúa đi vào, Tiết Thần liền đến bên người Lâu Chiến hỏi: “Cha, dọc đường đi có nên phái thêm người bảo hộ phu quân hay không? Phu quân ở kinh thành làm ra chuyện lớn như vậy, đảng của Hữu tướng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Lâu Chiến gật đầu trả lời: “Con cứ yên tâm. Bên người hắn vốn đã có gần trăm hộ vệ cao thủ, mặt khác ta lại phái hai trăm ám vệ đi theo, còn có mấy trăm Long Đình Úy của Thái Tử. Tất cả đều cùng hắn lên đường thì cho dù có lạc vào "đầm rồng hang hổ" cũng sẽ không hề hấn gì, chờ tới Mạc Bắc sẽ có quân doanh che chở, càng không cần lo lắng. Hiện giờ con cũng đang ở trong thời kỳ mấu chốt không thể suy nghĩ nhiều, cứ bình yên mà sinh hạ hài tử, ta bảo đảm trả lại cho con một Lâu Khánh Vân nhảy nhót tung tăng.”


Lúc nãy Lâu Khánh Vân nói với Tiết Thần chàng rất an toàn thì Tiết Thần còn có chút không tin, trong lòng cảm thấy Lâu Khánh Vân cố ý nói vậy để an ủi nàng, hiện giờ nghe Lâu Chiến liệt kê kỹ càng tỉ mỉ lượng người bảo hộ, trái tim treo cao của nàng đã có thể hạ xuống rồi.

“Vậy bên phía Hữu tướng thì sao ạ? Lão ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho Lâu gia, cha đã nghĩ ra biện pháp gì để ứng phó chưa?”

Câu hỏi của Tiết Thần làm Lâu Chiến dừng lại một chút, những chuyện trên triều đình vốn không nên nói cho phụ nhân hậu trạch, tuy nhiên trải qua một thời gian dài như vậy, ông cũng thấy rõ tức nhi là người đảm đương và có ý tưởng. Lâu Khánh Vân tất nhiên đã nói đầu đuôi mọi chuyện với nàng nên cũng không có gì cần giấu giếm. Bèn nói: “Hiện giờ phủ Hữu tướng đang loạn thành một đoàn, lúc nãy trước khi ta từ Đông Cung trở về, Thái Tử đã thu được một mật tin. Con biết ngoại thất vẫn luôn được Hữu tướng sủng ái là người của Thái Tử rồi chứ gì? Nàng ta đã truyền tin cho Thái Tử, nói cú điểm huyệt của Ký Minh đã làm cho Hữu tướng tê liệt giống như bị trúng gió, nàng ta canh giữ bên người Hữu tướng hầu hạ thuốc men châm cứu, đồng thời sẽ thay Thái Tử ổn định vây cánh của Hữu tướng. Chờ đến hừng đông ta sẽ đích thân đi đến phủ Hữu tướng thăm bệnh, tuy rằng hữu tướng sẽ không gặp ta nhưng chỉ cần trưng ra bộ dáng là được rồi. Cho nên tạm thời trong kinh chắc hẳn sẽ không xẩy ra nhiễu loạn quá lớn.”

Có Lâu Chiến bảo đảm như vậy, quả tim Tiết Thần mới xem như chân chính bình ổn, đến tận lúc này nàng mới hiểu rõ ràng kế hoạch của Thái Tử và Lâu Khánh Vân.

Bởi vì Nhị Hoàng tử tính kế Thái Tử thất bại khiến cho chính mình bị què nên phe Hữu tướng không còn bình tĩnh nổi. Lúc trước tuy rằng Nhị Hoàng tử cũng không lợi hại như Thái Tử nhưng dù sao cũng là một Hoàng tử có triển vọng, chỉ cần phe đảng phía sau ủng hộ nhiều một chút thì sau này có thể tìm được cơ hội. Nhưng sau khi chân Nhị Hoàng tử bị què, quyền lợi trong tay hắn càng ngày càng giảm bớt, cho nên đảng của Hữu tướng có chút đứng ngồi không yên liền muốn ám sát Thái Tử, bắt lấy cơ hội cuối cùng để ra sức phản công. Cho dù giết không được Thái Tử, nhưng chỉ cần làm Thái Tử cũng bị trọng thương thì Thái Tử và Nhị Hoàng tử đều nằm trên cùng trục ngang, ai cũng không thể chiếm thế thượng phong. Thế nhưng ám sát Thái Tử là một chuyện cần phải cực kỳ thận trọng, nếu làm không tốt mà lộ ra chân tướng thì sẽ tự hại mình. Ngay trong lúc này, Nam Cương Đại Vương tử lại thông qua Lý Đạt bàn chuyện cố ý hợp tác với Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử cảm thấy đây là một cơ hội tốt liền đề cử cho Hữu tướng. Hữu tướng bèn tính toán để cho vụ ám sát này từ đầu tới đuôi đều do Nam Cương Đại Vương tử ra tay, cho dù hắn thật sự giết Thái Tử thì Thừa tướng cũng có thể phủi sạch sẽ mọi liên quan nên liền đồng ý chuyện này. Tiết Thần phỏng đoán vụ Nam Cương Đại Vương tử đi sứ Tiêu Quốc muốn Hoàng đế hủy bỏ tiến cống chắc hẳn cũng không phải là chủ ý của Nam Cương Đại Vương, mà là chính Hán Sát Nhĩ cố ý nói ra, đây hẳn là hiệp nghị thứ hai giữa hắn và Nhị Hoàng tử. Hắn đề nghị như vậy thì Hoàng Thượng khẳng định sẽ không đồng ý, đến cuối cùng sẽ do Nhị Hoàng tử đứng ra giả bộ thuyết phục hắn, Nam Cương Đại Vương tử sẽ làm như bị Nhị Hoàng tử ‘thuyết phục’, như vậy Nhị Hoàng tử khẳng định sẽ tăng thêm ấn tượng tốt trước mặt Hoàng Thượng. Hơn nữa, Đại Vương tử thay Nhị Hoàng tử ám sát Thái Tử, Thái Tử chỉ cần bị thương thì tất nhiên phải ở trong phủ dưỡng thương, mà trong khoảng thời gian này đúng là thời điểm để Nhị Hoàng tử thượng vị.


Chỉ tiếc, tất cả kế hoạch của bọn họ đều bị Thái Tử biết, bởi vì Thái Tử có một con át chủ bài không ai ngờ được, đó chính là Liễu Yên. Ngay cả Tiết Thần cũng không biết Liễu Yên lại là người của Thái Tử, nàng chỉ nhớ rõ đời trước lúc Hữu tướng bị chém đầu, Liễu Yên đi theo xe chở tù tiễn đưa một đường hát vang ai ca, còn tưởng rằng nàng ta đối với Thừa tướng là chân ái, lại không nghĩ rằng...

Mà lúc này Lâu Khánh Vân làm những chuyện như vậy hẳn là một phần quan trọng nhất trong kế hoạch của Thái Tử, nhìn như lỗ mãng đả thương Hữu tướng nhưng thật ra đã giải quyết một đại phiền toái cho Thái Tử. Sau khi Hữu tướng tê liệt thì nhất định mọi chuyện sẽ dựa vào Liễu Yên đi truyền đạt hay đi thực hiện, Liễu Yên giống như một phu nhân Tướng gia ẩn hình, là chính tay Hữu tướng đẩy nàng ta lên vị trí này. Có Liễu Yên ra mặt khống chế vây cánh của Hữu tướng, không những có thể tranh thủ đủ thời gian cho Thái Tử diệt trừ toàn bộ vây cánh của Hữu tướng mà còn có thể thừa thắng xông lên đánh cho toàn bộ cơ cấu của Hữu tướng hoàn toàn tan rã.

Từng bước một tính kế như vậy làm Tiết Thần nhận thức rành mạch rắp tâm của Đế vương. Ngẫm lại cũng đúng, đời trước không có nàng tồn tại, không có Lâu Khánh Vân tương trợ, Thái Tử cho dù bị thương vẫn có thể dựa vào năng lực của bản thân mà thuận lợi bước lên vương vị, hơn nữa còn diệt trừ đảng phái của Hữu tướng, trấn áp cuộc khởi binh mưu phản của Nhị Hoàng tử; tuy rằng thời gian chậm lại thật nhiều năm, tuy rằng phải trả giá vô cùng thảm thiết, nhưng rốt cuộc hắn vẫn làm được. Một đời này, có nàng trùng sinh nên Thái Tử thoát được kiếp nạn ở núi Vòi Voi, có Lâu Khánh Vân sống sót giúp đỡ nên Thái Tử đã giải quyết Hữu tướng sớm hơn được bao nhiêu năm, đây thật đúng là Chân Long Thiên Tử!

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Trưởng Công chúa thay xiêm y xong liền từ trong đi ra, biểu tình kiên định giống một chiến sĩ sắp lao ra chiến trường, đứng lại trước mặt Tiết Thần và Lâu Chiến. Lâu Chiến ôm vai bà động viên, Trưởng Công chúa bèn mang theo ý chí chiến đấu sục sôi ra khỏi phủ đệ ngồi xe ngựa vào cung.


Tiết Thần tin tưởng, vì nhi tử mà Trưởng Công chúa nhất định có thể phát huy sở trường, trước tiên ít nhất là ngăn chặn được sự tức giận của Hoàng Thượng, làm Hoàng Thượng không thể vội vã định ra tội danh cho Lâu Khánh Vân, không thể vội vã cấp cho đảng Hữu tướng một công đạo. Rốt cuộc Lâu Khánh Vân quả thật đã "lỗ mãng" đả thương Thừa tướng, còn ‘"không hề đảm đương" chỉ lo trốn chạy, theo tình theo lý thì Hoàng Thượng nên cho Hữu tướng một cái công đạo mới đúng. Vì thế hiện giờ Trưởng Công chúa vào cung với một mục đích duy nhất, chính là muốn bám trụ Hoàng Thượng không cho ngài nhanh chóng đưa ra kết luận. Chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày cho đến khi Liễu Yên hoàn toàn khống chế được phủ Hữu tướng, lúc đó tình huống sẽ theo chiều hướng giảm bớt, lại kéo thêm một khoảng thời gian thì phỏng chừng cũng không còn chuyện gì nữa.