Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 167: Hàm oan

Edited by Bà Còm in Wattpad

"Chúng ta thành thân ba năm, cũng chưa đứng đắn muốn sinh hài tử..." Tiết Thần bị câu nói này của Lâu Khánh Vân làm cho dở khóc dở cười -- ba năm qua "lăn lộn" ngày đêm, hai người bọn họ hóa ra chỉ là đùa giỡn hay sao? Đùa kiểu vậy cũng thật quá lao lực.

Lâu Khánh Vân thấy vẻ hoài nghi trong mắt Tiết Thần, sờ sờ mũi, dường như có chút xấu hổ, do dự trong chốc lát mới cong lưng thì thầm bên tai Tiết Thần: “Thật ra nàng có thể hoài thai hay không chủ yếu là vì ta... Lần tới ta... "giữ ở bên trong"!”

Tiết Thần khó hiểu nhìn Lâu Khánh Vân, không hiểu câu ‘giữ ở bên trong’ là có ý gì. Lâu Khánh Vân đối mặt với nữ nhân cái gì cũng không hiểu này, đành phải lại lần nữa ghé sát vào tai nàng nhẹ giọng nói một câu, sau đó sắc mặt Tiết Thần liền dần dần đỏ rực, khó có thể tin nhìn Lâu Khánh Vân, một lúc lâu mới ngập ngừng bật ra: “Vậy thời gian dài như thế mà chàng luôn luôn...”

Mấy chữ kế tiếp Tiết Thần thật sự nói không nên lời, nàng hiện tại thật muốn bóp chết Lâu Khánh Vân, thật sự không hiểu hỏi: “Chỉ là chàng... vì sao phải làm như vậy?”

Lâu Khánh Vân ngồi xuống bên cạnh nàng, tròng mắt liếc sang nơi khác, sau đó mới chẳng biết xấu hổ nói: “Chậc, thì không phải ta sợ nàng hoài thai quá sớm tổn hại thân thể sao?”

Tuy nghe Lâu Khánh Vân giải đáp như vậy, nhưng trực giác của Tiết Thần lại nói cho nàng biết lý do này của Lâu Khánh Vân có điểm mù mờ. Dưới ánh mắt không tin truy vấn của Tiết Thần, Lâu Khánh Vân mới tước vũ khí đầu hàng: “Được được, ta nói thật. Sợ nàng mang thai quá sớm tổn hại thân thể thật sự là một lý do, bất quá còn có một lý do khác -- -- hai mươi mấy năm qua ta chưa hưởng qua mùi vị nữ nhân, dù sao cũng phải để ta... Nàng hiểu mà!”

Một câu ‘nàng hiểu mà’ của Lâu Khánh Vân làm Tiết Thần thở hắt ra một hơi, biết ngay đây mới là lý do chính, đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất. Mỗi đêm nàng tận tâm tận lực phối hợp, đã tốn rất nhiều tâm tư lo lắng không biết mình có thể hoài được hài tử hay không, thậm chí còn hoài nghi bởi vì hai người nghịch thiên mệnh nên bị trời phạt, đúng là nàng không thể nào ngờ được hóa ra sự tình lại là như vậy.

Bất tri bất giác nước mắt liền trào ra, chóp mũi chua xót lợi hại. Lâu Khánh Vân thấy nương tử khóc tức khắc tay chân luống cuống, ôm choàng lấy Tiết Thần dỗ dành: “Tại sao lại khóc, đừng khóc đừng khóc, ta sai rồi, ta sai rồi, làm nương tử chịu ủy khuất.”


Tiết Thần nước mắt hai hàng, giọng nói mang theo nức nở: “Chàng nói chàng sai chỗ nào?”

Lâu Khánh Vân dỗ nàng không được, nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Ta, ta không nên vì ham muốn của bản thân mà tổn hại cảm thụ của nương tử. Ta là đồ hỗn đản, ta thật ngu như bò, nương tử đại nhân đại lượng đừng chấp nhất với ta. Ngàn vạn lần đừng khóc nữa, ái dồ dồ, làm ta đau lòng chết đi được.”

Tiết Thần bị một câu ‘ngu như bò’ chọc cho bật cười. Bộ dáng nín khóc mỉm cười làm Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng thở phào, ôm nàng vào trong lòng, rút khăn ra lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng trấn an giống như đang dỗ một hài tử làm nũng: “Ai da, nhìn xem giọt nước mắt như trân châu nè...” Tiết Thần cho rằng chàng ta sẽ nói ra lời gì âu yếm, nhưng không ngờ câu kế tiếp lại là: “Nên giữ lại khóc ở trên giường mới xinh đẹp.”

“...”

Tiết Thần từ trong lòng ngực tên này thoát ra, đôi bàn tay trắng nõn đập lia lịa lên lồng ngực rắn như sắt thép của người nào đó nhưng người ta vẫn thản nhiên coi như gãi ngứa, ngược lại tay Tiết Thần đấm phát đau. Lâu Khánh Vân bắt lấy tay nàng đưa lên môi nhẹ nhàng thổi hơi: “Đừng, đừng cố sức, ta không đau nhưng tay nàng sẽ bị thương đấy.”

Tiết Thần không còn cách nào đối phó với kiểu vô lại triệt để này, đôi tay đưa lên nhéo má kẻ mặt dầy, giận không thể át đưa tối hậu thư: “Ta nói cho chàng này Lâu Khánh Vân, ta cho chàng thời gian ba tháng, nếu sau ba tháng ta vẫn không mang thai, ta liền đi tìm người khác thụ thai.”

Lâu Khánh Vân bị nhéo mặt vẫn là một bộ dáng vô lại hề hề, vòng tay qua eo Tiết Thần dụi mặt vào ngực nàng: “Đừng khắt khe quá, nương tử à, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, thôi thì... nửa năm nhé? Nửa năm nữa ta nhất định làm nàng thụ thai!”

Tiết Thần "chém đinh chặt sắt": “Không được, chỉ ba tháng! Ba tháng mà ta không hoài thai, ta đây không phải nói giỡn, ta liền đi tìm người khác làm ta thụ thai, chàng nghe hiểu chưa?”

Lâu Khánh Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiết Thần trong chốc lát. Tiết Thần bị ánh mắt thâm thúy nhìn không ra hỉ nộ dọa sợ, lập tức hối hận có phải mình nói chuyện hơi quá mức.

“Sau ba tháng...” Lâu Khánh Vân đột nhiên mở miệng, trên mặt vẫn không có biểu tình. Tiết Thần cũng ngậm miệng không dám nói lời nào, cho rằng Lâu Khánh Vân muốn mở miệng giáo huấn nàng, nhưng không ngờ -- --

“Được thôi, nếu nương tử đã nói như vậy, ba tháng sau ta liền đổi tên từ "Khánh Vân" thành ‘Người Khác’. Ha ha ha ha.”


“...”

Cái đồ lưu manh!

Đột nhiên Tiết Thần cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả người bị một cổ lực khó có thể kháng cự bế bổng lên, sau đó liền bị thảy lên trên đống chăn nệm mềm mại. Lâu Khánh Vân vội không thể chờ buông xuống màn lụa uyên ương móc hai bên giường, vui vẻ nói với Tiết Thần: “Nương tử nè, chúng ta hãy bắt đầu ngay đi, ta nhất định biểu hiện thật tốt. Ba tháng mà thôi, để coi ta có phải đổi tên hay không đều dựa vào ba tháng này, có được hay không?”

“Ai nha, cũng không cần gấp như vậy! Còn chưa rửa mặt kìa.”

“Rửa cái gì mà rửa, hài tử quan trọng hơn. Mau đừng nhúc nhích, bằng không ta nhịn không được làm nàng khóc đấy.”

“...”

Không chỉ lưu manh, còn khốn khiếp nữa!

*Edited by Bà Còm*

Sáng sớm Tiết Thần cảm thấy hạ thân kỳ kỳ, từ tối hôm qua Lâu Khánh Vân tận hết sức lực biểu thị một chút cái bước gọi là ‘đứng đắn sinh hài tử’, Tiết Thần liền bị một đêm khó ngủ, trong bụng cứ thấy như bị trướng trướng. Đương nhiên nàng biết đây chỉ là cảm giác khác biệt của mình, muốn có hài tử cũng không thể nào nhanh như vậy. Sau tối hôm qua nàng mới hoàn toàn hiểu được, Lâu Khánh Vân lúc trước rốt cuộc là làm khác như thế nào, mỗi lần đều là đến thời điểm cuối cùng hắn liền... Ai, không nói được, tóm lại là rất hỗn đản!

Ăn xong cơm sáng, Tiết Thần đang định đem sổ sách mấy ngày nay kiểm tra một chút, nhưng còn chưa xem được vài tờ thì Kim ma ma liền tới rồi. Tiết Thần cho rằng Kim ma ma tới giám sát mình uống dược, đang muốn nói dược này tạm thời không uống, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng Kim ma ma liền nói: “Nhị phu nhân đang ở chỗ Lão thái quân khóc lóc, Trưởng Công chúa cũng khóc theo. Lão thái quân kêu lão nô tới thỉnh Thiếu phu nhân qua đó để thương lượng.”


Tiết Thần từ sau án thư đi ra hỏi: “Nhị phu nhân xảy ra chuyện gì?”

Kim ma ma trả lời: “Không biết cụ thể đã xảy ra vấn đề gì, hình như có quan hệ đến Nhị lão gia, Lão nô ở ngoài cửa nghe được vài câu, nói là Nhị lão gia bị Hình Bộ bắt lại, chắc là phạm phải chuyện gì.”

Tiết Thần nhíu mày khó hiểu: “Bị Hình Bộ bắt? Nhị lão gia?”

Đây cũng không phải là chuyện đùa. Nhị lão gia Lâu Viễn là Nhị gia của Vệ Quốc Công phủ, làm chức Thủy sư Đô đốc, vì sao đột nhiên lại bị Hình Bộ bắt? Chẳng lẽ Hình Bộ không chút nào nể mặt Vệ Quốc Công phủ sao? Không cần bận tâm đến Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân sao?

Vội vàng tiến vào Tùng Hạc viện, Tiết Thần đi đến bên người Nhị phu nhân. Nhị phu nhân ngẩng đầu thấy nàng liền ôm chặt Tiết Thần vừa khóc vừa nói: “Thần tỷ nhi, con hãy nhờ Khánh ca nhi cứu Nhị thúc thúc đi, nhà chúng ta không thể không có Nhị gia. Đây không biết có chuyện gì xảy ra, đang êm đẹp tại sao lại bị Hình Bộ bắt chứ?”

Tiết Thần vội vàng an ủi: “Nhị thẩm đừng khóc, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Lão thái quân bảo nha hoàn: “Đi múc nước tới cho Nhị phu nhân rửa mặt, đừng khóc. Vụ này vừa thấy coi bộ bị người ta ngáng chân, bằng không làm thế nào hắn vừa đưa thuyền ra khơi thì xảy chuyện cho được?”

Tiết Thần hỏi: “Trên thuyền của Nhị lão gia xảy ra vấn đề gì thế ạ?”

“Bên trong lương thảo có giấu cần sa, một trăm cân. Lúc đó Nhị gia đi một chuyến tới Phúc Kiến, vận chuyển lương thực thu thuế ở Phúc Kiến về lại kinh thành. Vốn dĩ cũng không phải nhiệm vụ của Nhị gia, cũng không biết vì sao lại quyết định chạy chuyến này. Thuyền vừa cập bến kinh thành, còn ở bến tàu thì bị quan binh kiểm lương tra ra vấn đề, trong lương thảo lén tàng hàng cấm là tội lớn, càng đừng nói đến hàng cấm đó là cần sa.” Lão thái quân đơn giản thuật lại cho Tiết Thần nghe một lần.

Tiết Thần nghe hiểu, chủ yếu chính là Nhị lão gia đi một chuyến vốn dĩ không phải nhiệm vụ rồi bị người ngầm tính kế.

Lâu Khánh Vân từ bên ngoài trở về, sắc mặt cũng lạnh lùng, hành lễ với Lão thái quân xong mới nói: “Nhị thúc kỳ này có lẽ là chọc phải phiền toái. Hữu tướng vốn cùng chúng ta không hợp, bọn họ thuộc đảng của Nhị Hoàng tử, chúng ta ủng hộ Thái Tử, hiện giờ chỉ sợ không phải chỉ là vấn đề riêng của Nhị thúc mà đã bay lên tới trình độ đảng phái tranh đấu rồi.”


Lão thái quân hít sâu một hơi rồi ngồi xuống, im lặng một lát mới nhíu mày hỏi: “Chuyện này của Nhị thúc ngươi xảy ra thế nào, điều tra ra là ai...”

Lâu Khánh Vân nhìn thoáng qua Nhị phu nhân lúc này đã ngừng khóc, dùng khăn chậm nước mắt trên mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm. Lâu Khánh Vân do dự trong chốc lát rồi mới nói: “Là Thủy sư Tham quân Dư Khánh Niên tố cáo Nhị thúc. Hiện giờ hắn phản chiến đi theo đảng Nhị Hoàng tử.”

Dư Khánh Niên trước đây là Thứ sử Thượng châu, năm trước đệ sổ con cho Trung Thư Tỉnh chờ lệnh triệu hồi kinh thành, nhưng nhất thời kinh thành không có chỗ nào thích hợp để dàn xếp cho hắn. Cũng may nhờ Lâu Viễn cầu Lâu Chiến cho Dư Khánh Niên vào phủ Thủy sư Đô đốc nhậm chức Tham quân. Vốn tưởng rằng hắn sẽ biết ơn báo đáp, nhưng không ngờ hắn ở sau lưng phản chiến gia nhập vào đảng Nhị Hoàng tử, còn không lưu tình chút nào đâm sau lưng Nhị lão gia một dao, làm Nhị lão gia trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hơn nữa còn móc nối với người Lâu gia đem chuyện này thọc đến Hình Bộ, đến tai Thiên tử, làm Lâu Viễn muốn lén giải quyết cũng không có cách gì.

Người sáng suốt vừa thấy liền biết, Lâu Viễn đây là bị người hãm hại -- rốt cuộc chẳng qua chỉ là một trăm cân cần sa, đừng nói là Lâu Viễn không làm, cho dù có làm thật thì với quan hệ của Lâu gia, không cần chuẩn bị thì những quan viên đó cũng không dám đụng vào. Nhưng hiện giờ vụ này đã trực tiếp báo lên Hình Bộ là đã không giống nhau, một khi Hình Bộ Thượng Thư đệ sổ con thì ngay cả Hoàng Thượng cũng không cách gì bao che tại triều.

Mà người làm ra chuyện này thật mau đã bị tra xét ra, chính là Dư Khánh Niên, phụ thân của Tam phu nhân Dư thị, ngoại tổ của Lâu Ngọc Tô.

Trong đầu Tiết Thần hiện lên một ý niệm -- Lâu Ngọc Tô rốt cuộc đã ra tay rồi, hắn muốn thoát ly Lâu gia, sau đó đơn độc đi làm phò mã của Tam Công chúa. Hắn tính toán dựa vào tầng quan hệ này thoát ly Lâu gia làm lớn một trận, muốn có được một địa vị ngang bằng với Vệ Quốc Công phủ.

Mà vụ của Nhị lão gia Lâu Viễn hẳn là quả pháo thứ nhất bọn chúng khai hỏa. Trong đầu Tiết Thần hồi tưởng đời trước, hình như cũng không có chuyện Lâu Nhị lão gia bởi vì chuyện này mà chịu liên lụy, có lẽ đời trước ảnh hưởng không phải rất lớn. Mà mục đích chính của Dư gia có khả năng cũng chỉ muốn giúp Tam phòng thoát ly Lâu gia, cũng không phải thật sự muốn lợi dụng chuyện này để diệt trừ Lâu Viễn -- rốt cuộc ai cũng biết dựa vào chuyện này căn bản trừ không xong Lâu Viễn.

Bất quá, không thể xét thêm một khía cạnh quan trọng -- đời trước dường như sau khi Tam phòng phân gia thì Lâu gia không gượng dậy nổi, nhưng khi đó bởi vì Lâu Khánh Vân đã chết, Lâu gia Đại phòng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, Tam phòng phân gia xong lại bổ một đao sau lưng, lúc này Lâu gia mới bị khốn đốn. Nhưng một đời này Lâu gia không hề có xu thế suy bại, bọn chúng muốn làm thương tổn nguyên khí của Lâu gia sẽ hoàn toàn không đơn giản như vậy.

Mặc kệ nói như thế nào, một đời này Lâu Khánh Vân vẫn còn tồn tại. Hoàng đế vẫn là cữu cữu ruột thịt, Thái Tử vẫn là thân biểu huynh.

Tiết Thần đúng lúc đứng ra nói: “Con cảm thấy chuyện này mọi người có thể không cần quá lo lắng. Có lẽ Dư đại nhân làm vụ này chỉ có thể xem như đi một nước cờ thứ nhất dâng lên cho người hắn đầu nhập vào. Bọn chúng ai cũng biết chỉ với vụ này thì cũng không thể làm gì Nhị lão gia, cho nên chắc hẳn chỉ là "sấm to mưa nhỏ", chờ đến khi đối phương thừa nhận ‘thành ý’ của Dư đại nhân đầu nhập thì chắc sẽ buông bỏ mà thôi.”

Ánh mắt Lâu Khánh Vân lộ ra tán thưởng và tán đồng, nói với Lão thái quân: “Thần nói đúng, con cũng cảm thấy như vậy. Với thanh thế và địa vị của Lâu gia chúng ta hiện giờ, ai sẽ thật sự muốn dùng một trăm cân cần sa tới hại chết Nhị lão gia chúng ta? Đúng như Thần nói, chuyện này bất quá là nước cờ đầu của Dư đại nhân để dâng cho đối phương biểu hiện thành ý đầu nhập mà thôi. Muốn trách thì trách Nhị lão gia nhìn người không chuẩn, thế mà lại đưa tay giúp đỡ Dư đại nhân. Bất quá chuyện này cũng khó trách, dù sao cũng là mẫu gia của Tam phu nhân. Tóm lại là một cái đồ vong ân bội nghĩa mà thôi, không cần để ở trong lòng.”


Lâu Khánh Vân mới vừa nói xong liền nghe thấy cạnh cửa truyền đến tiếng hô gấp gáp của nha hoàn: “Nhị phu nhân, ngài đi đâu thế, Nhị phu nhân!”

Nhị phu nhân Hàn thị xúc động chạy ra khỏi Tùng Hạc viện, Lão thái quân và Tiết Thần đồng thanh: “Mau phái người đi ngăn lại Nhị phu nhân.”

Nhị phu nhân muốn đi làm gì thì mọi người sao lại không biết, bất quá chính là nghe Lâu Khánh Vân nói xong, trong lòng không phục muốn đi tìm Tam phòng chất vấn mà thôi. Đây cũng không phải là hành vi lý trí gì!