Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 159: Tranh luận

Edited by Bà Còm in Wattpad

Nguyên phu nhân và Triệu thị đi vào trong đình. Triệu thị thỉnh Nguyên phu nhân ngồi trước, bộ dáng chột dạ tựa hồ có một chút lấy lòng; Nguyên phu nhân cũng không khách khí bèn cứ thế công khai ngồi xuống, thản nhiên đón nhận sự lấy lòng của Triệu thị, sau đó mới gật đầu với Tiết Thần xem như chào hỏi. Một loạt động tác như vậy mà ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Tú tỷ nhi, thậm chí khi Tú tỷ nhi hành lễ bà ta cũng không bỏ ra một ánh mắt dư thừa, chỉ phất phất tay ra hiệu cho Tú tỷ nhi đứng lên, có thể thấy được Nguyên phu nhân có thái độ thế nào đối với cách Tú tỷ nhi xử lý chuyện này.

“Thông gia phu nhân, ta vốn tưởng Tiết gia các người là dòng dõi thư hương, nữ tử nhất định là dạng người hiền lương thục đức, nhưng không ngờ phu nhân lại sinh ra một nữ nhi có tâm tàn nhẫn như vậy. Chẳng những không coi ai ra gì mà còn không đối đãi với người khác như con người. Nàng sợ hãi cái gì mà phải lén xử trí thai nhi, ngay cả một tiếng cũng không thèm báo cho chúng ta, thật đúng là tính khí của tiểu thư đại gia tộc, hừ!”

Nguyên phu nhân phát ra một tiếng ‘hừ’ làm Triệu thị không chỗ dung thân cúi đầu. Nguyên phu nhân thấy Triệu thị không nói một lời, dường như cảm thấy thái độ nhận sai của Triệu thị không tệ, vì thế bèn nói tiếp: “Tức phụ như vậy ta thật không dám khen tặng, hôm nay nàng có thể lén xử trí hài tử Nguyên gia của chúng ta, ngày mai còn không biết muốn làm ra chuyện gì "thương thiên hại lí" đây.”

Triệu thị vội vàng đứng lên nói với Nguyên phu nhân: “Thông gia phu nhân xin bớt giận, Tú tỷ nhi cũng là vô tình làm sai mà thôi, bản thân nàng vẫn là một hảo hài tử thuần lương...”


Nguyên phu nhân trừng mắt lườm Triệu thị một cái dè bĩu: “Thuần lương? Hừ! Vừa ra tay liền diệt luôn nhi tử thừa tự của Nguyên gia, độc phụ bậc này còn có thể gọi là thuần lương, lời này của thông gia phu nhân cũng quá buồn cười.”

Tiết Tú nghe Nguyên phu nhân thản nhiên mỉa mai mẫu thân, ngay lập tức muốn đứng lên chống đối nhưng lại bị Tiết Thần đè xuống. Triệu thị tuy rằng cũng cảm thấy Nguyên phu nhân nói chuyện không khách khí, nhưng trong vấn đề này Nguyên gia tổn thất một tôn tử, Sở gia tổn thất một ngoại tôn. Triệu thị biết Sở di nương là thanh mai trúc mã của Nguyên Khanh, Sở gia cũng là nhà quan lại, lúc trước bởi vì Sở di nương và Nguyên Khanh có tình cảm từ nhỏ nên Sở gia mới có thể để nữ nhi gả đến Nguyên gia làm thiếp, hiện giờ hài tử trong bụng nữ nhi không còn, Sở gia không thể trách Nguyên gia, chỉ có thể đổ cơn tức lên ‘đầu sỏ gây tội’ Tiết Tú.

“Thông gia phu nhân, xem như ta không dạy dỗ nữ nhi cho tốt, ta, ta, ta thay nàng quỳ xuống nhận lỗi với Nguyên gia.”

Triệu thị không muốn để nữ nhi gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, suy xét trong chốc lát liền muốn tự mình quỳ xuống xin lỗi thay nữ nhi, đầu gối đã cong một nửa nhưng Nguyên phu nhân cũng không ngăn cản.

Tiết Thần đi qua, một tay đem Triệu thị kéo lên: “Đường thẩm không cần sốt ruột, nếu chuyện này là chúng ta sai, vậy chúng ta cũng nên biết rõ ràng "tiền căn hậu quả" rồi xin lỗi cũng không muộn.”

Nguyên phu nhân nhìn bộ dáng Tiết Thần muốn ra mặt chống lưng cho Tiết Tú và Triệu thị, không khỏi khinh khỉnh nói: “Thế tử phu nhân, chuyện này chỉ sợ không phải phu nhân có thể nhúng tay vào. Đây là chuyện của Nguyên gia và Tiết gia, rốt cuộc phu nhân cũng là người ngoài, nếu mạnh mẽ ra mặt cho người ta, tương lai không khỏi bị thế nhân lên án là ỷ thế hiếp người bao che nhà tỷ muội mẫu gia. Thế tử phu nhân tuổi còn nhỏ nên không biết lợi hại trong đó, tương lai bị gánh danh tiếng này... thì thật không dễ nghe.”


Tiết Thần đạm nhiên cười: “Thanh danh của ta không nhọc Nguyên phu nhân lo lắng. Nếu phu nhân đã nói ta là tỷ muội mẫu gia của Tú tỷ nhi, vậy chuyện hôm nay ta chen miệng vào cũng phải mà thôi. Nói thật, ta không cảm thấy Tú tỷ nhi nhà chúng ta xử lý chuyện này không đúng chỗ nào. Một đứa thiếp thị lén ngừng dược hoài hài tử, loại chuyện thế này mà lại phát sinh ở Nguyên gia. Nếu Nguyên gia thật coi trọng lễ giáo gia đình, loại sự tình này không cần Tú tỷ nhi tự mình ra tay, Nguyên phu nhân là đương gia chủ mẫu nên đích thật động thủ xoá sạch hoài tử kia rồi trừng phạt thiếp thị cả gan phạm quy. Hiện giờ Tú tỷ nhi chỉ bất quá không muốn để cho trưởng bối thêm phiền toái nên thay phu nhân làm chuyện này. Không ngờ không nhận được ân huệ mà hóa ra còn bị trả đũa, đây cũng thật sự quá oan uổng!”

Nguyên phu nhân nghe những lời phân trần của Tiết Thần bèn đứng bật dậy, đánh giá Tiết Thần từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng nói: “Ta sớm nhìn ra tỷ muội các người chính là cá mè một lứa. Xem ra sau này nhi tử thừa tự của Lâu gia tất nhiên sẽ gian nan, có một tức phụ như vậy thật là gia môn bất hạnh.”

Tiết Thần không giao động, tiếp tục mỉm cười nhẹ nhàng nhả ra từng chữ: “Nguyên phu nhân cũng xen vào việc người khác không phải à, đang êm đẹp vì sao phải lôi Lâu gia vào đây? Nhi tử thừa tự của Lâu gia chỗ nào cần dùng đến Nguyên phu nhân lo lắng, đấy là vấn đề riêng của Lão thái quân và Trưởng Công chúa trong phủ chúng ta, Nguyên phu nhân thật sự không cần nhọc lòng. Bất quá, nếu phu nhân muốn nói lý với ta, ta đây liền bồi phu nhân vài câu. Tú tỷ nhi nhà chúng ta gả vào Nguyên gia có điểm nào làm không đúng bổn phận? Tú tỷ nhi vào cửa bất quá ba năm, nếu là nàng không nhi thì lúc này phu nhân làm chủ mẫu có thể ngừng dược tránh thai của Nguyên công tử thiếp thị, cho phép thiếp thị mang thai để sinh một thứ trưởng tử cũng không có gì đáng trách. Chỉ là trên thực tế, Tú tỷ nhi nhà chúng ta cũng thực biết tranh đua, trong ba năm đã sinh cho Nguyên gia một hài nhi, như vậy xin hỏi Nguyên phu nhân, hiện giờ có lý do gì để cho phép thiếp thị sinh hài tử? Nếu không có đạo lý này, vậy Tú tỷ nhi xử trí hài tử trong bụng thiếp thị thì có gì không đúng? Nguyên gia các vị tốt xấu gì cũng là dòng dõi thư hương bao đời đọc sách thánh hiền, vậy mà ngay cả đạo lý dễ hiểu này cũng không biết, ra mặt giúp đỡ thiếp thị khi dễ chính thất, đây chính là "sủng thiếp diệt thê"! Chuyện như vậy nếu gặp phải trên người nữ tử khác, nói không chừng đã sớm về mẫu gia khóc lóc kể lể, lão gia ở mẫu gia có thể dâng cáo trạng lên triều đình. Ta thật muốn xem hành vi "sủng thiếp diệt thê" có thể khiến Hoàng Thượng vui vẻ thăng quan tiến tước cho lão gia công tử nhà các vị hay không?”

Nguyên phu nhân không ngờ Tiết Thần lập tức đem mâu thuẫn nâng cấp lên tới triều đình cùng vấn đề "sủng thiếp diệt thê", nhất thời có chút hoảng loạn, nói không lựa lời: “Ngươi, ngươi nói bậy gì đó? Nàng, nàng muốn tranh cái gì? Thai đầu tiên sinh ra chính là một nữ nhi, nhưng cái thai bị nàng xoá sạch lại có thể là nhi tử. Ngươi nói nhiều như cũng không thể che dấu được tư tâm hiểm ác của nàng -- chính là không muốn để thiếp thị sinh hạ nhi tử, sợ thiếp thị đoạt phân vị của nàng mà thôi!”

Tiết Thần nghe đến tận đây, tươi cười trên mặt rốt cuộc không giữ nổi, Tiết Tú hoàn toàn hết hy vọng nhắm lại hai mắt, Triệu thị thì ở một bên ôm nàng khóc nức nở. Thanh âm Tiết Thần nghe lạnh không ít, cực giận dằn giọng: “Nguyên phu nhân nói chuyện cần phải động đậy đầu óc một chút! Thân phận chính thê của Nguyên gia các vị để cho một đứa thiếp thị có thể tùy tiện cướp đi hay sao? Chỉ bởi vì chính thất sinh nữ nhi, ngài làm bà mẫu không được như ý bèn muốn nâng thiếp thị phù chính thay cho chính phòng phu nhân hay sao? Được được được, lời này xem như ta nhớ kỹ! Nguyên phu nhân đây là thay Nguyên công tử chứng thực có chuyện "sủng thiếp diệt thê" tại Nguyên gia. Một khi đã như vậy thì có lời gì cần phải nói nữa chứ? Nguyên gia các vị khinh người quá đáng, thật sự không đem Tiết gia chúng ta để vào mắt có phải hay không? Cô nương Tiết gia chúng ta dễ để người ta coi thường như vậy à? Hay cho một chuyện "sủng thiếp diệt thê", hay cho một chủ mẫu bởi vì thai thứ nhất không phải nhi tử liền muốn nâng thiếp thị của nhi tử phù chính! Hôm nay ta xem như được mở rộng tầm mắt! Không cần các vị phải giải quyết gì cả, hôm nay ta sẽ mang Tú tỷ nhi về, nếu Nguyên gia các vị muốn hưu thê nâng thiếp thì cứ việc làm! Tiết gia chúng ta sẽ chống mắt nhìn xem!”

Nguyên phu nhân bị toàn thân sát khí của Tiết Thần dọa sợ tới mức ngã ngồi trên ghế đá, trong đầu kêu ong ong, chỉ cảm thấy lời nói của Tiết Thần trong nháy mắt làm bà ta thật sự sợ hãi, "sủng thiếp diệt thê"... mình lúc nào nói qua lời này?


“Không, không phải... Ngươi, ngươi ăn nói bừa bãi, ta đâu bao giờ nói muốn hưu thê đỡ thiếp? Ta...”

Tiết Thần không đợi Nguyên phu nhân nói xong liền ngắt lời: “Nguyên phu nhân không cần giải thích, phu nhân nói Tú tỷ nhi xóa hài tử trong bụng thiếp thị là bởi vì sợ thiếp thị sinh nhi tử đoạt vị trí chủ mẫu của nàng, đây còn không phải là chứng tỏ vị trí Thiếu phu nhân của Nguyên gia các vị chính là dựa vào ai có thể sinh ra nhi tử mà quyết định à? Uổng cho Nguyên gia tự xưng là dòng dõi thư hương, quả thực làm trò cười cho thiên hạ! Dòng dõi như vậy phải nói Tiết gia chúng ta bị mù mắt mới có thể gả nữ nhi tiến vào. Nếu sớm biết như thế chúng ta cũng không cần định ra hôn sự này, cứ để Nguyên gia tùy tiện tìm một kỹ nữ đầu bảng sinh ra trưởng tôn cho các vị không phải được rồi sao? Còn muốn gây tai họa cho nữ nhi trong sạch nhà người ta làm cái gì?”

Nguyên phu nhân bị nghẹn đến mức đau ngực, chỉ là lời buộc tội đanh thép của Tiết Thần làm bà ta nhất thời lại nhớ không nổi phải phản bác như thế nào, chỉ giương mắt nhìn Tiết Thần dắt tay Tiết Tú rồi quăng một câu cuối cùng cho bà ta: “Loại nhà như vậy không nên ở lại, nếu các vị ghét bỏ Tú tỷ nhi nhà chúng ta không sinh được nhi tử, vậy hôm nay ta liền đưa nàng và Niếp Niếp về Tiết gia. Các vị thích đưa ai phù chính thì cứ việc, không ngại để cho các vị một lần nữa tìm được tức phụ tốt để sinh nhi tử!”

Nguyên phu nhân thấy Tiết Thần lôi kéo Tiết Tú muốn đi, trong lòng cũng có chút luống cuống. Thật ra trong thâm tâm bà ta cũng biết, chuyện này nếu thật nháo lớn thì đối với Nguyên gia cũng không có chỗ tốt, bởi vì xác thật Sở di nương đã làm hỏng quy củ. Nguyên phu nhân chỉ là đau lòng cho hài tử còn chưa sinh ra kia, nếu thật là một nam hài nhi thì quá đáng tiếc. Vì thế Nguyên phu nhân mới muốn làm cho Tiết gia xui xẻo, tính dựa vào chuyện này để sửa trị tức phụ xuống tay tàn nhẫn một phen, nhưng không ngờ thái độ của Tiết Thần cường ngạnh như vậy, thản nhiên không màng mặt mũi của hai nhà, mạnh mẽ mang Tú tỷ nhi về Tiết gia. Này, này, chuyện này thật sự là đi ra ngoài dự kiến của bà ta.

Chính là lên rồi lại không có mặt mũi để xuống đài, muốn duỗi tay đi cản nhưng làm như vậy không phải để người ta cảm thấy giống như bà ta bị đuối lý hay sao? Nhìn biểu tình có chút nôn nóng của Triệu thị, Nguyên phu nhân thu hồi cánh tay mới duỗi ra một nửa của mình, nghĩ thầm ở thế đạo này nếu nữ nhân gây chuyện ầm ĩ với phu gia, cuối cùng cũng không phải là mẫu gia luôn điệu thấp tư thái đến cầu phu gia tha thứ hay sao? Nếu thật là một nữ tử bị phu gia hưu bỏ, ở thế đạo này làm gì còn mặt mũi để tồn tại?

Nghĩ cho dù thế nào Tiết Tú bị Tiết Thần lãnh trở về thì Nguyên gia cũng không có hại, nếu muốn nhân cơ hội giáo huấn Tiết Tú một chút, vậy cứ để nàng quay về, ước chừng Tiết gia cũng không dám đem loại hậu trạch tranh cãi này làm ầm ĩ lên đến triều đình, cuối cùng nhị lão Tiết gia cũng phải tới cầu hòa mới đúng, khi đó bà ta sẽ có dịp làm giá một chút.


Nguyên phu nhân đập bàn một cái, kêu nha hoàn bà tử muốn đi ngăn cản hô lại: “Để nàng ta đi! Ra khỏi cửa này thì có thể không dễ dàng trở lại như vậy!”

*Edited by Bà Còm*

Tiết Thần nhìn Tiết Tú thấy nàng cũng không có chút nào lưu luyến, mang theo Tiết Thần đi đến viện của mình, bế lên Niếp Niếp đang ở trong xe hài nhi chơi đùa, không lấy bất cứ thứ gì liền theo Tiết Thần và Triệu thị đi về hướng đại môn của Nguyên gia.

Vừa lúc gặp phải Nguyên Khanh nghe tin chạy tới, Tiết Tú dừng lại bước chân, ôm hài tử nhìn hắn. Nguyên Khanh đã sớm nghe hạ nhân bẩm báo tình huống, biết Tiết Tú muốn về nhà mẫu gia, ngập ngừng dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản, chỉ là xoay mặt sang hướng khác tỏ vẻ đang tức giận.

Tiết Tú nhìn bộ dáng của hắn rốt cuộc đỏ hốc mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Tiết Thần quay người Tiết Tú sang một bên tiếp nhận hài tử trong tay nàng hỏi: “Tỷ còn có chuyện gì muốn nói với Nguyên công tử hay không?”

Tiết Tú hít sâu một hơi rồi lắc đầu: “Không có. Chúng ta đi thôi.”


Nói xong câu đó, Tiết Tú cũng không quay đầu lại đi ra khỏi đại môn của Nguyên gia, ngồi trên xe ngựa cùng Tiết Thần và Triệu thị chạy về hướng Tiết gia.