Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 156: Dọn đi

Edited by Bà Còm in Wattpad

Hai ngày nay, Thôi tiểu thư thay Thôi phu nhân đi phòng bếp lấy đồ ăn, nghe được một tin đồn làm nàng mất hồn mất vía -- nghe nói Thiếu phu nhân muốn gả Thôi tiểu thư cho Lý mã đầu trong phủ. Tin đồn có bài bản hẳn hoi, thật nhiều người đều thấy hôm qua Thiếu phu nhân kêu Lý mã đầu đến hỏi chuyện.

Thôi Tố Tâm từ phòng bếp đi ra, hai bà tử đang bàn luận trong viện thấy nàng liền im bặt, trên mặt lộ ra một trận xấu hổ, cả hai đều sờ sờ mũi xoay người rời đi. Trong lòng Thôi Tố Tâm thầm mắng những người này lưỡi dài, đối với lời đồn đãi này rất hoài nghi. Ai ngờ khi nàng lấy đồ ăn xong trên đường đi về Lê lạc cư, vậy mà tình cờ lại nghe được hai nha hoàn quét rác đang nói chuyện này. Thôi Tố Tâm tránh ở phía sau núi giả nghe lén bọn họ thảo luận, nói có bàn bản rõ ràng, ngay cả chuyện Lý mã đầu chuẩn bị mười lượng bạc đưa Thiếu phu nhân tính làm sính lễ hỏi cưới Thôi tiểu thư đều truyền vô cùng kì diệu.

Đến nước này thì Thôi Tố Tâm không thể nào không tin, cầm đồ ăn trở lại Lê lạc cư, không trì hoãn liền đi tìm Thôi phu nhân báo lại chuyện này.

“Nương, không tốt, không tốt.”

Thôi phu nhân đang tĩnh tọa đọc sách, hương nhang bay lượn lờ, bà ta có cảm giác mình giống Thái Hậu tôn quý, miễn bàn có bao nhiêu thích ý. Thôi Tố Tâm xộc vào làm Thôi phu nhân nhíu mày lại, buông sách xuống nhìn vị "khách không mời mà đến" trước mắt, vẻ không kiên nhẫn hiện rõ trên mặt.

Lúc này Thôi Tố Tâm cũng không còn tâm tình so đo vẻ giả tạo của Thôi phu nhân, ngồi xuống bên người Thôi phu nhân nói: “Nương, Tiết Thần muốn đem ta gả cho mã phu trong phủ. Ta không muốn gả cho mã phu, nương, ta không cần gả cho mã phu.”

Thôi Tố Tâm nói làm Thôi phu nhân cũng không khỏi kinh ngạc bèn mắng: “Nói hươu nói vượn cái gì vậy, Tiết Thần sao có thể đem ngươi gả cho mã phu chứ? Nàng đâu phải là ai của ngươi, dựa vào cái gì mà gả ngươi?”


Tuy rằng Thôi phu nhân nói như vậy, nhưng Thôi Tố Tâm vẫn không yên tâm: “Làm sao không có khả năng? Tiết Thần hận ngài cực kỳ, nàng ta muốn đánh phủ đầu dùm cho Công chúa, nhưng không có biện pháp ra tay với ngài, đành phải tới giày xéo ta. Ta nghe được rõ ràng bọn nô tỳ bàn luận, bọn chúng cũng không biết ta đang nghe lén, vậy còn có thể giả được hay sao? Bọn chúng còn nói, mã phu kia đã đến gặp Tiết Thần hạ sính lễ, không chừng hai ngày nữa là Tiết Thần liền tới đây định hôn cho hắn. Ta nên làm gì bây giờ? Nương, chúng ta đừng ở Lâu gia nữa, chúng ta dọn ra ngoài thì Tiết Thần không thể gây họa chạm đến ta.”

Thôi phu nhân lâm vào trầm tư, Thôi Tố Tâm nức nở nói: “Nương, ta thật sự không muốn gả cho mã phu... hu hu hu hu, không cần gả cho mã phu...”

“Câm miệng!” Thôi phu nhân thấy nữ nhi quá phiền bèn quát lạnh một tiếng. Thôi tiểu thư cũng không dám khóc thành tiếng, hiện tại trong lòng của nàng rất rối loạn, biết lần trước mẫu thân nhà mình dùng đèn Khổng Minh theo cách thường truyền tin trong quân để lừa Lâu Chiến tới Lê lạc cư, lại tố cáo Tiết Thần làm Tiết Thần ghi hận trong lòng. Cho nên theo nhận xét của Thôi Tố Tâm, Tiết Thần đây là có ý định trả thù, nàng ta không dám lôi Thôi phu nhân ra khai đao, vì thế liền nghĩ ra kế sách này, muốn dùng loại thủ đoạn dơ bẩn này để huỷ hoại cả đời của mình.

Trong lòng Thôi phu nhân lại suy nghĩ càng nhiều hơn -- hiện tại hai người họ đang ở tại Lâu gia, ngày đầu tiên vào cửa Lâu Chiến liền nói qua muốn cho Tiết Thần giúp đỡ nữ nhi tìm kiếm hôn sự; hiện giờ Tiết Thần ra tay, chưa nói đến chuyện nàng có thể thật sự tìm mã phu tới cho nữ nhi hay không, cứ cho là giả nhưng cũng đủ khiến Thôi phu nhân ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng -- -- hôn sự của nữ nhi dường như thật sự đã bị Tiết Thần nắm giữ trong tay. Cho dù Tiết Thần không phải có ý định đem nữ nhi gả cho mã phu của Vệ Quốc Công phủ, nhưng tương lai nếu Tiết Thần ở bên ngoài tùy tiện tìm một hộ tay trắng, hoặc là lấy hàng kém thay hàng tốt, vậy cũng là muốn mệnh rồi.

Ở trong kế hoạch của Thôi phu nhân, nữ nhi thế nào cũng phải gả cho một hộ danh môn vọng tộc mới được; cho dù là làm thiếp, chỉ cần có thể để Thôi phu nhân tiếp tục duy trì cuộc sống của quý phu nhân là được. Đây là do Thôi Vinh thiếu bà, nói muốn chăm sóc bà một đời một thế, cho bà ăn tốt nhất dùng tốt nhất, nhưng hắn lại chết sớm như vậy, nữ nhi hắn lưu lại chẳng lẽ không nên vì bà làm ra một chút cống hiến hay sao?

Trong lòng Thôi phu nhân dần dần có chủ ý, nói với Thôi Tố Tâm đang gấp đến độ xoay vòng vòng: “Ngươi đừng đi tới đi lui nữa, ta có biện pháp.”

Thôi Tố Tâm nghe được Thôi phu nhân nói có biện pháp, lập tức sán lại hỏi: “Nương, ngài có biện pháp gì? Mau nói nha! Ta thật sự không muốn gả cho mã phu.”

Thôi phu nhân nhìn nữ nhi gấp đỏ đôi mắt thủng thẳng nói: “Ở kinh thành ta có một bằng hữu, nàng cũng là quý phu nhân, ta và nàng nhiều năm không gặp nhưng vẫn thường xuyên thư từ lui tới. Nàng nói hiện giờ nàng sống rất tốt, kết giao toàn là đại quan quý nhân, nếu ta đi tìm nàng, nói không chừng có thể nhờ nàng tìm được cho ngươi một hộ nhà cao cửa rộng để gả vào.”

Thôi Tố Tâm nhìn Thôi phu nhân, tuy không biết mẫu thân ở kinh thành có bằng hữu quý phu nhân gì, nhưng chỉ cần nghe có lẽ mình không cần phải gả cho mã phu nàng vẫn thật cao hứng, quyết đoán gật đầu: “Tốt tốt tốt, nữ nhi đều nghe mẫu thân! Chỉ cần không gả cho loại người đê tiện như mã phu thì để ta gả cho ai đều được. Đến lúc đó chúng ta dọn khỏi Lâu gia, không bao giờ phải nhìn sắc mặt Tiết Thần nữa, nàng ta quá ác độc rồi.”

Thôi phu nhân hiếm khi nảy sinh lòng thương hại nữ nhi, một đôi mắt đẹp cũng tràn đầy hận ý -- chờ đến khi tìm được một nhà ở kinh thành cho nữ nhi, đến lúc đó sẽ làm cho Tiết Thần phải hối hận vì hành động hôm nay.

*Edited by Bà Còm*


Mùng tám tháng chạp trong cung ban cháo, Hoàng Hậu hạ ý chỉ truyền Lão thái quân Khấu thị và Trưởng Công chúa Tuy Dương vào cung. Sau khi hai người trở về thì biểu tình của Lão thái quân tương đối vi diệu, kêu Tam phu nhân Dư thị đến Tùng Hạc viện nói chuyện hơn nửa canh giờ.

Buổi tối Lâu Khánh Vân phái người trở về truyền lời, nói là nhất thời bị điều động đi vào cung canh gác, buổi tối không về phủ. Tiết Thần bèn mua rất nhiều món cay đi Tùng Hạc viện tìm Lão thái quân cùng ăn.

Tổ tôn tức hai người ăn uống thỏa thích một phen, Lão thái quân tiếp nhận khăn ướt Kim ma ma đưa tới lau tay rồi ngồi sang một bên uống trà. Tiết Thần thấy Lão thái quân đã ăn xong cũng dừng đũa, lau miệng rồi ngồi xuống bên cạnh Lão thái quân, Kim ma ma cũng mang trà đến cho nàng.

“Con nói dạo này có phải hơi kỳ quái hay không? Không phải ta bất công nhưng coi bộ vận khí của Tam phòng cũng quá tốt đấy.”

Tiết Thần uống ngụm trà, xuyên qua màn khói trà mờ mịt nhìn thoáng qua Lão thái quân hỏi: “Vận khí của Tam phòng tốt như thế nào ạ?”

Lão thái quân đến bây giờ dường như vẫn chưa nghĩ ra, thắc mắc: “Con nói coi, làm thế nào Tam Công chúa lại coi trọng Ngọc ca nhi chứ? Bọn họ gặp nhau khi nào thế?”

Tiết Thần hạ mắt, thầm nghĩ quả nhiên là chuyện này, bèn cười cười kể lại cho Lão thái quân nghe sự tình phát sinh ở Lâu gia biệt viện khi các Công chúa tới làm khách hồi tháng giêng, bất quá lại không nói đến vụ về sau Tam Công chúa coi trọng Lâu Triệu Vân, đỡ phải dôi ra thêm nhiều chuyện phiền toái.

Lão thái quân lúc này mới thở ra một hơi: “Ngọc ca nhi từ trước vẫn luôn tính toán hiệu quả và lợi ích, không ngờ hắn tính hiệu quả và lợi ích đến mức này. Thôi kệ, đây là vận khí của hắn, cũng nên hứng khởi cho Tam phòng.”

Tiết Thần không có chung cái nhìn với lời này của Lão thái quân: “Có phải vận khí tốt của Tam phòng hay không hiện tại nói còn quá sớm. Bất quá có chuyện này tôn tức muốn nhắc nhở Lão thái quân một chút.”

“Con nói xem.”


“Tam phòng hiện giờ có Tam Công chúa, tôn tức sợ bọn họ sớm muộn gì sẽ mượn cơ hội đề nghị phân gia, cho dù có không muốn thì ngài cũng nên chuẩn bị tinh thần.”

Tiết Thần nói làm Lão thái quân nhìn về phía nàng: “Phân gia? Không đến mức như vậy chứ? Nói thế nào cũng là người Lâu gia, Tam lão gia tuy không phải thân sinh nhi tử của ta, nhưng cũng là nhi tử của Lão Quốc Công mà.”

Hơi mỉm cười, Tiết Thần không nhiều lời, chỉ nói một câu: “Tức nhi chỉ suy đoán như vậy thôi, cũng không có nghĩa sẽ thành sự thật. Chỉ là muốn nói ra cho Lão thái quân suy xét một chút, đừng để đến lúc thật sự xảy ra lại bị tức giận hại thân.”

Tiết Thần sở dĩ nói như vậy cũng không phải không có lý do, bởi vì đời trước đúng là vào đêm trước khi Lâu Ngọc Tô nghênh thú Công chúa thì Tam phòng đưa ra đề nghị phân gia. Khi đó Lâu Khánh Vân đã chết, Đại phòng không người nối nghiệp, Tam phòng ly khai không thể nghi ngờ đã cho Lâu gia một cú đả kích to lớn. Tuy rằng Lâu gia còn có Vệ Quốc Công Lâu Chiến chống bề mặt nhưng rốt cuộc cũng không đủ mạnh, sau khi Tam phòng phân ra thì Lâu Ngọc Tô một bước lên mây chấp chưởng Hình Bộ khiến Phò mã phủ nghiễm nhiên có cùng địa vị ngang với Lâu gia.

Đương nhiên những chuyện này Tiết Thần không thể hoàn toàn nói cho Lão thái quân biết. Nhất là đời trước sau khi Tam phòng phân gia, nghe nói Lão thái quân nằm triền miên trên giường bệnh, sức khỏe vẫn luôn không tốt lắm. Tiết Thần sợ một đời này Lão thái quân phải nghe tin tức này sẽ bị "nộ hỏa công tâm" mà thôi.

Lão thái quân nhìn chằm chằm đôi mắt Tiết Thần trong chốc lát, trong đôi mắt xinh đẹp trong trẻo như hồ nước phẳng lặng xác thật thấy được sự chân thành và chắc chắn. Lão thái quân không khỏi nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó mới trịnh trọng gật đầu: "Nếu Tam phòng quả thực vong ân phụ nghĩa như thế, ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.”

Được câu trả lời khẳng định của Lão thái quân thì Tiết Thần mới yên lòng.

*Edited by Bà Còm*

Vài ngày sau, Hạ Châu xốc mành đi vào, trải qua phòng ngoài chào hỏi Khâm Phượng và Chẩm Uyên đang thêu thùa may vá, hỏi Thiếu phu nhân có phải đang ở tiểu thư phòng, sau đó liền vào phòng đi tìm Tiết Thần.

Hóa ra là Thôi phu nhân ở Lê lạc cư nói muốn gặp nàng, kêu Vương thẩm nhắn lại với Hạ Châu. Tuy rằng Hạ Châu biết, với thân phận của Thôi phu nhân thì căn bản không có tư cách yêu cầu Thiếu phu nhân đi gặp bà ta, chỉ là lời nói của Vương thẩm làm nàng có chút chần chờ liền tiến vào bẩm báo: “Thôi phu nhân nói, bà ta ở bên ngoài mua một tòa nhà nên muốn dọn ra.”


Tiết Thần đang luyện chữ, còn một nét cuối cùng, nghe Hạ Châu nói như vậy bèn không còn hứng thú viết tiếp nên gác bút xuống, thở ra một hơi hỏi: “Ngươi nói, Thôi phu nhân ở bên ngoài mua một tòa nhà?”

Tình trạng kinh tế của mẫu nữ Thôi phu nhân Tiết Thần vẫn ít nhiều gì có chút biết đến, với khả năng của bọn họ thì làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể mua được một chỗ ở kinh thành tấc đất tấc vàng này... Duy nhất điểm này đã đủ khiến người ta quá ngạc nhiên rồi, huống chi vốn dĩ Thôi phu nhân còn muốn ôm lấy Vệ Quốc Công phủ để dưỡng lão, vậy mà chủ động đưa ra đề nghị muốn dọn đi.

“Vâng, theo Vương thẩm nói là ở vùng phụ cận ở hẻm Xuân Dương, nơi đó mà cũng vào được thì Thôi phu nhân cũng thật có tiền.”

“...”

Tiết Thần cười lạnh một tiếng, thực sự có tiền mới lạ? Bất quá, rốt cuộc bà ta làm thế nào để kiếm được tiền Tiết Thần không có hứng thú một chút nào, bèn nói với Hạ Châu: “Ta sẽ không đi gặp bà ta. Hãy trao cho bà ta năm mươi lượng phí an gia, nhắn cho bà ta biết nếu muốn dọn cũng không thể đổi ý. Chờ lát nữa ta sẽ đi đến chỗ Công chúa thay bà ta cáo từ, ngươi cứ làm như vậy đi.”

Hạ Châu lĩnh mệnh lui ra, cầm đối bài của Tiết Thần đi phòng thu chi lãnh bạc.

Tiết Thần đổi một thân xiêm y rồi đi đến Kình Thương viện. Mấy ngày nay sức khỏe của Công chúa tốt hơn một chút, Tiết Thần đi vào thì Công chúa đang ở trong vườn tu bổ bồn hoa. Công chúa nhìn thấy Tiết Thần liền vẫy tay kêu nàng đi vào đình ngồi chờ một lát, sau đó kêu Thiền Oánh pha trà đưa đến cho nàng, Công chúa rửa tay xong cũng đi vào ngồi trong đình.

Tiết Thần không muốn giấu giếm bèn nói thẳng: “Nương, Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư tự mình nói muốn dọn ra ngoài, tin tức này có làm ngài cao hứng không?”

Công chúa sáng mắt. Mấy ngày nay bà đều không gặp lại mẫu nữ Thôi phu nhân. Tiết Thần đã bảo đảm ngăn cách bọn họ ở ngoài thế giới của bà, cũng không làm cho bà bị bất cứ khó xử nào. Huống chi, lần trước Quốc Công từ viện của Thôi phu nhân trở về liền tỉ mỉ khai hết toàn bộ, tự động sám hối hơn phân nửa đêm, hơn nữa thề thốt tuyệt đối không hề có dị tâm với Thôi phu nhân. Từ đó tâm tình Công chúa mới từ từ khôi phục lại.

Hiện giờ nghe được Tiết Thần mang đến tin tức này thì quả thực Công chúa có thể thở phào một hơi, vui vẻ hỏi: "Thật vậy chăng? Là ả ta tự mình muốn đi? Không phải con ra tay bức ả ta chứ?”


Tròng mắt Tiết Thần hướng sang bên cạnh nhìn nhìn, không có lập tức trả lời câu hỏi của Công chúa. Công chúa thấy biểu tình của nàng bèn lo lắng nói: “Ai nha, con ngàn vạn lần không cần vì ta mà đi bức bách bọn họ! Chuyện này về sau ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Thôi Tướng quân là chiến hữu sinh tử của Quốc Công, trước khi chết truyền tin cho Quốc Công nhờ chiếu cố mẫu nữ Thôi phu nhân. Xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ thì đây là chuyện Quốc Công phải làm. Lúc đầu ta chỉ lo lắng Quốc Công thay lòng đổi dạ, hiện tại đã biết chuyện đó sẽ không xảy ra. Vì thế có cho Thôi phu nhân ở đây cũng không có gì quan trọng, nếu con ra tay bức bách bọn rời đi, nếu bị Quốc Công biết thì chỉ sợ sẽ tức giận.”

Tiết Thần nghe Công chúa lo lắng như vậy vội vàng xua tay: “Không không không, không phải con ra tay bức bọn họ, thật sự là tự bọn họ muốn đi. Bất quá... con cũng chỉ ở phía sau động tay chân một chút mà thôi, nhưng tuyệt đối không ép buộc bọn họ đưa ra quyết định.”

Mẫu nữ Thôi phu nhân hạ quyết tâm tự mình tìm đường ra xác thật có một chút quan hệ với Tiết Thần. Nguyên nhân ở chỗ Tiết Thần sai người đồn thổi tin tức ra ngoài, nói là muốn đem Thôi tiểu thư gả thấp cho mã phu, làm Thôi tiểu thư cho rằng Tiết Thần khống chế quyền lựa chọn hôn sự của nàng ta trong tay. Vì thế mẫu nữ Thôi phu nhân mới gấp không chờ nổi muốn ra bên ngoài tìm con đường khác. Tuy rằng phương pháp này cũng không thể làm Thôi phu nhân hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng sẽ khiến Thôi phu nhân cảm thấy gấp gáp, làm bà ta sinh ra một loại ảo giác ‘nếu không tự mình tìm thì đời này cũng đừng nghĩ đến sẽ được gả vào nhà cao cửa rộng’. Tiết Thần dùng thủ đoạn này không nghĩ tới nhanh như vậy đã có hiệu quả.