Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 126: Lợi hại

Edited by Bà Còm in Wattpad

Mấy ngày nay, Lâu Chiến ở Binh Bộ không có việc gì làm, rảnh rỗi liền đến chỗ nhi tử ngồi chơi, phát hiện đây là chỗ có trà ngon nhất. Lâu Chiến cũng không khách khí, đĩnh đạc ngồi xuống hưởng dụng.

Lâu Chiến vừa thưởng trà vừa càm ràm nhi tử: "Khi xưa bởi vì điều kiện không cho phép, ba mươi tuổi ta mới thành thân, ba mươi mốt tuổi mới có ngươi, nhưng hiện tại ngươi đâu phải như vậy. Thật vất vả mới ngóng trông ngươi cưới được tức phụ, ngươi cũng đừng cả ngày nhốt mình ở chỗ này làm công, về nhà nhiều một chút bồi phu nhân của ngươi, tranh thủ sớm sinh cho ta một tôn tử đại béo. Ngươi cả ngày cắm đầu cắm cổ ở chỗ này, tôn tử của ta chẳng lẽ tự chui ra được sao?"

Lâu Khánh Vân giương mắt liếc liếc lão nhân thoạt nhìn không giống hơn năm mươi tuổi một chút nào, nhiều lắm khoảng hơn bốn mươi, thật sự không muốn phản ứng lại vấn đề nhàn chám của lão cha. Chỉ là, Lâu Chiến không chút nào cảm thấy vấn đề của mình nhàm chán, thấy nhi tử không để ý tới mình lại càm ràm tiếp: "Ngươi ở chỗ này cứ viết viết viết, có thể sinh ra hài tử sao? Ngươi cả ngày lăn lộn ở Đại Lý Tự giúp đỡ Đại lão gia, có thể sinh ra hài tử sao? Ngươi thẩm bao nhiêu án giỏi giang đến cỡ nào... có thể sinh hài tử sao?"

Lâu Khánh Vân đặt hồ sơ vụ án trong tay xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Lâu Chiến nói: "Cha, ngài có thể đổi một chỗ khác để lải nhải hay không? Nếu ngài không lải nhải, nhi tử có thể làm xong công việc sớm một chút, làm xong là có thể về nhà sinh tôn tử cho ngài, ngài..."

Hắn còn chưa nói xong thì bên ngoài liền truyền lời nói quản gia trong phủ có chuyện cầu kiến. Quản gia tiến vào, đầu tiên là hành lễ, sau đó liền đem chuyện phát sinh trong phủ hôm nay bẩm báo lại cho hai vị này. Lâu Chiến nghe được cảm thấy đầu óc có chút mây mù dày đặc, bất quá Lâu Khánh Vân vừa nghe lập tức hiểu liền. Sau khi quản gia rời khỏi, Lâu Khánh Vân mỉm cười hỏi Lâu Chiến: "Cha, cáo mệnh của tức phụ, khi nào con thỉnh được đây?"

Lâu Chiến không hiểu nhi tử vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này, dường như còn chưa ý thức được điểm mấu chốt của chuyện phát sinh trong phủ hôm nay -- bất quá chỉ là mấy người tới cửa nháo chuyện bị xử trí thôi mà, một vụ thực bình thường, dù sao cũng không có khả năng là Công chúa làm, Lão thái quân thật ra cũng có năng lực này, bất quá Lão thái quân đã nhiều năm không có ra tay mạnh như vậy.

Lâu Chiến nhìn nhi tử một cái rồi nói: "Cáo mệnh của tức phụ thì dĩ nhiên tự ngươi đi thỉnh, hỏi ta làm gì? Bất quá các ngươi vừa mới thành thân, nàng mới mười sáu, vậy cũng quá sớm một chút, trừ phi là những đệ tử Hoàng gia, nếu không ta chưa bao giờ nghe qua có ai mười sáu tuổi mà lại thành Cáo mệnh phu nhân. Huống hồ ngươi lại là nhất phẩm, mười sáu tuổi mà làm Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân sao? Đừng sủng vô pháp vô thiên như vậy chứ!"


Lâu Khánh Vân trong lòng đắc ý, nhướng mày cười: "Là nương tử của con! Nhi tử thích sủng như thế nào thì cứ sủng như thế! Qua hai ngày nữa nhi tử sẽ đệ sổ con đi Nội phủ."

Lâu Chiến thật hết ý kiến với nhi tử ngốc này, bất quá ông cũng không phải là loại người không tiến bộ, thích quản chuyện riêng tư của tiểu bối, nhi tử nguyện ý làm thế nào thì cứ để hắn lộng hành, dù sao danh phận Nhất phẩm Cáo mệnh cũng không thể thiếu tức phụ, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không thành vấn đề.

"Ta đâu thèm quản ngươi khi nào đệ sổ con. Ta chỉ quan tâm tôn tử mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, trong vòng một năm ngươi phải chỉnh ra một tôn tử cho ta, cho dù là tôn nữ nhi cũng tốt, "trước nở hoa sau kết quả", ta chỉ muốn một hài tử thôi! Một năm sau nếu không có thì ta tống cổ ngươi ra biên quan, có nghe hay không!"

Đối với uy hiếp của Lâu Chiến, Lâu Thế tử theo bản năng trợn trắng mắt lườm ngốc cha, sau đó liền vùi đầu tiếp tục cực khổ làm việc, tranh thủ làm xong sớm một chút để về nhà. Trong đầu thuận tiện ngẫm nghĩ xem buổi tối hôm nay nên mua chút gì về cùng ăn với nương tử.

Lâu Chiến không được nhi tử đáp lại, chén trà cũng uống xong rồi, rót một bụng nước bèn không muốn ở đây tiêu phí thời gian, nghĩ tới hôm nay ở trong phủ có người tới nháo chắc hẳn Công chúa nhất định sợ hãi, thôi thì nên trở về dỗ dành một chút, liền xoay người lên ngựa về nhà.

Về đến nhà, thị tỳ Bảo Quyên bên người Công chúa bẩm báo Công chúa vẫn còn đang ngủ, Lâu Chiến cảm thấy chán muốn chết bèn đi tới chỗ Lão thái quân. Lão thái quân thấy nhi tử liền lôi kéo thuật lại một tràng chuyện xảy ra hôm nay, lại còn tấm tắc khen Tiết Thần liên tục. Lúc này Lâu Chiến mới há hốc mồm nhìn lão mẫu thân, xác định lại: "Ngài đang nói, chuyện hôm nay không phải ngài ra tay, mà là... nương tử của Khánh ca nhi?"

Lão thái quân gật đầu, cũng biết nhi tử khó có thể tin được. Trên thực tế, nếu không phải bà tự mình trải nghiệm, chính bà cũng không dám tin tưởng, Lâu Chiến nhìn Lão thái quân thật lâu, sau đó mới ấp úng nói một câu: "Chả trách muốn thỉnh cáo mệnh."

*Đăng tại Wattpad*

Lâu Khánh Vân về tới nhà vừa đúng lúc khắp nơi đã lên đèn. Tiết Thần đang tự mình đứng trước chụp đèn dùng xiên tre khảy bấc, nghe Tô Uyển và Hạ Châu thỉnh an Lâu Khánh Vân thì Tiết Thần mới xoay người lại. Lâu Khánh Vân tiếp nhận xiên tre trong tay nàng đặt trên khay Hạ Châu đang bưng. Tiết Thần cười hỏi: "Đã trở lại rồi?"


Lâu Khánh Vân gật đầu, sau đó phất phất tay cho Tô Uyển và Hạ Châu, hai người liền cúi đầu lui xuống, cẩn thận đóng cửa phòng lại cho hai chủ tử. Lúc này Lâu Khánh Vân mới ôm chầm Tiết Thần, nâng nàng lên xoay vài vòng khiến Tiết Thần sợ tới mức đành phải ôm lấy cổ chàng ta, hờn dỗi nói: "Ai nha, chàng làm gì thế! Lại có chuyện tốt gì à, sao chàng cao hứng như vậy?"

Lâu Khánh Vân hôn một cái thật kêu lên miệng của nàng, sau đó mới ôm nàng ngồi xuống, thuận thế để nàng ngồi trên đùi dựa vào lòng mình, hứng chí khen: "Nương tử à, nàng thật khiến ta nở mày nở mặt!"

Nói xong lại muốn hôn Tiết Thần, bị Tiết Thần dùng tay chặn miệng bất đắc dĩ hỏi: "Cái gì thế? Chàng bị hư não rồi à?"

Lâu Khánh Vân liền đem chuyện hôm nay nói lại một lần, cuối cùng còn oán trách Tiết Thần không chịu để mình hỗ trợ, vân vân... Tiết Thần không để bụng cười: "Là chuyện này sao? Ta còn tưởng chuyện gì to tát."

Nói xong liền muốn từ trên đùi Lâu Khánh Vân đứng dậy, lại bị hai cánh tay như hai gọng kìm kẹp ở vòng eo. Lâu Khánh Vân nói: "Chỉ với chuyện này thôi, nàng không biết Lão thái quân cao hứng bao nhiêu đâu. Vừa rồi ta mới trở về liền bị Lão thái quân kéo đến, khen nàng từ đầu đến chân không chừa chỗ nào, ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo ta nhất định phải đối tốt với nàng, nhất định phải chăm sóc nàng cẩn thận."

"..." Tiết Thần vô ngữ nhìn tướng công nhà mình: "Không đến mức đó chứ. Lão thái quân không chê ta xen vào việc người khác đã quá tốt, còn khen ta nữa?"

"Đâu thể nào nói là "xen vào việc của người khác"? Khang gia làm quá phận như vậy, lừa hôn mà dám ngang nhiên lừa đến trên đầu chúng ta, nếu nàng không ra tay, dựa vào nương thì... chuyện này liền không có kết quả. Lão thái quân thật sự thích nàng, cũng thích y như ta vậy, từ đầu đến chân, đến từng sợi tóc đều thích. Nàng cũng không thấy tính tình của nương thế nào sao? Mấy năm nay đều là Lão thái quân âm thầm giải quyết hậu quả cho nương, không biết phí mất bao nhiêu tâm sức rồi. Lão thái quân chỉ sợ ta cưới phải một tôn tức nhi là hồ nhão giống như nương, nàng tốt như vậy sao Lão thái quân lại có thể không thích nàng? Lão nhân gia còn nói, sau này tất cả mọi chuyện trong phủ nàng cứ yên tâm lớn mật giải quyết, lão nhân gia sẽ chống lưng cho nàng! Còn có ta nữa, không chỉ trong phủ, cho dù ngoài phủ có việc gì ta cũng có thể chịu trách nhiệm cho nàng! Cứ việc lộng hành!"

Tiết Thần bị lời nói hùng hồn của Lâu Khánh Vân chọc cười, nhéo nhéo mũi chàng ta mắng yêu: "Ngốc tử."

Hai vợ chồng ở trong phòng ngọt ngấy trong chốc lát, sau đó Lâu Khánh Vân nói muốn mang nàng ra ngoài ăn cơm. Tiết Thần cũng muốn ra ngoài chơi, thay đổi xiêm y liền cùng Lâu Khánh Vân ra cửa, ở Cảnh Thúy viên ăn xong cơm chiều. Lâu Khánh Vân lại dẫn Tiết Thần đi dạo một vòng, đôi phu thê đi chơi đến giờ Tuất hai khắc mới trở lại phủ. Hôm nay Lâu Khánh Vân quá đỗi thiện tâm, chỉ cần một lần liền tha cho Tiết Thần đi ngủ.

*Đăng tại Wattpad*


Tháng năm, Tú tỷ nhi sinh cho Nguyên gia một khuê nữ nặng sáu cân, Tiết Thần, Tĩnh tỷ nhi và Hàn Ngọc cùng đi Nguyên gia chúc mừng. Tinh thần của Tú tỷ nhi cũng không tệ lắm, ở cữ tẩm bổ thành trắng trẻo mập mạp, so trước đây thêm vài phần phúc hậu.

"Ai da, sinh một hài tử thật không dễ dàng, nữ nhân chúng ta thật là vất vả!" Tú tỷ nhi dựa vào nhuyễn tháp, lúc nãy ôm tỷ nhi lại đây cho mọi người ngắm một chút rồi đưa nhũ nương ôm đi cho bú. Tiết Thần ngồi ở một bên lột quýt cho Tiết Tú, Tiết Tú tiếp nhận rồi nhìn Tiết Thần hỏi: "Bụng của muội còn chưa có động tĩnh gì à?"

Tiết Thần lườm nàng một cái: "Quả quýt cũng không chặn được miệng của tỷ."

Tiết Tú ngại Hàn Ngọc và Tĩnh tỷ nhi còn chưa thành thân, không tiện lôi đề tài nữ nhân đã kết hôn ra trêu chọc quá kịch liệt, đành phải cùng Tiết Thần trao đổi ánh mắt, Tiết Thần trừng nàng một cái đáp trả.

"Tĩnh tỷ nhi tháng sau cũng phải xuất giá. Ta nghe người ta nói Đường Nhị công tử rất hiệp khí, là người tốt, nhất định sẽ không khi dễ Tĩnh tỷ nhi. Chẳng qua, trước đó Đường Đại công tử đã cưới Trường Ninh Hầu phủ đích trưởng nữ Tống Dục Hoa vào cửa, ta và Tống Dục Hoa đã gặp mặt một lần, nói qua mấy câu, cũng không phải là loại dễ ở chung đâu. Sau này Tĩnh tỷ nhi gả vào, ngôn hành cử chỉ đều phải để ý một chút."

Đã không phải chỉ có một người báo cho Tĩnh tỷ nhi biết tẩu tử của Đường Phi lợi hại, khiến cho Tĩnh tỷ nhi cũng thực khẩn trương. Tiết Thần vỗ vỗ tay nàng trấn an: "Đừng quá lo lắng. Cũng giống như lúc trước muội đã nói, muội không hề muốn tranh quyền đoạt lợi thì nàng ta cũng không kiếm chuyện với muội đâu."

Tĩnh tỷ nhi gật đầu, sau đó liền đem đề tài dẫn tới trên người Hàn Ngọc: "Đúng rồi, Ngọc tỷ nhi cho tới hôm nay cũng chưa đính hôn, mẫu thân muội có tính toán gì không?"

Hàn Ngọc đang ăn gì đó, thấy ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người mình, trong mắt tựa hồ có chút lóe lên, ra vẻ thoải mái nói: "Ai nha, nói muội làm gì! Muội không thèm định thân để xem các tỷ có thể nói muội thế nào?"

Đối với kiểu nói tùy hứng của Hàn Ngọc, mấy cô nương đồng loạt lắc đầu. Đang nói chuyện thì nghe bên ngoài có nha hoàn tới bẩm báo: "Thiếu phu nhân, Sở di nương tự mình hầm canh gà cho ngài đưa lại đây."


Sắc mặt Tiết Tú lập tức lạnh xuống, cả người căng lên như sắp sửa gặp đại địch. Từ phản ứng của nàng Tiết Thần có thể nhìn ra, Sở di nương này tuyệt đối không giống như hai nha hoàn thông phòng nâng thành di nương trước đây, ít nhất là một đứa có thể làm Tiết Tú lộ ra biểu tình nghiêm túc như vậy, liền đủ chứng tỏ địa vị ở trong phủ của nàng ta không bình thường.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Tiết Thần, Tiết Tú hít sâu một hơi rồi cười giải thích: "Nàng ta là biểu muội bà con xa của tướng công, ba tháng trước được nạp vào trong phủ làm thiếp, là người Uyển Bình, cũng thuộc loại tài nữ."

Mấy chữ ít ỏi liền nói ra thân phận Sở di nương một cách rõ ràng. Trong lòng Tiết Thần thật sự cảm thấy có chút khó chịu, đường tình của Tú tỷ nhi thật nhiều chông gai, oanh oanh yến yến bên người Nguyên công tử nhiều đến nỗi khiến nàng là người ngoài mà cũng cảm thấy đau đầu.

Sau khi Tiết Tú cho vào liền cảm nhận một làn gió mang theo mùi hương nhã nhặn thổi đến, từ ngoài cửa bước vào một nữ tử dáng vẻ phong lưu, bước đi khiến ngọc bội kêu leng keng. Nữ tử đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi, cả người như một trái mật đào chín mọng thật mê người, quy quy củ củ hành lễ với Tiết Tú, sau đó mới tự tay dâng lên canh gà, nói cách nàng ta hầm canh.

Tiết Tú nhìn qua canh nhưng không uống, cười tủm tỉm nói với Sở di nương: "Làm phiền ngươi rồi, những việc này ngươi đâu cần phải làm, giao cho hạ nhân là được."

Sở di nương cất giọng mềm mại nũng nịu, nói chuyện làm cho nữ tử cũng nổi da gà: "Hầu hạ phu nhân là chuyện thiếp thân nên làm, phu nhân đừng ngại thiếp thân chân tay vụng về là được."

Tiết Tú không nói gì, cúi đầu dùng muỗng quấy chén canh, nha hoàn bên ngoài lại truyền lời, nói là Đại công tử đã trở lại.

Sở di nương nghe vậy cả người thẳng lên một ít, Tiết Thần là phụ nhân thì không sao, nhưng Tĩnh tỷ nhi và Ngọc tỷ nhi vẫn là cô nương chưa xuất giá nên không tiện ở lại, liền ào ào đứng dậy bảo Tiết Tú phải tu dưỡng thật tốt, ngày khác các nàng lại đến thăm. Trong lúc Tiết Thần khom lưng sửa sang lại tóc mai cho Tiết Tú bèn đưa ánh mắt dò hỏi, Tiết Tú không dấu vết lắc đầu, sau đó Tiết Thần xoay người đi đến cạnh cửa, liền có nha hoàn đưa áo choàng cho Tiết Thần. Sở di nương vậy mà lại đi tới bắt chuyện với Tiết Thần: "Nói vậy vị này chính là Vệ Quốc Công Thế tử phu nhân. Thường xuyên nghe phu nhân nhắc đến ngài."

Tiết Thần mặc xong áo choàng, nhìn thoáng qua Sở di nương, sau đó mỉm cười nói: "Hạnh ngộ."

Nói xong câu đó Tiết Thần liền đưa hai vị cô nương ra cửa, Sở di nương vội vàng uốn gối đưa tiễn, đi đến cạnh cửa thì vừa lúc gặp Nguyên Khanh bước vào. Thấy Tiết Thần, Nguyên Khanh lui về phía sau một bước, chắp tay chào hỏi, Tiết Thần cũng gật đầu đáp lễ, sau đó ở giữa đám nha hoàn bà tử vây quanh rời khỏi Nguyên gia.


Nếu Tú tỷ nhi đã nói không có việc gì thì Tiết Thần cũng không hỏi nhiều, rốt cuộc đây là chuyện nhà của người ta, người ngoài thật sự không tiện nhúng tay vào.

Tĩnh tỷ nhi định ngày mùng hai tháng sáu gả vào Đường gia. Cuối tháng năm Tiết Thần liền xin phép Lão thái quân và Công chúa cho về Tiết gia hỗ trợ mấy ngày, Lão thái quân bảo nàng không cần lo lắng chuyện trong phủ. Buổi tối trở về nói với Lâu Khánh Vân, Lâu Khánh Vân cũng không phản đối, bất quá, nghe được Tiết Thần nói mấy ngày đều không trở lại liền thay đổi thái độ, nhất định cũng muốn theo Tiết Thần cùng hồi Tiết gia ở vài ngày. Tiết Thần không lay chuyển được đành phải đồng ý, vì thế đôi phu thê liền dẫn theo đoàn xe mênh mông cuồn cuộn dọn tới Tiết gia ở ngõ Yến tử, trở về trụ lại Thanh Tước cư của Tiết Thần.