Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 108: Lầm người

Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiết Thần đưa Tĩnh tỷ nhi ra khỏi đại môn của Ngụy gia, lúc sắp lên xe Tiết Thần lại đột nhiên dừng bước chân, xoay người lại mặt vô biểu tình nhìn Tĩnh tỷ nhi, ánh mắt thanh lãnh như nước dọa Tĩnh tỷ nhi giật nảy mình, ấp úng mở miệng hỏi: “Trưởng tỷ, có chuyện gì vậy?”

Tiết Thần thở dài thật mạnh, nghiêm khắc mắng Tĩnh tỷ nhi một tràng: “Đây là lần cuối cùng ta giúp muội! Sau này nếu muội còn tiếp tục không mang theo đầu óc để sống, vậy ta sẽ không thèm lo cho muội nữa. Ngụy gia là cái thá gì? Ngụy lão phu nhân là hạng người nào? Mụ ta hành hạ mẫu nữ nhà muội nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Mụ ta dựa vào gì mà dám đánh mắng muội? Chỉ vì một chữ "hiếu" thôi hả? Đừng giỡn! Loại xiếc lão thái bà này dùng chẳng lẽ muội còn không thể nhận ra hay sao? Hôm nay mụ ta dùng chữ "hiếu" bắt muội quỳ, lần tới mụ ta dùng chữ "hiếu" ép muội thắt cổ, vậy muội phải tuân mệnh hay phản kháng? Không đi chết thì mụ ta gán muội tội "bất hiếu", vậy lúc đó muội nên phản ứng ra sao?”

Tĩnh tỷ nhi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Tiết Thần phát hỏa với nàng, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất muốn cúi đầu khóc, lại bị Tiết Thần lạnh lùng quát một tiếng: “Không được khóc, thu hồi những giọt nước mắt vô dụng của muội lại đi! Hiện giờ muội còn ở nhà, có nương muội và có ta chăm sóc, thời khắc mấu chốt còn có thể giúp muội một phen. Nhưng sang năm muội đã gả vào Đường gia, nếu gặp phải chuyện gì, muội không biết cách tự mình giải quyết, chẳng lẽ cả ngày cứ chạy về mẫu gia sao? Muội muốn nương muội bị phu gia chỉnh lưng có phải hay không?”

Chưa từng có người nào nói với Tĩnh tỷ nhi những chuyện này, trong lòng nàng biết Tiết Thần nói rất đúng, là vì muốn tốt cho nàng. Nhưng chính là nhất thời nàng ngây ngốc không biết đáp lại như thế nào, nhìn Tiết Thần tức giận đến nỗi đôi mắt đen tuyền tràn đầy thất vọng, Tĩnh tỷ nhi liền cảm thấy vô cùng khổ sở -- nếu Tiết Thần là tỷ tỷ ruột của nàng, từ nhỏ đã cùng nàng ở bên nhau, có lẽ tính cách của nàng sẽ không mềm yếu đến như vậy.

Một lát sau, Tĩnh tỷ nhi mới gật đầu hứa: “Muội đã biết, lần sau nhất định sẽ không còn như vậy.”

Nghe được Tĩnh tỷ nhi hứa hẹn, sắc mặt Tiết Thần mới hơi hòa hoãn một chút, chỉ chỉ xe ngựa ra hiệu cho Tĩnh tỷ nhi leo lên. Hai người lúc này mới rời khỏi cửa Ngụy gia.

Thời điểm trở lại Tiết gia đã là giờ Tuất canh ba, Tiêu thị ở cửa chờ các nàng, lúc trước khi đi Tiết Thần đã phái người truyền lời cho Tiêu thị, thông báo cho Tiêu thị biết các nàng đến Ngụy gia. Tiết Thần đem Tĩnh tỷ nhi giao vào tay Tiêu thị, nói đơn giản: “Thái thái giúp Tĩnh tỷ nhi nhìn xem trên người có thương tích gì không? Lúc con đến thì nàng đã bị lão thái bà kia đánh vài cái.”


Tiêu thị một bộ biểu tình "hận rèn sắt không thành thép" nhìn Tĩnh tỷ nhi, điểm điểm trên trán nàng vài cái mắng: “Con nói ta nên làm như thế nào mới dạy cho con hiểu đây? Mụ ta kêu con là con phải đến sao? Con có đầu óc hay không?”

Tĩnh tỷ nhi cúi đầu nghĩ ngợi, cảm thấy chuyện này sai ở chính mình, nàng không nên có thói quen muốn trốn tránh, vì thế lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định hứa với Tiêu thị: “Nương yên tâm đi, đây là lần cuối cùng! Trưởng tỷ dạy rất đúng, con không nên mọi chuyện đều ỷ lại mọi ngươi đến cứu con. Sau này Ngụy gia không có bất luận quan hệ gì với con, con sẽ không thèm để ý tới bọn họ. Chuyện hôm nay coi như đã cho con một bài học, con nhất định sẽ không quên lời trưởng tỷ đã dạy con.”

Tiêu thị không biết Tiết Thần đã nói gì với Tĩnh tỷ nhi mà có thể làm nữ nhi vốn nhu nhược từ trước đến nay giống như thay đổi thành người khác. Tiết Thần cười cười với bà, sau đó liền dắt tay Tĩnh tỷ nhi vào cửa.

Dàn xếp xong xuôi cho Tĩnh tỷ nhi, Tiết Thần về lại Thanh Tước cư, Khâm Phượng và Chẩm Uyên tiến ra đón rồi bẩm báo: “Tiểu thư, Lan tiểu thư vào lúc chạng vạng đã ra cửa, cho tới bây giờ cũng chưa trở về. Người gác cổng Tiểu Hồ đưa tin, nói là Lan tiểu thư đi Vọng Giang Lâu, hiện tại đã tống cổ tất cả người hầu hạ trở về, kêu bọn họ sáng mai đi đến đón nàng ta.”

Tiết Thần ngồi ở trước bàn trang điểm, vừa cởi xuống trang sức trên người và trên đầu vừa nghe các nàng bẩm báo, gật đầu phân phó: “Được, ta đã biết. Đưa tin cho Tiểu Hồ nói cứ để mặc kệ nàng ta lăn lộn, có cơ hội thì trở về báo tin, không cơ hội thì cứ từ từ cũng không phải vội gì.”

Khâm Phượng lĩnh mệnh đi truyền lời, Chẩm Uyên chải đầu cho nàng, thắc mắc hỏi Tiết Thần: “Tiểu thư, vì sao ngài biết Lan tiểu thư đi Vọng Giang Lâu mà không tức giận một chút nào? Vậy Lâu...Thế tử buổi tối hôm nay không phải cũng đến Vọng Giang lâu sao? Ngài để...”

Tiết Thần quay đầu lại hơi mỉm cười với Chẩm Uyên giải thích: “Ai nói Thế tử đang ở Vọng Giang lâu? Ta và Thế tử đã sửa lại thời gian, đổi lại địa điểm.”

Chẩm Uyên nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Tiết Thần, cũng mỉm cười theo. Tiết Thần lại quay đầu hỏi: “Nghiêm hộ vệ đã trở lại chưa?”

“Chưa ạ, hôm nay cả buổi trưa cũng không thấy Nghiêm hộ vệ. Hôm nay là sinh nhật của Nữu nhi, tìm một vòng ở trong phủ cũng chưa thấy ông ấy.”

Tiết Thần nhớ tới Nghiêm Lạc Đông còn có một khuê nữ dưỡng trong phủ, hỏi Chẩm Uyên: “Nữu nhi năm nay mấy tuổi?”


“Qua sinh nhật liền mười một rồi ạ.” Chẩm Uyên là đại tỷ lão thành trong phủ, đối với người trong phủ đều quen thuộc, càng đừng nói là tiểu nha đầu vẫn luôn dẫn theo bên người chơi đùa.

Tiết Thần nghĩ ngợi một chút rồi phân phó Chẩm Uyên: “Ngày mai dẫn theo Nữu nhi đi gặp Thái thái, hãy nói ta muốn cho Nữu nhi cùng học hành với Tĩnh tỷ nhi. Không cầu nàng có tạo hóa lớn gì, chỉ cần biết chữ, tu dưỡng khí chất là tốt rồi, tương lai muốn chọn cho nàng một nhà tốt.”

Chẩm Uyên biết Nghiêm Lạc Đông là ái tướng của Tiết Thần, đối xử tốt với khuê nữ của ông ta chính là đối xử tốt với ông ta, lập tức minh bạch nghe lệnh.

*Đăng tại Wattpad*

Sáng sớm hôm sau, Tiết Thần thức dậy không bao lâu thì Nghiêm Lạc Đông liền trở về báo cáo: “Tiểu thư đoán không sai, phong thư này thật sự có người giả mạo. Người viết thư chính là thương nhân buôn đồ cổ tên Cổ Tam, am hiểu nhất chính là mô phỏng chữ viết. Thư này có người ra tiền mướn hắn viết, người nọ tên Uông Đan, trước đó quen biết nhau khi mua bán đồ cổ. Sau khi Uông Đan thuê hắn mô phỏng chữ viết xong bèn lấy đi văn thư để làm mẫu. Ta dò theo manh mối từ Uông Đan thì phát hiện hắn quen biết với một Đường bình sự của Đại Lý Tự, văn thư của Lâu Thế tử là Đường bình sự giao cho hắn. Ta liền điều tra Đường bình sự thì tìm được người phía sau màn. Tiểu thư đoán xem là ai?”

Tiết Thần nhìn ông, nếu Nghiêm Lạc Đông hỏi như vậy chứng tỏ người này nàng nhất định quen biết. Mà người có oán hận chất chứa với nàng, hơn nữa có thể mua chuộc được người của Đại Lý Tự tựa hồ cũng không có bao nhiêu. Tiết Thần nhớ tới sự tình phát sinh ở hoa viên của Nguyên gia ngày ấy, bật thốt lên trả lời Nghiêm Lạc Đông: “Là Trường Ninh Hầu phu nhân Úc thị?”

Nghiêm Lạc Đông sáng mắt lên, sau đó liền cười khen: "Đúng vậy, không chuyện gì có thể qua mắt tiểu thư. Cuối cùng tra được đúng là bà ta!”

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tiết Thần liền đoán được, nếu như vậy, kẻ đêm qua Ngụy Chỉ Lan đi gặp chính là Tống An Đường. Một đêm chưa về là đương nhiên, Tống An Đường chính là loại ai đến cũng sẽ không cự tuyệt, miễn là nữ nhân có chút tư sắc đều có thể câu dẫn hắn tới tay.

Nghiêm Lạc Đông thấy Tiết Thần đã hoàn toàn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, lại tiếp tục báo cáo cho Tiết Thần: “Tối hôm qua ta có đến hậu viện của Vọng Giang Lâu một chuyến, Lan tiểu thư xem ra cũng không biết Lâu Thế tử trông như thế nào, đã nhận lầm Tống Thế tử thành Lâu Thế tử, nói không chừng...”

Tiết Thần nhìn biểu tình bất đắc dĩ trên mặt Nghiêm Lạc Đông, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.


Nói như thế nào nhỉ, cho dù nàng không muốn làm chuyện xấu -- mà không, lần này nàng thậm chí còn chưa ra tay -- nhưng những kẻ tồn tâm tư đều muốn nhào ra tự chui đầu vào rọ.

“Bất quá buổi sáng hôm nay, Lan tiểu thư chắc chắn cũng sẽ phát hiện, lúc này có lẽ đang ở hậu viện của Vọng Giang Lâu dây dưa hồ nháo với Tống Thế tử đấy chứ.”

“...” Trong nháy mắt này, Tiết Thần tựa hồ cảm giác được, vị đại nhân mặt lạnh này có lẽ cũng không phải chính trực cao lãnh như ông biểu hiện ra ngoài...

*Đăng tại Wattpad*

Sáng sớm Úc thị đã mang theo một đám "tam cô lục bà" đi đến hậu viện của Vọng Giang Lâu, muốn tới bắt gian trên giường làm cho Tiết Thần hoàn toàn mất hết mặt mũi, để xem cái con đ.. nhỏ kia còn có thể diện gì để duy trì tư thái cao ngạo của Tiết Đại tiểu thư.

Bởi vì không có gì phải sợ, cho nên Úc thị ngay cả cửa cũng không thèm gõ, sai người trực tiếp giơ chân đá cửa. Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, hai người trên giường luống cuống tay chân mặc y phục vào, vừa nhìn là có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, kéo dài đến hừng đông mới ngủ.

Úc thị mang theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn xông vào nội gian, liền thấy nhi tử y phục xộc xệch oán trách nhìn mình. Trên giường phía sau hắn có một tiểu thân ảnh đang bọc mình trong chăn run bần bật. Khóe miệng Úc thị nhếch lên, có tâm muốn cho Tiết Thần ở trước mắt bao nhiêu người mất thể diện, bèn mặc kệ nàng có mặc xiêm y hay chưa, ra hiệu cho hai phụ nhân đi cùng xông tới kéo chăn ra. Một thân thể tuyết trắng liền lộ ra, Tống An Đường cảm thấy bọn họ thật quá đáng, ít nhiều gì cũng nên có tâm "thương hương tiếc ngọc" chứ. Tống An Đường đem áo ngoài của mình khoác đến trên người nàng, oán trách nói với Úc thị: “Nương, ngài làm gì vậy? Người ta là một tiểu cô nương, cũng e lệ chứ bộ!”

Úc thị đẩy hắn ra, chỉ vào nữ nhân đang run rẩy trên giường bụm mặt không dám nói lời nào mắng: “Nàng ta mà là tiểu cô nương e lệ sao? Nàng ta nếu thật e lệ thì sao hiện giờ "xích thân lõa thể" xuất hiện trên giường với một nam nhân? Thật là cái đồ đ.. không biết xấu hổ. Người đâu, kéo nàng ta xuống giường cho ta, ta muốn nhìn đây là đồ đ.. nhà ai dám đến câu dẫn nhi tử của ta!”

Tống An Đường muốn ngăn cản, dường như có chuyện muốn nói, nhưng lại thắng không nổi tâm tình sốt ruột muốn xem Tiết Thần mất mặt của Úc thị. Mấy phụ nhân cùng xông lên, kéo xuống giường nữ tử vừa miễn cưỡng mặc vào áo ngoài của Tống An Đường, đẩy đến trước mặt Úc thị. Úc thị cúi đầu vừa thấy, nụ cười khóe miệng đột nhiên cứng đờ.

Không phải Tiết Thần?


Úc thị sửng sốt một lúc lâu cũng chưa thể nói nên lời, ánh mắt chuyển động từ Tống An Đường sang vẻ mặt tái nhợt của Ngụy Chỉ Lan. Vị phu nhân đứng bên cạnh tựa hồ cũng cảm giác được Úc thị không đúng, đẩy đẩy Úc thị ra hiệu. Lúc này Úc thị mới phản ứng lại, chỉ vào Ngụy Chỉ Lan hỏi: “Đây là ai? An Đường, đây là ai?"

Tống An Đường đi qua đỡ Ngụy Chỉ Lan lên, còn chưa nói lời nào thì Úc thị liền tát vào mặt hắn một cái, cả giận mắng: “Tống An Đường, ngươi lên tiếng coi! Cái đồ đ.. này là ai?”

Ngụy Chỉ Lan càng nghe càng cảm thấy không đúng, Tống An Đường? Hắn, hắn không phải họ Lâu sao? Nhưng ngày hôm qua, nàng câu trước câu sau đều kêu Thế tử hắn cũng không có phản đối mà? Ngụy Chỉ Lan kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Tống An Đường, không thèm giả bộ làm ra vẻ yếu ớt sợ hãi nữa, hỏi ra một câu: “Ngươi họ Tống? Ngươi, ngươi không phải hắn?”

Ngụy Chỉ Lan từ trên mặt đất bò lên, tức khắc cảm giác trời đất quay cuồng, nhớ tới hành vi phóng đãng đêm qua của mình, toàn tâm toàn ý cùng hắn uống rượu mua vui, cho dù biết trong rượu và hương đốt đều có vấn đề cũng làm bộ không biết, cùng nhau đùa bỡn nửa ngày, hiện tại lại nói với nàng... hóa ra hắn không phải Lâu Khánh Vân!

Nỗi tức giận đột nhiên trào dâng, Ngụy Chỉ Lan cũng là kẻ không dễ chọc, lập tức liền vọt tới trước mặt Tống An Đường, nắm vạt áo của hắn hét to: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải Lâu Thế tử, ngươi gạt ta! Ngươi CMN rốt cuộc là ai?”

Tiếng thét của Ngụy Chỉ Lan khiến cho tất vả mọi người trong phòng đều sợ ngây người, cái gì mà Lâu Thế tử? Hoá ra cô nương này tưởng Tống An Đường là Lâu Thế tử mới nhào vào ngực hắn, lăn giường nửa ngày mới biết đã lầm đối tượng rồi... Một đám phu nhân đi theo Úc thị cũng quả thực hết ý kiến, vốn nghĩ có thể theo như lời Úc thị đến xem trò hay của người khác một hồi, nhưng không nghĩ tới xem một lúc bèn phát hiện đây là vở ô long hài kịch do chính Tống gia biên soạn ra, muốn phì cười nhưng lại cảm thấy cười trước mặt Úc thị có điểm không phúc hậu, chỉ là... thật sự quá khôi hài!

Mang theo người tới bắt gian nhi tử, tưởng rằng sẽ làm hỏng thanh danh nữ hài nhi nhà người ta. Nhưng nữ hài nhi nhà người ta căn bản không quen biết nhi tử nhà ngươi, ngay cả hiến thân cũng đã nhận lầm nhân tài mà hiến, thử hỏi thiên hạ còn có chuyện nào khôi hài hơn chuyện này hay không?

Úc thị quả thực tức giận đến mức sắp ngất xỉu.

Còn Ngụy Chỉ Lan thì lúc này đầu óc đang xoay chuyển nhanh như chong chóng, biết mình đã vướng phải một sai lầm lớn, người nam nhân này không phải Lâu Khánh Vân, nhưng nếu nàng đã hiến thân cho hắn vậy thì hắn phải phụ trách. Nhìn y phục và cách ăn nói của hắn, còn có dáng điệu những người sáng nay tới bắt gian, coi bộ cũng không phải là nhà bình thường. Nhưng lão thái bà này hung hãn nhưng vậy nhất định sẽ không bị lừa bởi bộ dáng giả bộ đáng thương, một khi đã như vậy thì nàng đành phải đánh đòn phủ đầu.

Ngụy Chỉ Lan đẩy Tống An Đường ra, bổ nhào vào chỗ hôm qua hai người uống rượu, quơ lấy một bình rượu và và một lư hương nhỏ đã tắt đi ra, lên giọng nói với mọi người: “Ta không biết ngươi là ai, nhưng tối hôm qua ngươi đã dùng mê dược với ta, là ngươi cưỡng bách ta! Tuy ta không phụ không mẫu, nhưng tốt xấu gì cũng là cô nương trong sạch. Ta, ta có liều cái mạng này cũng muốn tố cáo ngươi với quan phủ! Muốn quan lão gia cho ta cái công đạo! Đây chính là chứng cứ của mê dược! Ta, ta...”


Lời này còn chưa nói xong, Ngụy Chỉ Lan liền ngoài suy đoán của mọi người chạy ra khỏi phòng. Ai cũng không ngờ được nàng ta là một nữ tử, toàn thân trên dưới chỉ mặc một áo ngoài của nam tử mà dám để chân trần phóng ra bên ngoài.

Úc thị lúc này mới phục hồi tinh thần, nhớ tới dược trong rượu và lư hương ngày hôm qua đích thân mình đã bỏ vào. Nếu thật sự bị nàng ta cáo lên công đường, cho dù cuối cùng mình không bị hình phạt, nhưng thanh danh có thể hoàn toàn bị huỷ hoại! Nhất định không thể để nàng ta chạy ra ngoài, bèn hét lên chói tai: “Bắt nàng lại cho ta! Bắt lại đi! Không được để nàng ta ra cửa! Không được để nàng ta ra cửa -- -- bắt nàng trở về cho ta -- --”