Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 48: Đệ nhất mỹ nữ giáo viên

Giáo viên xinh đẹp trên giảng đường kia ước chừng tầm 24~25 tuổi ánh mắt nghiêm khắc nhìn Thường Nhạc, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp mê người và dáng người dong dỏng kia thì thứ đập vào mắt người ta nhất chính là bộ ngực tiếu ngạo giang hồ kia rồi. Ngực lớn đã đành là một chuyện, nhưng hận nhất là cô nàng lại có vòng eo quá nhỏ làm người ta nghi ngại thân hình cô liệu có thể chịu đựng được sức nặng như vậy, chỉ sợ hơi cúi đầu chút sẽ mất cân bằng mà té ngã.

Thân phận của cô gái này không cần nói cũng biết, diện mạo xinh đẹp cùng vòng ngực 37E kia đã bán đứng cô, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là Tần Uyển – đệ nhất mỹ nữ giáo viên học viện Kiêu Tử, một trong tam đại ngực lớn của học viện.

Đại tỷ, duyên phận!

Trái tim vẫn còn đang mơ màng của Thường Nhạc khẽ reo vang, không thể không nói đây chính là duyên phận, không ngờ giáo viên xinh đẹp này cũng dạy tiấng Anh lớp 10 - 4, sớm biết vậy đã chăm chỉ đến lớp rồi. Chỉ mông lung liếc mắt một cái, Thường Nhạc đã thề phải biến Tần Uyển thành đồ sưu tầm của mình.

Bình thường phụ nữ có bộ ngực quá lớn thường sẽ rủ xuống, nếu không rủ xuống cũng khó có thể phát ra sức hấp dẫn cần có, ngược lại còn có chút đập vào mắt, có chút ghê ghê. Nhưng Tần Uyển thì khác, đối với bộ ngực cao ngất như vậy nhìn lại có vẻ cao quý ngạo mạn, còn có một sức hấp dẫn chỉ có ở những người phụ nữ trưởng thành, lại thêm dáng vẻ cao cao thanh thoát kia, liếc mắt nhìn đã làm người ta ăn không tiêu rồi.

Điều làm Thường Nhạc hài lòng nhất là phẩm vị của cô, nhìn từ bên cạnh, chiếc áo lót màu đen nâng đỡ bộ ngực càng trở nên mê đắm lòng người, cái gọi là yểu điệu thục nữ chính là để chỉ Tần Uyển.

Trang phục được cắt may hoàn hảo ôm lấy những đường nét hoàn mỹ được trời ưu đãi của Tần Uyển làm người ta giận sôi từng bắp thịt. Gần như có thể dùng "Nụ hoa chớm nở" "Ngạo mạn quần hùng" "Hô chi dục xuất" "Đột vi nhi xuất" để hình dung, thực sự khó làm cho người ta không mơ màng liên tưởng. Nhãn hiệu được khoác trên người nàng là thiết kế của nhà thiết kế người Ý, bà là stylish kiệt xuất nhất ở Paris những thập niên 30, nổi danh nhờ phương pháp quấn vải lên người người mẫu rồi trực tiếp cắt khâu, phòng thiết kế của bà lúc bấy giờ là một trong năm phòng thiết kế cao cấp nhất Paris, cũng là nơi văn hoa nhất Paris. Sáng lập từ đầu năm 1998 từ đó luôn là doanh nghiệp gia tộc, ngoại trừ những trang phục cao cấp được đặt làm còn phát triển cả trang phục may sẵn, nước hoa, mỹ phẩm và đồ da.

Đồng thời, trang phục nữ giới còn chú trọng đến phần eo và sự duyên dáng của vạt áo, loại thiết kế nữ tính tao nhã như vậy vẫn duy trì đến nay, thiết kế này đã làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của Tần Uyển, hơn nữa màu đen mờ ám dưới lớp váy thon dài ôm lấy cặp đùi trắng nõn cùng một đường xẻ dài thật sự là muốn làm người ta phạm tội.

Một bàn tay ra sức xoa nắn trên đùi Lâm Quai Quai, Thường Nhạc hít sâu một hơi, bất kể là tướng mạo, dáng người hay khí chất nội hàm, Tần Uyển trước mặt chính là thục nữ mà hắn luôn tha thiết mơ ước. Trong cuộc đời hắn vốn dĩ Thạch Tán Y chính là đối tượng theo đuổi hàng đầu của hắn, nhưng vì một số nguyên nhân mà đến nay vẫn không thể như nguyện, Tần Uyển lại bỗng nhiên xuất hiện vào lúc này đúng là để bù đắp cho tất cả những tiếc nuối của hắn, cho nên hắn nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội lần này.

- Mời em đứng dậy trả lời câu hỏi.

Thanh âm quyến rũ của Tần Uyển cất lên làm người ta phải nghiêm túc, thận trọng.

Thường Nhạc nể nang đứng dậy dụi mắt hỏi:

- Pardon?

Tần Uyển vốn luôn nghiên cứu giáo án cẩn thận kỹ càng dở khóc dở cười khi nhìn nam sinh này đi học huýt sáo, chính cô cũng quên mất câu vừa hỏi liền thuận miệng hỏi:

- What your name?

- Thường Nhạc.

Tần Uyển hơi giật mình, cũng là lần đầu nhìn thấy nam sinh tuấn tú này, không ngờ hắn lại chính là học sinh mới Thường Nhạc gần đây đang gây sóng gió ở học viện… sư sinh của học viện Kiêu Tử đều biết Tần Uyển ghét nhất loại người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, cô cũng không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào, rất có uy tín ở trong trường.

Những suy nghĩ trong lòng làm Tần Uyển không có cách nào nhìn Thường Nhạc có thiện cảm, cô thuận miệng hỏi:

- Where are you from?

Thường Nhạc chú ý tới vẻ mặt Tần Uyển, trong lòng cảm thấy rất kích thích hơi nhướn mày chuẩn bị khiêu khích cô giáo xinh đẹp kia liền bỏ qua khẩu ngữ tiếng Anh lưu loát mà dùng giọng tiếng Anh xen khẩu ngữ vùng Đông Bắc trả lời:

- I"m from Kao Shan Dun in China.

Toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ trong vài giây đồng hồ mọi người mới kịp phản ứng lại bật cười thành tiếng.

Tần Uyển sắc mặt biến chuyển vừa giận vừa tức nhưng vì phải làm gương cho người khác cô không thể lợi dụng công việc để trả thù cá nhân. Để đề phòng Thường Nhạc tiếp tục dùng giọng Anh Đông Bắc để tiếp tục càn quấy, cô cũng đề phòng không dám dùng tiếng Anh để hỏi tiếp. Khôi phục lại bộ dạng phong phạm thục nữ, Tần Uyển dùng giọng trào phúng nói:

- Thường Nhạc, vừa rồi tất cả bạn học đều đang chuyên tâm nghe giảng, chỉ mình em ngủ, còn không kiêng nể gì phát ra tiếng ồn, chẳng lẽ em không thấy buồn sao?

- Cô giáo, nói thật, ngay từ đầu cũng có chút buồn, còn cảm thấy cô độc, mọi người đều tỉnh mình em ngủ cũng giống như hơi thoát ly quần chúng…

Thường Nhạc cười cười tự mình diễn trò, làm bộ nói:

- Nhưng sau đó em lại nghĩ Đảng và nhân dân luôn ở bên mình, Tổ quốc mãi ở trong tim mình nên em không cô độc nữa, thế nên trong mơ cũng mơ thấy cô Tần đang giáo huấn, điều này làm em không cảm thấy buồn nữa mà trái lại còn cảm thấy rất hạnh phúc, rất thú vị.

Lời nói này của hắn làm cả lớp cười vang, mọi người đều cảm thấy Thường Nhạc ngoài vẻ hống hách còn có chút khôi hài.

Sắc mặt Tần Uyển lại thay đổi, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

Cái gọi là thừa thắng xông lên Thường Nhạc hiểu rất rõ, không để cho Tần Uyển có cơ hội phản bác, Thường Nhạc lại chủ động xuất kích, làm bộ hỏi han rất thuần phác:

- Thực ra học sinh cũng có nhiều nghi hoặc, cũng giống như con vật trong trang trại, không biết mình mơ thấy bướm hay bướm mơ thấy mình. Em cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao mỗi lần nằm mơ đều thấy cô Tần ân cần dạy bảo mà ngay cả vừa rồi cũng không phải ngoại lệ. Xin hỏi cô Tần làm thế nào mà lại làm được như vậy?

- Tôi?

Tần Uyển giật mình, những học sinh khác đều che miệng cười thầm.

- Đúng vậy.

Thường Nhạc sắc mặt sùng bái nhìn Tần Uyển tiếp tục dầy mặt hỏi:

- Vì sao em nằm mơ không mơ thấy những giáo viên khác dậy dỗ mà cứ mơ thấy cô Tần. Em nghĩ chắc là có nguyên nhân nhất định, xin hỏi cô Tần có bí quyết gì vậy? Vì nguyên nhân gì mà khiến nhân cách của cô có được ma lực lớn như vậy, đến nỗi một học sinh đần độn như em cũng bị ảnh hưởng đến vậy?

Các học sinh trong lớp vừa muốn cười liền nhìn thấy sắc mặt Tần Uyển có phần tái nhợt nên lại nhịn xuống. Mọi người đều vui sướng khi người gặp họa. Lòng suy nghĩ, tên Thường Nhạc này cũng thật đúng là, lần đầu tiên học lớp của cô Tần mà còn luôn mồm ba hoa nhớ lại lời cô ân cần dậy bảo đúng là nham hiểm. Phải biết là cô Tần đang được rất nhiều học sinh nghịch ngợm gọi là "Thiết huyết hắc quả phụ", là một giáo viên làm người khác phải đau đầu, mọi người đều phỏng đoán cô sẽ đối phó với Thường Nhạc như thế nào.

Trên giảng đường Tần Uyển trầm mặc một lát, sắc mặt rất nhanh trở lại bình thường, bộ ngực ức hiếp mê người cũng dừng nhảy lên kịch liệt, thản nhiên cười nói:

- Tôi cũng không biết tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của em, đây là một câu hỏi khó trả lời. Đương nhiên không phải mỗi một câu hỏi đều có đáp án, hơn nhà tư tưởng vĩ đại Engels đã từng nói vấn đề một người ngốc nghếch đưa ra thì đến mười người thông minh cũng không thể trả lời được.

Phàm là người đều nghe được là cô Tần đang mắng móc Thường Nhạc, những học sinh trong phòng càng không dám cười, sợ đắc tội tên tiểu sát tinh kia.

Nhưng không ngờ Thường Nhạc lại không hề phản ứng gì mà lại tươi cười tà mị như có chiêu bài gì, ho khan một tiếng ưỡn người nghiêm mặt hỏi:

- Cô giáo, cô cho rằng những học sinh đang ngồi đều thông minh sao?

Tần Uyển hơi nao nao, tận quản trực giác của cô cảm thấy lời nói này của Thường Nhạc có thâm ý khác, rất có thể là bẫy mình, nàng cũng không có dũng khí đắc tội tất cả học sinh mà tự nhiên cười nói:

- Đương nhiên, các bạn đều là một thế hệ thông minh. Tương lai các bạn bước vào xã hội rất nhiều người sẽ trở thành trụ cột của quốc gia.

- Em biết rồi.

Thường Nhạc bộ dạng như hiểu ra được điều gì đó, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người hắn tiếp tục chậm rãi nói:

- Mãi tận bây giờ em mới hiểu trong trường có tin đồn là đề thi tiếng Anh của cô Tần ra rất nhiều học sinh đều không thể giải được, lời nói của Engels quả là có lý, em còn nghi ông ta còn là một nhà tiên tri vĩ đại nữa.

Thường Nhạc còn chưa nói hết phòng học đã nổ tung, có mấy tên lớn gan không ngờ vỗ tay cổ vũ, rất nhiều người lúc này cũng không thể nhịn được cười, cũng có một vài người ánh mắt len lén nhìn Thường Nhạc, bỗng phát hiện ra ở tên sát tinh này ngoài tính khôi hài ra vẫn còn lộ ra một nét thông minh, một chút trí tuệ… Lời nói của Thường Nhạc rất rõ ràng, theo lý luận của Engels, nếu như nhiều học sinh đều không giải được đề bài kia thì chỉ chứng minh Tần Uyển là đồ ngốc…

Trên giảng đường Tần Uyển tay nắm chặt viên phấn, bộ ngực không ngừng phập phồng. Thái độ của Tần Uyển khiến Thường Nhạc rất sợ hãi, nếu Tần Uyển biết đạn chỉ thần công thì Thường Nhạc kia rất có thể đã phơi thây tại chỗ rồi.

Tiếc là Tần Uyển lại không biết đạn chỉ thần công, cô chỉ đành lạnh lùng nói:

- Sitdown, please!

Thường Nhạc diễu võ dương oai ngồi xuống, nét mặt đắc chí thầm nghĩ hiệp đầu tiên giao đấu vậy là đã thắng rồi, tuy nhiên vị giáo viên xinh đẹp kia sẽ càng ghét mình hơn mà thôi. Không sao cả, đỉnh cao của căm hận chính là tình yêu.

Tần Uyển lần đầu tiên có cảm giác thất bại, lại bị một tên tiểu nam sinh mười sáu tuổi dùng một luận điệu kỳ quái đến nỗi á khẩu không thể bác bỏ, cô chỉ có thể tiếp tục giảng bài để che giấu sự xấu hổ, thậm chí trong lòng còn mong mau chóng hết giờ. Không biết tại sao cô bỗng phát hiện mình có chút e ngại Thường Nhạc, cô mơ hồ có một loại trực giác, bất kể chính mình có giỏi hùng biện đến cỡ nào cũng sẽ không phải là đối thủ của Thường Nhạc.

Lâm Quai Quai ngây ngẩn nhìn Thường Nhạc, không thể nghi ngờ, hắn lại vừa đem lại cho cô niềm vui bất ngờ, làm cho cô không biết phải theo ai. Thường Nhạc lại còn nhéo bắp đùi của cô nét mặt kỳ quái như muốn hỏi "Anh có phải rất là cool không?", thậm chí còn cố tình làm cho bàn ghế kêu kẽo kẹt, quấy rối trật tự lớp học.

Tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Quai Quai đều không biết Thường Nhạc rốt cuộc đang làm trò gì. Thực ra mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ có ý định cố ý quấy rối, trong lòng hắn rất mong Tần Uyển sẽ nói một câu "Mời bạn Thường Nhạc đến phòng làm việc của tôi sau khi tan học" như vậy thì gian kế của hắn coi như đã được thực hiện rồi.

Bắt đắc dĩ chính là Tần Uyển chỉ liếc nhìn hắn chứ không hề có động thái gì.

- One sờ sờ a…

- Two sờ sờ nha…

Thường Nhạc rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, tự mình hát lên một điệu "Thập bát mạc" bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung khúc, đây cũng coi là độc chiêu của hắn… Xuất thân từ nhà quyền quý nhưng không hề thấy Thường Nhạc cao nhã, hắn luôn cho rằng phong nhã và thô tục có những thời điểm kỳ thực rất khó phân biệt, cảnh giới cao chân chính nhất chính là sang hèn cùng hưởng.

- Càn quấy!

Lần này Tần Uyển rốt cuộc nổi cơn thịnh nộ, hung hăng ném viên phấn viết trong tay lạnh lùng nói:

- Thường Nhạc, ra đứng ngoài phòng học.

Giống như cầu được ước thấy Thường Nhạc vội vội vàng vàng bước ra khỏi phòng học. Hành lang học viện Kiêu Tử rất rộng rãi, cách một đoạn lại đặt một chậu cảnh, Thường Nhạc như không có việc gì ngồi trên lan can lầu hai, hai chân buông thõng lơ lửng không ai bên cạnh, chậm rãi châm một điếu thuốc, thích thú hít một hơi. Trong màn khói Thường Nhạc như quên hết thảy mọi chuyện không vui, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Mọi người đều nói thời điểm một người con trai ngồi hút thuốc một mình có thể nhìn thấy một mặt mà họ giấu không cho người khác biết. Lâm Quai Quai hiện không còn tâm trí để học, đôi mắt ngập nước hướng qua cửa sổ nhìn Thường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, lần đầu tiên cô thấy bóng dáng Thường Nhạc cô đơn như vậy, nhớ tới câu chuyện Huyết Hổ thêu dệt cô lại càng đau lòng.

Tần Uyển cũng không biết chính mình rốt cuộc bị làm sao, tới vài lần không khống chế nổi chính mình, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thường Nhạc ở ngoài cửa sổ. Điều cô nhìn thấy không giống Lâm Quai Quai nhưng cô vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Tên thiếu niên kia nhìn sau lưng không ngờ lại cô đơn như vậy. Nhìn từ bục giảng có thể thấy được nét mặt nhìn nghiêng của Thường Nhạc, Tần Uyển nhận ra nam sinh này có một nét tang thương hoàn toàn không tương xứng với tuổi thực của hắn… mà nét tang thương này đáng lẽ chỉ nên có ở bạch mã hoàng tử trong mộng của cô, vậy mà nét đó lại xuất hiện ở kẻ nam sinh gây rối mà cô căm ghét này. Giống hệt như thứ quý báu nhất trên đời được đeo trên đầu lợn, đây đúng là sự việc làm nhân thần đều phẫn nộ.

Tiếng chuông tan học quý giá vang lên, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, mùi thuốc súng trong tiết học này thực quá nồng rồi. Bất kể là cô giáo giảng bài hay là học sinh đều không yên lòng, đây xem như là một sự việc đáng ghi nhớ của học viện Kiêu Tử.

Thường Nhạc hé ra nụ cười hài lòng, vì đó là lúc Tần Uyển đi tới trước mặt hắn.

Như hắn mong muốn, Tần Uyển rốt cuộc mở miệng nói ra một câu mà hắn tha thiết mong đợi:

- Thường Nhạc, đi theo tôi tới văn phòng.