Sau đó nhìn thấy thân hình Thường Nhạc giống như không hề có gân cốt, đột nhiên động một cái, thiết trảo và con dao sượt qua nhau, căn bản chưa hề tiếp xúc!
Tâm tình của Á Kim có chút căng thẳng.
Thân thể gã giống như rắn độc dán sát vào, móng vuốt lướt qua như gió, nhằm về phía Thường Nhạc.
Thân mình Thường Nhạc đột nhiên phóng vút lên không, hắn vốn đề phòng đối phương cũng bay lên, nên khi thân mình vừa bay lên trời, lập tức phóng đao xuống, phía dưới lóe sáng vô số ánh dao, gần như ghim gã chặt như nêm cối.
Trong lòng Á Kim đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, gã nhất định phải nghĩ ra cách để ngăn chặn đòn công kích từ bất cứ hướng nào trước khi Thường Nhạc bay xuống.
Toàn thân Thường Nhạc đột nhiên hiện ra từ khoảng không!
Bây giờ hắn có thể tấn công gã từ bất cứ góc độ nào, gã đã hoàn toàn không còn khả năng phòng thủ, dường như chỉ cần là người có chút võ công, đều có thể dễ dàng dồn gã vào chỗ chết!
Trên người gã có quá nhiều sơ hở, khiến toàn thân gã đã biến thành một lỗ hổng lớn.
Nếu Thường Nhạc phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, nhưng lại để lại một sơ hở rất nhỏ rất nhỏ, như vậy thì cái mà hắn phải nhận lấy sẽ lợi hại hơn bây giờ.
Khi Thường Nhạc hạ xuống đất, thiết trảo đột nhiên xuất hiện từ một bên, thiết trảo sắc nhọn mãnh liệt như gió rít, hướng thẳng về phía Thường Nhạc, thiết trảo được tung ra rất nhanh như muốn biến tất cả thành hư không.
Thiết trảo của gã vốn có thể phá nát cổ họng của Thường Nhạc, chặt đứt yết hầu của Thường Nhạc, thiết trảo của gã cũng có thể mở phanh lồng ngực Thường Nhạc, khiến trái tim của Thường Nhạc ngừng đập trong chớp mắt….
Chính vì gã có rất nhiều lựa chọn nên thiết trảo của gã lại có một loại tiềm thức, nó lại vào đúng chỗ không cần thiết, chính là ở giữa cổ họng và ngực của Thường Nhạc.
Ánh dao như mộng như ảo, nếu như đột nhiên cắt ngang màn đêm sẽ khiến người ta sợ hãi! Vốn dĩ Thường Nhạc đang chồng chất sơ hở, trong nháy mắt, bởi vì một chiêu này mà dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Chím đóa như hoa tuyết mộng ảo đột nhiên xuất hiện giữa thiết trảo và con dao!
Lúc này Á Kim cảm giác như mình đang lạc vào một rừng đào xinh đẹp, một bông hoa đào đẹp đẽ đột nhiên hiện ra trước mắt gã, gã tươi cười đưa tay đón nhận, nhưng đợi đến khi taygã vừa mới tiếp xúc với bông hoa đào xinh đẹp, gã cảm thấy yết hầu của mình đột nhiên nóng lên!
Sự thống khổ ở yết hầu bắt đầu lan ra. Lần đầu tiên gã phát hiện, hóa ra cái chết là một chuyện vô cùng khó chịu. Hơn nữa, cái loại bị chặt đứt yết hầu, từ từ đi vào cõi chết, đợi đến khi máu hoàn toàn chảy sạch, mới hoàn toàn chấm dứt cái chết, quả thực là một loại tra tấn, sự tra tấn phi nhân tính.
Sắc mặt Lam Lang hoàn toàn thay đổi, Á Kim là người ưu tú nhất trong tất cả, đừng nói là giết Á Kim, bình thường muốn tìm người khiến Á Kim bị thương là chuyện không có khả năng.
Nhưng người trẻ tuổi thần bí trước mắt này lại….lại dễ dàng giết chết Á Kim, thần thái kia, vẻ mặt kia, dường như giết Á Kim quả thực còn dễ hơn giết một con gà.
Đám người trẻ tuổi lúc đầu còn ngang ngược kia như uống phải thạch tín, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Thậm chí ngay cả hô hấp của bọn chũng cũng bắt đầu nhỏ lại.
Sợ hãi bị Thường Nhạc chú ý, sợ hãi Thường Nhạc mất hứng sẽ lập tức cắt họng bọn chúng.
Kim Ti cũng kinh ngạc, bản thân mình lúc ấy cũng chỉ là tùy tiện tìm một người ứng phó, không ngờ rằng cái tên thoạt nhìn có vẻ nhu nhược này lại là….
- Thật là đáng sợ.
Nghĩ đến lúc mình dí súng vào đầu Thường Nhạc, nghĩ đến bộ dạng thành thật của Thường Nhạc, thân hình của Kim Ti bất giác run lên, đúng vào lúc mình đắc ý nhất, không ngờ cũng chính là lúc mình nhảy múa với tử thần.
- Thế nào, sao không nói chuyện nữa? Chẳng lẽ không cho tôi chút thể diện nào sao?
Thường Nhạc khó chịu nhìn bọn chúng, nghiêm túc nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các bang phái ở phố Aden đều không tồn tại nữa, chỉ có một bang, Điểm G, chỉ có một ông chủ, chính là Thường Nhạc ta, các người đã hiểu chưa?
- Đã hiểu!
Kim Ti là người đầu tiên phụ họa, những người khác nghĩ đến kết cục của Á Kim, cũng đều gật đầu đồng ý.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nghiêm trang nói:
- Con người tôi ghét nhất là người khác chần chừ, do dự, các người có hiểu ý ta không? Nếu bây giờ các người rời đi, Thường Nhạc tôi sẽ coi đó là một người xa lạ, nếu các người quyết định ở lại, như vậy không thể có ý định khác, nếu không….
Thường Nhạc cũng không nói ra, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười tà ác.
Hơn mười người trẻ tuổi liếc nhìn Lam Lang, gương mặt xinh đẹp của Lam Lang lộ ra ý cười lạnh lẽo, cô không có động tĩnh, nhưng trong lòng đã có tính toán:
- Thế giới này cũng không phải dựa vào nắm tay của một người mà giành cả thiên hạ!
Vận khí thật tốt, muốn ngăn cũng không ngăn nổi, Thường Nhạc cũng không ngờ rằng, một cơ hội ngẫu nhiên, bản thân hắn lại có thể trực tiếp bò lên vị trí người phát ngôn trong giới xã hội đen phố Aden.
Ánh mắt quét qua gương mặt Lam Lang, Thường Nhạc tà ác thì thầm:
- Làm cho bão táp tới mãnh liệt hơn đi!
Vẫn là chiếc Ferrari đỏ, vẫn là Kim Ti xinh đẹp và Thường Nhạc anh tuấn, có điều tâm tình và sự khởi đầu lại hoàn toàn khác biệt.
Thân hình Thường Nhạc hoàn toàn duy trì trạng thái thả lỏng, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, đầu đặt trên cặp đùi mềm mại của Kim Ti, lười biếng nói:
- Kim Ti, toàn thành phố Khải Đinh có bao nhiêu bang phái?
- Khoảng hơn một trăm!
Kim Ti suy tư một chút, rồi cẩn thận trả lời.
- Hơn một trăm?
Thường Nhạc có chút kinh ngạc, nhưng cũng lập tức nở nụ cười cổ quái:
- Nhiều thật, đó mới là niềm vui, thật sự chờ mong lúc lên làm Hoàng đế trong giới xã hội đen ở Khải Đinh, tư vị này hẳn là không tồi.
Đầu óc Kim Ti hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng, Hoàng đế xã hội đen, Hoàng đế giới xã hội đen ở Khải Đinh? Có phải hắn điên rồi không? Làm hoàng đế giới xã hội đen ở Khải Đinh mãi mãi không phải chỉ là dũng khí của một tên thất phu.
Khải Đinh hỗn loạn hơn bất cứ nơi nào khác, phải hống hách, phải có thực lực.
Phố Aden chỉ dài hơn trăm dặm đã thành lập rất nhiều bang phái, từng vì tranh giành địa bàn mà đấu đá tới mức ngươi chết ta sống, mà Aden chỉ là một bộ phận bình thường nhất trong toàn bộ thành phố Khải Đinh.
Tỏ ra lợi hại ở Aden cũng có nghĩa là lợi hại ở cả Khải Đinh hay sao?
Thường Nhạc tất nhiên cũng biết được suy nghĩ trong lòng Kim Ti, nhưng trái tim của hắn lúc này đã vượt qua phạm vi Khải Đinh, sau khi hắn thống nhất giới xã hội đen ở Khải Đinh, rốt cuộc mục tiêu tiếp theo sẽ ở đâu?
Hắn đột nhiên cảm giác rằng toàn bộ Khải Đinh chỉ là một nơi diễn tập, một giới xã hội đen thu nhỏ, nếu như mình thống nhất được Khải Đinh, điều này cũng có nghĩa là bản thân đã bước những bước đầu tiên.
- Cái kia….tại sao anh lại thành lập Điểm G?
Kim Ti vẫn canh cánh trong lòng quyết định của Thường Nhạc, Điểm G được thành lập rồi, như vậy có nghĩa là bang Phi Mã đã biến mất. Nếu như trực tiếp lập thành bang Phi Mã thì sẽ là một chuyện tuyệt vời đến mức nào?
Gương mặt Thường Nhạc vô cùng tà mị:
- Điểm G có thể vững chãi như sắt thép, vĩnh viễn bền vững!
Kim Ti lướt nhanh qua hạ thân của Thường Nhạc, trong lòng thì nói thầm:
- Đàn ông đều là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Thường đại thiếu gia mặc dù nằm trên đùi Kim Ti nhưng vẫn chú ý đến một chỗ nào đó ở thân trên ở cô.
- Bang chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?
Sau khi Kim Ti lái xe vào Khải Đinh phồn hoa, cô không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.
- Kadingweisi!
Thường Nhạc thản nhiên nói.
- Anh…Anh vẫn là sinh viên?
Kim Ti hoàn toàn choáng váng, biểu hiện bên ngoài của Thường Nhạc căn bản không tìm ra nổi bóng dáng của một cậu sinh viên.
- Tôi là sinh viên, hơn nữa còn là sinh viên năm nhất. Ha ha. Chẳng lẽ em lại muốn bao cậu sinh viên này sao?
Thường Nhạc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kim Ti, dục vọng trong lòng hắn bất giác dâng lên.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều thuộc về mình, bao gồm cả phụ nữ, bọn họ chỉ có một quyền tự do duy nhất chính là chờ đợi, chờ đợi đấng quân vương là mình tới sủng hạnh bọn họ.
Kim Ti mỉm cười, sắc mặt như thần chết nhìn gã đàn ông Trung Quốc này. Không ngờ lại có mặt hài hước như thế:
- Uhm, tôi muốn bao anh, nhưng…. Người ta sẽ nói là trâu già gặm cỏ non đấy. Ha ha, ha ha!
Chiếc Ferrari tạo một độ cong hoàn mỹ trước cổng trường, Thường Nhạc chậm rãi bước ra từ trong xe, cười nhạt một tiếng:
- Em đi về trước đi, buổi tối tới đón tôi.
Kim Ti ném cho Thường Nhạc một ánh mắt quyến rũ, chiếc xe rời đi nhanh như chớp.
Thường Nhạc ngẩng đầu nhìn trường học, cánh cửa đèn xì xì không có chút sinh khí, Kadingweisi những từ này đều mơ hồ không rõ, có ba gã bảo vệ đứng ở cổng, dự là một quyền có thể giải quyết tất cả.
Hắn không kìm được lắc đầu một cái, nơi này so với học viện Kiêu Tử, quả thực là có cách biệt quá lớn.
- Anh bạn, chờ tôi một chút.
Vừa bước vào cổng, một thanh âm dồn dập từ bên cạnh truyền tới.
Ánh mắt Thường Nhạc liếc nhìn sang bên cạnh, đối phương là một tên nhóc da đen chừng hai mươi tuổi, sau khi đi tới trước mặt Thường Nhạc, đánh giá Thường Nhạc từ trên xuống dưới, sợ hãi than một tiếng:
- Oh my god, tất cả đều là hàng hiệu, anh bạn, cậu là người Nhật Bản hay là người Hàn Quốc?
Thường Nhạc lơ đãng nhíu mày.
- Chẳng lẽ cậu là người Trung Quốc?
Khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của tên nhóc da đen rất mạnh, gã không tin nổi hỏi.
- Nhớ kỹ, tôi là người Trung Quốc.
Thường Nhạc lạnh nhạt gật đầu.
- Ôi trời, không ngờ anh là người Trung Quốc. Vậy cậu phải mua thứ này để phòng thân rồi.
Tên nhóc da đen vẻ mặt ân cần, vừa nói vừa móc từ trong ba lô ra một vật:
- Tôi tên là Kerry, cậu tên là gì?
- Thường Nhạc!
Lần đầu tiên Thường Nhạc tiếp xúc với thứ đồ này, thần sắc có chút sững sờ, thứ mà đối phương bán không ngờ lại là súng:
- Cậu không nhầm đó chứ!
- Chỗ này chỉ có người Mỹ, người Nhật, người Hàn, người Đức, người da đen không cần lúc nào cũng mang theo thứ này, những người khác ai cũng mang theo nó.
Kerry nghiêm túc nói.
- Vì sao?
Thường Nhạc cảm giác máu trong người mình bắt đầu sôi trào.
- Haizzz, cậu nhất định là người mới đến, xem ra còn chưa biết quy củ, bởi vì có súng thì cậu sẽ dễ tự sát hơn nhiều.
Kerry vẫn chăm chú như cũ.
Thường Nhạc nheo mắt lại, thần sắc cổ quái:
- Tự sát rất tiện lợi, lại thú vị, được, tôi mua.
- Ồ, cậu quả là một người thông minh!
Kerry hưng phấn vỗ vai Thường Nhạc, nhận lấy một tờ tiền giấy.
- Không cần trả lại!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười thản nhiên, xoay người rời đi.
Kerry hôn lên tờ tiền một cái, nhìn bóng lưng Thường Nhạc xa dần, trên mặt gã hiện ra tia sáng thần thánh:
- Con cừu như vậy không nên đi xuống địa ngục, vậy để ta dẫn nó lên thiên đường thôi!
Nói xong bèn cầm di động lên.
Thường Nhạc đi trong sân trường, phát hiện một hiện tượng vô cùng kì quái, một số người đi đường hồn phách bay đâu mất, một số người lại né tránh, thậm chí có một số người khi nhìn thấy hắn lại cúi đầu khom lưng.
Khi hắn còn đang kinh ngạc thì có một cô gái da đen vẻ mặt tươi cười đi về phía hắn, cô gái không phải rất xinh đẹp nhưng nhìn qua thì rất khỏe mạnh, toàn thân tràn đầy một loại sức sống, một loại khí chất.
Đối với con gái, nếu như cô ấy đẹp thì chỉ cần trực tiếp khen ngợi, loại con gái này căn bản không cần khoa trương.
Cô gái da đen cười tươi như hoa, hàm răng trăng bóng, bởi vì cô cười rất tươi nên khiến cho Thường Nhạc cảm thấy rất ấm áp, cô gái da đen cười nói:
- Chào bạn, nhìn bạn trông rất quen, nhất định là đã từng gặp ở đâu rồi? Mình là Kelly, hội trưởng hội Chữ Thập Đỏ, chuyên quản lí việc thu nhận sinh viên mới, trông bạn có khí chất nho nhã, lại có phong thái của một người trí thức, chắc hẳn bạn có trái tim rất lương thiện, rất có trí tuệ, đi theo mình nào, đến muộn sẽ không kịp đăng kí, nhưng có mình ở đây, bạn không cần lo lắng, nhất định sẽ nhanh chóng đăng kí xong.
Thường Nhạc ngẩn người, không ngờ có người khen hắn tâm địa thiện lương, hơn nữa còn mời hắn gia nhập hội Chữ Thập Đỏ, tiến cử ma quỷ vào hội Chữ Thập Đỏ, chẳng lẽ cô không biết sẽ có hậu quả gì sao?
- Không thành vấn đề, tôi đồng ý gia nhập hội Chữ Thập Đỏ.
Thường Nhạc kính cẩn giơ hai tay ra trước ngực.
Cô gái da đen khi cười lại càng xinh đẹp hơn, cô xòe tay ra trước mặt Thường Nhạc:
- Phí đăng kí 100 USD!
Thường Nhạc căn bản không hề suy xét, trực tiếp rút ra một tờ tiền đưa cho cô, tiêu ít tiền kiếm nhiều tiền, rất biết tính toán.
- Kelly, vì sao bạn đi đường luôn cúi đầu sát xuống ngực?
Đi phía sau cô gái da đen, Thường Nhạc phát hiện chỉ cần Kelly gặp một tên khí chất cao ngạo, cô sẽ cúi thấp đầu xuống, hắn vô cùng kinh ngạc.
- A….Trời ạ, không ngờ bạn lại không cúi đầu.
Kelly kinh ngạc mở miệng, sau đó lại vội vàng nghiêm túc nói:
- Bạn phải nhớ kỹ, trong trường Kadingweisi chúng ta có bốn loại học sinh, cao đẳng, trung đẳng, hạ đẳng và loại người ti tiện không bằng cả chó.
- Chúng ta thuộc hàng nhất đẳng?
Thường Nhạc cười nhạt một tiếng, xem ra Thượng Đế còn chưa hoàn toàn vứt bỏ hắn, chỉ đơn thuần là bốn loại học sinh này, cuộc sống của hắn sẽ không cô đơn nữa.
- Trước khi chưa vào hội, bạn thuộc loại ti tiện không bằng cả chó, sau khi vào hội, bạn sẽ thuộc hàng hạ đẳng!
Kelly cẩn thận giảng giải cho Thường Nhạc.
- Con mẹ nó!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói ra một câu.
- Á, trời ạ!
Kelly giống như phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi, cô lập tức chạy đến, khó khăn dùng tay che miệng Thường Nhạc lại, thần sắc khẩn trương nói:
- Người hạ đẳng và người ti tiện không bằng cả có không có quyền chửi bậy.
- Móa!
Thường Nhạc tùy tiện phun ra một câu, nhưng không phát ra âm thanh gì.
Nhìn sắc mặt cầu khẩn của Kelly, Thường Nhạc khẽ gật đầu một cái, lúc này Kelly mới thả lỏng tay.
- Kỳ thật tôi là một người nho nhã, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói tục.
Thường Nhạc liếm môi, hương thơm thiếu nữ còn lưu lại kia đúng là một loại nâng cao tinh thần.
Kelly đột nhiên cảm giác rằng anh trai đã giới thiệu cho mình một phiền toái lớn