Chương 186 : Kẻ đáng chết.
Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, tại nơi cao nhất trong phủ gia tộc Công Tôn, Thường đại thiếu gia đang nằm nghêu ngao lời hát:
- Bên tay trái tôi một con gà, bên tay phải tôi một con vịt.
Cách chỗ Thường Nhạc nằm khoản 10m, Tiểu Ben và Big Ben đang nhỏ giọng giao lưu điều gì đó, từ sau khi Big Ben ra khỏi sơn động Tu Tâm, giống như một chú chó đã biến đổi hoàn toàn, toàn thân có một khí chất gì đó không thể nói rõ được.
Ngay đến một kẻ thô lỗ tục tằn như Tiểu Ben cũng bị cái khí chất cao quý đó làm cho mê mẩn. Ngày ngày đều chạy theo Big Ben học những thứ lễ nghi kia.
Công Tôn Khả Nhân từ sau khi bị trận cuồng phong của Thường Nhạc nhấc lên, không còn sức đứng dậy, cả ngày chỉ nằm trên giường với bộ dạng hấp hối, dùng lời của Thường Nhạc mà nói chính là: “Vừa nhìn đã thấy chính là túng dục quá độ!”
Công Tôn Liệt và Công Tôn Thị sau khi biết được sức lực của Công Tôn Khả Nhân đã bị Thường Nhạc lấy đi toàn bộ thì một lời cũng không nói gì, thật là tai họa, tai họa... Nhưng bây giờ, cho dù Thường Nhạc có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng không thể giúp cho Công Tôn Khả Nhân phục hồi như cũ.
Chỉ có một biện pháp duy nhất là không ngừng bồi bổ cơ thể cho Công Tôn Khả Nhân, giúp cô sớm ngày hồi phục, muốn như vậy cần phải luyện tập, đoán chừng nội trong một năm sẽ hồi phục trở lại.
Mà đồ ăn trong tay Thường đại công tử chính là đồ bồi bổ cho cơ thể của Công Tôn Khả Nhân, trong quan niệm của Thường Nhạc, bản thân cơ thể của chị họ vốn đã suy yếu nay sao có thể ăn được nhiều đồ như vậy.
Cho nên nhân lúc Công Tôn Liệt rời khỏi, Thường Nhạc đã nhanh chóng đem tất cả những đồ ăn trong phòng Công Tôn Khả Nhân ra ngoài. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác đó là thức ăn hàng ngày của gia tộc Công Tôn đều là thức ăn chay, Thường Nhạc làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Thường Nhạc đoán chừng đã đến phòng của Công Tôn Khả Nhân, hắn lên tiếng:
- Chị họ có ở đây không? Em họ mang thức ăn đến cho chị rồi.
Không đợi lời đáp lại của Công Tôn Khả Nhân, Thường Nhạc mở cửa đi vào, chỉ thấy Công Tôn Khả Nhân còn nằm trên giường, nhìn Thường Nhạc với vẻ mặt tức giận đến lạnh lùng.
Điều mà Thường Nhạc không muốn nhìn thấy nhất chính là vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng của Công Tôn Khả Nhân, điều này chẳng khác nào đã nhìn thấu cuộc đời chỉ là hư ảo, hắn khẽ cười và nói:
- Chị họ, tôi đặc biệt có thành ý mang đến chút đồ ăn ngon.
Hắn vừa nói vừa dọn đồ ăn ra, trong miệng lẩm bẩm:
- Toàn là bộ vị của gà và vịt, bản thân cảm thấy rất xấu hổ, tỉ dụ như đầu vịt, phao câu gà, da gà...
Công Tôn Khả Nhân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, giá như điều kiện cho phép, cô thật muốn tự tay đánh cho Thường Nhạc một trận. Nhưng với thể trạng của cô hiện nay, đánh cũng không nổi mà nói cũng không nói xong. Cô chỉ có thể tỏ thái độ lạnh lùng như vậy.
- Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện ăn nữa, nói về chuyện chuyển giao sức lực nhé, kỳ thực tôi đã nghĩ đến một cách.
Thường Nhạc nhìn dáng vẻ không một chút biểu lộ tình cảm của Công Tôn Khả Nhân, hắn nhẹ nhàng chuyển chủ đề câu chuyện.
Quả nhiên, thần sắc của Công Tôn Khả Nhân có chút biến đổi. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ hỏi:
- Cách gì?
- Điều này... ai ya, nếu như vận dụng nó tôi có thể phải chịu thiệt thòi.
Thường Nhạc có chút chần chừ, nhưng rồi cũng nói với giọng đầy khí chất:
- Thôi đi, tôi tin tưởng với nhân phẩm của chị họ nhất định sẽ không để tôi phải chịu thiệt thòi.
- Cách gì?
Đôi mắt của Công Tôn Khả Nhân khẽ động.
- Trước tiên chúng ta cần gần gũi thân mật, giao lưu sâu sắc, sau đó...
Ầm...
Thường Nhạc còn chưa nói hết lời, cánh cửa đã bị mở tung, chỉ thấy Công Tôn Liệt với vẻ mặt hết sức giận dữ đi vào phòng.
Chẳng trách con gái của mình mãi không khỏi được, thì ra là bị tên tiểu quỷ này làm cho tức giận.
- Trời ơi, chú à, sao người vào mà không gõ cửa, con và chị họ đang tâm sự, hy vọng chị có thể sớm ngày bình phục trở lại.
Thường Nhạc đứng lên với vẻ mặt tươi cười, định bụng chuồn đi.
- Đứng lại!
Công Tôn Liệt không muốn tha cho tên nhóc thối ta này một cách dễ dàng như vậy, ông ta phất tay:
- Ra đây, chú muốn trò chuyện với con.
- ?
Thường Nhạc ngây người, lập tức khoát tay lia lịa nói:
- Cái đó không cần đâu, chú à, hai chúng ta đều là đàn ông, làm như vậy thật không phải chút nào, cái đó... Bà nội cứu con!
Thấy bộ dáng thất kinh của Thường Nhạc lúc đó, khuôn mặt tuyệt mỹ của Công Tôn Khả Nhân hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thầm thì:
- Đồ bại hoại chết tiệt!
Thường Nhạc luống cuống la hét, không nững không làm cho Công Tôn Thị để ý tới mà còn gây cười cho những gia nô trong nhà.
Trong đầu Thường Nhạc đang nghĩ bụng:
- Ha ha, đông người thế này, chú nhất định không dám làm gì mình.
Hắn có vẻ yên tâm phần nào.
Hai người họ đuổi nhau tới tận nơi đất rộng mới dừng lại, Công Tôn Liệt lùi về phía sau hai bước, giơ nắm đấm tay:
- Nhóc con, qua đây, chú muốn thử xem thực lực của con.
Thường Nhạc lúc này mới tỉnh ngộ lại, tinh thần lập tức chấn tĩnh. Kể từ khi lấy đi sức lực của Công Tôn Khả Nhân, Hiên Viên tâm pháp của hắn đã trực tiếp đột phá thẳng từ tầng thứ tư tiến vào cảnh giới tầng thứ năm.
Hắn luôn cho rằng trong thiên hạ này không có ai đáng là địch thủ của hắn, nay có người chủ động đến làm bia ngắm cho hắn, hắn đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng chú của hắn cũng là một cao thủ dị thường, là Tổ trưởng Tổ dị năng của Trung Quốc, đây quả là một cục xương khó gặm đối với hắn.
- Chú à, con là tiểu bối, chú không thể ức hiếp con.
Thường Nhạc một mặt vẫn âm thầm chuẩn bị sức mạnh, mặt khác vẫn lén nhìn Công Tôn Liệt ra vẻ đáng thương.
- Yên tâm đi, chú chỉ muốn kiểm tra con một chút thôi...
- Ya!!!
Lời của Công Tôn Liệt còn chưa dứt, nắm đấm của Thường đại thiếu gia đã bất ngờ lào thẳng tới, với tốc độ nhanh như gió xoáy, cú đấm mang một sức mạnh bá đạo không gì sánh nổi, luồng khí bốn phía như bị xoáy vào vòng lốc xoáy đó.
Ầm!
Toàn thân Công Tôn Liệt như bị rung lên, bước chân không thể đứng vững mà bị lùi về phía sau, điều này dễ nhận thấy sức mạnh của Thường Nhạc cao hơn Công Tôn Liệt.
Thường Nhạc thấy mình đang ở thế chủ động, càng không tha cho đối phương, quả đấm của hắn tung ra tứ phía, hắn la lớn:
- Chú, chú phải hạ thủ lưu tình đấy!
Ầm!
Để tiếp đòn tấn công từ phía đối thủ, Công Tôn Liệt liên tục lùi lại phía sau.
Gia nô trẻ nhỏ trong nhà nhìn thấy vậy thì kinh sợ vô cùng, nếu như là bản thân mỗi người họ sợ rằng ngay đến một cước cũng không thể chịu đựng được, đây quả thực là một sức mạnh khác thường.
Sức mạnh của Thường Nhạc đã tìm được nơi để trút bỏ, hắn thực sự rất dứt khoát, sau đó phát hiện ra Công Tôn Liệt cho dù lùi về phía sau cũng không có một chút phản ứng gì, điều đó khiến hắn cảm thấy yên tâm tuyệt đối.
Tay trái hắn dùng Kim Ngưu quyền, tay phải dùng Bá Vương quyền, quyền hợp quyền, sức mạnh dường như là bất tận, uy phong vô cùng.
Thần tượng nha!
Những nữ nhi khi xem thấy cảnh đó liền hoan hô không dứt.
Bỗng nhiên lúc đó Thường Nhạc cảm thấy hoa mắt, bóng của Công Tôn Liệt đã biến mất.
Đầu óc hắn căng thẳng, vội vàng kêu ầm lên:
- Chú, hạ thủ lưu tình!
- Sức mạnh không tồi. Bây giờ xem năng lực vận dụng kỹ xảo của con đến đâu.
Công Tôn Liệt xem như đã khắc chế được tên láu cá này, hai tay của ông bài trí ra một góc kỳ quái.
Thường Nhạc phát hiện ra Công Tôn Liệt bất ngờ di chuyển tới sau lưng mình, quả đấm bản năng của hắn nắm chặt lại, định bụng tấn công thêm một lần nữa.
- Cắn nuốt!
Chỉ thấy cánh tay của Công Tôn Liệt mở rộng ra, trước mắt là một khung cảnh u ám, Thường Nhạc kinh hãi nói:
- Dị năng, có sức mạnh của sự thôn tính thần bí “Hắc động”, chú, chú thật biến thái!
“Hắc động” là sức mạnh bá đạo nhất của dị năng, nghe nói chỉ cần sau khi bị “Hắc động” cắn nuốt, trừ khi người dị năng chủ động buông tha cho đối phương, bằng không sẽ bị nhốt ở bên trong cả đời.
Đương nhiên không đơn giản là nhốt như vậy.
Trong khoảnh khắc nguy cấp này, Thường Nhạc không nhìn thấy bất kỳ giới hạn nào. Như những gợn sóng quay cuồng liên tiếp, cảm giác bồng bềnh, êm dịu như đi trong đám mây mù.
Bản thân cảm thấy trước mặt là sự gào thét của đại dương, sự đổ nát của đỉnh núi, có đủ loại ảo giác đập vào mặt.
Trong lòng Thường Nhạc biết rõ đây là một loại ảo giác, nhưng hắn lại cảm nhận thấy rất rõ sự ẩm ướt của nước biển, nội tâm tranh đấu, trốn hay không trốn. Đang do dự thì bất ngờ một luồng sóng lớn đã phủ lên đầu hắn.
Thường Nhạc cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, hét to một tiếng, lại thấy những cơn sóng lớn bao phủ lấy đôi mắt của hắn, chỉ còn lại một luồng gió mát thổi nhẹ qua, Thường Nhạc khó mà tin nổi, đang muốn thở một hơi thì trước mắt xuất hiện một ngọn núi cao, quái thạch mọc thành bụi, núi đá bắt đầu đứt gãy, những tảng đá to từ trên đỉnh núi đang ào ào lăn xuống.
Dưới chân núi, Thường Nhạc tuy không ngừng dặn mình rằng đây chỉ là một thứ ảo giác, không phải là thật, nhưng Thường Nhạc dường như không thể kìm nổi sự căng thẳng, thảm nhất là đang có vô số những tảng đá lớn rơi xuống mặt đất ngay bên cạnh hắn, tạo ra hàng loạt những hố sâu, chấn động mạnh đến nổi khiến Thường Nhạc ngã trái ngã phải, rất khó để đứng vững.
Thường Nhạc có chút hoảng sợ, chẳng phải chỉ là ảo giác hay sao? Sau máu lại chảy ra.
Bỗng nhiên bốn phía tối sầm lại, không phải chứ, tại sao càng ngày càng tối...
Thường Nhạc ngẩng đầu lên
- Trời ạ!
Chỉ thấy một tảng đá lớn như mưa phi thẳng xuống, nhanh như chớp rơi xuống đỉnh đầu hắn, Thường Nhạc kêu to một tiếng:
- Chú, con xin đầu hàng.
Trên bầu trời loáng thoáng một vài tảng đá, trong ánh mắt của Thường Nhạc chợt lóe lên một ý nghĩ xảo quyệt, chỉ một sơ suất nhỏ này cũng đã đủ rồi.
Hắn đưa hai tay ra trước mặt kết thành một quỷ dị kết, trên mặt lộ lên một nụ cười nham hiểm:
- Hắc động, thôn tính.
- Cái gì?
Công Tôn Liệt bị một phen kinh ngạc, đang vận dụng hắc động để cắn nuốt hắn, bất ngờ lại bị một hắc động giống như vậy bao quanh rồi tiến vào, bầu trời trở nên u ám, tất cả sóng biển, đá lớn đều bị hắc động tương đồng thôn tính với nội dung hoàn toàn giống nhau.
- Chú, như vậy mới gọi là công bằng chứ!
Tiếng cười của tên kẻ trộm Thường Nhạc trong bóng tối cứ quanh quẩn đâu đây.
- Tên tiểu quái vật biến thái siêu cấp này!
Trên khuôn mặt của Công Tôn Liệt hiện lên nụ cười nhạt, hai tay lão vẫy nhẹ, Thường Nhạc cảm thấy trước mắt hắn chợt sáng lên, thứ ảo giác trước đó nay đã hoàn toàn biến mất.
Công Tôn Liệt đứng cười ngay trước mặt hắn.
- Được rồi, cháu thua rồi!
Thường Nhạc tỏ vẻ buồn bực, bình thường khi giao chiến, ở cự ly gần, không có cách nào để biết đối phương đang tồn tại, đó chính là tự tìm con đường chết, tin rằng Công Tôn Liệt chỉ cần nhắm đúng điểm yếu của mình để tấn công, mình chắc không kịp trở tay.
- Thật không ngờ!
Công Tôn Liệt vỗ vai Thường Nhạc khảng khái nói:
- Tuổi trẻ tài cao, dị năng của cháu vừa sử dụng thật là trăm năm hiếm thấy.
- Ha ha, đúng vậy, chú, chú thấy con thế nào?
Thường Nhạc cũng không khách khí hỏi câu đó.
- Quả thật rất biến thái!
Công Tôn Liệt tặng cho Thường Nhạc một lời khen ngợi nghiêm túc.
- Có thể đánh bại một tên biến thái như con, chú hẳn là một tay biên thái siêu cấp.
Thường Nhạc cười hì hì đáp lại lời khen ngợi của Công Tôn Liệt.
Bỗng nhiên lúc đó, Công Tôn Liệt nghiêm sắc mặt:
- Tuy nhiên dị năng mà cháu phục chế còn có một khuyết điểm trí mạng!