Sau khi ở với Tống Ánh Trúc và Ức Mặc tại Lạc Nguyệt hai ngày, Diệp Mặc lại rời khỏi Lạc Nguyệt, hắn không vội đến "Cửu Minh thư viện".
Tuy Tăng Chấn Hiệp đã bị thương, nhưng có "Liên Sinh Đan" mà hắn mang theo, hẳn là có thể nhanh chóng chữa khỏi, hơn nữa Tăng Chấn Hiệp biết hắn muốn đến "Cửu Minh thư viện" nhất định sẽ đợi hắn.
Thế nên nơi mà Diệp Mặc đến đầu tiên là Yến Kinh, hắn muốn đến tìm Ninh Phủ Chân, đồng thời cũng đi xem thử Hàn Tại Tân.
Năm xưa hắn không cứu Trương Quật và Lý Hồ, trong lòng Diệp Mặc cũng rất áy náy, nhưng hắn đã tận lực rồi. Lúc đó hắn ở trên đảo Bắc Cực kia, xém chút là mất mạng rồi.
Tuy Diệp Mặc đã lấy Ninh Khinh Tuyết, nhưng đối với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn đến Ninh gia ở Yến Kinh, lần này Diệp Mặc đến để hỏi Ninh Phủ Chân đòi đồ, nên hắn trực tiếp đến đại viện Ninh gia đòi gặp Ninh Phủ Chân.
Hai tên gác cổng ngăn Diệp Mặc lại muốn hỏi Diệp Mặc là ai, từ trong viện vọng ra tiếng ồn ào huyên náo.
- Ninh Dương, không phải mày đến Lạc Nguyệt rồi sao? Sao còn đến Yến Kinh, à, người ta không cho mày vào đúng không. Ninh Gia cũng không phải nơi mày muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Một người đàn ông trung niên đẩy một người đàn ông khác vào trong viện, đồng thời chỉ vào ông ta lạnh lùng nói.
- Ông có quyền gì đẩy ba tôi chứ, ba tôi chỉ đến để thăm ông cố, có liên quan gì đến ông. Ông tưởng chúng tôi thích đến nơi quỷ quái này lắm à…
Giọng nói bực tức của một cô gái vang lên, đồng thời muốn kéo người đàn ông bị đẩy ra kia.
- Dám nói đại viện Ninh Gia ta là chỗ quỷ quái, mày muốn chết hả…
Cùng với một âm thanh chát chúa vang lên, một cô thiếu nữ giơ tay lên định tát vào cô gái vừa lên tiếng lúc nãy.
Ba của cô gái kia muốn ngăn cô gái trẻ đánh người, chỉ có điều ông ta cũng bị người ta ngăn lại. Nên chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái của mình bị đánh.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, giơ tay nắm lấy cổ tay cô thiếu nữ này, kéo nhẹ một cái, cô gái trẻ kia sẽ bị Diệp Mặc kéo ra xa, may mà Diệp Mặc không hề dùng sức, cô gái trẻ chỉ loạng choạng mấy cái, liền miễn cưỡng đứng dậy.
Diệp Mặc đã nhận ra cô gái này chính là Ninh Lan, bạn học của Ức Mặc. Hắn đương nhiên sẽ không để cho bạn của Ức Mặc bị đánh, nên không chút do dự mà đưa tay ngăn cô gái đánh người kia lại.
- Chú Diệp Mặc, là chú à. Sao chú lại ở đây? Ức Mặc cũng đến hả chú?
Ninh Lan liền nhận ra Diệp Mặc, vui mừng kêu lên.
- Anh là ai, lại dám giở trò ở Ninh Gia tôi?
Sau khi cô gái trẻ kia miễn cưỡng đứng vững, liền tiến lại tức giận chỉ tay vào Diệp Mặc. Sau khi cô ta mắng xong, không chờ Diệp Mặc trả lời, lại chỉ vào hai gã gác cổng tức giận mắng:
- Mấy người là người chết hả? Thứ gì cũng cho vào? Còn không bắt hắn ta đi.
- Chờ đã…
Người đàn ông lúc nãy còn ngăn ba của Ninh Lan lại đột nhiên chen vào ngăn mấy tên gác cổng muốn tiến lên trước, ông ta thả Ninh Dương ra, bước đến trước mặt Diệp Mặc bỗng nhiên hỏi một cách khách sáo:
- Xin hỏi cậu có phải là Diệp Mặc không?
Diệp Mặc lạnh lùng đáp:
- Đúng vậy, tôi chính là Diệp Mặc.
- Ngài, ngài đúng là Diệp Mặc, là Diệp thành chủ…
Giọng của người đàn ông trung niên có chút run rẩy. Vẻ mặt và giọng điệu của ông ta liền trở nên cung cẩn và kính nể, dường như người đứng trước mặt là một vị thần, chứ không phải là một người bình thường.
- Cậu là Diệp Mặc? Khinh Tuyết vẫn khỏe chứ? Tôi là Ninh Dương…
Ba của Ninh Lan càng kích động bước đến nói.
Ninh Dương? Diệp Mặc hình như từng nghe qua cái tên này, hắn nghe thấy Ninh Dương hỏi về Khinh Tuyết, bèn gật đầu nói:
- Khinh Tuyết đi du lịch rồi, cô ấy vẫn khỏe, ông là…
- Tôi là anh họ của Khinh Tuyết…
Ninh Dương nói tới đây, Diệp Mặc liền nhớ ra rồi, trước đây Ninh Khinh Tuyết bị người của Ninh Gia bán đứng. Chuẩn bị đưa cô ấy cho Tống gia. Sau đó chính là Ninh Dương báo tin cho cô, để Ninh Khinh Tuyết trốn khỏi Yến Kinh, đến Ninh Hải.
Nói một cách khác Ninh Dương là người duy nhất trong nhà họ Ninh giúp đỡ Ninh Khinh Tuyết, sau khi Diệp Mặc nhớ ra Ninh Dương là ai, liền giơ tay ra bắt tay với Ninh Dương, nói:
- Chào anh, chuyện trước đây cám ơn anh nhiều.
Ninh Dương nghe Diệp Mặc nói về chuyện năm đó, liền cảm thấy thoải mái. Người như Diệp Mặc có thể nhớ lại mấy chuyện nhỏ nhặt trước đây, đối với ông ta mà nói đó là sự kích động.
Người đàn ông trung niên vừa nãy còn đẩy Ninh Dương, và dùng lời lẽ cay độc, nhưng vẻ mặt bây giờ đã trở nên vô cùng cung kính, khiêm tốn. Ông ta lại cẩn thận bước đến trước mặt Diệp Mặc, nói:
- Tôi là Ninh Hi, anh họ của Ninh Dương, cũng là anh họ của Khinh Tuyết, Diệp thành chủ có thể đến Ninh Gia tôi, là sự vinh hạnh của Ninh Gia tôi…
Tuy nói như vậy, nhưng ông ta lại không dám giơ tay ra như Ninh Dương. Ông ta chỉ cần nhìn thái độ của Diệp Mặc, cũng biết Diệp Mặc không thèm đoái hoài gì tới ông ta.
Ninh Chân Vũ đã sớm chạy ra xem náo nhiệt, vẻ mặt càng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, y không ngờ ngay cả bác cả của mình cũng phải thấp người hạ giọng với người này.
Y biết rằng ông cố là gia chủ của Ninh Gia, hơn nữa bác cả sau này rất có khả năng tiếp nhận vị trí của ông cố. Y còn tính đem uy phong của Ninh Gia đè bẹp người này, bây giờ xem ra suy nghĩ của y có chút buồn cười.
Nhưng điều càng khiến y kinh ngạc lại là y nhìn thấy ông cố ra ngoài, vẻ mặt còn rất kích động.
Diệp Mặc vừa nhìn thấy Ninh Phủ Chân liền nhận ra ngay, Ninh Phủ Chân tuy tuổi đã cao, nhưng có thể nhìn ra ông ta và Ninh Trung Phi vẫn có vài nét tương đồng.
- Không ngờ Diệp thành chủ lại đại giá quang lâm.
Ninh Phủ Chân còn chưa bước ra, thì đã kích động lên tiếng từ xa rồi.
Tuy Diệp Mặc không thích ông nội của Ninh Khinh Tuyết lắm, nhưng dù gì cũng là ông của Ninh Khinh Tuyết, hơn nữa hôm nay hắn đến là để nhờ vả, nên nghe xong lời của Ninh Phủ Chân, Diệp Mặc cũng tiến lên trước mấy bước chắp tay nói:
- Diệp Mặc bái kiến Ninh tiền bối.
Rõ ràng Ninh Phủ Chân càng thích cách chào hỏi này của Diệp Mặc, duy có một điều đáng tiếc là Diệp Mặc không gọi ông ta một tiếng ông nội. Nhưng ông ta cũng biết thành kiến của Ninh Khinh Tuyết đối với Ninh Gia hoàn toàn không có cách nào cứu vãn được, hiện nay Diệp Mặc có thể đến đây, đó đã là thời cơ tốt của Ninh Gia rồi.
Ông ta thậm chí không cần Diệp Mặc giúp Ninh Gia làm bất cứ điều gì, chỉ cần lan truyền việc Diệp Mặc từng đến đại viện Ninh Gia, thì thân phận của Ninh Gia ở Yến Kinh lại càng được nâng lên một bậc. Huống chi, ông ta tin Diệp Mặc sẽ không vô duyên vô cớ đến đại viện Ninh Gia.
- Diệp thành chủ, mời vào, mời vào…
Ninh Phủ Chân liền rất khách khí giơ tay ra nói với Diệp Mặc, rõ ràng ông ta định tự mình lo việc tiếp đãi Diệp Mặc.
- Ông cố ơi, đây chính là Diệp thành chủ của Lạc Nguyệt sao? Thật trẻ tuổi mà.
Cô gái trẻ định đánh Ninh Lan, nhưng lại bị Diệp Mặc kéo sang một bên, lúc này lại chạy đến đỡ lấy cánh tay của Ninh Phủ Chân, làm nũng nói.
Tuy cô ta nói vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn về Diệp Mặc, lại còn có chút nũng nịu.
Diệp Mặc nhìn lướt qua cô thiếu nữ này, luận tướng mạo mà nói, quả thật là một mỹ nữ, thậm chí còn đẹp hơn Trác Ánh Tình năm nào. Nhưng trong mắt của Diệp Mặc, sự ngây thơ của cô ta có chút giả tạo, không hề tự nhiên như Trác Ánh Tình, điều này khiến Diệp Mặc vừa nhìn đã không thích.
Diệp Mặc lại không bước vào liền, mà nhìn về phía Ninh Dương hỏi:
- Anh Ninh Dương, sao anh lại ở đây?
Sở dĩ Diệp Mặc phải hỏi câu này, thứ nhất là do nhìn thấy lúc nãy Ninh Dương hình như không được ở đây hoan nghênh cho lắm, thứ hai là do mấy ngày trước hắn nghe được lời của Ninh Chân Vũ ở cửa tiệm, dường như cảnh ngộ của Ninh Dương ở Yến Kinh không được khá lắm.
Ninh Dương thở dài nói:
- Mấy năm trước, tôi vốn muốn đến Lạc Nguyệt nương nhờ Khinh Tuyết, nhưng hình như Khinh Tuyết ra ngoài rồi, hơn nữa Lạc Nguyệt dường như cũng có chút biến cố, nên tôi không đi được. Vì sản nghiệp của tôi ở Yến Kinh đã không còn nhiều, nên tôi trở về nhà vợ tôi ở Ninh Hải, chỉ có điều ở suốt ở Ninh Hải cũng không phải là cách, tôi…
Diệp Mặc từ ánh mắt của Ninh Dương thì có thể nhìn ra, người ở nhà vợ ông ta nhất định cũng có chút ý kiến với ông ta rồi, nên ông ta lại trở về Yến Kinh, mà ở bên Yến Kinh này ngay cả mặt của Ninh Phủ Chân ông ta cũng không gặp được, càng không cần nói là nhờ cậy Ninh Gia rồi.
Về chuyện sản nghiệp ở Yến Kinh không còn nhiều, đó hoàn toàn là vì nghĩ cho thể diện của Ninh Phủ Chân, Diệp Mặc không cần hỏi, cũng biết Ninh Dương ở Yến Kinh hoàn toàn không có sản nghiệp.
Tư duy của Ninh Phủ Chân biến đổi nhanh chóng, lời của Ninh Dương còn chưa nói xong, ông ta đã hiểu ra là chuyện gì, ông ta căm tức trừng mắt nhìn Ninh Hi ở bên cạnh, sau đó liền vui vẻ nói:
- Ninh Dương à, con đến đại viện rồi sao lại không vào trong? Nào, lại đây, vào cùng với Diệp thành chủ nhé. Đây là Lan Lan phải không, đã lớn thế này rồi à, nào, cùng vào với ba để ông cố xem xem.
Ninh Dương rất biết xem tình thế, ông ta biết thái độ này của ông cụ là vì Diệp Mặc, nếu không có Diệp Mặc, ông ta chẳng là gì cả, cùng lắm nhìn thấy cũng chỉ hỏi một câu mà thôi.
Ông ta vội kéo Ninh Lan lên trước chào hỏi nói:
- Ông nội, hôm nay con đưa Lan Lan đến để thăm ông, chỉ cần ông khỏe mạnh là tốt rồi.
- Được, được, sau này cứ sống ở đại viện. Lát nữa bảo Trung Thủ giao cho con thêm trọng trách, ôi, ta đã già rồi.
Ninh Phủ Chân miệng than thở, lòng lại như gương sáng, tuy ông ta chưa từng gặp qua Ninh Dương, nhưng vừa nhìn tình thế này, thì đã biết Ninh Dương không có được gì ở nhà họ Ninh.
Diệp Mặc lại khẽ mỉm cười nói:
- Anh Ninh Dương, nếu anh bằng lòng, tôi có thể viết một lá thư cho Nhị Hổ, anh có thể đến làm việc ở "dược phẩm Lạc Nguyệt". Còn về Lan Lan, cũng có thể đi học ở Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc nói lời này, chính là để cả nhà Ninh Dương định cư ở Lạc Nguyệt. Tuy Nhị Hổ không còn quản chuyện nữa, nhưng "dược phẩm Lạc Nguyệt" hiện nay do vợ Nhị Hổ là Lỗ Tiểu Trân và Mạc Hải phụ trách.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, những người Ninh Gia còn lại trong viện đều nhìn Ninh Dương với vẻ ngưỡng mộ.
Hiện nay đến Lạc Nguyệt không như trước đây, hiện nay đến Lạc Nguyệt định cư càng khó khăn hơn, mà Ninh Dương lại có thể cầm thư do chính Diệp Mặc viết đến Lạc Nguyệt định cư, làm cho ai cũng vô cùng ngưỡng mộ. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Tôi đương nhiên đồng ý rồi.
Ninh Dương vội kích động trả lời, ông ta vốn định đến Lạc Nguyệt, chỉ là vì Khinh Tuyết không ở Lạc Nguyệt nên mới trì hoãn mà thôi, khiến ông ta không có chốn nương thân ở Yến Kinh.
Do quan hệ với Diệp Mặc, nên khi Ninh Dương đi, gần như tất cả mọi người trong Ninh Gia đều đến đưa tiễn, điều này càng làm cho Ninh Dương bùi ngùi. Con người chính là như thế "bần cư náo thị vô nhân vấn, phú tại sơn lâm hữu khách tầm".
Khi ông ta đến biết rằng muốn thấy ông nội không đơn giản, nên cũng không để vợ cùng đến để mất mặt. Nhưng không ngờ rằng, lúc ra đi lại phô trương đến thế, cả ông nội Ninh Phủ Chân cũng vẫy tay tiễn biệt.
Mãi đến khi cha con Ninh Dương đi xa rồi, Ninh Phủ Chân mới khách khí nói với Diệp Mặc:
- Diệp thành chủ, mời vào.
Diệp Mặc bước vào trước, Ninh Phủ Chân khoát tay với người theo sau, không cho ai vào theo, nhưng lại để cho cô thiếu nữ đang dìu ông ta cùng theo Diệp Mặc vào nội viện Ninh Gia.