"Huy Hoàng mỹ thực" cũng được xem là khách sạn hạng sang ở Ninh Hải rồi, hơn nữa Ninh Hải lắm kẻ nhiều tiền nên số người tới đây ăn uống cũng không hề ít.
Bọn Diệp Mặc ba người vừa bước vào liền hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, hấp dẫn nhất là tóc của Tống Ánh Trúc. Tuy thể chất Tống Ánh Trúc rất yếu ớt, nhưng vì sau khi gặp được Diệp Mặc, bản thân được chỉnh lý lại một chút thì liền thể hiện được chút khí chất. Ngoài việc cô ta vì làm thủ công lâu năm khiến tay thô ráp và khí sắc kém ra thì khí chât vẫn là Tống Ánh Trúc của ngày xưa. Thêm mái tóc ánh bạc của cô ta đương nhiên là thu hút ánh mắt của đông đảo mọi người rồi.
Thấy Tống Áng Trúc cúi đầu, Diệp Mặc liền kéo lấy tay cô. Tống Ánh Trúc biết ý định của Diệp Mặc là muốn cô không cần chú ý.
Nghĩ tới việc về sau không cần để ý tới ánh mắt của mọi người chỉ cần ở bên cạnh Diệp Mặc là tốt rồi, Tống Ánh Trúc liền bình tĩnh lại. Nhiều nhất chỉ là khiến cuộc sống của Ức Mặc ổn định trở lại thì mình nên chủ động rời xa Diệp Mặc.
Diệp Mặc lờ đi, sở dĩ hắn không điều trị thương thế cho Tống Ánh Trúc ngay bây giờ là vì hắn dự định buổi tối không những giúp cô ta hồi phục thanh xuân mà hắn còn muốn giúp cô ta tẩy tủy. Cho nên trước lúc đó, hắn không muốn điều trị tùy tiện.
Diệp Mặc gọi một gian phòng riêng. Hắn không muốn bị người khác nhìn mình lúc đang ăn cơm.
Trước mặt một bàn thức ăn mà bản thân rất muốn nếm thử, Ức Mặc lại quên mất cả việc tu chân, chăm chú vào đồ ăn trước mặt và không ngừng giục mẹ dùng bữa.
Tống Ánh Trúc ăn rất ít, chỉ cần nhìn thấy Ức Mặc ăn ngon lành là cô đã vui lắm rồi. Tuy những năm nay cuộc sống vất vả nhưng cô dù sao cũng xuất thân giàu sang.
- Bố ơi, đây là nơi ngày trước mà bố ở à? Hình như mẹ đã đưa con tới đây một lần rồi.
Ức Mặc vừa tới sân ngoài của Ninh Hải liền nói.
Nghe xong câu nói của Ức Mặc, Tống Ánh Trúc mắt có chút đỏ. Cô không thể tưởng được khi mới tới Ninh Hải cô đã đưa con bé năm tuổi đến nơi này mà nó lại vẫn còn nhớ.
Nếu với tính cách tại Yến Kinh mười mấy năm trước, cô không thể đưa con gái tới đây thăm nơi ở cũ của Diệp Mặc. Nhưng mười mấy năm trôi qua khiến cô nhận ra tính cách của một người là có thể thay đổi được, hơn nữa cô cũng muốn không ngừng khắc sâu hình tượng Diệp Mặc trong lòng con gái. Nhưng lúc này cô có thể cùng với Diệp Mặc và con ở bên nhau là hạnh phúc lớn nhất của cô.
Chuyện năm đó, hoàn toàn không liên quan gì tới Diệp Mặc, hoặc nếu không phải Diệp Mặc thì số phận của cô có thể còn thê thảm hơn nữa. Cô thậm chí có vô số lần nhớ lại chuyện đó, may mắn vào lều của cô ngày hôm đó là Diệp Mặc. Cho nên, khi mối hận trong cô không còn nữa, cô không hề hận Diệp Mặc chút nào mà chỉ lo lắng cho con gái.
Diệp Mặc vỗ vỗ tay Tống Ánh Trúc rồi nói với con:
- Đúng vậy, lúc trước bố ở đây.
Diệp Mặc đưa con và Tống Ánh Trúc vài tiểu viện, cỏ dại trong bồn hoa trong vườn cũng không nhiều, hơn nữa trong phòng dọn dẹp cũng sạch sẽ. Diệp Mặc thoáng nhìn đã biết nơi này vẫn có người thường xuyên ở đây, đoán chừng không phải Tô Tĩnh Văn chính thì là Vân Băng.
Nhưng Tô Tĩnh Văn và Vân Băng đều không ở đây, Diệp Mặc thậm chí không dùng thần thức tìm họ ở Ninh Hải.
Vuốt bồn hoa Diệp Mặc thở dài, dường như tất cả những cô gái có quan hệ với hắn đều đã đến qua tiểu viện này, ngoài Tiểu Vận ở tiểu thế giới.
Diệp Mặc bước vào phòng, mấy người sau khi quét dọn bụi đất rồi nói với Ức Mặc:
- Tối con ngủ ở phòng phía tây nhé, tối bố phải giúp mẹ trị thương không có việc gì thì dừng quấy rầy bố mẹ
Diệp Mặc nói trị thương là sự thật, nhưng con gái và Tống Ánh Trúc cứ hiểu lầm ý của hắn. Ức Mặc cũng đã mười ba tuổi rồi, đến tuổi này có nhiều việc cũng đã hiểu rồi. Cô vốn nghĩ tối sẽ ngủ cùng bố mẹ sau đó nói chuyện cả đêm luôn, nhưng nghe xong câu nói của bố thì liền hiểu ngay.
Cô lè lưỡi làm mặt quỷ với Diệp Mặc, sau đó nói biết rồi, liền chui vào phòng phía tây. Theo cô nghĩ, bố mẹ nhất định có rất nhiều chuyện để nói, cô mà chen ngang thì không tốt.
Tống Ánh Trúc nhìn Ức Mặc rời đi, mặt liền đỏ bừng, đương nhiên cô biết Diệp Mặc muốn gì, nhưng cô thật sự không có chút chuẩn bị gì hết.
Nói thật, tuy cô đã có con mười mấy tuổi nhưng về chuyện nam nữ vẫn không hiểu bằng con gái. Hoặc nói cách khác tâm lý trên phương diện này cô vẫn là Tống Ánh Trúc của mười mấy năm về trước
Thực ra cô nghĩ là buổi tối cô sẽ cùng Diệp Mặc và con gái ở bên nhau, ba người nói chuyện cả tối cũng tốt rồi. Cô há miệng, nhưng lại không gọi con lại. Đừng nói Diệp Mặc đã nói như vậy, mà kể cả hắn không nói thì thực ra cô cũng muốn nói chuyện riêng với Diệp Mặc.
Nhưng cho dù là nghĩ vậy, trong lòng nàng không thể không lo lắng, đối với nàng mà nói, ngoài sự việc lần trước đột ngột xảy ra, cô thật sự là lần đầu tiên.
Nhìn thấy Diệp Mặc bước vào phòng, cô lại có chút lo lắng.
- Em còn do dự gì vây? Mau vào đi.
Diệp Mặc nhìn Tống Ánh Trúc đang đứng trước cửa gọi.
Tống Ánh Trúc càng hoảng hốt, cô xoắn xoắn áo của mình, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Hay là em đi tắm trước đã.
Diệp Mặc một tay kéo lấy Tống Ánh Trúc tiến vào
- Không cần, đợi lát nữa tắm cũng được
Diệp Mặc là một người dứt khoát, đã tiếp nhận Tống Ánh Trúc rồi thì hắn không nói dài dòng. Nếu như chưa tiếp nhận nàng có lẽ hắn còn do dự hơn cả Tống Ánh Trúc.
- Em uống đan dược này trước đi đã, sau đó cởi quàn áo nằm lên giường.
Diệp Mặc lấy ra một viên "trú nhan đan" đưa cho nàng.
Tống Ánh Trúc chần chừ một chút không cầm lấy đan được trong tay hắn, nhưng lại cởi hết quần áo của mình ra, nhắm mắt hai tay bắt chéo trước ngực nằm lên giường.
Diệp Mặc nhìn làn da trắng như tuyết của nàng trong lòng thậm chí có chút hốt hoảng. Dường như có một loại lửa nóng từ bụng dần tràn lên. Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Tống Ánh Trúc không mặc gì, nhưng cũng gần như lần đầu, lúc trước dưới chân Mai Nội Tuyết Sơn hắn căn bản không có ý nghĩ đó.
Tống Ánh Trúc tuy gầy ốm, nhưng ngọn núi trước ngực nàng vẫn rất chắc chắn. Thậm chí còn to hơn Tiểu Vận một chút. Nhìn thấy thân thể Tống Ánh Trúc thì Diệp Mặc hiểu ngay tóc của nàng hoàn toàn vì suy nghĩ nhiều mà tạo thành như vậy. Thân thể nàng có thể duy trì được như thế này là vì liên quan tới việc nàng đã từng luyện cổ võ mà ra.
Nhưng hắn chỉ yêu cầu Tống Ánh Trúc cởi áo, cô ta làm gì cả cởi tất cả rồi?
Nhưng Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều gì hết, trong mắt hắn thì Tống Ánh Trúc đã là vợ hắn rồi. Cho dù trước mặt hắn cởi hết thì cũng chả có gì.
Hắn lại đem đan dược đưa tới bên miệng nàng nói:
- Há miệng ra, uống đan dược đi nào.
Tống Ánh Trúc mặt đỏ bừng mở to mắt, do dự lúc lâu mới nói:
- Thật ra em có thể không cần uống thuốc đâu, em... có lẽ có thể, anh lên đi.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Tống Ánh Trúc nói:
- Đay là "trú nhan đan" đợi chút anh giúp em chữa thương, thậm chí con phải giúp em rửa tủy. Trước khi chữa thương mà uống "trú nhan đan" thì hiệu quả có thể tăng gấp bội đấy. Anh có thể kích phát hoàn toàn công hiệu của "trú nhan đan". Hiện em đến tu vi hoàng cấp cũng chưa đạt tới, thì nàng có thể làm gì...
Nhưng Diệp Mặc chưa nói hết câu, hắn đã hiểu ý của Tống Ánh Trúc, trong lòng liền dâng lên sự thương hại. Tống Ánh Trúc hiểu lầm ý hắn rồi, cho nên tuy nàng yếu ớt nhưng cũng không hề cự tuyệt vì hắn đã cởi sạch quần áo.
Diệp Mặc cúi người xuống, nói thầm bên tai Tống Ánh Trúc:
- Cảm ơn em, Ánh Trúc, em đã thấy Lạc Ảnh và Khinh Tuyết rồi, anh nghĩ eem cũng như bọn họ đều là người bên cạnh anh... trước tiên để anh chữa thương cho em
Rốt cuộc Tống Ánh Trúc cũng đã hiểu được Diệp Mặc thật sự muốn chữa thương cho nàng. Cô nghĩ tới tới Diệp Mặc không tầm thường thì lập tức biết hắn không phải lừa cô. Tuy cô hiểu lầm ý của hắn có chút đỏ mặt, nhưng vì thái độ của Diệp Mặc mà cô không mấy xấu hổ và khó chịu. Thậm chí đến nói mặc quần áo vào cũng không mà há miệng nuốt "trú nhan dan" trong tay Diệp Mặc. Lại nhắm mắt lại
Hiệu dược của "trú nhan đan" đang dần dần tản ra trong cơ thể Tống Ánh Trúc, Diệp Mặc lại lấy ra một viên "liên sinh đan" đút vào miêng Tống Ánh Trúc. Nếu chỉ đơn thuần là chữa thương thì hắn không cần phải cởi bỏ trang phục của cô, chỉ một viên "liên sinh đan" là ổn rồi.
Nhưng hắn đã quyết định tẩy tủy cho Tống Ánh Trúc, hơn nữa còn là tẩy tủy không cần tẩy tủy đan.
Khi hai viên đan dược trong người Tống Ánh Trúc phát huy tác dụng, Diệp Mặc lấy ra 360 kim châm, bắt đầu không ngừng châm vào khiếu huyệt trên người cô, chải vuốt kinh mạch trong cơ thể cô. Vì không để chân nguyên của bản thân không theo kip, hắn thậm chí lấy ra 12 viên linh thạch bố chí một trận pháp tụ linh đơn giản.
Tống Ánh Trúc đã ngủ trước chân nguyên và châm mạch của Diệp Mặc. E là Diệp Mặc đã luyện tới đỉnh cao tầng 8 trung kỳ rồi, sắp sang hậu kỳ, tẩy tủy cũng không phải là công việc đơn giản là làm xong.
Vẫn may là Tống Ánh Trúc vốn là người luyện cổ võ, kinh mạch trên người cứng cỏi dễ khơi thông hơn so với người bình thường, nếu không thì hắn phải tiêu phí mấy lần khí lực.
Bắt đầu từ thủ phái âm thế kinh tới kết thúc ở túc quyết ân can kinh, mỗi lần Diệp Mặc trừ tạp chất một đường kinh mạch cần lượng lớn chân nguyên. Khi kinh mạch trên người của Tống Ánh Trúc toàn bộ được tẩy đi, hắn đã mềm nhũn người không còn chút sực lực nào. Truyện được copy tại Truyện FULL
Linh khí bên trong mười hai viên linh thạch đã không còn, hắn thở một hơi nhìn nàng nằm ngủ, trong lòng bỗng cảm thấy thành tựu của mình. Tuy chân nguyên của hắn tiêu hao rất nhiều nhưng Tống Ánh Trúc đã khôi phục lại dung mạo của năm đó. Tóc đã đen trở lại hơn nữa nhờ có "trú nhan đan" mà da của cô ta càng trắng nõn nà, thậm chí còn đẹp hơn năm xưa.
Tuy tu vi của cô mới chỉ phục hồi tới hoàng cấp hậu kỳ, nhưng Diệp Mặc không định cho nàng luyện cổ võ nữa. Hắn tiện tay với khứ trần quyết và thanh thủy quyết liền rửa sạch mồ hôi và tạp chất trên người hắn và Tống Ánh Trúc. Lúc bày mới thay bộ ra giường mới vào.