Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 637: Vậy ba người thì sao?

- Ừ, Lạc Ảnh vẫn khỏe chứ, cô ấy có ở đó không?

Tô Tĩnh Văn chủ động gợi ý nên Diệp Mặc cũng chỉ biết đưa ra câu hỏi của mình.

Tô Tĩnh Văn đột nhiên cười một tiếng rồi nói:

- Anh không cần phải lo lắng đâu, cô ấy vẫn khỏe. Anh nói thật xem, chuyện với Ninh Khinh Tuyết có phải vẫn chưa nói với Lạc Ảnh hả? Diệp Mặc, tôi thật sự khâm phục anh đấy, làm sao mà anh tìm được người con gái xinh đẹp như Lạc Ảnh nhỉ, lại cả Ninh Khinh Tuyết nữa, những người con gái như vậy rất khó có thể gặp được, nhưng anh lại tìm ra đến hai người, anh thực sự…

Diệp Mặc ho khan vài tiếng, nếu như không phải vẫn không có tin tức của Lạc Ảnh, hắn đã giả vờ không nghe thấy gì rồi ngắt điện thoại. Bây giờ Tô Tĩnh Văn lại hỏi như vậy, hắn chỉ biết rối rối nói:

- Thực ra thì cô cũng rất xinh đẹp, đừng có chỉ nói bọn họ như thế.

- …

Tô Tĩnh Văn nghe thấy câu nói của Diệp Mặc thì yên lặng một lúc, sau đó cô mới đột nhiên hỏi lại:

- Diệp Mặc, ý của anh là tôi cũng giống bọn họ sao?

- À...

Chỉ số cảm xúc hiện giờ của Diệp Mặc không phải là thấp, hắn lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tô Tĩnh Văn.

Diệp Mặc đang không biết phải giải thích như thế nào thì Tô Tĩnh Văn lại lên tiếng:

- Lạc Ảnh có hơi lo lắng cho anh nên đã đến Tân Thành tìm anh rồi, hiện giờ cô ấy đang cầm điện thoại của Bắc Vi, chắc khoảng nửa tiếng nữa cô ấy sẽ có mặt ở sân bay Tân Thành.

- Thật vậy sao, được, tôi lập tức đi đón cô ấy.

Diệp Mặc không ngờ Lạc Ảnh đột nhiên lại tới Tân Thành, may mà hắn lại gọi một cuộc điện thoại, nếu không thì hắn đã đến Ninh Hải rồi, như thế sẽ bị lỡ, không thể gặp được Lạc Ảnh.

Dường như cảm thấy biểu hiện của mình có chút hơi quá, Diệp Mặc vội nói thêm một câu:

- Vậy Tĩnh Văn, cô ở Ninh Hải vẫn khỏe chứ, lần này tôi về rồi, có muốn đến Lạc Nguyệt cùng tôi không?

- Tôi có phải là cái gì của anh đâu. Tôi đi Lạc Nguyệt làm gì chứ?

Giọng của Tô Tĩnh Văn có hơi chùng xuống.

- Cái đó... Text được lấy tại Truyện FULL

Diệp Mặc rất muốn cúp điện thoại để đi gặp Lạc Ảnh nhưng lại sợ Tô Tĩnh Văn cảm thấy hắn quá đáng.

Bỗng nhiên Tô Tĩnh Văn cười một tiếng:

- Anh mau đi gặp bà xã đi kìa, cô ấy đẹp như thế, nhất định sẽ bị rất nhiều tên háo sắc để mắt tới đấy. Nhưng, Diệp Mặc anh đã vi phạm chế độ một vợ một chồng...

Diệp Mặc nghe thấy giọng của Tô Tĩnh Văn có vẻ thoải mái hơn thì mới thở phào một tiếng, hắn cười nói:

- May mà tôi ở Lạc Nguyệt, hiện giờ Lạc Nguyệt vẫn chưa ban bố Luật Hôn nhân, lấy hai vợ chắc là không có vấn đề gì đâu. Cùng lắm thì tôi nhanh chóng làm đám cưới trước khi ban bố Luật Hôn nhân là được rồi, hì hì...

- Vậy ba người thì sao?

Đầu dây bên kia đột nhiên hỏi.

-...

Diệp Mặc cầm điện thoại mà thấy giật mình, là ý gì đây? Nhưng đầu bên kia điện thoại đã bị ngắt rồi.

Diệp Mặc lắc lắc đầu. Nếu nói rộng ra thì hắn có thiện cảm với Tô Tĩnh Văn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ cưới cô ấy. Có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết hắn đã rất hài lòng rồi. Nếu như Ninh Khinh Tuyết không xuất hiện thì hắn thậm chí chỉ cưới một người là Lạc Ảnh mà thôi. Hoặc nói rằng nếu Lạc Ảnh xuất hiện trước Ninh Khinh Tuyết, có lẽ kết cục lại là một người khác.

Vào thời điểm mà Ninh Khinh Tuyết xuất hiện, thậm chí đi Thần Long Giá để tìm kiếm Diệp Mặc, Diệp Mặc vẫn không hề biết Lạc Ảnh ở đây. Ở nơi linh khí loãng như thế này, có lẽ sẽ sống một cuộc đời bình dị như thế này, chuyện tiếp nhận Ninh Khinh Tuyết – người đã liều mạng đi tìm hắn cũng chỉ là chuyện của duyên phận mà thôi.

Nhưng vì Diệp Mặc vẫn không biết Lạc Ảnh ở nơi này. Nếu hắn biết Lạc Ảnh ở đây thì hắn có tiếp nhận Ninh Khinh Tuyết hay không? Có những lúc đó chính là duyên phận, có duyên thì vẫn sẽ gặp nhau, vô duyên thì có miễn cưỡng cũng chẳng thể được.

...

Lạc Ảnh cũng đã chuẩn bị kiểm tra an ninh để lên máy bay rồi, cô đột nhiên phát hiện ra một bóng hình thoáng qua. Mặc dù khuôn mặt người đó chỉ thấp thoáng, nhưng cô chắc chắn người đó là Diệp Mặc, nhưng bóng dáng người đó lại đi vào cửa kiểm tra an ninh, sau đó không chút chần chừ đi vào lối trong, hướng đi lại là đường đi của chuyến bay tới Yến Kinh.

- Diệp Mặc...

Lạc Ảnh lập tức gọi một tiếng.

Bóng dáng kia dường như hơi chững lại một chút, thậm chí còn nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhanh chóng đi vào phía trong.

Lạc Ảnh lại gọi thêm vài tiếng nữa, người phía trước dường như không nghe thấy, cô lập tức đuổi theo không chút do dự, nhưng cô bị hai nhân viên chặn đường, bởi vì thông tin của Lạc Ảnh là đến Tân Thành.

- Rất xin lỗi, tôi gặp người quen, tôi phải vào trong để hỏi thăm người đó.

Lạc Ảnh cảm thấy khuôn mặt người đó tuy là Diệp Mặc nhưng lại có chút kì lạ, vì cô không có cảm giác thân thiết. Nhưng cô đã nhìn thấy rồi, cô nhất định phải xác nhận xem người đó có phải là Diệp Mặc hay không, cô không tin trên đời này lại có những người sinh ra giống nhau như vậy.

- Rất xin lỗi, thưa cô. Đường mà cô sắp đi là lối khác, đường này là máy bay đến Yến Kinh, chúng tôi không thể cho cô vào được.

Người nhân viên mặc dù kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lạc Ảnh nhưng vẫn ngăn cô lại.

Lạc Ảnh vội vàng nói:

- Tôi chỉ hỏi một câu mà thôi, cùng lắm cũng chỉ hai phút thôi.

Người nhân viên vẫn lắc đầu, không cho phép Lạc Ảnh bước vào. Cuối cùng thực sự vì vẻ đẹp tuyệt sắc của Lạc Ảnh người này mới bất đắc dĩ nói:

- Cô chỉ cần mua vé bay đến Yến Kinh thì sau đó mới có thể đi vào lối này. Chuyến bay đến Yến Kinh còn hai mươi phút nữa là cất cánh rồi...

Ý của nhân viên này là chỉ còn hai mươi phút nữa, nếu cô muốn đi mua vé thì cũng chẳng thể mua được.

Lạc Ảnh không ngờ lại khó khăn như vậy, cô chỉ muốn đi xem người đó có phải là Diệp Mặc không thôi, nếu như không phải thì cô lại mua vé đi chuyến tiếp theo tới Tân Thành.

Nên cô lập tức xông ra ngoài, đi đến quầy vé để mua vé đi Yến Kinh.

- Xin lỗi, vé máy bay đi Yến Kinh ngày hôm nay đã bán hết rồi, hơn nữa máy bay cũng sắp sửa cất cánh, nếu muốn đi chuyến tiếp theo thì phải đợi tới buổi trưa ngày mai.

Nhân viên quầy vé nói một cách rõ ràng.

Lạc Ảnh thất vọng quay người, nếu như thực sự Diệp Mặc đi Yến Kinh thì một mình cô tới Tân Thành để làm gì đây?

Vừa lúc đó, một người phụ nữ trung niên vội vã cầm một chiếc vé máy bay đến quầy vé nói:

- Xin lỗi, hôm nay tôi không thể đi Yến Kinh được, tôi muốn trả lại chiếc vé này...

- A, thật đúng lúc, vừa mới có người, đúng rồi, chính là vé máy bay tới Yến Kinh mà cô ấy muốn, chị có thể để lại vé cho cô ấy...

Nhân viên quầy vé lập tức gọi Lạc Ảnh lại, làm thủ tục chuyển vé cho hai người.

Mấy phút sau, Lạc Ảnh đã cầm được trong tay chiếc vé tới Yến Kinh, cô không ngờ mình lại may mắn như vậy, bỗng nhiên lại có người trả vé.

Đầu tiên Lạc Ảnh lập tức lên máy bay, tìm người giống hệt như Diệp Mặc, nếu không phải Diệp Mặc thì cô sẽ lập tức xuống máy bay.

Sau khi Lạc Ảnh lên máy bay, vẫn còn vài phút nữa máy bay mới cất cánh, nhưng Lạc Ảnh vừa lên máy bay đã nhìn thấy người cô muốn tìm đã đi tới phòng vệ sinh rồi.

Trải qua những vội vã ban đầu, giờ Lạc Ảnh đã bình tĩnh lại, cô thấy có điều gì đó không bình thường, đây cũng không phải lần đầu Lạc Ảnh lên máy bay. Về lý thuyết thì khi máy bay sắp cất cánh không cho phép đi vào phòng vệ sinh, còn một điểm nữa, chuyện mua vé ban nãy dường như là quá trùng hợp, cô vừa muốn có vé máy bay đi Yến Kinh thì lập tức có người trả vé.

Điểm mấu chốt nhất là, nếu Diệp Mặc đã tới Ninh Hải rồi thì việc đầu tiên hắn làm nhất định phải là liên lạc với cô, cho dù nếu hắn có việc không thể gặp mặt cô thì cũng không thể nào đến một cuộc điện thoại cũng không gọi.

Những chuyện này đều có vấn đề, Lạc Ảnh nghĩ đến đây thì lập tức muốn xuống máy bay. Cô thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống thế gian nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Ngược lại cô rất thông minh, ban nãy chỉ là vì cô quá nhớ Diệp Mặc mới trở nên như thế. Nói cách khác, nếu đổi lại là người khác thì cô nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ được những điều này rồi.

- Kính chào quý khách, mời chị thắt chặt dây an toàn, ổn định chỗ ngồi, máy bay sắp cất cánh rồi ạ.

Một tiếp viên hàng không lễ phép đi đến phía trước Lạc Ảnh mời cô ngồi xuống.

Lạc Ảnh vừa định lên tiếng thì cảm thấy có chút rung chuyển, cô biết rằng có nói thêm điều gì cũng chẳng hề có tác dụng, máy bay đang khởi động rồi.

Lúc này Lạc Ảnh cũng đồng thời xác nhận, kết hợp những sự việc trùng hợp đó, thì chính là cô đã bị lừa, người ban nãy chắc chắn không phải là Diệp Mặc. Cô nên sớm hiểu rằng, Diệp Mặc mang lại cho cô cảm giác quen thuộc và thân thiết, không phải chỉ là một khuôn mặt giống nhau mà có thể mang lại được cảm giác ấy.

Nhưng những người đó vì sao lại lừa cô? Cô có gì để bị lừa chứ?

Ngoại trừ chuyện cô xinh đẹp thì còn là vì Diệp Mặc, Lạc Ảnh biết, nguyên nhân cô bị lừa phần nhiều là vì nguyên nhân đến từ Diệp Mặc, nếu không bọn chúng đã không cho người giả dạng Diệp Mặc, sau đó cố ý thu hút sự chú ý của cô.

Nghĩ đến đây Lạc Ảnh hoàn toàn bình tĩnh trở lại, những kẻ này sở dĩ làm như vậy đương nhiên vì mục đích muốn bắt cô để uy hiếp Diệp Mặc, hoặc muốn trao đổi thứ gì đó trong tay Diệp Mặc, cô tuyệt đối không thể để những kẻ này thực hiện được âm mưu.

Lạc Ảnh bỗng nhiên nghĩ ra, nếu như những kẻ này đã theo dõi cô thì liệu có phải Bắc Vi cũng đang bị theo dõi? Nghĩ đến đây trong lòng Lạc Ảnh thấy kinh sợ. Cô không thấy lo lắng gì về mình, vì cô được Diệp Mặc cho một khẩu súng lục rất lợi hại, nhưng Bắc Vi thì phải làm sao?

Vừa nghĩ đến chuyện Bắc Vi gặp nguy hiểm, Lạc Ảnh bất chấp nơi này vẫn là đang trên máy bay, cô cần phải gọi một cuộc điện thoại cho Bắc Vi, nhưng khi cô bật máy lên thì máy bay đã bay cao tít lên trời.

...

Ninh Hải, Viện nhỏ, nơi Diệp Mặc đã từng ở.

Tô Tĩnh Văn cúi đầu nghịch mấy cây hoa xung quanh vườn hoa, nhưng Đường Bắc Vi vẫn có thể thấy được trong lòng cô đang cảm thấy khó chịu, có điều Đường Bắc Vi không biết nên an ủi cô thế nào.

- Đúng rồi, Bắc Vi, em nói thời gian anh trai em và Lạc Ảnh ở cùng nhau thậm chí còn không dài bằng thời gian anh ấy ở bên chị, có phải là chị quá ngu ngốc không, hay vì chị quá xấu xí?

Tô Tĩnh Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Bắc Vi hỏi.

Diệp Mặc thích Ninh Khinh Tuyết, cô biết, nhưng vì Ninh Khinh Tuyết đã từng không quan tâm đến bản thân mình liều mạng cứu hắn, nhưng với những hiểu biết của cô về Diệp Mặc thì thời gian Lạc Ảnh và Diệp Mặc ở cạnh nhau thậm chí không nhiều bằng thời gian cô ở bên Diệp Mặc. Hơn nữa cô còn quen Diệp Mặc trước cả Lạc Ảnh, hoặc nói rằng cô quen Diệp Mặc không chỉ trước Lạc Ảnh mà còn trước cả Ninh Khinh Tuyết, tại sao Diệp Mặc sắp làm đám cưới mà không có phần của cô?

Là cô không giỏi giãi bày? Nhưng những chuyện như thể có thể nói ra được hay sao? Chuyện giữa Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc cô đã được nghe Lý Mộ Mai kể, thậm chí có thể nói rằng khi bọn họ đều đang nghi ngờ Diệp Mặc thì chỉ có mình cô vẫn giữ vững lòng tin. Mặc dù theo như lời nói của Tô Mi, cô cũng đã từng có một chút dao động, nhưng cô lập tức lựa chọn tiếp tục tin tưởng Diệp Mặc.

Có lẽ thật sự vì cô không giỏi biểu đạt, khi cô xác nhận rằng bản thân cô thích Diệp Mặc thì Ninh Khinh Tuyết thậm chí đã có thể thay Diệp Mặc tặng cô chiếc vòng tay rồi. Nhưng nếu lại có một lần nữa, cô thà có lại ba viên ngọc xấu xí cũng không muốn Diệp Mặc sau đó lại tặng cô chiếc vòng tay ấy.

Đường Bắc Vi nhìn Tô Tĩnh Văn chằm chằm, Bắc Vi hiểu trong lòng Tô Tĩnh Văn đang rất khó chịu, nhưng cô nên nói thế nào bây giờ?