Thanh Ngôn lại thở dài, nói:
-Tôi cũng chẳng biết là Liên Hàng Tĩnh Trai của chúng tôi đã đắc tội với ai. Từ khi thành lập đến nay chúng tôi luôn biết thân biết phận, làm gì đều rất thận trọng, khiêm nhường, chưa bao giờ có ý định gây thù hấn với ai cả. Thế mà tối hôm đó một nữ thí chủ đã xông vào môn phái của chúng tôi, chưa nói câu nào đã ra tay giết mấy sư tỷ muội trông coi tàng kinh các của chúng tôi rồi. Người này đúng là tâm địa độc ác.
Diệp Mặc lắc đầu, không biết phải nói thế nào nữa. Ả đàn bà kia suýt thì đã làm cho môn phái của mấy người tan thành khói bụi rồi, còn "nữ thí chủ" cái gì!?!
Thời gian hắn tiếp xúc với Thanh Ngôn không dài, nhưng hắn cũng khá rõ bản tính của lão đạo cô này, vừa yếu đuối nhút nhát lại hay sợ phiền phức. Diệp Mặc đành phải chủ động hỏi:
-Không biết quý môn bị đánh cắp kinh thư quan trọng nào?
Thanh Ngôn lắc lắc đầu, nói:
-Không có. Các công pháp tu luyện của môn phái chúng tôi không bị mất cuốn nào, chỉ có Đạo Đức kinh thì không còn quyển nào thôi.
-Đạo Đức kinh?
Sắc mặt của Diệp Mặc thoáng thay đổi, cuốn sách đó đã quá quen thuộc với hắn. Hồi đó khi ở Hoắc gia tại Thuần An, hắn đã cùng với Lạc Huyên đi tìm "Ní La kinh". Cuốn sách "Ní La kinh" được tìm thấy là được kẹp bên trong cuốn "Đạo Đức kinh". Chẳng lẽ ả đàn bà đó là đến tìm "Ní La kinh" ư?
Cuốn "Ní La kinh" tìm được khi đó, quyển trước và quyển sau đều có những trang giấy vàng, hắn đã đem ra tìm hiểu đi tìm hiểu lại rất lâu, nhưng thần thức của hắn sau khi quét qua thì chỉ như ném đá xuống đại dương mà thôi. Ngoài việc chắc chắn rằng có gì đó không bình thường ở đây thì tuyệt nhiên không thể tìm ra bất kì một cơ quan mật nào khác.
-Sao vậy, Diệp thiếu hiệp?
Thanh Ngôn nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt có chút kì lạ. Vừa rồi hình như phản ứng của Diệp Mặc có gì đó bất thường.
-Ồ, không có gì. Tôi chỉ đang thắc mắc không biết vì sao người kia lại muốn lấy đi "Đạo Đức kinh" thôi. Chẳng lẽ mấy bộ kinh thư đó là vật truyền thừa của quý môn hay sao?
Diệp Mặc vội vàng che dấu sự khác thường trong biểu hiện của mình. Hắn cũng muốn xem xem Thanh Ngôn có biết chút gì hay không.
-Vật truyền thừa?
Thanh Ngôn cười khổ, lắc lắc đầu.
Dường như cảm giác được bây giờ môn phái của mình cũng chẳng còn gì để giấu giếm nữa rồi, ngẫm nghĩ một lát, Thanh Ngôn tiếp tục nói:
-Nếu nói đến vật truyền thừa thì Liên Hàng Tĩnh Trai của chúng tôi có một vật do Nhâm tổ sư truyền lại, có điều trải qua mấy trăm năm, cũng không biết vật truyền thừa đó có thật hay không, nhưng tuyệt đối không thể là mấy bộ Đạo Đức kinh kia được.
-Sư phụ, vật truyền thừa kia là gì vậy?
Một nữ đạo cô trẻ đứng cạnh đã lên tiếng hỏi thay cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn nữ đạo cô kia, người này hắn cũng biết, chính là đạo cô đã giành được vị trí thứ ba trong đại hội ẩn môn. Sở dĩ cô ta có được vị trí đó là vì Diệp Mặc đã phế đi đệ tử ruột của Hồ Lô cốc, bởi thế nên vị trí thứ ba đó mới lọt vào tay cô ta.
Thanh Ngôn khẽ thở dài, đáp:
-Thật ra cái gọi là vật truyền thừa đó chỉ là một câu nói mà thôi. Chính là "Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp". Cho đến giờ ta vẫn chưa hiểu ra được ý nghĩa của câu nói này. Ngay cả trưởng môn sư tỷ và sư tổ cũng không hiểu được, cho đến nay vì để bảo tồn nhất mạch cho Liên Hàng Tĩnh Trai mà chúng tôi vẫn phải thường xuyên di chuyển. Những điều này cũng đã đến lúc nên nói cho mọi người rồi. Diệp thiếu hiệp đã cứu ta một mạng, những chuyện này ta cũng không giấu cậu nữa.
Có lẽ vì không biết phải cảm kích Diệp Mặc vì ơn cứu mạng và bảo vệ Địa cấp trung kỳ duy nhất của Liên Hàng Tĩnh Trai như thế nào, Thanh Ngôn liền không chút giấu giếm mà kể hết cho Diệp Mặc.
Vật truyền thừa là một câu nói ư? Không chỉ Diệp Mặc mà tất cả các đệ tử Liên Hàng Tĩnh Trai đều cảm thấy hết sức kỳ quái. Một câu nói mà cũng gọi là vật truyền thừa ư?
Diệp Mặc cảm thấy kì quặc là bởi trước nay hắn chỉ nghe qua câu "Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề" chứ câu "Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp" thì quả thực là hắn chưa nghe nói bao giờ. Đây đúng là một câu lủng củng đầy mâu thuẫn mà.
-Đúng vậy, năm đó sư tổ đã nói, nếu sau này có đệ tử nào hiểu được câu nói này thì đó chính là thời điểm Liên Hàng Tĩnh Trai chính thức lột xác. Thế những hết đời này qua đời khác vẫn chưa có một ai thực sự làm rõ được câu nói ấy.
Thanh Ngôn lắc đầu, thở dài nói.
Diệp Mặc biết rằng đã đến lúc phải đi rồi, đứng lên nói:
-Thanh Ngôn sư phụ, nếu quý môn chưa tìm được nơi nào vừa ý thì chỗ chúng tôi cũng là một ý kiến không tồi đó. Công ty Lạc Nguyệt là của tôi, tôi nghĩ rằng rất nhiều người của quý môn đã biết điều này rồi. Bây giờ dược phẩm Lạc Nguyệt đã được chuyển tới Lạc Nguyệt thành. Lạc Nguyệt thành rộng lớn, non xanh nước biếc, nếu quý môn không chê thì có thể tới đó định cư. Truyện được copy tại Truyện FULL
-Lạc Nguyệt thành ư, tôi biết.
Một đạo cô lên tiếng.
Cô ta biết rõ Liên Hàng Tĩnh Trai bây giờ không còn giống như trước kia nữa. Để tìm một nơi cư trú mới nên cơ hội ra bên ngoài của những đạo cô ở đây cũng nhiều, mà những người đã ra ngoài thì không ai là không biết đến dược phẩm Lạc Nguyệt và Lạc Nguyệt thành cả.
Thanh Ngôn rõ ràng cũng đã nghe nói qua về Lạc Nguyệt thành, nhưng không ngờ Diệp Mặc sẽ chủ động mở lời mời bọn họ tới Lạc Nguyệt thành như vậy. Đây chính là một cơ hội tốt, Lạc Nguyệt thành ba mặt giáp biển, đây là một nơi cư trú không thể tốt hơn được nữa.
Nhóm đạo cô Liên Hàng Tĩnh Trai đương nhiên không hề hay biết nguy cơ mà Lạc Nguyệt thành đang phải đối mặt, họ không hề nghĩ tới những cuộc tranh đấu và thế cục phức tạp. Ngoài những đạo cô có tâm cơ thì đại bộ phận đạo cô ẩn cư cũng đã quen với thanh tu, không thích nghĩ nhiều đến những việc khác.
-Nếu quý môn muốn tới Lạc Nguyệt thành thì có thể liên lạc với Quảng Hàn môn, bởi họ cũng đang có ý định chuyển tới Lạc Nguyệt thành của chúng tôi đó.
Diệp Mặc sợ đám đạo cô này còn đang phân vân nên quyết định "bồi" thêm.
Đối với những người ẩn môn này, nếu họ có ý định chuyển tới Lạc Nguyệt thành, Diệp Mặc cũng rất hoan nghênh. Thậm chí nếu họ còn mang theo tín ngưỡng, chùa miếu, trai giới, ni cô am gì đó, chỉ cần không phải giáo lí phản động hay tà ác gì thì Diệp Mặc đều sẽ không cự tuyệt.
Đối với hắn mà nói, đây chỉ là vấn đề về tín ngưỡng mà thôi. Một kẻ không có tín ngưỡng trong mình thì sẽ trở nên vô cùng máu lạnh và đáng sợ. Hắn không muốn nơi cư dân của mình sinh sống lại không có tín ngưỡng, bất luận tín ngưỡng đó là thật hay giả, chỉ cần có tín ngưỡng, thì sẽ có hy vọng.
-Quang Hàn môn cũng sẽ tới Lạc Nguyệt ư?
Thanh Ngôn tỏ ra rất bất ngờ trước câu nói này của Diệp Mặc.
...
Diệp Mặc để lại phương thức liên lạc với Hàn Yên rồi rời khỏi Liên Hàng Tĩnh Trai. Hắn biết rằng Thanh Ngôn đã động tâm rồi. Một nơi tuyệt đẹp lại bí mật như vậy, đối với một kẻ đang không có chỗ nào để đi thì quả là vô cùng lí tưởng.
Diệp Mặc lại tới Thần Nông giá, Tinh nguyên đan của hắn vẫn còn thiếu một số dược liệu. Diệp Mặc trong lòng còn đang suy nghĩ đến chuyện Đạo Đức kinh bị mất cắp ban nãy. Hai trang bằng vàng của cuốn Ní La kinh đã bị hắn lấy đi rồi, vì sao vẫn còn có kẻ muốn tìm Đạo Đức kinh? Không phải cuốn nào trong bộ Đạo Đức kinh đó cũng có những trang làm bằng vàng đâu.
- "Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp" vì sao lại nói thành "Nhất diệp nhất thế giới"?
Diệp Mặc không ngừng lẩm bẩm những lời này, trong lòng có chút khó hiểu.
Trong lúc Diệp Mặc còn đang thơ thẩn với những câu nói này thì hắn đã tới Vô Lượng sơn.
-Nhanh vậy sao?
Diệp Mặc theo bản năng nói một câu. Có lẽ vì đã nghĩ quá nhiều về những điều ban nãy nên bước chân của hắn đã đến Vô Lượng sơn từ lúc nào không hay. Tạm gác những chuyện đó qua một bên, lúc này cần phải tìm dược liệu cho Tinh nguyên đan cái đã.
Những dược liệu phụ trợ để điều chế Tinh nguyên đan không nhất định phải là linh thảo mà có thể dùng Lam Túc, Đảng Sâm, Đương Quy, Thục Địa Hoàng, Cam Thảo phối hợp sử dụng.
Đương nhiên kiếm được càng nhiều thì càng tốt. Thực ra có rất nhiều dược liệu có thể tìm thấy trong tiệm thuốc, nhưng những dược liệu ấy đã hoàn toàn mất đi linh tính và dược tính mà Diệp Mặc cần. Hơn nữa có nhiều dược liệu là được trồng ra, đối với Diệp Mặc thì chẳng có chút tác dụng nào. Cho dù là linh thảo được trồng thì linh khí cũng bị giảm đi rất nhiều lần chứ đừng nói gì đến những dược liệu bình thường. Những người gieo trồng linh dược không mấy chú tâm đến chuyện chăm sóc bảo vệ linh dược. Bởi vậy số dược liệu đó trong mắt Diệp Mặc chẳng khác gì một đám củi khô. Hắn cần thu thập chính là những dược liệu tự sinh sôi trong tự nhiên.
Giờ hắn đã thu thập được gần hết các dược liệu cần thiết rồi, điều chế Tinh nguyên đan chỉ còn thiếu Lam Túc nữa thôi.
Lam Túc là loài cây ưa tối, ưa ẩm, cả thân đều có màu lam, không có hoa, lá có hình đao nhọn, mùi hương nhẹ. Một cây lam túc có thể sống tới hai mươi năm, nhưng nếu quá ẩm và quá tối thì cây cũng không sống được bao lâu.
Sau khi bước vào Vô Lượng sơn, Diệp Mặc vừa tìm dược liệu vừa hướng bước về phía Nam Lư Phong. Mặc dù cái kẻ bị hắn giết nói rằng thứ bảo bối đó không phải loại quá quý hiếm nhưng thuận tiện đi xem một chút cũng có sao. Tên đó biết đến tác dụng khác của Thiên Đồng hoa thì ai mà biết được gã còn có những thứ gì tốt hơn thế hay không?
Thần Nông giá đúng là một vùng đất của dược liệu, Diệp Mặc vừa tới đã kiếm được mấy chục loại dược liệu quý, hơn nữa lại có tuổi thọ cao. Mặc dù chưa phát hiện ra linh dược nhưng như vậy cũng là tạm ổn rồi. Dù sao linh dược nào có phải dễ tìm.
Nam Lư Phong cũng giống Địch Thác Phong, đều vô cùng hiểm trở. Đối với người khác mà nói thì ở vách núi hiểm yếu này mà tìm được một huyệt động quả thực là chuyện không tưởng, còn đối với Diệp Mặc thì đúng là dễ như trở bàn tay. Hắn bước trên phi kiếm, dùng thần thức tìm kiếm chỉ trong chưa tới nửa giờ đã phát hiện ra một hang động bí mật.
Xem ra đây chính là nơi chứa rất nhiều bảo bối mà tên áo xám kia nói rồi. Hoặc cũng có thể đây là nơi mà gã thường tu luyện.
Diệp Mặc vừa định tiến vào hang động thì bỗng một tiếng kêu thê lương vang lên. Diệp Mặc liền đứng lên một mặt đá trên vách núi, phóng tầm mắt theo phía tiếng kêu thảm thiết đó.
Tiếng kêu đó rõ ràng ở bên ngoài thần thức của hắn, lại bị rất nhiều cây cối ngăn trở nên cũng không thể dùng mắt theo dõi được.
Động đã tìm được rồi, cũng không cần vội vào làm gì. Nghĩ vậy hắn quyết định đi xem rốt cuộc là có chuyện gì đã. Diệp Mặc đứng trên phi kiếm bay theo hướng vừa mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bên một rừng trúc hoang, một gã đàn ông đang nằm trên mặt đất, hai tay đã không còn nữa. Mặt đất đầy những máu là máu. Chung quanh còn có rất nhiều khẩu súng. Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt, mấy khẩu súng đều không có đạn. Gã đàn ông này đã chết từ lâu rồi, Diệp Mặc đoán rằng tiếng kêu ban nãy là của gã, lập tức dùng thần thức xem xét xung quanh một lượt thì phát hiện ra cách đó không xa, trong một bụi cỏ cũng có một gã đàn ông đã bỏ mạng.
Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm thì phía xa lại truyền đến một tràng những tiếng binh khí va chạm vọng lại.
Nhưng lần này Diệp Mặc lập tức bay đi, vừa đảo mắt đã trông thấy một đám người đang đấu đá dữ dội.