Hạng Danh Vương cảm giác mình có chút kích động, nhưng hiện tại không có đường lui.
Khi Diệp Mặc thấy Phong Vũ xông lên, đã biết kế hoạch giết Hạng Danh Vương của hắn hôm nay lại thất bại. Với bản lĩnh của Hạng Danh Vương, hắn không có khả năng giết chết ông ta trong thời gian rất ngắn. Cho nên hắn dứt khoát không động thủ.
Phong Vũ ngăn cản Hạng Danh Vương, có chút tiếc nuối nói:
- Anh Hạng, trong lúc đại hội diễn ra, trọng tài chủ động lên đài muốn động thủ với một đệ tử hậu bối, đã là sai trước. Hiện tại anh Hạng đại biểu cho Ẩn Môn chủ trì đại hội lần này. Ngàn vạn lần phải lý trí, không thể kích động. Dù sao gần như tất cả đồng đạo Ẩn Môn đều ở đây. Cho dù có gì không thoải mái, cũng phải chờ tới khi đại hội lần này kết thúc mới từ từ thương lượng tiếp.
Nói xong Phong Vũ lại nhìn Diệp Mặc nói:
- Người anh em họ Diệp, hãy nể mặt Phong Vũ tôi một chút. Chuyện lần này tạm thời gác lại. Trước hãy để đại hội lần này kết thúc đã. Sau đó hãy từ từ thương lượng.
Lúc này, Tăng Chấn Hiệp cũng đi lên lôi đài. Chỉ có điều ông ta chỉ ôm quyền làm lễ với Diệp Mặc, nhưng không lên tiếng.
Tuy nhiên Diệp Mặc lại hiểu được ý của ông ta. Một khi hắn đánh nhau với Hồ Lô cốc, Tăng Chấn Hiệp nhất định sẽ đứng ở bên Diệp Mặc.
Hạng Danh Vương oán hận nhìn trừng trừng vào Diệp Mặc, hừ lạnh một tiếng. Sau đó ông ta tra kiếm vào vỏ, dẫn theo người của Hồ Lô cốc lui xuống.
Không ngờ Hạng Danh Vương lại lùi bước lần thứ hai. Rất nhiều người ở đây đều khiếp sợ. Một vài người thế hệ trước của Ẩn Môn rất hiểu Hạng Danh Vương. Tính tình ông ta cực kỳ nóng nảy, hơn nữa rất dễ tức giận. Không ngờ ông ta hết lần này tới lần khác lại lùi bước trước một người tuổi còn trẻ. Điều này có thể thấy được khi ông ta đối địch với Diệp Mặc, ông ta cũng không nắm chắc được phần thắng.
Nhìn Hạng Danh Vương dẫn theo người Hồ Lô cốc người lùi xuống, Phong Vũ nhẹ nhàng thở ra. Ông ta cũng biết Hạng Danh Vương không chắc có thể thắng được Diệp Mặc, cho nên lúc này mới lùi bước. Nếu ông ta nắm chắc có thể giết được Diệp Mặc, với tính tình của Hạng Danh Vương tuyệt đối sẽ không lùi bước, lại càng không nể mặt Phong Vũ.
Tuy rằng Diệp Mặc cũng muốn giết Hạng Danh Vương nhưng trên lôi đài chủ động khiêu chiến là hành vi không lý trí. Không nói Hồ Lô cốc là đại phái đứng đầu ngoại Ẩn Môn, ngay cả việc Diệp Mặc ở trước mặt nhiều đồng đạo Ẩn môn giết chết người của Hồ Lô cốc như vậy, chính là sự xúc phạm lớn nhất. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Một trận đại chiến đã bị khuyên can. Rất nhiều người đều âm thầm nuối tiếc. Muốn nhìn Diệp Mặc và Hạng Danh Vương đánh nhau không chỉ có một hai người. Sau khi trải qua cảnh tượng đẫm máu vừa rồi, không khí tại hiện trường càng trở nên sôi động. Các trận đấu phía sau càng lúc càng không có người nào nương tay. Tuy nhiên, cũng may hai mươi người đứng đầu nhanh chóng được quyết định.
Điều khiến Diệp Mặc và rất nhiều người không thể tưởng tượng được chính là trong hai mươi người đứng đầu lại có tới tám người từ bỏ đấu tiếp. Xem ra này tám người này không muốn tiến tới Top 3, mà chỉ hướng tới Thăng Huyền đan thôi.
Chuyện Hàn Yên từ bỏ trận đấu, Diệp Mặc cũng hiểu được. Với năng lực của cô chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi. Phía sau đều là cao thủ trong cao thủ. Cho dù cô vừa mới tấn cấp Huyền Cấp không có bất kỳ khả năng nào. Quả thật cô không phải là đối thủ của võ giả Huyền Cấp đã nổi tiếng từ lâu. Hơn nữa cô còn đang bị thương. Ba chiêu thức kiếm pháp mà Diệp Mặc dạy cho cô vẫn chưa học được hoàn chỉnh.
Ngoại trừ Hàn Yên bỏ trận đấu ra, còn có người thiếu niên tên gọi Trương Hoa và người con gái lạnh lùng kia cũng từ bỏ trận đấu. Ngoài ra phần lớn những người từ bỏ trận đấu còn lại đều là võ giả Hoàng Cấp. Xem ra bọn họ đến đều vì Thăng huyền đan.. Chiếm được đan dược này rồi, bọn họ không cần phải... đi tranh đoạt Top 3. Hơn nữa không có thực lực đi tranh đoạt.
Còn lại mười hai người tuyển thủ muốn tranh đoạt Top 3. Trận đấu chia làm ba tổ. Mỗi tổ chỉ lấy một người đứng đầu. Vốn hai mươi người hẳn là chia làm bốn tổ, mỗi tổ lấy ra hai người đứng đầu tiến vào Top 8. Nhưng bởi vì tám người rời khỏi trận thi đấu, như vậy trận đấu liền càng dễ dàng hiểu được.
Lại bởi vì người của Hồ Lô cốc chủ trì cuộc tranh tài không có tâm tình tìm ra những người đứng đầu, đứng hai, và đứng ba, cho nên đơn giản quyết định ra Top 3 là được rồi. Có thể nói là đại hội Ẩn Môn lần này là một đại hội đầu voi đuôi chuột, thậm chí không có người đứng đầu.
Chỉ có điều lúc này đã không ai có tâm tình đi quản chuyện này, hoặc là biết môn phái của mình không giành được vị trí trước ba. Lúc này phần đông võ giả Ẩn Môn đều suy nghĩ tới lúc sau khi đại hội kết thúc, Hồ Lô cốc và Diệp Mặc sẽ tranh đấu với nhau thế nào.
Nếu nói Hồ Lô cốc cứ như vậy mà bỏ qua, khẳng định không ai tin tưởng.
Bởi vì trời đã tối muộn, trận đấu tranh Top 3 chỉ có thể chuyển lại sang ngày thứ ba của đại hội. Sau khi Diệp Mặc dẫn theo Hàn Yên trở lại chỗ ở, để Hàn Yên tự chữa thương cho mình. Hắn tính đi tới chỗ người con gái lạnh lùng kia. Bởi vì hắn muốn xem thử có phải hôm qua mình đã nhìn nhầm về pháp khí âm dương ngư và ngọc giản kia không.
Đối với Thăng huyền đan mà Hàn Yên nhận được, Diệp Mặc xem qua một chút cảm thấy rất thất vọng. Nói nó là đan dược còn không bằng nói là viên thuốc. Chẳng qua dược liệu dường như có chút trân quý hơn mà thôi.
Hàn Yên bị thương không nặng. Tuy nhiên cô biết mỗi buổi tối Diệp Mặc đều phải ra ngoài, cho nên cũng không hỏi hắn.
Khách sạn Viễn Trình có thể miễn cưỡng được xem là khách sạn lớn thứ hai của thành phố Quế Trình. Hơn nữa, khách sạn Viễn Trình gần với khách sạn Tây Nhạc, vị trí cũng không tệ. Có thể nói nó thuộc về khu thương mại phồn hoa náo nhiệt.
Khi Diệp Mặc tới nơi, trời mới chạng vạng tối. Đến khi hắn tới phòng của người con gái lạnh lùng kia, cô ta vẫn chưa về. Điều khiến Diệp Mặc thất vọng là trong phòng của cô ta ngoại trừ vài thứ nội y ra, cái gì cũng không có. Xem ra thứ đó bị cô ta mang theo bên người. Nếu hắn muốn xem thứ kia, chỉ có thể chờ người con gái này trở về rồi nói sau.
Ra khỏi khách sạn Viễn Trình không xa là một con sông nằm trong Quỷ Thành, tên là Quảng Giang. Nghe nói đây là nơi Tần Nghiễm Vương đắc đạo. Dọc theo bờ sông Quảng Giang có một loạt những bậc thềm đá. Từ sau khi Đoạn Đỉnh Sơn bắt đầu có chuyện ma quái, đây chính là nơi cư dân Quỷ Thành tụ hội nghỉ ngơi vào những lúc chiều tối. Nơi đây có tiếng người ồn ào, náo nhiệt khác thường. Các quầy bán đồ ăn vặt các loại hàng vỉa hè, thậm chí còn có một vài chỗ biểu diễn xiếc giang hồ, nhiều không kể xiết.
Bởi vì phải đợi người con gái kia quay trở về, cho nên Diệp Mặc cũng đi tới đây, tìm một chỗ ngồi xuống.
Diệp Mặc vừa mới ngồi xuống, thần thức của hắn liền quét tới người con gái kia. Lưng cô ta mang một cái ba lô không lớn. Nhưng thần sắc của cô ta có chút kích động. Rất nhanh Diệp Mặc đã biết được vì sao thần sắc của cô ta lại kích động như thế. Một võ giả có tu vi Huyền Cấp và một võ giả có tu vi Hoàng Cấp đỉnh cao đang theo phía sau cô ta.
Dường như người con gái kia biết mình không phải là đối thủ của hai người này, cô ta chỉ một mực bước thật nhanh muốn thoát khỏi bọn họ. Cô ta cau mày dường như đang không biết nên chạy trốn tới chỗ nào.
Vừa nhìn tư thế này Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hẳn là hai võ giả này thích Thăng huyền đan trên người cô ta. Hắn cũng đứng lên đi theo. Hắn rất muốn biết cô gái sẽ đối phó hai người này như thế nào.
Buổi tổi ở Quỷ Thành ngoại trừ những nơi như Quảng Giang ra, thì rất ít nơi nào đông người như vậy. Những nơi còn lại vừa đến buổi tối liền trở nên rất vắng vẻ. Nhưng cô gái nhanh chóng bị hai người chặn lại ở một rất nơi hẻo lánh.
- Các người muốn làm gì?
Cô gái nắm chặt chiếc ba lô trong tay, mặt hướng về phía hai gã đã ngăn cô lại, lạnh giọng hỏi. Tuy nhiên, giọng nói của cô rất nhỏ, có phần run rẩy, có thể nghe được sự kích động trong nội tâm của cô.
- Em gái nhỏ, em nói chúng tôi muốn làm gì? Ha ha...
Người đàn ông có tu vi Hoàng Cấp cười khả ố, con mắt hình tam giác càng sáng lên.
Tên võ giả Huyền Cấp có giọng nói rất âm nhu:
- Cô Ánh Trúc, hiện tại cô cũng biết cách thức rồi. Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản. Đầu tiên cô lấy Thăng huyền đan ra, giao cho sư đệ tôi. Thứ hai cô theo tôi mấy buổi tối. Như vậy chúng ta đều bình an vô sự. Nếu không, hậu quả cô tự biết...
Người con gái được gọi là Ánh Trúc nhìn hai người đầy vẻ châm chọc, lạnh giọng nói:
- Thăng huyền đan, tôi có thể cho anh. Tuy nhiên bỏ qua tất cả những gì giữa chúng ta trước đây, muốn tôi ở cùng với anh, anh nằm mơ đi. Nếu các anh dám tiến lên một bước, tôi lập tức nuốt đan dược này.
Nói xong cô gái này lấy đan dược ra cầm trong tay đặt bên cạnh miệng.
Người đàn ông Huyền Cấp kia vẫn cười lạnh, dường như không hề để ý tới những lời Ánh Trúc vừa nói. Gã vẫn không nhanh không chậm nói:
- Cô có thể nuốt, chỉ có điều tôi thì chẳng sao cả, nhưng cô nuốt nào, cho dù cô tự sát rồi tôi vẫn muốn cô. Ai bảo cô xinh đẹp như vậy chứ? Cô Ánh Trúc, nếu cô thức thời, hiện tại đi theo tôi, tôi cam đoan có thể cho cô bước vào Huyền Đô Môn. Chung quy còn tốt hơn nhiều so với việc cô làm một cô hồn dã quỷ.
Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được hoá ra cô gái tên Ánh Trúc này một thân một mình tới tham gia đại hội, không có người nào làm bạn, cũng giống như Hàn Yên. Nếu hắn không đến cùng Hàn Yên, Hàn Yên cũng chỉ có một mình.
Người con gái tên Ánh Trúc ngẩn ngơ, dường như đã nghĩ thông suốt nếu cô nuốt đan dược rồi sẽ không có bất kỳ biện pháp nào có thể tránh được một kiếp nạn này. Trong mắt cô lộ vẻ tuyệt vọng. Cô biết cho dù cô lợi hại hơn nữa, vẫn không có khả năng là đối thủ của võ giả Huyền Cấp.
Diệp Mặc thấy cô gái này cũng không đánh ra sát chiêu nào, hắn biết tiếp tục chờ cũng không bất kỳ ý nghĩa gì. Hắn chậm rãi đi ra.
- Sư đệ, tiêu diệt con chuột đi ngang qua kia.
Người đàn ông Huyền Cấp thấy Diệp Mặc từ phía xa đi tới, lập tức cất giọng nói âm u lạnh lẽo phân phó.
- Vâng, sư huynh. Sư huynh yên tâm làm việc. Kẻ quấy rầy này sư huynh cứ giao cho đệ.
Người đàn ông mắt tam giác có tu vi Hoàng Cấp lập tức không do dự đáp. Chỉ có điều anh ta vừa trả lời xong, liền thừ người ra nhìn người đi tới, giống như bị điểm huyệt đạo.
Người đàn ông Huyền Cấp đang muốn hỏi người có mắt tam giác vì sao còn chưa đi, nhưng gã còn chưa kịp hỏi, đã thấy Diệp Mặc đi tới. Ngay lập tức gã đành phải nuốt một câu muốn hỏi xuống.
Rõ ràng người con gái tên Ánh Trúc cũng nhìn thấy Diệp Mặc. Trong mắt cô ta có chút hi vọng. Chỉ có điều chút hi vọng này lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thật ra Diệp Mặc không quan tâm vì sao người con gái này nhìn hắn như vậy. Hôm nay hắn tìm đến cô, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ muốn người con gái này cho hắn kiểm tra lại thứ đã thấy tối hôm qua mà thôi.
- Tiền, tiền bối...
Hai gã đàn ông thấy Diệp Mặc đi tới, sợ tới mức động cũng không dám động, vội vàng khom người chào hỏi.
Nhưng người con gái kia nhìn thấy Diệp Mặc đi qua, trong mắt cô ta chợt hiện lên vẻ phức tạp. Tuy nhiên cô ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, không ngờ lại xoay người rời đi.
Diệp Mặc hơi sửng sốt. Mình cứu cô ta, cho dù không rối rít cảm ơn, ít nhất cũng muốn nói một câu cám ơn chứ. Người con gái này thật sự có chút vô lễ. Nếu không phải vì pháp khi âm dương ngư và ngọc giản kia, hắn sẽ mặc kệ không hỏi tới người con gái tự cho mình là nhất như vậy.
Chỉ có điều Diệp Mặc cũng không sợ cô ta sẽ đi bao xa. Cô ta ở ngay chỗ này. Đợi lát nữa hắn có thể trực tiếp tới phòng của cô ta tìm cô ta. Cho dù cô không đồng ý cũng không được. Hắn nhất định phải giám định lại thứ đó một chút.
Diệp Mặc không để ý tới tới cô gái đã rời khỏi, mà quay đầu nhìn về phía hai đàn ông đang không dám nhúc nhích!