Lúc này người thiếu niên trên lôi đài đã tỉnh táo lại. Anh ta biết nếu không phải nhờ Diệp Mặc, anh ta không chết cũng phải tàn phế. Người thiếu niên này đi xuống lôi đài, tới trước mặt Diệp Mặc thi lễ nói:
- Vãn bối là Trương Hoa của Quảng Dược tự, Võ Đang, cảm ơn tiền bối đã cứu mạng.
- Ừ, cậu tiếp tục chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo đi.
Diệp Mặc gật đầu nói. Hắn biết có rất nhiều địa phương cũng không nổi danh, nhưng cũng không có nghĩa là không có truyền thừa. Tuy rằng hắn đã từng nghe nói về núi Võ Đang, chỉ có điều đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói về Quảng Dược tự. Từ cái tên Diệp Mặc có thể đại khái suy đoán ra dược, nơi này hẳn là có liên quan tới thuốc. Khó trách cậu ta có đan dược khôi phục nội khí.
Tuy rằng Diệp Mặc không nhìn sắc mặt Hạng Danh Vương, hắn cũng biết Hồ Lô cốc chịu thiệt như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chỉ có điều hắn không biết bọn họ muốn xuống tay thế nào.
Mặc dù Phong Vũ đứng ra nói chuyện, muốn mọi người phía dưới trận đấu cố gắng ôn hòa một chút, nhưng bởi vì danh sách chỉ có hai mươi người, cho nên trận đấu chẳng những không ôn hòa đi, ngược lại càng kịch liệt hơn. Chỉ cần lên tới đây là có thể sử dụng tất cả các thủ đoạn. Chờ trận thi đấu luân phiên này kết thúc, đã có bảy người thương nhẹ, năm người trọng thương. Thậm chí còn có một người bị chết.
Chỉ có điều không phải ai cũng để ý tới điều này. Đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn càng không để ý tới. Mặc dù có vài môn phái ước gì Diệp Mặc nhảy ra quản một chút, nhưng Diệp Mặc dường như không thấy. Hắn muốn quản cũng phải quản Hồ Lô cốc. Về phần môn phái khác, nếu lựa chọn tham gia thì phải tự mình chịu trách nhiệm.
...
Tới lúc nghỉ trưa thì đã là khoảng một giờ chiều.
- Anh Diệp, tôi cảm giác dường như anh cố ý nhằm vào Hồ Lô cốc. Anh và bọn họ có thù oán gì sao?
Lúc ăn cơm Hàn Yên nhỏ giọng hỏi.
Diệp Mặc gật đầu.
- Tôi từng giết không ít người của Ẩn Môn. Hồ Lô cốc phải ngẩng đầu. Hạng Danh Vương nhất định sẽ không buông tha cho tôi. Đồng thời tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Chỉ có điều hôm nay Hạng Danh Vương nhịn được. Cho nên tôi phỏng đoán cho dù bọn họ muốn động thủ, cũng là chuyện diễn ra sau đại hội lần này.
- Anh Diệp, anh phải cẩn thận một chút. Sư phụ tôi nói Hồ Lô cốc là môn phái đứng đầu ngoại ẩn, môn phái có rất nhiều cao thủ. Phái Hợp Lưu còn xa mới có thể sánh bằng.
Hàn Yên lo lắng nói.
- Cô không cần lo lắng. Nếu ông ta không nể nang tôi, sáng nay khi tranh tài đã phải động thủ. Cô chỉ cần để ý tới trận đấu của mình là được rồi. Ừ...
Diệp Mặc nói tới đây thì ngừng lại.
Hàn Yên lo lắng nhìn Diệp Mặc hỏi.
- Làm sao vậy? Anh Diệp.
Cô biết Hồ Lô cốc lợi hại. Cho dù Diệp Mặc lợi hại mấy cũng chỉ có một mình mà thôi.
Diệp Mặc nhíu mày, bỗng nhiên nói:
- Hạng Danh Vương của Hồ Lô cốc tính tình nóng nẩy. Hôm nay Hồ Lô cốc bị mất mặt mũi như vậy mà bọn họ không làm gì tôi... Hàn Yên, tôi nghi ngờ buổi chiều có thể bọn họ sẽ động thủ với cô.
- Động thủ với tôi? Từ khi bắt đầu đến giờ tôi đều ở cùng một chỗ với anh. Bọn họ động thủ thế nào được?
Hàn Yên kinh ngạc hỏi.
Diệp Mặc thận trọng nói:
- Với năng lực của Hồ Lô cốc, khẳng định có thể sắp xếp một cao thủ Hồ Lô cốc đánh với cô một trận. Nếu thật sự đúng như vậy, trận đấu buổi chiều của cô không thể lạc quan. Trong lòng bọn họ ôm hận với tôi, nói không chừng sẽ ra tay độc ác với cô. Cô có thể lựa chọn rời khỏi trận đấu...
Hàn Yên lắc đầu nói:
- Anh Diệp, tôi đến Quỷ Thành mấy ngày đã nhìn thấy rõ ràng. Thế giới này nói thẳng ra vẫn là coi trọng thực lực. Tôi có thể lui một lần, không thể lui được lần thứ hai. Có một số việc sớm hay muộn vẫn phải đối mặt. Mục đích ban đầu của tôi là Thăng huyền đan. Nhưng hiện tại tôi đã lên tới Huyền Cấp, thật ra không cần tới đan dược nữa. Chỉ có điều nếu khiếp sợ chiến đấu, đối với việc tu luyện sau này của tôi không có chỗ nào tốt. Hơn nữa cho dù tôi đánh nhau với đệ tử của Hồ Lô cốc, tôi cũng không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Hàn Yên nói như vậy không phải chỉ nói mạnh miệng. Diệp Mặc dạy cho cô ba chiêu kiếm thức. Cô đã có thể bước đầu thi triển.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn cho rằng Hàn Yên nói rất đúng. Trong tình huống không biết đối thủ đã sợ chiến đấu, như vậy quả thật không tốt.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc lấy vật liệu ra, chế tạo hai cái bùa đao gió ở ngay tại chỗ, sau đó đưa cho Hàn Yên.
- Cô cầm hai cái bùa này. Nếu chẳng may gặp phải tình huống nguy cấp, cô ném hai tấm bùa này ra, sau đó nói một chữ "lâm" là được rồi.
Diệp Mặc sợ Hỏa Cầu phù tạo ra động tĩnh quá lớn, cho nên liền đưa cho cô hai cái bùa đao gió.
Vẻ mặt Hàn Yên đầy nghi hoặc nhận lá bùa của Diệp Mặc. Cô có chút xấu hổ nói:
- Anh Diệp, thế này có phải quá mê tín hay không?
Hàn Yên tu luyện Cổ Võ. Tuy cô cũng biết bùa của đạo môn, nhưng dùng bùa để đối địch quả thực có phần giống trò đùa. Nếu không phải cái này là do Diệp Mặc lấy ra, thậm chí cô còn tưởng rằng mình gặp phải bọn giang hồ bịp bợm.
Phần lớn bùa của đạo môn đều là một vài lá bùa cầu bình an. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghe nói về loại bùa có thể công kích.
Diệp Mặc cười nhạt.
- Nếu cô tin tôi, cô cứ giữ lại để đối địch.
Hàn Yên cười cất hai lá bùa đó vào.
- Cám ơn anh, anh Diệp. Trừ ông nội tôi và sư phụ tôi, người tôi tin nhất chính là anh.
- Nếu đệ tử Hồ Lô cốc hạ sát thủ với cô, cô cứ giết, không cần lo lắng.
Bỗng nhiên Diệp Mặc bổ sung một câu.
...
Trận đấu buổi chiều chỉ có bốn mươi người tham gia. Hơn nữa bốn mươi người này đã vượt qua được một vòng đấu loại. Trận đấu của Hàn Yên là ở phía sau. Diệp Mặc phát hiện dường như người con gái lạnh lùng mà hắn đã cứu được từ trong mộ ra khá lợi hại. Cô ta đánh rất đơn giản đã đánh bại đối thủ có tu vi gần bằng cô ta.
Hơn nữa Diệp Mặc lại cảm giác được nội khí của tô ta dường như hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Diệp Mặc nhíu mày. Chẳng lẽ điều này có liên quan đến pháp khí âm dương ngư hoặc là cái ngọc giản mà cô ta cầm ngày hôm qua sao? Không thích hợp lắm. Mấy thứ đó hắn đều cẩn thận dùng thần thức tra xét, không thấy bất kỳ điểm nào kỳ lạ.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Diệp Mặc cũng không tiện đến hỏi người phụ nữ kia lấy thứ đó ra cho hắn xem lại lần nữa.
Chỉ có điều vận khí của người con gái mặc áo tím kia không tốt lắm. Cô ta gặp một võ giả tu vi Huyền Cấp. Cuối cùng trong tình trạng phóng hết phi đao, cô ta vẫn bị đánh xuống khỏi lôi đài, không còn cách nào bước vào hai mươi người đứng đầu.
Lúc này Tăng Chấn Hiệp ở trước mặt Diệp Mặc khẽ nói:
- Tôi vừa mới lấy được danh sách. Người đấu với Hàn Yên chính là Lục Nhiễm của Hồ Lô cốc. Người này là tuyển thủ hạt giống xếp hạng thứ hai. Tôi dám khẳng định Hồ Lô cốc cố ý. Mục đích của bọn họ chính là muốn hạ độc thủ với Hàn Yên. Lục Nhiễm có tu vi Huyền Cấp hậu kỳ, sắp bước vào đỉnh cao của Huyền Cấp. Trận chiến này Hàn Yên thực sự không thể lạc quan. Tôi còn nghĩ tại sao ngày hôm qua Hạng Danh Vương không nói gì. Hóa ra chuyện là như vậy.
Diệp Mặc âm thầm cười lạnh. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
- Anh Tăng không cần lo lắng. Cho dù Hàn Yên không địch lại, tên Lục Nhiễm kia cũng không có cách nào làm gì được cô ấy. Tôi không tin một Hồ Lô cốc có khả năng liều mạng với tôi...
Một câu cuối cùng, Diệp Mặc nói chẳng khác gì tự lẩm bẩm một mình. Ngược lại, những lời hắn nói là sự thật. Hắn cho Hàn Yên hai bùa đao gió. Tuy rằng loại bùa này dùng để đối phó cao thủ có tu vi Địa Cấp thì không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng đối phó với cao thủ có tu vi Huyền Cấp vẫn có thể đánh bất ngờ.
Huống gì hắn còn dạy Hàn Yên mấy chiêu sát thủ. Hắn khẳng định chỉ cần Hàn Yên đánh thành thạo mấy chiêu kiếm này, cho dù đánh không lại, cũng sẽ không bị thua tới mức khó coi. Còn nữa, Hàn Yên còn có một cái vòng phòng ngự. Bọn họ nhất định không có cách nào ám toán được Hàn Yên. Có mấy thứ này bảo vệ, Diệp Mặc không tin tên Lục Nhiễm có bao nhiêu lợi hại.
Trận đấu kế tiếp là trận đấu giữa người thanh niên tên Trương Hoa với một võ giả đỉnh cao của Hoàng Cấp hậu kỳ. Tuy rằng võ giả kia không tồi, nhưng đối mặt với đao ảnh giống như điên cuồng của Trương Hoa, đã bị đánh bại.
Sau Trương Hoa, trận tiếp theo chính là trận đấu của Hàn Yên. Tuy rằng Diệp Mặc không biết Lục Nhiễm, nhưng sau khi Lục Nhiễm lên lôi dài, Diệp Mặc lập tức biết đây là một kẻ lợi hại.
Tuy rằng mấy ngày nay hắn không biết tên những người này, nhưng khi bọn họ có mặt trên trận đấu, Diệp Mặc vẫn nhìn thấy rõ ràng. Ngoại trừ Lục Nhiễm mà Diệp Mặc vốn không biết tên của ra, còn có hai người Diệp Mặc nữa biết tên. Một chính là Thạch Trọng Chi của Thư viện Cửu Minh. Còn một người nữa là Tăng Hi Hậu đệ tử thân truyền của Tăng Chấn Hiệp. Ba người này có thể đứng trong Top 5.
Hàn Yên vừa nhìn thấy Lục Nhiễm lên lôi đài, cô lập tức biết suy đoán của Diệp Mặc hẳn đã biến thành sự thật. Cô dưới sự quan sát hai ngày, đương nhiên cũng biết người nào lợi hại. Lục Nhiễm này chính là một trong mấy người lợi hại nhất.
Ban đầu, mỗi lần Hàn Yên lên lôi đài tranh tài, đều cung tay làm lễ chào hỏi. Nhưng khi cô biết Lục Nhiễm là đệ tử của Hồ Lô cốc, hơn nữa còn được cố ý phái ra hại cô, ngay cả ôm quyền cô cũng lười làm.
Lục Nhiễm nhìn chằm chằm vào Hàn Yên lạnh lùng cười:
- Cô tên là Hàn Yên phải không? Không ngờ được Quảng Hàn Môn chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lại có thể bước vào Top 20. Đây là may mắn của cô, nhưng cũng là bất hạnh của cô. Cô bất hạnh vì đã gặp tôi. Chỉ có điều nể tình cô là con gái, cô có thể chui qua háng tôi mà đi, tôi sẽ tha cho cô lần này.
Hàn Yên cười lạnh một tiếng, giống như hoàn toàn không nghe thấy. Trường kiếm trong tay trực tiếp mang theo vô số kiếm ảnh, đâm về phía Lục Nhiễm
Thấy Hàn Yên ngay cả nói cũng lười, sắc mặt Lục Nhiễm trở nên lạnh lùng.
- Cho cô mặt mũi, cô còn muốn. Cô đi chết đi.
Nói xong mang theo trường kiếm trong tay, đồng dạng đâm ra mấy đạo kiếm quang. Kiếm ảnh của Hàn Yên gặp kiếm quang của Lục Nhiễm đều tản đi, giống như băng tuyết gặp ánh mặt trời liền tan ra.
Tăng Chấn Hiệp ngồi trên ghế trọng tài quan sát liền biến sắc, lập tức nói:
- Trong tay Lục Nhiễm đang cầm Khứ Trần kiếm. Đây là một trong ba đại danh kiếm của Hồ Lô cốc. Trường kiếm của Hàn Yên ngàn vạn lần không thể va chạm với kiếm của gã...
Dường như để nghiệm chứng lời nói của Tăng Chấn Hiệp, ông ta còn nói chưa dứt lời những tiếng trường kiếm va chạm vào nhau vang lên.
Không ngờ trường kiếm của Hàn Yên và Khứ Trần Kiếm trong tay Lục Nhiễm đã liên tiếp va chạm vào nhau. Nhưng điều khiến Tăng Chấn Hiệp thấy kỳ lạ là trường kiếm trong tay Hàn Yên lại không bị tổn hại.
Tăng Chấn Hiệp thở phào một cái, thoáng nhìn qua Diệp Mặc nói:
- Tôi thật sự đã quên anh Diệp có rất nhiều binh khí tốt, ha hả...
Tuy rằng trường kiếm của Hàn Yên không bị chém gãy, nhưng lúc này trong lòng Hàn Yên lại trầm xuống. Lục Nhiễm chẳng những kiếm thuật cao hơn nhiều so với cô, hơn nữa so sánh về nội khí cô cũng không có khả năng đối địch với gã. Chỉ va chạm vài cái vừa rồi, thiếu chút nữa khiến cô phun ra một ngụm máu tươi.
Lục Nhiễm nhe răng cười gằn một tiếng.
- Tiện nhân, đi chết đi... Text được lấy tại Truyện FULL
Không ngờ khi Hàn Yên còn chưa dùng hết chiêu thức, nội khí còn chưa kịp hồi phục, kiếm của gã phát ra. Một lần nữa mũi kiếm trực tiếp đâm về phía ngực Hàn Yên.