Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 417: Trên thuyền quỷ

Ninh Khinh Tuyết phát hiện ra, ở dưới cổ con chim này có một mảnh gì đó giống như hoa văn trên lá cây ngân hạnh. Cô đột nhiên nói:

- Tao sẽ đặt tên cho mày nhé, từ giờ về sau mày sẽ là Ngân Hạnh Diệp.

- Ừ, tên mày hơi dài nhỉ, thôi vẫn gọi là Ngân tử đi!

Con chim trắng dường như hiểu được lời nói của Ninh Khinh Tuyết, nó lại kêu to một tiếng tỏ vẻ rất vui sướng. Tuy nó hiểu được, thậm chí nhìn ra được cách nghĩ của Ninh Khinh Tuyết nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một con chim mà thôi. Nó cũng chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa của từ "Ngân tử".

Ninh Khinh Tuyết đặt cho con chim cái tên này cũng chỉ là để bản thân thả lỏng một lúc thôi, bởi vì, con thuyền mà cô sắp lên chính là một thuyền quỷ, hay nói cách khác chính là một con thuyền quỷ dị. Việc cô đặt cho con chim này cái tên Ngân tử không biết có phải là cô đang run sợ trước con thuyền này hay không nữa. Nhưng sau khi nghĩ tới Diệp Mặc, cô không kìm nổi, muốn được gặp hắn ngay lập tức. Cô càng quyết tâm vượt qua tất cả để đi tìm Diệp Mặc.

Động vật thường có một chút dự cảm khi sắp có nguy hiểm. Nếu dự cảm của Ngân tử là chính xác thì có khả năng núi lửa trên đảo này sẽ hoạt động.

Tuy có Ngân tử bên cạnh nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con chim. Ninh Khinh Tuyết càng tới gần thuyền quỷ thì mồ hôi cô càng đổ ra nhiều, tay cô càng nắm chặt lấy khẩu súng tự động. Có những lúc không biết cái gì đang đợi mình ở phía trước mới thật đáng sợ. Nếu đối mặt với một con sư tử hay một con hổ thì chưa chắc Ninh Khinh Tuyết đã sợ hãi như vậy vì dù sao cũng còn biết đó là cái gì.

Hình như Ngân tử thấy được Ninh Khinh Tuyết đang lo lắng nên ngay cả cánh nó cũng không vỗ nữa mà vẫn từ từ đi theo cô.

Khoảng cách tới thuyền quỷ càng gần, cô cảm thấy mình lại càng thêm hồi hộp, lo sợ.

Bốn phía con thuyền im lặng đến dễ sợ, nếu không phải trên đảo vẫn còn những dấu chân lộn xộn thì cô cũng không dám xác định là có phải toàn bộ thổ dân đã lên thuyền rồi hay không nữa. Nhưng những dấu chân này cho biết, những người ở đây đều lên thuyền cả rồi, duy nhất chỉ có một hàng dấu chân là quay trở về, còn lại đều bị giẫm khá lộn xộn.

Ninh Khinh Tuyết nhảy lên thuyền, cô lập tức cảm nhận được một luồng hàn khí đang bay tới. Trước ngực cô, chiếc dây chuyền phát ra một vòng ánh sáng, đẩy luồng hàn khí đó. Ninh Khinh Tuyết thậm chí có thể nghe thấy một tiếng thét chói tai nhưng rất mơ hồ. Ngân tử bay lên đầu thuyền, đứng ở phía sau Ninh Khinh Tuyết và vẻ mặt nó cũng đang căng thẳng không khác gì cô, dường như nó cũng cảm nhận được.

Ninh Khinh Tuyết nhìn chiếc dây chuyền, cô biết nó vừa cứu cô một mạng. Theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn Ngân tử, trong lòng cũng được an ủi phần nào:

- Mày hãy ở phía sau tao nhé!

Con chim dường như hiểu được lời Ninh Khinh Tuyết nói, nó lập tức nhảy lên vài cái, đi sát sau Ninh Khinh Tuyết. Cô nhìn bốn phía, đầu thuyền vẫn vắng tanh, không có một bóng người.

Ninh Khinh Tuyết đứng trên mạn thuyền, cô quan sát một lượt, so với hôm qua thì giờ cũng chẳng có gì khác, một bàn rượu và thức ăn, hầu như là thực phẩm chín nhưng lại chẳng thấy người nào.

Cô đột nhiên nhìn thấy một bóng đen nhờ thần thức, nhưng nhanh như chớp, bóng đen này đã biến mất, giống như đã lao vào khoang đáy vậy.

Ninh Khinh Tuyết sững lại. Tuy cô cảm thấy có chút run run, da gà nổi lên nhưng lại không ngờ thần thức có thể nhìn thấy được đoàn bóng đen kia. Hóa ra, so với ánh mắt thì thần thức còn có tác dụng này.

Cô chỉ sợ là không nhìn thấy được, một khi đã nhìn rõ, cô sẽ không sợ hãi nữa. Ninh Khinh Tuyết lập tức đi vào khoang thuyền.

Chiếc thuyền này có tổng cộng hai tầng, ngoài khoang thuyền ở phía trên ra thì vẫn còn một khoang đáy nữa.

Ninh Khinh Tuyết muốn dọc theo chỗ đoàn bóng đen biến mất kia tiến vào khoang đáy, nhưng lúc này cô lại đột nhiên phát hiện ra có một đoàn bóng đen đang bay thẳng tới tấn công cô. Ninh Khinh Tuyết theo bản năng tránh ra, sau đó cầm lấy cây súng hướng về phía đoàn bóng đen và bóp cò.

"Tạch tạch", một tiếng vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh trong thuyền. Ninh Khinh Tuyết thấy rất rõ ràng đoàn bóng đen ấy không hề hấn gì, nó lại vọt vào khoang đáy.

Thật sự là bóng đen âm hồn mà. Ninh Khinh Tuyết thấy tay mình run run, nếu không phải Ngân tử kêu lên một tiếng thì có lẽ cô sẽ phát điên lên mất!

Mặc dù biết ở giữa nơi biển rộng mênh mông này lại xuất hiện một chiếc thuyền là điều quỷ dị, nhưng tận mắt thấy lại là chuyện khác

Nếu không phải muốn chiếm chiếc thuyền này để rời khỏi đảo tìm Diệp Mặc thì Ninh Khinh Tuyết đã không do dự bỏ chạy từ lâu rồi. Cô nhớ lại lúc trước khi tới Thần Nông giá du lịch, cái đã được phát hiện ra chính là cái hố trời đó. Còn tiếng hét chói tai trong hầm mà cô nghe thấy nữa. Lúc đó, nếu không phải Diệp Mặc để lại bùa hộ mệnh cho cô thì nói không chừng, cô đã sớm bỏ mạng ở Thần Nông giá rồi.

Nhưng hôm nay, cô hình như lại gặp phải một âm hồn có phần rùng rợn hơn. Về âm hồn là do Diệp Mặc nói cho cô biết. Nó không những không sợ đạn mà còn hung tợn hơn đạn nhiều. Nếu Diệp Mặc không để lại dây chuyền cho cô thì nói không chừng cô cũng sớm chung số phận với những người thổ dân kia rồi.

Nghĩ đến đây, Ninh Khinh Tuyết chợt rùng mình, chẳng lẽ người trên thuyền này và những người thổ dân kia giống nhau? Đều bị âm hồn kia giết chết sao? Vừa rồi, lúc âm hồn kia nhào về phía cô, cô cảm thấy giống như linh hồn của mình đang bị cắn nuốt vậy. Chẳng lẽ có chuyện âm hồn ăn hồn phách thật sao? Trước kia, cô không tin mấy thứ này, nhưng càng tu luyện về sau thì cô không thể không tin. Thế giới này chẳng phải có rất nhiều sự kiện, hiện tượng mà giới khoa học chưa giải thích được sao?

Thậm chí, có rất nhiều giải thích của khoa học mà sau này cũng bị chứng minh là sai lầm đấy thôi.

Ninh Khinh Tuyết nhìn Ngân tử, trong lòng cũng được an ủi phần nào. Cô cất đi khẩu súng, tay kia cầm một hỏa cầu phù cẩn thận đi xuống khoang đáy. Cô biết súng đánh không lại những âm hồn này nên cứ cầm trong tay cũng chẳng có tác dụng gì.

Đáng tiếc là Diệp Mặc không có ở đây, nếu không nhất định hắn sẽ thấy được đoàn bóng đen kia. Lúc trước khi ở Thuần An, hắn đã từng tiêu diệt âm hồn mà ả áo hồng Cửu Nguyệt Quan đã nuôi dưỡng

Người bình thường sau khi bị âm hồn tiêu diệt sẽ lập tức tiêu tán, nhất định là do nguyên nhân đặc thù nào đó. Cũng giống như ả áo hồng kia, cô ta đã nuôi rất nhiều âm hồn, thậm chí còn nuôi dưỡng thành một con vật cưng. Con vật này không ngừng cắn, nuốt linh hồn của người đang sống.

Nhưng Ninh Khinh Tuyết vẫn không hiểu lắm, chỉ là cô đem mấy cái bóng đơn thuần này quy kết thành ma quỷ mà thôi.

Nhưng Ninh Khinh Tuyết giữ vững thần thức quan sát xung quanh. Cô vừa vào khoang đáy, thần thức của cô liền phát hiện thấy có một bóng đen dang trốn ở một bên, tu vi của cô cũng chỉ nhìn thấy một bóng đen mà thôi. Nếu mà là Diệp Mặc thì hắn đã nhìn thấy âm hồn bóng đen quy tụ, hắn sẽ lập tức nghĩ đến âm hồn của người đằng sau, giống như con quỷ mà ả áo hồng đó đã nuôi dưỡng.

Khi Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy bóng đen thì cô cũng cảm giác được người cô đang run lên nhưng vẫn lấy hết dũng khí tiến lại phía bóng đen ấy. Chỉ có điều, vừa mới đi được hai bước, cô đã ngừng lại và đổi hướng đi thẳng về phía trước.

Cô nhớ tới tốc độ của bóng đen vừa rồi, thật sự là rất nhanh. Hơn nữa cô khẳng định, nó có thể nhìn rõ cô, thấy cô đi qua, trăm phần trăm cô không thể đánh lén được cái bóng ấy.

Mà bây giờ cô có thần thức rồi, cho dù là không nhìn thấy bóng đen nhưng cô vẫn có thể biết được nó ở vị trí nào.

Quả nhiên khi Ninh Khinh Tuyết đột ngột thay đổi phương hướng thì cái bóng đen kia dường như dừng lại, đứng nguyên ở đó không động đậy.

Trong khoang đáy, còn một ít thức ăn và nước uống nhưng lộn xộn, ngổn ngang. Ninh Khinh Tuyết tránh được mấy đồ vật này, cố gắng tới chỗ của bóng đen kia.

Khi cách bóng đen ba thước thì cô đột nhiên ném hỏa cầu phù của mình ra và kêu lên:

- Lâm!

Bóng đen kia dường như không ngờ Ninh Khinh Tuyết sẽ làm như vậy, hơn nữa lại chẳng có dấu hiệu nào. Trong giây lát, nó đã bị hỏa cầu nổi lên cuồn cuộn bao vây lấy

Một tiếng bén nhọn phát ra, hỏa cầu phù biến mất, còn cái bóng đen kia cũng chẳng thấy đâu.

Ninh Khinh Tuyết nhẹ nhõm cả người, cô thấy giờ đã thoải mái phần nào. Hỏa cầu phủ không ngờ so với súng còn lợi hại hơn. Tuy nhiên, cô đã hiểu ra, không phải hỏa cầu phù lợi hại hơn mà trong trường hợp này, dùng nó đối phó với loại quỷ vật này hợp lý hơn.

Ninh Khinh Tuyết tìm kiếm trong khoang đáy một lúc nhưng không phát hiện thấy có gì kỳ quái cả. Cô không biết đây chính là vận may của mình vì âm hồn này chính là âm hồn mà sau khi Diệp Mặc diệt ả áo hồng, nó đã bỏ trốn, không biết cuối cùng sao lại bị người ta đem tới Mỹ, sau đó lên Bắc Mã Hào, cuối cùng lúc hải tặc bắt cóc những cô gái đó đi, âm hồn này lại lén lút lên thuyền của bọn chúng và ở luôn trên thuyền. Ở đây có điều kiện giúp cho nó không ngừng lớn mạnh. Tuy là vậy, nhưng vì chủ nhân của nó đã bị Diệp Mặc giết rồi nên giờ nó chỉ còn bản năng mà thôi. Vừa lúc nó gặp một người như Ninh Khinh Tuyết, nếu cô không có sợi dây chuyền đó thì đã sớm mất mạng rồi. Nói cách khác, nếu ả áo hồng kia còn sống thì cô cho dù mọc cánh cũng khó mà trốn thoát. xem tại TruyenFull.vn

Nhưng những thứ đó chỉ là giả thuyết thôi vì Ninh Khinh Tuyết còn có hỏa cầu phù, những hỏa cầu này có thể giúp cô diệt được âm hồn.

Hình như biết được Ninh Khinh Tuyết đánh nhau với âm hồn đã giành phần thắng, Ngân tử đứng phía sau kêu to một tiếng.

Ninh Khinh Tuyết gạt mồ hôi trên trán, sau đó cô vẫy vẫy Ngân tử đi tới. Tuy cô đã diệt được âm hồn nhưng đây là khoang đáy, cô thực sự không thể không cảnh giác được.

Cô tưởng tượng ra, người trên thuyền này nhất định bị âm hồn này hại chết rồi. Cô không dám ở lại khoang đáy tối tăm này hơn nữa.

Lên trên khoang thuyền, Ninh Khinh Tuyết mới nghĩ tới một chuyện rất quan trọng là cô không biết lái thuyền, cũng không xác định được phương hướng thế nào.

Ninh Khinh Tuyết e ngại lên đầu thuyền. Đột nhiên cô ngây ngẩn cả người. Chiếc thuyền vẫn dừng ở bên cạnh đảo, giờ cô còn không thể điều khiển được chiếc thuyền, nó đã rời khỏi đảo lưu huỳnh kia rồi, thậm chí đã đi được một quãng rất xa, hòn đảo ấy sớm bị bỏ lại đằng sau.