- Anh, anh phải cẩn thận một chút!
Đường Bắc Vi không chịu nổi cảnh máu tanh ghê tởm. Tuy cô rất muốn cùng đi với Diệp Mặc nhưng biết bản thân đã không giúp được gì lại làm trở ngại cho hắn nên cô đành thôi.
Tĩnh Nhàn ngăn đệ tử của Tĩnh Nhất môn lại. Từ mấy ngày trước, sau khi cô đã nhìn thấy Diệp Mặc có thể đạp kiếm bay, liền biết được võ công của hắn và cô cách xa nhau một trời một vực. Cô giữ kín ở trong lòng chuyện này, vì cô biết, nếu đồn ra ngoài sẽ có rất nhiều chấn động.
- Bắc Vi, vậy em ở đây chờ anh nhé, anh đi rồi sẽ về ngay.
Diệp Mặc an ủi Đường Bắc Vi, sau đó hắn theo Hỗ Nặc Bình, hai người rời khỏi Tĩnh nhất môn.
Hỗ Nặc Bình sau khi nghe Diệp Mặc nói thì cười thầm, muốn giết đệ tử của Điểm Thương ư, còn muốn trở về ư, có mà nằm mơ!
Diệp Mặc đi theo hai gã đệ tử Điểm Thương và vào chỗ vách núi của Tĩnh Nhất Môn mới biết họ làm thế nào mà tới được. Không ngờ chỉ là nhờ một khí cầu, một động cơ được lắp đặt, có cánh quạt. Thực ra mà nói, đây chính là một cái trực thăng hết sức đơn đơn giản. Nguồn tại https://Truyện FULL
Lúc bước lên trực thăng giản dị này, Diệp Mặc cười lạnh nghĩ thầm, xem ra ẩn môn này cũng không hẳn là đã ẩn, ngay cả loại trực thăng này cũng có, thật không thua kém thời đại.
Hai mắt của Chung Đan tức giận nhìn Diệp Mặc nhưng lại không dám động thủ, chỉ có thể khởi động trực thăng khí cầu mà thôi. Nếu có thể đánh thắng được Diệp Mặc thì một trăm Diệp Mặc cũng bị y giết rồi.
Sau khi trực thăng khí cầu chuyển động, nó rất nhanh chui vào không trung mây mù dày đặc và bị mất hút giữa những dãy núi. Thần thức Diệp Mặc nhìn ra, hắn chỉ có thể nhìn thấy những mảng sương trắng trùng điệp, không thấy phương hướng đâu.
Hỗ Nặc Bình lạnh lùng nhìn Diệp Mặc chằm chằm, không nói gì. Trong mắt y, Diệp Mặc đã là một người chết, chỉ là nhất định phải đến chết ở Điểm Thương mà thôi. Chiếc trực thăng khí cầu này bay trong sương mù hơn một tiếng thì đáp xuống một nơi bằng phẳng mà xung quanh đều là núi, chỉ có điều nơi này lại có một ngôi miếu nhỏ.
Đứng ở chỗ này, xung quanh đều là sương trắng mờ mịt, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.Thậm chí cũng không biết có phải ở Vô Lượng Sơn không nữa. Diệp Mặc trong lòng thầm thán phục, phong cảnh ở Hoa Hạ này còn khá nhiều dấu tích cổ xưa, chỉ có điều người ta có thể tìm tới được hay không mà thôi.
Chung Đan ra khỏi trực thăng, nhìn chằm chằm Diệp Mặc, lạnh lùng nói:
- Đợi sau khi anh chết, tôi sẽ xuống núi an ủi, chia buồn với gia đình anh. Tôi đảm bảo họ sẽ rất "vui vẻ", vui đến mức muốn chết mà không chết được. Người phụ nữ của nhà họ Diệp sẽ được tôi lấy, cũng vẻ vang đấy chứ!
Diệp Mặc quay lại nhìn Chung Đan, thản nhiên nói:
- Nhưng đáng tiếc, anh không có cơ hội đó đâu!
Hắn nói xong liền đưa tay ra chính là một đao gió. Y vừa rồi vẫn còn nhìn chằm chằm Diệp Mặc, hận không thể giết chết hắn thì bây giờ thân thể đã chia thành hai nửa, ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ kinh sợ nhưng không cam tâm.
- Anh, không ngờ anh vào chân núi Điểm Thương môn này mà còn dám giết người!
Hỗ Nặc Bình lên tiếng. Dù y muốn ăn tươi nuốt sống hắn nhưng cũng không dám động thủ, chỉ là nội tâm của y đang rất run sợ, ngay cả giọng điệu cũng có chút run rẩy, sợ sệt. Vốn dĩ y cho rằng, Diệp Mặc giết người chỉ nhờ một đao nhanh mà thôi, nhưng y không ngờ, nó nhanh đến nỗi y không tưởng tượng được.
Giờ y đã nhìn thấy, Diệp Mặc giết người không phải bằng đao nhanh, mà hắn chỉ đưa tay lên một cái đã giết chết người, chẳng lẽ là nội khí tụ nhận trong truyền thuyết ư? Sắc mặt của y bây giờ rất khó coi, trắng bệch như người chết. Nếu anh của Đường Bắc Vi thật sự dã man như thế, dù Điểm Thương giết được hắn, thí phải trả giá đắt cỡ nào? Y không dám nghĩ tiếp nữa.
Diệp Mặc điềm nhiên nói:
- Hỗ Nặc Bình, nếu anh còn dài dòng nữa thì ngay cả anh tôi cũng giết. Lòng kiên nhẫn của tôi bây giờ có giới hạn đấy!
Hỗ Nặc Bình khẽ rùng mình, đột nhiên quay người bước đi, y không dám làm Diệp Mặc tức giận thêm. Dù chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng y cũng biết Diệp Mặc là người như thế nào, con người này vốn dĩ là một tên ác ma. Nếu như những đệ tử Điểm Thương rất kiêu ngạo, hống hách thì kẻ trước mặt y đây, bọn họ cũng chưa là gì.
Diệp Mặc nhìn Hỗ Nặc Bình không nói gì nữa, hắn quay người bước đi, phất tay ra chính là hai hỏa cầu. Hắn đã làm cho cái miếu nhỏ này và trực thăng khí cầu kia biến thành một mồi lửa
Hỗ Nặc Bình quay đầu lại nhìn hai ngọn lửa, miệng co giật vài cái nhưng không dám nói gì, y đi nhanh hơn.
Diệp Mặc theo Hỗ Nặc Bình đi qua hai con đường dài khoảng mấy chục mét, còn vượt qua con đường nhỏ ở giữa mấy vách đá mới tới một nơi có kiến trúc tương đối cổ kính. Nơi này, có một bậc thềm cao hơn năm mươi mét, đi hết thì thấy có một cầu thang, ở phía trước thấy một tấm bia đá vắt ngang, trên có vẽ hai chữ rồng bay phượng múa - " Điểm Thương".
Diệp Mặc nén thở dài, hắn nghĩ, so với Tĩnh nhất môn thì Điểm thương môn xa xôi và thế lực hơn nhiều. Chỉ riêng lối kiến trúc cổ kính, thanh lịch này đã ăn đứt tiểu viện Nhất tĩnh môn kia rồi.
- Hỗ trưởng lão…
Hỗ Nặc Bình vừa mới tới trước tấm bia đá thì có một gã đệ tử canh gác ân cần chào hỏi.
Diệp Mặc nhìn quanh một lượt, nếu không phải đích thân tới đây thì hắn thật không dám tưởng tượng lại có cảnh núi non bí mật giống như tiên cảnh như thế này. Tuy nhiên, đệ tử ẩn môn hình như cũng không nhiều lắm, nếu tính cả môn phái Điểm Thương này, Diệp Mặc áng chừng có khoảng một trăm người mà thôi.
Hỗ Nặc Bình đi tới một chỗ có treo một cái chuông lớn, y liền nắm lấy dây thừng không ngừng giật.
Keng, keng….
Tiếng chuông dồn dập, lan truyền khắp các vách núi. Diệp Mặc đương nhiên biết dụng ý của Hỗ Nặc Bình, hắn lạnh lùng nhìn, không thèm ngăn lại.
- Hỗ Nặc Bình, cậu muốn làm gì vậy?
Một lão già râu tóc bạc phơ đi ra, chỉ vào Hỗ Nặc Bình quát.
Hỗ Nặc Bình còn chưa kịp giải thích thì đã thấy từ trong đi ra mấy chục người. Thậm chí, có người còn đang bị thương. Diệp Mặc nhìn qua đã thấy ít nhất có năm tên đang bị thương nặng. Nhưng rõ ràng mấy chục tên này, hiểu ý nhau, rất nhanh đứng thành hai bên.
- Hỗ sư đệ, đệ đánh chuông cửa Điểm Thương là ý gì vậy? Chẳng lẽ còn có kẻ nào muốn tiêu diệt Điểm Thương ư?
Vẫn là lão già kia, sắc mặt lão không được vui cho lắm.
Hỗ Nặc Bình không ngờ người của Điểm Thương lại ở hết bên trong. Y bước tới trước người đàn ông trung niên chào hỏi, sau đó chỉ vào Diệp Mặc nói:
- Môn chủ, tên này đã giết mấy người anh em của Điểm Thương ta, thậm chí còn muốn theo tôi đến đây tiêu diệt Điểm Thương. Xin môn chủ cho lệnh giết chết hắn ngay!
Nghe xong lời của Hỗ Nặc Bình, không cần lệnh của môn chủ, mấy chục đệ tử Điểm Thương rất nhanh vây lấy Diệp Mặc. Lúc đầu những đệ tử này còn đang có chút ý đối địch nhau, này lại đổ hết lên người Diệp Mặc
Người đàn ông trung niên được gọi là môn chủ ấy chằm chằm nhìn Diệp Mặc hồi lâu mới lên tiếng:
- Hỗ trưởng lão, cậu cùng đi với mấy đệ tử của Điểm Thương tới Tĩnh Nhất Môn giờ trở về chỉ có một mình cậu, chẳng lẽ chàng thanh niên này cùng với người của Tĩnh nhất môn đã giết hết đệ tử của Điểm Thương ta ư?
- Vâng, thưa môn chủ! Người này tự xưng là anh của Đường Bắc Vi. Chúng tôi thậm chí còn chưa tiến vào Tĩnh Nhất môn đã bị hắn giết ba người, khi trở về, Chung Đan cũng bị hắn giết nốt. Hắn còn đốt Điểm thương miếu của ta ở chân núi.
Hỗ Nặc Bình nghiến răng nhìn Diệp Mặc nói. Y đứng ở phía dưới nên chưa hiểu ý của môn chủ. Tuy nhiên cũng không thể trách môn chủ Điểm thương được, ý ông là Diệp Mặc còn trẻ thế kia mà lại có bản lĩnh thế này, ông không tin.
Không đợi ý kiến của môn chủ, một gã đàn ông râu rậm rút đao ra hướng về Diệp Mặc. Y muốn biết bản lĩnh của hắn ta như thế nào mà dám giết người của mình, nhất định là có quỷ kế gì đó.
"Keng, Keng", hai tiếng đao va vào nhau, một người đàn ông trung niên ngăn gã mặt đầy râu lại.
- Vương Hiển Lệnh, anh dựa vào cái gì mà ngăn tôi giết hắn ta? Hắn đã giết anh em của ta, anh làm thế có phải muốn giúp người ngoài không?
Tên râu rậm tức giận quát lớn.
Người đàn ông được gọi là Vương Hiển Lệnh này bình tĩnh nói:
- Biên Phong sư huynh, kẻ đã giết đệ tử Điểm Thương ta nhất định phải chết, nhưng trước hết, chúng ta nên hỏi anh ta để xem thực hư thế nào và tại sao lại giết người của ta. Nếu không phải mấy người họ hống hách, ngang tàng thì sao lại bị giết?
Nhìn thấy Vương Hiển Lệnh ngăn chặn Biên Phong, mặt môn chủ lộ rõ vẻ giận dữ:
- Vương Hiển Lệnh, chẳng lẽ anh muốn giúp hắn ta sao?
- Biên môn chủ, người này đã giết đệ tử Điểm thương, bất kể do nguyên nhân cũng phải chết. Nhưng nếu không phải Biên Siêu gây ra chuyện gì thì sao hắn lại giết người của ta? Hơn nữa, hắn ta giết họ nhất định phải có sự giúp đỡ của Tĩnh nhất môn, nếu không phải Biên Siêu thì sao Tĩnh nhất môn lại trở mặt với ta?
- Tuy Hỗ sư đệ đem người này về để xử tội nhưng tôi vẫn hy vọng ngài có thể quyết định đúng đắn, bình đẳng. Phải phạt Biên Siêu, nhường lại chức môn chủ, nếu không lần này đắc tội với Tĩnh nhất môn, Điểm thương ta có thể không để ý, nhưng nếu lần sau chọc phải Lục đại ẩn môn thì phải làm thế nào?
Lão già vừa rồi quát Hỗ Nặc Bình lên tiếng.
Quan điểm của y và môn chủ giống nhau. Sở dĩ Diệp Mặc giết mấy tên Điểm Thương chắc chắn là có Tĩnh nhất môn hỗ trợ, nhưng có điều rất rõ ràng là, Tĩnh nhất môn cũng chẳng là gì trong mắt y.
Diệp Mặc lúc này đã hiểu sự tình, lão già này lại cho rằng hắn ta bị Hỗ Nặc Bình bắt về đây, thật nực cười! Hơn nữa, khi hắn và Hỗ Nặc Bình đến đây thì đã thấy mấy gã Điểm Thương này đang có nội loạn rồi.
Lão già này hình như muốn đoạt vị trí môn chủ thì phải nhưng cuối cùng lại bị hắn và Hỗ Nặc Bình đi đến làm hỏng.
Hỗ Nặc Bình định giải thích việc này không có sự giúp đỡ của Tĩnh nhất môn nhưng y cũng nhìn ra Điểm Thương đang có chuyện nên im lặng.
Diệp Mặc "hừ" lạnh một tiếng:
- Tất cả hãy thôi đi, hãy đem Biên Siêu ra đây, tôi đang ở trước đại khai sát giới, lại phải chém mấy người cặn bã các người à?
Diệp Mặc quát một tiếng, lập tức toàn bộ người đang có mặt liền im bặt, nhìn hắn chằm chằm. Con người trẻ tuổi kia dựa vào cái gì mà hống hách thế? Đứng trước tất cả đệ tử Điểm Thương mà còn lớn tiếng như vậy, không phải hắn ta chán sống rồi chứ?