Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 282: Lại về Lưu Xà

Lại một tuần lễ sau, thương tổn ở chân của Phương Nam về cơ bản đã hồi phục, thậm chí đã có thể cùng Tàng Gia Nghiêm cùng nhau luyện mấy chiêu rồi. Mà sắc mặt Viên Mai Hương cũng hồng hào lên, Diệp Mặc lại chuẩn bị đưa Tàng Gia Nghiêm và Phương Nam đi Lưu Xà một chuyến.

Để lại Tiểu Hỏa và chị em họ Viên ở Quý Lâm, Diệp Mặc cùng Phương Nam, Tàng Gia Nghiêm và mấy người lại về Lưu Xà.

Còn chuyện Phương Nam vì sao bị đuổi ra khỏi Lưu Xà, Diệp Mặc cũng biết đại khái một ít, Lúc trước Tiểu Hỏa đã nói với hắn, muốn nói nguyên nhân chính vẫn là có quan hệ với Diệp Mặc hắn. Chỉ là vì lúc trước Ninh Khinh Tuyết đi tìm hắn, kết quả là vì bảo vệ Ninh Khinh Tuyết mà đắc tội với Sử Vị. Hơn nữa sau đó Trì Uyển Thanh lại đi Lưu Xà dạy dỗ Sử Vị, hai lần giáo huấn này lại là quả đắng cho Phương Nam.

-Bang Lưỡng Tê là có lai lịch gì? Sử Vị này là người như thế nào, có thể giúp cho bang Lưỡng Tê ngẩng đầu?

Diệp Mặc nghĩ đến đây hỏi, tuy rằng hắn không trong bang hội gì, nhưng một ít bang phái lớn hắn cũng có nghe qua, sao đến giờ vẫn chưa nghe qua bang Lưỡng Tê?

Phương Nam có chút sợ hãi nói:

-Bang Lưỡng Tê kỳ thực là chi nhánh của Nam Thanh, thực lực hùng hậu, không ai dám đụng vào, nếu đắc tội với bang Lưỡng Tê chỉ có đường chết. Chúng ta lần này đi Lưu Xà không cần tìm tận gốc bang Lưỡng Tê, chỉ cần đuổi Sử Vị đi là được, Sử Vị có người chị là tình nhân của một phó bang trong bang Lưỡng Tê, cho nên hắn có thể điều động được lực lượng trong bang.

-Tôi nghe nói hiện giờ bang Lưỡng Tê cũng đã rời Nam Thanh, không biết là thật hay giả.

Phương Nam mới dứt lời, Tàng Gia Nghiêm liền nhíu mày, Diệp Mặc trong lòng thầm than, Phương Nam quả nhiên không có đầu óc, chẳng nhẽ hôm nay đi báo thù mà lập tức rời Lưu Xà sao? Nếu không rời đi, lại lần nữa đắc tội với Sử Vị, cái tên anh rể của gã chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho Phương Nam sao?

Diệp Mặc lại không nói gì thêm, chỉ có Phương Nam lập tức tỉnh ngộ lại, lập tức buồn bã nói:

-Tôi chỉ sợ tôi làm gì với Sử Vị, kết quả tên anh rể của gã sẽ lại tìm đến.

Tàng Gia Nghiêm khẽ mỉm cười nói:

-Đó là chuyện nhất định, cho nên nếu không thể một lần đánh chết đối phương, tôi đề nghị vẫn là theo kế hoạch dài.

Tuy rằng không biết bang Lưỡng Tê thực lực thế nào, nhưng Tàng Gia Nghiêm ngưỡng mộ đại danh của Nam Thanh đã lâu, anh ta biết dựa vào thực lực mấy người mà đối phó với Nam Thanh chính là vô nghĩa. Tàng Gia Nghiêm không phải là sợ chết, mà là đối với những việc vô nghĩa như vậy chỉ muốn khuyên giải một chút.

Bang Lưỡng Tê có thể tách khỏi Nam Thanh, cũng rõ ràng không phải là cái gì lương thiện.

Diệp Mặc biết rằng Tàng Gia Nghiêm trong lòng đang suy nghĩ, khẽ mỉm cười nói:

-Gia Nghiêm, không cần lo lắng, người khác e ngại Nam Thanh, nhưng tôi không thèm để trong mắt.

Thậm chí ngay cả Nam Thanh cũng không để vào mắt, Diệp Mặc rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh? Tàng Gia Nghiêm trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng Diệp Mặc. Dựa vào bao nhiêu năm kinh nghiệm, anh ta cảm giác Diệp Mặc không phải loại người bốc phét.

Phương Nam đối với Diệp Mặc có một loại sùng bái mù quáng, tuy rằng gã cũng biết bang Lưỡng Tê khó dây vào, nhưng phản ứng đầu tiên của gã cũng không phải là đến bang Lưỡng Tê trả thù, hiện giờ mới nghĩ tới kẻ đằng sau bang Lưỡng Tê là ai, gã cũng có chút khó nghĩ. Dù gã có sùng bái Diệp Mặc, nhưng cũng không cho là Diệp Mặc có thể đối phó được với quân đội của Nam Thanh, tuy nghe nói Lưỡng Tê giờ không phải của Nam Thanh nữa, nhưng dù sao cũng chỉ là tin vỉa hè, chưa biết rõ.

-Phương Nam, ha ha, không ngờ mày không chết lại còn dám đến Lưu Xà, bố hôm nay nếu để mày chạy trốn, thì bố làm con mày…

Diệp Mặc và mấy người vừa đi vào thị trấn Lưu Xà, một âm thanh vô cùng kiêu ngạo đã truyền đến.

Phương Nam sắc mặt rất khó coi, gã nhìn lướt qua tên nói chuyện vô cùng kiêu ngạo, quay đầu lại nói với Diệp Mặc: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

-Anh Diệp, người kia chính là Sử Vị, biệt danh "con nhím", bởi vì ở Lưu Xà có sự giúp đỡ của bang Lưỡng Tê, hắn đã là người phụ trách Lưu Xà rồi.

Diệp Mặc đánh giá Sử Vị một chút, gã chừng ba mươi tuổi, quanh mắt hơi phù, rõ ràng là do sắc dục quá độ mà thành, nhưng vẻ mặt vẫn rất kiêu ngạo, sau lưng còn có bốn gã tay đấm cũng rất hung hăng.

-Nhìn cái gì, đợi lát nữa sẽ móc mắt mày ra.

Sử Vị liếc mắt nhìn Diệp Mặc hung hãn nói, nói xong lại nhìn chằm chằm Phương Nam:

-Họ Phương kia, nếu chịu nói cho ông biết hai cô gái trẻ lần trước đến đây kia đang ở đâu, ông nội sẽ tha cho cái mạng chó của mày.

-Mày là Con Nhím?

Diệp Mặc nhìn Sử Vị kiêu ngạo cực kỳ thất vọng, mặc kệ người này có ai chống lưng hay không, nhưng Phương Nam đến một tên như thế này cùng không đánh lại, quả thực có chút kém cỏi. Nếu như là chính mình, cho dù không có thực lực cùng con nhím này đấu, thì cũng sẽ rời khỏi Lưu Xà trước, nghĩ cách xử lý người này.

Sử Vị nhìn Phương Nam, lại nhìn Diệp Mặc, cuối cùng cũng hiểu rõ quan hệ hai người này ai là chủ, gã đi đến trước mặt Diệp Mặc, định giơ tay nâng cằm Diệp Mặc lên, nhưng tay gã mới giơ lên chưa được nửa thước, đã bị Diệp Mặc nhanh như gió chém đứt cánh tay.

Diệp Mặc cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, hắn đến nơi này chính là để giết người.

-A!

Vài giây sau đó, Sử Vị mới kêu thét lên thảm thiết, sau đó ngồi phịch xuống, không hiểu sao một cánh tay của y đã bị chém rời!

Phương Nam là người đầu tiên bình tĩnh được, vì gã biết bản lĩnh của Diệp Mặc, hơn nữa, gã không để ý đến việc Diệp Mặc quyết đoán sát phạt. Tàng Gia Nghiêm cũng lập tức phản ứng lại, hướng nhìn về phía Diệp Mặc, ánh mắt bất đồng. Tuy rằng lúc Diệp Mặc cho anh ta bí kíp cổ võ, anh ta cũng đoán Diệp Mặc là người tu luyện theo võ cổ, nhưng vừa rồi Diệp Mặc động thủ như thế nào, anh ta không nhìn thấy rõ ràng. Thậm chí ngay cả quá trình Diệp Mặc dùng đao gì chém đứt cánh tay cũng không thấy rõ.

-Giết nó cho tao!

Sử Vị kêu lên, bốn gã phía sau đồng thời lập tức rút đao ra lao vào Diệp Mặc.

Tàng Gia Nghiêm và Phương Nam cũng lập tức rút loan đao bên hông ra.

Nhưng Diệp Mặc lại khoát tay, lần nữa chém hai cái vào không khí, hai luồng đao gió, trực tiếp chém rớt bốn cái đầu người! Đến lúc bốn cái đầu rơi xuống, bốn gã tay sai cầm đao còn xông về phía trước vài bước mới ngã xuống bên người Sử Vị.

Diệp Mặc vẻ mặt thản nhiên, với hắn mà nói, giết vài người và giết mấy con kiến không có gì khác nhau, hơn nữa hắn sẽ phải lập nên sản nghiệp của chính mình ở Lưu Xà, nhất định phải giết người. Không ai sẽ vì hắn nói vài lời mà nhường lại đất Lưu Xà này.

Nếu như Phương Nam đã từng thấy Diệp Mặc giết mấy chục người còn có thể giữ tỉnh táo, nhưng Tàng Gia Nghiêm lại hoàn toàn bị rúng động. Anh ta gặp qua rất nhiều cao thủ, thậm chí ngay cả cao thủ Hoàng cấp hậu kỳ cũng đã gặp, nhưng cho tới giờ vẫn chưa thấy ai lợi hại như Diệp Mặc.

Anh ta vừa rồi chỉ nhìn thấy Diệp Mặc một bàn tay chém lên rất nhanh… Động đậy hai cái, cũng không thấy có ám khí gì, vậy mà giết chết bốn người. Đừng nói ám khí kia lợi hại thế nào, càng làm cho Tàng Gia Nghiêm khiếp sợ chính là thái độ của Diệp Mặc lúc giết người. Nếu lúc đầu giết Đậu Lâm là hắn có giấy chứng nhận gì đó… nhưng giờ hắn giết bốn người lại không hề có chút động lòng nào.

Tàng Gia Nghiêm lần đầu tiên cảm giác mình còn không hiểu rõ Diệp Mặc, anh ta gặp chỉ là mặt ngoài của hắn, còn lai lịch và bản lĩnh của Diệp Mặc, có lẽ anh ta chỉ biết được một ít bề ngoài thôi.

Diệp Mặc sát phạt quyết đoán, lại biết nặng nhẹ, hắn ở trên tàu lúc giết người còn bảo mình ghi lại chứng cớ, còn ở đây giết mấy người chỉ như giết gà, căn bản là ko cần hỏi gì, có thể thấy được trong lòng hắn suy nghĩ minh bạch, rõ ràng, cũng không phải người lỗ mãng. So với chính mình trước kia bị đãi ngộ không công bằng, có lẽ, đi theo hắn thật sự chính mình sẽ có thể có được thành tựu trong sự nghiệp, còn có thể ân đền oán trả. Nghĩ đến đây, Tàng Gia Nghiêm trong lòng vô cùng kích động, lại âm thầm quyết định.

Nhìn Sử Vị đã ngất đi, Diệp Mặc bảo Phương Nam:

-Mang theo hắn, chúng ta sẽ dùng cách trực tiếp nhất vào Lưu Xà.

Đàn em của Phương Nam mang theo Sử Vị đứt một tay tiến vào Lưu Xà, tất cả mọi người đều biết là Phương Nam trở lại báo thù. So với Sử Vị, Phương Nam hiểu rõ Lưu Xà hơn, mạng lưới quan hệ của gã lại càng rộng hơn.

Sử Vị có thể dừng lại ở Lưu Xà hoàn toàn là vì gã có tên anh rể, bằng không chỉ mượn chút ít bản lĩnh của gã, gã sớm đã bị người ta cho tan xương nát thịt rồi.

Cho nên Diệp Mặc căn bản cũng không giết bao nhiêu người, chỉ là mấy tên tâm phúc của Sử Vị, toàn bộ Lưu Xà lại về tay Phương Nam. Một số đàn em từng thất lạc, bởi sự trở lại của đại ca Phương Nam nay lại quay về.

Sử Vị giống như con chó chết bị Phương Nam đặt trước mặt Diệp Mặc, gã vỗ vỗ vết máu trên người, nhổ một bãi nước miếng vào Sử Vị rồi lên tiếng:

-Anh Diệp, đã hỏi được rồi, nghe nói vì Thiên Long Đầu chết đi, Nam Thanh nội bộ tranh chấp, nên giờ chia năm xẻ bảy.

- Bang Lưỡng Tê giờ đã độc lập, không thuộc Nam Thanh nữa, sào huyệt của bang Lưỡng Tê ở Tiêm hải giác, là anh rể tên này, Uông Cửu, làm chủ.

Tiêm hải giác? Diệp Mặc giật mình, chính mình vừa muốn đến đó, bây giờ không phải là tiện đường sao? Hơn nửa năm trước ở Hồng Kông, hắn nghe nói Nam Thanh có tranh chấp nội bộ, không ngờ bây giờ vẫn còn. Xem ra gần đây không cần đi Nam Thanh, đợi Nam Thanh tranh chấp xong, chính mình đi phát tài là được. Cái tên Lang Cực kia thật là vô dụng, đến giờ cũng không thể nắm Nam Thanh trong tay.

Sử Vị lúc này vừa mới tỉnh lại, vừa lúc nghe thấy lời Phương Nam nói, lập tức hiểu được tình cảnh của mình không ổn, vội vàng kêu lên:

-Anh Nam xin tha mạng, tôi tình nguyện gia nhập hội Phác Đao, xin tha mạng, giết tôi anh rể tôi sẽ hỏi tới đấy…

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, nói với Phương Nam:

-Kéo ra ngoài giải quyết đi.

Phương Nam không chút do dự đem Sử Vị đang kêu la kéo ra ngoài, rất nhanh tiếng kêu la đó đã biến mất, Phương Nam người dính chút máu đi vào.

-Anh Diệp, Thạch Đầu và Tiểu Thiết đã ra ngoài trấn an mọi người, Lưu Xà sẽ nhanh chóng yên ổn.

Phương Nam cũng biết Diệp Mặc phải ở Lưu Xà làm việc, với gã mà nói, người nhìn trúng Lưu Xà rất nhiều, nếu không có loại người mạnh mẽ, cứng rắn như Diệp Mặc tham gia, Phương Nam gã sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống!